𝟟𝟜

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Hye Won, có thể đừng đi nữa được không?” Thanh âm của Na Jaemin giống như ma chú vậy.

Hắn điên rồi phải không? Tại sao lại đột nhiên giống như người say vậy?

“Buông….. tôi ra! Anh...” Hye Won đột nhiên phát hiện giọng nói của chính mình cũng có chút hổn hển xa lạ, còn hơi run rẩy nữa.

“Hye Won, tha thứ cho tôi! Hãy ở lại đi! Cảm thấy được không? Cơ thể tôi mãnh liệt cần có em!” Na Jaemin lén đưa Hye Won vào một góc tối.

Hắn hôm qua lại đi tìm đàn bà, nhưng vẫn không được.

Hắn cơ hồ muốn phát cuồng lên! Nhìn thấy người phụ nữ kia, trong đầu hắn chỉ tràn ngập dáng vẻ đáng thương điềm đạm của Hye Won!

Hắn trước giờ không phải là người thích nói lời yêu đương ngọt ngào. Có trời biết, hôm nay hắn đến đón cô, giây phút vừa nhìn thấy cô, thì cơ thể hắn không biết tại sao, lại bức bối đến phát điên lên được.

Hành động nho nhỏ của cô hôm nay không chỉ không làm hắn chán ghét, mà ngược lại càng làm cơ thể hắn nảy sinh ra nhu cầu mãnh liệt. Hắn cũng không biết tại sao, là vì hôm nay cô rất đẹp hay sao? Nói thật, con gái đẹp trong yến tiệc tối nay không ít, cô căn bản không nằm trong top, nhưng lại thu hút mạnh mẽ ánh mắt của hắn.

Hắn thậm chí cũng không có tâm tư nào nói chuyện làm ăn, ánh mắt đảo quanh tìm kiếm cô.

“Anh... nói như vậy... là có ý gì?!” Hye Won toàn thân cứng ngắc, thẹn quá hoá giận.

Cô bắt đầu giãy dụa, nhưng hắn ôm chặt quá, cánh tay hắn rất rắn chắc. Cảm giác duy nhất là vật cứng ngắc đằng sau càng ngày càng sát vào mông cô, làm cô tim đập chân run.

Cảm giác ấm nóng sau lưng truyền qua toàn thân cô như một luồng điện. Hắn đang hôn cô! Trời ơi! Hắn đang hôn lưng cô! Từng chỗ từng chỗ một, làm cho cô càng thêm hoảng loạn...

“Buông tôi ra!” Hye Won thấp giọng quát.

Đột nhiên, cô cảm thấy cánh cửa đằng sau được mở ra, cô lại bị Na Jaemin đưa vào một căn phòng.

Trời ơi! Khủng khiếp quá! Nỗi kinh hoàng lập tức tràn qua cơ thể cô. Cô nhớ ra hắn là tên cầm thú! Cô nhớ ra hắn mang đến sự sỉ nhục và đau đớn cho cô!

“Á! Buông ra! Anh làm trò gì vậy? Na Jaemin! Anh điên rồi sao?” Hye Won bắt đầu liều mạng giãy dụa, muốn thoát ra khỏi sự kiềm chế của hắn, trái tim cô tràn ngập nỗi kinh hoàng và run rẩy.

“Suỵt!” Na Jaemin lật người cô lại mặt đối mặt với mình, ôm chặt lấy cô.

“Nhìn tôi đi, Hye Won, cơ thể tôi bức bối muốn em, em không cảm giác được sao? Em biết ngày hôm tôi đi tìm đàn bà, nhưng con mẹ nó chứ qua không dùng được! Em có hiểu không? Trừ cơ thể em ra, tôi con mẹ nó trên người bất kỳ con đàn bà nào khác chính là phế vật! Em nói cho tôi biết, em hạ cổ gì với tôi thế? Rốt cuộc em làm cái trò gì với tôi thế?” Na Jaemin gắt gao dán chặt mắt vào khuôn mặt ngơ ngác thất kinh của Hye Won. Hắn giờ muốn cô, muốn đến nhức nhối. Hắn chẳng qua là muốn cho mình một lý do đầy đủ mà thôi!

Vừa nghĩ đến việc ngày mai cô bỏ đi, hắn càng thêm vội vàng, không biết bị làm sao, giống như bị trúng tà vậy. Sao hắn lại hoá ra vô dụng như vậy! Là Thượng Đế đang trừng phạt hắn đã miệt mài quá độ hay sao? Hay cô nhóc này chính là Vu Bà chuyển thế?

“Đồ khốn nạn nhà anh! Anh dùng hay không dùng được thì liên quan gì đến tôi? Na Jaemin, tôi cảnh cáo anh! Anh nếu không muốn làm loạn tiệc mừng thọ của bố anh lên thì cứ tiếp tục! Anh cho rằng tôi để cho anh cưỡng bức lần thứ hai hay sao?” Hye Won hận đến ngứa răng, cô rất hối hận mình đã tin tưởng hắn! Cô nâng cao giọng nói để làm cho hắn thanh tỉnh lại một chút.

Na Jaemin đột nhiên nở nụ cười: “Làm loạn? Tôi và vợ hợp pháp của tôi ở trong phòng làm đạo lý phu thê, có cái gì không đúng nào?”

Hye Won lạnh toát toàn thân, trời ơi! Nụ cười quỷ dị của hắn giống như một loại yêu nghiệt vậy...

Giày vò đã đủ lâu.

Hye Won nước mắt đầm đìa khuôn mặt, cô nằm trên giường, nhìn lên trần nhà, trong phòng vẫn vang lên tiếng nhạc du dương, đủ để che giấu tiếng quát tháo của cô.

Lễ phục của cô vẫn mặc trên người, nhưng quần lót và tất da chân đang nằm trên mặt đất. Na Jaemin nằm cạnh cô, bộ Tây phục xộc xệch, hắn gấp gáp đến độ không cả cởi quần, chỉ cởi thắt lưng ra...

Lần thứ hai cô bị hắn cưỡng bức!

Hắn đứng dậy nhìn cô. Ánh mắt trống rỗng không có tiêu cự, nước mắt đầm đìa trên mặt. Sự phiền muộn kéo đến. Hắn có phải bị điên rồi không? Tại sao cứ chạm vào cơ thể cô là lại giống như bị ma ám vậy. Lần này hắn muốn đem lại cảm giác khác cho cô, nhưng vẫn làm cho cô khóc như hoa lê trong mưa vậy.

Có trời mới biết, nãy giờ hắn nhẫn nhịn khổ sở thế nào. Nếu là phụ nữ có kinh nghiệm nhất định sẽ cảm ơn hắn dịu dàng ôn nhu biết bao. Hắn nhẫn nhịn rất khổ sở, vì muốn làm cho cô thoải mái hơn, hắn khống chế tốc độ của mình... Nhưng làm sao cô có thể cảm ơn hẳn được cơ chứ?!

Hắn nhìn lên quần áo cô, đáng chết! Mình gấp gáp như khách làng chơi từ bao giờ vậy? Ngay cả quần áo trên người mình cũng không cởi ra thứ nào! Nhưng chết tiệt là hắn lại cực kỳ hưởng thụ. Cô thật thuần khiết, thật đẹp!

“Tôi muốn đơn ly hôn!” Hye Won đột nhiên phun ra một câu khàn khàn.

Na Jaemin nhìn biểu hiện quyết tuyệt của cô, nhíu chặt mày. Cô muốn rời bỏ hắn như vậy sao? Trái tim nổi lên cơn phiền muộn! Thân thể cô đã là của hắn rồi, lẽ nào cô muốn đi cùng người đàn ông khác sao? Nghĩ đến việc cô sẽ cùng Park Jisung bỏ đi, Jaemin nhíu mày càng chặt! Người đàn bà của hắn làm sao có thể để người khác mang đi được cơ chứ?

“Căn cứ vào hợp đồng, thời hạn kết hôn của chúng ta là một năm” Na Jaemin ngồi xuống, châm một điều thuốc, hai người giống như đang đàm phán vậy.

Hye Won tâm chợt lạnh, nói như vậy, cô bị đùa giỡn rồi.

“Tôi có thể trả tiền vi ước” Hye Won nghiến răng nghiến lợi nói.

“Tôi không chấp nhận!” Na Jaemin nhả ra một ngụm khói thuốc.

“Tôi có thể bỏ đi!” Hye Won ngồi bật dậy, căm hận nhìn hắn trừng trừng. Không ai nghĩ được hai người này vừa làm chuyện gì.

Dáng vẻ tiều tuỵ nhưng phẫn nộ của cô lại có phần gợi cảm, Na Jaemin không khỏi nhíu mày, chậm rãi nói: “Dù em có chạy đến hang chuột ở Nam Cực thì tôi cũng sẽ tìm ra em, cứ tin tưởng vào năng lực của tôi đi!”

Hỗn đản! Hye Won dùng ánh mắt mà mắng chửi hắn. Hắn quả thực là quá mức vô sỉ! Hợp đồng trước đây coi như không coi vào đâu! Hợp đồng của bọn họ cơ hồ đã trói buộc cô!

Cố gắng áp chế lại tâm trạng sắp phát điên lên của mình, Hye Won nói: “Anh có thiếu đàn bà đâu!”

Na Jaemin gắt gao nhìn chằm chằm vào mắt cô nói: “Đúng vậy! Nhưng hiện tại cơ thể tôi chỉ tiếp nhận Yoo Hye Won!” Nói đoạn, Jaemin mạnh mẽ nghiêng người về phía trước, cúi đầu xuống hôn lên đôi môi, nhả một ngụm khói vào miệng cô, làm Hye Won bị bất ngờ ho sù sụ rớt cả nước mắt.

Sau đó hắn lại cười, cười đến ôn nhu, ôn nhu đến quỷ dị...

Oành một tiếng long trời lở đất! Cô rốt cuộc đã gả cho loại người gì thế này?! Sao cô có thể rơi vào ma chú này được?!

Là ai nói không cho phép cô rời đi?! Shit!

Cô ngây ngốc đi theo hắn quay về nhà. Lại ở căn phòng sát vách phòng hắn. Nhưng hắn nửa đêm đứng bên giường cô, cảnh cáo cô, không được chạy trốn, nếu không hậu quả tự chịu!

Hye Won ngoan ngoãn gật đầu, trong lòng tính toán làm thế nào để bỏ đi thần không biết quỷ không hay trong lúc hắn đi làm.

Tóm lại hôm nay bắt buộc phải bỏ đi, tránh đêm dài lắm mộng. Cô không muốn ở lại bên cạnh hắn một giây phút nào nữa! Hắn rõ ràng là cái đồ trứng thối ngu ngốc không giữ chữ tín! Là một con côn trùng đói bụng ăn quàng.

Không cho phép bỏ đi hả?! Hắn nói sao là cô phải nghe vậy ư? Hắn cho rằng cô là đứa trẻ mới lên ba sao? Giờ là xã hội nào rồi, lẽ nào hắn có thể bắt nhốt cô lại hay sao?

Hye Won nhanh chóng gói ghém lại đồ đạc thành một túi hành lý đơn giản, lại đem túi xách trên người nhét luôn vào hành lý, như vậy có vẻ nhanh gọn. Cô quyết định bay đến Jeju. Tuy sớm hơn dự kiến vài ngày, nhưng cứ coi như là đi du lịch đi!

“Alo! Mẹ ơi, con định đi du lịch. Vâng ạ, đi vài tháng ạ. Ồ, Jaemin ạ, anh ấy... đi cùng con. À, đúng rồi, hưởng tuần trăng mật ạ. Ha ha, còn phải đi nhiều nơi nữa a! Đi Jeju trước. Công ty a? Haha, công ty à? Anh ấy sẽ xử lý ạ. Không sao đâu mẹ, anh ấy sẽ chăm sóc con!” Hye Won gọi điện thoại cho mẹ, lại gọi điện từ biệt mấy người bạn.

Tóm lại, vài tháng này cứ cho là cô không gọi điện thoại cho ai thì cũng không có ai nghi ngờ cả! Vì vậy, nếu cô không xuất hiện bên cạnh hắn cũng có cái mà giải thích.

Tốt lắm, giờ G đã điểm.

Hye Won bước ra khỏi cửa, đưa mắt nhìn biệt thự của Na Jaemin, cười tự giễu, giống như là mình vừa trải qua một giấc mộng vậy. Chính mình dùng thái độ giỡn chơi để đùa giỡn với bản thân, rốt cuộc người chịu thiệt vẫn là bản thân mình. Phụ nữ a, có một số trò chơi là không thể tham gia vui đùa được.

Cô xoay người lại cầm lấy túi hành lý định cất bước đi thì “Két” một tiếng, xe của Na Jaemin đã dừng lại bên cạnh cô.

Cô giật thót tim, xong rồi! Sao hắn lại tới đây chứ? Không phải để bắt cô đi chứ! Rốt cuộc là tại sao hắn biết được? Lại còn xuất hiện rất đúng lúc nữa chứ!

