𝟙𝟞

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Gì chứ... Quyến rũ... Em không có..." Lily quá sợ hãi! Anh ta sao lại biết được? Không phải lúc nãy khi mới bước vào anh ta đã thực sự rất tức giận sao?

"Cút!" Jaemin đột ngột cắt ngang, giọng nói không một chút độ ấm.

"Jaemin..."

"Bang" một tiếng, cái tát của Jaemin thẳng tay quét qua, Lily như nhìn thấy ngàn sao. Cô nàng quỳ sụp xuống đất, ôm lấy chân Jaemin, khóc lớn: "Na! Là anh ta ép buộc em! Không phải em tự nguyện. Anh phải tin em!"

Jaemin nắm tóc cô giật ra phía sau, ghé mặt lại gần cười nham hiểm nói: "Huynh đệ của tôi, so với cô tôi hiểu rất rõ! Tôi ở ngay bên ngoài, nếu cậu ấy ép buộc cô, cô có thể kêu, tôi chắc chắn sẽ nghe được! Chỉ sợ là cô thực hưởng thụ đi! Cô hẳn là biết quy tắc trò chơi của tôi. Cút!" Rút chân về, Jaemin không chút lưu tình đứng lên, quay lưng về phía Lily.

"Em không dám kêu, em sợ cha mẹ anh nghe được..." Lily giọng nói uất ức, dường như thật sự đáng thương...

Cô còn muốn nói thêm gì nữa, nhưng Na Jaemin đột nhiên lớn tiếng cắt ngang: "Cô còn có mười giây để rời khỏi căn phòng này! Đừng để tôi nhìn thấy cô một lần nữa! Mười, chín, tám, bảy..."

Lily còn muốn giải thích thêm, lại phát hiện thái độ của Jaemin căn bản không có ý muốn dịu đi, mà cái tên Renjun kia còn lộ ra vẻ mặt đang xem kịch vui. Cô lập tức hiểu rõ vị trí của mình trong lòng hai người đàn ông này. Chớp nhoáng đứng lên, Lily lấy va li ra, mở tủ quần áo, quơ vội vài bộ quần áo, nhét vào va li, lại nhanh chóng khoác lên một bộ, liền mở cửa chạy vọt ra ngoài.

Không đến ba giây, hai người đã nghe được "oành" một tiếng, cửa sập lại. Lily hiển nhiên đã rời đi! Mà trùng hợp anh cũng vừa đếm tới "Một "! Trong phòng yên lặng như tờ. Renjun miệng huýt sáo, bắt đầu dậy mặc quần áo.

"Bỏ qua, Renjun!" Giọng nói rất bình tĩnh.

"Mình biết!" Câu trả lời có chút hờ hững.

"Cậu thật sự đúng là dám làm hả?!" Trong giọng nói còn có tia tức giận.

"Dạy dỗ cô ta một chút thôi! Phụ nữ chủ động mình từ trước đến giờ đều không ham!" Tiếng cười khẽ vẻ chán ghét: "Có điều, mình phát hiện ra một bí mật... cậu thế mà cũng đánh phụ nữ!"

"Sau này việc của tôi cậu bớt nhiều chuyện đi!" Dù sao cũng là phụ nữ của mình, để cho người khác động vào, trong lòng anh vẫn không được thoải mái!

"Loại phụ nữ này mà cậu cũng có thể coi trọng được, Jaemin! Mắt cậu không phải là có vấn đề rồi chứ?! Muốn mình giới thiệu cho cậu một cô người mẫu không?" Renjun trêu chọc nói.

"Được rồi! Không cần mượn đến cậu làm mối! Cậu nhớ đấy, chỉ có một lần này thôi, nếu còn có lần sau nữa, tôi tuyệt đối không tha cho cậu đâu!" Jaemin lớn tiếng cảnh cáo nói.

"A! Lần sau có cho mình người phụ nữ của cậu, mình cũng không thèm! Quá nhàm chán! Ngực lớn vô vị, ham cái của ấy sẽ ngày càng ngu ngốc!" Renjun không quên bóng gió nói móc thêm một câu.

Đột nhiên, bên ngoài có tiếng đập cửa "Bang bang!" vang lên, theo sau đó là giọng nói lo lắng của Hye Won: "Jaemin? Jaemin! Mở cửa, ah! Lily tiểu thư vừa chạy như điên ra ngoài! Anh mau đi xem một chút đi! Jaemin?"

Jaemin đưa tay mở cửa phòng, cô ở bên ngoài không kịp chuẩn bị tâm lý, lập tức bị bất ngờ khiến cả người ập vào, bịch một tiếng, ngã nhào trên mặt đất, không may còn vô tình đá trúng cái thùng rác đổ lăn ra!

"A!" cô xấu hổ, ngẩng đầu nhìn tình trạng trong phòng, khuôn mặt đỏ bừng vì mình vừa bị ngã sấp.

Jaemin tròn mắt nhìn xuống, cô ấy rốt cuộc có phải người bình thường không vậy?! Làm sao mà chỉ mới thế đã ngã sấp xuống rồi?! Cô có phải là bị thiếu dinh dưỡng gì không?

Ngược lại, Renjun không nín được cười, nói: "Haha, Hye Won, em không sao chứ?"

Hye Won nở nụ cười yếu ớt: "Không sao, không có việc gì... Lily tiểu thư, cô ấy..."

"Là tôi bảo cô ta đi!" Anh đột nhiên giải thích.

A? Anh ta bảo cô ấy đi? Có ý gì vậy? Ánh mắt hồ nghi nhìn Jaemin cùng Renjun trên giường, đảo qua đảo lại giữa hai người! Làm sao thế? Cãi nhau à? Chia tay? Ai da! Liên quan gì đến cô đâu!

Cô bỗng nhiên nhớ tới chính mình bị ngã vẫn còn ngồi dưới đất, vội vàng chống tay muốn đứng dậy. Đột ngột dừng lại, trên tay cô có cái gì đó dính dính, làm cho cô không khỏi kinh ngạc nhướn mày. Theo ánh mắt cứng ngắc của cô, hai người đàn ông cũng nhìn về phía tay cô!

Chết tiệt!

Renjun nhìn trừng trừng, ôi trời! Cái kia là... Cô ấy thật đúng là ông bà ông tổ! Khuôn mặt màu đồng không khỏi lại nhuộm thêm một chút đỏ nữa!

Hye Won sau một giây liền nhận ra vật đang dính dính ở tay mình. Chính là cái "thứ kia"! Một cảm giác buồn nôn lập tức liền nhảy lên đến tận cổ họng! Biến thái! Vậy mà vẫn còn hơi ấm nữa chứ! Cô áp chế tức giận, thân mình run run đứng lên, bàn tay căn bản là còn không dám khép lại. Đôi mắt khinh thường bất ngờ bắn về phía Jaemin, nhìn anh giống như là quái vật, sau đó giọng nói không chút sợ hãi tuôn ra: "Jaemin, về sau để ý kỹ "đồ nghề" [1] của anh, đừng để cho bọn chúng "chạy" lung tung!"

Dứt lời, cô dùng bàn tay kia không bị dính bẩn "này nọ", dứt khoát mở cánh cửa ra, lập tức biến mất!

"Haha, haha!" Trong phòng nổ ra tràng cười ầm ĩ! Còn có tiếng chửi của một người đàn ông nào đó.

"Jaemin, về sau để ý kỹ "đồ nghề" của cậu, hả?" Renjun học theo giọng điệu quái gở của cô, trêu chọc nói.

"Cậu im đi!" Mặt Jaemin đen sì! Đồ nghề? Mệt cô có thể nghĩ ra! Lại nói, anh trừng mắt nhìn cái tên vui sướng khi thấy người gặp họa kia, là kiệt tác của cậu ta đấy có được không?! "Renjun? Nếu tôi không có mất trí nhớ, thì hình như cái vật ghê tởm khiến người nào đó buồn nôn kia là từ thân thể của cậu lấy ra đấy?" Jaemin nghiến răng nghiến lợi nói. Vừa rồi rõ ràng anh người phải chịu oan. Không biết như thế nào, chính là anh phải nén giận một hồi. Có điều anh cũng không nghĩ muốn giải thích gì, loại chuyện này anh không cần thiết phải giải thích với cô gái nhỏ kia. Huống chi, anh cũng sử dụng cái vật ấy. Phỏng chừng về sau cũng có thể bị cô phát hiện vào lúc nào đấy. Lúc này cái của Renjun xem như là kinh nghiệm cho cô đi!

"Jaemin? Đây là phòng của cậu. Mình không thừa nhận. Hye Won của cậu làm sao lại nghĩ tới lên đầu mình được? Ha ha ha!" Renjun ngang ngược cười ầm ĩ, còn cố tình vặn thân người duỗi cái lưng mỏi, lắc đầu nói: "Jaemin? Mình thực sự nghi ngờ gu thẩm mỹ của cậu! Loại phụ nữ không biết liêm sỉ như Lily sao mà cậu cũng nhìn được?! Mà mình nói cho cậu biết: Của cô ta là đồ giả đấy!" Renjun làm một cử chỉ phóng đại ở trước ngực: "Cậu tung hoành tình trường nhiều năm như vậy, cảm giác thật hay không thật mà không phát hiện ra à? Mình suýt chút nữa thì ói ra luôn! Nếu không phải cô ta bám riết cầu xin mình không buông, cậu nghĩ là "đồ nghề" của mình và cậu có thể tùy tiện để ai nhìn thấy cũng được sao?"

Sắc mặt Jaemin tối sầm, còn chờ cậu ta nói cho mình? Anh sao mà lại không biết ngực của cô ta đã bơm thêm này nọ chứ, chẳng qua anh chỉ để ý cảm giác lúc ôm trong tay, còn cô ta làm gì thì mặc kệ! Tên tiểu tử này đã được lợi rồi còn khoe mẽ!

"Tiểu tử cậu chán sống rồi có phải không?!" Jaemin nheo mắt nguy hiểm, khí thế cả người như muốn băm vằm Renjun thành trăm mảnh!

"Hahaha! Sớm biết rằng hương vị của cô ta buồn nôn như thế, mình có khi thà ăn luôn Hye Won của cậu còn hơn!" Renjun cười ha ha, nhanh chóng theo cánh cửa thông đi vào phòng cô, để lại anh với vẻ mặt căm phẫn.

Chết tiệt! Jaemin chửi ra tiếng. Ăn luôn Hye Won? Nghĩ đến điều đó, anh lập tức rùng mình. Cái dáng người kia làm thế nào có thể khơi lên dục vọng chứ?! Hừ! Huang Renjun chết tiệt! Quên đi, anh lại đổi bạn giường khác là được. Đột nhiên, nhìn thấy cái vật ghê tởm kia trên mặt đất, một tiếng hét rống lên: "Renjun!!! Quay lại mang "đồ nghề" của cậu đi ngay!"

[1] “Đồ nghề”: Chính xác trong nguyên gốc thì Hye Won gọi cái “vật kia” là 孩子 (hài tử; nhi đồng; trẻ em; trẻ con; con nít; em bé; bọn nhỏ). Trong convert dịch ra là “bọn nhỏ”. Lúc đầu người dịch định sử dụng từ “hài tử” hoặc “tiểu đệ”, nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì không thấy thuần Việt lắm, vì vậy người dịch quyết định đổi lại thành “đồ nghề”. Tuy rằng về từ thì không hoàn toàn chính xác, nhưng nghĩ về nghĩa tổng thể thì không thay đổi, mà sắc thái biểu cảm thì lại thuần Việt & thú vị hơn!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro