CHƯƠNG CUỐI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 12

Sau ngày Vy Vy đi, Mỹ Mỹ đã tỉnh dậy và hoàn toàn hồi phục một cách nhanh chóng. Chỉ trong vòng vài ngày, cô đã có thể cử động lại một cách bình thường và trở lại là một cô gái hoạt bát nhanh nhẹn như xưa. Tất cả những y tá bác sĩ trong bệnh viện đều phải trầm trồ khen ngợi rằng trường hợp những người may mắn như cô là rất hiếm. Bởi vì rõ ràng tim cô đã một lần ngừng đập, thế nhưng chỉ trong vài phút lại hoạt động bình thường… còn ngạc nhiên hơn nữa là chỉ trong vòng một ngày sau, cô đã có thể suy nghĩ được, cảm nhận được, nói được và cử động được. Điều này quả thật là kì tích đối với những người xung quanh. Nhưng không ai biết được đằng sau sự hồi phục cơ thể nhanh chóng của Mỹ Mỹ, là cả một câu chuyện dài mà chỉ có Hoàng Nhật và Lưu Thắng biết rõ được sự tình đó.

Một tuần sau, Mỹ Mỹ xuất viện. Và tất nhiên thể trạng của cô lúc này rất tốt, nhưng trong thân tâm cô vẫn còn chút gì đó vướng mắt và cảm thấy mơ hồ với việc mình chết đi sống lại. Bèn hỏi Lưu Thắng, thì anh lúc này mới kể hết mọi chuyện của Vy Vy cho cô nghe, rằng chính cô đã hy sinh cả linh hồn của mình để cứu sống mạng cô. Nghe xong, Mỹ Mỹ vô cùng xúc động và cảm kích, cô ngước mặt lên trời, đôi mắt ngấn nước nói:

“ Tiểu thư đã thay đổi rồi… cô đã không còn là vị tiểu thư ngang tàng ngày trước nữa. Bây giờ, cô là ân nhân, là người đáng cho em phải ngưỡng mộ. Tiểu thư, em cám ơn tiểu thư! Suốt đời em cũng không bao giờ quên người đâu.”

Thời gian thấm thoát trôi qua thật nhanh chóng, 3 tháng sau, đám cưới của Lưu Thắng và Mỹ Mỹ được tổ chức trong niềm hân hoan của mọi người, ai nấy cũng đều vui vẻ chúc phúc cho họ, tận sâu trong lòng mỗi người là cả một sự ngưỡng mộ và mừng thay cho đôi trai tài gái sắc cuối cùng đã đâm hoa kết trái. Cũng từ lúc đó, Mỹ Mỹ đã không còn là cô người hầu giúp việc cho gia đình họ Hàn nữa, mà đã trở thành cô con gái nuôi của cha mẹ Vy Vy, và cũng là em gái nuôi của Hoàng Nhật.

Một năm sau, Mỹ Mỹ hạ sinh một nàng công chúa kháu khỉnh và lanh lợi, không rõ có phải là do số phận sắp đặt hay không, mà từ khi cô công chúa nhỏ vừa mới chào đời đã mang một vẻ đẹp giống hệt Vy Vy, và mái tóc quăn quăn mặc dù cha mẹ nó mang mái tóc thẳng. Mọi người xung quanh ai cũng cho rằng đó là Vy Vy tái sinh… và để tưởng nhớ đến cô tiểu thư kiêu kì đó, Lưu Thắng và Mỹ Mỹ cũng đã đặt tên cô cho con bé – Lưu Hạ Vy.

Mười năm sau, Hạ Vy lên 10 tuổi, con bé càng ngày càng giống Vy Vy. Nét đẹp sắc sảo cùng với mái tóc dài rong biển càng không thể nhầm lẫn với bất cứ ai. Và người đàn bà xưa kia đã từng điên dại vì mất con, nay đã hoàn toàn bình phục khi đã chứng kiến cảnh Hạ Vy ngày một lớn trước mắt bà. Càng ngày bà càng yêu thương, chiều chuộng con bé, coi cô như con ruột. Và con bé cũng có vẻ rất yêu thương cha mẹ Vy Vy, lúc nào cũng quấn quít bên cạnh, hỏi thăm sức khỏe ông bà đủ điều. Việc này, khiến Lưu Thắng, Mỹ Mỹ, Thanh Thanh, Hoàng Nhật và cha Vy Vy đều một mực tin rằng con bé Hạ Vy chính là kiếp sau của Hàn Tiểu Vy.

Tám năm sau nữa, Hạ Vy 18 tuổi, bây giờ trông cô lại càng y khuôn đúc Vy Vy, cả khuôn mặt lẫn dáng người, tuy nhiên… cô không mang tính cách hống hách kiêu ngạo của Vy Vy mà ngược lại, cô gái rất hiếu thảo với cha mẹ, yêu thương ông bà là cha mẹ Vy Vy, và rất yêu mến, quấn quít bên Hoàng Nhật.

Chứng kiến cảnh Hạ Vy sinh ra từ lúc lọt lòng mẹ đến khi cô đã trở thành một thiếu nữ y hệt Vy Vy … Hoàng Nhật mới nhận ra rằng, Hạ Vy chính là Vy Vy. Lúc này, anh đã 36 tuổi, còn cô chỉ mới 18 … nhưng càng ngày anh càng tin rằng cô bé chính là người con gái mà mình yêu nhất trên đời, là con người mà anh yêu bằng cả trái tim… Ngày qua ngày, Hoàng Nhật và Hạ Vy càng ngày càng khắng khít bên nhau, cả gia đình Vy Vy đều vui mừng khi nhìn anh vui vẻ như thế. Từ khi Vy Vy mất, Hoàng Nhật cứ như một xác chết không hồn, không yêu, không vui, cũng không buồn … chỉ mãi chăm lo cho cha mẹ Vy Vy suốt 20 năm trời. Nhưng rồi khi nhận ra con bé Hạ Vy ấy trông giống Vy Vy đến lạ lùng, thì tất cả mọi người đều gật đầu tin rằng… tất cả là do số trời đã định.

Hai năm sau, Hạ Vy lên 20, anh lên 38. Mọi người xung quanh lúc này đã hoàn toàn nhận ra, Hạ Vy lúc này bộc lộ những sở thích và thói quen y hệt Vy Vy. Cô bé hay chạy tới nhõng nhẽo với Hoàng Nhật, đòi anh dẫn đi công viên, nơi hai người hẹn hò nhau lần đầu tiên. Cô cũng rất thích ôm lấy con gấu bôn to đùng, mà lại là con gấu xưa kia Vy Vy hay ôm ngủ mỗi đêm. Cô hoàn toàn giống Vy Vy đến mức, đã có lúc cha mẹ Vy Vy và cả Hoàng Nhật đều tưởng lầm, Hạ Vy trước mắt lại chính là Vy Vy tái thế.

Hoàng Nhật càng ở gần bên Hạ Vy, thì anh lại càng cảm giác được rằng trái tim mình lại một lần nữa lỗi nhịp, tình yêu bấy lâu tưởng rằng đã chôn vùi trong quá khứ, thì nay lại trở lại với anh, mãnh liệt và tha thiết như ngày xưa. Lúc này, anh đã biết rằng, mình yêu Hạ Vy mất rồi.

“ Anh Nhật! Anh thấy không? Nơi đây là nơi hẹn hò lần đầu tiên của chúng ta đó!!”

Hoàng Nhật khẽ rùng mình, tim anh đập liên hồi… khẽ xoay người lại nhìn Hạ Vy, anh thấy cô đang chỉ tay về cái cổng hình vòng cung của công viên Đầm Sen trước mặt. Bất giác, con tim anh trở nên ấm áp lạ thường, đưa tay về hướng con voi ở phía xa, anh hỏi:

“ Thế còn con voi kia?”

“ Đó là kỉ niệm khó quên nhất của chúng ta, đã có lần hai đứa cùng nhau trèo lên đó nhưng khi muốn leo xuống thì con voi giở chứng quẫy đạp lung tung, khiến chúng mình phải loay hoay gần 2 giờ sau mới xuống được. Mắc cười quá đi mất!”

Vừa dứt lời, anh ôm chầm lấy Hạ Vy, bật khóc. Giờ anh đã thật sự tin người mà anh ôm chặt vào lòng chính là Vy Vy hồi sinh… cô đã hoàn toàn tái sinh lại trong thân phận con gái của Mỹ Mỹ. Như một phép màu, cô và anh lại một lần nữa đến với nhau… lời hẹn ước ngày xưa đó, đã đến lúc thực hiện. Cô và anh sẽ mãi mãi là của nhau.

“ Vy Vy! Anh rất nhớ em!”

“ Em cũng nhớ anh lắm, anh Nhật!”

Hoàng Nhật giật mình, anh ngạc nhiên với câu nói của Hạ Vy. Cô có gì đó hơi lạ, nhất là trong lời nói. Vội buông cô ra, anh nhìn kĩ cô thăm dò như cố tìm thấy thứ gì đó. Hạ Vy xua tay, mỉm cười:

“ Em đã trở về! Anh Nhật!”

Hoàng Nhật trợn mắt lên thật to, ngơ ngác nhìn cô không thốt nổi nên lời.

“ Ngày em ra đi… quả thật em cứ tưởng mình sẽ tan biến thành những hạt bụi nhỏ trên đời này. Nhưng, không ngờ rằng Diêm Vương lại cảm động vì em đã hy sinh linh hồn mình cho Mỹ Mỹ… nên đã tặng em một món quà, là đầu thai vào người con của Mỹ Mỹ. Và ngài đã nói, cho đến lúc em 20 tuổi, thì kí ức của Vy Vy sẽ hoàn toàn thức tỉnh. Đến lúc đó, em mới được phép ở bên cạnh anh, mãi mãi!”  Vy Vy lúc này đã bật khóc thành tiếng

Hoàng Nhật càng trợn to mắt hơn nữa. Anh lắp bắp nói:

“ Vy Vy! Là em thật rồi….” Chưa dứt câu, anh vội ôm lấy cô thật chặt, run run nói “ Anh nhớ em lắm, anh rất nhớ em!”

“ Em cũng rất nhớ anh. Em đã từng nói với anh là “ Em yêu anh” chưa nhỉ?”

Giữa dòng người tấp nập, giữa bốn bề tiếng cười đùa rôm rả, tiếng ồn ào của những máy móc trò chơi, có hai người đang đứng đó, ôm nhau thật hạnh phúc. Ngẩng mặt lên nhìn trời, họ cười thật tươi hạnh phúc cho một mối tình đẹp cuối cùng cũng đã đâm hoa kết trái.

Dù phải chết đi bao nhiêu lần

Tái sinh đến bao nhiêu kiếp

Vẫn sẽ mãi mãi thuộc về nhau

Để mối tình này … vấn vương đến muôn ngàn kiếp

Mãi mãi …

 ----------------------

Hết Phần 1

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#cho#linh