Na Jaemin xuống xe, lạnh lùng nhìn cô: “Vội vàng đi hưởng tuần trăng mật như vậy sao?” Nói đoạn hắn cầm lấy túi hành lý trong tay cô, đặt vào cốp sau xe, sau đó ra hiệu bảo cô lên xe.

Chẳng lẽ hắn muốn đưa mình đi sao? Hắn không tức giận ư? Hay là...

Hye Won nghi ngờ lên xe, trên ghế lái phụ có một chiếc áo khoác của Na Jaemin, cô cầm lấy vắt lên cánh tay, rồi mới ngồi vào chỗ.

“Muốn đi đâu?” Na Jaemin giọng điệu như dặn việc nhà vậy.

“Ừm.... Busan.” Hye Won nói bừa một chỗ. Dù sao hắn định tiễn mình đi, về sau sẽ không gặp lại nữa. Vậy cứ đi Busan trước rồi chuyển máy bay đi chỗ khác. Nhất định không thể để hắn bắt được.

“Vậy vé máy bay đi Jeju của em có cần phải trả lại nữa không?” Na Jaemin bình thản hỏi.

Chết tiệt! Đã biết rồi còn hỏi, thật là âm hiểm mà! Sao hắn lại biết được? Cô đặt vé máy bay trên mạng, lẽ nào máy tính xách tay của cô đã bị hắn theo dõi? Không thể nào? Hắn không thể tốn nhiều tâm tư với nàng như vậy được.

“Hừ, là nhạc mẫu đại nhân dặn dò tôi phải chăm sóc em chu đáo. Em rất kinh ngạc hay sao? Nếu hôm nay tôi không xuất hiện thì em cứ thế mà biến mất hả?” Na Jaemin bất động thanh sắc nói, nhưng ngữ khí lại càng làm cho người ta rợn tóc gáy hơn.

“Ồ, quên mất, là đi Jeju. Anh nghĩ cái gì vậy. Chẳng phải tôi sớm đã bảo với anh cuối tháng tôi định đi Jeju hay sao? Vừa định gọi điện thoại cho anh. Còn chưa kịp gọi anh đã đến rồi. Cảm ơn anh đã tiễn tôi!” Hye Won lúng túng nói. Thật là muốn cắn lưỡi mình quá đi. Cô việc gì phải giống như cô dâu nhỏ giải thích với hắn như thể? Cô định đi đâu thì việc gì đến hắn? Sao nào, mới ngủ với hắn hai lần, thì có thể chứng minh được cái gì nào?! Bọn họ không phải là vợ chồng hờ hay sao!

“Không, chúng ta cùng đi.” Na Jaemin nhếch mép cười. Cho dù nhạc mẫu không gọi điện thoại cho hắn, hắn cũng biết trước chuyến bay của cô rồi. Hắn đã dặn dò thuộc hạ, nếu các hãng hàng không và trạm xe lửa có hành khách tên là Yoo Hye Won thì phải lập tức thông báo cho hắn. Nhưng tại sao hắn làm vậy thì bản thân hắn cũng không lý giải nổi.

Hắn tự nhủ, Hye Won bắt buộc phải làm vợ hắn đúng một năm. Giống như ước định trước đây của bọn họ. Mà hiện tại, cô lại kèm thêm một nhiệm vũ nữa, là thoả mãn cơ thể hắn. Ai bảo giải dược duy nhất bây giờ là cô chứ!

Hye Won run rẩy hít một hơi. Hắn nói vậy là ý gì? Cái gì mà cùng đi chứ? Rốt cuộc hắn muốn làm gì? Việc gì hắn cứ phải dây dưa với một cô gái nhỏ như cô chứ?!

“Anh có ý gì?” Hye Won chất vấn.

“Hừ, tôi nói rồi, tốt nhất là em đừng có ý nghĩ muốn trốn đi. Em nên biết năng lực của tôi! Hay là em muốn hàng ngày tôi phải phải bốn vệ sĩ lực lưỡng đi theo em?” Na Jaemin ung dung nói, nhưng làm cho người nghe phải rét run lên.

Hye Won lập tức á khẩu. Đáng chết! Hắn muốn hạn chế tự do thân thể của cô sao? Hắn rốt cuộc muốn như thế nào đây?

“Na Jaemin! Anh...” Hye Won tức đến nỗi nói không ra lời.

Đột nhiên, di động của Na Jaemin vang lên, tiếng nhạc vui tai ngắt lời Hye Won.

Jaemin nghe điện, giọng của một người phụ nữ: "Na... là em đây…."

“Két!!!” một tiếng, chiếc xe đột ngột phanh gấp, lao về phía vỉa hè, dừng khựng lại.

Hye Won không phòng bị, “bốp” một cái đầu bị đập lên kính chắn gió phía trước.

Thật ngốc mà! Hye Won xoa trán, tại sao lần nào cô cũng ngốc như vậy! Cô hung hăng trừng mắt nhìn kẻ gây họa, lại kinh ngạc nhìn sắc mặt trắng bệch của Na Jaemin.

Chợt nghe thấy giọng nói kích động của Na Jaemin: “Em đang ở đâu?”

Đối phương không biết nói gì, Na Jaemin vội vàng kêu: “Anh lập tức qua đó!”

Tiếp theo hắn nói với Hye Won: “Xuống xe!”

“Hả?” Hye Won sửng sốt, hắn bắt cô xuống xe, nhưng đã tới sân bay đâu.

“Tôi nói xuống xe!” Na Jaemin gầm lên như dã thú.

Hye Won sợ run bắn cả người, vội xuống xe. Vừa đóng cửa lại, chiếc xe chồm lên, chân bị đạp lún.

Đây là cái tình huống gì vậy? Hắn bị làm sao thế? Đã xảy ra chuyện gì vậy? Sao sắc mặt hắn khó coi vậy? Trước giờ cô chưa từng nhìn thấy dáng vẻ đó của hắn. Trước giờ hắn luôn luôn cao thâm bí hiểm... Trời ơi! Hành lý của cô... Hành lý của cô còn ở trên xe! Không có hành lý thì sao đến sân bay được! Gọi điện thoại... Hye Won vội vàng móc túi ra... Trời ạ! Điện thoại còn ở trong túi xách.

Hye Won kêu to: “Ê! Jaemin... Hành lý của tôi! Hành lý của tôi!” Cô liều mạng vẫy tay, hy vọng hắn có thể nhìn thấy cô qua gương chiếu hậu.

Đúng rồi, áo khoác. Hye Won phất phất áo khoác của hắn trong tay, đuổi theo: “Hành lý của tôi! Na Jaemin... Dừng xe! Hành lý của tôi!”

Một chiếc xe tải lớn từ đằng sau lao đến, trong nháy mắt đâm vào Hye Won đang vung chiếc áo, cô thuận thế bị đâm văng đi...


Jung Seyoon đứng ở giữa quảng trường âm nhạc, mái tóc dài tung bay trong gió. Đôi mắt đeo kính đen tựa hồ như muốn thông qua tầng kính đen kia nhìn thấu tâm linh của con người.

Na Jaemin phanh gấp xe lại cực nhanh. Hắn vội vàng xuống xe, đứng cạnh xe nhìn Jung Seyoon. Những người đi gần hắn sẽ phát hiện vệt nước mắt còn chưa khô trên mặt hắn.

Seyoon nhìn ngắm người đàn ông cách đó không xa. Năm năm trời, hắn vẫn anh tuấn soái khí như trước. Thân hình cao lớn là thứ mà cô ta thường xuyên mơ tưởng đến khi ở bên Mỹ. Năm tháng không lưu lại dấu vết gì trên người hắn, ngược lại lại có hương vị của người đàn ông trưởng thành.

Cô ta từ từ gỡ kính ra, cười tươi như hoa nở, giống như mình chưa từng bỏ đi vậy.

Na Jaemin mặt mày có phần dúm dó, hắn không dám tin người con gái đã biến mất năm năm trời lại một lần nữa xuất hiện trước mặt mình. Năm năm trước, hắn chưa bao giờ biết mình có thể nhớ cô nhường nào. Đến lúc này khi đã nhìn thấy cô, hắn vẫn nhớ, nhớ mùi vị của cô, nhớ nụ cười của cô, nhớ nụ hôn của cô, nhớ tất cả của cô...

Hắn bất động, cô ta cũng yên lặng. Hai người cứ thế nhìn nhau.

Cuối cùng, Jung Seyoon cử động trước, cô đong đưa eo hông, chậm rãi đi đến gần hắn, ngẩng đầu lên, vuốt ve khuôn mặt hắn, tươi cười như trước: “Na, em đã trở về!”

Hắn không hỏi cô tại sao, càng không muốn biết. Vì thế hắn mãnh liệt hôn lên môi cô, bá đạo hôn điên cuồng, hai cánh môi mềm mại kia làm trái tim hắn run rẩy. Hắn điên cuồng ôm chặt lấy cô, ôm lấy lưng, ôm lấy cánh tay, cảm giác thật sự được sự tồn tại của cô.

“Na, anh thật hư đốn! Làm người ta không thở được rồi nè!” Seyoon thở gấp, nũng nịu đánh yêu lên vai Jaemin, giống như một đôi tình nhân đang giận dỗi nhau vậy. Cô biết, Na Jaemin không chịu nổi sự nũng nịu của cô. Hắn từng nói rằng, nếu ngày nào cô cũng nói chuyện với hắn như vậy, thì hắn sẽ đêm đêm sênh ca, tinh tận nhân vong!

“Seyoon... Seyoon của anh! Tình yêu của anh!” Na Jaemin dựa đầu vào trán Jung Seyoon, không ngừng mút mát môi cô, gọi tên cô từng tiếng từng tiếng một. Nụ hôn giống năm năm trở về trước, tiếng yêu giống như năm năm về trước. Hắn vẫn là hắn, cô vẫn làm cho hẳn động tâm như vậy...

“Được rồi, người ta lạnh quá đi!” Jung Seyoon ý đồ dời sự chú ý của hắn đi, cô ta sợ hắn kích động lên, muốn cô ngay giữa quảng trường này.

Đối với mị lực của bản thân, Seyoon cực kỳ có tự tin. Trước cũng vậy, giờ cũng vậy, tương lai cũng như vậy! Đặc biệt khi đối tượng là Na Jaemin.

“Lạnh à? Trời ạ! Đáng chết! Mau mặc vào!” Jaemin lập tức cởi áo ngoài ra choàng lên người cô ta. Trời mới biết, hắn lái xe nên vốn đã mặc không nhiều, cởi nốt cái áo này ra thì chỉ còn lại một cái áo sơ mi mỏng!

Seyoon khoác chiếc áo rộng thùng thình vào, đẩy Jaemin ra, đi thẳng lên xe. Đây là hình thức họ ở chung năm năm trước. Cô ta vẫn luôn được hắn nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa.

Na Jaemin khuôn mặt rạng rỡ tươi cười, đi theo cô ta lên xe. Sự kích động và kinh hỉ trong lần gặp lại này vẫn đang nhộn nhạo trong lòng hắn.

Xe lái băng băng trên đường quốc lộ, không có mục đích. Bởi vì Na Jaemin biết Jung Seyoon thích nhất hắn ở khoản xe cộ, thích nhất là hắn phóng như bay trên đường quốc lộ, mà cô thì an vị trong xe, hưởng thụ thế giới hai người. Cô từng nói, tư thế lái xe của hắn rất đẹp trai, hắn lái xe càng nhanh thì cô càng có cảm giác an toàn. Giống như hai người đang xuyên qua chín tầng mây vậy.

“Na, tại sao không hỏi?” Seyoon nghiêng đầu nhìn Jaemin bên cạnh, giống như một vị hoàng tử trong thần thoại Hy Lạp.

Na Jaemin mắt nhìn về phía trước, xe đang chạy với tốc độ kinh người. Hắn biết Seyoon thích loại tốc độ này. “Có bỏ đi nữa không?”

“Ha, không nhất định” Seyoon cười khẽ.

“Két!!!” một tiếng, Na Jaemin hơi lệch tay lái, tiếp đó tốc độ chậm dần.

Seyoon cười càng cuồng vọng hơn, sau đó thu lại nụ cười, nghiêm trang nói: “Nhìn biểu hiện của anh kìa!”

Jaemin cũng cười, nói rõ từng tiếng: “Không bao giờ để em đi nữa! Ngồi vững nhé!” Thế là chiếc xe phi cực nhanh, nụ cười của Na Jaemin còn đọng lại mãi trên môi.

Jung Seyoon liếc mắt nhìn hắn, hắn vẫn thu hút cô như vậy, xuất sắc đến nỗi làm cho cô phát cuồng. Tại sao hắn không hỏi cô, năm năm trước đã đi đâu? Tại sao không hỏi, năm năm trước tại sao cô lại bỏ đi?

Mà Seyoon cũng nghe nói hắn đã kết hôn rồi, hắn lại nói như vậy, chẳng lẽ hắn sẽ ly hôn sao? Lần này mình về, thật sự có thể có được tình yêu của hắn một lần nữa sao? Nếu năm năm trước, hắn lựa chọn kết hôn với cô, thì sao cô lại bỏ đi cho được? Tại sao lại bỏ đi cùng tên Huang Renjun kia? Không được, Na Jaemin là của cô! Cô sao có thể cho phép hắn cưới vợ, mà người đàn bà đó không phải là cô? Nếu hắn kết hôn thì đối tượng chỉ có thể là cô!

Hắn không đưa cô về nhà mà đến một khách sạn năm sao.

“Na? Anh biết là em không thích chỗ này mà.” Thứ mà Jung Seyoon không thích nhất chính là khách sạn. Nếu đàn ông mang người đến khách sạn, cho thấy hắn căn bản là không coi trọng ngươi. Năm năm trước, hắn chưa bao giờ đưa cô đến chỗ này.

“Gấp gáp quá, anh chưa chuẩn bị được. Seyoon, em ráng chịu một chút. Muộn nhất là ngày mai anh sẽ tặng em một căn biệt thự.” Na Jaemin ôm lấy bờ vai cô, ánh mắt tràn đầy vẻ xin lỗi và sủng ái. Hắn không thể đưa cô về chỗ hắn được. Cô không giống như những cô gái kia. Hắn phải cho cô một căn nhà, một căn nhà ổn định. Hắn sẽ lập tức dặn dò thuộc hạ, mua một căn biệt thự, an bài xong sẽ đưa cô đến ở.

Lần này hắn nhất định sẽ không để cô bỏ đi nữa!

“Anh có phải đang ghét bỏ em không?” Jung Seyoon đẩy Na Jaemin ra, xoay lưng lại phía hắn. Chỉ chốc lát sau, hai bả vai cô ta đã run run lên.

Na Jaemin lập tức thất kinh, hắn vội đi lên trước, choàng tay ôm lấy vai cô, nhìn khuôn mặt đẫm lệ của cô ta, đau lòng nói: “Seyoon, em... Chết tiệt! Sao em lại nghĩ như vậy? Sao anh có thể ghét bỏ em được?”

“Na, năm năm trước, em...” Jung Seyoon muốn nói lại thôi, khóc càng dữ.

Na Jaemin lập tức ngăn cô ta lại: “Không cần nhắc đến nữa! Seyoon! Không quan trọng nữa! Cái gì cũng đều không quan trọng nữa! Chỉ cần em trở về là tốt rồi!”

“Không! Em phải nói! Em phải nói!” Jung Seyoon ra sức lắc đầu lia lịa: “Na, là hắn, hắn đã cưỡng bức em! Em không có cách nào, em không có mặt mũi nào gặp lại anh! Hắn, Huang Renjun! Hắn là đồ cầm thú! Hắn đã cưỡng bức em!”

Na Jaemin vừa nghe thì giống như sét đánh ngang tai, hắn kinh ngạc mở to hai mắt! Hắn? Huang Renjun? Cưỡng bức?

Shit! Tên khốn! Mẹ nó chứ, nó dám cưỡng bức Jung Seyoon sao? Nó nói là nó đưa cô ấy đi! Chẳng lẽ không phải là cô ấy tự nguyện hay sao? Đáng chết mà!

“Em nói cái gì? Yoonie? Em nói lại lần nữa xem?” Na Jaemin nắm lấy bả vai Jung Seyoon.

“Là hắn, Huang Renjun, hắn cưỡng bức em! Huhu..” Seyoon khóc cực kì bi thương, nhào vào lòng Na Jaemin...

Na Jaemin đầu kêu “oành” một tiếng, gân xanh nổi đầy trán! Hắn hung dữ gầm lên: “Chết tiệt! Seyoon, anh phải đi làm thịt thắng súc sinh đó!”

Nói đoạn, Na Jaemin định đứng dậy thì Jung Seyoon lập tức giữ hắn lại, nép cả người vào lòng hắn, vừa khóc nức nở vừa nói: “Không cần đâu! Cầu xin anh, Na, không cần đâu! Không cần đi tìm hắn! Em không muốn nhớ lại chuyện này nữa! Đừng đi tìm hắn nữa! Nếu không em sẽ càng thêm tủi nhục!”

Na Jaemin đau lòng nâng khuôn mặt cô ta lên, hôn lên nước mắt trên mặt cô ta: “Yoonie, tại sao không nói cho anh biết? Tại sao để anh hiểu lầm lâu như vậy? Tại sao làm cho anh đau khổ suốt năm năm trời?”

Jung Seyoon ngồi ngay người lại, chua sót cười cười, nói: “Em vốn dĩ nghĩ là cả đời này sẽ không gặp lại anh nữa! Nhưng... em... em quá nhớ anh! Na, em yêu anh! Em thật sự rất rất yêu anh! Năm năm trời, không ngày nào em không nhớ đến anh! Nhớ nụ cười của anh, nhớ giọng nói của anh, nhớ nụ hôn của anh, nhớ tất cả tất cả của anh... Na! Em thật sự không thể chịu đựng được nữa! Nếu không trở về thì em sẽ chết! Anh sẽ không ghét bỏ em chứ?”

“Ngốc ơi! Sao anh lại có thể ghét bỏ em chứ? Anh đau lòng lắm! Seyoon! Anh tuyệt đối sẽ không bỏ qua hắn! Khốn kiếp! Anh tuyệt đối sẽ không bỏ qua tên kia!” Na Jaemin hôn lên môi Jung Seyoon, gợi mở hàm răng cô, cuồng dã mút mát môi lưỡi cô.

Sự cuồng nhiệt làm Jung Seyoon toàn thân nóng rực. Cô ta giành quyền chủ động, ra sức đáp lại hắn, thuận thế cởi cúc áo hắn ra. Cơ thể cường tráng lập tức kích thích hormon trong cơ thể cô ta, cô ta dán tấm thân đẫy đà của mình vào cơ thể hẳn, vô cùng dụ hoặc mà cọ xát vào nhau. Cơ thể này cô nhung nhớ đã rất lâu rồi.

Trong số các đối tượng yêu đương của cô ta, thì Na Jaemin và Huang Renjun có thể nói làm cho cô ta thèm khát nhất. Đương nhiên, đàn ông cô ta có rất nhiều. Nhất là năm năm ở Mỹ kia. Sau lưng Renjun, cô ta lại dùng kế “xử nữ” để câu rùa vàng, nhưng đều không thành công! Cô ta không biết có phải số mình xui xẻo hay không. Nếu không phải vì tên Huang Renjun kia chậm chạp không chịu kết hôn với cô ta, cô ta lại không tìm thấy đối tượng khác thích hợp, thì sao cô ta trở về được?

Cô ta biết, năm năm trước chỉ cần cơ thể cô ta vừa chạm vào lồng ngực hắn là hắn liền quên hết thảy mọi thứ bắt đầu yêu cô ta, giống như kẻ nghiện ma tuý vậy. Cô ta đối với cơ thể mình thập phần tự tin.

Đàn ông gặp phải cô ta đều điên cuồng như vậy. Ngay đến người đàn ông như Na Jaemin và Renjun cũng không ngoại lệ. Jung Seyoon trong mắt tràn ngập ý cười. Na, em đến đây! Anh sẽ vẫn giống như xưa, phải ngã gục dưới váy em thôi.


Na Jaemin tay run run rít thuốc như điên. Shit! Có phải hắn quá căng thẳng hay không? Khốn kiếp! Cái quái gì đang xảy ra vậy? Tại sao vào thời điểm đó hắn vẫn nghe thấy tiếng thét chói tại của Hye Won? Tại sao hắn vẫn không thể hoàn thành?

Hắn giây phút đó đọc được ánh mắt hứng thú đầy kinh ngạc rõ ràng của Seyoon. Một cảm giác sỉ nhục nhất thời xuyên suốt từ đầu đến chân hắn. Hắn hung hằng rít một hơi thuốc, rồi dí mạnh đầu lọc thuốc vào gạt tàn.

Cửa phòng tắm mở ra, Seyoon trần truồng từ bên trong bước ra, trên người là vết tích vừa được tắm gội, mái tóc dài mềm mại xoã xuống, từng giọt nước rơi tí tách xuống.

“Na? Có muốn đi tắm không anh?” Seyoon lời nói thập phần ôn nhu, giống như quan tâm đến một cậu em trai nhỏ vậy.

Na Jaemin xuất thần nhìn Jung Seyoon. Một thân hình hoàn mỹ đến như vậy! Năm năm trôi qua, hắn vẫn mê luyến cô như trước. Bộ ngực to tròn quyến rũ kia thu hút toàn bộ ánh nhìn của hắn, vòng eo mảnh mai thon thả kia không có lấy một chút mỡ thừa, bộ mông nở nang khơi dậy dục vọng vô hạn của hắn...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro