CHƯƠNG 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 11

“ Đây cũng là nơi hẹn hò lần đầu tiên của chúng ta! Anh có nhớ không?”

Vy Vy chỉ tay vào cổng công viên Đầm Sen hình vòng cung trước mặt, hồ hởi nói, láy lên những tia sáng rạng ngời hạnh phúc trong đôi mắt.

Nhìn thấy Vy Vy cười tươi rạng rỡ, trái tim tưởng chừng như vụn vỡ của Hoàng Nhật bỗng chốc ấm áp lạ thường, anh cũng cười thật tươi, chỉ vào ngôi nhà ma bên cạnh, nói:

“ Ngôi nhà ma kìa! Nhớ lại lúc xưa, em vốn không sợ trời không sợ đất… vậy mà có chết cũng không dám vào đây. Có lần em sợ đến mức nhảy bổ lên người anh khi vô trong đó, báo hại anh phải cõng em đi suốt một đường dài mới thấy lối ra. Em nặng khiếp thật!”

“ Này anh muốn chết à?” Vy Vy chu môi, tay cuộn thành nắm đấm dọa

“ Kìa em nhìn kìa, đó là đu quay. Nơi lần đầu tiên chúng ta hôn nhau!”

“ Con voi kìa! Em có nhớ chúng ta đã từng leo lên lưng con voi… nhưng đến khi muốn xuống thì nó lại giở chứng, quẫy đạp lung tung, khiến chúng ta một phen khiếp vía. Lúc đó những người quản lý những chú voi phải tới giúp đỡ chúng ta gần hai tiếng đồng hồ mới xuống được. Mắc cười chết được em nhỉ?”

“ Kìa đằng kia nữa … đằng này nữa nè … ôi cái đó em có nhớ…”

Vy Vy lắng nghe Hoàng Nhật huyên thuyên mãi không ngừng, tay vẫn cứ chỉ trỏ những trò chơi, sự vật xung quanh, trên môi vẫn giữ nguyên nụ cười hạnh phúc. Cô cười tươi vui sướng, lần đầu tiên cô mới cảm nhận được vị ngọt thật sự của tình yêu – yêu người, người yêu mình. Niềm vui này, có lẽ dù phải trải qua hàng vạn kiếp, cô cũng sẽ không thể nào quên.

Hoàng Nhật lúc này đã ngừng nói, anh lo lắng nhìn cô, lúng túng hỏi:

“ Em sao vậy? Anh đã nói gì sai sao?”

Vy Vy mỉm cười, nụ cười đẹp như những bông hoa khoe sắc với ánh ban mai. Cô chìa tay ra trước mặt anh, chớp mắt:

“ Đi thôi! Chúng ta cùng ôn lại kỉ niệm nào!”

Hai bàn tay đan vào nhau thật chặt. Họ cùng nhau bước đi trên con đường hạnh phúc, cùng nhau hưởng những giây phút đẹp đẽ cuối cùng – những kỉ niệm ngày xưa đó. Vẫn sẽ còn mãi trong trái tim của con người, đọng lại thành khúc nhạc tình yêu… vấn vương đến muôn ngàn kiếp.

Thời khắc chiều tàn, trời đã chập tối … Vy Vy và Hoàng Nhật lúc này đã dừng cuộc chơi, không ai nói với ai câu gì, chỉ nắm tay nhau thật chặt, ngồi trên chiếc ghế đá vắng người. Mọi người ai nấy đều đã về nhà, công viên ngày càng thưa thớt người qua lại… Chợt, Vy Vy rút tay mình ra khỏi tay anh, đứng lên nói:

“ Đã đến lúc em nên đi!”

Hoàng Nhật vội nắm tay cô thật chặt, đôi mắt long lanh như sắp khóc, anh nghẹn ngào:

“ Đừng đi!”

“…”

“ Anh không muốn xa em! Cho anh theo cùng, được không?”

“ Anh Nhật!”

Vy Vy rơi nước mắt, ôm chầm lấy anh xúc động, giọng nói đứt quãng:

“ Em đi rồi … anh phải … anh phải … chăm sóc cho cha mẹ em thật tốt. Bảo với họ rằng, em rất yêu họ… Còn anh, anh phải hứa với em … rằng sẽ … sẽ thật hạnh phúc. Sau này nhất định anh phải kiếm … cho mình một người con gái tốt hơn em … yêu anh hơn em … anh hứa đi!”

“ Đừng nói nữa! Con bé xấu xa này!!!”

Nước mắt anh lăn dài trên má, anh cũng ôm chầm lấy cô thật chặt, lắc đầu mãi không ngừng:

“ Anh chỉ cần em thôi. Anh không cần gì hết, chỉ cần em ở bên anh mãi thôi! Vy Vy, em đừng đi! Đừng đi mà Vy Vy!”

Hai người cứ ôm nhau mãi và khóc, một trái tim tình yêu giờ đây đã chia hai – mỗi người mỗi ngã. Bầu trời chợt tối sầm lại, mây đen kéo tới, sấm chớp vang trời … thế nhưng trời lại không đổ một hạt mưa nào. Một cơn gió lạnh lẽo thổi qua, Vy Vy nhận ra rằng thời khắc đã đến.

Đôi tình nhân trẻ buông nhau ra, đôi mắt lạ lẫm nhìn lên bầu trời. Trong phút chốc, bóng dáng một người đàn bà mái tóc xõa dài, cả thân người đều mặc đồ đen xuất hiện, chân không chạm đất, lơ lửng trong không trung. Bà cúi đầu xuống nhìn hai con người đang đứng đó, đưa tay chìa về phía cô gái, buồn rầu không nói gì. Lúc này, cả Vy Vy và Hoàng Nhật đều biết rằng, họ sắp phải xa nhau mãi mãi

“ Em phải đi rồi. Tạm biệt anh!”

“ Vy Vy!”

“ Anh phải hạnh phúc nhé. Thật hạnh phúc!”

“ Đừng mà!” Hoàng Nhật kêu gào trong nước mắt

Vy Vy lúc này đã lơ lửng trong không trung, thân người của cô nhẹ tênh cứ như cái bóng, rồi dần tiến đến bên vị sứ giả của thần chết. Cô xoay người lại mỉm cười nhìn anh lần cuối cùng, rồi bóng người nhỏ bé của cô mờ hẳn … và…

Hình ảnh người con gái xinh đẹp ấy …

Giờ đã biến thành những đốm sáng nhỏ li ti

Lấp lánh như những vì sao nhỏ nhoi trên bầu trời …

Lan tỏa trong không khí, những đốm sáng nhỏ như hạt bụi…

Quanh quẩn xung quanh anh, rồi nhanh chóng vụt tắt…

Hoàng Nhật đau đớn với tay vào khoảng không, như cố gắng níu giữ những hạt bụi tro ấy, thét gào giữa trời đêm tĩnh mịch:

“ Không!!!!!!!”

Anh trở nên điên loạn, liên tục với cả hai tay quờ quạng trong không khí, rồi gục xuống mặt đất, khóc đau khổ:

“ Vy Vy, em đâu rồi!!!!! Không! Không!!!! Đừng cướp Vy Vy đi, trả lại cô ấy cho tôi! Trả lại cho tôi! Vy Vy!!!!!!!!!!!!!!!!!”

Bầu trời lúc này đã bắt đầu đổ mưa, cơn mưa to như cố tình giải tỏa nỗi lòng của người con trai ấy, như khóc thương cho tình yêu bị chia cắt của đôi tình nhân trẻ. Tất cả như hòa thành một điệu nhạc chua xót đến vấn vương lòng người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#cho#linh