Chương V: Sự thương hại của "Chúa"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đây, thật sự là một giấc mơ tồi tệ, làm ơn hãy để tôi tỉnh giấc.

Trở về với những ngày tháng gần như chìm trong bóng tối, có lẽ trong một phút bất cẩn, tôi đã "nguyện mình" cho ánh sáng kia.

"Chị Miku! Chị ổn chứ? Chỉ huy đột nhiên bế chị đi..." — Trong con bé thật lo lắng, rốt cuộc thứ tàn nhẫn nhất vẫn là con người. Rika, con bé luôn nhìn tôi với ánh mắt như thể tôi đã làm gì đó thật thảm bại...

"Không sao, hắn không làm gì chị cả."

Tôi chỉ cố gắng, gượng mình thốt ra những lời trấn an con bé, thực chất trong lòng tôi lại đầy kinh tởm về con người kia, cao quý nhưng lại bần hèn biết bao.

"Miku, chị đang do dự đúng không?" — Hinata nhìn tôi, đúng vậy, tôi đã thấy, ánh mắt đó là ánh mắt của sự thương hại. Tất cả đều đang nhìn tôi, mọi thứ tồi tệ đang dán mắt vào tôi...

"Không, sao em lại nghĩ vậy?"

"Chị đang thể hiện nó ra, Miku, chị đang khóc."

Khóc? Không thể nào, đôi mắt này từ bao giờ lại ướt đẫm thứ cảm xúc tiêu cực này, tôi không bao giờ mong muốn điều này diễn ra, rốt cuộc thứ "cuộc vui" mà hắn muốn thấy là thứ này sao? Để rồi rũ lòng mà thương hại?

Tôi không nghĩ nữa mà nhanh chóng gạt đi những thứ nước mặn đắng trên má.

"Chị đã thấy gì? Là giấc mơ của chị sao-"

"Đừng nói nữa, Hinata. Màu sắc tươi đẹp của giấc mơ chỉ là ảo tưởng mà thôi."

"Vậy, chị vẫn mơ."

Màu sắc của giấc mơ, thật kỳ lạ, tất cả đều lạ. Dường như tôi vẫn đang lạc trong cơn mộng tưởng của bản thân, tôi bối rối không biết Hinata đang nói đến điều gì, tôi chỉ biết rằng, tôi không thể nhìn rõ mọi thứ nữa.

Một lần nữa tôi chạy, tôi lại lần nữa trốn đi, đôi chân hèn hạ bẩn thỉu cứ thế mà vấp ngã vào vũng lầy.

"Em tỉnh rồi sao? Thấy thế nào rồi?" — Một giọng nói nhẹ nhàng phát ra từ phía sau tôi, là hắn.

"Em đang bối rối sao?" — Hắn đặt trên bàn cạnh tôi một ly nước ấm rồi ngồi cạnh tôi bên chiếc ghế gỗ nhỏ.

"Như ta đã nói, giấc mơ của em vốn thuộc về ta."

Chốc lát, tôi nhận ra, bản thân mình và tất cả những sinh linh ở đây điều nằm trong "trò chơi" của hắn. Tôi chỉ là một con tốt thí mồi nhử cho các bước di chuyển của hắn, chúng tôi chỉ là những quân cờ bị định đoạt bởi hắn - Haruzo.

"Haruzo."

"Vâng, ta đây?"

"Thứ mà anh khao khát thậm chí còn hơn thế này đúng không? Hơn cả việc lấy đi giấc mơ của mọi người, lấy đi cảm xúc, lấy đi trái tim và anh chỉ cho họ một nước đi và "ăn" hoặc "bị ăn"?"

Lời nói của tôi dần mất đi kiểm soát, tôi dùng thứ cảm xúc đã dồn nén bấy lâu nay để nói với hắn.

Nếu Chúa có tồn tại, hắn chính là Ác quỷ.

Tôi nhìn thấy đôi mắt trống rỗng đó đang nhìn chằm chằm vào tôi, một ánh mắt chỉ chứa tròng mắt màu xanh đầy khiếp đảm. Hắn bật cười, thậm chí và cười rất to...

"Bé cưng, em đang nghĩ quá xa."

Ngón tay trỏ của hắn chạm nhẹ vào trán tôi, đẩy nhẹ tôi ra.

"Họ sinh ra vốn đã được định sẵn, họ không thể chống lại số mệnh, cả em đấy, Miku."

...

Phải rồi, số mệnh...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro