114

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

May mà cái thai không việc gì! Nếu không cô thật sự sẽ không tha thứ cho mình! Nếu không phải chính mình quá ham muốn, thì Na Jaemin cũng sẽ không được nước. Chính mình không biết là bị làm sao vậy? Ma xui quỷ khiến để hắn mê hoặc đến thần hồn điên đảo!

Vốn dĩ dự tính của cô không phải như vậy! Cô hẳn là phải rất tức giận, hoàn toàn không để ý tới hắn! Hoặc là, hắn rất tức giận, dùng những thủ đoạn hèn hạ đối phó với cô. Hoặc là hoàn toàn không nhìn đến cái thai trong bụng cô, châm chọc khiêu khích cô! Nhưng, tất cả lại không hề phát triển như cô dự tính! Lại bình tĩnh đến thần kỳ!

Jaemin đi đến, thấy bác sỹ kia trừng mắt lườm hắn một cái, ngẩng đầu đi ra! Có chút nghi hoặc, hắn vội vàng hỏi: "Sao rồi? Con sao rồi?"

Hye Won bĩu môi, có chút oán trách nói: "Em đã nói với anh rồi, em mang thai em mang thai, anh còn..."

Jaemin lập tức đầu hàng: "Được rồi được rồi, anh sai rồi, anh sai rồi còn không được sao? Em mau nói, con thế nào rồi?"

Hắn lúc này không còn nhuệ khí như lúc nãy nữa, ngược lại giống như một đứa trẻ lớn, ngồn xổm trước người cô, lo lắng nhìn cô.

Hye Won nhìn dáng vẻ sầu não của hắn, đột nhiên tâm tình tốt lên, phì một tiếng nở nụ cười, sau đó nói: "Con không sao, chỉ là em phải nghỉ ngơi nhiều, cái gì cũng không được làm, nằm ở nhà là được."

Jaemin vừa nghe, tảng đá lớn đè nặng trong lòng mới được trút bỏ, ôm cô vào trong lòng, nói: "Không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi!"

Hắn vừa nãy ở hành lang đứng ngồi không yên, chỉ sợ con hắn xảy ra chuyện gì, mà lại lo lắng thân thể cô sẽ không chịu nổi. Dù sao tự trách là có, nếu không phải hắn ham muốn nhất thời, thì làm sao có thể xảy ra chuyện nguy hiểm như vậy!

Chết tiệt! Là quyển sách nào nói, có thể chung phòng? Hắn cảm thấy động tác của mình đã đủ nhẹ nhàng rồi mà! Thế mà vẫn xảy ra chuyện không may. Hắn muốn tố cáo hết mấy lũ lang băm đó ra tòa.

Hye Won đột nhiên cảm động, vòng ôm của hắn lại cũng ấm áp như Park Jisung, thậm chí cô không muốn rời đi. Từng cho rằng chỉ có vòng ôm của Jisung mới có thể cho cô cảm giác chân thực và tin tưởng, nhưng giờ khắc này, dựa vào lòng hắn, trong lòng cô lại giống như một chú thỏ nhỏ, nhảy nhót đầy sinh lực. Trong cảm giác chân thực kia lại còn mang theo sự rung động, trong sự tin tưởng kia còn tràn đầy ngọt ngào.

"Có điều, bác sỹ nói phải chú ý..." Hye Won vẫn không quên nhắc nhở hắn.

"Cái gì?" Jaemin đột nhiên lo lắng hỏi. Chỉ cần người phụ nữ của hắn và con hắn không việc gì, cho dù vị lang băm kiêu ngạo kia nói cái gì, hắn đều có thể tạm thời nhường nhịn.

"Chúng ta... không thể chung phòng!" Hye Won cắn môi dưới, ngượng ngùng nhìn hắn.

"SHIT! Anh thấy bà yêu quái này là đang trả đũa thì phải!" Jaemin quát lên. Không thể chung phòng? Chẳng phải là không có chuyện gì rồi sao? Cô ta nhất định là bởi vì hành động vừa nãy của mình, thẹn quá hóa giận, liền cố ý nói như vậy! Jaemin không khỏi nheo nheo mắt.

"Này, anh nói gì vậy? Người ta là bác sỹ! Đương nhiên phải nghe lời người ta chứ!" Hye Won đột nhiên không nhịn được cười. Nhìn vẻ mặt thối của hắn, cô đã có thể nghĩ ra dáng vẻ bất mãn kia của hắn! Bỗng nhiên, cảm thấy mình hình như có vẻ có thể nắm bắt được tính cách của hắn rồi!

"Không phải là em cố ý chứ?" Jaemin hồ nghi nhìn Hye Won đang không nhịn được cười, cũng nở nụ cười theo.

Đột nhiên, hai người đều ngây ra.

Bọn họ từ khi nào thân mật đến mức có thể thảo luận những chuyện này? Lúc bọn họ ở sân bay, không phải là vẫn châm chọc bới móc sao? Về đến nhà lại như củi khô gặp lửa lớn, mà bởi vì có đứa con, quan hệ của hai người dường như gần thêm một bước. Ngay cả chuyện tư mật như vậy, hiện giờ đều có thể vui vẻ trao đổi.

Hye Won phản ứng lại trước tiên, vội vàng liếc mắt, khẽ hắng giọng, thu lại cảm xúc của mình.

Jaemin cười cười, vươn tay nắm lấy tay Hye Won, lại khiến cô vội vàng rút tay về, giống như trong nháy mắt hắn đã biến thành độc xà dã thú vậy.

Jaemin không khỏi cười nhạo: "Sao vậy? Nhanh như vậy đã muốn xóa sạch quan hệ với anh? Lẽ nào em đã quên một giờ trước...

"Câm miệng! Na Jaemin!" Hye Won đỏ mặt quát hắn dừng lại.

"Được, anh không nói, không nói em ở dưới thân anh quyến rũ đến mức nào, không nói giọng của em êm tai đến mức nào, không nói em..." Jaemin lại xấu xa nắm lấy tay cô, đặt ở trước ngực hắn, ương bướng không để cô rút tay lại một lần nữa!

"Á! Anh..." Tay Hye Won chạm đến đám lông ngực của hắn, ngưa ngứa, muốn thu tay về lại bị hắn giữ chặt lại. Cô quả thực thẹn quá hóa giận! Hắn thật sự là tự cao tự đại đến mức quá thể!

"Sao vậy? Anh nói sai sao? Nếu không phải như vậy, chúng ta sao lại đến cái nơi đen đủi này chứ?" Jaemin cười đến càng thêm xấu xa.

"Anh... em không để ý đến anh nữa!" Hye Won quay mặt sang một bên, nhắm mắt lại không nhìn hắn, mặc hắn cười nhạo.

"Được rồi, nếu đã không có chuyện gì, em cứ nghỉ ngơi một lát đi, hiện giờ đã sắp sáng rồi, chúng ta đừng có cãi cọ nữa. Em ngủ no rồi, chúng ta sẽ về nhà." Jaemin nói đến mức không thể tự nhiên hơn được nữa, giống như hai người bọn họ là đôi vợ chồng già vậy.

Hye Won bất đắc dĩ, đành phải nằm xuống, mặc cho hắn cầm lấy tay mình, nhưng nhắm mắt lại vẫn không ngủ được. Ai có thể ngủ ngon dưới ánh mắt rực lửa kia chứ?

"Anh, có muốn ngủ một lát không." Hye Won mở mắt ra, nhìn vào mắt hắn, nơi đó còn ánh lên tơ máu, tràn đầy mỏi mệt.

Đôi môi mỏng khô khốc khẽ động: "Em đang quan tâm anh sao?"

Hai má lập tức nóng bừng, Hye Won giận dỗi nói: "Anh nhìn em như vậy, em làm sao ngủ được?"

"Được rồi." Jaemin dáng vẻ rất khó xử, thế là, liền cởi áo khoác, xoay người, nằm xuống bên cạnh Hye Won. Chiếc giường nhỏ bé lập tức trở nên chật chội.

"Anh..." Hye Won cả kinh đến không nói thành lời! Phòng bệnh mà hắn sắp xếp cho cô là phòng đôi, rõ ràng có một cái giường lớn còn trống mà.

"Ngoan, ngủ đi!" Jaemin xoay người ôm cô vào trong lòng, hơi thở đều đều ở ngay bên tai cô, đã có chút thâm trầm.

Nghĩ đến hắn cũng đủ mệt rồi! Một ngày vất vả, đêm qua hắn lại làm thật nhiều... Hiện giờ đã sắp rạng sáng, cô còn đến bệnh viện, thân thể hắn e là đã sớm mệt rã rời rồi.

Hye Won rõ ràng phát hiện cô quả thực đang quan tâm hắn, rất quan tâm. Bất an nhúc nhích người một chút, muốn thoát ra khỏi lòng hắn.

"Đừng nhúc nhích! Ngủ cho ngoan đi!" Giọng Na Jaemin có chút mơ màng không rõ, còn tỏ ra một chút mất kiên nhẫn.

Hye Won liền bất động. Tùy ý để hắn ôm, trong chốc lát liền cảm thấy cả người bắt đầu khô nóng. Vội vàng nhắm chặt hai mắt, chỉ chốc lát sau, cũng dần dần chìm vào mơ màng...

Hye Won bị Jaemin đón về nhà. Thật cẩn thận nằm xuống giường.

Jaemin liền vào phòng bếp, chỉ chốc lát sau, một bát mì nóng hổi đã ra lò.

"Thật sự lại là mì à?" Hye Won không khỏi khinh thường. Cô nhớ hắn từng nói, hắn chỉ biết làm mì.

"Ăn mày còn đòi xôi gấc?" Jaemin châm chọc vẻ giận dỗi. Phải biết rằng dù là mì, có thể nếm thử tay nghề của hắn cũng là chuyện rất không dễ dàng gì rồi! Cô lại còn chê bai.

Hye Won trề môi, vừa đúng lúc mình cũng đói rồi, nhìn bát mì này cũng thật là thơm.

Vừa định nhận lấy bát mì, lại thấy Na Jaemin bá đạo ngồi xuống bên cạnh giường cô, dùng đũa gắp một miếng, thổi thổi, đưa qua.

Hả? Hắn muốn bón cho cô ăn sao? Tay cô đâu có hỏng!

"Em... có thể tự ăn!" Hye Won có chút không quen với hành động quá mức gần gũi này.

"Há miệng!" Ngữ khí Na Jaemin vô cùng kỳ quái, như là vô cùng không hài lòng với sự từ chối của cô.

Hye Won nhìn vẻ mặt đen xì của hắn, vội vàng ngoan ngoãn mở miệng, nhẹ nhàng ăn gắp mì hắn gắp cho cô, sợi mì dài rơi xuống cô liền hút vào miệng, nhanh đến mức suýt chút nữa thì sặc.

Jaemin nhìn chằm chằm đôi môi mấp máy của cô, yết hầu bất giác động đậy theo, tiếp đó liền gắp một miếng nữa, thổi thổi rồi đưa lên.

Hye Won nhẹ nhàng nhấm nháp, hương vị cũng không tệ, có lẽ là do mình đói quá. Nhìn thấy gắp mì tiếp theo đưa đến miệng, cô lại há miệng ra, ăn lấy, nhưng đuôi sợi mì này vẫn còn ở cạnh môi.

Jaemin dường như không kịp suy nghĩ liền ghé sát lại, ăn luôn sợi mì bên môi cô, dưới ánh mắt kinh ngạc của cô, nhấm nháp dư vị của đuôi sợi mì, còn chậc chậc lưỡi: "Ừm, mùi vị cũng không tệ!"

Hye Won lập tức đỏ bừng tận cổ, ghê chết đi! Hắn lại còn ăn nước miếng của cô!

"Anh... để em tự ăn!" Vội đoạt lấy cái bát trong tay hắn, kích động gắp một miếng lên ăn, cũng không ngờ lập tức bị bỏng đầu lưỡi.

"Á!" Hye Won vội vàng rụt lưỡi lại, không ngừng hít hà, lấy tay quạt gió, trời ạ! Nóng quá!

"Em không có đầu óc phải không? Ăn miếng mì cũng có thể bị bỏng!" Jaemin vội vàng đoạt lấy bát mì của cô, một tay nắm lấy cằm cô, buồn bực quát, "Há miệng ra!"

Hye Won ngoan ngoãn thè lưỡi, để Na Jaemin nhìn cho rõ, giống như là kiểm tra gia súc vậy.

"Vẫn may, không nghiêm trọng!" Jaemin trừng mắt lườm cô, sau đó đi ra ngoài.

Cái gì vậy! Hắn là ánh mắt gì vậy, nếu không phải hắn vô duyên vô cớ ăn mất sợi mì bên miệng cô, cô đâu đến nỗi bối rối như vậy? Tức giận đến mức hai cánh tay xoắn lại, dựa vào thành giường, trừng mắt nhìn cánh cửa đóng chặt kia!

Làm gì vậy? Cứ như vậy tức giận bỏ đi? Thật là quá đáng! Nếu không phải mì hắn làm nóng như vậy, cô đâu đến nỗi bị bỏng cả lưỡi chứ! Dù sao nói đi nói lại đều là lỗi của hắn! Cô hiện giờ là bệnh nhân, là phụ nữ mang thai, chẳng lẽ hắn không thể dịu dàng một chút sao?

Hye Won lại không ý thức được, lúc này cô giống một cô vợ nhỏ, chờ mong sự sủng ái của người chồng!

Chỉ chốc lát sau, Na Jaemin lại đẩy cửa bước vào, trong tay còn cầm theo một bình nhựa.

Hye Won tò mò nhìn hắn.

Jaemin vẻ mặt bất đắc dĩ, dáng vẻ như là rất không tình nguyện, mở bình nhựa ra. Nhất thời, một mùi thảo dược liền bay ra tràn ngập.

"Làm gì vậy?" Hye Won hoảng sợ nhìn thứ trong tay hắn.

Jaemin nhìn dáng vẻ lo lắng của cô, đột nhiên nhíu mày, có chút xấu xa nói: "Cho em uống thuốc độc, em có sợ không?"

Hye Won ngửi mùi hương trong không khí, đột nhiên bịt miệng, cau mày nói: "Em không xịt! Em biết đây là thuốc xịt dưa hấu! Em không xịt, buồn nôn lắm!"

Jaemin bỗng nhiên cười nhạo: "Cũng tàm tạm, có chút kiến thức thông thường! Lại đây, há miệng!"

Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, hắn đã nói mấy lần "Há mồm"! Thật quá bá đạo! Hắn bắt cô há mồm, cô lại không há! Mùi vị này, xưa nay cô đều không thích, bây giờ ngửi thấy, lại thấy buồn nôn chết đi được! Liền lấy tay bịt cả mũi lại!

"Em đang kháng chỉ sao?" Jaemin lại còn nói đùa? Hye Won quả thực kinh ngạc đến rớt tròng mắt.

Na Jaemin thừa dịp cô đang ngây người, kéo tay cô ra, thuận thế giữ chặt cằm cô, dễ dàng xịt lên đầu lưỡi cô, ngắm chuẩn xịt vào đầu lưỡi ửng đỏ của cô.

"Ọe!" Hye Won bị mùi vị thảo dược ghê tởm mang theo hơi lạnh tràn đầy đầu lưỡi, dạ dày lập tức bắt đầu lộn nhào như phản xạ có điều kiện!

Thật sự không thể khống chế cảm giác buồn nôn này, Hye Won liền khom người nôn ra. Hai miếng mì vừa mới ăn vào liền nôn hết ra sàn nhà, mùi vị thảo dược lẫn với mùi ô uế lập tức tràn ngập khắp phòng.

Jaemin trợn trừng mắt, không dám tin nhìn Hye Won, cô lại còn nôn ra?

Cau mày nghiêm mặt trừng mắt nhìn mấy thứ ô uế kia, Jaemin dựng đứng hết tóc gáy.

Hye Won đương nhiên biết Na Jaemin xưa nay là một người đàn ông sạch sẽ quá mức, không chịu được những thứ bẩn thỉu này, nhưng cô đâu có cách nào! Cô ngay cả xuống khỏi giường còn không kịp, liền nôn ngay ra!

Cúi đầu nhìn xuống đất, đột nhiên lại một trận quay cuồng, nôn nao một chút, lại nôn ra toàn nước chua.

Hye Won xấu hổ vỗ ngực mình, trời ạ! Trong dạ dày hình như đã hình thành thói quen, chỉ muốn lộn nhào lên, nhưng hình như cũng không nôn ra được thứ gì nữa!

Jaemin biểu hiện kỳ quái, vội vàng lấy giấy ăn trên tủ đầu giường, đưa cho Hye Won.

Khóe mắt liếc đến nước miếng rớt bên khóe miệng cô, không khỏi co rúm miệng. Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp, thế mà lại có thể tạo thành hình ảnh ghê tởm như vậy! Cô là cố ý có phải không?

"Ừm," khẽ hắng giọng, "Em... vẫn ổn chứ?"

Hye Won khẽ gật đầu. Cô vẫn ổn? Hắn không có mắt sao! Như vậy mà còn hỏi vẫn ổn chứ?"

Liếc mắt nhìn chỗ nôn dưới đất, lại xua xua tay trong không khí, Jaemin liền bế ngang Hye Won lên.

"Á! Anh làm gì vậy?" Hye Won kinh ngạc kêu lên, dạ dày trống trơn nhộn nhạo một chút.

"Đêm nay chúng ta ngủ ở cách vách, chỗ này... để anh dọn sạch đã." Jaemin không tình nguyện nói.

Hye Won hơi ngạc nhiên nhìn hắn, hắn thật sự muốn thu dọn chỗ nôn của cô? Hắn không cảm thấy ghê tởm sao? "Hay là... để em tự dọn đi! Anh mau bỏ em xuống!"

Hye Won giãy khỏi vòng tay hắn, liền đi đến phòng vệ sinh lầy đồ dọn dẹp đến, đi qua Jaemin, liền bước vào phòng ngủ.

"Ọe!" Hye Won vừa mới cúi người, nhìn thấy chỗ nôn, lập tức liền muốn nôn ra! Trong dạ dày trống trơn không có cái gì! Chỉ nôn ra một chút nước chua!

"Ngốc ạ! Tránh ra! Sang phòng bên kia!" Jaemin ở sau người cô quát lên.

Hye Won vội vàng quay đầu, rành rành phát hiện Na Jaemin đeo găng tay cao su thật dày, mặc tạp dề, đeo khẩu trang... Đúng là dáng vẻ làm thí nghiệm vi khuẩn!

"Phì!" Hye Won không khỏi phì cười, đứng lên, rời khỏi phòng ngủ dưới ánh mắt cảnh cáo của hắn.

Tiếng cười tiếp đó liền vang lên ngoài cửa...

----------------------------------------------------------

"Anh... không đi làm?"

"Ừm." Nụ hôn vội vã rơi xuống cổ cô.

"Anh... không ra khỏi nhà?"

"Ừm." Bàn tay to lớn xoa lên ngực cô.

"Anh..."

"Đi ngủ!" Ngữ khí ác liệt.

"Nhưng mà... nhưng mà... bây giờ là ban ngày..." Hye Won bị hắn đặt ở trên giường, quấy rầy, hô hấp cũng trở nên dồn dập.

"Anh muốn em..." Jaemin căn bản là quỷ đói chưa thỏa mãn. Sau khi hắn dọn sạch sẽ hậu quả, liền lại ép Hye Won ăn một bát mì. Nhìn đôi môi liên tục mấp máy của cô, bản năng giống đực trong người hắn lại bắt đầu rục rịch!

"Jaemin, em... mang..." Chữ thai của Hye Won còn chưa nói ra, đã bị Na Jaemin nuốt vào trong bụng, mãnh liệt hôn đi lời cô còn chưa nói, ngay cả lý trí của cô cũng bị nuốt theo.

----------------------------------------------------------

Bệnh viện phụ sản.

Bác sỹ lạnh lùng nhìn chằm chằm bọn họ, ước chừng phải đến mười phút, không nói một câu nào.

Đột nhiên, cô ta hướng ánh mắt về phía Yoo Hye Won, tuôn ra một trận mắng: "Cô! Cô rốt cuộc có chút hiểu biết nào không? Có đôi vợ chồng nào lại hai lần phạm phải sai lầm về vấn đề này chứ? Hơn nữa mới cách có vài giờ? Các người quả thực chính là coi mạng người như cỏ rác! Tôi thấy hai người đúng là ngu ngốc! Đàn ông lúc đó kích động, còn có thể lý giải, cô là phụ nữ! Sao cô lại có thể để cậu ta làm bậy chứ? Muốn là được, thích thì làm? Cô quả thực không xứng đáng làm một người mẹ..."

Hye Won cúi đầu, mệt mỏi dựa vào đầu giường, nước mắt tuôn xuống như mưa.

Jaemin không đành lòng nhìn cô chịu ấm ức, quát: "Đủ rồi! Chúng tôi tới đây để chữa bệnh, không phải tới để nghe chị giáo huấn!"

Vị bác sỹ liền quay đầu lại, ánh mắt sắc bén hướng về Na Jaemin, khinh miệt cười: "Có khẩu khí lắm! Đối với những bậc cha mẹ vô trách nhiệm như cô cậu, tôi cũng cảm thấy mất mặt! Bệnh viện này là do tôi mở, tôi nói một tiếng là xong! Cô cậu nếu không cúi đầu nhận sai, tôi sẽ từ chối chữa trị cho vợ của cậu!"

"Chị!" Jaemin làm sao có thể chịu được sự uy hiếp như vậy, lập tức liền vằn mắt, dáng vẻ muốn bóp nát cô ta.

"Đừng cãi nhau nữa! Bác sỹ, bác sỹ, con của tôi có còn không? Có thể giữ được không?" Hye Won khóc lóc lôi kéo quần áo bác sỹ.

Bác sỹ trừng mắt liếc cô một cái, bất đắc dĩ nói: "Không có cách nào, đành phải phá bỏ! Cô cậu năm lần bảy lượt không để ý đến sự tồn tại của nó, còn muốn mong chờ kỳ tích nào xuất hiện sao? Người trẻ tuổi, nếu không chuẩn bị tốt để làm cha mẹ, thì đừng có gây tai họa cho sinh mệnh bất hạnh nữa! Tôi thay mặt cho con của cô cậu khiển trách cô cậu!"

"Chị nói cái gì? Chị muốn phá bỏ con của chúng tôi?" Jaemin kích động túm lấy cánh tay bác sỹ.

"Ha ha, xem ra cậu cũng rất lo lắng nha! Đúng vậy, vợ của cậu đã có dấu hiệu sảy thai, đêm qua tôi đã nói với cô cậu rồi, thời gian này phải tránh chuyện vợ chồng! Nhưng cô cậu hoàn toàn coi lời tôi nói như gió thoảng bên tai! Người trẻ tuổi! Cậu có thể là tài giỏi, có chủ nghĩa đại nam tử, nhưng cậu nhớ cho, nhất định không được coi thường y học!" Người phụ nữ này tuy rằng tuổi tác đã cao, nhưng từng câu từng chữ rất có khí phách, khiến cho Yoo Hye Won khóc càng thương tâm hơn!

Đều tại cô! Sao cô lại ngu ngốc như vậy, sao lại để hắn vừa hôn liền mê muội! Sao cô ngay cả đứa con cũng không cần? Cô quả thực là một kẻ khốn kiếp, giống như bác sỹ nói, cô hoàn toàn không xứng đáng làm một người mẹ!

"Tôi ra lệnh cho chị phải giữ lại con tôi!" Jaemin đột nhiên có chút nghẹn ngào!

Bác sỹ nhìn nhìn hắn, lắc lắc đầu, nói: "Cậu ra lệnh? Người trẻ tuổi, cậu phải nhớ kỹ, ở trước mặt sinh mệnh, tất cả quyền lợi và ham muốn đều bé nhỏ không đáng kể!

"Bác sỹ, tôi cầu xin chị! Cầu xin chị cứu lấy con tôi! Tôi sai rồi! Bác sỹ, chúng tôi sai rồi! Cầu xin chị!" Hye Won đột nhiên trở nên kích động, cô nắm chặt cánh tay bác sỹ, giống như vớ được phao cứu mạng.

Bác sỹ cười khổ nói: "Cô cậu sai rồi? Cô cậu còn biết sai sao? Vì ham muốn của cô cậu mà cô cậu có thể không để ý đến sự tồn tại của một sinh mệnh! Cô cậu chỉ vì hưởng thụ mà đã giết chết một sinh mệnh đã có nhịp tim! Lúc cô cậu hưởng thụ sung sướng, có từng lo lắng đến sự đau đớn và khổ sở của một sinh mệnh bé nhỏ hay không? Có lắng nghe tiếng nó khóc lóc kêu la hay không?"

"Hức -- bác sỹ, cầu xin chị! Chúng tôi biết sai rồi! Chúng tôi sẽ không làm nữa! Cầu xin chị, cầu xin chị, bác sỹ! Cứu lấy nó, cứu lấy con của tôi!" Hye Won khóc xé ruột gan khiến cho Na Jaemin cũng xúc động.

Hắn thật không ngờ hành động của mình lại gây ra đại họa, hắn chẳng qua chỉ là muốn yêu cô mà thôi! Hắn chẳng qua chỉ là nhìn thấy cô liền không thể khống chế cảm xúc, chẳng lẽ yêu vợ của mình còn phải thông qua sự chấp thuận của bác sỹ sao? Vợ chồng trên đời này chẳng lẽ đều như vậy sao? Ai cho phép? Rốt cuộc là ai cho phép?

Nữ bác sỹ hắng giọng, nói: "Na tiên sinh, mời cậu tránh ra ngoài một chút, bác sỹ của chúng tôi phải làm phẫu thuật phá thai cho vợ của cậu!"

"Không! Tôi muốn ở đây cùng cô ấy!" Giọng Na Jaemin có chút run run. Hắn nhẹ nhàng đi đến bên cạnh Yoo Hye Won, cô lúc này đã từ khóc chuyển thành thút thít, thân thể mềm nhũn.

"Na tiên sinh! Xưa nay tôi không bao giờ nói hai lần! Nếu, cậu không tuân theo quy định của bệnh viện chúng tôi, vậy thì, xin lỗi, xin mời cậu đưa bệnh nhân đến bệnh viện khác! Bệnh viện của tôi chỉ tiếp đón những bệnh nhân tôn trọng y học!" Bác sỹ nói không chút khách khí.

Hye Won ngước đôi mắt sưng đỏ, nhìn Jaemin, nhẹ giọng nói: "Anh ra ngoài trước đi! Nghe lời bác sỹ."

Jaemin hình như hoàn toàn không nghe thấy gì, ôm lấy Yoo Hye Won, dựa vào đầu giường, hắn lạnh lùng nói: "Chẳng lẽ quyền lợi ở cùng vợ và con của tôi cũng bị tước đoạt sao?"

Hye Won đột nhiên kích động đẩy hắn ra: "Anh đi đi! Đi đi! Rốt cuộc anh là bác sỹ, hay người ta là bác sỹ?"

Jaemin giật mình kinh ngạc nhìn cô, trong ánh mắt kia rõ ràng là sự lên án đầy phẫn nộ. Cô đang trách hắn sao? Trách hắn không nghe lời bác sỹ, trách hắn lại muốn cô lần nữa, trách hắn làm hại đến con?

Tim đột nhiên quặn đau. Jaemin muốn tiến lên đỡ lấy Hye Won đang vô cùng đau thương, nhưng thế nào cũng không thể vươn tay ra. Đáng chết! Chính mình là đầu sỏ gây tội! Là hắn giết chết con của bọn họ!

"Hye Won..."

"Anh đi đi! Đi đi!" Hye Won hết sức căng thẳng, thậm chí còn bịt chặt hai tai, hoàn toàn không muốn nghe lời Na Jaemin nói.

Jaemin đau khổ nhìn cô, đập mạnh vào tường, xoay người nhìn người phụ nữ với ánh mắt lẫm liệt, thái độ bình tĩnh kia: "Bác sỹ, chị mắng rất đúng! Tôi đúng là một tên đao phủ! Con của tôi đã không giữ được nữa, nhưng tôi hy vọng việc phẫu thuật của vợ tôi có thể thuận lợi bình an! Nhờ cả vào chị!"

Nói xong, hắn lại liếc mắt nhìn Yoo Hye Won, xoay người đi ra ngoài.

Sau đó, một đám người bước vào phòng, nữ bác sỹ đưa mắt với bọn họ, mọi người liền bắt đầu hành động. Người thì chuẩn bị ống tiêm, người thì đẩy giường của Hye Won, tất cả đều nhanh nhẹn khẩn trương như đã từng diễn tập vô số lần vậy.

Nhưng mà, Hye Won trong cơn đau khổ không hề phát giác, khóe miệng nữ bác sỹ cong lên, khóe mắt đầy nếp nhăn lại nhiều thêm vài đường thật sâu...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro