113

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một cánh tay rắn chắc đặt lên vai cô, bá đạo đem cô ôm vào trong lòng, lời nói cứng rắn lạnh lùng từ đôi môi mỏng phun ra: "Đây là lần cuối cùng anh chịu để em nhìn người đàn ông khác như vậy!"

"Buông tay! Na Jaemin, vì sao anh lại làm như vậy? Anh không cảm thấy rất buồn cười sao?" Hye Won quay mặt sang Jaemin, tức giận nói.

"Hả, buồn cười? Hye Won, em cùng người tình ôm ôm ấp ấp ở trước mặt anh, chẳng lẽ không phải là buồn cười sao?" Jaemin vẻ mặt châm biếm.

"Cho dù là ôm người đàn ông hoàn toàn rách nát, cũng còn mạnh hơn cái loại khốn kiếp đầu óc dơ bẩn như anh!" Hye Won nghiến răng nghiến lợi xúc phạm. Cô kỳ thật về mặt đấu võ mồm không có ưu thế, cô sao có thể nói ra những lời làm tổn thương người ta như hắn chứ?

"Phải không?" Jaemin đột nhiên ôm chặt người cô, bàn tay to lớn lại đặt lên ngực cô, cười đến xấu xa, "Anh ta không sờ chỗ này của em? Hả? Chỗ này nữa?"

Bàn tay Na Jaemin trượt xuống, di chuyển xuống đùi cô.

"Buông tay! Anh là đồ lưu manh!" Hye Won ra sức đẩy hắn ra, vung tay định tát.

Jaemin bắt được cánh tay cô ở trên cao, mỉa mai nói: "Em cho rằng anh sẽ cho phép em làm càn lần nữa sao?"

Hye Won vì tức giận mà cả khuôn mặt đỏ bừng! Cô cố sức vùng vẫy thoát khỏi sự kiềm chế của hắn, căm giận liếc hắn một cái, xoay người bước phăm phăm mấy bước, đi thẳng ra cửa. Cái va li bị rạch đến thảm thương đành để lại cho sân bay làm kỷ niệm vậy! Một đống phiền toái!

Tâm đi, nhưng ý chí thì không chịu khuất phục! Yoo Hye Won buộc chính mình phải cứng rắn lên, đây là chỗ dựa duy nhất để cô có thể đứng thẳng mà đối diện với những lời châm chọc mỉa mai của hắn!

Na Jaemin sửng sốt một lúc lâu, một cảm giác yên ổn lập tức thay thế cảm giác ghen tuông và tức giận lúc trước, dường như là thở phào một hơi nhẹ nhõm. Trán hắn không khỏi giãn ra, ung dung sửa sang lại dáng vẻ của mình, tuy rằng nhìn có chút lôi thôi lếch thếch, nhưng vẫn là hạc trong bầy gà như trước, từ ánh mắt ngưỡng mộ của tiếp viên hàng không vừa đi ngang qua, hắn không phải là tự mình mơ tưởng.

Yoo Hye Won, có phải là chỉ có em không để anh vào mắt không? Na Jaemin nhìn bóng dáng gầy yếu của cô, không khỏi hừ nhẹ một tiếng.

Bước ung dung đuổi theo bước chân cô, đã đuổi kịp đến sau lưng cô.

Nhưng, cho dù rất muốn vác cô lên vai, đánh vào mông cô, nhưng nghe tiếng bước chân giận dữ hầm hầm của cô, Jaemin lại nghe như tiếng nhạc tuyệt vời, lại còn lúc trầm lúc bổng.

"Á", Hye Won chân bước vào một chỗ lõm, lập tức khuỵu chân, bởi vì cảm xúc kích động nên căn bản là không chú ý dưới chân cô, liền không khỏi nghiêng về bên cạnh. Theo bản năng muốn tóm lấy cái gì, hai tay quơ loạn trong không trung.

Jaemin "hấp" một tiếng nhảy lên, ôm lấy cô đang suýt nữa ngã xuống. Cho đôi tay không nhã nhặn gì kia một sự chống đỡ.

"Á, đừng đụng vào tôi! Đau quá a!" Hye Won bị Jaemin ôm lấy, chân lại khuỵu ở một bên, động một cái liền đau thấu tim. Chân không điều khiển bị Jaemin kéo đi hai bước, liền cong gập thắt lưng.

"Em có phải là không có đầu óc không? Đi đường bằng cũng bị khuỵu chân!" Jaemin vội vàng đỡ cô ngồi xuống một bên, nâng chân cô lên bắt đầu kiểm tra.

"Chỗ này hả? Chỗ này có đau không?" Dùng hai ngón tay khẽ ấn vào mắt cá chân của Yoo Hye Won, Jaemin gắt gỏng hỏi. Cả trái tim đã sớm đặt ở trên chân cô.

Hỏi vài tiếng không thấy Hye Won trả lời, hắn liền ngẩng đầu, vừa lúc đối mặt với khuôn mặt nhỏ nhắn ấm ức của Hye Won. Bốn mắt nhìn nhau, Jaemin trong nháy mắt chấn động!

Cô gái nhỏ nhung nhớ suốt hơn hai mươi ngày đang ở ngay trước mặt mình, môi hồng răng trắng, kiều diễm ướt át, lúc này dáng vẻ ấm ức khiến cho lòng hắn ngứa ngáy khó chịu.

Con ngươi đầy sương mù kia, từ giây phút hắn bước vào sân bay nhìn thấy cô đã muốn hôn cô, lúc này khoảng cách gần như vậy, gần đến mức hơi thở của hai người như giao hòa vào nhau. Yết hầu hắn không khỏi di chuyển lên xuống.

Na Jaemin rốt cuộc không khống chế được nỗi nhung nhớ của mình! Hắn trước nay vẫn theo chủ nghĩa đại nam tử kiêu ngạo, hoàn toàn là ngụy trang lừa mình dối người! Cái gì mà muốn đem Yoo Hye Won băm làm trăm mảnh, lột da rút gân! Cái gì mà hận cô hận đến tận xương tủy! Tất cả đều là gạt người! Mặc dù cô cho hắn một cái tát, hắn vẫn là không nỡ xuống tay với cô! Kỳ thật, nếu Park Jisung không ngăn cản hắn, hắn cũng sẽ không đánh đến cô, ngay khi hắn sắp hạ tay xuống, thì đã định thu lại rồi! Hắn chưa từng hứa hẹn là không đánh phụ nữ, nhưng mà, với cô, hắn không xuống tay được!

Na Jaemin hắn, lúc này chỉ muốn hôn cô gái nhỏ này đến mức không thở nổi, muốn ôm cô lên giường âu yếm đến trăm ngàn lần! Muốn quỳ gối dưới chân cô, hôn lên đùi cô, nói với cô rằng, hắn nhớ cô đến mức nào, nhớ cô đến mức đêm không thể ngủ, nhớ cô đến mức cả người đau đớn! Nếu như, cô lại một lần nữa trốn khỏi hắn, thì hắn có lẽ sẽ bởi vì nhớ nhung mà khô héo đến chết!

Môi Jaemin run rẩy khẽ chạm vào cô gái của hắn, cảm nhận được sự kinh ngạc và né tránh của cô. Jaemin liền dùng một bàn tay cố định đầu cô, đôi môi nóng bỏng chặn lấy môi cô, vô cùng trân trọng mà trằn trọc ngậm lấy, giống như mặt đất khô hạn lâu ngày bỗng gặp được cơn mưa rào, vui sướng đến run rẩy, cho thấy sự kích động và cảm kích.

Hye Won theo bản năng liền né tránh, cô không hy vọng bọn họ dùng phương thức này để bắt đầu chặng đường mới! Tay bất giác chống lên ngực hắn, miệng cô thì lại càng ngậm chặt, ngăn chặn đầu lưỡi hắn tiến công chiếm đóng thêm một bước.

Na Jaemin đói khát khó nhịn hôn lấy đôi môi ngọt ngào của cô, biết rõ cô đang cứng ngắc, lại vẫn là không nhịn được mà lần nữa khiêu khích cô, thử tiến vào lãnh địa của cô. Sau một hồi tốn công vô ích, hắn dựa vào bên tai cô thở dốc, đôi mắt tìm kiếm không được thỏa mãn nhìn chằm chằm vành tai tinh tế của cô, nói: "Vợ yêu à, anh nhớ em..."

Hye Won chợt run lên, tim cũng theo đó mà kịch liệt gõ trống, cả người đều mềm nhũn, trái tim miệng cọp gan thỏ lập tức tựa như nước lũ được mở ra, ào ạt tuôn chảy...

Đôi mắt tinh của Jaemin nhìn không chớp khuôn mặt đỏ hồng của cô. Từ khi hắn ôm cô lên xe, cho đến cả chặng đường điên cuồng về nhà, bọn họ đều không nói thêm câu nào. Nhưng mà, hai trái tim dường như đều nhảy lên cùng một nhịp. Càng ngày càng dồn dập, càng ngày càng kịch liệt!

Jaemin nhìn Hye Won ở dưới thân, lúc này cô thật sự ở ở dưới thân mình, những ý nghĩ mà hắn bao nhiêu ngày đêm oán hận đều tan thành mây khói! Trong mắt hắn chỉ có cô, một người hoàn hoàn chỉnh chỉnh!

Cái trán trơn mượt no đủ, cặp lông mi dày, đôi mắt linh động, còn có cái mũi thẳng thanh tú, đôi môi mê người, không một chỗ nào không làm hắn tâm trì nhộn nhạo.

Hơi thở gấp gáp của Hye Won cũng theo cái nhìn chăm chú của hắn mà càng trở nên dồn dập, tim của cô cũng như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực! Sự khát vọng hắn của thân thể còn chân thật hơn suy nghĩ của cô! Cô nhớ hắn, nhớ hắn đến điên cuồng! Cũng giống như hắn vậy!

Mà lúc này, có được đáp áp như mong muốn, Hye Won vô cùng kích động, trong đầu hoàn toàn trống rỗng! Cô chỉ biết là cô muốn để hắn hôn cô, hôn da thịt của cô, hôn lên trái tim cô... hôn hết nỗi nhung nhớ của cô, hôn đi sự sợ hãi của cô...

Nụ hôn như ước nguyện rơi xuống...

Hai người đã từng yêu đương gắn bó trên giường, như đã gắn kết với nhau, liền bắt đầu hành trình tìm kiếm tình yêu... Lúc này không ai cãi cọ, không cần truy cứu, chỉ còn tiếng thở dốc và hương vị kích thích của dục vọng...

Jaemin vội vàng cởi bỏ tất cả trói buộc trên người cô, nhìn thấy thân hình còn quyến rũ hơn so với trong tưởng tượng của mình. Đôi môi khao khát đã lâu lập tức ngậm lấy nơi nơi nhô lên của cô, bàn tay to lớn ôm trọn toàn bộ, dựng đứng cao ngất, muốn đưa vào trong miệng càng nhiều càng nhiều. Thân thể này không phải là thân thể đẹp nhất mà hắn từng thấy, cũng không phải là gợi cảm nhất, nhưng lại làm hắn ham muốn không ngừng! Cũng là thân thể duy nhất có thể châm ngòi kích tình của hắn!

"Ưm", Hye Won từ từ nhắm hai mắt, rất nhanh liền bị hắn hôn đến quay cuồng, sự rung động trước ngực khiến cô không khỏi mặt đỏ tai hồng, muốn trốn, nhưng lại bị kẹp giữa giường và hắn, không thể trốn tránh. Chỉ có thể dùng hai tay ôm lấy đầu hắn, nhưng sự trêu đùa đó, lại làm cho thân thể cô càng gần lưỡi của hắn, muốn được hắn hôn càng nhiều hơn nữa, hôn hoàn toàn hơn nữa.

Na Jaemin mạnh mẽ cuốn lấy một bên ngực cô, hài lòng nghe được tiếng ngâm nga của cô, lập tức liền ngậm lấy một bên nụ hoa nhô lên, hoàn toàn ăn luôn nơi đẫy đà của cô.

Hye Won càng không ngừng rên rỉ, cô chưa bao giờ biết chính mình lại khao khát nụ hôn của hắn như vậy, trái tim mềm yếu cảm thấy ngứa ngáy khó nhịn. Hai chân không an phận bắt đầu vặn vẹo, cọ xát vào quần hắn, dường như không thật hài lòng với cảm giác đó, liền phát ra tiếng rên rỉ.

Jaemin kìm lòng không đậu liền mở miệng, hưng phấn nhanh chóng cởi bỏ quần áo trên người mình, vật cứng rắn to lớn liền bại lộ trong không khí.

Hắn nhìn thân thể yêu kiều kia, lập tức phủ người lên, chậm rãi đưa dục vọng của hắn vùi vào thân thể cô, cái loại vui sướng mong đợi đã lâu này, khiến cho hắn toàn thân run rẩy!

"Ưm! Em yêu, em quả là muốn bức anh đến phát điên rồi." Jaemin kìm lòng không đậu, hận không thể cắn lấy đôi môi cô.

"Ưm, căng quá..." Hye Won tại giây tiếp theo lập tức ý thức được lời mình nói ngượng ngùng đến mức nào, lập tức liền cắn chặt môi, xấu hổ nhìn ánh mắt mang theo ý cười của hắn.

Thanh âm mềm mại ở bên tai cô mê hoặc: "Lớn không?"

"Ưm." Sức nóng lập tức thiêu đốt hai má, ngay cả ánh mắt cũng có chút co lại.

Jaemin lập tức liền cảm thấy trong ngực có cái gì đó lan tràn ra, cảm giác thỏa mãn của đàn ông khiến hắn vô cùng tự hào và hưng phấn!

"Thích không?" Jaemin đè nén kích động trong lòng, nhẹ nhàng cử động, cảm nhận sự chặt chẽ đang bao lấy. Sự mềm mại của cô dường như muốn hòa tan hắn! Hắn đã rất cấp bách muốn xông vào trận địa rồi!

Hye Won vươn đầu nhẹ nhàng cắn vào vai hắn, không muốn nói rõ ràng như vậy nữa, nhưng hai chân lại không tự chủ mà đặt lên thắt lưng hắn, đem thân thể của mình càng áp sát vào gốc rễ của hắn.

"Ưm! Bảo bối, đừng vội! Anh muốn chậm rãi nhấm nháp em!" Jaemin mồ hôi tuôn như mưa, khống chế dục vọng cực độ, khiến hắn chịu đựng sự dày vò trong vui thích.

Từng chút từng chút chậm rãi tiến vào thân thể cô, khiến hắn gầm gừ đầy thỏa mãn, hòa với tiếng nỉ non yêu kiều của cô, nụ cười của Na Jaemin càng thêm sáng lạn! Cả khuôn mặt như được bao phủ bởi một tầng ánh sáng , thần bí, quanh co...

Đột nhiên, thân thể Yoo Hye Won cứng đờ, bối rối kêu "Á" một tiếng, vội vàng thì thào: "Con! Con, Jaemin, con..."

Thân người Na Jaemin cũng cứng đờ theo, hắn cứ như vậy ở trên người cô, không dám nhúc nhích.

"Con nào?" Giọt mồ hôi lớn của Jaemin rơi trên người cô, lóng lánh trong suốt, làm cho hắn càng khó kìm chế, lại bắt đầu cử động. Trong ánh mắt mông lung dường như không còn tiêu cự, chỉ còn dục vọng căng tràn!

"Con! Á -- đừng... em có thai! Không được..." Hye Won vừa ra sức thở hổn hển, vừa nắm chặt lấy cánh tay hắn, dáng vẻ muốn nhận còn chối càng không thể rõ ràng hơn được nữa.

"Em? Thật sự mang thai?" Jaemin cúi người, chăm chú nhìn vào khuôn mặt ướt đẫm mồ hôi của cô. Động tác ở thắt lưng bất giác ngừng lại.

"A, ừm..." Đáp án của Hye Won quả thực là sự tra tấn đối với Na Jaemin, giọng cô đâu phải là cự tuyệt, rõ ràng là dáng vẻ ham muốn chưa thỏa mãn!

"Em xác định không cần?" Giọng Jaemin trầm đục hỏi. Một ngón tay phủ lên môi cô, trượt vào trong miệng cô, mà bộ ngực rắn chắc bắt đầu cọ xát nụ hoa của cô, khẽ chạm như có như không, cảm nhận được sự run rẩy của cô, thanh âm xấu xa mê hoặc, "Anh sẽ rất nhẹ... rất nhẹ..."

Hye Won cơ hồ là không cần nghĩ ngợi liền ngậm lấy ngón tay của hắn, lưỡi quấn quanh ngón tay hắn, thanh âm kiều mị nỉ non, tiếng rên rỉ bức bách hoàn toàn che phủ suy nghĩ của cô.

"Jaemin..." Thanh âm mơ hồ phát ra.

"Ưm, bảo bối của anh, kêu lên... Anh thích nghe..." Jaemin ngậm lấy vành tai mẫn cảm của cô mà cắn, ngón tay lại tiến vào đầu lưỡi của cô, quấy đảo, thân thể nhẹ nhàng va chạm ở nơi mềm mại của cô.

"Jaemin..." Tiếng kêu vui sướng kích động từ miệng Yoo Hye Won phát ra.

"Nói, em muốn anh... mạnh thêm một chút..." Jaemin dường như là gầm lên.

"Em muốn... Jaemin... mạnh thêm một chút... á..." Hye Won nói năng lộn xộn, ngoan ngoãn kêu cùng hắn, không ngừng nói ra khao khát của cô.

"Ngoan... mèo hoang nhỏ của anh..." Ngón tay Na Jaemin cũng trượt xuống nơi tư mật của cô, tại nơi mà bọn họ kết hợp chặt chẽ, hắn không ngừng trêu đùa nơi yếu ớt của cô, làm cho cô thét chói tai, run rẩy...

"Á--" Hye Won chợt co rúm lại, cắn mạnh vào vai hắn, một sự run rẩy vui sướng ở nơi tư mật, một nguồn nhiệt nóng từ nơi sâu kín trào ra, cô bị hắn nắm lấy đưa lên trên mây, sau đó chậm rãi rơi xuống, thẳng đến khi mệt mỏi nằm ở đó, nơi tư mật tê dại đến một chút sức lực cũng không có.

"Ưm, mèo hoang nhỏ của anh, ăn no chưa? Anh vẫn còn chưa ăn no..." Jaemin bắt đầu độc diễn, hắn dựng người dậy, đỡ lấy thắt lưng cô, bắt đầu cử động càng nhanh hơn! Nhìn cô mềm mại nằm ở đó, cao trào qua đi, dáng vẻ vô cùng yêu kiều, mà đôi bầu ngực kia vô lực run run theo sự va chạm của hắn, kích thích cảm quan của hắn.

Hắn liền càng thêm hưng phấn!

"Ưm! Bảo bối! Em quả thực chính là khắc tinh của anh!" Jaemin liền nắm lấy mông cô, đưa người lên, đem tất cả kích tình xuyên vào nơi tư mật của cô.

"A--" một tiếng, Jaemin thạnh mẽ rút ra khỏi thân thể cô, phóng thích trên bụng cô.

"Ưm... a..." Jaemin thỏa mãn nằm xuống bên người cô, nhắm mắt lại đầy hưởng thụ...

Na Jaemin ôm Yoo Hye Won trong lòng, bàn tay to lớn nhẹ nhàng du ngoạn trên thân thể non mềm của cô.

Cảm giác thỏa mãn mà chân thực, làm cho tâm tình hắn vô cùng vui sướng. Lắng nghe tiếng hô hấp của Hye Won bên tai, trước mắt nhìn thấy mái tóc rối loạn của cô, xõa tung trước ngực mình, nỗi mê li sau vui thích kia vẫn còn tràn ngập trong phòng. Ngôi nhà này đã bao lâu không có hương vị của cô rồi?

Jaemin không khỏi nghiêng người hôn lên tóc cô, vô cùng quyến luyến đưa thân thể cô gần sát ngực mình. Cảm nhận thân nhiệt của cô, mềm mại như vậy, khiến người ta nhộn nhạo trong tim như vậy.

Đôi chân mạnh mẽ vẫn bá đạo gác trên thắt lưng cô, nơi cứng rắn kia lại càng áp vào mông cô, từng cơn hưng phấn lại khiến hắn có nỗi xúc động nguyên thủy.

Jaemin liền lật người cô lại, nhìn dung nhan đáng yêu của cô lúc đang ngủ say, rốt cuộc kìm lòng không đậu, liền thuận thế hôn lên môi cô, cái lưỡi tráng kiện nhân cơ hội trượt vào trong miệng cô, quấy đảo cái lưỡi tĩnh lặng của cô.

Hye Won vốn đang ngủ say bị quấy rầy có chút mất kiên nhẫn, cô nhíu chặt mày, khuôn mặt nhỏ nhắn rúc vào trong chăn, sau đó tiếp tục giấc mộng.

Jaemin không khỏi cười khẽ, bắt đầu hôn lên cổ cô, chỉ dừng lại một chút, liền bắt đầu ngậm lấy nụ hoa của cô.

Ông trời ơi! Na Jaemin phát hiện chính mình đã yêu hương vị này mất rồi, cảm giác thật tuyệt!

"Ưm..." Hye Won bất an lấy tay đẩy cái trán trước người mình ra, yêu kiều nỉ non, hình như là không hài lòng với kiểu quấy rầy này, làm hỏng mộng đẹp của cô.

Jaemin lại thuận thế bắt lấy hai tay của cô, đặt trước ngực mình, dẫn dắt cô vuốt ve thân thể của mình.

Một bàn tay nhẹ nhàng trượt xuống nơi tư mật của cô, bắt đầu trêu đùa thăm dò...

-------------------------

Bệnh viện phụ sản.

Yoo Hye Won đỏ mặt ngồi dựa trên giường bệnh, khiêm tốn nghe bác sỹ dạy bảo.

Jaemin thì đen mặt tựa vào một bên tường, trừng mắt nhìn sau gáy bác sỹ.

"Người trẻ tuổi! Cho dù không có văn hóa, cũng hẳn là biết kiến thức thông thường chứ! Cô có biết mình đang mang thai không?" Ánh mắt sắc bén của bác sỹ xem xét Yoo Hye Won, hỏi.

Hye Won thẹn thùng gật đầu.

"Còn cậu? Vậy cậu có biết vợ cậu đang mang thai không?" Người phụ nữ gần năm mươi tuổi này quay đầu trừng mắt nhìn Na Jaemin.

Jaemin ho nhẹ không nói năng gì.

Bác sỹ tiếp tục quở trách: "Hai người đều đã biết, vậy là cố ý làm như vậy hả? Người trẻ tuổi, nếu đã không muốn có con, thì phải áp dụng biện pháp chứ! Đừng có đợi đến khi có thai rồi lại muốn phá thai, như vậy rất hại người đó!"

Jaemin vừa nghe, đột nhiên kéo cánh tay bác sỹ, nghiêm túc hỏi: "Chị nói cái gì? Phá thai? Ai nói với chị cô ấy muốn phá thai? Người chết tiệt nào nói với chị!"

Bác sỹ kia bị hắn dọa tới mức sửng sốt, sau đó mới phản ứng lại, chớp chớp mắt nói: "Hai người không định phá thai?"

Jaemin đen mặt nói: "Nếu chị dám giết con của tôi, tôi sẽ để chị về nhà ăn chính mình!"

Bác sỹ vẻ mặt sợ hãi, sau đó bỗng nhiên thay đổi nét mặt, gạt tay Na Jaemin ra, lớn tiếng quát: "Cái cậu này không biết chịu trách nhiệm! Nếu muốn có con, cậu nên biết thời kỳ đầu của thai kỳ không được chung phòng! Cậu vừa mới làm gì với vợ của cậu? Hả?"

Người phụ nữ này dùng một ngón tay chỉ vào vai Na Jaemin, dúi một cái, tuy rằng Jaemin vẫn không động đậy chút gì, nhưng sự tức giận của cô ta quả thực tạo nên hiệu quả không nhỏ.

Jaemin không khỏi nheo mắt lại, chẳng lẽ hắn vừa mới cùng cô làm yêu đã làm tổn thương đến cái thai sao?

Người phụ nữ này vừa thấy Jaemin không nói không rằng, thanh âm liền càng thêm cao vút, đúng lý hợp tình mà mắng: "Người trẻ tuổi, tôi là người đã từng trải qua! Cậu cho rằng tôi không nhìn ra hai người đã làm cái gì sao? Vợ cậu ra máu, hoàn toàn là do cậu không chịu trách nhiệm! Cậu nói để tôi về nhà ăn chính mình, là chính cậu muốn giết con của cậu!"

Jaemin liền xốc cổ áo người phụ nữ này, nghiến răng nghiến lợi nói: "Tôi ghét nhất là bị người khác mắng mỏ bậy bạ trước mặt tôi! Tôi mặc kệ là trách nhiệm của ai, nếu vợ và con tôi có một người xảy ra chuyện, tôi sẽ chỉ hỏi một mình chị!"

Hye Won vội vàng kêu: "Jaemin, anh làm gì vậy! Không được đối xử với bác sỹ như vậy!"

Bác sỹ này chẳng những không sợ, mà ngược lại càng thêm lớn tiếng: "Người trẻ tuổi! Nửa đêm nửa hôm tôi ra đây khám bệnh không phải là để cậu uy hiếp! Nếu cậu còn vô lễ với tôi, tôi dám đảm bảo, không quá nửa giờ, cậu có thể nhìn thấy hình hài con của cậu, ngâm trong bình formalin trưng bày!"

Một câu nói làm Na Jaemin cả người chấn động, hắn vội buông lỏng tay, dường như nhìn thấy một cục thịt trôi nổi trong bình, thật khủng khiếp! Tóc hắn như cũng dựng đứng hết lên.

"Á" Hye Won nghe cũng toàn thân run rẩy, bụng dưới truyền đến một cơn co thắt, cô kinh ngạc toát mồ hôi lạnh, vội vàng ôm lấy bụng.

Jaemin liền vọt ngay đến trước mặt cô, lo lắng hỏi: "Làm sao vậy? Đau ở đâu?"

Bác sỹ kia cũng hừ lạnh một tiếng, nói: "Được rồi, người trẻ tuổi! Nhìn cậu đối với vợ vẫn coi như là không tồi, tôi liền tha cho cậu một lần. Cậu ra ngoài trước, ở đây giao cho chúng tôi."

"Tôi là chồng cô ấy, tôi muốn ở cùng cô ấy!" Jaemin hoàn toàn không nghe lời nói kia.

Trên mặt bác sỹ kia rõ ràng nhăn nhó, cô ta bắt đầu nghiến răng, từ kẽ răng phun ra mấy chữ: "Xin đừng cản trở công việc của tôi!"

Jaemin còn muốn nói gì đó, Hye Won vội vàng ngăn hắn lại, có chút yếu ớt nói: "Anh ra ngoài trước đi! Nghe lời bác sỹ!"

Jaemin ừm một tiếng, giống một chú chó lông xù nghe lời, hôn vào má Hye Won, liền đi ra ngoài. So với dáng vẻ đỏ mặt tía tai tranh cãi với bác sỹ vừa nãy quả thực là hai người!

Bác sỹ kia lúc này mới thở phào một hơi, nhìn Yoo Hye Won, tò mò hỏi: "Hai người thật sự muốn có đứa con này?"

Hye Won cắn môi, do dự một chút, vẫn là miễn cưỡng gật gật đầu. Kỳ thật, cho dù Na Jaemin không muốn, cô chẳng phải cũng đã hạ quyết tâm rồi sao? Nhưng mà, vừa nãy nhìn thấy thái độ của Na Jaemin, cô lại có chút không biết nên làm thế nào. Cô không biết cô đang nghĩ như thế nào. Nhưng, từ vẻ mặt kích động rõ ràng của hắn, hắn rất để ý đến đứa con của cô!

Bác sỹ đột nhiên nở nụ cười: "Nếu vậy, thì về nhà bồi dưỡng sức khỏe cho tốt, không cần làm gì cả. Nhất là không được chung phòng."

Hye Won kinh ngạc mở lớn mắt, có chút lo lắng hỏi: "Bác sỹ, chỉ như vậy thôi sao? Con của tôi không sao chứ?"

"Yên tâm đi! Không có việc gì! Căn cứ vào tình hình của cô, hẳn là sinh hoạt vợ chồng không phù hợp khiến cho niêm mạc bị tổn thương, dẫn đến xuất huyết bất thường, ngày mai sẽ ngừng xuất huyết, đối với thai nhi và thân thể cô không thương tổn lớn lắm. Nhưng tôi vẫn nhắc nhở cô, ba tháng đầu thai kỳ, là giai đoạn phôi thai mới phát triển, cuống rốn vẫn chưa hình thành, phôi thai bám vào mặt trong tử cung của cơ thể mẹ cũng không bền chắc. Nếu không cẩn thận, thì rất dễ bong ra, dẫn đến sảy thai. Hai người tốt nhất phải kiềm chế!"

Yoo Hye Won đỏ mặt đáp lời...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro