Tặng em một chút ngọt ngào | 12k

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

TẶNG EM MỘT CHÚT NGỌT NGÀO

Tình trạng: Hoàn thành
Số chương: 9
Giới thiệu: Tác giả: poiuytrewq

Editor: SC1902 (Hà)

Số chương: 8 chương

Tag: Đam mỹ, BL, HE, cao H, hiện đại, tam quan bất chính, ngọt ngào, vườn trường, HE, nửa cưỡng bách nửa cứu rỗi. Cường công x Vì nghèo nên nhược thụ.

Chương 1

Chương 1: Đoạn video kích tình

Mã Quần Diệu đi vào phòng tối rồi đóng cửa.

Bây giờ đã qua mười hai giờ trưa, ánh sáng chói chang lóa mắt. Xung quanh ông mặt trời còn có một vòng tròn sáng trưng rực rỡ.

Mã Quần Diệu sờ miệng, trong lòng hắn ngứa ngáy liền móc trong túi quần ra một hộp thuốc lá. Bao thuốc là màu trắng có in mấy chữ tiếng Anh trên bao bì giấy.

Mã Quần Diệu lấy ra một điếu thuốc nhỏ dài có mùi bạc hà mát mẻ. Hắn ngậm trên môi, sờ CD trong balo. CD không có chữ trên mặt giấy mà chỉ có những quầng sáng ngũ sắc dần dần chìm trong đầu máy tính.

Màn hình vẫn chưa hiện lên gì ngoài màu xám tro, một ít tiếng nhiễu rè rè vang lên. Mã Quần Diệu châm thuốc, ngả người ra ghế của cửa hàng băng đĩa. Duỗi vai rồi rít sâu một hơi, chốc lát một làn khói mờ mờ đã tản ra trong không khí. Mắt hắn chớp mấy cái, cảnh quay bắt đầu chiếu. Chẳng có gì ngoài một làn da trắng mềm như sữa.

Mũi hắn khịt mấy cái, nghiến răng, nhích người lại gần. Máy quay đang rê từ xương sống của người đó xuống dưới, làn da như được thoa một lớp dầu mỏng phát ra ánh sáng nhè nhẹ. Làn khói của hắn run lên, Mã Quần Diệu thấp giọng hô hấp, nhìn sống lưng rồi nhìn bả vai của thiếu niên trong màn hình. Xương thật đẹp, giống như con bướm đang nhè nhẹ vỗ cánh vậy. Da thịt theo nhịp thở chầm chậm căng ra.

Người thiếu niên ở trong màn hình rên lên, cúi sát người vào máy quay, giữa hai kẽ mông đầy thịt là một thứ gì đó bí ẩn được che lấp không thể thấy được.

Mã Quần Diệu mất kiên nhẫn, tua nhanh đến nội dung chính. Lần này không phải là lưng mà là ngực, trên ngực người này da thịt thật trắng, thịt vú nho nhỏ và đầu vú thì giống như nụ mai non chuẩn bị nở ngày xuân.

Cậu ta ngồi ngay ngắn, máy quay rê xuống, giống như muốn chiếu cận cảnh dương vật đáng thương đang bán cương kia.

Mí mắt hắn giật giật, chân vắt chéo rồi dựa hẳn lên tường nhìn cậu thiếu niên kia tự thủ dâm. Máy quay lại chiếu sát xuống cảnh quy đầu của cậu ta phun nước lên xuống theo nhịp xóc của đôi bàn tay xinh đẹp kia. Kĩ thuật phải gọi là bét nhè, cậu ta cứ trúc trắc làm, tiếng nước rõ ràng hơn vang lên. Thật giống thiên thần đang đứng bên bờ dục vọng, sạch sẽ thanh khiết nhưng chỉ cần rên rỉ một tiếng là có thể quyến rũ chết người.

Hô hấp hắn cũng dần khàn đục, bực tức rít khói. Giống như ấm nước sôi trên bếp lửa, hai má cậu ta hồng rực lên. Dương vật trong tay cũng phồng lên áp vào trong lòng bàn tay mềm mại kia.

Mã Quần Diệu chửi thề một tiếng, sờ sờ huynh đệ đang nằm trong quần của mình.

Thiếu niên kia vẫn làm. Có lẽ vì quá khẩn trương nên dương vật nắm trong tay đỏ ửng lên nhưng mãi mà bắn cũng không ra. Mã Quần Diệu cảm thấy cậu ta thật đáng thương, ngón tay thon dài tự sờ ngực của mình để lại những dấu đỏ.

Hắn không đành lòng xem những cảnh hành hạ như vậy, tua đến cuối video. Cuối cùng thì toàn thân thiếu niên kia cũng ướt đẫm, tay cậu ta níu chặt ga giường thật căng thẳng. Bắn ra rồi, tinh dịch trắng đục rải khắp bụng dưới của thiếu niên.

Mã Quần Diệu rũ mắt, hắn nhìn kĩ thiếu niên đang từ từ ngồi dậy kia. Trên đầu vai của cậu ta có vết bớt màu đỏ nho nhỏ giống như đóa hoa hải đường.

Dâm đãng, giống như trời sinh để người thao vậy!

Mã Quần Diệu muốn thao chết cậu ta...

Những ngày giao mùa giữa hè và thu, nhiệt độ ngày đêm chênh lệch rất lớn. Ở trường có lớp tự học buổi tối, Lâm Y Khải lắc lắc chân qua lại cho đỡ mỏi, đưa mắt nhìn Mã Quần Diệu. Hắn đang ngồi bất động chơi điện thoại di động. Cậu không muốn đụng đến hắn liền nghiêng bàn lách ra, từ cửa sau của lớp đi ra ngoài.

Bên ngoài hành lang có mấy bóng đèn bị nổ mà mãi vẫn không có người sửa, Lâm Y Khải mặc đồng phục trường, bên ngoài khoác áo gió mỏng. Gió lạnh thổi sàn sạt bên người cậu, chân có chút run, cậu lướt qua một vài lớp học đang sáng đèn sau đó quẹo vào nhà vệ sinh ở cuối hành lang.

Nhà vệ sinh cũng tối, Lâm Y Khải dậm chân một cái mà đèn cảm ứng cũng không sáng lên. Cậu hơi bực, nhỏ giọng chửi nhà trường rồi đi lần tới chỗ tiểu.

Cậu mở thắt lưng, kéo quần xuống, đang cầm đệ đệ chuẩn bị xả nước thì đột nhiên đầu vai bị một cái gì đó nắm chặt. Lâm Y Khải giật mình không nhẹ, nói thẳng ra là sợ đến hết buồn tiểu.

Bàn tay hơi ấm, là người.

Lâm Y Khải cảm thấy người này khuyết tật vãi nồi, ngoài miệng muốn chửi muốn mắng nhưng chỉ run rẩy nói.

''Bạn... Bạn ơi, chỗ này có người...''

Người nọ không lên tiếng cũng không cử động mà chỉ nắm đầu vai của cậu. Từ từ lực tay càng mạnh hơn giống như muốn bóp nát vậy, chưa quá mấy giây mồ hôi cậu đã chảy đầy đầu vì đau.

''Bạn muốn gì?! Có bệnh hay gì?!'' Lâm Y Khải không muốn tiểu nữa, thúc khuỷu tay loạn xạ về phía sau nhưng cũng không trúng một cái. Người kia đè cậu lên tấm ngăn cách. Cậu muốn hét lên nhưng miệng bị chặn lại, lúc này ánh trăng lên tỏa ra một quầng sát mờ nhạt. Ánh sáng phản chiếu lên cửa hắt ra khuôn mặt của một người!

Mã Quần Diệu!

Lâm Y Khải sợ đến cứng người. Mã Quần Diệu ngày thường rất khô khan lạnh lẽo, chỉ đánh bóng rổ thôi cũng có thể câu hết hồn của đám con gái toàn trường. Tuy là bạn cùng bàn nhưng né được thì né, cậu cũng chưa từng nói chuyện gì với hắn bao giờ.

Mà hiện tại, ánh mắt nặng nề của hắn đang đè ở trên người Lâm Y Khải.

Cậu run lên, tuy sợ tới méo mặt mà vẫn miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, ''Mã Quần Diệu, là cậu à?...''

Mới mở miệng ra là đã biết hỏi ngu rồi, Lâm Y Khải tự than thở trong lòng.

Hắn không lên tiếng, bóp bóp vai cậu sau đó gỡ nút áo. Xương quai xanh của Lâm Y Khải lộ ra, bàn tay hắn liền thăm dò trên làn da cậu. Lâm Y Khải sợ càng thêm sợ, líu lưỡi nói, ''Làm... Làm gì vậy?"

Hô hấp cậu rối loạn, áo bị tuột ra lộ ra bờ vai. Một cái bớt đỏ tươi như cánh hoa nằm ngay trên đó!

''Đây là gì?'' Mã Quần Diệu hỏi, thanh âm thấp đến đáng sợ. Cổ họng cậu giật giật, ''Bớt, cái bớt của tôi.''

Hắn cười, dáng vẻ thật điềm nhiên. Ngón tay đè lên cái bớt đỏ, đột nhiên Mã Quần Diệu lên tiếng.

''Hình như tôi đã từng gặp ở chỗ nào đó rồi. Đỏ, trắng, còn có tinh dịch... Hừ, đã gặp ở đâu nhỉ?''

Cậu luống cuống. Ánh mắt sáng ngời ngay lập tức tối sầm. Không thể! Làm sao hắn có thể biết được?!

Lâm Y Khải sợ đến da đầu cũng lạnh buốt, mắt đỏ lên, Mã Quần Diệu nâng cằm cậu lên rồi từ đằng sau thổi khí vào tai cậu.

''Thì ra bạn học tiểu Khải dâm đãng như vậy.''

''Cậu, cậu nói cái gì vậy? Tôi không hiểu...'' Lâm Y Khải run như cầy sấy mà ngoài miệng giả ngu.

''Chậc, thì ra cậu quên rồi.''

Mã Quần Diệu dí cái mặt đáng ghét của hắn sát mặt cậu, môi mỏng nhấc lên nụ cười đểu, ''Tôi không ngại ở phòng truyền thông mở trực tiếp cho mọi người cùng xem đâu.''

Lâm Y Khải xương cũng muốn rã ra, rụt cổ a một tiếng, ''Làm sao cậu biết được chuyện đấy?!''

''Muốn người ta không biết, vậy thì mình đừng làm. Dám làm thì phải dám chịu hậu quả chứ.'' Mã Quần Diệu đùa cợt, đầu gối hắn hướng lên trên, từng cái từng cái một mài vào bộ phận nhạy cảm của Lâm Y Khải.

''Tôi còn tưởng cậu rất ngây thơ, thì ra là trời sinh dâm đãng.''

Cậu thiếu chút nữa là không kiềm lại được muốn đánh người! Ăn nói thô bỉ, thật sự thô bỉ không chịu được!

''Tôi có thể thao cậu chứ? Thao cậu đến phát khóc ấy...'' Mã Quần Diệu ở phía sau ôm chặt lấy cậu, nhà vệ sinh không một bóng người thế nên ngay cả tiếng thở gấp cũng đều nghe ra.

Lâm Y Khải nhỏ giọng khóc đáng thương giống như trong video. Mã Quần Diệu kéo quần lót của cậu xuống sau đó cầm đệ đệ của cậu như muốn dỗ cậu đi tiểu.

Lâm Y Khải vừa xấu hổ vừa sợ muốn chết, tay hắn mềm nhẹ cầm lấy rồi nhỏ giọng dụ dỗ cậu tiểu ra. Ngực bị Mã Quần Diệu sờ mó, sờ sờ một chút đã rịn ra một lớp mồ hôi mỏng. Cậu muốn phản kháng lại không dám. Đánh nhau sao? Chỉ sợ mới vừa giơ tay lên hắn đã cho cậu ra bã trước rồi!

May mà lúc này chuông tan học reo ầm ĩ, Lâm Y Khải lén thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng. Mã Quần Diệu cười cười, bóp cổ cậu, ''Bạn học Lâm Y Khải ngồi cùng bàn của tôi, tương lai chúng ta vẫn còn dài đấy.''

Chương 2

Chương 2: Con thỏ của Mã Quần Diệu

Trời mới vừa hửng sáng, bốn bề còn sót lại những mảng tối đen. Lâm Y Khải nghe tiếng chó sủa nơi đầu ngõ liền giật mình dậy, đặt chân xuống giường.

Cậu khoác áo ấm, đi vào nhà vệ sinh để vệ sinh cá nhân. Quần mới vừa tụt xuống, tay cầm đệ đệ của mình muốn tiểu ra thì não bộ đột nhiên lại hồi tưởng về chuyện ngày hôm qua.

Trong bụng tự nhiên thấy tức tối, cậu cảm thấy Mã Quần Diệu thật chẳng ra gì.

Lâm Y Khải rửa tay rồi tắm rửa. Khi tắm xong cậu chỉ mặt áo phông và quần short. Bên ngoài trời nổi gió lạnh như vậy, từng cơn gió len theo khe hở của cửa gỗ quét lên da thịt của cậu khiến cậu lạnh run. Đi xuống bếp, cậu nhìn bà nội đang ngồi đan len.

''Sao ăn mặc phong phanh vậy con?'' Bà nội ngẩng đầu nhìn cậu bằng cặp mắt không còn rõ ràng.

Cậu nghe vậy liền về phòng lấy áo mặc vào, ngoài miệng cười tươi. Bà nội không thấy đường, vịn lấy bàn rồi mò tìm gì đấy, chậm rãi nói.

''Con chờ một chút rồi đi học. Qua đây lấy trứng gà rồi đưa cho ông Mã ở nhà dưới này.''

Lâm Y Khải đáp một tiếng rồi nuốt cái bánh bao trệu trạo, đeo ba lô rồi xách bịch trứng gà đi xuống dưới.

Trước đây ông Mã là hiệu trưởng của trường cậu đang học, giúp đỡ rất nhiều người trong thôn biết chữ. Bây giờ ông về hưu, hàng xóm ở đây vừa tôn trọng vừa quý mến ông cho nên vẫn thường hay tặng cho ông một ít quà.

Lâm Y Khải đứng ngoài cửa gõ lộc cộc, không có ai trả lời, gõ thêm mấy cái mới nghe tiếng dép lẹp xẹp ra mở cửa.

Lâm Y Khải vốn là đứa trẻ ngoan, chưa thấy rõ mặt người ta đã nở nụ cười.

''Ông ơi, cháu mang trứng gà tới đưa ông này.''

''Chà, hiếu thảo vậy luôn ha?'' Mã Quần Diệu đứng tựa cửa cười. Lâm Y Khải sợ hết hồn, mắt trợn lên, ''Đuỳn đuỵt, tại sao lại là cậu?!''

Mã Quần Diệu nhướng mày, ánh mắt nhìn thẳng vào cậu như muốn xuyên thấu vậy.

''Sao? Tối hôm qua chưa biết mùi nên sáng hôm nay qua nhà tôi kêu tôi thao cậu phải không?'

''Cậu, cậu biến thái!'' Cậu đỏ mặt như muốn bốc cháy, nhét trứng gà vào ngực hắn rồi quay đầu ba chân bốn cẳng muốn bỏ chạy. Rất tiếc là cậu bị hắn bấm eo một cái, kéo vào trong nhà.

''Đừng nóng mà, tôi còn chưa nói cảm ơn cậu.''

Lâm Y Khải ngoài miệng mắng chửi nhưng trong lòng sợ muốn chết, giãy giụa trên cửa muốn thoát thân. Mã Quần Diệu nhìn cậu rồi cười xấu xa, ''Ông nội tôi còn ngủ, bé ngoan đừng nên đánh thức ông dậy nha.''

Lâm Y Khải nhỏ giọng rên một tiếng đầy khó chịu, rốt cuộc cũng đầu hàng, hoang mang xin tha mạng.

''Mã Quần Diệu, tất cả đều là tâm ý của bà tôi, cậu không cần cảm ơn tôi... Còn nữa, tôi quê mùa xấu xí lắm, làm ơn đừng xuống tay mà...''

Thật giống trong phim đoạn cừu non thuyết phục sói xám đừng ăn thịt mình!

Hắn bật cười, giọng thật trầm thấp, ''Lạ quá, tôi chỉ thích kiểu quê mùa xấu xí giống cậu thì làm sao bây giờ?''

Vừa nói vừa kéo phéc mơ tuya áo khoác của cậu, Mã Quần Diệu luồn tay vào áo đồng phục lần lên phía trên. Lâm Y Khải điếng người, hắn lại càng làm càn hơn. Đầu vú mẫn cảm bị nhéo lên sau đó bị kéo xuống, mông cũng bị hắn luồn tay bóp. Hô hấp cậu run rẩy dần, áo quần cũng rịn một lớp mồ hôi.

''Sắp trễ rồi, cho tôi đi đi mà...'' Lâm Y Khải thở hổn hển nhỏ giọng nói mà hắn còn chẳng thèm để ý, chỉ hung hăng cắn lên trên cổ cậu một cái.

''Chờ tôi. Tôi với cậu cùng đi.''

Cái đồ biến thái, ai muốn đi với cậu!

Lâm Y Khải vừa ghét vừa sợ, không dám bỏ trốn nên đành đứng chết trân ở cửa chờ hắn chuẩn bị.

Đây là lần đầu tiên cậu ngồi trên xe Mã Quần Diệu, xe này chắc là xe mô tô đời mới, đằng sau có miếng sắt trông rất nghệ. Lâm Y Khải cẩn thận nhích mông về phía sau, tay còn bấu lại thanh sắt ở hai bên chứ nhất quyết không chịu ôm Mã Quần Diệu lại.

Hắn hừ một tiếng, quay đầu nhìn cậu nói, ''Ôm tôi vào.''

Cậu cười méo xệch, ''Không sao, vậy được rồi.'' Ngay lập tức ánh mắt hắn sa sầm, sau đó lại quỷ dị nheo lại, ''Vậy ngồi vững đấy nhé!''

Xém chút nữa ngày này năm sau đã là ngày giỗ của cậu!

Đường nơi xóm núi vừa nhỏ lại vừa dốc, sườn đồi lại đổ xi măng trơn trượt vô cùng. Hai bên lề ốp đá nhọn lỉa chỉa, không cần nghĩ cũng biết té xuống một cái là chầu trời.

Mà Mã Quần Diệu đúng thật là không sợ chết! Lâm Y Khải thấy hắn chạy như chó dại liền không màng trời đất ôm chặt lấy lưng hắn, chỉ thiếu nước vắt chân lên bụng mà thôi.

Lúc tới trường, Mã Quần Diệu kéo cậu xuống, ''Này, chứ sao ban nãy cậu bảo không muốn ôm, tôi cũng đâu có cưỡng ép cậu!''

Lâm Y Khải mặt mày trắng bệch, ánh mắt như muốn tố cáo tội ác của Mã Quần Diệu.

''Trên đời này có người nào lái xe như cậu sao...''

Hắn cười đến mức hai vai run lên, thấp giọng nói, ''Nếu là cậu, tôi tình nguyện ngày nào cũng lái tám mươi cây số một giờ.''

Buổi sáng trên trường có tiết Đại số, Lâm Y Khải nghe không hiểu nên dần buồn ngủ. Mí mắt trên sắp sụp xuống, nửa khép nửa mở miễn cưỡng nghe giảng. Không khí phòng học hôm nay thật ấm áp và yên tĩnh, thoải mái vô cùng.

Mã Quần Diệu thấy cậu gà gật đến buồn cười, muốn góp bầu không khí liền lắc cây thước sắt cho ánh sáng phản chiếu thẳng vào đuôi mắt cậu đến nóng lên.

''Làm gì đấy?!''

Lâm Y Khải đè giọng mắng hắn rồi tỉnh hết cả người, kéo ghế của mình né sang chỗ khác.

Mã Quần Diệu thấy vậy liền khó chịu, móc móc ngón tay, ''Lại đây.''

Cậu bất động.

Mã Quần Diệu liền nhìn chòng chọc vào cậu, nhìn cậu đến mức da đầu tê dại, cuối cùng không hiểu sao lại nhìn lên bảng đen.

Chưa được bao lâu thì Mã Quần Diệu đẩy ghế đứng lên, mặt mày nghiêm trọng, ''Thầy ơi! Bạn Lâm Y Khải bị trúng gió đau bụng, bạn kêu em dẫn bạn xuống phòng y tế ạ!''

Cậu còn chưa kịp phản ứng đã được Mã Quần Diệu giả nhân giả nghĩa kéo ra khỏi phòng học. Áo khoác còn để trong lớp nên gió thu mới thổi có một xíu mà cậu đã lạnh run.

Mã Quần Diệu không để ý, kéo cậu đi vào phòng nghỉ của đội bóng rổ.

''Gan quá nhỉ? Còn dám tránh né tôi ư?'' Mã Quần Diệu đè cậu xuống, lực đạo kia như muốn đè xẹp cậu vậy. Lâm Y Khải rụt vai, ấp úng nói, ''Tôi, tôi không có...''

''Có. Cậu dám kéo ghế ra xa thế cơ mà, sao không kéo ra khỏi phòng học luôn đi?'' Mã Quần Diệu bực mình, nắm cổ tay cậu chặt đến nỗi cũng hiện ra vết màu đỏ, bây giờ chính là tư thế mặt đối mặt, cậu trực tiếp ngồi trong lòng hắn.

Lâm Y Khải không biết làm gì cho người trước mặt nguôi giận, cũng không biết dỗ người đành dùng cách lấy biến thái trị biến thái vậy!

Sau này có hối hận cũng không kịp.

Cậu vươn người, nhanh chóng áp môi mình lên má hắn rồi rụt người về.

Nhanh chóng, Mã Quần Diệu bắt lấy đôi môi cậu không một chút thương tiếc, đầu lưỡi cũng chen vào quấn quýt lấy cái lưỡi ngây ngô của cậu. Từ bé đến lớn cậu làm gì đã trải qua cảm giác như điện giật này, nước miếng không nuốt kịp cũng chảy ra ngoài, choáng váng đưa mình lên miệng cọp mà không hay biết gì.

Mã Quần Diệu thấy mình dần hứng lên, gỡ nút áo đồng phục của cậu để lộ ra làn da trắng và vết bớt đỏ chói mắt kia. Ánh mắt hắn có chút sầm xuống, cổ họng khô khan rồi vội vã nút lấy đầu vú của cậu. Da thịt người này vốn vừa mềm lại vừa thơm, Mã Quần Diệu chỉ hận không thể ăn cậu vào bụng.

Lâm Y Khải bị hắn mút sướng đến rơi nước mắt, níu áo đồng phục của hắn mà run lên. Eo đã được bàn tay hắn nắm chặt lấy, cả người bị nhấn xuống nơi đang bán cương kia.

Mã Quần Diệu hạ giọng mắng, ''Dâm đãng, cậu muốn tôi ở chỗ này chơi cậu sao?''

''Ưm,'' Nếp áo ở vai Lâm Y Khải bị bấu nhăn đi mất. Cậu hốt hoảng dùng tay vuốt thẳng mà mãi vẫn không trở lại hình dáng ban đầu.

''Cậu... Khốn nạn!''

Lâm Y Khải trừng mắt như muốn khóc.

Ngực của cậu vừng sưng vừa nóng, chuyện này làm cậu xấu hổ cực kì, chỉ cầu cho mặt đất nứt ra cái lỗ để chui vào, cả đời không muốn chui ra nữa.

''Tôi vốn khốn nạn mà.'' Mã Quần Diệu sờ miệng rồi cười nhạt, ''Chứ cậu nghĩ làm sao tôi lại bị chuyển về cái nơi khỉ ho cò gáy này cơ chứ?''

Những điều hắn nói là sự thật.

Ban đầu Mã Quần Diệu là học sinh ở thành phố. Có lần đánh nhau với bạn mà ầm ĩ hết cả lên, gia đình bên đó lại làm căng mọi chuyện. Ba hắn biết được liền cho hắn nhừ xương rồi ném hắn về nhà ông nội cho khỏi gai mắt, khi nào tu tâm dưỡng tính được thì quay về.

Hắn đơn giản nghĩ rằng ở đây đốt thời gian mấy tháng là xong. Ai ngờ lại gặp Lâm Y Khải, dáng vẻ sợ hãi của cậu nhìn cứ như một con thỏ mềm mềm, khiến người ta khó nhịn được cảm giác muốn ăn hiếp.

Đè cậu xuống giường mà thao, thao cho cậu chết đi sống lại, thừa nhận mình là người của Mã Quần Diệu.

Chương 3

Chương 3: Lâm Y Khải, sau này tôi nuôi em.

Chuyện trong phòng nghỉ của đội bóng rổ vẫn chưa kết thúc. Lâm Y Khải kinh hoảng nhìn xung quanh rồi muốn phá cửa chạy ra ngoài, không may rằng chân cậu ngắn lại chạy không bằng Mã Quần Diệu nên bị hắn bắt được, kéo về chỗ cũ.

Dáng vẻ bây giờ của hắn thật xấu xa, vừa nheo mắt vừa ấn cậu xuống thành tư thế quỳ trước mặt mình, ''Chạy cái gì mà chạy? Không vui sao? Bao nhiêu người đang đứng xếp hàng đợi tôi chơi, cậu còn giả vờ gì chứ?''

''Tôi cầu xin cậu đấy, trong bao nhiêu người đó không có tôi...'' Lâm Y Khải lưng dựa sát vào tường, áo trắng đã dính đầy bụi bặm, giọng điệu thảm thương.

''Tại sao cậu mãi vẫn không buông tha cho tôi vậy, tôi cũng đâu có dụ dỗ cậu...''

''Cậu có.'' Mã Quần Diệu nâng tay rồi xốc áo đồng phục cậu lên, bàn tay to lướt từ thắt lưng lên trên, ánh mắt dọa người.

''Cậu nói cậu không dụ dỗ tôi... Vậy còn chuyện cởi hết quần áo, lộ chỗ dâm đãng mà tôi xem được, vậy thì tính là gì?''

Lâm Y Khải sợ, ánh mắt cậu đỏ lên rồi cúi đầu, đụng phải thứ đang gồ lên trong quần của Mã Quần Diệu, da đầu tê buốt.

''Cậu từ thành phố lớn tới, tại sao lại cứ để ý đến một kẻ nhỏ bé như tôi?... Nếu, nếu ông Mã biết được. ƯM!"

Lời còn chưa nói hết thì dương vật đã cạ cạ ngoài miệng cậu, một ít mùi da thịt cậu vô tình nếm được. Cả người Lâm Y Khải cứng còng ngay lập tức.

''Tôi ghét nhất bị người khác uy hiếp. Ông trời cũng không quản được tôi, chẳng lẽ còn tới lượt cậu hay sao?'' Mã Quần Diệu bóp quai hàm cậu, mặt hầm hầm lên. Lâm Y Khải đau đến ngừng thở, hắn chỉ cười nhạt, nhấn đầu cậu xuống, dương vật thô to kia liền nhét trọn vào miệng cậu.

Ban đầu còn đau, Mã Quần Diệu gằn giọng dạy cậu cách thu răng lại, từ từ đầu lưỡi mềm mại kia như bắt được nhịp điệu. Từng chút từng chút khoái cảm dần tụ lại, không bao lâu sao hắn liền thoải mái, khẽ rên lên một tiếng.

Lâm Y Khải ngạc nhiên, mặt đỏ bừng bừng. Cậu cẩn thận nuốt cây thịt kia vào thật sâu, đã vậy Mã Quần Diệu còn cố đẩy vào thêm nữa khiến cổ họng cậu muốn nổ tung. Cậu khó chịu muốn chết, tiếng 'ưm, ưm' vụn vỡ tràn ra ngoài.

Mã Quần Diệu thở hổn hển, động eo ra vào. Tay chỉ cần vươn xuống một xíu là bắt được vật đang bán cương kia của Lâm Y Khải, xóc lên xóc xuống vài cái. Cậu lắc người muốn trốn, nước mắt trong suốt lã chã rơi xuống ngẩng đầu nhìn hắn ở phía trên.

Mã Quần Diệu cười, cơn hứng tình khiến mặt hắn hơi đỏ lên, miệng hé mở thở dốc lại sinh ra mê hoặc lòng người, gợi cảm vô cùng.

Xấp xỉ bằng thời gian hút một điếu thuốc thì hắn mới bắn, tinh dịch nồng đậm hoàn toàn rót vào cái miệng hồng hồng của Lâm Y Khải.

Cổ họng cậu đau đớn giật giật mấy cái muốn ói ra, hắn thấy vậy liền nắm eo cậu nhấc lên ngồi trên người hắn, thấp giọng dịu dàng dụ dỗ, ''Lâm Y Khải ngoan, em nuốt xuống đi, nuốt rồi tôi không bắt nạt em nữa...''

Lâm Y Khải nhợn họng, do dự rồi cũng bấm bụng nuốt vào, thực quản cậu chạy lên chạy xuống, thật sự nuốt hết.

Mã Quần Diệu thấp giọng cười, đè trên người cậu rồi mút da thịt mang mùi sữa thơm tho của cậu. Cảm xúc không kiềm nén được, Mã Quần Diệu cách một lớp quần áo mà liếm lên đầu vú, Lâm Y Khải giật mình không dám cử động, để mặc hắn muốn làm gì thì làm.

Mã Quần Diệu tìm khăn giấy lau rồi kéo quần lên, ôm cậu ngồi ở trên đùi im lặng.

Ngồi không lại ngứa ngáy miệng quá, sờ túi quần thì chẳng thấy hộp thuốc lá đâu. Hắn cúi đầu vuốt tóc cậu, sờ da thịt mát lạnh sau gáy, ''Tại sao lại đi quay loại phim như vậy?''

Cậu không nói mà chỉ vùi đầu vào vai hắn, nắm mu bàn tay bị trầy xước. Da thịt chỗ đó bong lên rướm máu, Mã Quần Diệu nhìn thấy liền kéo cái tay kia ra, nhét vào túi áo khoác của mình.

''Bỏ yên tay em ở đó cho tôi, trả lời đi.'' Mã Quần Diệu vỗ vào mông cậu, tay hắn vừa to vừa ấm, mùa đông kiếm được người ấm áp như vậy quả là thích.

''Nhà tôi thiếu tiền.'' Lâm Y Khải nhỏ giọng nói, mệt mỏi ngả đầu lên vai Mã Quần Diệu.

''Ba tôi lên thành phố rồi sau đó không có tin tức gì nữa, tôi nghe hàng xóm nói... Ông ở đó đã lập gia đình mới, làm gì cần đứa con như tôi nữa... Người ta đến được nơi hạnh phúc như vậy, mấy ai còn muốn về... Nếu không dựa vào số tiền tiết kiệm ít ỏi của bà nội tôi, có lẽ tôi cũng không sống được đến ngày hôm nay.''

Mã Quần Diệu siết chặt tay, một lúc sau mới lên tiếng, ''Quay mấy lần rồi?''

Giọng điệu như thẩm vấn phạm nhân vậy.

Lâm Y Khải chán nản nói, ''Một lần, còn cái hẹn ở tuần này nữa... Tiền... Rất nhiều... Bà nội tôi bệnh, không thể không uống thuốc, không ăn cơm...''

''Lá gan em cũng to thật đấy.''

Thanh âm của hắn bình thản khiến người nghe không đoán ra được tâm tư, ''Bị tôi thao thì không vui nhưng bị người khác nhìn thì sẽ sung sướng đúng không?''

''Không phải vậy!'' Lâm Y Khải giương mắt lại bị ánh mắt lạnh như băng của Mã Quần Diệu khiến cậu lí nhí, ''Tôi có đeo mặt nạ lúc quay, người kia đến giờ vẫn không biết mặt tôi.''

Hắn quay đầu nhìn cậu, ''Không sợ người khác nhận ra sao?''

''Chỉ có cậu thôi, tôi... Tôi đã lộ mặt đâu.'' Lâm Y Khải mù mờ nói rồi đột nhiên nhớ ra cái gì, ngồi thẳng lưng, ''Cậu, làm sao cậu biết được cái bớt của tôi?''

Mã Quần Diệu không nhìn Lâm Y Khải nữa, ''Chuyện gì mà tôi không biết cơ chứ.''

Cái bớt kia là hắn tình cờ thấy được.

Khi đó hắn mới về cái trường này, trong giờ học vô tình làm rớt bút qua chỗ cậu, lúc cúi người xuống áo đồng phục bị cạnh bàn móc lại cho nên lộ ra cái bớt.

Lúc đó cậu liền vội vàng kéo áo lại, Mã Quần Diệu vốn đã nhìn thấy nhưng cũng chẳng nghĩ tới một ngày lại dùng nó để đe dọa cậu. Vết bớt đỏ kia màu thật đẹp, hắn chỉ nhìn một lần đã ấn tượng sâu sắc.

Lâm Y Khải nhúc nhích rồi bò xuống ngồi bên cạnh hắn. Mã Quần Diệu nằm xuống ghế dài.

''May mà em may mắn được quay bởi ông anh họ tôi. Nếu không thì mọi chuyện phức tạp hơn nhiều đấy.'' Mã Quần Diệu duỗi đôi chân dài của hắn ra gác lên đùi cậu còn lắc lắc mấy cái, ''Anh tôi học ở khoa Điện ảnh mà thất nghiệp mấy năm, đi quay mấy thể loại phim như vầy kiếm tiền. Bữa hôm đó ổng rủ tôi qua bên ổng rồi đưa mấy đĩa phim ổng mới quay cho tôi. Tôi vừa xem một chút thì nhận ra đó là em.''

Hai đùi Lâm Y Khải tê dại dưới sức nặng của chân Mã Quần Diệu, ''À... Thì ra là như vậy...''

Mặt cậu rất buồn, hắn thấy vậy liền ngồi dậy tiến tới mang hơi nóng theo. Lâm Y Khải quay đầu tránh đi hướng khác nên hắn nắm lấy cằm cậu kéo lại, trên mặt cậu đã ướt đẫm nước mắt.

Nụ hôn lần này của hắn không hề mạnh bạo, chỉ là một cái chạm nhẹ lên môi cậu.

Ánh mắt hắn sa sầm sau đó lại hiện lên tia ấm áp nhè nhẹ, ''Lâm Y Khải, sau này tôi nuôi em.''

Cậu nhướng lông mày lên, trái tim như có ai chạm một cái, hô hấp cũng ngừng lại. Lâm Y Khải há hốc mồm muốn nói gì đó thì tiếng chuông tan học reo lên cắt đứt mất.

Chương 4 (H)

Chương 4: Đêm đầu tiên (H)

Mối quan hệ của hai người vẫn cứ giữnhư vậy đến tận cuối năm. Bây giờ trời đang tối dần, Lâm Y Khải ngẩng đầu nhìn miếng thịt muối nhỏ xíu treo trên bếp, cậu xếp cỏ phía dưới rồi hun khói nó lên. Được một lúc thì căn bếp bé bằng cái lỗ mũi ngập mùi khói, tiếng ho khan sặc sụa phát ra từ bếp liên tục.

Lâm Y Khải vươn vai ngáp rồi kéo cửa sổ lại. Cả người nhức mỏi do đứng lâu, vừa xoa chân vừa nhìn song sắt cửa sổ. Đèn đường vàng vọt vẫn chiếu sáng, cậu hà hơi một cái thì ngay lập tức một làn sương từ trong miệng thoát ra sau đó hóa thành sương trắng lạnh lẽo.

"Ngắm gì vậy?" Đột nhiên từ phía sau có người sáp tới gần còn cả gan sờ mông cậu nữa làm cậu hết hồn, vội ngoảnh mặt ra sau.

- Cậu... Sao cậu lại tới đây?

- Trong nhà chán quá, ông nội tôi bảo nhà em đang làm đồ bán dịp Tết đến quên ăn quên ngủ.

Mã Quần Diệu cười, một tay vịn cửa một tay kẹp điếu thuốc đang hút dở. Lâm Y Khải nhìn hắn nhả khói thành hình vòng liền bật cười, một lúc sau lại vì lạnh mà hắt xì một cái.

''Bé cưng, muốn hút không?'' Mã Quần Diệu đưa miệng qua muốn hôn cậu, Lâm Y Khải mắt chớp chớp rồi đẩy hắn ra.

''Không, không muốn. Cậu đừng lây tật xấu của cậu cho tôi.''

Trên mặt cậu hơi nong nóng nhìn làn khói thở ra của Mã Quần Diệu. Đột nhiên hắn buông điếu thuốc, áp tới hôn môi cậu.

Sau một hồi yên lặng, bà nội ở trong phòng lại kêu cậu, Lâm Y Khải rụt người lại muốn đi, Mã Quần Diệu dí tắt đầu thuốc lá ở trên tường rồi cũng đi theo cậu.

Hắn đút tay vào túi quần rồi chặn trước mặt cậu hỏi, ''Sao em không mời tôi vào nhà chơi?''

''Có cái gì đâu mà chơi...'' Lâm Y Khải không dám nhìn hắn, im lặng đi vào trong nhà. Mã Quần Diệu bước qua cửa cũng đi theo vào luôn, Lâm Y Khải quýnh lên, trừng mắt nhìn hắn rồi khẽ rít lên.

''Cậu vào làm gì? Thôi mà, bà tôi thấy bây giờ!''

Mã Quần Diệu không muốn lại nổi hứng muốn đùa bỡn lưu manh con nhà người ta, thọc lét cậu ở ngoài cửa.

Bà nội ở trong nhà nghe được động tĩnh liền đi ra khỏi phòng, chân thấp chân cao mò mẫm, vặn ngọn đèn dầu sáng lên. Từng chút từng chút ánh sáng đang tiến lại gần khiến cậu hoảng hốt, đột nhiên bà nội lên tiếng.

''Tiểu Khải, có chuyện gì vậy?''

Lâm Y Khải không lên tiếng. Vì miệng của cậu hiện tại đang bị ngấu nghiến bởi Mã Quần Diệu, hô hấp cũng gần như dừng lại. Mã Quần Diệu cong môi cười, hắn đứng dậy, đối mặt với bà của cậu rồi nói.

''Cháu chào bà. Bà khỏe không ạ? Cháu là cháu nội của ông Mã Mục Lâm ở dưới lầu ạ, hôm nay cháu đến để tìm Lâm Y Khải hỏi chút bài.''

''À, cháu của ông Mã... Chắc là cháu ưu tú lắm nhỉ? Lâm Y Khải của bà thì hơi ngốc, chơi với nó thì khổ cực cho cháu rồi.''

Mắt bà nội Lâm Y Khải vốn đã không thấy đường được nữa, bà cười hiền lành. Lâm Y Khải nháy mắt chạy tới bên cạnh bà, ''Bà nội, bà nói gì vậy chứ...''

Mã Quần Diệu cười sau đó bóp bóp thịt của Lâm Y Khải, tỉnh bơ nói, ''Cháu không biết ạ. Cháu chỉ thích mỗi mình em ấy.''

Rồi sau đó hắn ngang nhiên đi vào phòng Lâm Y Khải.

Nhà tuy nhỏ nhưng rất sạch sẽ, trên tường còn dán một ít tranh mà hồi nhỏ Lâm Y Khải vẽ với đủ loại màu sắc. Chỗ phòng khách còn treo giấy khen của cậu.

Hắn nắm vai cậu rồi cười tà, cúi đầu mút thật mạnh vào làn da lộ ra nơi cổ. Lâm Y Khải kêu một tiếng, vặn người muốn trốn mà phải đè giọng xuống nói, ''Cậu bớt lại một chút, nếu không tôi đuổi ra ngoài đó.''

''Làm gì được. Bà nội kêu tôi ở lại đây mà, em dám không nghe lời bà nội à?'' Mã Quần Diệu chớp mắt, mở đèn đọc sách trong phòng cậu lên. Ánh đèn ngay lập tức chiếu sáng sách vở vài vài tập đề thi cũ đang làm dở. Giấy trắng mực đen, chữ viết ngay ngắn, quả thật là tác phong của một học sinh giỏi gương mẫu.

Mã Quần Diệu ngồi trên giường cậu, hai chân bắt chéo rồi hỏi, ''Đêm nay tôi ở lại nhé?''

Lâm Y Khải hiểu nhưng không biết làm gì tiếp theo, kéo ghế ở bàn học ra ngồi một góc. Mã Quần Diệu không nói gì chỉ nhìn xung quanh phòng, ngoại trừ bàn học và tủ đồ có hai cánh cửa tróc sơn thì đúng là chẳng có gì giá trị.

''Lên đây.''

Hắn vỗ vỗ bên cạnh giường, cậu liền đi qua đó ngồi xuống.

Lâm Y Khải biết rằng giờ phút này mình không thể chạy thoát, trong lòng thật ấm ức mà không biết làm gì. Hơi nóng Mã Quần Diệu phả ra bên tai cậu, cách ánh mắt họ chạm nhau rồi nhìn nhau, đều là mơ hồ.

Rốt cuộc là đang làm gì đây?

Trên má nóng rát, cổ họng cậu khô ran, cậu im thin thít nằm bất động.

''Giả bộ gì cơ chứ?'' Giọng nói của hắn nghiêm túc lạ thường, vừa trầm vừa mang chút khô khan.

''Tôi muốn chơi em.'' Hắn nói mà giống như ra lệnh, Lâm Y Khải gắng sức muốn thoát bảo không muốn. Mã Quần Diệu chỉ nhẹ nhàng nói một câu mà cậu lặng người.

''Sao lại không cho phép? Tôi nuôi em chứ đâu có nuôi em trai, chẳng lẽ chơi một cái lại không cho?''

Lâm Y Khải không nói gì cả.

Mã Quần Diệu thật sự cho cậu tiền, mà cậu cũng thật sự sử dụng nó. Và cuối cùng thì cậu cũng chẳng rõ mối quan hệ giữa cậu và hắn là như thế nào. Cậu cũng có để ý hắn một chút nhưng chuyện này chính cậu cũng không biết mở miệng sao.

Hai người rõ ràng còn là thiếu niên nhưng tư tưởng lại nhuốm màu biến thái.

Mã Quần Diệu nhìn Lâm Y Khải ngoan hẳn liền kéo áo cậu xuống. Da thịt nõn nà lộ ra trong không khí lạnh, cậu khẽ rùng mình nhưng không làm ra động tác gì khác.

Đầu lưỡi rê tới da vú nhạy cảm, một tay vừa xoa vừa nắn đầu vú hơi đứng thẳng lên, một tay lại nhéo đầu vú còn lại. Lâm Y Khải đương nhiên không chịu nổi, rên nhỏ mấy tiếng khiến da đầu Mã Quần Diệu tê dại.

Hắn nắm thứ đang cương lên giữa hai chân Lâm Y Khải kia rồi vuốt mấy cái. Kinh nghiệm trong phương diện này của cậu bằng 0, được người khác sờ đương nhiên thoải mái.

Mã Quần Diệu nói mấy lời thô tục, cậu cũng không phản bác, đáng thương thở dốc. Hai tay hắn lại sờ xuống, bóp cái mông thịt của cậu. Mở rộng hai cẳng chân trắng muốt sang hai bên, đầu ngón cái của hắn chạm nhẹ vào cái lỗ đang co rút kia rồi nhấn một ngón tay vào.

Lâm Y Khải bị kéo căng rất đau đớn, cả người nảy lên phát ra tiếng rên rỉ đáng thương. Mã Quần Diệu cũng khó chịu trong lòng, hắn nhìn khắp nơi thì thấy hộp thuốc mỡ bôi bỏng ở đầu giường. Vươn tay lấy nó, hắn lấy ra một ít rồi chen vào nơi chật chội kia của cậu. Thuốc mỡ trong suốt dưới lực tay biến thành nước, theo từng lần đâm vào rút ra phát ra tiếng động.

Lâm Y Khải co chân lại, mông đau đến toát mồ hôi hột, tay bấu chặt chăn, cầu xin Mã Quần Diệu: ''Đừng, a...'' Cậu nói không ra hơi nhưng Mã Quần Diệu không để ý tới, nhét thêm một ngón tay vào, trong miệng dỗ dành nhè nhẹ, ''Ráng nhịn chút nữa, Khải Khải ngoan...''

Bởi vì quá trình nới lỏng mà cả hai người đều toát mồ hôi, Lâm Y Khải bị ngón tay ra vào đến mềm nhũn cả người, bắn một lần. Tinh dịch và nước mắt cùng rơi xuống ga giường màu xanh nhạt tựa màu nước loang ra.

Nới lỏng một hồi cũng xong xuôi, hắn liền cầm dương vật của mình từ từ cho vào. Ban đầu quả thật rất cực khổ mới nhét vào được, huyệt thịt nhỏ chỉ nuốt được một cái quy đầu. Lâm Y Khải nằm trên giường, eo run, mông thắt lại. Bàn tay to của hắn vỗ mạnh một cái lên thịt mông, dương vật cương cứng ngay lập tức bị huyệt thịt nuốt vào không sót một chút nào.

Nhét vào cả cây, Mã Quần Diệu từ từ chuyển động từ sâu bên trong. Cây gậy cứng như sắt kia đè qua tràng thịt mềm mỏng chảy nước ra ra vào vào. Tay hắn cũng không rỗi mà hăng say nhéo viên đầu vú của Lâm Y Khải, vùi đầu hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của cậu.

Lâm Y Khải bị tốc độ nhanh khủng khiếp kia làm, lỗ nhỏ co rút, tay chới với bấu lấy áo phông của hắn. Không ngờ nơi dâm đãng kia của cậu phun ra nuốt vào thứ to lớn kia lại mang tới một cảm giác thoải mái như vậy, giường gỗ đơn sơ cũng không chịu nổi mà kẽo kẹt vang lên.

Hai người chỉ làm một lần, Mã Quần Diệu cũng không đeo bao, trực tiếp bắn thẳng vào bên trong của Lâm Y Khải. Một luồng khoái cảm chạy dọc xương sống của cậu, mông vô thức co rút lại, trên đó còn hằn rõ dấu tay của Mã Quần Diệu.

''Điên à... Tôi đau đến nỗi không khép lại được luôn, sau này phải làm thế nào đây...''

Vừa nghe lời trách tội của người kia, Mã Quần Diệu cười cười, đè cậu xuống hôn, ''Em lo gì chứ? Từ giờ về sau chỗ này cũng chỉ tôi thấy mà thôi.''

Lâm Y Khải nghe sau đó ngừng khóc. Đưa tay dụi dụi mắt rồi chui vào ngực Mã Quần Diệu, trên người dính dính cũng không để ý, cậu nhỏ giọng nói, ''Mã Quần Diệu... Chúng ta đã lên giường rồi...''

Mã Quần Diệu trả lời, ''Đúng vậy... Em yêu tôi sao?...''

Lâm Y Khải không biết, ánh mắt cậu mơ hồ, mỏi mệt tựa đầu vào lồng ngực hắn rồi thiếp đi.

Bên ngoài hiên tuyết bắt đầu rơi, đây là trận tuyết đầu tiên của xóm nhỏ này.

Từng hạt tuyết đầu mùa rơi xuống trên mái ngói, một ít hạt bám vào cửa sổ, len lỏi giữa kẻ hở những viên gạch xanh. Từng lớp từng lớp tuyết mang lời chúc phúc vô hạn, bao phủ nơi xóm nhỏ trong lớp sương mù.

Chương 5

Chương 5: Câu chuyện về tuyết đầu mùa

Tối hôm qua Lâm Y Khải quá mệt mỏi nên ngủ một mạch tới sáng.

Buổi sáng thức dậy, mặt cậu đang áp vào cánh tay của Mã Quần Diệu. Cảm giác có chút ấm ấm lạ kì, eo thì đau muốn đứt ra. Cậu vịn giường, duỗi chân sau đó vô thức sờ mông mình, xấu hổ quá, trên đó thật dính, may mà đã khép lại rồi.

Cậu hơi vui, vui vì Mã Quần Diệu không gạt cậu. Nhấc vai mặc quần áo bẩn, cậu rón rén đứng lên. Ngay lập tức tay bị kéo lại, Lâm Y Khải giật mình, Mã Quần Diệu thính ngủ thật. Thanh âm còn mang chút âm điệu của ngái ngủ vang lên, ''Em đi đâu đấy?''

Bây giờ trời đã tờ mờ sáng nhưng trong phòng không có đủ ánh sáng cho nên cậu không thể nhìn rõ sắc mặt của Mã Quần Diệu, ngón tay nhẹ nhàng gỡ tay hắn ra, ''Đi tắm... Trên người hơi khó chịu.''

Mã Quần Diệu thả cậu ra rồi duỗi người ngồi dậy, hai người một trước một sau chèn nhau đi tới phòng tắm.

Phòng tắm hẹp như một đường kẻ, miễn cưỡng lắm hai người mới chen vào được.

Khung xương của Lâm Y Khải rất nhỏ, lưng dán vào tường đá vừa trơn vừa lạnh, mùa đông chẳng khác nào hầm băng.

''Chen vào đây làm gì...'' Lâm Y Khải hoang mang lầm bầm, lưng lạnh đến phát hoảng. Ánh mắt cậu run run chỉ vừa tầm với xương quai hàm của hắn, nâng mắt lên một chút sẽ thấy được da thịt trần trụi săn chắc.

Cổ họng Lâm Y Khải giật giật mấy cái, Mã Quần Diệu cười nhẹ, cơ vai hình tam giác mở ra để cho cậu ngắm thỏa thì thôi. Sau đó hai tay hắn kéo áo cậu lên, bắt đầu công cuộc tắm rửa.

Trứng lắc lắc lắc...

Lâm Y Khải xấu hổ đỏ mặt, đã vậy Mã Quần Diệu còn bình thản như không có gì.

Hắn vặn máy nước nóng mà mình đã tự bỏ tiền ra lắp cho nhà cậu. Nước ấm từ từ chảy ra, rơi xuống. Mã Quần Diệu xoay người cậu lại, xoa xà bông tắm mùi chanh lên lưng. Bàn tay to lần mò xuống dưới chỗ nhạy cảm kia sau đó nhét mấy ngón tay vào, lùa tinh dịch ra. Nước xả xuống ngay lập tức cuốn trôi tinh dịch và xà bông.

Lâm Y Khải hít mạnh, toàn thân bị Mã Quần Diệu xoa nắn đến mềm ra. Từ đầu vú đến lỗ sáo, sau đó là mông, cậu đỏ mặt, trong lòng chỉ muốn bất tỉnh đi cho rồi.

Mã Quần Diệu thích khuôn mặt u mê của cậu bây giờ, cả người đều tựa lên người hắn. Tinh dịch lỏng hòa với nước từ vòi tuôn ra, tính khí cọ sát với nhau nhưng không mang theo tình dục, chỉ có thỏa mãn đơn thuần của thiếu niên.

Lúc tắm rửa xong, cả người Lâm Y Khải vừa nóng vừa đỏ, Mã Quần Diệu lại thỏa mãn sung sướng đi về.

Hôm nay là ngày ôn tập nên trường cho học sinh nghỉ.

Vắng Mã Quần Diệu môt cái là trong phòng liền rộng rãi ngay. Nhưng hình như có cái gì sai sai. Cậu cảm thấy kì lạ, tầm mắt đưa tới ga giường liền cảm giác muốn bốc hỏa.

Trên đó là vết tinh dịch đã khô của tối hôm qua.

Cậu tức tốc kéo ga giường ra, ngâm vào nước rồi ra sức chà mài. Nhanh chóng, những vết dịch cứng đầu hòa tan với xà bông giặt. Lâm Y Khải xả vài lần nước rồi phơi ra ngoài lan can, bí mật giữa cậu và Mã Quần Diệu tối hôm qua cũng chậm rãi theo gió mà hong khô.

Lâm Y Khải làm hết bài tập rồi ngồi rảnh rỗi. Ánh mắt cậu nhìn chằm chằm vào quyển sách, từng dòng chữ mờ dần rồi mới sực nhớ ra điều gì mà chạy ra ngoài.

Thì ra tối hôm qua trời đã đổ trận tuyết đầu mùa.

Cậu hơi ngạc nhiên xen lẫn mừng rỡ đi xuống lầu, tuyết còn chưa tan thành nước mà phủ một lớp mỏng lên đất nâu.

Mã Quần Diệu đang đứng ngoài cửa gọi điện thoại, ba hắn kêu hắn hết năm nay thì quay về thành phố. Hắn không lên tiếng, trong lòng có tính toán riêng.

''Ba đang quản lí chương trình từ thiện học đường, hỗ trợ học sinh nghèo đúng không? Vậy bây giờ con muốn giúp một người tham gia chương trình đó có được không?''

Đương nhiên ba hắn sửng sốt, ''Không thành vấn đề. Cái thằng này, mày tốt bụng vậy từ khi nào thế?''

Mã Quần Diệu cười, hỏi thăm sức khỏe mọi người rồi ngắt máy. Hắn dựa lan can, bóng đổ dài trên mặt đất. Hai vai hắn run lên trước cơn gió lạnh mùa đông chợt quét qua. Đột nhiên Mã Quần Diệu lại nhớ lại chuyện tối qua, tiếng rên rỉ, thịt mềm ngậm nước, động nhỏ nuốt hết dương vật của hắn. Mã Quần Diệu sầm mắt, cảm giác mình lại sắp cương tới nơi.

Hắn sờ hộp thuốc lá, chỉ còn một điếu duy nhất. Đi tới bên cửa muốn châm lửa, Mã Quần Diệu thấy Lâm Y Khải nhỏ xíu đang ngồi chồm hổm dưới gốc cây nghịch tuyết, cậu thật giống mấy em bé mẫu giáo.

''Lâm Y Khải!'' Hắn đứng bên cửa kêu, điếu thuốc tỏa khói lượn lờ trong tay. Lâm Y Khải nghe người khác kêu mình liền giật mình quay đầu lại, trong ánh mắt vẫn còn nét cười.

''Lên đây!''

''Sao vậy?'' Lâm Y Khải chạy tới, hai má đỏ hồng, tai cũng vậy.

''Em đang làm gì vậy?'' Mã Quần Diệu đứng ngược sáng, một nửa mặt khuất trong bóng tối không rõ. Lâm Y Khải đứng dưới lầu cười, ''Tôi nghịch tuyết. Cậu biết không, tối hôm qua là trận tuyết đầu tiên ở nơi đây đó.''

''Á!'' Mới nói đến một nửa, đột nhiên cậu hét chói tai. Âm thanh vang lên trong không gian thật to khiến Mã Quần Diệu sợ hết hồn. Lâm Y Khải lập tức nhào lên lên lầu, nắm bàn tay cầm thuốc của hắn rồi lắc lắc, ánh mắt sáng lên từng tia sáng long lanh, ''Tuyết đầu mùa, chúng ta đã chung một chỗ... Làm chuyện đó.''

Cậu ngập ngừng một chút rồi lí nhí nói, ''Vậy... Vậy cả đời chúng ta sẽ ở bên cạnh nhau đó.''

Mã Quần Diệu nghe xong, mi mắt giật giật. Cảm xúc lạ chạy xộc xuống tim như sinh ra luồng điện, đứng giữa trời đông mà thấy nóng ran.

Hắn cắn điếu thuốc, gằn giọng nói, ''Sao em ngốc quá vậy? Không thích, không yêu tôi thì nói mấy cái chuyện này làm gì?''

Lâm Y Khải đang mỉm cười ngay lập tức méo xệch, nụ cười tươi tắn dần trở thành nụ cười khó coi, ngập ngừng nói, ''Ừ ha...''

Cậu giống như nhận ra cái gì, buồn như con chuồn chuồn. Mã Quần Diệu ghét lắm, thổi khói vào cái mặt kia khiến cậu ngạt mà ho sặc sụa.

Hắn đẩy cậu vào hành lang, mặt đối mặt muốn phạt cậu. Khó chịu trong lòng hắn dần hạ xuống, hắn nghĩ làm sao cũng phải bẫy được người này thích hắn. Trái tim cậu có bằng cái nắm đấm mà sao cứng quá vậy, mãi mà vẫn chưa chịu mềm ra để hắn vào lòng.

Dù sao từ nay về sau, Lâm Y Khải cũng chỉ là của Mã Quần Diệu hắn mà thôi.

Chương 6

Chương 6: Bắt nạt

Kết thúc cuộc thi thử mà trường tổ chức, Lâm Y Khải đặt bút xuống ngước nhìn bầu trời bên ngoài cửa sổ. Trời rất lạnh, chỉ cần đi ngoài đường một chút là mũi, tai lẫn mặt sẽ đỏ bừng lên. Cơn gió lạnh ôm lấy cậu, rồi như một sinh linh tự do mà biến mất.

''Ê Lâm Y Khải!'' Lớp trưởng kêu cậu.

''Sao thế?''

''Mày đang quen với Mã Quần Diệu sao?''

Cô ta sà qua, bộ ngực cỡ đại lúc lắc lúc lắc rồi hạ xuống bàn của cậu, cục gôm đáng thương mất dạng dưới hai con thỏ size khủng kia.

''Tôi với cậu ấy ở cùng một căn chung cư.''

Lớp trưởng cười khinh một cái rồi thầm thì nói, ''Vậy cũng tiện. Mày kêu cậu ấy tham gia buổi ăn mừng cuối năm của lớp giùm tao. Tao nói hoài mà cậu ấy không đồng ý.''

Lâm Y Khải bị sai bảo đương nhiên là khó chịu, trên đời chỉ có bà và Mã Quần Diệu mới có thể sai bảo được cậu mà thôi.

''Chúng tôi cũng không thân quen cho lắm, tốt hơn là bạn tự nói với cậu ấy đi.''

Cô ta mất kiên nhẫn đứng lên, hất hết sách vở trên bàn Lâm Y Khải xuống, muốn túm lấy cổ áo đã tẩy đến sờn ra của cậu nhưng không được.

''Mẹ nó, đúng là một thằng con hoang vô dụng.''

Ánh mắt Lâm Y Khải sa sầm, Mã Quần Diệu từ ngoài cửa lớp bước về phía cậu.

Khí thế hùng hồn của nữ lớp trưởng yếu hẳn, cô ta đẩy Lâm Y Khải loạng choạng rồi mềm mại tươi cười với Mã Quần Diệu.

''Ôi, Mã Quần Diệu, Mã Quần Diệu đó à.''

Hắn không lên tiếng, mi mắt cũng không động một cái, nhìn sách vở ngổn ngang dưới đất.

''Cô bắt nạt cậu ấy?''

Lời này đương nhiên hỏi cô ta, vừa lạnh lẽo lại mang thêm chút lưu manh. Lớp trưởng tim đập thình thình, sắc mặt khó coi ngay lập tức.

''Chẳng qua tôi nhờ cậu ấy giúp một chuyện mà thôi...''

''Muốn nhờ gì thì đi mà nhờ trực tiếp cậu ấy kia kìa, liên quan gì tới tôi chứ.'' Lâm Y Khải thẳng thừng nói, ''Không phải cô được dạy bảo kĩ lưỡng hay sao? Sao thái độ lại mất dạy giống mấy người đầu đường xó chợ vậy?''

Mã Quần Diệu nghe xong, trong lòng cũng buồn cười trước câu nói móc mỉa của Lâm Y Khải rồi nhìn nữ lớp trưởng rồi giễu cợt nói.

''Cô không có miệng hay sợ tôi từ chối? Cành vàng lá ngọc không chịu nổi loại đả kích tới lòng tự tôn nên kêu người khác đi thế mình đúng không?''

Tất cả mọi người trong lớp đều nhìn về phía này, bầu không khí lạnh như băng. Lớp trưởng mặt đỏ bừng, tôn nghiêm như tờ giấy bị Mã Quần Diệu xé nát, hoàn toàn rơi vào thế hạ phong chật vật. Cô ta khóc lớn rồi chạy về chỗ, một đám người tụ lại dỗ dỗ dành dành.

''Em nhìn gì vậy?'' Mã Quần Diệu duỗi chân ra, bàn ngay lập tức phát ra tiếng động lớn, cả lớp liền liếc dồn về phía này.

Một ánh mắt lạnh lẽo của Mã Quần Diệu bắn tới, cả lớp quay đầu lên trên như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Lâm Y Khải lắc đầu, cắn cắn môi rồi chụp mũ của áo hoodie kín đầu quay đi hướng khác. Áo này là Mã Quần Diệu cho cậu, trên đó có mùi của hắn rất nhẹ nhàng. Mã Quần Diệu nghiêng đầu rồi tới gần, vạch mũ áo ra, đôi mắt ướt nhèm của cậu ngay lập tức lộ diện.

Hắn thấp giọng hỏi, ''Cô ta mắng em cái gì?''

Dưới bàn sách vở ngổn ngang giống như một bãi chiến trường. Hắn dắt tay cậu ra ngoài, Lâm Y Khải níu tay hắn lại.

''Đồ con hoang vô dụng. Cô ta mắng tôi là đồ con hoang vô dụng...''

Mã Quần Diệu nâng cằm cậu lên, hôn lên giữa trán.

''Em biết không phải vậy mà.''

Sau đó Lâm Y Khải dùng thanh âm như muỗi kêu phát ra mấy tiếng.

''Cảm ơn cậu...''

Mã Quần Diệu chấp nhận lời cảm ơn này, hôn một cái lên má cậu nữa.

''Em đã có chút động lòng nào với tôi hay chưa?''

Hẳn là có rồi. Người này luôn bảo vệ cậu trước mọi công kích từ cuộc đời.

Lâm Y Khải không trả lời, giống như con đà điểu lẩn đi chỗ khác. Mã Quần Diệu bật cười, nắm tay cậu về lớp.

Kỳ thi cuối học kì một chấm dứt, quỹ đạo của học kì hai năm mười hai bắt đầu có dấu vết.

Lâm Y Khải ngồi sau xe của Mã Quần Diệu, rà chân xuống tuyết lạnh. Thời tiết dần ấm lên, tuyết cũng bắt đầu tan ra dính vào đế giày.

Mã Quần Diệu lần này chở cậu rất chậm, đường về nhà vô thức dài ra.

''Hết năm nay tôi phải rời đi rồi.''

Đột nhiên hắn nói, Lâm Y Khải nghe xong liền căng thẳng trong lòng.

''Đi đâu? Không phải cậu mới chuyển trường sao... Sao lại chuyển nữa rồi?''

''Học bạ tôi vẫn còn ở trên thành phố, tôi chỉ tới đây học nội trú trong một khoảng thời gian thôi. Chậc, dù sao ở cái xóm nhỏ này cũng chẳng có gì để tôi lưu luyến, đi sớm tốt sớm.''

Lâm Y Khải mắt cay xè, Mã Quần Diệu mới vừa dừng xe mà cậu đã nhảy ào, té thẳng xuống tuyết lạnh. Mã Quần Diệu hết hồn chạy tới, đôi giày mới mua dính đầy bùn tuyết rồi bực bội mắng.

''Đầu óc em sao thế hả?''

Lâm Y Khải khóc, không biết là khóc do té đau hay vì lí do gì mà khóc.

Cậu khóc, khóc nức nở.

Trước đây cậu làm gì yếu ớt như vậy, ở chung với Mã Quần Diệu một thời gian thì mới bị hắn cưng đến đổi tính.

Nghĩ đến đây, nước mắt cậu lại càng chảy dài hơn nữa. Mã Quần Diệu đúng thật là xấu xa, hư hỏng như vậy, tại sao ngay từ đầu cậu không nhận ra cơ chứ?

''Anh mới là đồ có bệnh!''

Lâm Y Khải vừa khóc vừa mắng, giọng khàn đi như uống nước đá quá nhiều.

Mã Quần Diệu chẳng hiểu mô tê gì, chống chân quỳ trước mặt cậu rồi đưa tay lau nước mắt: ''Em khóc xấu kinh khủng luôn ấy. Không phải ở trên giường thì khóc cái gì mà khóc cơ chứ.''

Lâm Y Khải chán ghét, hất tay hắn ra, ''Anh đừng có động vào em. Dù sao anh cũng có coi em ra gì đâu, đi sớm tốt sớm...''

Mã Quần Diệu nín cười, cầm tay cậu lên, ''Không phải em không thích anh hay sao? Anh còn mặt dày ở lại đây chi chứ, chính em mới là người không coi anh ra gì.''

''Em, em không có...'' Lâm Y Khải ngước mắt lên, trên lông mi khẽ chớp ướt đẫm nước mắt, ''Chẳng qua em không hiểu tại sao anh lại đối xử tốt với em như vậy. Chuyện này giống như tiền trao cháo múc, em cầm tiền của anh mà bán thân... Bẩn như vậy... Với lại... Nam với nam thì có thể đi được tới đâu...''

''Em đọc sách nhiều mà sao thiển cận quá vậy,'' Mã Quần Diệu kéo cậu đứng lên, vỗ tuyết trên mông cậu cho rớt xuống, ''Đây chỉ là một loại tính hướng mà thôi, đi đến đâu thì phải đi mới biết được chứ. Người xưa có long dương hảo, đoạn tụ chi phích đấy, chẳng lẽ em chưa từng nghe nói tới sao?''

Lâm Y Khải chưa biết nói thế nào, cậu nhỏ giọng hỏi, ''Thế anh còn nuôi em không?''

Đuôi mắt cậu đỏ lên vì khóc giống như hồ ly tinh vậy.

Mã Quần Diệu chớp mắt, im lặng một hồi lại hung hăng mắng một câu, ''Thật không có tiền đồ!''

Cũng không biết câu này mắng ai nha...

Hai người nấp vào góc tường, rải những nụ hôn vụn vặt lên nhau. Bên ngoài mặt trời đang dần xuống núi, như một bếp lửa tỏa sáng. Lâm Y Khải ngước mặt lên, nhỏ giọng kêu tên Mã Quần Diệu giống như một giáo đồ thánh khiết xưng tội, vì giữa ban ngày ban mặt cậu lại cứng lên vì hành động của Mã Quần Diệu.

Tay của hắn hoàn toàn luồn vào bên trong áo hoodie, giở áo đồng phục bên trong lên. Đầu ngón tay xoa nắn viên thịt trước ngực đang cứng lên, dần dần xoa nắn thành ngắt nhéo khiến cậu rên rỉ ra tiếng.

Lâm Y Khải bị Mã Quần Diệu trêu đùa đến chảy mồ hôi, bên kia tường còn có tiếng người đạp tuyết mà đi. Hắn không để tâm mà tiếp tục vùi đầu hôn môi.

Mã Quần Diệu liếm môi trên của cậu, mắng cậu là hồ ly dâm đãng. Thế mà tay hắn lại không ngừng sờ từ bụng đến eo cậu, nụ hôn ẩm ướt vừa hoang dại lại xen lẫn dịu dàng. Hắn đè hai tay cậu lại rồi dịu dàng nói, ''Em tham gia chương trình của ba anh, mang cả bà nội lên nữa, chúng ta sẽ cùng lên thành phố. Sau này anh sẽ cố gắng kiếm tiền nuôi em.''

Lâm Y Khải nhích mũi tới gần, hơi thở ấm áp phả ra. Hai người nhìn nhau, hòa hợp lạ kì. Vốn lờ mờ sau lớp sương mù, cái gọi là tình yêu rốt cuộc cũng dần dần hiện rõ trước mắt.

''Vâng.'' Lâm Y Khải lặng lẽ gật đầu, hạnh phúc nho nhỏ bắt đầu đâm chồi nảy lộc trong trái tim cậu.

Có lẽ đây là bí mật cả đời của cậu với Mã Quần Diệu...

Chương 7 (H)

Chương 7: Anh sẽ nuôi em cả đời

Từng đám mây mỏng trôi lững lờ trên trời, đằng sau còn có một lớp bụi sáng, cánh cửa mở ra rồi đóng lại theo cơn gió. Lâm Y Khải đang ngồi học trên bàn của Mã Quần Diệu, cả người hết sức tập trung làm bài. Đầu ngón tay cậu lật trang sách, Mã Quần Diệu nhàm chán liền nghiêng người qua hôn, cắn cắn tai cậu không hề tiết chế.

Lâm Y Khải không chịu nổi, nhỏ giọng kêu lên còn đẩy hắn ra. Cậu đang mặc áo khoác của hắn, Mã Quần Diệu kéo khóa kéo xuống rồi nhẹ hỏi, ''Em lạnh không?''

''Lạnh.''

Thế rồi hắn đi đóng cửa sổ lại, bầu không khí lại ấm lên một chút. Mã Quần Diệu nâng cằm cậu lên, nắm lấy tay cậu rồi cởi áo khoác lẫn áo trong, lộ ra đầu vú hồng hồng.

Hai mắt cậu long lanh như vầng trăng lưỡi liềm, tràn đầy tình cảm nhìn hắn. Bàn tay hắn áp lên má Lâm Y Khải, cậu liền nghiêng đầu dựa vào tay hắn.

Trong cổ họng phát ra tiếng thở dốc, cả người nóng lên, Mã Quần Diệu lại cười cười trước phản ứng đáng yêu kia. Đầu ngón tay hắn lướt từ trán xuống hai bên hông của Lâm Y Khải.

Hắn cúi người xuống, miệng ngậm lấy đầu vú mềm mại vừa mút vừa nhào nặn. Cậu luồn tay vào mái tóc húi cua của hắn, sợi tóc cứng cứng chọc vào lòng bàn tay thật nhột.

Mã Quần Diệu càng lúc càng áp người gần cậu hơn, đầu lưỡi liếm láp, hoặc là nhẹ nhàng đảo qua hoặc là thô lỗ gặm cắn đến sưng lên.

Từ xương sống phát ra từng luồng điện tê rần, dâm đãng mở miệng phát ra tiếng rên như mèo con kêu.

''A, a, Mã Quần Diệu...''

Cậu hổn hển cầu xin tha thứ từ Mã Quần Diệu, bàn tay bấu bàn học đến rịn mồ hôi. Lâm Y Khải kéo áo hắn rồi chủ động hôn nhẹ lên môi. Mã Quần Diệu cúi đầu quấn quýt hôn môi với cậu.

Lưng vô thức đã chạm tường khiến Lâm Y Khải hoàn toàn giật mình, đầu lưỡi lại bị Mã Quần Diệu đè xuống mút đến choáng váng. Mã Quần Diệu vốn luôn mạnh tay nên sách vở trên bàn giờ đã lả tả rớt xuống đất. Cảm giác như vụng trộm khiến cả hai bật cười, tách nhau ra.

Hắn cởi áo khoác ngoài rồi bế cậu lên giường. Lâm Y Khải mắt nhìn lung tung chứ không dám nhìn thẳng lại bị Mã Quần Diệu áp xuống nệm, da thịt kề cận. Hắn sờ nơi nhạy cảm kia của cậu, trầm thấp nói: ''Em nhìn đi đâu vậy?''

Lâm Y Khải không dám động đậy chỉ rên lên một tiếng, quần lót lẫn quần ngoài ngay lập tức bị Mã Quần Diệu tuột xuống.

Cái gì không nên lộ cũng lộ ra hết rồi...

Mi mắt Mã Quần Diệu giật giật, phủ người lên người cậu rồi sờ phía đằng sau, rốt cuộc ngón tay cũng sờ tới hậu huyệt.

Tuýp bôi trơn được bóp ra tay hắn, làm nóng xong mới đưa vào bên trong cơ thể cậu. Ngón tay chậm rãi luồn vào rồi rút ra, tiếng nhóp nhép vang lên khiến Lâm Y Khải đỏ hết cả người.

Một ngón lại thêm một ngón, vòng thịt co bóp cũng bắt đầu mềm ra. Mã Quần Diệu nửa quỳ, thoát quần áo ra rồi đeo bao, đổ thuốc bôi trơn ra. Lâm Y Khải quay đầu nhìn, đôi mắt đẫm nước, hồng hồng như câu dẫn người khác. Mã Quần Diệu nóng hết cả người, tiến gần nhéo một cái lên má cậu.

Lâm Y Khải rúc người trong chăn chỉ lộ ra cái cổ, uốn lưng đón nhận nụ hôn của hắn. Đột nhiên Mã Quần Diệu thẳng người, trực tiếp đâm vào, vòng eo hữu lực liên tục đỉnh sâu vào bên trong.

Lâm Y Khải nắm chăn rên rỉ, giọng điệu sụt sịt như muốn khóc, tay cậu bấu chăn chặt đến nhăn nhúm.

''Mã Quần Diệu...''

Cậu khẽ kêu tên hắn, hắn không đáp lời mà thẳng thừng đâm vào điểm gồ lên cuối hậu huyệt cực kì hung ác. Gỡ bàn tay cậu ra khỏi chăn, hắn nắm chặt lấy nó rồi hai người hôn môi, những nụ hôn trùng điệp rơi xuống.

Lâm Y Khải khóc lên, trong miệng vô thức đáp lại cái lưỡi của Mã Quần Diệu. Mông cậu thắt lại lại bị Mã Quần Diệu tách ra, đâm đến mềm nhũn. Cậu sờ soạng lung tung liền bấu được bả vai của hắn, mười đầu móng tay liền cào ra mấy vệt móng tay. Hô hấp hắn nặng thêm, nắm lấy eo cậu, từng chút từng chút khai phá nơi sâu nhất.

Hắn lật người cậu lại, Lâm Y Khải rúc đầu xuống chăn rên rỉ, dục vọng càng lúc càng lên cao. Dương vật cậu run run muốn bắn, khoái cảm dần nhấn chìm lí trí. Đột nhiên cậu bật ra một tiếng nức nở, cả người cong lên, bắn tinh lên bụng Mã Quần Diệu.

Mã Quần Diệu cả người đầy mồ hôi, hắn đan tay mình vào tay cậu, giống như trừng phạt mà tăng tốc độ lên. Cậu như cái lá nhỏ dập dềnh, khoái cảm đánh từng đợt từng đợt như sóng thần.

Mông Lâm Y Khải bị hắn đâm dữ dội vậy cũng đã tê rần lên. Mã Quần Diệu chính là diêm la nơi địa ngục, mỗi lần tới đều muốn ăn tươi nuốt sống cậu. Hắn làm cậu đến nỗi không nói ra lời, thẳng thắn đâm vào mấy cái rồi mới rút ra bắn tung tóe lên người cậu...

Đêm ba mươi Tết, để cảm ơn sự tài trợ của gia đình nhà họ Mã, bà nội cậu đã kêu cậu mời gia đình nhà Mã Quần Diệu tới ăn cơm.

Cơm nước xong, Mã Quần Diệu kéo cậu ra ngoài đi dạo. Thời điểm này đã gần xuân, tuyết cũng không rơi nữa. Khắp nơi người ta treo những chùm pháo đỏ trước cửa nhà. Từng chiếc lồng đèn đỏ rực lung lay trong gió, đây là bầu không khí mà chỉ những ngày cuối đông sang xuân mới có.

''Những người ở thành phố có hay để ý chuyện này hay không?'' Lâm Y Khải nắm chặt tay Mã Quần Diệu nhỏ giọng hỏi. Cậu vừa mong chờ tương lại vô thức sợ hãi những gì đang đón chờ. Một đứa nhà quê dốt nát như mình thì làm sao có thể thực sự hạnh phúc chứ...

Mã Quần Diệu cười rồi ôm cậu vào lòng, ''Không ai để ý đâu, ai cũng có quyền đi tìm hạnh phúc riêng mình mà. Sau này anh nuôi em thì em sợ cái gì cơ chứ?'' Tâm tư của Lâm Y Khải tĩnh lặng lại, rảo bước đi trên con đường lát gạch bên cạnh sông. Ở đây có cái miếu nhỏ, hai người bọn họ ngồi dưới ánh trăng sáng, thầm thì nói chuyện trong tiếng pháo hoa.

Bọn họ nhìn lẫn nhau, bầu không khí lắng lại, thế giới chỉ còn có nhau. Rồi nụ hôn cứ nhẹ nhàng rơi xuống, lặng yên không một tiếng động như tuyết đầu mùa.

Chương 8 (H)

Chương 8: Cuộc sống tương lai của hai người yêu nhau

Lâm Y Khải từ quê ra phố, cái gì cũng thấy mới mẻ. Mã Quần Diệu cũng chỉ cười mà không nói gì, thỉnh thoảng lại còn dung túng cho cậu đi táy máy cái này cái kia.

Còn nữa, thỉnh thoảng ở chỗ vắng người mà hôn cậu. Về vấn đề này, đến thời điểm này cậu vẫn không thể chấp nhận được.

Lâm Y Khải xấu hổ sợ người ta thấy thế nên muốn về quê.

Mã Quần Diệu không cho phép, lúc nào cũng lấy chuyện hắn thương tâm ra đe dọa. Cuối cùng hôn hôn mấy cái lại giải quyết hết được tất cả mọi vấn đề.

Mã Quần Diệu lớn lên bảnh bao, có tiền, đầu óc cũng khá nên chẳng bao lâu đã nắm được công ti của ba mình. Vậy mà suốt quãng đường từ đại học cho tới lên làm giám đốc, hắn cũng chỉ quen duy nhất một mình Lâm Y Khải, nhiều thiếu nữ đau lòng khóc hết cả nước mắt.

Có một lần trong giờ học, Mã Quần Diệu nhéo nhéo eo của cậu sau đó mò lên đầu vú mềm mềm núp sau áo khoác, xoa đến là thoải mái.

Lâm Y Khải ngồi im không dám cựa quậy, khó chịu đến mắt rưng rưng, đáng thương xin Mã Quần Diệu thả cậu ra.

Chuyện cậu cầu xin ở trong mắt Mã Quần Diệu chính là một lời mời gọi, thật sự muốn nhét cậu vào bụng ngay lúc này!

Nhưng muốn ăn mà ăn không được là một cảm giác rất gì đó luôn ấy. Thế nên hắn đành nhịn xuống, để dành đến tối ăn luôn một lần cho nó thoải mái. Dương vật cứng rắn chọc ngoài cửa huyệt mềm mềm đẫm nước, cao trào trong hạnh phúc.

Rốt cuộc bài thi ra đúng bài của ngày hôm đó, cả hai đều trượt. Thi lại.

Vào một kì nghỉ hè, Mã Quần Diệu đưa Lâm Y Khải trở về quê thăm bà nội. Tiếng xe lửa xình xịch xình xịch suốt một ngày, cảnh vật xinh đẹp giây lát bị bỏ lại ở đằng sau. Thế giới xô bồ cũng tĩnh lặng lại như chỉ có hai người yêu nhau là họ.

Thời điểm chiều tà hai người xuống bến tàu, không kìm được cảm xúc mà hôn nhau, cảm giác yêu và được yêu thật tuyệt vời

Lúc trở về nhà, Lâm Y Khải nói chuyện giữa cậu và Mã Quần Diệu cho bà nội nghe.

Hai người thiếu niên quỳ trước mặt bà cụ xin bà tác thành, giống như lễ xin tác thành của các gia đình không môn đăng hộ đối ngày xưa vậy.

Bà nội cậu cười làm lộ khóe miệng nhăn nheo già nua.

''Hai đứa bây có thể lừa bà được bao lâu hả? Ông Mã cũng sớm nói cho bà biết rồi, ban đầu bà cũng vừa giận vừa thương. Hai đứa bây là con nít thì hiểu gì cơ chứ, lại còn là đàn ông... Cuộc đời sau này còn dài như vậy, chuyện bốc đồng sẽ không dẫn tới đâu đâu...''

Nói rồi bà buông tiếng thở dài, ''Con đường này tuy khó đi, nhưng hai con còn nhiều thời gian để suy nghĩ thấu đáo... Tiểu Diệu à, tiểu Khải của bà tâm tính thiện lương, cũng ngờ nghệch nên thua thiệt con rồi. Bà chỉ mong con một chuyện là đừng bao giờ đối xử với nó như ba nó vậy, giữa đường bỏ rơi nó...''

Hiếm khi Mã Quần Diệu nghiêm túc đến vậy, hắn kính cẩn dập đầu, cẩn trọng nói: ''Bà nội yên tâm, cháu sẽ dùng cả đời để bảo vệ và yêu thương em ấy.''

''Tiểu Khải à,'' Bà nội phất tay một cái rồi ngả người xuống ghế tựa, nhẹ nhàng nói, ''Con cháu có phúc của con cháu. Bà nội chỉ mong cả đời này hai đứa được hạnh phúc, tiểu Khải nhớ hạnh phúc thay phần của bà nội nhé...''

Lâm Y Khải cúi đầu, nước mắt rơi lã chã.

Bốn năm đại học nhanh chóng qua đi, Mã Quần Diệu nắm công ti của ba mình rồi bắt đầu thực tập quản lí. Lâm Y Khải thì xin một chân làm nhân viên thực tập.

Vừa mới vào công ti, cả hai người đều làm ngơ trước bảng nội quy ghi CẤM YÊU ĐƯƠNG. Nhất là Mã Quần Diệu, làm ông chủ thì phải mẫu mực, làm gương cho người khác đúng không cả nhà?

Có cái quần què hắn nghe theo! Ngoài miêng cười nhạt, giả vờ mình là ông chủ tốt nhưng bên trong lại là cầm thú.

Đáng thương cho Lâm Y Khải...

Thường vào những ngày đẹp trời, Lâm Y Khải hay bị cấp trên gọi tới phòng giám đốc để giáo huấn một trận.

Cuối cùng kết thúc chính là ai đó bị đè trên tường, lại bị đè trên bàn làm việc, cái miệng nhỏ nhắn bị bàn tay của người nào đó ra sức khuấy lộng...

Kêu cứu thì kêu không ra hơi, cậu chỉ đành biết rên rỉ, rồi thở dốc đón từng đợt đâm mạnh của cấp trên.

Lâm Y Khải bị sang chấn tâm lí, Lâm Y Khải không muốn làm ở đây nữa!

Lại vào một ngày đẹp trời nọ, nhân viên Lâm Y Khải được cắt cử lên làm thư kí của giám đốc danh chính ngôn thuận.

Cậu rón rén bước vào, cung kính kêu một tiếng ''Giám đốc!''.

Mã Quần Diệu chậc chậc, giống như là đang đánh giá nhân viên này có đủ năng lực để làm việc hay không vậy.

Lâm Y Khải đứng trơ ra đó, rốt cuộc cũng phải lên tiếng hỏi hắn muốn cái gì. Mã Quần Diệu vắt tay lên trán, thật sự khó nghĩ vô cùng nhưng lại nói ra vô cùng lưu loát.

''Anh muốn chơi em.''

Lâm Y Khải không chịu, Mã Quần Diệu cũng đếch quan tâm liền sấn tới, nhấc cậu để lên bàn làm việc.

''Không nói nhiều.''

Hắn mở thắt lưng cậu ra sau đó tuột quần âu của cậu rớt xuống đất. Trong lúc đó hai cánh môi vẫn quyện lấy nhau.

Lâm Y Khải vươn tay vịn vai hắn, nhẹ nhàng đáp lại nụ hôn kia. Mã Quần Diệu bỏ bàn tay cậu lên túp lều đang cương cứng trong quần hắn.

Xoa chưa được mấy cái mà Mã Quần Diệu đã chịu không nổi, bế cậu lên ghế salon rồi đè xuống.

Cậu hơi ngửa đầu hớp lấy không khí, tay bị Mã Quần Diệu dùng để kéo quần hắn xuống.

Hơi cúi người để nhìn rõ thứ đang gồ lên kia, Lâm Y Khải ngượng đến chín người với thứ vẫn thường hay ra ra vào vào cơ thể mình. Hắn lấy tuýp bôi trơn sau đó nhét vào mấy ngón tay khuếch trương cho cậu.

Làm cho huyệt đủ mềm rồi, Mã Quần Diệu mới đỡ quy đầu của mình rồi nhét vào, eo hơi đẩy về phía trước một chút. Hắn cúi người mút núm vú đang cứng lên sau lớp áo sơ mi mỏng manh của cậu.

Lâm Y Khải thở dốc nâng eo lên, huyệt thịt bị thao mở ra. Dương vật cương cứng của hắn liên tục đỉnh vào tuyến tiền liệt nằm sâu bên trong, xông ngang đánh thẳng. Miệng huyệt dâm đãng mở rồi lại khép liên tục như đòi ăn.

Cậu rơi nước mắt, bị Mã Quần Diệu chơi đến khóc, nước mắt dính hết cả vào áo sơ mi, sau đó không còn chút liêm sỉ mà bắn lên bì đựng hồ sơ.

Mã Quần Diệu rất có cảm giác thành tựu, lại nâng cậu đi vào phòng vệ sinh làm thêm một lần. Đầu cậu áp vào ngực hắn, chỉ cần cúi xuống một xíu là có thể thấy được nơi kia của mình đang say mê ngậm nuốt dương vật của hắn. Mỗi bước đi tới thì côn thịt lại đâm một cái vào bên trong ẩm ướt.

Vớ cậu còn chưa cởi ra, áo sơ mi thì dính mấy vệt trắng khả nghi, bị Mã Quần Diệu ôm với tư thế xi tiểu của em bé ở trong phòng vệ sinh.

Lâm Y Khải xấu hổ không thôi, trước khi làm thì cậu có đi uống nước với đồng nghiệp, bây giờ muốn đi vệ sinh một xíu. Cậu cầu xin hắn đừng làm, nhưng rốt cuộc Mã Quần Diệu lại không thèm để ý.

Mã Quần Diệu cười như không cười, thở dốc vài tiếng. Động tác tay càng lúc càng nhanh, cuối cùng thì Lâm Y Khải hét chói tai, cả người run bần bật, nước tiểu sóng sánh cứ thế mà bắn vào bồn.

...

Lâm Y Khải quyết định từ chức.

Mã Quần Diệu xoắn xuýt liền.

Vuốt lông cậu cả một ngày mà cậu vẫn không chịu hạ hỏa, nửa cái liếc mắt cũng không thèm cho hắn.

Mã Quần Diệu nhìn vẻ mặt bực bội của cậu cũng hơi hoảng, hắn đè cậu ở thang máy rồi thấp giọng nói, ''Tiểu Khải, cục cưng. Anh sai rồi, anh khốn nạn. Em đừng từ chức mà...''

Lâm Y Khải chả thèm tin, cửa thang máy mới mở ra, cậu đã đẩy Mã Quần Diệu qua một bên rồi đi thẳng không quay đầu lại nhìn.

Đầu ngày gây gổ cuối ngày làm tình.

Chuyện này vẫn nên giải quyết ở trên giường là tốt nhất.

- Toàn văn hoàn -

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro