115

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hye Won nghe thấy tiếng chị Shim nói chuyện với ai đó ngoài cửa, vội vàng cởi bỏ quần áo, cuống quýt giấu bên cạnh giường. Sau đó, nhắm mắt lại, giả bộ đang ngủ. Tim đập thình thịch.

Bỗng nhiên, cô nhìn thấy máy tính vẫn đang bật, vội vàng tắt máy tính đi, để ở một bên, quay lưng ra cửa vội vàng nằm xuống. Điều chỉnh lại hô hấp, dỏng tai lắng nghe động tĩnh ngoài cửa.

"Chị Shim, hai ngày nay tinh thần của phu nhân thế nào?" Jaemin bước vào phòng, không cởi áo khoác, liền đi thẳng lên trên lầu, thuận miệng hỏi.

Hai ngày nay hắn đều rất bận, cũng không có thời gian đến thăm cô. Hôm nay gặp một khách hàng ở gần đây, vốn là định ăn trưa xong đến thẳng công ty, nhưng lại không yên tâm về Yoo Hye Won, liền qua thăm một chút. Công ty khá bận, hắn về thăm cô một chút sẽ đi ngay.

"Vâng, Na tiên sinh, yên tâm đi! Phu nhân gần đây khí sắc rất tốt, ăn uống cũng tốt lên rất nhiều. Không thấy cô ấy nổi nóng." Chị Shim nhiệt tình trả lời, đứng ở cạnh cầu thang, rất giữ phép tắc.

Chị Shim là hộ lý mà từ sau khi Yoo Hye Won xuất viện, Na Jaemin đặc biệt mời đến cho cô, chăm sóc cô từ sáng đến tối. Công ty khá bận, thư ký cũng không dứt ra được. Mà nghĩ đến việc đón cô về nhà, lại sợ mình không khống chế được, sẽ tổn thương đến Hye Won lần nữa. Liền đón cô đến một nơi ở khác, thường xuyên đến thăm cô, cũng để cô có đủ thời gian tĩnh dưỡng thân thể.

Không biết là làm sao. Na Jaemin cảm thấy chính mình hình như đã bị Hye Won cho vào tròng, vừa nhìn thấy cô sẽ tự nhiên có một nỗi kích động, muốn ôm cô vào lòng, hưởng thụ niềm vui sướng vô bờ. Đã hơn mười ngày trôi qua, mỗi khi ở văn phòng rảnh rỗi, sẽ bất giác nhớ tới cô, trong người liền lập tức trào dâng một nỗi kích động! SHIT! Trước đây sao hắn không phát hiện nhu cầu của mình lại tràn đầy như vậy chứ?

Mà Hye Won từ khi xuất viện, thì hoàn toàn không nói với hắn một câu nào! Giống như hắn là không khí vậy!

Lo lắng cô mới mất đi con, cơ thể lại vô cùng yếu ớt, Na Jaemin cũng chỉ đành nén giận, không so đo với cô. Nhưng mà, mặc dù tìm mọi cách lấy lòng cô, cô vẫn không nói với hắn câu nào! Cái việc lấy mặt nóng áp mông lạnh này, Jaemin hắn gần đây làm quá triệt để rồi, ngay cả chính hắn cũng bắt đầu bội phục chính mình!

"Tốt! Nếu phu nhân muốn ăn cái gì, chị phải đi mua, không phải lo lắng tốn kém. Công xá của chị cũng sẽ tăng thêm. Lúc bình thường phải nói chuyện nhiều với phu nhân, cô ấy hướng nội, không thích nói chuyện lắm, chị phải nghĩ cách để cô ấy vui vẻ!"

Jaemin dặn dò, chị Shim liên tiếp gật đầu đáp lại.

"Được rồi, tôi lên thăm phu nhân, chị chuẩn bị cơm tối đi."

"Na tiên sinh có muốn ở đây ăn cơm không?" Chị Shim chờ mong hỏi. Phải biết rằng Na phu nhân bình thường rất ít nói, hiện giờ lại là giai đoạn chiến tranh lạnh với Na tiên sinh, hoàn toàn không nói với Na tiên sinh một câu nào. Mà tài nấu nướng của mình cũng có chút phí hoài. Nếu Na tiên sinh có thể ở lại ăn cơm tối, thì e là nếu cao hứng, sẽ cho chị ta thêm tiền lương, chẳng qua cũng chỉ cần dẻo mồm một chút là được!

Nhưng tính toán của chị ta cuối cùng cũng không thành.

Jaemin trả lời: "Không đâu, công ty còn có việc quan trọng."

"Vâng." Chị Shim thất vọng nói.

Jaemin lên cầu thang xoáy ốc, nhưng đột ngột nói vọng xuống dưới lầu: "Tối mai tôi về ăn cơm, nhớ chuẩn bị nhiều một chút."

"Vâng!" Chị Shim lập tức cười tươi. Ngày mai phải xin phu nhân thêm mấy tiếng đồng hồ, đi loanh quanh ngoài chợ, đây là lần đầu tiên tiên sinh ăn cơm ở đây, cô ta không thể bỏ lỡ cơ hội tốt để thể hiện này được!

Có lẽ lời chị Shim khiến cho Na Jaemin đột nhiên có ý nghĩ muốn cùng cô ăn cơm tối. Cô không nói chuyện với hắn, ăn một bữa cơm thì vẫn được chứ! Nghĩ đến vẻ tao nhã khi cái miệng nhỏ nhắn nhấm nháp đồ ăn, Jaemin không khỏi nheo mắt lại. Đến lúc đó, nếu có dẫn đến tình huống không thể vãn hồi... hiện giờ hẳn là đã qua thời kỳ tĩnh dưỡng rồi, vậy thì có phải là... Jaemin nuốt nuốt nước bọt, cười tự giễu. Khó trách bác sỹ mắng hắn, hắn hình như chỉ nghĩ đến những chuyện này!

Jaemin nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ngủ của Hye Won, liền nhìn thấy Hye Won đưa lưng về phía cửa, nằm ở trên giường.

Trong lòng một trận rung động. Hắn biết là cô trốn tránh hắn. Mỗi lần hắn đến, cô không phải là đang ngủ trên giường, thì là trốn trong phòng tắm tắm rửa, nếu ngồi trong phòng khách thì là đang đọc sách! Hoàn toàn không để ý đến hắn. Hắn nói chuyện, cô cũng không trả lời.

Rón ra rón rén đi đến bên giường cô, Jaemin ngồi xuống, nhìn thân người cô có chút cứng ngắc, thản nhiên nói: "Hye Won, còn trách anh sao? Chuyện đứa con, anh biết là lỗi của anh! Anh không nên quá lỗ mãng! Có điều, chúng ta đều còn trẻ, còn có thể có con! Nếu, lần sau em mang thai, anh đảm bảo sẽ không đụng vào em! Anh nói được làm được! Đừng buồn nữa, không tốt cho sức khỏe."

Hye Won cắn chặt môi, không để mình phát ra tiếng. Nhiều ngày nay, cô thường xuyên nghe thấy hắn tự thì thầm với bóng lưng cô, không còn chút nào uy phong của ngày trước nữa! Cô nhìn ra người đàn ông cao ngạo khí phách kia đã biến thành một thi sỹ thích tự thì thầm! Mỗi ngày nói những lời không giống nhau, bộc bạch tình cảm của mình! Nhưng, mâu thuẫn trong lòng vẫn chưa thể cởi bỏ. Giống như lời vị bác sỹ già kia đã nói, hắn đã không yêu con của hai người, chẳng lẽ sẽ yêu cô sao?

Hye Won hít một hơi thật sâu, ổn định lại cảm xúc của mình. Cô không thể bị mê hoặc bởi lời ngon tiếng ngọt của hắn! Cô thừa nhận, cô rất thích nghe hắn nói những lời này, mỗi khi đến lúc đó đều lâng lâng như đang bay, một cảm giác thành tựu vì được yêu làm đầu óc cô mê mẩn.

"Hye Won, anh thừa nhận đều là lỗi của anh! Cũng không biết bắt đầu từ khi nào, em đã trở thành chất nổ khiến anh kích động. Nhìn thấy mặt em, anh liền muốn nâng niu nó trong lòng bàn tay. Nhìn thấy môi em, anh liền muốn ngậm nó trong miệng. Nhìn thấy vành tai em, anh liền thấy miệng lưỡi khô nóng. Vuốt ve thân thể của em, anh liền thấy máu nóng sôi trào. Mà nếu có thể được em đáp lại, nghe thấy tiếng ngâm nga của em, anh liền thấy hưng phấn lạ thường, muốn đem em nhập vào cơ thể anh..." Jaemin xúc động nói, mấy ngày nay, hắn đã sắp trở thành thi sĩ rồi! Mà nói những lời này, hắn lại không hề thấy đỏ mặt!

Nhìn bóng lưng cứng ngắc của Yoo Hye Won, ánh mắt Na Jaemin đột nhiên lóe lên, nghiêm túc nói: "Có lẽ em sẽ cười nhạo, đó là vì cơ thể anh chỉ chấp nhận một mình em! Anh không thể làm chuyện đó với người phụ nữ khác! Sai rồi! Hye Won, thực ra anh cũng đã từng thử muốn chữa khỏi chứng bệnh của anh! Nhưng anh phát hiện, tim của anh đã đầy ắp em rồi. Nhìn thấy người phụ nữ khác hở hang trước mặt anh, anh lại bắt đầu ghê tởm! Cho dù cô ta áp sát vào người anh, hôn lên nơi đó... anh cũng không có bất kỳ rung động nào! Trong đầu anh chỉ nghĩ đến em, nghĩ đến bộ ngực mê người, cái eo mê người, cái mông mê người của em..."

"Đủ rồi!" Hye Won chợt ngồi thẳng dậy, khuôn mặt đỏ bừng dữ tợn nhìn hắn...

Hắn rốt cuộc có chút liêm sỉ nào không! Hắn lại còn ở trước mặt cô, nói người phụ nữ khác khỏa thân trước mặt hắn, nói người phụ nữ khác hôn...! Chó không thể bỏ được phân! Hắn quả thật chính là cầm thú!

Jaemin không giận mà chỉ cười: "Sao vậy? Ghen rồi sao? Anh tưởng là em không để ý chứ!"

Yoo Hye Won trừng mắt lườm hắn, cô để ý? Cô để ý mới là lạ?

Hắn muốn lên ai thì lên người đó, muốn để ai hôn thì để người đó hôn! Tất cả chuyện này không liên quan đến Hye Won cô! Đàn ông thối đáng ghê tởm!

"Ọe!" Hye Won vừa nghĩ đến lúc có một người phụ nữ khêu gợi ở dưới thân hắn, dạ dày cuộn lên... Hướng về phía thùng rác cạnh giường mà nôn.

Jaemin liền nhảy vọt ra xa! Hoảng sợ nhìn dáng vẻ khó chịu của cô.

Vội vàng vọt trở lại, nhẹ nhàng vỗ lưng cô, kêu lên: "Chị Shim, mau mang nước lại đây!"

Cúi đầu nhìn Hye Won đang không ngừng nôn nước chua, nhíu chặt mày, lo lắng nói: "Sao lại thế này? Có phải trong người vẫn thấy khó chịu không? Bác sỹ kia chẳng phải đã nói, làm phẫu thuật xong chỉ cần chú ý nghỉ ngơi, tĩnh dưỡng mười lăm ngày sẽ khỏe sao? Sao đã lâu như vậy mà vẫn bị nôn?"

Hye Won rút mấy tờ giấy ăn lau lau khóe miệng, trừng mắt lườm hắn một cái. Bắt đầu từ lần nôn trước, cô liền để một cái thùng rác ở cạnh giường, đề phòng có thể đột nhiên xuất hiện triệu chứng. Về phần hiện giờ vì sao vẫn bị nôn, cô cùng lười giải thích với hắn. Nghĩ đến những chuyện xấu xa mà hắn nói, cô liền càng thêm bực bội.

Chị Shim mang một ly nước gõ cửa bước vào, lại dọn sạch thùng rác.

Jaemin có chút lo lắng nói: "Dậy đi, anh đưa em đi gặp bác sỹ. Hay là lần phẫu thuật vừa rồi còn để lại di chứng gì không!"

Hye Won lại gạt mạnh tay hắn ra, châm chọc nói: "Chỉ cần anh đừng có ở trước mặt tôi nói ra những lời không sạch sẽ là được! Anh đi đi, tôi muốn nghỉ ngơi!"

Jaemin bất đắc dĩ nhìn cô lạnh lùng như băng, đột nhiên có chút bực bội nói: "Hye Won, rốt cuộc em muốn anh phải thế nào?

Chuyện của con anh đều đã xin lỗi rồi, em còn muốn anh thế nào nữa? Anh thừa nhận, là anh không kiềm chế được, hại con cũng hại em đau lòng. Nhưng, anh như vậy cũng không phải là chứng tỏ yêu em sao? Em có biết ngày đó lúc em ăn mì dáng vẻ đó quá là mê hoặc anh, anh sao có thể không kích động chứ?"

"Tôi mê hoặc anh? Jaemin, anh nói đạo lý một chút có được không? Yoo Hye Won tôi cả đời này cũng chưa bao giờ từng muốn mê hoặc anh! Chính anh là kẻ quấy rối tình dục, hoàn toàn chưa từng nghĩ đến con! Trong từ điển của anh, chỉ có bản thân anh!

Anh chỉ yêu bản thân anh, anh hoàn toàn không yêu tôi, không yêu con!" Từ bệnh viện trở về, lần đầu tiên Yoo Hye Won nói nhiều như vậy, nhưng từng câu từng chữ đều là lên án!

"Anh không yêu em? Hye Won, em nói cái quái gì vậy? Chết tiệt! Em chưa từng muốn mê hoặc anh, phải không? Vậy em muốn mê hoặc ai? Jisung hả? Là Park Jisung hả?" Lửa giận của Na Jaemin lập tức bùng cháy!

Hắn tìm mọi cách lấy lòng cô, cô lại vẫn không buông tha, hôm nay lại còn nói như vậy! Không khỏi nghĩ đến, nếu lúc trước không phải là hắn chặn được cô ở sân bay, e là cô đã cao chạy xa bay theo Park Jisung rồi! Mang theo cái thai, còn có thể khiến cho Jisung mê mẩn đền thần hồn điên đảo, chịu vì cô mà vứt bỏ tất cả, khả năng của cô thật đúng là không phải bình thường.

"Na Jaemin! Anh... Đúng! Tôi chính là muốn mê hoặc anh ấy, thì đã sao? Nếu không phải là anh giở trò, dùng thủ đoạn hèn hạ, thì sao tôi có thể cùng anh trở về? Anh sao có cơ hội nảy sinh thú tính chứ?" Hye Won giận đến run người. Cô không ngờ hiện giờ hắn vẫn còn để bụng! Ở trong mắt hắn, cô chính là loại phụ nữ lẳng lơ, có phải không?

"Em!" Jaemin nhìn mặt cô, thật muốn đập tan khí phách quật cường đó. Là ai nói cô ngoan ngoãn hướng nội? Là ai nói cô nhẫn nhục chịu đựng? Đến mà xem dáng vẻ cô hiện giờ, chẳng khác một con thú hoang, cái miệng nhỏ nhắn khí thế bức người kia, còn không biết sẽ nói ra những lời nào khiến hắn muốn bóp chết cô.

"Na Jaemin, anh thật làm tôi thấy ghê tởm! Đi tìm bọn gái hoang của anh đi! Để bọn họ hôn đống phân chó của anh!" Hye Won túm lấy gối ném qua, mái tóc mềm mại ngay lập tức rối bời, chặn mất tầm nhìn của cô!

Jaemin vội vàng né tránh đòn tấn công bằng gối, không dám tin trừng mắt nhìn cô, lạnh lùng quát: "Em điên rồi, Yoo Hye Won! Đừng tưởng em là bệnh nhân, thì anh cái gì cũng nhường nhịn em! Na Jaemin anh tìm loại phụ nữ nào, còn không tới lượt em chỉ trỏ! Em chẳng qua cũng chỉ là một trong số đám phụ nữ của anh! Hơn nữa còn là một người không nghe lời nhất, công phu trên giường cũng kém nhất!"

"Cút!" Hye Won gào lên. Hắn thật khốn kiếp! Hoàn toàn khốn kiếp! Những lời xấu xa như vậy hắn cũng có thể nói ra! Hắn đúng là một tên đốn mạt!

"Anh cảnh cáo em! Yoo Hye Won! Đừng có ở đây giả ngây giả dại nữa! Sự nhẫn nại của anh có hạn!" Nói rồi, rầm một tiếng, Jaemin tông cửa đi ra.

Ngoài cửa, chị Shim kêu: "Na tiên sinh, Na tiên sinh?"

Lại một tiếng rầm, cửa ngoài cũng bị đạp ra.

Hye Won đầu tóc rũ rượi, nước mắt tuôn như mưa, gục xuống giường khóc nức nở...

Jaemin giận dữ tông cửa đi ra, hắn nhảy lên xe liền lái thẳng đến câu lạc bộ đêm Muôn Tía Nghìn Hồng.

"Na tổng? Đã lâu không gặp! Hôm nay tới sớm vậy! Vẫn bao một phòng chứ?" Một người đàn ông nhỏ con mặt lõi đời nhận lấy áo khoác của hắn.

"Ji Ha có đây không?"

"Ồ, ngại quá. Na tổng, Ji Ha hôm nay nghỉ. Haiz... Có điều, không sao, tôi gọi điện cho em ấy, biết là ngài tới, em ấy nhất định sẽ tới ngay. Ngài yên tâm, nghỉ ngơi một lát trước đã. Emy? Đưa Na tổng đến phòng bao, phục vụ cho tốt." Người đàn ông nhỏ bé cao giọng gọi, một cô gái tuổi còn trẻ liền hớn hở chạy đến.

Tuổi cô ta ước chừng mới hai mươi, ăn mặc khá táo bạo, dưới chiếc váy siêu ngắn là đôi chân thon dài, phía trên mặc một chiếc áo phông nho nhỏ bó sát người, cảm giác xác thịt khiến người ta khó tránh khỏi mơ màng. Thời tiết như vậy, mặc thành cái dạng này, thật sự là đẹp mắt.

Nghe thấy quản lý gọi, lại nhìn thấy người đàn ông trước mặt, Emy lập tức phấn chấn tinh thần, trời ạ! Một người đàn ông thật là cao lớn đẹp trai! Thật hết chê! Ưỡn bộ ngực đầy đặn, Emy lắc mông đi tới...

Jaemin không đợi cô ta dẫn đường, liền đi ở phía trước, vào một phòng bao, đây là nơi trước khi kết hôn hắn thường xuyên lui tới. Những ngày đã từng ăn chơi, đã từng kiêu ngạo, đã từng mê loạn ái tình, để lại bao nhiêu dấu ấn ở cái phòng bao này. Mà hôm nay, đột nhiên bước vào, hắn không khỏi nhíu nhíu mày, cảm giác mờ ám làm cho hắn càng thêm áp lực.

"Na tổng, ngài muốn gọi gì?" Cô gái dịu dàng ôm lấy ngực, cố ý để lộ ra vòng một đầy đặn, đôi mắt to trong suốt đeo lông mi giả lấp lánh hướng về phía Na Jaemin, cười quyến rũ.

Jaemin hoàn toàn không ngẩng đầu nhìn cô ta. Rút di động ra gọi số của Huang Renjun: "Renjun, Muôn Tía Nghìn Hồng, đến đây đi."

Thanh âm lười biếng của đối phương vô cùng không tình nguyện đáp: "Hôm nay không được, hôm khác đi."

"Không được, phải là hôm nay, bây giờ, ngay bây giờ!" Jaemin có chút mất kiên nhẫn.

"Vợ và con tôi không chấp nhận tôi, tôi phải ở đây canh chừng... Được rồi, không nói nữa! Tôi đang giám sát vợ của tôi, cô ấy dám gặp tình nhân ngay dưới mũi tôi, còn mang theo cốt nhục của tôi! Tôi phải rửa nhục!"

Dứt lời, trong di động truyền đến tiếng tút tút.

"SHIT!" Jaemin tức giận đến mức đầu muốn nổ tung! Huang Renjun này nói cái gì mà loạn xạ cả lên? Vợ nào con nào, hắn lại còn đang giám sát một người phụ nữ? Mẹ kiếp đúng là đồ bỏ đi! Renjun hắn từ khi nào lại đến bước này? Nghĩ đến đứa con của mình chưa chào đời đã chết yểu, nghĩ đến việc Yoo Hye Won dửng dưng với mình, Na Jaemin lại càng tức giận!

Nhanh chóng bấm một dãy số.

"Sunwoo, Muôn Tía Nghìn Hồng, đến đây chơi đi." Ngữ khí lộ vẻ gấp gáp.

Sắc mặt khó coi nghe đối phương nói một tràng từ chối, ánh mắt Jaemin càng thêm âm trầm, ném điện thoại xuống ghế sô pha!

"Chệt tiệt! Mẹ kiếp đều bận hết cả rồi!"

"Na tổng, tâm tình của ngài không tốt?" Emy vẫn duy trì tư thế kia kiên nhẫn đợi Jaemin trút giận xong.

Jaemin lúc này mới xoay người đánh giá Emy, trong ánh mắt nheo lại vẫn còn chưa tan hết cơn giận.

"Na tổng, ngài muốn gọi cái gì?" Emy mỉm cười thỏ thẻ, cái lưỡi phấn hồng còn cố ý liếm liếm môi, tỏ ra rất lả lơi.

Khóe miệng Na Jaemin xấu xa nhếch lên, trong mắt lóe ra nụ cười xấu xa, túm lấy cổ cô ta, đưa môi áp lên ngực cô ta, lạnh lùng nói: "Muốn cái này!"

"Ha ha, Na tổng..." Emy từng đợt hưng phấn, không ngờ hôm nay cô ta vớ bở, có một người đàn ông lý tưởng như vậy để bầu bạn! Tuy rằng mới vào nghề không lâu, nhưng Emy lại nghiễm nhiên trở thành hoa khôi của Muôn Tía Nghìn Hồng. Chỉ cần quan hệ tốt với quản lý, muốn loại đàn ông nào chẳng phải là sẽ theo sở thích của cô ta sao? Ha ha, Emy lập tức dựa người vào, ghé sát tai Na Jaemin nói những lời tình tứ.

Jaemin dường như hoàn toàn không thích nghe thấy cái gì, mạnh mẽ đẩy cô ta ngã xuống sô pha! Trên khuôn mặt lạnh lùng lộ ra nụ cười xấu xa, bàn tay to lớn lập tức luồn vào trong quần áo cô ta, kéo quần lót của cô ta xuống.

"Á!" Dù đã trải qua vô số lần phong hoa tuyết nguyệt, Emy vẫn không dự đoán được người đàn ông tuấn tú này lại có hành vi thô bạo như vậy. Cô ta bất an xấu hổ, trong lúc vội vàng bất giác kẹp chặt hai chân, kẹp lấy bàn tay gây chuyện của hắn.

"Chỗ này có sạch sẽ không?" Jaemin đột nhiên thốt ra. Nhưng, lời vừa nói ra không chỉ có Emy ngây ngẩn, ngay cả hắn cũng phải chấn động! SHIT! Tới chỗ này, còn muốn kiếm sạch sẽ? Hắn không phải là đầu óc hồ đồ rồi chứ! Hay là trong vô thức đã bị Yoo Hye Won truyền bệnh! Ngay cả phương diện này cũng phát bệnh ưa sạch sẽ?

"Na tổng, ngài cười người ta." Emy rất nhanh liền điều chỉnh tâm tình, khuôn mặt cười tươi như hoa, đôi chân thon dài dần dần mở ra, để cho Na Jaemin kiểm tra.

"Vào nghề bao lâu rồi?" Jaemin rút tay lại, có chút chán ghét mở một chai bia, đổ ra tay, rửa sạch. Trừng mắt nhìn chất lỏng chảy ra từ kẽ tay mình, giống như nó là thứ vô cùng tội lỗi.

"Ưm, Na tổng, người ta là lần đầu tiên, còn phải dựa vào Na tổng đó!" Emy cười duyên trêu chọc, sau đó ngồi dậy, dựa cả người vào Jaemin. Một bàn tay thuận thế tì vào vai Jaemin, tay kia thì mờ ám xoa đùi Jaemin, nhẹ nhàng giống một con rắn đang trườn.

"Ha ha ha!" Jaemin đột nhiên cười lớn. Lần đầu tiên? Cô ta nghĩ cô ta là cô gái nhỏ thuần khiết đến chết đi được như Yoo Hye Won chắc! Nếu không phải là hắn bá đạo cưỡng ép cô, e là cô đã sớm bị cái tên Park Jisung kia ăn luôn vào trong bụng rồi. Đàn bà ở đây có lần đầu tiên? Nhìn ánh mắt và động tác thuần thục này, mẹ kiếp, lần đầu tiên, ra vẻ ngây thơ?

"Á!" Emy đau đến suýt rớt nước mắt! Tóc của cô ta không biết từ bao giờ đã bị người đàn ông trước mắt kéo mạnh ra, ngửa đầu liên tục kêu đau. Bàn tay như rắn trườn kia, nhanh chóng rút về túm lấy cánh tay hắn, chỉ sợ hắn lại kéo mạnh thêm.

"Lần đầu tiên? Cô giỡn tôi? Hả?" Jaemin vằn mắt nhìn Emy đau đớn đến nhăn nhó. Hắn ghét nhất là bị người ta đùa giỡn! Trong thiên hạ chỉ có cô gái nhỏ tên Hye Won có thể đùa giỡn hắn! Khi nào thì đến cái loại tiện nhân này? Không biết lượng sức! Coi hắn là cái cây hái ra tiền sao?

Cửa chợt bị đẩy ra, một cô gái trang điểm thời trang vội vã chạy vào, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, sửng sốt mất một lúc. Vội vàng hòa hoãn nói: "Ấy ấy, Na tổng à! Người ta chẳng qua chỉ muộn có một lát, sao lại đã có tiểu yêu tinh bò lên ngài rồi! Ngài thật không hổ là tình thánh nha!"

Cô gái này cười khanh khách, bước tới, dựa vào bên cạnh Na Jaemin, thái độ vui sướng khi người gặp họa nhìn Emy bị Jaemin túm tóc, còn tấm tắc nói: "Na tổng, đều nói thế hệ 8X thích ngược! Ji Ha em hôm nay thật sự được mở rộng tầm mắt rồi!"

Jaemin hừ lạnh một tiếng, đẩy Emy ra, lạnh lùng rút thuốc từ trong túi ra.

Ji Ha lập tức đón lấy, vô cùng quyến rũ châm thuốc cho hắn, trong phòng lập tức có khói thuốc vờn quanh.

Xuyên qua làn khói thuốc, Jaemin nhìn Emy đang có chút chật vật. Cô ta run run giọng nói với Ji Ha: "Xin lỗi, chị Ji Ha, em không biết là khách của chị! Vừa nãy quản lý gọi em... cho nên..."

Ji Ha lắc đầu thở dài nói: "Quên đi quên đi, lần sau nhớ hỏi rõ khách, đừng có ra vẻ đói khát khó nhịn như vậy. Cô cho là Na tổng là lão Kim của cô sao? Người ta không thiếu đàn bà! Đừng có từ sáng đến tối đem bộ ngực chảy nước của cô đi cọ khắp nơi, cẩn thận bị thủng đó!"

Emy nhục nhã đến tái mặt, cắn răng xấu hổ cười cười, liền muốn đi ra ngoài.

"Đợi đã!" Jaemin đột nhiên lạnh lùng nói.

Emy cứng nhắc ở đó không nhúc nhích, Ji Ha thì tò mò nhìn vẻ mặt âm trầm của Jaemin.

"Cởi!" Jaemin cứng rắn phun ra một chữ!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro