𝟙𝟙

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Không phải là tôi cố ý đâu! Em cũng biết, mười năm trước, tôi vẫn còn chưa có kinh doanh JSPark mà! Là văn phong xuất sắc của em làm tôi nảy ra ý tưởng này trong đầu. Mà hôm nay, tôi sẵn sàng mạo hiểm mất đi một người bạn... một người bạn tri kỷ thế này, là một tổn thất rất lớn, tôi nói thật đấy! Tôi chỉ muốn chân thành đối diện với em! Wonie, có thể cho JSPark một cơ hội hay không? Cũng là cho em một cơ hội! Tôi tin tưởng, có sự gia nhập của em, JSPark nhất định sẽ càng phát triển hơn, trở thành công ty đứng đầu trong ngành!"

Hye Won cảm động. Đúng vậy! Nếu Jisung muốn lừa gạt cô, anh hoàn toàn có thể không nói cho cô thân phận thật của mình. Vả lại, chính mình cũng có cái gì tốt lắm đâu?! Vừa định nói chuyện, đột nhiên cô nghe thấy một tiếng gọi:

"Chị dâu! Trùng hợp quá!"

Hye Won ngạc nhiên, đột ngột quay người, bất ngờ phát hiện khuôn mặt tươi cười rạng rỡ của Renjun đã đi đến bên cạnh mình, không nhìn thấy Jisung hơi nhíu mày. Cô vội vàng đứng dậy chào hỏi: "Renjun - sii, xin chào! Thật đúng là trùng hợp!"

Renjun cố ý đi lên trước, cẩn thận quan sát Jisung kỹ hơn, sau đó quay lại nhìn cô, dường như có ý hỏi.

"A", Hye Won nhanh chóng giới thiệu, "Renjun - sii, đây là bạn của tôi, Park... tiền bối!" Hye Won dừng một chút, lựa chọn cách xưng hô này, cô nghĩ không muốn để cho người khác biết mình đang làm gì. Xấu hổ cười cười, cô lại chỉ vào Renjun, hướng về phía Jisung giới thiệu: "Jisung - sii, đây là bạn của... chồng tôi, Huang Renjun!"

Trong mắt Jisung ánh lên một tia nhìn tinh tế, không dễ phát hiện, anh chủ động vươn tay đến bắt tay với Renjun. Hai người đàn ông mỉm cười hàm xúc, khuôn mặt bí hiểm.

"Renjun, anh đã ăn chưa? Có muốn ngồi cùng ăn với chúng tôi không?" Jisung thành ý mời nói.

"Không được rồi, tôi vừa ăn xong. Chính là nhìn thấy chị dâu ở đây, theo lễ nên qua chào hỏi một chút thôi. Được rồi, chị dâu, hai người nói chuyện đi! Buổi tối gặp lại!" Nói xong, khoác tay, xoay người đi lên lầu.

Cô đưa mắt nhìn theo Renjun đi lên mấy bậc cầu thang, sau đó liếc nhìn trên lầu, số lượng bàn có khách không nhiều, đột nhiên, một thân ảnh quen thuộc lọt vào tầm mắt. Trời ạ! Jaemin?! Anh ta ở đây?!

Jisung kéo tay Hye Won đang đứng sững sờ tại chỗ, ra hiệu cô ngồi xuống. Cô có chút không yên lòng. Tuy rằng vừa rồi Jaemin cũng không có nhìn cô, nhưng mà thật giống như cô bị bắt được nhược điểm gì, có chút hơi căng thẳng. Sao lại có việc tình cờ thế này?! Không phải là anh ta đi họp sao?!

Jisung đột nhiên hỏi: "Wonie, em kết hôn? Khi nào vậy?"

"A?" Hye Won khôi phục tinh thần, "À, ngày hôm qua."

Tay Jisung khuấy cà phê dừng lại, sau đó lại tiếp tục, tiếng nói trầm ấm lại vang lên: "Không nghe em nhắc gì đến chuyện đó."

"À." Hye Won nhàn nhạt cười, trả lời qua loa, "Chúng tôi là bạn từ nhỏ."

Như vậy nha, Jisung vừa xong lấy hai thân phận tiếp xúc với mình, một là Jisung, hai là Elaine! Kết hôn chuyện lớn như vậy, cô như thế nào lại không nói với Elaine được? Thực sự là trong cảm nhận của cô, đây căn bản không thể xem như hôn nhân đúng nghĩa. Nếu không phải vừa rồi nhắc đến Renjun, cô căn bản cũng quên chính mình đã kết hôn! Quên mất trên danh nghĩa mình đã có một người chồng.

Jisung còn muốn nói gì đó, nhưng lại không nói nữa, hai người rơi vào trầm mặc mấy phút đồng hồ. Mà ánh mắt Hye Won lại quay hướng lên lầu. Nếu về nhà anh ta hỏi, cô sẽ phải giải thích thế nào đây? Được rồi, đã nói là gặp gỡ một người bạn, sau đó nói chuyện phiếm, cùng ăn một bữa cơm. Cũng đã nói là Park tiền bối, qua loa có lệ như vậy chắc cũng không sao đi. Kỳ thực cũng chẳng có gì phải lo lắng, bọn họ đã có thỏa thuận, hai người không can thiệp vào chuyện riêng của nhau. Cô chẳng qua cũng chỉ ăn một bữa cơm cùng với Jisung thôi nha!

Jisung tò mò nhìn cô đang nhíu chặt mày, làm sao mà vị Huang tiền bối kia vừa xuất hiện, cô liền có vẻ suy nghĩ gì đó rất mông lung...

"Tôi..." Hai người đồng thời cũng mở miệng.

"Anh / Em nói trước đi!" Lại lần nữa đồng thanh!

"Ha ha, ưu tiên phụ nữ trước." Jisung bày ra bộ dáng quý ông, chăm chú lắng nghe.

"Tôi... muốn đi về trước."

"A? Vậy được rồi! Tôi hy vọng em có thể suy nghĩ thật kỹ về lời đề nghị của tôi."

"Được, tôi sẽ cho anh câu trả lời sớm nhất có thể! Jisung, rất vui được biết anh, cũng rất cảm ơn anh đã đánh giá cao tôi!" Cô đứng dậy, trong mắt tràn đầy ý cười, gật đầu nói.

"Được rồi, cùng đi ra thôi! Tôi tiễn em!" Jisung cầm lấy chiếc áo khoác trên ghế, dẫn bước đi ra phía cửa.

Hye Won lại đưa mắt nhìn lên trên lầu, chợt phát hiện người trên lầu đã không còn thấy bóng dáng đầu nữa. Trong lòng không khỏi giật mình một chút. Bọn họ rời đi lúc nào mà cô lại không biết.

Đúng lúc đi ra đến ngoài hiên của quán thì phía sau có tiếng gọi: "Hye Won!"

Cô lập tức dựng tóc gáy, ngay cả Jisung cũng nghe thấy tiếng gọi, ngạc nhiên nhìn ánh mắt khác thường của cô, nhỏ giọng hỏi: "Wonie, người đàn ông ở phía sau đang gọi em à?"

Hye Won nở một nụ cười có chút cứng ngắc, chậm rãi xoay người, ra vẻ kinh ngạc nói: "Jaemin? Sao anh cũng ở đây à?"

Renjun theo sau đuổi kịp đến, cười xấu xa giống như đang chờ xem trò hay, làm cho cô càng thêm có chút căng thẳng, bất an. Cô nhanh chóng ra vẻ trấn định nói: "Jaemin, đến đây giới thiệu một chút. Đây là bạn của em, Park Jisung, đúng bữa trưa thì gặp được. Jisung - sii, đây là chồng tôi, Na Jaemin."

Lần đầu tiên vừa nhìn thấy Jaemin, Jisung liền nhận ra ngay thân phận của anh, đáy mắt chợt có một tia sáng không dễ nhận biết. Anh không nghĩ đến chồng của Wonie thế nhưng lại xuất sắc như vậy! Không ngờ lại là chủ tịch tập đoàn Na thị! Trong lòng bỗng có một tiếng nói nhắc nhở, đối thủ này rất mạnh!

Hai người đàn ông lịch sự bắt tay, chào hỏi đôi câu. Sau đó, Jaemin lập tức bắt đầu phát huy vị trí làm chủ, bá đạo nói: "Hye Won, để Renjun đưa em về đi! Cậu ta mới từ Mỹ về, trước mắt ở lại nhà mình một thời gian. Em không ngại chứ?"

"Sao lại ngại được... Được rồi, vậy thì làm phiền anh Renjun nhé!" Cô có chút không hiểu, ở công ty không phải anh ta đã nói một lần rồi sao, làm gì còn phải nhấn mạnh lại lần nữa? Cho là cô bị lãng tai à!

Jisung lập tức thức thời nói: "Tổng giám đốc Na! Như vậy tôi xin đi trước! Sau này gặp lại!" Ánh mắt có chút thâm ý khác nhìn cô. Nghe cô hai lần giới thiệu mình, dường như là không muốn để cho người khác biết Jisung anh làm cái gì. Anh hiểu. Tính cách của cô anh biết rất rõ! Trong lòng tham vọng mạnh mẽ, nhưng xử sự lại trầm thấp, luôn luôn độc đáo, không thích những người bên cạnh biết được tài năng xuất sắc của cô, một mình tận hưởng loại niềm vui đạm bạc này. Đây cũng chính là điều anh thưởng thức ở cô bao năm qua.

Jaemin gật đầu ứng câu, nhìn Jisung rời LJN. Người đàn ông này thực sự không phải tầm thường, vừa rồi anh ta vừa gọi mình là tổng giám đốc Na, vậy nghĩa là anh ta biết thân phận của anh. Có lẽ cô sớm đã đề cập với anh ta về mình. Thế nhưng anh ta lại có thân phận thế nào đây? Jaemin không khỏi xoay người liếc cô, lạnh lùng hỏi: "Park cái gì?"

Hye Won sửng sốt, cái gì Park cái gì? Liền lặp lại: "Cái gì Park cái gì?"

Tức giận không biết làm thế nào phát ra, Jaemin ngữ khí cao hơn: "Bạn của em, em không biết tên là Park cái gì?!"

"A, anh ấy hả!" Cô trong cái khó ló cái khôn, "Anh ấy tên Park Tiên Sinh, họ Park, tên Tiên Sinh!"

Anh khóe miệng co giật. Park Tiên Sinh? Tên gì như vậy? Có quỷ mới tin! Chẳng muốn quan tâm tới cô nữa, không hiểu ra làm sao! Sợ anh làm thịt cái tên tiểu tử kia chắc?!

"Renjun, cậu cùng Hye Won về trước đi! Ở công ty tôi còn có việc." Dứt lời, Jaemin cũng không quay đầu lại, đi thẳng ra khỏi LJN.

Ở phía sau cô, Renjun chế giễu nói: "Tôi nói này, chị dâu, có muốn nói bừa thì cũng đừng quá vụng về như thế chứ! Làm gì có người nào tên Park Tiên Sinh?! Đi thôi, lần này chắc không cần áo khoác của tôi nữa đâu nhỉ!" Khoác áo vét lên, Renjun huýt sáo, dẫn trước đi ra ngoài.

Hye Won hận không thể cắn đứt lưỡi mình. Ai bảo tình huống quá khẩn cấp, cô chỉ là không muốn để bọn họ biết tên của Jisung thôi mà! Nếu bọn họ thực sự quan tâm, rồi lại đi tìm hiểu, vậy chẳng phải cô đang làm cái gì đều có thể dễ dàng bị khám phá ra sao?! Trong lòng cô vẫn muốn có chút yên tĩnh như vậy. Trước kia bị người khác coi thường, cho cô chỉ là một đứa chơi bời lêu lổng, cô đã ngoảnh mặt làm ngơ, đối với thái độ của người khác hiểu sai về cuộc sống của mình không thèm quan tâm. Bây giờ, cô lại càng hy vọng có thể giống như trước. Cuộc sống của cô không cần người khác phải hiểu. Mà càng nhận nhiều sự khinh miệt, cô ngược lại càng cảm thấy cuộc sống vô cùng có tính thách thức, vô cùng thú vị. Cái vỏ bề ngoài thấp hơn giá trị bản thân khiến cho cô thấy rất thoải mái! Về phần bọn họ nghĩ gì về cô, cô thực không có hứng thú quan tâm.

Len lén lè lưỡi, Hye Won quấn lại khăn quàng cổ, khôi phục tinh thần, đi theo Renjun ra ngoài.

Hye Won lại một lần nữa rõ ràng nhận thức được, đối với ngôi nhà này, Renjun quen thuộc hơn rất nhiều so với tưởng tượng của cô. Nếu không phải là cần chờ cô dùng vân tay để mở khóa, chỉ sợ là anh không cần cô dẫn dắt gì hết. Mà thực ra sáng sớm hôm nay cô còn lĩnh giáo anh không cần đến vân tay vẫn có thể thoải mái tiến vào!

"Chị dâu, cứ làm gì chị thích nhé! Tôi phải đi nghỉ ngơi đã, vừa về nước nên bị chênh lệch múi giờ hơi nhiều, hơn nữa tôi... dù sao cũng là người bị thương mà!" Renjun chỉ chỉ bên mặt mình. Vết sẹo đã khô kia trên khuôn mặt đẹp trai của anh hơi có chút nổi bật.

Hye Won nhìn xong, không khỏi đỏ mặt, đây chẳng phải là kiệt tác của mình hay sao?! "Rất xin lỗi!"

"Không cần xin lỗi! Tốt lắm, chị dâu, tôi lên lầu đây!" Renjun khoát tay, bộ dáng không sao cả, "ngựa quen đường cũ" đi về phía trên lầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro