121

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đúng rồi! Hye Won? Hye Won đâu? Na Jaemin cả kinh, hắn thế nào lại quên đuổi theo Hye Won vậy? Vội vàng gọi điện thoại về nhà, bảo chị Shim nếu Hye Won về nhà, nhất định phải gọi điện thoại báo cho hắn.

Đứng ngồi không yên, Jaemin nghĩ đến đối sách. Hắn chưa bao giờ bối rối như vậy, lo lắng như vậy!

Cô đã biết, có phải sẽ không để ý đến hắn nữa? Có phải sẽ không bao giờ tin tưởng hắn nữa? Cô hiện giờ có phải là rất đau lòng? Cô đang khóc sao? Trong lòng rối loạn, nhất thời mất phương hướng!

Bấm một dãy số, Jaemin vội vàng "A lô"

"Nói." Đối phương lạnh lùng.

Jaemin lập tức nói: "Cậu lập tức về nước!"

Giọng nói lười biếng của Huang Renjun: "Lại làm sao vậy? Vợ cậu lại mất tích?"

"Không có tâm trạng đùa giỡn với cậu! Lần này vấn đề xảy ra ở chỗ tôi!"

"Cậu? Sao vậy? Cậu muốn ly hôn?" Renjun nói không chút để ý, lại còn cắn một miếng táo.

"Tôi... chệch quỹ đạo rồi!" Jaemin có chút xấu hổ nói. Hắn từ sau khi xem "Chệch quỹ đạo" của Yoo Hye Won, mới biết hắn như vậy gọi là chệch quỹ đạo! Trước đây trong từ điển của hắn hoàn toàn không có từ này!

Sửng sốt một lúc lâu, Renjun đột nhiên cười ha ha! "Jaemin, có phải là cậu uống nhầm thuốc rồi không? Chuyện chệch quỹ đạo chẳng phải cũng giống như cậu hàng ngày đi làm, ăn cơm bữa sao! Đừng có đùa nữa! Không phải là vợ cậu chệch quỹ đạo, cậu không còn mặt mũi nào nữa chứ? Đối phương là ai? Lại là cái người ở tạp chí kia hả?"

"Renjun! Nếu cậu còn to mồm như vậy! Tôi cam đoan sẽ quét sạch hang ổ nước Mỹ của cậu!" Jaemin tức đến nghiến răng nghiến lợi, "Tôi nói, là tôi chệch quỹ đạo! Cậu lập tức bay trở về! Tôi muốn cứu vãn lại trái tim của Hye Won! Nếu cô ấy lạnh nhạt với tôi, tôi sẽ đem Jung Seyoon của cậu và cả vợ con của cậu nhốt hết vào mười tám tầng địa ngục!"

Renjun cả kinh, sờ sờ gáy mình, ngập ngừng nói: "Cậu đùa hay thật đó? Được được được, cậu đang ở đâu? Tôi lập tức qua đó! Tôi vẫn chưa đi đâu! Thật phục cậu! Thật sự yêu Hye Won nhà chúng ta rồi hả?"

"Câm miệng! Mười phút! Tôi đang ở công ty!" Jaemin nghiến răng nghiến lợi cúp điện thoại.

-----------------------

Hye Won bước đi không mục đích trên đường cái, đập vào mắt là dòng người, xe cộ, cảm giác cả thế giới hình như đột nhiên trở nên bận rộn, tâm tình không khỏi buồn bực lạ thường.

Trong đầu ong ong hình ảnh Na Jaemin cùng với cô gái kia, cô không muốn nghĩ, nhưng lại không thể gạt đi được. Cô không biết mình bị làm sao? Trái tim tan nát thành muôn mảnh.

Cô xưa nay vẫn biết Jaemin không phải là tốt đẹp gì. Hắn đã từng cùng người phụ nữ khác làm chuyện đó ngay trước mặt cô, nhưng lúc đó cô không có cảm giác đau triệt tâm can như vậy. Lúc này, không biết là làm sao? Cô càng không muốn để ý thì lại càng để ý, để ý đến mức đau lòng cực độ.

Trước mặt là đèn đỏ, nhưng cô không hề dừng bước. "Két" một tiếng, một chiếc xe vì tránh cô mà đánh sang một bên, phanh gấp lại. Cô lúc này mới phát hiện, đèn giao thông phía trước đã sang màu đỏ, mà mình lại đang đi ở vạch sang đường. Trên đường lớn đầy xe đi lại không ngừng. Lái xe đều tò mò nhìn cô, có người còn mấp máy môi, dường như đang khiển trách cô.

"Này! Tiểu thư, đang nghĩ gì vậy? Cẩn thận chứ!" Chiếc xe suýt đâm phải cô, từ cửa kính xe ló ra một cái đầu, lo lắng khiển trách.

Hye Won tràn đầy áy náy gật gật đầu về phía chiếc xe đó, xấu hổ cười cười. Đầu xe cách mình không đến năm xentimet. Nếu không phải đối phương tay lái tốt phản ứng nhanh, e là lúc này cô đã nằm ở dưới xe rồi. Vậy cái thai trong bụng thế nào? Sẽ là kết cục gì? Chợt rùng mình một cái!

Hye Won bất giác đặt tay lên bụng mình, cô đang làm gì vậy? Giống như một âm hồn! Na Jaemin hắn là loại đàn ông gì, chẳng lẽ cô còn muốn có hy vọng xa vời gì sao? Cô tưởng cô có bản lĩnh thay đổi hắn sao? Thật đúng là nhảm nhí! Cô đã quyết định giữ lại đứa con, vậy thì cô không thể hoảng hốt thất thần như vậy, cô phải giống dáng vẻ một người mẹ, mạnh mẽ một chút! Mặc kệ Emy Emu gì đó! Tất cả đều không phải việc của cô! Để hắn đi tìm phụ nữ khác, còn tốt hơn là dây dưa với cô!

Hye Won nghĩ như vậy, trong lòng liền dịu đi, cô đúng là AQ (*nhân vật trong "AQ chính truyện", nổi tiếng với phép thắng lợi tinh thần - tự huyễn hoặc bản thân khi gặp thất bại)! Phép thắng lợi tinh thần này áp dụng với mình vẫn coi như có chút công hiệu!

Kim Baek Kyu nhìn người con gái ở vạch sang đường không có ý định nhúc nhích, sẽ không phải bị dọa đến ngây ngốc chứ. Không đến mức đó chứ, anh vừa mới khởi động, tốc độ không hề nhanh, hơn nữa, rõ ràng là chưa đụng phải cô mà! Cô đứng ở đó không đi là có ý gì? Xe phía sau nhìn thấy tình hình này, đều biết là đã xảy ra sự cố tranh chấp, lần lượt đi vòng qua, không có người khiển trách.

Xuống xe muốn tìm hiểu cho đến cùng.

"Hye Won?" Baek Kyu đi đến trước mặt cô mới nhận ra cô, kinh ngạc kêu lên!

Hye Won lúc này mới hồi phục lại tinh thần, nhìn mặt Baek Kyu, tầm mắt hoảng hốt có được tiêu cự, nhất thời cảm thấy chút ấm áp, xấu hổ cười, giống như nhìn thấy người thân, trong mắt liền ngập tràn nước mắt.

"Ách! Em sao vậy? Hye Won? Có bị thương ở đâu không?" Thái độ Baek Kyu lập tức chuyển biến, xem xét Yoo Hye Won từ trên xuống dưới xem có bị thương hay không.

Hye Won thản nhiên lắc đầu, có chút kích động nói: "Không sao, em không sao!" Nhưng, chân lại bất động, cũng không biết có phải là do đứng quá lâu hay không. Cô lúc này mới có chút nhớ lại, mình vừa nãy có phải là cứ đứng ở vạch sang đường nhìn quang cảnh hay không? Ngay cả đèn giao thông đã đổi cũng không phát hiện ra?

"Em... thật sự không sao? Xin lỗi! Tôi không nhìn thấy em..." Baek Kyu lập tức liền giống như chính mình đã phạm phải sai lầm rất lớn, tâm tình so với vừa nãy hoàn toàn đảo lộn hết rồi! Lúc này, thế mà lại may mắn như vậy, bởi vì anh có thể gặp lại Yoo Hye Won!

"Kim Baek Kyu, đúng không? Em không sao! Anh đi trước đi..." Hye Won có chút xấu hổ mở miệng.

"Hả? Sao tôi có thể đi chứ? Có cần đi bệnh viện không? Tôi đưa em đi..." Baek Kyu vội vàng kéo cánh tay cô, định đưa cô đến bệnh viện.

"Oái!" Hye Won bị lôi kéo, dịch chuyển bước chân, trên đùi liền truyền đến một cơn đau thấu tim.

"Sao vậy?" Baek Kyu sắc mặt khẽ biến! Sẽ không phải là thật sự đụng phải rồi chứ?

"Chân của em... đã tê rần!" Hye Won cắn răng chịu đựng cơn đau ở chân, có chút xấu hổ nói. Cả đùi phải dường như không phải của mình nữa, dẫm trên mặt đất liền đau đến nhảy dựng lên.

"Hả?" Baek Kyu sửng sốt một lát, sau đó không chút do dự, lập tức xoay người ôm Hye Won lên, trong tiếng kinh hô của cô, bế cô lên xe.

Trên vạch sang đường có mấy người già đi bộ đứng vây quanh, chỉ chỉ trỏ trỏ vào bọn họ, có lẽ tưởng rằng Hye Won bị Baek Kyu đụng phải! Có người còn phân tích đâu ra đấy.

Hye Won còn chưa kịp ngăn cản, liền đã bị Kim Baek Kyu bế lên xe...

Thấy nơi này giao thông đông đúc, Baek Kyu vội vàng quay lại ghế lái, chạy xe đi.

Xe chạy được không đến ba phút, liền dừng lại ở một bãi đỗ xe yên tĩnh. Baek Kyu vội vàng nhìn Hye Won bên cạnh, lo lắng hỏi: "Đỡ chút nào chưa?"

Hye Won cắn răng chịu đựng dòng điện tê dại ở chân, gật gật đầu.

Baek Kyu nhìn thần sắc của cô, liền vươn người qua, hai tay đập lên chân cô một hồi.

"Á! Anh làm gì vậy? Đau quá! Á!" Hye Won nhất thời không thể chịu nổi, liên tục thét chói tai. Lòng bàn chân lập tức truyền đến một trận tê dại, khiến cho cô có chút không kiềm chế được mà kêu to. Nước mắt chứa đựng vừa nãy liền theo đó rơi xuống.

"Không phải nói đỡ rồi sao? Xuống xe!" Baek Kyu nhìn nước mắt trên mặt cô lại có chút tức giận. Anh xuống xe trước, sau đó mở cửa xe cho Hye Won, kéo cô xuống xe.

Hye Won bị Baek Kyu lôi kéo, khập khiễng đi dọc bãi đỗ xe. Cắn răng không đến năm phút đồng hồ, cảm giác tê dại ở chân dần dần biến mất, khôi phục linh hoạt bình thường.

"Đỡ nhiều rồi! Kim Baek Kyu, cám ơn anh!" Hye Won cảm kích, nước mắt trên mặt đã khô, chỉ còn lại viền mắt đỏ hồng.

Baek Kyu vội vàng cười: "Nói gì vậy? Tôi đụng phải em, em còn muốn nói cảm ơn với tôi?"

"Anh đâu có đụng phải em? Là chính em đứng lâu quá, chân bị tê mà thôi!" Hye Won đỏ mặt nói, ngạc nhiên vì anh buổi trưa vẫn còn chạy xe trên đường, liền hỏi: "Đúng rồi, anh không đi làm à?"

"Ừ, hôm nay tôi nghỉ." Baek Kyu nhìn đồng hồ, vội vàng đề nghị, "Đã trưa rồi, cùng nhau ăn cơm đi!"

"Ồ, không được, anh cứ đi đi! Đừng bận tâm đến em!" Hye Won vội vàng chối từ. Cô hiện giờ đâu có tâm tình mà ăn cơm.

"Sao vậy? Không coi tôi là bạn phải không? Khó khăn lắm mới gặp nhau, ngay cả cơ hội ăn cơm cũng không cho? Hơn nữa, nói thế nào thì cũng là anh dọa em sợ, an ủi em một chút cũng là chuyện nên làm!" Baek Kyu nói một thôi một hồi.

Hye Won xưa nay dễ mềm lòng, những lời này cô sao có thể từ chối được? Đành phải theo Kim Baek Kyu lên xe.

Hye Won nói muốn ăn chút gì đó thanh đạm, vì thế, Baek Kyu liền đưa cô đến Làng chài Tùng Đảo.

Lúc Hye Won đi đến cửa, vẫn sửng sốt một chút. Cô không phải là lần đầu tiên đến đây, thế là liền nhớ lại cảnh tượng lần trước đến đây cùng Na Jaemin!

Lắc đầu, có chút khẩn trương theo Baek Kyu đi vào.

Thật là trùng hợp, bọn họ lại còn ngồi ở đúng vị trí đó.

"Đồ ăn ở đây khá thanh đạm! Cảm giác cũng rất thanh tịnh." Baek Kyu giải thích. Anh biết cho dù đưa Yoo Hye Won đến những nơi xa hoa, cô cũng sẽ không chấp thuận. Nơi này vừa có đồ ăn ngon lại yên tĩnh, cũng không xa hoa!

"Vâng." Hye Won trả lời mà tâm tình để đâu đâu. Bưng nước nóng mà nhân viên phục vụ vừa rót, nhìn hơi nóng bốc lên liền cảm thấy buồn nôn. Cũng không biết có phải là đi quá gấp, hay là do làn khói vờn nhẹ kia khiến cô không thoải mái.

"Sao vậy? Em hình như không thoải mái?" Baek Kyu mẫn cảm quan sát được, thân thiết hỏi.

"Ồ, không có." Hye Won trả lời qua loa, nhưng phát hiện ánh mắt anh vẫn xem xét cô từ trên xuống dưới, vội vàng nói, "Không phải anh mắc bệnh nghề nghiệp chứ? Đã lâu như vậy không gặp, không thể nói những chuyện có dinh dưỡng một chút ư?"

Nghe Hye Won trêu chọc, Baek Kyu nở nụ cười.

"Được được được! Nghe theo em, nói những chuyện có dinh dưỡng một chút! Hye Won à, tôi phát hiện em nói chuyện từ ngữ đã sắc bén hơn nhiều rồi! Lúc đi du lịch tôi vẫn cảm thấy em là một chú cừu non, bây giờ thì!" Baek Kyu ý vị thâm sâu liếc cô một cái.

"Bây giờ? Bây giờ thì sao?" Hye Won tò mò nhìn anh.

"Bây giờ thì... là một chú lừa con! Ha ha ha!" Baek Kyu khoa trương nói.

Hye Won cũng bật cười. Tâm tình nặng nề cũng thoải mái hơn một chút.

"Tiên sinh, xin hỏi ngài gọi món gì?" Một nhân viên phục vụ dường như là cố ý tới vậy. Hye Won vội vàng che miệng cúi đầu cười trộm. Nơi đây là phong cách Trung Quốc, bàn nào cũng im phăng phắc, vừa nãy tiếng cười càn rỡ của Kim Baek Kyu, khiến mọi người đều đưa mắt lại, cũng khó trách nếu nhân viên phục vụ không hài lòng!

Baek Kyu nhìn thấy sắc mặt của nhân viên phục vụ, vội vàng cười: "Xin lỗi! Nhất thời lỗ mãng! Ngại quá! Hye Won, em gọi đi!"

"Em không gọi! Anh xem rồi gọi đi!" Trong giọng nói của Hye Won còn mang theo ý cười.

"Thật sự không gọi, vậy anh không khách sáo nữa. Cho hai suất cà hộp..."

"Em không ăn cà!" Hye Won không khách khí nói, trong mắt tràn đầy ý cười.

Baek Kyu sửng sốt, nói: "Cà hộp ở đây rất ngon. Vậy được, không cần nữa. Thay bằng hai suất thịt ba chỉ..."

Hye Won vừa nghe thấy tên thịt ba chỉ liền nhíu mày, trong dạ dày cuộn trào: "Có thể không gọi thịt ba chỉ được không?"

"Hả? Ờ, được! Vậy..." Baek Kyu lại nhìn vào thực đơn, xem xét từng cái một, "Vậy cho một suất bò béo sốt tiêu đen..."

Nghe thấy chữ "béo", Hye Won lại một trận khó chịu, đè nén sự khác thường nơi cổ họng, lập tức ngăn cản: "Không cần!"

"Vậy, cho một canh mực chua cay..."

"Không ăn hải sản!" Hye Won lắc đầu như trống bỏi.

"......".

Baek Kyu hết chỗ nói! Anh trừng mắt nhìn Hye Won, cho đến khi Hye Won trợn tròn mắt.

"Này, sao lại nhìn em?" Hye Won vô tội nói.

"Tôi nói đại tiểu thư à! Tôi để em gọi, em không gọi! Tôi gọi, em cũng vẫn không muốn! Có phải em cố ý không?" Nheo mắt nhìn cô chằm chằm, dáng vẻ không có ý tốt.

Hye Won quả thực dở khóc dở cười, cô đâu có như vậy! Là anh muốn mời cô ăn cơm, nếu anh gọi rồi, cái gì cô cũng không ăn chỉ ngồi nhìn, thì không biết anh sẽ lại nói những gì nữa!

Không khỏi cười cười giơ hai tay: "Được được được! Em không nói gì chỉ nhìn thôi không được sao?"

Baek Kyu thở dài, đưa thực đơn cho cô, nói: "Quên đi! Tôi đại nhân không nhớ lỗi của tiểu nhân, vẫn là em gọi đi!"

"Em không gọi! Anh..."

"Này! Yoo Hye Won! Em có để người ta ăn cơm không! Từ sáng đến giờ tôi chưa ăn gì đâu đấy!" Baek Kyu khoa trương ôm bụng, nhe răng trợn mắt nói.

"Ha ha ha," Hye Won thật sự không kìm nổi cười, "Được rồi, vậy để em gọi."

Thế là, cô liền gập thực đơn lại, nói với nhân viên phục vụ: "Ngại quá, để cô phải đợi lâu. Cho hai suất mì sốt mè Vũ Hán, một suất đậu hũ Tứ Xuyên!"

Người bán hàng ghi lại, sau đó ngẩng đầu, sửng sốt: "Còn gì nữa không? Thưa quý cô?"

"Không có! Mang lên nhanh một chút là được! Anh ấy... không đợi được nữa!" Hye Won cười cười chỉ vào Baek Kyu đối diện. Không biết là làm sao, hôm nay gặp được Kim Baek Kyu dường như là ông trời cố ý sắp đặt. Tâm tình của cô đã tốt hơn rất nhiều.

Nhân viên phục vụ sửng sốt, xấu hổ cười cười, hơi gật gật đầu rồi rời đi.

"Này!" Baek Kyu trợn mắt như nhìn quái vật nhìn Hye Won, "Có lầm hay không? Hye Won? Hai người chúng ta ăn cơm, em lại chỉ gọi có hai bát mì?"

"Chẳng phải còn có một suất đậu phụ Tứ Xuyên sao? Theo kiểu Trung Quốc, ông chủ ở đây là người Trung Quốc, rất chính tông đó!" Hye Won cười giải thích. Cô kỳ thật cũng chỉ muốn ăn mấy thứ này, đưa vào miệng cay nhẹ, thật là thèm.

"Không phải... Này! Hye Won, em coi thường tôi phải không? Tôi tuy không nhiều tiền như chồng em, nhưng mời một bữa cơm cũng vẫn có thể mời được! Em cũng không cần tiết kiệm thay tôi như vậy chứ?" Baek Kyu tỏ vẻ rất bị xúc phạm.

Nhắc tới Jaemin, sắc mặt Hye Won vẫn không khỏi có chút trầm xuống, tâm trạng buồn bực chợt nổi lên, vội vàng nói cho có lệ: "Chẳng phải anh nói muốn an ủi em sao? Ăn mì chẳng phải là phù hợp sao?"

"Nhưng đây là bữa cơm đầu tiên chúng ta ăn cùng nhau, rất có ý nghĩa!" Baek Kyu khoa trương nói.

"Bữa cơm đầu tiên? Lúc đi du lịch không biết đã ăn bao nhiêu bữa rồi mà!" Hye Won không cho là đúng.

"Cái này khác! Đây là bữa cơm đầu tiên chỉ có hai người chúng ta cùng ăn! Nếu để bọn Kim Jong In biết, tôi chỉ mời em ăn hai bát mì, một đĩa đậu hũ Tứ Xuyên, em để tôi giấu mặt vào đâu đây? Em không thấy nhân viên phục vụ vừa nãy có vẻ mặt gì sao?" Baek Kyu đấm ngực, ra vẻ ho khan, "Hye Won, tôi van cầu em, gọi nhiều thêm một chút đi! Trong lòng tôi thật lạnh thật lạnh đó!"

"Ha ha ha! Anh sao vậy? Lúc đi du lịch, sao em vẫn tưởng rằng anh là một người đàn ông trầm tĩnh chứ!" Hye Won bị anh trêu chọc cũng hào hứng đáp lời.

"Phải không? Tôi thật sự để lại cho em ấn tượng như vậy?" Baek Kyu không giận mà lại cười, lập tức khôi phục vẻ nghiêm túc.

Thật lâu sau, anh mới trầm mặt, có chút đăm chiêu hỏi: "Tâm tình tốt hơn chưa?"

Hye Won sửng sốt, cuống quýt nhìn xuống dưới, lo lắng nuốt nước bọt, nhếch nhếch khóe miệng: "Sao anh lại biết tâm tình của em không tốt?"

Baek Kyu lo lắng nói: "Em đã viết hết trên mặt rồi!"

"Phải không? Rõ ràng như vậy sao?" Hye Won sờ sờ mặt mình, chưa bao giờ biết mặt mình lại còn có chức năng dự báo thời tiết.

"Sao vậy? Cãi nhau với chồng hả?" Baek Kyu thận trọng hỏi. Tâm tình của phụ nữ đã kết hôn chủ yếu đến từ gia đình, chồng xếp vị trí thứ nhất, cũng khó trách anh hỏi như vậy. Mà trong ấn tượng đối với chồng của Yoo Hye Won chính là không có cảm tình gì, dường như cảm thấy Hye Won hoàn toàn không phải là khẩu vị của hắn vậy! Đã từng không biết có bao nhiêu lo lắng Hye Won phải chịu ấm ức, hôm nay nhìn thấy dáng vẻ thất thần của cô, trong lòng anh cảm thấy thật sự khó chịu.

Không nhắc tới Na Jaemin còn đỡ, nhắc tới, cổ họng Hye Won lại có chút nghẹn đắng, sức nóng liền tụ lại xung quanh mắt.

"Không có." Hye Won giả bộ tươi tỉnh, nhăn nhó nặn ra một nụ cười, trả lời.

"Gần đây vẫn khỏe chứ?"

"Vâng. Còn anh?" Hye Won nói cho có lệ.

"Tôi ư? Vẫn như cũ thôi. Từ khi đi du lịch trở về vẫn tưởng nhớ đến một người, lại không dám gọi điện thoại." Ánh mắt Baek Kyu đột nhiên trở nên chân thành.

Hye Won xấu hổ cười cười, cố gắng trêu đùa: "Cho nên... vừa gặp liền đụng một chút?"

"Ha ha! Này, sao em cứ nói không đâu vào đâu thế?" Baek Kyu bị cô trêu chọc đến dở khóc dở cười. Anh nói chuyện nghiêm túc với cô, cô lại khéo léo vòng vo với anh, khiến cho anh cũng không thể nghiêm túc được.

"Đúng rồi, Baek Kyu, anh có biết lần trước em gặp phải ai ở sân bay không?" Hye Won bỗng nhiên nghĩ tới Jang Ah Reum.

"Ai? Không phải là... Kim Jong In chứ?" Vừa nhắc đến sân bay, Baek Kyu liền mẫn cảm đoán ra.

"Không phải không phải, là hướng dẫn viên Ah Reum! Cô ấy còn dắt theo một cậu bé bị lạc! Anh có biết cậu bé kia gọi cô ấy là gì không?" Hye Won nghĩ đến tình tiết đó, liền có chút không nhịn được cười.

"Sẽ không phải là mẹ chứ?" Baek Kyu rất phối hợp mà đoán.

"Oa! Anh thật lợi hại đó! Kim Baek Kyu, có lúc em thật khâm phục anh đó! Em nghi ngờ hay là anh đã từng học thuật đọc tâm!" Hye Won khen ngợi.

"Thôi thôi! Em đừng có cho tôi đi tàu bay giấy nữa! Nếu tôi có thể đọc hiểu được lòng em, tôi còn phải buồn rầu một mình sao?" Baek Kyu một chút cũng không che giấu, thẳng thắn bày tỏ tình cảm của mình.

"Khụ!" Hye Won suýt chút bị nghẹn! Cô thật sự bội phục anh! Sao đàn ông bây giờ đều thích phụ nữ có chồng vậy? Trên mặt cô có dán mác dễ thay đổi hay là sao? Cô rốt cuộc có chỗ nào vừa mắt anh? Người đàn ông này nói lời dối lòng mình có phải là không cảm thấy xấu hổ không?

"Ha ha, được rồi được rồi! Em cứ coi lời tôi nói như gió thoảng bên tai, cái gì đã qua thì đã qua rồi! Tôi không muốn gây áp lực gì với em. Cậu bé mà em nói đó là con trai của Kim Jong In!" Baek Kyu tiết lộ!

"Cái gì? Con trai của Jong... In? Vậy tức là..." Hye Won bạo dạn đoán, chẳng lẽ nói, hai người bọn họ...

Baek Kyu cười gật gật đầu: "Cậu bé đó là do Jong In cố ý để nó đi lạc, sau đó ngẫu nhiên gặp Ah Reum. Phỏng chừng, năm nay chúng ta có thể nhận được thiếp cưới của bọn họ! Đến lúc đó em nhất định phải đến dự nhé! Tôi sẽ lại mời em một bữa tử tế! Bù lại một chút tổn thất lần này!"

"Ha ha, thật không? Bọn họ thật sự cùng nhau sao? Duyên phận trên đời này đúng là không thể nói rõ nha! Anh xem, đi du lịch một chuyến, thế là liền tác thành một mối nhân duyên tốt!" Hye Won cảm khái tự đáy lòng.

"Đúng vậy! Lần đi du lịch này, có người mừng có người buồn nha!" Chua xót cười cười.

Hye Won sửng sốt, không khỏi nghĩ đến hết thảy tình cảnh cùng với Na Jaemin ở Vịnh Hạ Long. Mà Baek Kyu thì lại đang nhìn Hye Won, nghĩ đến lúc bọn họ gặp nhau, hai người trong lúc nhất thời đều rơi vào hồi ức xa xôi...

Nhân viên phục vụ lúc này đưa đến hai bát mì, một đĩa đậu hũ Tứ Xuyên, cuối cùng còn nói thêm một câu: "Tiên sinh, quý cô, đủ rồi, xin mời dùng!"

Một câu nói khiến người đang trong mộng bừng tỉnh, hai người xấu hổ gật đầu. Ở đây e là hai người bọn họ gọi món ít nhất! Chỗ ngồi thì lại là vị trí tốt nhất!

Hye Won nghĩ đến lại không nhịn được cười: "Mau ăn đi! Anh xem một bát to như vậy, em cũng không ăn hết được!"

Baek Kyu lắc lắc đầu thở dài: "Quên đi! Ăn thôi!"

Nhân viên phục vụ một lát sau lại quay trở lại, trong tay còn bưng một bát canh: "Tiên sinh, quý cô, quấy rầy một chút! Đây là canh thịt bò hải sản mà chủ tiệm đặc biệt tặng cho khách hàng, hôm nay là kỷ niệm tròn một năm của tiệm chúng tôi! Xin mời thưởng thức!"

Canh thịt bò hải sản nóng hôi hổi, mùi thịt bò béo ngậy bắt đầu tỏa ra khắp xung quanh.

Mặt Baek Kyu quả thực ngây như phỗng! Bọn họ chỉ gọi hai bát mì, một đĩa đậu hũ Tứ Xuyên, thế mà lại còn được lãi thêm một bát canh! Chuyện này trong lịch sử ăn uống của anh đúng là xưa nay chưa từng có! Mặt anh không khỏi lúc xanh lúc trắng! Lòng tự trọng của đàn ông khiến cho anh nhất thời cảm thấy nhục nhã cực điểm!

Vừa định bày tỏ cám ơn, liền nghe thấy Hye Won đối diện một trận nôn ọe, kinh ngạc quay đầu nhìn về hướng Yoo Hye Won đang nôn khan...

Mất mấy giây, Baek Kyu tràn đầy áy náy cự tuyệt ý tốt của chủ tiệm. Vội vàng kéo cánh tay Hye Won qua, ngón tay đặt trên cổ tay cô, nhíu mày: "Em... có thai?"

Hye Won mặt đỏ lên, vội vàng rút tay lại, cầm đũa lên gắp một miếng mì, định đưa lên miệng.

Chưa kịp ăn, Baek Kyu đã gạt đũa của cô ra: "Em mang thai, lại còn ăn cái này?" Không khỏi cau mày trừng mắt với cô.

Hye Won kinh ngạc nhìn anh: "Sao vậy? Cái này... không ngon sao?"

"Đây là mì trộn đó, toàn dầu mỡ! Đại tiểu thư của tôi à! Quên đi quên đi, phục vụ!" Baek Kyu gọi, yêu cầu một suất mì trứng nóng!

"Này! Sao anh lại tự tiện như vậy? Em không thích ăn nước!" Hye Won nhấc đũa lên định ăn vụng, bị Kim Baek Kyu cả bát lẫn mì đều kéo đến trước mặt mình.

"Này! Kim Baek Kyu! Anh làm gì vậy? Anh mời người ta ăn cơm, một chút thành ý cũng không có?" Hye Won trừng mắt nhìn hành động của Baek Kyu, trách móc! Ánh mắt của cô vẫn xoay quanh bát mì trộn kia, đột nhiên dịch vị bắt đầu cuộn trào, có chút cảm giác thèm khát.

"Hye Won! Em mang thai, vì sao không nói với tôi? Mấy tháng rồi?" Baek Kyu hỏi rất tự nhiên.

Hye Won không có tâm tình trả lời: "Mới hơn hai tháng, anh cũng không hỏi em." Cảm giác thèm khát ngày càng mạnh mẽ, cô bất giác hướng về bát mì trộn kia mà nuốt nước miếng.

Baek Kyu vừa nhìn thấy dáng vẻ không có tiền đồ của cô, không khỏi mỉm cười, vội vàng gọi nhân viên phục vụ, thúc giục làm nhanh lên một chút.

Mì trứng nóng hôi hổi vừa đưa lên, Hye Won lại một trận nôn khan, cô vội dùng khăn giấy bịt miệng. Nhìn bát mì này, cảm giác thèm ăn lập tức biến sạch.

Baek Kyu bất đắc dĩ, lấy một cái bát không, gắp một ít mì trong bát của Hye Won ra, sau đó đảo lên đảo xuống.

Chỉ chốc lát sau, mì trong bát nhỏ đã nguội đi rất nhiều. Baek Kyu đưa bát qua, dịu dàng nói: "Ăn đi!"

Hye Won nhìn thấy mì đã không còn hơi nóng, vẫn thật sự có ý muốn ăn. Cô có chút xấu hổ nói: "Cám ơn anh nha, anh hình như rất có kinh nghiệm!"

Baek Kyu lườm cô trắng mắt: "Em rất không biết chăm sóc bản thân! Đã mang thai, sao lại có thể tùy tiện ăn mấy đồ dầu mỡ này chứ!"

Hye Won ăn một miếng mì, tấm tắc khen ngợi hương vị của mì ngon. Sau đó tránh nặng tìm nhẹ nói: "Anh thế nào? Vẫn một mình?"

Baek Kyu bắt đầu ăn mì trộn, câu được câu không trả lời...

----------------------

Renjun quả thật là đời trước thiếu nợ Na Jaemin, trong lúc Jaemin nhìn đồng hồ đếm ngược đến ba, Renjun liền xuất hiện ở văn phòng của hắn!

"Này? Tình huống gì đây? Tôi vừa mới dựa vào vợ của tôi, được gần gũi chăm sóc cô ấy, cậu liền khẩn cấp kêu cứu?" Renjun nhai kẹo cao su, dáng vẻ bất cần đời, xem ra tâm tình không tệ.

"Thế nào? Cô gái của cậu chấp nhận cậu rồi? Cậu lại có thể vì cô ấy mà không trở về Mỹ?" Jaemin nhẫn nhịn hỏi.

"Đúng! Để bọn họ đi gặp quỷ đi! Ai cũng không quan trọng bằng vợ con tôi! Có điều, Sohee của tôi vẫn chưa chấp nhận tôi, chúng tôi hiện giờ chỉ là bạn cùng phòng! Bạn cùng phòng hiểu không? Chỉ có thể nhìn từ xa không được vuốt ve!" Renjun thần bí nói, nhưng lại đắc ý dào dạt vì mình đã tiến triển thêm một bước.

Anh dựa vào công phu mặt dày mày dạn tu luyện nhiều năm qua của mình, vào ở nhà của Yoon Sohee. Tuy rằng bị cấm túc trong phạm vi quy định, nhưng Huang Renjun rất biết thế nào là đủ. Cái gọi là có công mài sắt có ngày nên kim, anh hiện giờ rất thích tình trạng truy đuổi đến tận cùng này, rất vui thích nha!

"Tôi không có tâm trạng đùa với cậu! Chỗ tôi xảy ra chuyện rồi!" Jaemin châm một điếu thuốc, cau mày nhăn mặt nói.

"Chệch... quỹ đạo? Jaemin? Cậu nói cậu chệch quỹ đạo phải không?" Renjun nghiêm túc phân tích giúp Na Jaemin.

"Đúng!"

"Nói nghe một chút, tình huống gì?" Renjun tò mò ngồi xuống, tư thế chăm chú lắng nghe. Không còn dáng vẻ bất cần đời như lúc trước, dường như thật sự có thể giải quyết vấn đề cho Jaemin!

Jaemin trầm tư một lát, liền nói hết ngọn nguồn mọi chuyện cho Huang Renjun! Đương nhiên, hắn không bỏ sót nhân tố chủ quan là chính mình coi đối phương là Yoo Hye Won, và sự thật chính mình chỉ nhằm cho bản thân "hoàn thành" , mà không hề dính dáng đến cái cô gái tên Emy kia! Hắn có lẽ là muốn dùng cách này để Renjun hiểu, hắn kỳ thực đã rất kiềm chế rồi! Hy vọng có thể giảm bớt tội lỗi của hắn.

Renjun không chút cười nhạo, ngược lại còn chân thành nhìn Na Jaemin, nói: "Mặc dù như vậy, thì có làm sao? Chẳng lẽ là lương tâm của cậu phát hiện? Cậu chủ động nói với Hye Won cái chuyện này sao? Chẳng phải là ở câu lạc bộ đêm gặp dịp thì chơi thôi sao? Cũng là giải quyết nhu cầu sinh lý của cậu, hoàn toàn có thể lý giải được!"

Jaemin kịch liệt lắc đầu, nói: "Cô gái kia hôm nay đến công ty, Hye Won cho cô ta mười vạn, là tôi sơ suất, tôi quên mất lời hẹn này!"

Renjun nhất thời nghẹn lời, nhưng nghe hắn nói như vậy, cũng phân tích ra bốn năm sáu thứ! Nói như vậy, là cô gái kia chủ động nói chuyện này với Hye Won? Haiz! Vị lão huynh này cũng thật quá đáng!"

"Cho nên?"

"Hye Won hiện giờ rất đau lòng, tôi chỉ là không nghĩ ra cách nào tốt để giải thích với cô ấy. Cậu hẳn là thường xuyên phải xử lý loại tình huống này!" Jaemin dập tắt thuốc, ánh mắt tràn đầy chờ mong nhìn Huang Renjun.

Renjun không khỏi giận dữ trừng mắt lườm hắn một cái. Cái gì mà bảo anh thường xuyên phải xử lý loại tình huống này? Anh bây giờ đã có một khoảng thời gian sống cuộc sống hòa thượng rồi!

"Phương pháp của tôi rất đơn giản! Kiên quyết không chịu thừa nhận!" Renjun kiên định nói, dáng vẻ như một chuyên gia.

"Cậu nghĩ ra cái chủ ý quái gì thế? Cô gái kia đã tìm đến cửa đòi tiền! Cậu cho là Hye Won là đứa trẻ lên ba hay sao? Huống chi, cô ấy còn vì tôi mà bị sẩy thai!" Jaemin phiền toái vò đầu bứt tóc.

"Hả? Có thai? Bị sẩy? Sao lại không cẩn thận như vậy? Không sao, hai người cố gắng một chút, đến lúc đó chúng ta định hôn ước từ trong bụng mẹ!" Renjun đột nhiên vẻ mặt hớn hở.

"Cậu đừng có nhắc đến cái chữ kia được không! Nghe thấy tôi liền cảm thấy cả người không thoải mái!" Jaemin và Hye Won chính là hôn ước từ trong bụng mẹ, giờ đã là thời đại nào rồi, Renjun còn nói đến chuyện đó! Quả thật là vớ vẩn! Hắn cũng không muốn con của mình sau này giống như bọn họ, cuộc sống loạn hết cả lên!

Thế là Renjun liền đứng dậy, cười nói: "Quan điểm của tôi chính là đánh chết cũng không chịu thừa nhận!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro