Mouthwatering | 15k

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mouthwatering

Giới thiệu:

Edit: Động Bàng Geii
Số chương : 8 Chương

Lâm Y Khải theo chân của học trưởng của mình vào quán bar để giải sầu, kết quả sáng hôm sau tỉnh dậy, lại cùng bạn cùng phòng của mình ngủ chung một giường...

Trầm tĩnh phúc hắc công X mềm nhẹ ngoan ngoãn thụ

Vườn trường/ pháo hôi biến chân ái/ ấm áp/ có thịt/ HE

Đánh giá tham khảo của edit: Nhẹ nhàng ~~ không ngược ~~ chịch trước yêu sau ~~

Edit: Động Bàng Geii

..o0o..

Lúc Lâm Y Khải tỉnh dậy ở khách sạn vẫn là có chút choáng váng, đầu rất nặng, điều duy nhất cậu nhớ tới đó chính là, tối hôm qua cậu bồi học trưởng cả đêm trong quán bar để giải sầu, sau đó chính bản thân cũng uống say đến quên trời quên đất.

Hiện tại cậu chính là tỉnh dậy ở trong phòng khách sạn.

Nhưng là, tại sao ngủ bên cạnh cậu, không phải là học trưởng, mà là bạn cùng phòng của cậu Mã Quần Diệu.

Lâm Y Khải nghĩ đầu tiên vẫn là ngồi dậy trước đã, nhưng lại phát hiện cái mông của mình có chút gì đó không được thoải mái cho lắm, trên ngực đều là một trận xanh xanh tím tím.

Nói cậu cùng Mã Quần Diệu hôm qua chỉ đắp mền ngủ một giấc, bản thân cậu cũng chẳng tin.

Bất quá toàn thân đều nhẹ nhàng khoan khoái, hẳn là đã được rửa sạch qua.

Có thể là do động tác của cậu có chút lớn, Mã Quần Diệu cũng bị cậu làm cho tỉnh, nhưng biểu hiện của y so với Lâm Y Khải bình tĩnh hơn rất nhiều, vén chăn lên, đứng dậy mặc quần áo.

Lâm Y Khải lén lén lút lút nhìn phía sau lưng y một cái, thầm giật mình, những vết móng tay kia sẽ không phải là do mình làm ra đi.

Cậu nuốt nước miếng một cái, hỏi: "Chúng ta, làm sao lại ở đây a?"

Mã Quần Diệu nhặt quần áo của Lâm Y Khải từ trên mặt đất lên, quay đầu lại ném lên trên giường cho cậu, vừa đi tới phòng tắm rửa mặt vừa nói, "Cậu tối qua ở quán bar say rượu, là tôi tình cờ nhặt được."

"Với bộ dáng lúc đó của cậu mà trở về kí túc xá bảo đảm sẽ bị bảo vệ bắt ngay, cho nên tôi liền thuê một phòng cho cậu ngủ."

"Nhưng là cậu bám lấy tôi không chịu buông, còn liên mồm gọi học trưởng cái gì đó."

Mã Quần Diệu từ trong phòng tắm đi ra, biểu tình từ đầu tới cuối vẫn là một bộ lạnh lùng khốc khốc, "Còn rất thâm tình nha."

Lâm Y Khải đã xấu hổ muốn chết, bản thân lại coi bạn cùng phòng là học trưởng mà mình thầm mến đè lên giường a.

Emmmmm, tuy là vậy nhưng ấn theo tình huống hiện tại, cậu mới là người bị đè mới đúng a.

Cậu đột nhiên nhớ tới một vấn đề, xông tới hỏi: "Học trưởng đâu?"

Mã Quần Diệu lau mặt, nhìn gương trả lời cậu: "Tôi không biết, lúc tôi nhặt được cậu thì anh ta cũng chẳng ở đó, hoặc có thể là tự mình về trước, cũng có thể là bị người khác gọi đi."

Lâm Y Khải nhớ tới tối hôm qua học trưởng uống so với mình ít hơn, huống hồ dùng hình thể của học trưởng, hẳn là cũng không ăn phải thiệt thòi, vẫn là yên lòng. Mà ngẩng đầu lên nhìn Mã Quần Diệu, cậu lại có chút lúng túng.

Mã Quần Diệu là bạn cùng phòng của cậu, thế nhưng hai năm qua, ba người trong ngủ, bao quát cả Lâm Y Khải, đều không cùng y thân cận.

Mã Quần Diệu ở trong tâm lý của bọn họ, có chút quái gở, mà càng nhiều hơn chính là kiêu ngạo, người ta ở trong phòng ngủ chơi game nói chuyện phiếm, y lại ít tham dự, một mình mang tai nghe cúi đầu đọc sách, lúc thường mọi người tụ hội đi chơi y cũng có mặt, nhưng tổng thể đều luôn đứng ở một bên yên lặng, tựa như không cùng một thế giới với bọn cậu, lâu dầu bọn cậu cũng không tìm tới Mã Quần Diệu nữa, chỉ có thời điểm cuối kì mới mặt dày sáp lại chép bài của y.

Cho nên cùng Mã Quần Diệu xảy ra chuyện như vậy, khiến Lâm Y Khải kì thật rất lúng túng.

Mã Quần Diệu lại là một bộ dáng không có chuyện gì, rửa mặt xong liền nhường chỗ cho cậu, còn nhắc nhở: "Động tác nhanh lên một chút, chúng ta ngày hôm nay mười giờ có tiết đó."

Vội vội vàng vàng trở về trường, Lâm Y Khải đã không có thời gian trở về phòng thay quần áo, Mã Quần Diệu cũng không mang theo sách giáo khoa nhưng vẫn một mặt bình tĩnh ngồi ở hàng ghế đầu, Lâm Y Khải cũng không có tâm lý cường đại như y, chạy đến dãy ghế cuối với những đứa bạn cùng phòng còn lại.

Bạn cùng phòng Trương Cường vừa thấy cậu ngồi xuống liền cau mày hỏi: "Lâm Y Khải cậu tối hôm qua chạy đi đâu vậy, cư nhiên không trở về phòng? Này toàn thân là cái mùi gì a?"

Một bạn cùng phòng khác là Lý Tuấn Hào cúi thấp đầu xuống hạ giọng nói: "Hơn nữa tối hôm qua, Mã Thần cũng không có trở về nha."

Mã Thần chính là biệt danh bọn họ đặt cho Mã Quần Diệu, hiện tại Lâm Y Khải nghe câu này càng thêm ảo não, tuỳ tiện đáp một tiếng, sau đó liền lấy điện thoại ra nhìn.

Học trưởng gửi cho cậu một tin nhắn, nói tối hôm qua uống rượu choáng váng, một mình trở về trường cư nhiên lại quên mất Lâm Y Khải, cùng cậu nói xin lỗi.

Lâm Y Khải nhìn tin nhắn của học trưởng tâm càng thêm phiền, tuỳ tiện trả lời một câu.

Một giây sau điện thoại liền bị Trương Cường đoạt lấy.

Lâm Y Khải chậc một tiếng, "Trả tớ."

"Tiểu Khải, cậu đừng nói là tối qua cậu bị người ta bỏ lại ở quán bar một mình nha."

Tính hướng của Lâm Y Khải cũng đã công khai ở trong phòng kí túc xá, việc cậu yêu thích học trưởng, Trương Cường cùng Lý Tuấn Hào đều biết —— Hiện tại Mã Quần Diệu cũng đã biết.

Lâm Y Khải là đứa đẻ muộn nhất trong đám, tất cả mọi người đều coi cậu như em trai, Trương Cường vốn là có ý kiến với vị học trưởng mà Lâm Y Khải luôn theo đuổi này, hắn không tin học trưởng không chút nào cảm nhận được tâm ý mà Lâm Y Khải đối với gã, ngay cả hắn cùng Lý Tuấn Hào là hai cái tên đại lão gia tinh khiết thẳng nam đều có thể nhìn ra, cái tên học trưởng này chính là giả ngu mà thôi.

Gã nếu không muốn cùng Lâm Y Khải thì cũng được thôi, vậy trực tiếp cắt đứt hi vọng của Lâm Y Khải đi.

Trương Cường cảm thấy trong đầu gã này chắc chắn là không có não, xảy ra chuyện gì liền tìm Lâm Y Khải tố khổ —— Tối hôm qua lôi kéo Lâm Y Khải đi uống rượu cũng là do gã tỏ tình với người khác bị thất bại.

Trương Cường chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Hắn như vậy cũng đâu phải lần đầu, cậu làm sao liền không có mắt nhìn người như vậy chứ."

Lâm Y Khải chột dạ lấy lại điện thoại của mình, cất điện thoại vào trong túi, ngồi một bên không nói tiếng nào.

Lý Tuấn Hào kéo kéo Trương Cường, thấp giọng nói: "Được rồi, đây là lớp học, lo học đi. Hơn nữa Lâm Y Khải cũng đâu còn là con nít, không cần cậu lo từng li từng tí vậy đâu."

Trương Cường hừ một tiếng, giở sách của mình ra sau đó cúi đầu chơi game.

Lâm Y Khải không có sách, nằm nhoài trên bàn ngủ bù.

Tối hôm qua cậu ngủ không ngon.

Nhưng tối hôm qua tại sao lại ngủ không ngon a.

Kí ức vụn vặt của cậu bắt đầu đan xen lẫn nhau.

Mã Quần Diệu ở trong quán bar gặp được cậu, sau đó liền dẫn cậu đi khách sạn thuê phòng.

Kế đó cậu lôi kéo cổ người ta, không cho đi.

Đối với người ta hết hôn lại gặm, còn lấy cái mông cọ cọ bắp đùi của đối phương.

Cánh tay Mã Quần Diệu giữ lấy cậu cường lực mỗi lúc một lớn hơn, mãi cho đến khi đem cả người cậu ném lên giường, đè xuống.

Mã Quần Diệu hôn cậu, cậu cắn Mã Quần Diệu.

Mã Quần Diệu tách hai chân cậu ra, cậu vuốt ve cơ bụng Mã Quần Diệu.

Mã Quần Diệu tiến vào cơ thể cậu, cậu lấy ngón tay tàn nhẫn mà cào phía sau lưng Mã Quần Diệu.

Cậu còn hướng về Mã Quần Diệu gọi: "Học trưởng", rồi "Em thích anh", "Nhanh chút... Không muốn... Tiếp tục... Em muốn nữa..."

Lâm Y Khải đột nhiên ngồi thẳng dậy, doạ cho Trương Cường ngồi bên cạnh giật nảy lên một cái, nhưng cậu lại dùng một loại tư thế chán chường tiếp tục nằm sấp xuống trên bàn.

Giời ạ, Lâm Y Khải, mày cư nhiên không biết xấu hổ như vậy sao?

Mày còn mặt mũi nào mà nhìn mặt Mã Quần Diệu nữa hả?

Coi y thành học trưởng, còn biểu hiện như vậy ... Muốn tìm bất mãn a.

Cậu hiện tại thật sự không biết nên đối mặt với Mã Quần Diệu như thế nào nữa.

Lúc tan học, Lâm Y Khải không cùng bọn Trương Cường đi ăn cơm, tìm đại cái cớ ở lại lớp học, chờ cho Mã Quần Diệu hỏi xong vấn đề còn thắc mắc với giáo sư, mới đi theo phía sau y ra khỏi lớp.

Đi tới chỗ rẽ của cầu thang, Mã Quần Diệu dừng lại nhìn cậu: "Có việc?"

Âm thanh bình tĩnh, khuôn mặt không cảm xúc.

Lâm Y Khải liếm môi một cái, nói, "Tối hôm qua..."

"Nhớ rồi?" Mã Quần Diệu hỏi.

Lâm Y Khải gật gật đầu.

"Quên đi."

"Cái gì?"

"Nếu không thì sao?" Mã Quần Diệu tựa hồ nở nụ cười, bất quá Lâm Y Khải cảm thấy nụ cười này đa phần đều là cười lạnh, y liền xoay người, tiếp tục đi, "Lại làm một lần nữa?"

Lâm Y Khải sửng sốt một hồi, tăng nhanh tốc độ chạy tới phía trước của Mã Quần Diệu, quay người lại đối diện với y, "Bất kể là thế nào đi nữa, đều là do tôi chủ động, cho nên tôi thành thật xin lỗi cậu."

"Không cần." Mã Quần Diệu khoé miệng hơi giương lên, mà độ cong ấy không hề đáng kể, "Dù sao tối hôm qua tôi cũng không chịu thiệt." Y lại đi tiếp hai bước, tới trước mặt Lâm Y Khải, "Mà nếu như cậu cảm thấy tôi chấp nhận lời xin lỗi của cậu có thể khiến cậu dễ chịu, vậy tôi chấp nhận."

Nói xong còn không đợi Lâm Y Khải phản ứng lại, y đã đi xa.

Lâm Y Khải sững sờ đứng tại chỗ, cảm thấy khoảng cách vừa nãy của hai người quá gần, ngay cả trong hơi thở đều là mùi vị của y.

Mà dù sao Mã Quần Diệu cũng đã nói như vậy, Lâm Y Khải cũng không cần phải xoắn xuýt nữa làm gì, ngược lại lúc thường Mã Quần Diệu cùng cậu cũng chẳng thân thiết, gặp nhau cũng không nhiều, huống hồ, cậu vươn tay sờ sờ phía sau của mình, người bị đâm cũng chính là cậu, tối hôm qua là lần đầu tiên cậu cùng người khác lăn lên giường, Mã Quần Diệu cũng đâu có nói sai, y quả thật là chẳng thiệt thòi tí nào.

Cơm nước xong trở lại phòng, Mã Quần Diệu cầm máy tính vừa vặn ra ngoài, nhìn thấy cậu cũng chỉ nhàn nhạt gật đầu chào hỏi, như trước kia không có nửa điểm khác biệt.

Lâm Y Khải lại không như y được, trong khoảng thời ngắn không thể không làm như chưa có gì xảy ra, rụt cổ lại tiến vào phòng ngủ.

Nhưng Trương Cường lại có chút kích động lôi kéo tay cậu nói: "Mã Thần tối hôm qua cả đêm không trở về, mới vừa trở về, quần áo vẫn là bộ ngày hôm qua a."

Lâm Y Khải chột dạ, cười ha ha hai tiếng: "Cậu còn nhớ rõ hôm qua người ta mặc cái gì luôn à?"

Lý Tuấn Hào một bên chơi game vừa nói: "Tớ thấy Mã Thần có thể là ở lại phòng trọ của ai qua đêm rồi."

Trương Cường đến gần hắn nhiều chuyện, cùng Mã Quần Diệu qua đêm có khả năng là nữ sinh nào.

Lâm Y Khải không dám nghe tiếp, tìm quần áo sạch trốn vào trong buồng tắm.

------oOo------

Edit: Động Bàng Geii

..o0o..

Tiếp đó mấy ngày, Mã Quần Diệu quả nhiên biểu hiện so với trước kia không có gì khác biệt, suy đoán về bạn gái bí ẩn kia của bọn Trương Cường cũng dần dần chấm dứt —— dù sao nhịp điệu sinh hoạt của Mã Quần Diệu cũng không phải mập mờ không rõ ràng, sáng lên lớp, tối làm bài, hoàn toàn tìm không ra dấu vết yêu đương gì cả.

Lâm Y Khải lại có chút buồn bực, học trưởng sau khi tìm cậu tố khổ, lại bắt đầu cùng cậu tường tận kể về kế hoạch theo đuổi người kia.

Cậu cụt hứng mà đem điện thoại ném vào trong ngăn kéo, Trương Cường cùng Lý Tuấn Hào buổi chiều đều có môn tự chọn nên đã rời phòng, trong phòng ngủ chỉ còn dư lại cậu cùng Mã Quần Diệu.

Cậu nhắm mắt lại chỉ cảm thấy uể oải, khi nãy học trưởng nói quả thật đã kích động tới cậu, người mà hắn thích đã đồng ý cùng hắn ra ngoài đi xem phim.

Còn tìm Lâm Y Khải hỏi nên coi phim nào.

Lâm Y Khải muốn mắng người, mà lại không biết nên mắng ai.

Cậu mở mắt ra, nhìn thấy Mã Quần Diệu đứng dậy rót nước. Trời nóng nực, bọn họ ở phòng ngủ cũng chỉ mặc một cái áo mỏng, từ góc độ mà cậu nhìn sang, cơ nhục phía sau lưng Mã Quần Diệu, còn thêm cái vóc người chuẩn tam giác hết sức rõ ràng.

Trước đây Trương Cường bọn họ thảo luận bạn gái bí ẩn của Mã Quần Diệu cũng có nói: "Mã Thần tuy rằng tính tình lãnh đạm, nhưng lớn lên rất đẹp trai, thành tích cũng tốt, rất hấp dẫn nữ giới."

Lâm Y Khải duỗi thẳng chân chận đường không cho người ta trở về học, nói: "Mã Quần Diệu, chúng ta làm tình đi."

Cậu không biết tại sao vừa mới mở miệng ra lại nói cái này, mà ra khỏi miệng rồi cậu cư nhiên cũng chẳng cảm thấy hối hận.

Có thể tâm tình hiện tại quá mức phiền muộn đi.

Mã Quần Diệu đứng ở bên giường cậu, ở trên cao nhìn xuống cậu, "Thất tình?"

Lâm Y Khải trở mình, đem mặt chôn ở trong gối, "Coi là vậy đi, tuy rằng căn bản tôi cùng với anh ấy cũng chưa có cái gì gọi là bắt đầu."

"Ở đây luôn sao?"

"A?" Lâm Y Khải ngẩng đầu nhìn y, không nghĩ tới Mã Quần Diệu cư nhiên sẽ đồng ý, cậu gãi gãi đầu, "À thì, hai người kia học tới năm giờ lận."

Mã Quần Diệu đi cất ly nước lên bàn, sau đó cởi áo, nói: "Vậy bắt đầu đi."

Trong phòng ngủ không có dầu bôi trơn, Mã Quần Diệu dùng tinh dịch của Lâm Y Khải để thay thế.

Đây là lần đầu tiên Lâm Y Khải ở trong trạng thái tỉnh táo làm loại chuyện này, có chút không được tự nhiên, còn có chút xấu hổ.

Cậu cảm giác mình nằm trên giường tựa như con cá chết, không nhúc nhích.

May là Mã Quần Diệu đại khái cũng không cần cậu hỗ động cái gì, Lâm Y Khải cũng chỉ phụ trách nghe hiệu lệnh từ y, bảo vươn mình thì vươn mình, bảo nhấc chân liền nhấc chân.

Mã Quần Diệu biết tâm tình hiện tại của cậu không tốt chỉ muốn phát tiết, cho nên ngoại trừ làm tiền hí, lúc đâm vào một chút cũng không ôn nhu, mỗi lần đi vào đều dùng lực đi vào thật sâu.

Lâm Y Khải vốn không hề kiềm chế giọng của mình lại, dù sao cậu ở trước mặt Mã Quần Diệu cũng không phải là lần đầu tiên mất mặt, Mã Quần Diệu vươn tay che cái miệng cậu lại còn bị cậu cắn một cái.

Mã Quần Diệu không cho cậu phát ra tiếng, chờ Lâm Y Khải rốt cuộc cũng buông lỏng miệng ra để lại một dấu răng mới nhắc nhở cậu: "Đây là phòng ngủ."

Đây là phòng ngủ, là nơi không có khả năng cách âm.

Lâm Y Khải nhắm mắt lại, bản thân cậu tại sao lại cùng Mã Quần Diệu ở trong phòng ngủ làm loại chuyện này.

Mà ý nghĩ của cậu cũng chẳng kéo dài được bao lâu, Mã Quần Diệu liền đem cậu đâm tới thần hồn đều phân làm ba ra bảy, còn chỗ nào có khí lực suy nghĩ ba cái này.

Lâm Y Khải ôm vai Mã Quần Diệu, tại thời điểm y đưa cậu lên tới đỉnh cao trào, liền gọi một câu học trưởng, kết quả liền bị Mã Quần Diệu tàn nhẫn tét một cái vào mông, y tàn bạo mà cắn lỗ tai của Lâm Y Khải nói: "Lần sau còn ở thời điểm này gọi người khác, tôi đánh chết cậu."

Lâm Y Khải nhắm mắt lại cười nói: "Cậu không phải là nên nói làm chết tôi sao?"

Mã Quần Diệu hơi hí mắt, một lát sau mới nói: "Cũng không phải là không thể." Sau đó liền tách cái đùi Lâm Y Khải ra, tăng nhanh tốc độ quất vào.

Sau khi làm xong Mã Quần Diệu nằm úp sấp trên người cậu nghỉ ngơi một chốc, rút tính khí của mình ra cứ vậy liền đi vào phòng tắm.

Không nói một câu nào, mà Lâm Y Khải còn muốn cảm ơn y vì đã trầm mặc.

Không nói liền không xấu hổ, cậu hiện tại nằm ở trên giường, trong đầu chỉ còn dư lại dư âm từ cơn khoái cảm, cũng không còn nhớ tới bài vở gì ở lớp.

Mã Quần Diệu tắm rửa xong liền thả rong chim đi ra, từ tủ quần áo tìm ra một bộ mặc lên. Lâm Y Khải nằm ở trên giường thưởng thức vóc người của y. Mã Quần Diệu đem quần áo trên sàn ném vào máy giặt, trở về nói với Lâm Y Khải: "Đi tắm đi, bọn họ cũng sắp trở về rồi."

Lâm Y Khải gật gật đầu, từ đầu giường lấy một cái áo thun tròng lên, tuy rằng từ chỗ cậu đến buồng tắm chỉ mất vài bước, nhưng cậu cùng Mã Quần Diệu không giống nhau.

Vừa mới đứng lên, thứ gì đó đã từ bên trong mông cậu thuận theo bắp đùi chảy xuống, Lâm Y Khải chậc một tiếng, nói: "Cậu lần sau đừng bắn ở bên trong nữa đấy."

Mã Quần Diệu đáp một tiếng, đeo tai nghe tiếp tục làm bài.

Lâm Y Khải từ buồng tắm đi ra, bọn Trương Cường cũng vừa vặn trở về, kinh ngạc nói: "Tiểu Khải, cậu sớm như vậy đã tắm rồi sao."

Cậu đáp một tiếng: "Ân, trời nóng quá." Đột nhiên nhớ tới bãi chiến trường ở trên giường, giương mắt nhìn lại, Mã Quần Diệu đã giúp cậu dọn dẹp. Người kia vẫn ngồi ở đó làm bài, thoạt nhìn căn bản không giống như vừa mới làm chuyện đó xong.

Lâm Y Khải cười nhẹ một tiếng, người này còn rất thú vị.

Ngày đó qua đi Lâm Y Khải cảm thấy cậu cùng Mã Quần Diệu đã gần gũi hơn được một chút.

Mà học bá[1] hoàn toàn không cho cậu cơ hội, mỗi ngày ngoại trừ ở trong phòng ngủ làm bài thì chính là ở thư viện, sáng sớm cuối tuần liền không chạy đi đâu.

[1] ám chỉ ng học rất giỏi, học tra là ngược lại.

Lâm Y Khải buồn bực mà kéo tai nghe xuống, hỏi Trương Cường bọn họ: "Các cậu có biết Mã Thần đi đâu rồi không?"

Lý Tuấn Hào nằm ở trên giường, không biết đang cùng nữ sinh nào nhắn tin qua lại nói: "Mã thần không phải cứ cuối tuần là đi làm ở sở giáo dục sao."

Bọn họ mới học năm hai, tuy rằng Mã Quần Diệu thành tích tốt, mà đi làm ở sở giáo dục cũng giống như đi chạy việc vặt cho người khác.

Lâm Y Khải theo bản năng cảm thấy được chỉ còn sinh viên thiếu tiền mới đi làm cái này.

Mã Quần Diệu thiếu tiền sao, cậu không biết, cậu trước đây đối với Mã Quần Diệu có rất nhiều thứ không biết.

Hiện tại cậu đối với Mã Quần Diệu, cũng không phải là muốn tìm hiểu hay gì cả, chỉ có thể nói, hiếu kì, cùng nhu cầu.

------oOo------

Edit: Động Bàng Geii

..o0o..

Mã Quần Diệu sau khi tan tầm liền nhìn thấy Lâm Y Khải đang dựa vào cột điện ở đối diện chờ y.

Cả người dựa vào một bên cột điện, một chân chấm đất, chân còn lại đung đưa qua lại, trên tai mang tai phone, nhai kẹo cao su, một bộ dáng dấp thiếu niên đầy sức sống.

Nhìn có điểm đáng yêu.

Y đi tới kéo tai phone cậu xuống, hỏi cậu: "Chuyện gì?"

Lâm Y Khải nhìn y một cái, liền cúi đầu nhìn chân của mình, "Muốn tìm cậu ăn cơm chung."

Mã Quần Diệu ừ một tiếng, sau đó đi về phía trước.

Chỗ ăn cơm là Mã Quần Diệu chọn, y nghĩ trong bụng Lâm Y Khải hẳn là cũng chẳng biết xung quanh đây có cái gì ngon để ăn, cho nên liền trực tiếp dẫn cậu tới một quán ăn nhỏ lúc thường y hay ăn.

Nói thật Lâm Y Khải có thể tới sở tìm y quả thật khiến y rất bất ngờ.

Trong ấn tượng của y về Lâm Y Khải, Lâm Y Khải là một tên trạch, nơi xa nhất trong phạm vi hoạt động của cậu ta chính là cái quán bar mà cậu ta đi cùng học trưởng kia.

Trong quá trình ăn cơm Lâm Y Khải không có nói chuyện với Mã Quần Diệu, Mã Quần Diệu cũng không có gì muốn nói.

Mãi cho đến khi cơm nước xong xuôi, Lâm Y Khải mới đi ở phía sau lưng y nói: "Chúng ta, đi tản bộ một chút đi."

Mã Quần Diệu hơi nhíu mày, "Được."

Sở vụ cách cái đình có mái che không xa, hai người rất nhanh liền đi tới.

Hiện tại chính là thời gian sau bữa tối, người tới tản bộ ở gần biển cũng không ít, sắc trời vẫn chưa tối hẳn, Lâm Y Khải tìm một bãi cát vắng người ngồi xuống, hai tay ôm lấy đầu gối, nhìn về phía xa xa thuỷ triều đang rút xuống.

Mã Quần Diệu ngồi bên cạnh cậu, nhìn chăm chú cậu một lát, Lâm Y Khải rốt cuộc không nhịn được lên tiếng: "Lần này tôi thật sự là thất tình thiệt rồi."

Buổi chiều học trưởng gửi tới cho cậu một tin nhắn, nói người kia đã đồng ý cùng hắn thử một chút xem sao.

"Há." Mã Quần Diệu nhìn sắc mặt cậu một cái, hỏi: "Muốn đi khách sạn sao?"

Lâm Y Khải không nhịn được cười, bàn tay dính một ít cát vỗ lên cánh tay Mã Quần Diệu, "Cậu nghĩ tôi tìm tới cậu liền chỉ muốn làm chuyện này thôi sao?"

"Nếu không phải thì là cái gì?"

Lâm Y Khải suy nghĩ một chút, cảm thấy có chút không phản bác lại được. Hướng tới bên cạnh Mã Quần Diệu nhích lại gần hơn: "Tôi mới vừa ăn no xong, không muốn làm gì hết, tôi chỉ là, muốn tìm một người để nói chuyện, nhưng lại không muốn nghe bọn Trương Cường nói xấu học trưởng."

Mã Quần Diệu liếc mắt nhìn cậu: "Cậu còn rất nặng tình?"

Lâm Y Khải nở nụ cười, "Vấn đề ở đây không phải là nặng tình hay không, chỉ là lúc bọn họ nói xấu học trưởng, kỳ thật tôi lại có cảm giác rất hoang mang. Dù sao cũng là người mà tôi lựa chọn."

Mã Quần Diệu đáp một tiếng, y sẽ không đi an ủi người khác, cũng không cảm thấy Lâm Y Khải cần y an ủi.

Cũng đâu còn là con nít ba tuổi.

Chỉ là tình đơn phương thất bại thôi mà.

Mã Quần Diệu suy nghĩ một chút, hỏi: "Thật không cần đi khách sạn sao? Cung cấp càng nhiều năng lượng sẽ khiến tâm tình của cậu sung sướng đấy..." Lâm Y Khải vươn tay bưng kín miệng Mã Quần Diệu: "Ngậm miệng cậu lại đi."

Lòng bàn tay của cậu đều là cát, cọ ngoài miệng y có chút không thoải mái, nhưng Mã Quần Diệu cũng không có tránh thoát, giữ nguyên tư thế, liền vậy mà ngắm tà dương trên biển.

Một lát sau, Lâm Y Khải thu tay trở về, hỏi: "Cậu thiếu tiền sao?"

Mã Quần Diệu không trả lời cậu, ngược lại nhìn cậu mấp máy miệng nhưng hai cánh môi lại dính sát vào nhau.

Lâm Y Khải bối rối một chốc mới phản ứng lại được, không nghĩ tới Mã Quần Diệu sẽ ấu trĩ chơi cái trò mèo này, vươn tay ở miệng y làm động tác mở dây kéo, nói: "Cậu có thể nói chuyện rồi đó."

"Không thiếu." Mã Quần Diệu đơn giản trả lời.

"Vậy cậu tại sao lại muốn đi thực tập? Không thấy mệt sao?"

"Không sao." Mã Quần Diệu móc một tờ khăn giấy ra, lau đi những hạt cát ở ngoài miệng, sau đó đem khăn giấy bỏ vào trong túi áo, "Có thể tích luỹ thêm kinh nghiệm, càng quan trọng hơn là..., thời gian cuối tuần đối với tôi mà nói rất nhàn rỗi, tôi không có chuyện gì làm cả, cũng không thể cứ vậy mà lãng phí hai ngày nghỉ."

"Cuối tuần nghỉ ngơi không tốt hơn sao?" Lâm Y Khải có chút không hiểu: "Chơi game tán dóc, không thì nằm một ngày trên giường cũng được mà."

Mã Quần Diệu cau mày nhìn cậu: "Cậu không cảm thấy như vậy rất lãng phí nhân sinh sao?"

Lâm Y Khải muốn nói gì đó bỗng nhiên liền câm bạt, ha ha cười: "Thế giới quan của Mã Thần quả nhiên không giống như dân thường bọn tôi."

Mã Quần Diệu lẩm bẩm một câu, mà Lâm Y Khải không nghe rõ, cậu nhìn về mặt trời đã sắp chìm xuống mặt nước, hỏi: "Vậy thế này thì sao? Ngồi ở đây hóng giờ ngắm mặt trời lặn, đối với cậu mà nói không lãng phí thời gian sao?"

"Đầu tiên, tôi cảm thấy ngắm cảnh là một dạng nghỉ ngơi rất hữu ích, nó có thể giúp cơ thể thả lỏng, so sánh với những hoạt động trước đó mà cậu nói thì nó có muối hơn nhiều, thứ hai..." Mã Quần Diệu nắm một ít cát, rất nhanh liền buông ra, "Con người vẫn sẽ luôn có lúc không lý trí, có lúc sẽ không tự chủ được mà làm một chút chuyện ngốc nghếch, tuy rằng không có ý nghĩa, nhưng nó làm cho người ta có một cảm giác mãn nguyện sung sướng, mà những chuyện khác không thể nào so được."

"Ví dụ như làm tình sao?" Lâm Y Khải đem suy nghĩ trong bụng ra thăm dò.

Mã Quần Diệu nhìn vào mắt cậu, thành thực trả lời: "Phải."

Lâm Y Khải hài lòng cười rộ lên, vỗ vỗ gò má của y nói: "Chúng ta đi khách sạn đi."

"Không phải trước đó cậu nói không muốn đi sao?"

Lâm Y Khải chậc một tiếng, tay chỉ về hướng biển rộng, nói: "Mặt trời đều không thấy đâu nữa rồi, chúng ta cũng nên bắt đầu vận động buổi tối là vừa."

Vận động buổi tối của hai người được tiến hành tại bên trong một khách sạn năm sao, Lâm Y Khải nằm ở trên giường lớn xa hoa, cười đến không ngừng lại được.

Mã Quần Diệu vỗn là nằm phục ở trên người cậu hôn cậu, kết quả Lâm Y Khải cười đến cả cơ thể đều co quắp lại, uốn éo tới lui, Mã Quần Diệu cau mày ngồi dậy, tét một cái lên mông cậu: "Đừng cười."

Lâm Y Khải trở mình, nằm lỳ trên giường nhìn y: "Ài, tôi không nhịn được. Giường ở kí túc chúng ta chẳng mềm được như thế này." Cậu ở trên giường lăn lộn, lại bắt đầu cười, "Thật, ai mà thất tình có thể dùng tiền thuê một căn phòng như thế này ngủ một giấc, đau lòng cái gì đó một phát đều bái bai."

Mã Quần Diệu hừ một tiếng, đẩy đầu Lâm Y Khải đang gác trên đùi mình xuống, nằm uỵch xuống giường, "Vậy cũng được, ngủ đi, ngủ xong lại trở về kí túc xá ngủ tiếp."

"Ai nha, đừng mà." Lâm Y Khải vươn người ngồi khoá trên người Mã Quần Diệu, nhìn y, trong đôi mắt không giấu được ý cười, "Làm đi, tôi thật sự rất rất rất muốn làm."

Thấy Mã Quần Diệu không động đậy, Lâm Y Khải liền ôm cổ y, chủ động cúi xuống hôn môi y, bàn tay ở trên ngực vuốt ve, kéo áo đối phương lên, giúp y cởi đồ.

Quyền chủ động rất nhanh liền được Mã Quần Diệu đoạt lại, y ôm lấy eo Lâm Y Khải cởi quần áo của cậu trước, chôn ở trước ngực cậu hôn hôn, ngón tay linh hoạt giải khai thắt lưng của cậu, đem quần bò kéo xuống.

Sau khi kết thúc Mã Quần Diệu vẫn là người đi tắm trước, trong khách sạn có ba con sói đầy đủ, Mã Quần Diệu lần này có mang, Lâm Y Khải chỉ lấy khăn giấy lau sơ trên người, sau đó dựa người vào đầu giường đốt một điếu thuốc.

Lúc Mã Quần Diệu đi ra cậu chỉ mới hút được nửa điếu, Mã Quần Diệu ngồi ở một bên giường lau tóc, vươn tay vỗ eo cậu. "Đi tắm đi."

"Lát nữa đi." Lâm Y Khải đem tay y đẩy ra, "Đừng vỗ loạn, ông đây mới bị cậu đâm mông đó."

Mã Quần Diệu quay đầu lại nhìn cậu, cau mày thoạt nhìn có chút lo lắng: "Bị thương?" Không đợi cho Lâm Y Khải trả lời đã vươn tay ra sờ soạng giữa hai chân cậu, đồng thời vén chăn lên.

"Ai da." Lâm Y Khải né ra, nhưng lại bị Mã Quần Diệu đè xuống. Tuy rằng bọn họ vừa mới làm xong một hồi, mà Mã Quần Diệu hiện tại là quần áo chỉnh tề, lại còn nhìn chằm chằm nơi đó của cậu, cậu vẫn là có chút không được tự nhiên.

Mã Quần Diệu vẫn là một bộ dáng bình tĩnh, rất nghiêm túc mà nhìn, sau đó ngẩng đầu lên nói: "Không có bị thương, thế nhưng có chút sưng, hẳn là lúc nãy làm quá hăng." Còn cẩn thận giúp cậu đem chăn đắp kín, "Một chốc nữa mua cho cậu thuốc mỡ bôi một chút."

"Không cần." Tàn thuốc của Lâm Y Khải rơi xuống trên chăn, cậu phủi một cái, nhớ tới vừa nãy Mã Quần Diệu nói làm quá hăng, trên mặt không khỏi nóng lên một chút, lẩm bẩm nói: "Nói mà không biết xấu hổ."

Mã Quần Diệu đi tới phòng vệ sinh rửa tay, lúc đi ra đứng ở bên giường, từ trên cao nhìn xuống cậu: "Là cậu phóng túng trước."

Cái mông Lâm Y Khải nhích qua bên cạnh một chút, vỗ một bên nói: "Lại đây ngồi đi."

Mã Quần Diệu ngồi lên, Lâm Y Khải đưa cho y một điếu thuốc, bị cự tuyệt.

Lâm Y Khải ngậm thuốc, cười: "Thế nào, tôi hút thuốc nhìn rất lôi cuốn đúng không."

"Cậu cũng ít hút lại đi, không tốt cho sức khoẻ đâu."

"Biết rồi mà." Lâm Y Khải ấn đầu thuốc vào gạt tàn trên đầu giường, nói: "Tôi không có nghiện thuốc, chỉ là lúc không có gì làm liền giết thời gian thôi." Suy nghĩ một chút cậu nói tiếp. "Mà cậu là cái đó hả?"

"Là cái gì?"

"Đồng tính luyến ái đó."

Mã Quần Diệu cười rộ lên, y rất ít khi cười, lần cười này cũng rất nhanh bị y dùng tay đè lại, quay đầu lại nhìn cậu: "Bây giờ cậu mới hỏi có phải là hơi muộn rồi không?"

Lâm Y Khải chậc một tiếng, theo bản năng muốn lấy thuốc, thế nhưng rất nhanh liền kiềm nén lại chính mình đem bàn tay tiến vào trong chăn, hỏi: "Vậy sao cậu chưa từng nói?"

"Cần thiết sao?"

Lâm Y Khải có chút bất mãn: "Cậu có phải không tín nhiệm bọn tôi không."

"Nghĩ nhiều rồi." Mã Quần Diệu lấy điện thoại ra xem thời gian, sau đó quay đầu lại nghiêm túc nói: "Tôi chẳng qua chỉ cảm thấy không cần thiết, vả lại, tôi cũng không giống như cậu, tâm sự gì cũng có thể nói ra."

Lâm Y Khải đối với việc y móc mỉa mình làm như không thấy, nhìn chằm chằm ngón chân bị lộ ra khỏi chăn, sau một hồi mới nói: "Này, chúng ta làm bạn tình đi."

"Hửm?" Mã Quần Diệu nhíu mày, "Tôi nghĩ chỉ những lúc cậu bị vị học trưởng kia bỏ rơi mới cần tôi cung cấp năng lượng chứ?"

Lâm Y Khải nghiêng đầu, ngã vào trên đùi Mã Quần Diệu, ngước đầu nhìn y, nhìn một chốc lại nhắm mắt lại nói: "Cậu chỉ cần nói đồng ý hoặc không thôi."

"Sao cũng được, tôi không có vấn đề."

Lâm Y Khải đối với việc y tuỳ ý như vậy có chút bất mãn, mở mắt ra nghiêm túc nói: "Tôi có một điều kiện, trong khoảng thời gian hai chúng ta qua lại cả hai đều không được đi tìm người khác."

Mã Quần Diệu vỗ một cái lên gáy cậu. "Tôi không có nhiều thời gian cùng tinh lực như vậy đâu."

Lâm Y Khải tin câu này của y, cười một chốc, chống người ngồi dậy: "Tôi đi tắm."

Lúc cậu đi tắm, Mã Quần Diệu đi mua cho cậu thuốc giảm nhiệt và thuốc mỡ, Lâm Y Khải tiếp nhận cảm giác có chút ngượng ngùng, Mã Quần Diệu cho là cậu không biết bôi, còn ân cần hỏi cậu có cần giúp một tay hay không.

Kết quả trả lời y chỉ có tiếng cửa phòng tắm bị đóng sầm.

Trở về trường học đã hơn tám giờ, Mã Quần Diệu lại còn nói y muốn đi thư viện học một chút, Lâm Y Khải nghiêng đầu nhìn, "Bộ dạng này của cậu căn bản chẳng giống như vừa mới từ khách sạn năm sao đánh một pháo gì cả, một chút cũng không cảm thấy no sao."

Mã Quần Diệu cười trả lời: "Tôi chỉ mới ăn lửng thôi, nửa còn lại đi gặm sách."

Lâm Y Khải khó hiểu: "Tại sao chỉ ăn lửng?"

Mã Quần Diệu nhìn xung quanh: "Sợ cậu không chịu nổi đó, lúc đó lại gào lên đừng mà, tôi cũng không biết cậu là nói đừng làm nữa hay là đừng dừng lại."

Lâm Y Khải không nghĩ tới Mã Quần Diệu còn có một mặt như vậy, quả thật chỉ muốn tát một cái lên cái mặt y: "Ngậm miệng đi, tôi về trước đây."

Mã Quần Diệu đáp một tiếng, liền phân phó: "Cậu trước khi ngủ nhớ bôi một chút thuốc mỡ, còn có, lúc bôi phải cẩn thận một chút, đừng gây ra tiếng động quá lớn, những người khác nghe liền..." Lâm Y Khải quả thật tát một cái lên mặt y, sau đó bưng miệng của y, đẩy về phía ngược lại: "Tôi biết rồi, cậu ngậm miệng lại đi." Sau đó đeo cặp bước nhanh về kí túc xá.

Mã Quần Diệu nhìn theo bóng lưng cậu, sờ sờ cổ mình, nhịn không được bật cười, cười trong chốc lát lại cảm thấy mình bỗng nhiên hưng phấn đến kì lạ, xoa xoa mặt khôi phục lại trạng thái không cảm xúc, xoay người hướng về thư viện.

------oOo------

Edit: Động Bàng Geii

..o0o..

Sau khi xác nhận rõ ràng mối quan hệ rồi, quan hệ giữa Lâm Y Khải cùng Mã Quần Diệu ngược lại so với trước đây càng tốt hơn, có lúc Mã Quần Diệu đi thư viện, cậu ở phòng ngủ không có gì làm liền lẽo đẽo theo sau y làm cái đuôi nhỏ.

Hai người còn lại trong phòng ngủ vốn cũng không rõ, có một ngày ở phòng ngủ nhìn xuống dưới lầu thấy học trưởng cùng bạn trai của gã nắm tay nhau trở về, cũng không đi tìm Lâm Y Khải nữa, ngược lại chạy đi tố với Mã Quần Diệu, nói tâm tình Lâm Y Khải gần đây không quá tốt, bảo y cũng quan tâm cậu ấy một chút.

Đối với loại quan tâm như anh trai của Trương Cường, Lâm Y Khải thật sự rất cảm động.

Buổi tối hôm đó, ở bên trong nhà nghỉ ngoài trường học, Mã Quần Diệu tiến vào thật sâu bên trong Lâm Y Khải, một bên hôn tai cậu hỏi: "Quan tâm như vậy đã hài lòng chưa?"

Lâm Y Khải tai đỏ chót, tay đấm chân đá, mà Mã Quần Diệu lại rất dễ dàng liền trấn áp được cậu, cùng cậu đồng thời tiến đến cao trào.

Hai người trải qua sinh hoạt trên giường rất hài hoà.

Mã Quần Diệu quả thật sống không uổng phí, hàng họ thật lớn, sức chịu đựng lại lâu, mỗi lần đều có thể đem Lâm Y Khải làm cho dục tiên dục tử, lúc rên rỉ cũng mơ hồ không rõ là không cần ngừng hay không cần làm.

Hơn nữa Mã Quần Diệu người này thoạt nhìn lạnh lùng, nhưng trên thực tế ở chung với nhau rồi, có thể phát hiện y là một người rất ôn nhu, tỉ mỉ, làm việc nói chuyện đều đúng mực, ở trên giường dưới giường đều khiến cậu rất thoải mái.

Một ngày Lâm Y Khải lại tới chờ Mã Quần Diệu tan tầm, hai người đi phố ăn vặt, vì một tô cháo cá cùng tôm hùm cay mà tranh chấp, Mã Quần Diệu kiên trì nói Lâm Y Khải nên ăn đồ ăn thanh đạm, Lâm Y Khải cảm thấy bản thân không đến nỗi vứt đi như vậy, hai người ngoài miệng nháo, tay lôi kéo qua lại, nhưng vẫn là không chịu buông nhau ra.

Đi tới tiệm cháo hoa, điện thoại của Lâm Y Khải lại vang lên, cậu liếc mắt coi thông báo, buông tay Mã Quần Diệu ra, đi tới một bên nghe, lúc trở lại biểu tình có chút không đúng cho lắm, vẫn luôn cúi đầu, mặc cho Mã Quần Diệu ở trong tiệm cháo chọn cháo cá cũng không phản đối.

Chờ món ăn gọi xong rồi, Lâm Y Khải rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên: "Vừa rồi là học trưởng gọi điện cho tôi."

Mã Quần Diệu đang rót nước cho cậu động tác thoáng dừng lại một chút, rất nhanh liền khôi phục lại như thường, đáp một tiếng, "Ừm."

Lâm Y Khải thanh âm nói chuyện mỗi lúc càng nhỏ, cúi đầu cắn ly giấy, "Anh ấy nói, anh ấy thất tình, muốn tôi, đêm nay đi quán bar kia với anh ấy."

Mã Quần Diệu liếc mắt nhìn cậu một cái, sau đó bưng ly của mình lên uống một ngụm, Lâm Y Khải vẫn luôn nhìn trộm y, cậu cắn môi dưới hỏi: "Cậu muốn nói gì không?"

"Không có gì."

"Nói đi mà."

Mã Quần Diệu hai tay khoanh lại để trước bàn, "Tôi vốn muốn nói anh ta thật trơ trẽn, mà tôi nghĩ cậu không thích người khác nói xấu anh ta."

"A." Lần này đổi thành Lâm Y Khải không phản đối, nằm nhoài trên bàn tiếp tục cắn ly giấy.

"Cậu còn rất nặng tình." Mã Quần Diệu phê bình một câu.

"Không phải nặng tình, chỉ là, thói quen đi." Lâm Y Khải cũng không hiểu bản thân mình nữa, cậu vươn tay chọt chọt Mã Quần Diệu: "Ài, đêm nay cậu, đi chung với tôi được không?"

Mã Quần Diệu hơi kinh ngạc: "Đi làm gì? Giúp cậu chăm sóc con ma men kia, hay là giúp cậu làm bình phong? Muốn tôi giả thành bạn trai của cậu?"

"Không phải!" Lâm Y Khải cũng không rõ bản thân mình rốt cuộc là muốn làm gì, suy nghĩ một chút lại nằm xuống trên bàn, "Chỉ là, tôi cũng không biết làm sao để đối mặt với học trưởng, cậu ở bên cạnh tôi, tôi nhìn cậu, cảm thấy an tâm hơn rất nhiều."

"Tôi hiểu rồi." Mã Quần Diệu vỗ cái bộp, "Cậu chính là muốn tôi ở bên cạnh làm người qua đường, ngộ nhỡ anh ta uống say có thể coi cậu là lốp xe phòng hờ hay không mà ra tay, sau đó tôi liền chạy tới làm anh hùng cứu mỹ nhân đúng không."

"Ha ha ha ha ha ha cậu thật là." Lâm Y Khải cười tới không nhặt được mồm, duỗi tay chỉ vào mũi của y, "Trước đây không hề phát hiện cậu lại là người như vậy đó."

"Tôi thế nào?" Mã Quần Diệu cũng duỗi tay chỉ vào mũi cậu, còn duỗi thẳng ra, chọt chọt cái mũi của cậu.

"Muộn tao[1]."

[1] Trong ngoài không đồng nhất = dạng biệt nữu.

Mã Quần Diệu đem ngón tay từ chóp mũi Lâm Y Khải dời xuống, tại đôi môi của cậu nhấn hai cái, nói: "Tôi bây giờ là công khai phát tao."

Lâm Y Khải há mồm, cắn ngón trỏ của Mã Quần Diệu —— nói cắn thì cũng không đúng lắm, chính xác là hai cánh môi ngậm lấy không chịu buông, hai người liền như vậy nhìn nhau, ai cũng không nói chuyện, mãi cho đến tận cháo được bưng lên, Mã Quần Diệu mới vội vã thu hồi ngón tay về.

Uống hai ngụm cháo, Lâm Y Khải lại hỏi nhỏ, "Cho nên tối nay cậu tới bồi tôi, có được hay không."

Mã Quần Diệu đặt muỗng xuống, hỏi: "Vậy cậu muốn báo đáp tôi như thế nào a?"

Lâm Y Khải cười hề hề nói: "Bữa ăn này tôi mời." Mà nhìn ánh mắt của Mã Quần Diệu, cậu liền kéo xuống khoé mắt, hỏi: "Vậy cậu muốn gì?" Mí mắt không ngừng liếc trộm y.

Mã Quần Diệu làm bộ suy nghĩ một hồi, lại gần hạ thấp giọng nói: "Lần sau làm, cậu phải liếm cho tôi."

Mặt Lâm Y Khải trong nháy mắt liền biến đỏ, cắn răng nghiến lợi nói: "Cậu thật là." Bất quá thanh âm tức giận giảm dần phảng phất như có chút gì đó mềm mại, nghe vào tai lại giống như đang làm nũng.

Hai người bọn họ ở trên giường từ trước đến giờ cũng không có chơi trò gì, tư thế cũng chỉ là những cái cơ bản nhất, tựa như cái gậy xoa bóp chuyên nghiệp cùng cái máy rửa chén vậy. Mà lần trước Lâm Y Khải dưới sự trợ giúp của Mã Quần Diệu, lần đầu tiên hoàn thành thuận lợi bài kiểm tra, tâm tình rất tốt, buổi tối còn đặt biệt chủ động, hôn Mã Quần Diệu, từ đôi môi xuống bụng dưới, cuối cùng còn học động tác từ GV, lè lưỡi liếm chỗ đó của Mã Quần Diệu.

Một giây sau liền cau mày nói: "Mùi vị thật quái, quá tanh."

Mã Quần Diệu cười ôm chầm lấy cậu, y đương nhiên sẽ không cưỡng ép Lâm Y Khải làm những chuyện này, mà khuôn mặt nhăn thành một nhúm của Lâm Y Khải lại kích phát dục vọng xấu xa của y, liền lấy cái đó cọ trên người Lâm Y Khải, đem hai má đôi phương đều cọ cho đỏ bừng.

Lâm Y Khải bị y bắt nạt hai con mắt đều đỏ ngầu, chóp mũi cũng hồng hồng, y lại cảm thấy đáng yêu, dùng nụ hôn sâu ngăn lại oán giận của Lâm Y Khải.

Hiện tại Mã Quần Diệu đề ra yêu cầu như vậy, Lâm Y Khải tự nhiên liền đỏ mặt, khụ một tiếng, ngẩng đầu lên nhìn y nói: "Liếm thì liếm," chợt phát hiện thanh âm của mình có hơi lớn, nhìn chung quanh một cái, hạ thấp giọng nói: "Liếm thì liếm, một lời đã định!"

"Được." Mã Quần Diệu cười cùng cậu ngoắc ngón út, sau đó xoa nhẹ mái tóc của cậu nói, "Ăn cơm trước đi."

Có thể là do một quãng thời gian dài không cùng học trưởng qua lại, buổi tối khi Lâm Y Khải nhìn thấy hắn, cảm giác cùng trước đây có chút gì đó không giống nhau.

Lâm Y Khải đối với học trưởng coi như là chấp nhất, trước đây cậu sợ người khác khi biết được tính hướng của mình, sẽ bị khinh thường này nọ, học trưởng là đồng loại đầu tiên mà cậu gặp, cũng dạy cậu nhìn thẳng vào bản thân, lúc thường học trưởng cũng không ít lần thả thính cậu, nhưng mỗi khi Lâm Y Khải muốn quan hệ đi xa hơn một bước, hắn đều giả ngu lùi về. Khiến Lâm Y Khải vẫn cho rằng cậu có phải là hiểu lầm cái gì hay không.

Đương nhiên, không quản như thế nào, hành hạ vài lần như vậy, cậu cũng rất mệt mỏi.

Trước đây học trưởng chưa có đối tượng, Lâm Y Khải ở bên cạnh hắn hao phí không biết bao nhiêu lại chẳng nhận được gì, sau khi học trưởng nói chuyện yêu đương Lâm Y Khải liền tự giác không đi liên hệ với hắn nữa.

Hiện tại học trưởng thất tình, vòng một vòng lại chạy tới tìm cậu. Mặc kệ lần này là có ý gì, lúc Lâm Y Khải nhìn thấy hắn liền tự nói với mình, có ý gì đi nữa thì cũng kết thúc rồi, lần này là chắc chắn.

Cậu cảm thấy thật chán như con gián, cả ngày theo học trưởng chạy tới quán bar, còn không bằng cùng Mã Quần Diệu thuê khách sạn nạp năng lượng.

Nhớ tới Mã Quần Diệu, cậu quay đầu lại nhìn một chỗ trong quán bar.

Mã Quần Diệu cùng cậu đến, mà không có lại chỗ cậu, an vị ở một chỗ trong quầy bar, nói là sợ bản thân cùng cậu xuất hiện chung, học trưởng muốn nói cái gì lại bất tiện.

Lâm Y Khải đối với học trưởng muốn nói cái gì không mong chờ.

Không ngoài cậu dự đoán, học trưởng từ lúc cậu ngồi xuống, liền bắt đầu cằn nhằn liên miên về bạn trai cũ, nói đến chỗ thương tâm còn nghẹn ngào.

Lâm Y Khải nghe tai này lọt tai kia, cũng không có cảm giác vui vẻ hay vì hắn mà đau lòng giùm, như là đang nghe một câu chuyện hết sức bình thường.

Nói đến một nửa, học trưởng cũng uống hơi nhiều, đứng dậy đi vào phòng vệ sinh một chuyến.

Không có học trưởng che chắn tầm nhìn, Lâm Y Khải nhanh chóng nhìn động tĩnh bên kia quầy bar.

Vừa nhìn liền cảm giác muốn nổi khùng, Mã Quần Diệu chân dài ngồi ở trên ghế cao, bên cạnh còn có một cậu em đang đem tay khoát lên vai y.

Lâm Y Khải cảm thấy cậu không nhìn nổi nữa, đứng dậy hướng tới chỗ của Mã Quần Diệu đi tới.

Mới vừa tới sau lưng Mã Quần Diệu, liền nhìn thấy Mã Quần Diệu bắt lấy cánh tay của cậu em kia đang khoát trên vai y.

Qủa thật là không thể nhịn nỗi.

Cậu từ phía sau ôm lấy vai Mã Quần Diệu, đi tới nhìn cậu em kia hỏi: "Đây là ai vậy?"

Cậu em kia ánh mắt chuyển động giữa bọn họ, còn chưa kịp nói gì, tay liền bị Lâm Y Khải kéo xuống khỏi vai Mã Quần Diệu, còn được tặng cho một biểu tình hoàn toàn chán ghét, mà Mã Quần Diệu liền ở một bên cưng chiều nhìn cậu, lúc trả lời trong mắt đều tràn đầy ý cười: "Không biết."

Cậu em kia trắng trợn liếc Lâm Y Khải một cái, ghét bỏ rời đi.

Lâm Y Khải xoay người ngồi ở trước mặt Mã Quần Diệu, "Cậu được đấy, chưa được bao lâu, cậu liền đi dụ dỗ người khác a."

"Tôi không có dụ dỗ..."

"Cái rắm, tôi mới vừa nhìn thấy cậu sờ tay cậu ta. Tôi nếu không tới, cậu có phải tiếp tục sờ những chỗ khác nữa không?"

"Không có." Mã Quần Diệu bị cậu liên tiếp bắn đại bác chọc cho cười: "Tôi mới nãy là muốn đem tay cậu ta bỏ ra, sau đó cậu đã tới rồi."

Lâm Y Khải biết mình hiểu lầm, trên mặt có chút áy náy, đẩy tay y một cái: "Đừng cười."

Mã Quần Diệu khoát tay lên vai Lâm Y Khải: "Làm sao, cậu với người tình trong mộng ở kia ôn chuyện, còn không cho tôi tìm một người bạn nhỏ à."

"Cậu dám." Lâm Y Khải quơ quơ nắm đấm, "Hồi trước có nói, trong lúc chúng ta qua lại không cho tìm người khác rồi mà." Cậu hướng tới bên cạnh nhìn một chút, hạ thấp giọng: "Cậu còn dám cùng người khác tán gẫu, tôi sẽ không liếm cho cậu nữa, không đúng, trực tiếp cắt đứt với cậu luôn."

Lần này Mã Quần Diệu cười đến không ngừng lại được, cả người gần như đều nằm nhoài trên bả vai Lâm Y Khải.

Lâm Y Khải bị y cười tới xấu hổ, đẩy y một cái: "Đừng cười nữa, hình tượng Mã Thần đi đâu rồi? Mau mau nhặt lại đi."

"Không nhặt." Mã Quần Diệu thật vất vả mới ngừng cười được, ngồi thẳng dậy, cũng hạ thấp giọng nói chuyện với cậu, "Cậu đều liếm cho tôi, tôi ở trước mặt còn giữ cái hình tượng gì nữa. Lượm lên cũng bị cậu liếm cho rớt."

Lâm Y Khải vỗ một cái lên cánh tay y, "Cậu thật là!" Suy nghĩ một hồi lại nói: "Không được, cậu vẫn là tới ngồi cùng tôi đi, nếu không, quay đầu lại lại thấy cậu đi ghẹo người khác nữa."

Mã Quần Diệu còn chưa kịp ngăn cản, hai người vừa mới chuyển động, liền nhìn thấy học trưởng ngồi ở đối diện, hướng về phía bọn họ phất phất tay, lần này Mã Quần Diệu muốn không qua cũng không được.

Lâm Y Khải lôi kéo y tới ngồi cạnh với mình, tân lực giới thiệu với học trưởng: "Đây là bạn cùng phòng của em, gọi là Mã Quần Diệu."

Học trưởng cùng Mã Quần Diệu chào hỏi một chút, sau đó quay đầu lại nói: "Anh còn tưởng đây là bạn trai của em chứ, vừa nãy thấy hai người rất thân mật."

Mã Quần Diệu giải thích nói: "Lúc nãy có người tới tiếp cận, Lâm Y Khải giúp em thoát thân mà thôi."

Lâm Y Khải cau mày nhìn y, giận hờn phụ hoạ thêm một câu: "Đúng, cậu ta là thẳng nam."

"À." Biểu tình của học trưởng thoạt nhìn tốt lên không ít, cầm ly rượu tiếp tục cùng Lâm Y Khải uống.

Lâm Y Khải trước đây là vì muốn bồi học trưởng, kỳ thật bản thân không biết uống rượu, hiện tại tâm tình chẳng hiểu sao có chút buồn bực, trái lại uống rất nhiều. Uống được phân nửa, học trưởng đột nhiên nhận được điện thoại liền ra ngoài nghe, Mã Quần Diệu ngăn trở Lâm Y Khải, lấy đi ly rượu trong tay cậu: "Đừng uống nữa."

Lâm Y Khải rút tay về, nhìn chằm chằm y nói: "Cậu mới nãy cùng học trưởng nói cái gì vậy? Nguỵ trang đến mức tôi cũng tin là hai chúng ta không thân quen."

Mã Quần Diệu nhướn mày nhìn cậu: "Vậy mới nãy tại sao cậu lại nói tôi là thẳng nam."

Lâm Y Khải thấp giọng nói: "Tôi nghĩ cậu nói như vậy là không muốn ở trước mặt người khác công khai tính hướng."

"Tôi không nghĩ như vậy, chỉ là không muốn phiền phức thôi." Mã Quần Diệu mở một bình rượu, "Mà tôi cũng chẳng để ý. Tôi chẳng qua là cảm thấy, nếu cậu còn muốn theo đuổi học trưởng, không cần thiết cho anh ta biết, mất công anh ta lại nghi ngờ này nọ."

"Tôi cũng không có, để ý như vậy." Im lặng một hồi, Lâm Y Khải đột nhiên nói.

"Không để ý cái gì?"

Ngón tay của Lâm Y Khải lặng lẽ nắm lấy tay Mã Quần Diệu: "Không ngại cho anh ấy biết quan hệ của chúng ta tốt, thậm chí, không ngại anh ấy biết tới loại quan hệ của chúng ta."

Mã Quần Diệu quay đầu lại nhìn cậu, hai người đều không lên tiếng, mà mắt thấy học trưởng gọi điện thoại xong đang trở lại đây, Lâm Y Khải liền nhanh chóng buông tay Mã Quần Diệu ra.

Học trưởng cười với Lâm Y Khải nói, hắn có mấy đứa bạn cũng đang ở gần đây, hỏi cậu có muốn đi chơi cùng hay không.

Lâm Y Khải lắc đầu một cái, nói: "Em phải trở về phòng sớm, còn có bài tập chưa làm a."

Học trưởng trên mặt có mấy phần thất vọng, mà rất nhanh liền thu thập xong đồ của mình rời đi.

"Làm sao không đi với anh ta?" Mã Quần Diệu dựa vào ghế sau lưng, quay đầu lại nhìn cậu: "Tôi nhớ cậu bài tập làm xong hết rồi mà."

Lâm Y Khải cũng dựa vào ghế, nghiêng đầu đối diện nhìn y, hạ thấp giọng nói: "Không phải là muốn đi làm... Khụ khụ, cái kia cho cậu sao?"

Mã Quần Diệu nở nụ cười, khoé miệng giương cao lên một chút, tiếng cười không có phát ra, mà trong mắt lại tràn đầy ý cười, "Tôi cũng không nói bắt buộc phải là ngày hôm nay phải thực hiện."

Lâm Y Khải cố ý nhíu mày: "Tôi muốn ngày hôm nay đó, có vấn đề gì sao?"

"Không có vấn đề." Mã Quần Diệu hướng tới gần cậu, tại thời điểm Lâm Y Khải cho rằng bọn họ sẽ hôn nhau, y lại đột nhiên dừng lại, chỉ là vươn tay lướt trên môi cậu một cái, nhẹ giọng nói: "Tôi rất mong chờ."

------oOo------

Edit: Động Bàng Geii

..o0o..

Trên đường tới khách sạn, Lâm Y Khải phát hiện bản thân mình cư nhiên có chút khẩn trương.

Hẳn là không phải chỉ một chút.

Chung quy đều đã khẩn trương tới tay cùng chân luôn rồi.

Lúc vào phòng cậu để cho Mã Quần Diệu đi tắm trước, sau đó bản thân đứng ở ngoài cửa phòng tắm đi tới đi lui, không ngừng dặn dò y nhớ phải tắm sạch một chút.

Cuối cùng Mã Quần Diệu bị cậu lải nhải tới không nhịn được, trực tiếp mở cửa đem cậu ấn vào phòng tắm, nói: "Cậu nếu không yên tâm liền tự mình làm đi."

Hai người đồng thời ở phòng tắm, đương nhiên sẽ không chỉ tắm rửa đơn giản như vậy, Lâm Y Khải rất nhanh liền nằm nhoài ở trong bồn tắm sảng khoái một lần, cậu ngẩng đầu nhìn Mã Quần Diệu phản chiếu ở trong gương, miệng khép mở làm một cái khẩu hình miệng.

Mã Quần Diệu không hiểu, khom lưng tiến đến bên miệng cậu hỏi: "Nói gì vậy?"

Lâm Y Khải quay đầu lại cắn lỗ tai y một cái, "Nói cậu lưu manh!"

Mã Quần Diệu không giận, cầm khăn đem cậu lau khô sau đó mới ôm ra ngoài.

Từ trong buồng tắm đi ra, hai người vẫn là trần như nhộng nằm lên giường.

Mã Quần Diệu đẩy cậu một cái, "Này, đừng sướng một lần rồi liền không để ý tới tôi, đến lúc trả nợ rồi."

"Đợi lát nữa đi." Lâm Y Khải nắm lấy chăn, "Tôi phải chuẩn bị tốt tâm lý trước."

Mã Quần Diệu lại bắt đầu cười, thậm chí cười đến Lâm Y Khải cảm thấy tường của khách sạn cũng bắt đầu run theo, cậu chậc một tiếng, quay đầu nhìn y, "Số lần cười của cậu đêm nay, có thể bù cả một năm trước luôn đó."

"Tôi cũng đâu có muốn cười." Mã Quần Diệu nhắm mắt lại không nhìn cậu nữa, chỉ là đưa tay ra sờ hai má của Lâm Y Khải, tại trên mặt cậu nhào nặn, "Là cậu chơi vui quá thôi."

Lâm Y Khải lười cùng y tranh luận, ngược lại dùng mặt cạ cạ lên lòng bàn tay y.

Mã Quần Diệu cảm nhận được nhiệt độ ở lòng bàn tay, mở mắt ra nhìn cậu, vươn mình đặt Lâm Y Khải ở dưới thân, đồng thời tách hai chân cậu ra, sau đó dịch về phía sau một chút, đầu chôn giữa hai chân cậu.

Lâm Y Khải có chút ngơ ngác, người nên trả nợ không phải là cậu sao?

Mã Quần Diệu ngẩng đầu lên nhìn cậu, "Đừng phân tâm a, tôi chỉ làm mẫu cho cậu lần này thôi đấy."

Lâm Y Khải không biết Mã Quần Diệu làm mẫu có tính là tiêu chuẩn hay không, cũng không đẩy miệng của Mã Quần Diệu ra để thảo luận chuyện này có tốt hay không.

Tuy rằng Mã Quần Diệu nói cậu đừng phân tâm, nhưng trong toàn bộ quá trình đầu cậu đều trống rỗng.

Chỉ còn dư lại ý nghĩ Mã Quần Diệu đang vì cậu mà liếm cái đó...

Đại khái vì ý nghĩ xác thật rất kích thích người, thêm vào cảm thụ tâm lý khiến cậu rất sung sướng, Lâm Y Khải rất nhanh liền ở trong miệng Mã Quần Diệu giao nộp báo cáo lần hai.

Lúc này đầy đầu cậu đều là cái ý nghĩ xuất hiện trong nháy mắt kia —— Mình có phải là bị xuất tinh sớm hay không a.

Mã Quần Diệu vươn tới hôn cậu, chờ Lâm Y Khải phản ứng lại mới phát hiện y cư nhiên đem cái kia đổ vào miệng mình, còn giữ lấy đầu lưỡi của cậu để cậu nuốt xuống.

Lâm Y Khải tức giận cào lưng y một cái, y lại cười hỏi: "Của mình, mùi vì ngon không?"

Lâm Y Khải ở trên vai y cắn một cái, dùng không ít sức lực, mơ hồ còn muốn chảy máu. Cậu hướng tới chỗ dấu răng đó liếm một cái, cuối cùng mới nguôi giận, lau miệng nói: "Mùi vị thật kì quái!"

Kết quả Mã Quần Diệu ôm lấy tiếp tục hôn, nói là muốn giúp cậu tiêu vị.

Cứ vậy một trận, Lâm Y Khải chuẩn bị tâm lý cũng đã xong —— Mã Quần Diệu đều vì cậu mà làm như vậy, cậu cũng không thể tiếp tục giả ngu được nữa.

Mà nói thật, cậu cảm thấy quá trình làm cho Mã Quần Diệu khó khăn hơn một chút, bởi vì hàng của Mã Quần Diệu thật sự rất lớn.

Cậu đầu tiên liếm một cái, sau đó mới đem nó ngậm vào, mặc dù đã tắm rửa qua, nhưng giữa hơi thở đều tràn đầy mùi vị nam tính thuộc về riêng Mã Quần Diệu.

Không có quá nhiều hưởng thụ, nhưng nghĩ tới đây là Mã Quần Diệu, cũng có thể tiếp thu được.

Sức chịu đựng của Mã Quần Diệu so với cậu lâu hơn, Lâm Y Khải miệng đều muốn tê, cũng chỉ cảm thấy đồ chơi trong miệng mình nở lớn hơn một chút, lại không hề có dấu hiệu muốn bắn.

May là Mã Quần Diệu cũng không muốn giày vò miệng cậu, rút ra, để Lâm Y Khải nằm xuống.

Lâm Y Khải lại xoay người nằm úp sấp, còn lót một cái gối dưới eo.

Mã Quần Diệu nhìn cậu một bộ dáng ủ rũ, cho là bản thân làm cậu không có cảm giác thành công, vỗ eo cậu nói: "Lần sau chúng ta lại tiếp tục, tôi bảo đảm cậu liếm hai cái tôi liền bắn vào trong miệng cậu được chưa?"

Lâm Y Khải bị y chọc cười, quay đầu lại nói: "Ngậm miệng cậu lại đi." Sau đó vểnh mông lên, nói: "Cậu làm việc của cậu đi, tôi muốn suy nghĩ một ít chuyện."

Mã Quần Diệu chậc một tiếng, rõ ràng đối với bộ dáng mất tập trung này của cậu không quá hài lòng, nhưng y từ trước giờ luôn có cách trừng phạt cậu.

Rất nhanh, y tựa như cỗ máy gắn thêm mô tơ điện đâm xuyên qua Lâm Y Khải khiến cậu không còn tâm tư nghĩ đến chuyện khác nữa, trong miệng chỉ còn dư lại tiếng rên rỉ cùng tên của Mã Quần Diệu.

Đêm đó hai người đều có một chút kích động, Mã Quần Diệu phát điên mà muốn cậu, Lâm Y Khải cũng ôm chặt lấy Mã Quần Diệu, hai chân quấn qua bên hông y không buông, bị đâm đến tàn nhẫn mà cũng không bảo dừng, đến cuối cùng cái gì cũng bắn không ra, dâm thuỷ chảy lắt nhắt trên bụng, phảng phất không kiểm soát được.

Lâm Y Khải cả người đã co quắp ở trên giường không có khí lực nhúc nhích, ngay cả tắm rửa đều là Mã Quần Diệu ôm cậu đi. Sau khi tắm xong lại được Mã Quần Diệu bao lại trong chăn, cậu giữ lấy cánh tay Mã Quần Diệu, nói: "Đêm nay chúng ta đừng về." Cổ họng đã hoàn toàn khàn đặc.

Mã Quần Diệu vươn tay xoa eo cậu, hỏi: "Đi không nổi? Có cảm giác chỗ nào đau hay không?"

Lâm Y Khải lắc đầu, cậu không phải là vì cái này mà không muốn về, nhưng cậu lại không muốn giải thích, vỗ vỗ chỗ bên cạnh để Mã Quần Diệu lên giường.

Mã Quần Diệu lên giường, một bên ôm cậu giúp cậu xoa eo, một bên hỏi: "Tối nay cậu có tâm sự đúng không."

Lâm Y Khải cúi đầu không đáp.

Mã Quần Diệu âm thanh tựa hồ hạ xuống, "Nếu cậu còn thích học trưởng,..."

"Không có liên quan tới anh ấy." Lâm Y Khải đánh gãy lời nói của y, hướng tới gần y cọ cọ, ôm lấy eo Mã Quần Diệu, đầu gối ở lồng ngực y, "Ngủ đi."

Ngày hôm sau Lâm Y Khải tỉnh lại, Mã Quần Diệu còn chưa tỉnh, cả người cậu đều được Mã Quần Diệu ôm vào trong ngực, ngẩng đầu lên liền có thể nhìn thấy cái miệng này, cái mũi này, còn có hàng lông mi nữa.

Mã Quần Diệu lớn lên thật đẹp trai.

Lâm Y Khải vươn tay muốn chạm vào mặt y, còn chưa đụng tới đã thu tay về.

Mã Quần Diệu hỏi cậu tối qua có tâm sự gì.

Lâm Y Khải không dám nói, bởi vì trong đầu cậu đều là Mã Quần Diệu.

Cậu đối với học trưởng không hề có cảm giác đó, tối hôm qua ở quán bar, toàn bộ quá trình cậu chỉ để ý mỗi mình Mã Quần Diệu.

Mã Quần Diệu một mình ngồi ở đó uống rượu có nhàm chán hay không, Mã Quần Diệu chắc chắn sẽ không giống học trưởng mà để lại cậu một mình ở quán bar, Mã Quần Diệu làm sao có thể để người khác tiếp cận được, muốn đem Mã Quần Diệu để bên người mới có cảm giác an toàn.

Mã Quần Diệu... Lỡ như bị người khác bắt cóc thì phải làm sao bây giờ?

Nhưng là, Mã Quần Diệu vốn cũng không phải của cậu.

Lâm Y Khải ở trong lồng ngực Mã Quần Diệu cạ cạ, đem người cạ tới tỉnh, y sờ sờ đầu Lâm Y Khải, mới vừa tỉnh còn mang theo một chút khàn khàn, "Cậu làm sao mới sáng sớm đã làm nũng rồi?"

Lâm Y Khải sửng sốt một chút, cậu không phát hiện bản thân mình đang làm nũng, thì ra cậu là đang hướng Mã Quần Diệu làm nũng à.

Nhưng Mã Quần Diệu cũng không phải là bạn trai của cậu, quan hệ của cậu với Mã Quần Diệu sớm muộn gì cũng sẽ chấm dứt, vậy sau này thì sao đây, cậu phải hướng tới ai để làm nũng.

Hai người rửa mặt xong liền trở về trường, đi tới dưới kí túc xá, Lâm Y Khải nắm lấy ống tay áo Mã Quần Diệu nói: "Chúng ta, tôi cảm thấy, chúng ta vẫn là dừng lại ở đây thôi..."

Mã Quần Diệu nhìn chằm chằm cậu, sau đó mới mở miệng: "Muốn chấm dứt?"

Lâm Y Khải liếc nhìn y một cái, rất nhanh liền cúi đầu: "Ừm."

"Được."

"Xin lỗi."

"Không có gì phải xin lỗi, chuyện như vậy vốn là hai bên tình nguyện." Mã Quần Diệu trên mặt vẫn là biểu tình nhàn nhạt, mà trong giọng lại nhịn không được lộ ra một cỗ tự giễu: "Cậu đối với học trưởng, cũng thật nặng tình a."

Lâm Y Khải có chút gấp ngẩng đầu lên, muốn giải thích chuyện này không liên quan tới học trưởng, mà ngẫm lại không cần thiết, liền lựa chọn im lặng hướng về kí túc xá đi vào.

------oOo------

Edit: Động Bàng Geii

..o0o..

Hai người cắt đứt quan hệ đó xong, mọi thứ cấp tốc trở về như lúc ban đầu, thậm chí so với trước đó còn nhạt nhoà hơn.

Mã Quần Diệu vốn là có chút cao ngạo, những người khác ở trong kí túc xá cũng không phát hiện ra bất cứ cái gì dị thường, chỉ có Lâm Y Khải ở trong lòng yên lặng khó chịu, cậu thỉnh thoảng lại như trước kia mà chạy tới thư viện tìm Mã Quần Diệu.

Nhưng y nhìn thấy cậu, chỉ là nhàn nhạt gật đầu coi như chào hỏi, lễ độ mà xa cách.

Cho dù là Lâm Y Khải an vị ở bên cạnh y đọc sách, y lại có thể mang tai nghe không cùng cậu nói một câu.

Lâm Y Khải rất khó chịu, nhưng cậu cũng biết mình không có tư cách khó chịu.

Cuối tháng là sinh nhật của Trương Cường, bọn họ cùng với bốn nam sinh ở sát vách cùng nhau ra ngoài tổ chức sinh nhật, Mã Quần Diệu từ trước đến giờ cũng sẽ không vắng mặt ở những hoạt động này, tuy rằng lúc bọn họ vui chơi y lại không có tham dự, nhưng quà cáp đều luôn luôn có.

Cơm nước xong bọn họ liền tiếp tục chiến đấu ở đấu trường KTV, phòng ngủ sát vách có một anh em là ca sĩ trên mạng, túm được micro liền không để cho ai hát, mấy người còn lại thì bắt đầu chơi bài, Mã Quần Diệu đem áo khoác cởi ra, ngồi ở trên sô pha, cũng tham dự.

Mã Thần đều tham gia, mọi người hứng thú đều cao hơn, từng người từng người gào lên trừng phạt, Mã Quần Diệu bày ra bắt tay: "Tớ OK hết."

Mã Quần Diệu lúc thường rất ít chơi bài, mấy vòng sau liền thua, đối diện Trương Cường cũng thua mấy lần, bị rót không ít rượu, còn bị trừng phạt ra ngoài tìm một anh trai hát mời tới hát chung, hiện tại tới lượt hắn được trừng phạt người khác, hắn uống rất nhiều, gật lên gật xuống một hồi mới nói: "Mã Thần, hôn Tiểu Khải của chúng ta một cái đi."

Vẫn luôn yên lặng ngồi bên cạnh Mã Quần Diệu, Lâm Y Khải trợn to hai mắt nhìn hắn, liền quay đầu lại nhìn Mã Quần Diệu.

Tất cả mọi người đều huýt sao khen hay, mọi người đều biết Lâm Y Khải thích con trai, mà Mã Quần Diệu, đừng nói là nam, ngay cả con gái cũng chưa từng thấy xuất hiện bên cạnh y.

Lâm Y Khải thiếu chút nữa nói để tớ uống thay cậu ấy, mà Mã Quần Diệu đột nhiên lại đem cậu đẩy lên sô pha một cái, đồng thời cầm lấy áo khoác phủ lên đầu của hai người.

Một lát sau y giở áo khoác lên, ngồi thẳng dậy.

Tất cả mọi người đều không hài lòng mà nói Mã Thần ăn gian, khẳng định là không hôn.

Lâm Y Khải cầm bia lên uống một ngụm, để cho chính mình bình tĩnh lại một chút.

Mới vừa rồi Mã Quần Diệu quả thật là hôn, hơn nữa còn hôn rất hung mãnh, từng chỗ trong miệng cậu đều bị y cường thế quét sạch một vòng, Lâm Y Khải bị thế tấn công của y doạ cho sợ, sửng sốt ba giây, nhưng khi cậu đang muốn đáp lại nụ hôn, Mã Quần Diệu lại buông cậu ra, giở áo khoác lên, khôi phục lại trạng thái bình thường.

Cậu khép hai chân lại, sợ sệt người khác nhìn thấy mình bị hôn mà phản ứng. Chính là đang lặng lẽ che quần, Mã Quần Diệu bỗng nhiên đem áo khoác phủ lên đùi cậu. Lâm Y Khải nhìn y một cái, tâm lý vừa chua vừa chát.

Từ lúc đi ra KTV, có mấy người đều uống say, một người dìu một người, Lâm Y Khải cũng cảm thấy bước chân bay bay, chỉ là không rõ bởi vì bản thân mình say, hay là bởi vì, cái hôn vừa rồi kia.

Mã Quần Diệu đỡ cậu, không nhìn cậu, cũng không nói chuyện, Mã Quần Diệu đột nhiên vô cớ cảm thấy oan ức, ôm hai cánh tay y, đem cả người đều dựa lên người y.

Tất cả mọi người chỉ coi cậu uống say, Mã Quần Diệu đem áo khoác đắp lên người cậu, vỗ vỗ phía sau lưng cậu, như trước không lên tiếng.

Trở lại phòng rồi, mọi người rất nhanh liền rửa mặt nhảy lên giường ngủ.

Trương Cường hiếm thấy trong lúc mọi người đều đang phiền não làm sao để bưng hắn lên giường thì thanh tỉnh lại trong chốc lát, dùng thần trí kiên cường cuối cùng của mình bò lên giường.

Lâm Y Khải nằm ở trên giường nhưng vẫn là không ngủ được, trong đầu tất cả đều là Mã Quần Diệu, trước đây là Mã Quần Diệu, hiện tại cũng là Mã Quần Diệu.

Lăn qua lăn lại một hồi, cậu rốt cuộc không nhịn được xuống giường, hướng tới phía trên nhìn một chút.

Cậu và Mã Quần Diệu đều ngủ chung dãy, giường trên Lý Tuấn Hào thì ngủ như heo chết, Trương Cường cũng say tới bất tỉnh, cậu đánh bạo, chạy tới bên giường Mã Quần Diệu.

Mã Quần Diệu cũng không ngủ được, y có thể nghe thấy động tĩnh của Lâm Y Khải, lại không nghĩ tới cậu cư nhiên chạy tới bên giường mình.

Y cau mày, "Cậu..." Lời còn chưa nói xong, liền bị Lâm Y Khải hôn niêm phong lại.

Bọn họ trước kia đều là Mã Quần Diệu nắm giữ quyền chủ động, cho nên đến bây giờ kỹ thuật hôn của Lâm Y Khải có chút ngây ngô trúc trắc.

Rốt cuộc không biết là hôn tới khi nào, Mã Quần Diệu nhíu mày càng sâu, y hạ thấp giọng hỏi: "Cậu rốt cuộc là muốn gì?"

Lâm Y Khải nhìn y, không trả lời, tiến vào trong chăn, kéo quần y xuống, một cái liền ngậm vào.

Mã Quần Diệu bị động tác đột nhiên của cậu doạ đến ngây người, lại sợ động tĩnh quá lớn sẽ làm hai người kia tỉnh dậy.

Y vươn tay túm lấy Lâm Y Khải, lại không cẩn thận đẩy nơi đó càng vào sâu hơn trong họng Lâm Y Khải, nghe được một tiếng nôn khan. Y sợ tổn thương Lâm Y Khải, không dám lộn xộn nữa, cũng không dám lên tiếng, hai tay siết chặt nắm lấy drap giường, nương theo khoái cảm tăng lên, tiếng thở càng lúc càng ồ ồ.

Lúc Lâm Y Khải cuối cùng cũng chui ra khỏi chăn, khoé miệng còn mang theo một ít bạch trọc, cậu lè lưỡi ra, ra hiệu bản thân đã đem thứ kia nuốt hết.

Mã Quần Diệu không nhịn được nữa, lôi cánh tay Lâm Y Khải đem cậu kéo xuống giường, mở cửa đi ra ngoài, nhưng y vẫn là hạ thấp giọng trước, cơ hồ là giận dữ hét lên: "Cậu đến tột cùng là muốn làm gì?"

Lâm Y Khải lau khoé miệng, âm thanh mang theo một chút oan ức: "Tôi không muốn cậu tránh né tôi."

Mã Quần Diệu hít sâu mấy lần, nỗ lực làm bản thân bình tĩnh lại, sau đó mới mở miệng, "Tôi không có trốn tránh cậu, quan hệ của chúng ta trước đây không phải như vậy sao?"

Lâm Y Khải biết ý của y, trước đây bọn họ chỉ là quan hệ bạn cùng phòng đơn thuần, xác thực còn có phần xa cách.

Mà bây giờ không phải là trước đây, cũng không thể trở về trước đây.

Câu vươn tay kéo Mã Quần Diệu: "Vậy, chúng ta có thể, có thể..."

"Không được." Mã Quần Diệu gỡ tay cậu ra, nghiêm túc nói: "Lâm Y Khải, muốn cắt đứt là cậu, bây giờ muốn tiếp tục cũng là cậu, tôi không có hèn hạ như vậy, người quắc một tiếng là chạy đến, phủi tay là đi."

"Cậu đừng có giận mà." Lâm Y Khải có chút hoang mang, muốn kéo y lại bị đối phương né tránh.

"Tôi không có giận." Mã Quần Diệu nhìn thẳng vào mắt cậu, "Mà tôi cũng đã nói rồi, chuyện như vậy là hai bên tình nguyện, hiện tại, tôi không muốn." Nhìn khuôn mặt Lâm Y Khải nháy mắt vo lại thành một nắm, y vẫn là có chút không đành lòng, nói: "Kỳ thật cậu điều kiện không tệ, nếu muốn thoả mãn nhu cầu sinh lý, cậu có thể dễ dàng tìm được một đối tượng thích hợp hơn."

Nói xong liền muốn xoay người trở về, mà Lâm Y Khải từ phía sau nhào tới ôm lấy y, nghẹn ngào nói: "Không phải, không phải nhu cầu sinh lý."

"Vậy thì là gì?"

Lâm Y Khải không nói, mà ôm lấy y càng chặt, Mã Quần Diệu chuẩn bị gỡ tay cậu ra, liền nghe thấy được tiếng khóc từ phía sau lưng truyền tới, trong nháy mắt liền nhẹ dạ, xoay người lại giúp cậu lau nước mắt, "Đừng khóc."

Kết quả Lâm Y Khải càng khóc lợi hại hơn, nhào tới trong lồng ngực y, ôm lấy eo y: "Vậy cậu đừng tránh né tôi."

Mã Quần Diệu thở dài, Lâm Y Khải rất ít khi khóc, ngoại trừ ở trên giường bị y chơi đến hăng mới đỏ mắt một chút, đây vẫn là lần đầu tiên y nhìn thấy Lâm Y Khải khóc, còn khóc tới lợi hại như vậy.

Ở trong ấn tượng của y, Lâm Y Khải là một người rất lạc quan, mặc dù cũng có lúc phiền não, nhưng lực chú ý cũng rất nhanh bị điều khác làm quên đi, lại lần nữa biến thành một mặt trời nhỏ.

Mã Quần Diệu nhẹ nhàng vỗ lưng cậu, an ủi nói, "Đừng khóc, tôi không né tránh cậu."

Lâm Y Khải từ trong lồng ngực y ngẩng đầu lên, "Thật?" Vừa nói xong còn nấc lên một cái.

"Thật."

Lâm Y Khải cũng duỗi ngón út ra, "Vậy cậu hứa đi."

Mã Quần Diệu bất đắc dĩ ngoéo tay, sau đó đem người trở về. Lâm Y Khải đại khái cũng đã say, lại khóc qua một trận như vậy căn bản rất mệt, Mã Quần Diệu mới đóng cửa lại, muốn nhắc cậu đi rửa mặt, lại phát hiện cậu đã nằm trên giường ngủ say. Mã Quần Diệu giúp cậu đắp kín chăn, sau đó ở trên trán cậu in một nụ hôn, mới trở về ngủ.

Ngày hôm sau, người đầu tiên tỉnh dậy là Mã Quần Diệu kế đó là Lâm Y Khải, Lâm Y Khải nhìn thấy Mã Quần Diệu trong nháy mắt liền cười đến cong cả khoé mắt, cùng y tiến vào phòng vệ sinh rửa mặt, Mã Quần Diệu từ trong gương nhìn thấy mắt cậu sưng đỏ, nói: "Làm sao lại khóc tới đỏ mắt luôn vậy, đừng nói tối qua trở về cậu lại trốn trong chăn khóc tiếp nha?"

Lâm Y Khải nhớ tới hôm qua mình khóc tới chật vật, cảm thấy rất mất mặt, ấp úng nói: "Tôi hôm qua, chỉ là do uống say thôi."

"Há, uống say a." Mã Quần Diệu súc miệng, nhìn cậu ở trong gương, nói: "Vậy những gì tối qua nói không tính."

"Không được!" Lâm Y Khải trong nháy mắt cuống lên, "Cậu đã đáp ứng tôi." Nói xong còn bất giác còn che miệng, cau mày nói: "Tôi tôi cảm thấy trong miệng có mùi lạ."

Mã Quần Diệu nhớ tới hôm cố sự dùng miệng hôm qua, có chút ngượng ngùng cúi đầu rửa mặt.

Lâm Y Khải cũng nhớ tới, đỏ mặt nhìn y, liếm liếm miệng, suy nghĩ một chút nói, "Xem ra khoảng thời gian này cậu không có đi tìm người khác, thật đặc."

Mã Quần Diệu mặt chôn ở trong khăn ho khan một tiếng, xoay đầu qua trừng Lâm Y Khải một cái, Lâm Y Khải lại một bộ đắc ý nhìn lại.

------oOo------

Edit: Động Bàng Geii

..o0o..

Sau khi làm hoà, hai người đều không đề cập tới chuyện giường chiếu nữa, mà thời gian chung đụng so với trước kia còn nhiều hơn.

Lâm Y Khải mỗi tuần đều sẽ tới sở đợi Mã Quần Diệu tan tầm, sau đó hai người sẽ đồng thời ăn cơm tối, đi tản bộ một chút rồi bắt xe về trường.

Ở trên xe bus rất đông, Mã Quần Diệu cầm lấy tay vịn, đem Lâm Y Khải bảo hộ giữa mình với cửa sổ, Lâm Y Khải theo xe xóc nảy, cũng loạng choạng mà đánh vào lồng ngực Mã Quần Diệu, sau đó cũng thuận theo nắm lấy vạt áo của y, đem đầu tựa vào ngực y.

Xuống xe còn phải đi một đoạn nữa mới tới trường học, đi ở trong con hẻm nhỏ, Lâm Y Khải đi sau đạp đạp cái bóng của Mã Quần Diệu, một bước nhảy một bước về phía trước, kết quả đụng phải tấm lưng Mã Quần Diệu đột nhiên dừng lại.

Mã Quần Diệu cầm lấy cổ tay cậu, đem cậu kéo tới bên cạnh, "Bước đi cẩn thận một chút, nếu có xe thì phải làm sao hả."

Lâm Y Khải hừ một tiếng, mặc y lôi kéo cánh tay mình về phía trước.

Mã Quần Diệu đột nhiên hỏi, "Cậu có phải là, còn sợ mọi người biết tính hướng của mình không."

"Làm sao có thể chứ." Lâm Y Khải bước chân hơi dừng lại một chút, vô tâm nói: "Những người kia đều biết tôi yêu thích con trai a. Hơn nữa, học trưởng, tôi đối với anh ấy, mọi người đều biết mà."

"Nhưng là, cậu chỉ thụ động chờ, chưa bao giờ thực sự ra sức." Mã Quần Diệu lúc nói chuyện cũng không nhìn Lâm Y Khải, âm điệu cũng không hiểu sao có chút chập trùng, "Tôi đoán, nếu như học trưởng kia mới bắt đầu liền tiếp nhận cậu, cậu khẳng định sẽ bị doạ cho bỏ chạy đi."

Mã Quần Diệu dừng lại, quay đầu lại nhìn cậu: "Cậu sẽ sợ sao, thật sự có một người bạn trai, người khác sẽ đánh giá cậu."

Lâm Y Khải không trả lời, ngược lại nói: "Cậu cũng chẳng phải vậy sao, cậu cũng đâu có nói cho người khác biết."

"Tôi không nói, chỉ là sợ phiền phức, mà tôi cũng không ngại." Mã Quần Diệu lại tiếp tục lôi kéo tay cậu đi về phía trước, "Coi như là bị người khác biết đi nữa, cho dù là phê bình hay là chúc phúc, cũng sẽ không ảnh hưởng với tôi. Còn cậu?"

Lâm Y Khải không lên tiếng, một lát sau cậu dừng lại, giãy ra khỏi cánh tay Mã Quần Diệu đang nắm lấy cổ tay mình, Mã Quần Diệu cho là cậu tức giận, nhưng cậu lại bắt lấy tay y, cùng y đan xen mười ngón tay với nhau, sau đó nắm tay y đi về phía trước.

Mã Quần Diệu bị cậu lôi kéo, không nhịn được cười, "Tôi cũng đâu có nói muốn cậu nắm tay tôi a."

Lâm Y Khải quay đầu, giả bộ hung tợn nói: "Tôi thích đấy, cậu có ý kiến gì sao?"

Lúc Mã Quần Diệu phát lương, liền mời Lâm Y Khải đi ăn, Lâm Y Khải đi theo phía sau y vô cùng phấn chấn nhảy tưng tưng, nhưng đợi đến thời điểm nhìn menu rồi, cậu lại một bộ cụt hứng.

Mã Quần Diệu vươn ngón tay ra chọt mặt cậu, "Làm sao vậy?"

Lâm Y Khải nằm nhoài trên bàn nhìn y: "Cậu thật lợi hại."

Mã Quần Diệu dở khóc dở cười, "Như vậy không tốt sao?"

"Nhưng mà tôi..." Lâm Y Khải nhìn y một cái, lại nhìn chằm chằm thực đơn, lẩm bẩm nói: "Như vậy sau này đi đâu với cậu tôi đều có áp lực rất lớn."

Mã Quần Diệu sửng sốt một chút bắt đầu cười, vươn tay đùa mặt cậu, "Ân, vậy xem ra tôi phải tìm một người lợi hại giống như tôi nhỉ."

"A?" Mặt Lâm Y Khải nháy mắt nhăn thành một cục, Mã Quần Diệu còn tiếp tục đùa với cậu, "Cậu có biết người nào không, giới thiệu với tôi đi?"

Nhìn biểu tình Lâm Y Khải gần như sắp khóc tới nơi, Mã Quần Diệu nỗ lực kiềm chế ý cười của mình, nghiêm túc nói: "Hai người quan trọng là xem ở tình cảm, có lợi hại hay không không quan trọng, tôi cảm thấy được chỉ cần có chí hướng là được rồi."

Lâm Y Khải nhanh chóng gật đầu, "Đúng đúng đúng, tôi có nè."

Mã Quần Diệu sắp không nhịn nổi ý cười, nhìn cậu một cái: "Tôi nói như vậy thì liên quan gì tới cậu?"

Lâm Y Khải liền co lại thành một con chuột đồng, nằm nhoài trên bàn không nhìn dám nhìn y.

Mã Quần Diệu không đành lòng đùa cậu nữa, ngón tay vuốt ve miệng cốc trà, "Hơn nữa hiện tại tôi đang rất cố gắng, cũng hi vọng sau này có thể cấp cho người mà tôi thích những điều kiện tốt nhất, để người đó làm những chuyện mình thích là được rồi, lương người đó không cao cũng không sao, tôi nuôi người đó là được."

Lâm Y Khải ngẩng đầu lên lén lút nhìn y một cái.

Mã Quần Diệu nhìn cậu, nói tiếp: "Cậu có cần tôi nuôi không?"

Lâm Y Khải sửng sốt vài giây, ngồi thẳng dậy nhìn y: "A?" Đột nhiên phát hiện giọng mình có chút lớn, điều chỉnh lại thanh âm, hướng tới gần y, liền "A" một tiếng.

Mã Quần Diệu không nhịn được cười, bạn nhỏ Lâm Y Khải liền gục mặt xuống, nghĩ Mã Quần Diệu đại khái lại lấy mình ra tìm vui.

Lúc này nhân viên phục vụ đã bưng đồ ăn lên, không ai tiếp tục đề tài trước đó nữa.

Cơm nước xong xuôi, hai người trở về trường học, Mã Quần Diệu bồi bên cạnh Lâm Y Khải đi tới dưới lầu kí túc xá, sau đó nói mình muốn đến thư viện, Lâm Y Khải "Ừm" một tiếng, một chút cũng không có ý muốn buông tay Mã Quần Diệu.

Từ sau lần kia, cậu đi đâu cũng sẽ nắm tay Mã Quần Diệu, ở trường học cũng không kiêng kị. Rất nhiều người đều nghị luận, ngay cả Trương Cường cũng không nhịn được hỏi quan hệ của hai người.

Mã Quần Diệu nhìn hai má đỏ bừng của Lâm Y Khải, vô cùng lạnh nhạt nói: "Không có."

Đúng như dự đoán, dư quang liền thoáng nhìn thấy Lâm Y Khải một bộ dáng thở phì phò.

Hiện tại, Mã Quần Diệu cố gắng đem tay rút ra, vỗ vỗ vai Lâm Y Khải nói: "Nhanh lên đi."

Lâm Y Khải gật đầu, lại kiên trì theo dõi bóng lưng đi xa của Mã Quần Diệu. Trở lại phòng rồi, Lâm Y Khải nằm ở trên giường ngẩn người, nghĩ đến những lời mà Mã Quần Diệu nói với cậu đêm nay, đột nhiên điện thoại cậu vang lên, là Mã Quần Diệu, cậu bấm nhận: "Cậu không phải nói đi thư viện sao?"

"Tôi học không vô." Bên kia Mã Quần Diệu có tiếng gió rất lớn, phảng phất như đang đi ngoài đường, "Tôi có chuyện này muốn hỏi cậu."

Lâm Y Khải siết chặt điện thoại: "Cậu hỏi đi."

"Cậu cần, tôi nuôi cậu không?"

"A?" Lâm Y Khải từ trên giường bật dậy.

"Tôi sẽ không lặp lại, tôi chỉ muốn nghe câu trả lời của cậu, một câu trả lời rõ ràng."

Lâm Y Khải cầm điện thoại đi một vòng ở trong phòng, Mã Quần Diệu không nghe được câu trả lời của cậu, thở dài, nói: "Nếu cậu còn chưa nghĩ ra..."

"Tôi muốn." Lâm Y Khải đột nhiên đánh gãy y. Cậu cầm chìa khoá mở cửa xuống lầu, muốn tới thư viện tìm Mã Quần Diệu.

"Cái gì?" Lần này tới phiên Mã Quần Diệu sửng sốt.

"Tôi muốn cậu." Lâm Y Khải lo lắng nhìn chằm chằm thang máy còn đang dừng ở tầng trệt, sợ không kịp, liền đẩy cửa cầu thang thoát hiểm chạy xuống, "Nhưng tôi cũng không cần cậu nuôi, tôi sẽ cố gắng, nỗ lực không gây cản trở cho cậu, sẽ cố gắng xứng với cậu."

Mã Quần Diệu bên kia đột nhiên yên lặng, tiếng gió cũng biến mất, y cười nói: "Vậy tôi có phải là mục tiêu cho cậu hướng tới không, ví dụ như kì thi sắp tới đứng thứ hạng hai chẳng hạn."

"Không a." Lâm Y Khải lúc này gấp muốn chết, thả chậm bước chân, vừa đi vừa nói: "Tuy rằng tôi không thể nào xếp hạng thứ hạng hai, thế nhưng tôi so với người hạng hai càng thích cậu hơn, thích rất nhiều rất nhiều."

Mã Quần Diệu an tĩnh một hồi một lên tiếng: "Cậu lặp lại lần nữa."

Lâm Y Khải lại xấu hổ, tăng nhanh tốc độ, chờ cậu đi tới dưới lầu rồi, Mã Quần Diệu đột nhiên lên tiếng phá vỡ bầu không khí trầm mặc trước đó, nói: "Cậu xuống dưới đi, tôi muốn gặp cậu."

"Hả?"

"Tôi đang dưới lầu." Mã Quần Diệu lúc này nói, Lâm Y Khải vừa vặn đẩy cửa kí túc xa ra.

Hai người đứng đối diện nhau, ai cũng không nói chuyện, Mã Quần Diệu tiến lên một bước bắt lấy cánh tay Lâm Y Khải, kéo tới một góc của kí túc xá, y đem Lâm Y Khải ấn lên tường, nhìn chằm chằm cậu nói: "Cậu lặp lại lần nữa."

Lâm Y Khải ở trong bóng tối đỏ mặt, mà đôi mắt cậu vẫn là sáng lấp lánh, "Tôi thích cậu."

Vừa dứt lời, Mã Quần Diệu liền kéo cậu lại cúi xuống hôn lên, hai người bọn họ đã hôn qua không biết bao nhiêu lần, mà lần này so với trước kia lại càng kịch liệt cũng triền miên hơn, lúc kết thúc Lâm Y Khải cảm thấy đôi môi mình đã tê rần, mà môi của Mã Quần Diệu cũng bị cậu cắn sưng.

Mã Quần Diệu ôm lấy cậu một hồi, mới kéo cậu ra ngoài cổng trường, Lâm Y Khải sợ hãi hỏi: "Đi đâu vậy?"

Mã Quần Diệu quay đầu nhìn cậu, trong mắt tất cả đều là tình dục, "Cậu đoán xem."

Vừa mới mở cửa phòng khách sạn, bọn họ đã không kịp đợi mà cùng nhau hôn môi, quần áo cũng tại cửa cởi ra vứt một đống dưới sàn nhà, đây là lần đầu tiên Lâm Y Khải trải qua tình ái kịch liệt như vậy. Mã Quần Diệu ngay cả mở rộng cũng làm qua loa, liền vội vội vàng vàng tiến vào cậu.

Bọn họ đã lâu rồi chưa có làm qua, Lâm Y Khải đau đến lưng cũng cong lên, nhưng những đau đớn này cậu có thể chịu đựng được, thậm chí là hưởng thụ, nhắc nhở Lâm Y Khải giờ khắc này có bao nhiêu là chân thật.

Bọn họ điên cuồng hôn nhau, đôi môi cơ hồ chưa có tách ra hẳn, hai tay đã ở trên thân thể của đối phương ra sức vuốt ve, động tác mãnh liệt ở nơi giao hợp cũng không hề dừng lại, tình cảm cùng dục vọng mãnh liệt cùng nhau kéo tới.

Mã Quần Diệu cắn dái tai của cậu, hôn xuống xương quai xanh, sau đó đi tới trước ngực, cuối cùng là dừng lại ở môi cậu, mê luyến nhìn cậu, lúc nói chuyện âm thanh ôn nhu đến không tưởng, "Tiểu Khải, anh thích em."

Lâm Y Khải cảm giác hiện tại rất muốn khóc, cậu đưa cao hạ thân đón ý hùa theo với Mã Quần Diệu, không ngừng ghé ở lỗ tai y lặp lại: "Em cũng thích anh em cũng thích anh."

Cuối cùng Mã Quần Diệu phóng thích ở bên trong cơ thể Lâm Y Khải, y không mang bao, Lâm Y Khải cũng rất thoả mãn hưởng thụ lấy, dùng ngực cọ y, làm nũng nói: "Anh phải giúp em tắm."

"Được." Mã Quần Diệu ôn nhu hôn cậu, bàn tay ở trên eo cậu xoa xoa.

Lúc này điện thoại của Lâm Y Khải vang lên, là bạn cùng phòng của cậu gọi tới hỏi làm sao còn chưa về, nói sắp tới giờ đóng cửa kí túc xá rồi, "Đêm nay tớ không về." Lâm Y Khải nói, lời vừa nói ra khỏi miệng mới phát hiện cổ họng mình đã khàn đặc, Lý Tuấn Hào bên kia kinh ngạc thốt lên: "Trời ạ Tiểu Khải, cậu đang làm gì vậy?"

Lâm Y Khải vội vã tắt điện thoại. Mã Quần Diệu hỏi: "Ai vậy?"

"Là Tuấn Hào, nói sắp tới giờ đóng cửa, hỏi em làm sao chưa về."

Mã Quần Diệu nhướn mày: "Cậu ta sao không hỏi anh a?"

Lâm Y Khải nói không thể nào, mò lấy điện thoại trong túi áo khoác bị Mã Quần Diệu ném dưới đất, lấy điện thoại của y nhìn thử, phía sau lưng trắng nõn hiện ra trần trụi dưới ánh đèn càng thêm dụ người.

"Anh xem nè." Lâm Y Khải giơ điện thoại lên đánh gãy Mã Quần Diệu đang mơ màng, "Người ta gọi cho anh mấy cuộc luôn đấy, mà điện thoại của anh lại để ở chế độ im lặng."

"Ừm." Mã Quần Diệu đem điện thoại rút khỏi tay cậu, tuỳ ý đặt ở đầu giường, nhìn cậu nói: "Em mới gọi cậu ta là cái gì?"

"Tuấn Hào a." Lâm Y Khải không hiểu tại sao Mã Quần Diệu lại rãnh rỗi hỏi vấn đề này.

"Hai người tình cảm rất tốt sao? Làm sao lại gọi thân mật như vậy."

Lâm Y Khải dở khóc dở cười, "Cậu ta gọi là Lý Tuấn Hào, em cũng không thể mang cả họ tên cậu ta ra gọi được."

Mã Quần Diệu nghĩ những người có tên ba chữ này thật biết cách chiếm tiện nghi, lại càng không nghĩ dễ dàng bỏ qua cho Lâm Y Khải, có chút bi thương nằm xuống lại, "Lúc em gọi anh không phải đều lôi cả họ tên ra sao."

Lâm Y Khải nhanh chóng đến dỗ y. "Em không phải gọi anh là Mã Thần sao."

"Đó là vì tất cả mọi người đều gọi như vậy."

Lâm Y Khải lúc này mới hiểu được ý của y, người này là muốn có đặc quyền của bạn trai, cậu ôm lấy eo y, đầu đặt trên bụng y, "Vậy sau này em gọi anh là Đại Mã nha." Đầu ở trên bụng y cọ cọ, cười nói, "Anh hiện tại chính là Đại Mã của em."

Mã Quần Diệu vuốt gáy cậu, Lâm Y Khải liền ngẩng đầu nhìn y: "Ôm như vậy thật thoải mái a." Mã Quần Diệu kéo cậu lên, trở mình ôm lấy cậu, hỏi: "Vậy ôm thế này thì sao?"

Lâm Y Khải nhìn y cười.

Mã Quần Diệu đem cậu ôm càng chặt hơn, nhấc một chân lên liền thẳng lưng đi vào, hôn môi cậu nói: "Vậy ôm kiểu này."

Lâm Y Khải nâng mặt y lên, nghênh đón nụ hôn của y, vươn đầu lưỡi ra cùng y triền miên, "Càng thoải mái hơn."

------oOo------

Edit: Động Bàng Geii

..o0o..

Mã Quần Diệu từ lúc vào đại học vừa nhìn thấy Lâm Y Khải lần đầu liền biết cậu ta cũng là đồng loại giống mình, thậm chí còn biết, người này đối với mình mang tâm tư, lúc chạm mắt nhau cậu ta còn trốn trốn tránh tránh. Sau đó không biết từ đâu chồi ra một tên học trưởng, đem lực chú ý của Lâm Y Khải đều bị hấp dẫn đi, Mã Quần Diệu còn cảm thấy khá tiếc, nhưng y cũng chẳng thấy tiếc được bao lâu, vì dù sao đối với y mà nói, học mới là chuyện quan trọng nhất.

Chỉ có đứng ở trên đỉnh cao, người khác có nói gì đi nữa cũng không ảnh hưởng gì tới mình.

Nhưng y cũng là một nam sinh phát dục bình thường như những người khác, cần phải giải quyết vấn đề sinh lý —— tuy rằng cũng chỉ là dựa vào năm ngón tay vàng, trước đây ở trong đầu y đều là tưởng tượng đến thân thể của những bé thụ trong GV, nhưng có một lần, y ở trong phòng tắm tắm rửa thuận tiện giải quyết vấn đề sinh lý, liền nghe được thanh âm của Lâm Y Khải đang chơi game ở bên ngoài, bởi vì sốt rốt mà có chút buồn bực, nhưng vẫn là rất mềm mại, tựa như đang làm nũng.

Mã Quần Diệu cúi đầu nhìn một tay đầy bạch trọc, sửng sốt ba giây mới phủ quyết cái suy đoán mình bị xuất tinh sớm.

Sau đó, lúc y trở về phòng ngủ, nhìn thấy Lâm Y Khải cùng học trưởng kia đi ra ngoài, y thần xui quỷ khiến đi theo sau, buổi tối hôm ấy học trưởng rời đi trước, y đi tới, nâng Lâm Y Khải đang nằm nhoài trên quầy bar dậy, đưa cậu tới khách sạn nghỉ ngơi, mà người này lại lôi kéo y không cho rời đi, trong miệng còn lẩm bẩm học trưởng học trưởng, còn tiến tới hôn y.

Mã Quần Diệu không phải là thánh nhân, huống hồ ở trước mặt y bây giờ, chính là đối tượng mà mỗi lần thẩm du đều xuất hiện trong đầu y.

Lúc làm tới một nửa, Lâm Y Khải thật giống như đã thanh tỉnh lại một chút, cậu thấy rõ người ở trên mình, liếm liếm khoé miệng, gọi một tiếng "Mã Thần", sau đó mềm mại nở nụ cười. Rất nhanh vì chất cồn trong người mà mơ mơ màng màng thiếp đi.

Mà trong đầu Mã Quần Diệu lại oanh một tiếng nổ vang vọng, đem hết thảy tất cả đều đốt sạch, chỉ còn sót lại đúng một tia suy nghĩ: "Thật mẹ nó dụ người."

END.

------oOo------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro