𝟟𝟝

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Na Jaemin hôm nay không đi làm, hắn đưa Jung Seyoon đến một căn biệt thự mới. Biệt thự này hắn mua riêng cho Seyoon. Nơi này sẽ là tổ ấm yêu đương của bọn họ.

Năm năm trước, hắn không nắm chắc lấy mỗi phút mỗi giây được ở bên Seyoon. Lần này hắn tuyệt đối sẽ không như vậy nữa.

“Yoonie, lại đây, nhìn xem, có thích không em?” Na Jaemin ôm vai Seyoon đi vào căn biệt thự.

Jung Seyoon bình thản nhìn ngó xung quanh, khéo léo khen ngợi cảnh đẹp một hồi, sau đó kín đáo thở dài.

“Yoonie, anh biết em định nói gì. Cho anh vài ngày, anh sẽ mang đến cho em một niềm vui bất ngờ! Tin anh đi!” Na Jaemin chân thành ôm chặt Jung Seyoon. Thật muốn ôm như vậy cả đời, vĩnh viễn không buông tay.

Seyoon vùi mặt vào lồng ngực Na Jaemin. Ha ha, cô ta biết niềm vui bất ngờ mà hắn muốn đem đến cho cô là gì! Có chuyện gì làm cô ta mong chờ hơn chuyện hôn nhân đâu! Năm năm trước, hắn đã bỏ lỡ cô. Như vậy, nếu giờ hắn muốn giữ được cô, thì chỉ có duy nhất một cách mà thôi!

Seyoon cô không phải người xấu! Cô chỉ muốn tìm một con rùa vàng để cưới thôi! Chẳng lẽ như vậy cũng là sai sao? Nếu không phải năm năm trước Na Jaemin cứ lải nhải cái gì mà “đính ước từ bé”, rồi năm năm nay Huang Renjun lại làm nhảm cái gì mà “áy náy có lỗi”, thì Seyoon cô đã sớm được làm vợ, làm mẹ trẻ con rồi!

Jung Seyoon cô chẳng qua là một người phụ nữ muốn kết hôn đến nỗi hơi hơi điên cuồng một chút thôi mà!

“Có muốn đi mua đồ không? Anh nhớ rõ em thích nhất là đi shopping ở mấy cửa hàng thời trang!” Na Jaemin nhìn cô ta yêu chiều, gần như là sủng nịnh lấy lòng.

“Được, em cũng muốn đi, cảm ơn anh, Nana!” Seyoon cười tươi như hoa nở. Cô ta biết Jaemin vốn không bao giờ tiếc chuyện tiền bạc, hắn là người đàn ông có thể hái sao trên trời cho cô ta. Nếu... ha ha... Seyoon cười gượng. Nếu năm năm trước hắn có thể cho cô ta danh phận, thì cô ta tội gì phải bôn ba khổ sở như vậy chứ. Đàn ông chẳng lẽ không thể hiểu được tâm tư của phụ nữ hay sao?

Trong shop thời trang, Seyoon thử rất nhiều bộ quần áo cô ta thích, chỉ cần mặc thử lên người là Na Jaemin bất động thanh sắc bảo nhân viên bán hàng gói lại luôn.

“Thưa ngài, đây là giày của vợ ngài, lần trước để quên ở tiệm!” Một nhân viên bán hàng mỉm cười đi đến, đưa cho hắn một cái túi, còn không quên nịnh nọt khen ngợi Jung Seyoon: “Phu nhân, chị thật xinh đẹp quá!”

Shit! Na Jaemin vừa nghe liền biến sắc. Một nhân viên khác lập tức chạy tới, lôi nhân viên này đi, còn không ngừng lén lút nhéo cô ta vài cái. Ngu ngốc! Đến đứa ngốc cũng biết người đàn bà này không phải là phu nhân của Na Tổng! Thật là vỗ mông ngựa lại bị ngựa đá mà. Theo như biểu hiện ngu ngốc của cô ta, thì chắc là cô ta nhầm lẫn Seyoon với Hye Won mà Na Jaemin đưa tới đây mua lễ phục lần trước.

Jung Seyoon cười cười, ánh mắt dừng lại khuôn mặt đen sì của Na Jaemin, cố ý ra vẻ kinh ngạc nói: “Em không biết rằng anh sẽ mang mấy em út đó đến đây đấy?”

Jaemin bực bội vuốt mấy sợi tóc mái loà xòa trước trán lên, lúng túng nhìn Seyoon đang nhìn chăm chăm vào hắn: “Yoonie, hiểu lầm thôi, không đáng nhắc đến”

Chỉ vậy thôi sao? Jung Seyoon nhìn Jaemin, ánh mắt hắn né tránh cô, tựa hồ có ẩn tình gì đó. Hắn chẳng lẽ không muốn nói với cô về hôn nhân của hắn hay sao? Không muốn nhắc tới người vợ kia sao?

Seyoon cười nhạt, xoay lưng lại tiếp tục thử váy. Khuôn mặt lập tức biến đổi. Hắn đang che chở con bé kia sao? Vợ hắn rốt cuộc là thần thánh phương nào? Hắn không muốn nói với cô phải chăng là có ý muốn bảo vệ cô ta? Hay hắn muốn đối đãi với Jung Seyoon cô giống như năm năm trước? Định coi cô như cái gì đây? Tình nhân hay sao? Ha! Trong từ điển của Seyoon cô không có chữ này. Năm năm trước không có! Hiện giờ không có! Tương lai lại càng không thể có.

Nếu nhìn từ góc độ này thì hoàn toàn có thể nhận ra ngũ quan xinh đẹp của Jung Seyoon đã biến dạng. Sự ghen tị cùng phẫn hận trong nội tâm cô ta bùng lên, khuôn mặt vốn rất xinh đẹp sáng lạn lúc này đã trở nên nhăn nhúm.

Lúc ngẩng đầu lên, cô ta nhìn thấy bóng của nhân viên vừa nãy đang đi tới phòng vệ sinh, không khỏi nheo mắt lại: “Na, em muốn đi toilet một chút, anh chờ em chút nhé?” Seyoon cười ngọt ngào đối mặt với Jaemin, hôn lên môi hắn trong ánh mắt nồng nhiệt của hắn, hài lòng nhìn yết hầu hắn trượt lên trượt xuống, cười đắc ý. Cô ta thích nhìn thấy đàn ông quẫn bách mà động tình vì cô ta, cô ta là Jung Seyoon, là cực phẩm trong đám đàn bà con gái.

Uốn éo thân hình đẫy đà, Seyoon đi vào toilet. Vừa hay gặp được nhân viên bán hàng lúc nãy đưa giày cho Jaemin.

“Tiểu thư!” Seyoon tỏ ra rất thân thiện.

“Ồ, chào chị, phu nhân có việc gì cần giúp không a?” Cô gái bán hàng tươi cười đon đả.

Một tiếng gọi “phu nhân” làm Jung Seyoon hoa tâm nộ phóng, cô ta đã đợi bao lâu để nghe được từ này rồi? Có phải người ngoài nhìn vào thấy cô ta và Na Jaemin rất xứng đôi hay không?

“Ha ha, tôi chỉ muốn cô nói cho tôi biết, cô gái lần trước ông xã tôi đưa đến đây đã mua bộ trang phục nào vậy?” Seyoon cười tươi tắn, nhưng trong lòng cô ta thì đang hừng hực lên như bị lửa thiêu. Cô ta cố ý nhấn mạnh 3 chữ “ông xã tôi” để tuyên bố chủ quyền của mình.

“Ủa? Lần trước không phải đưa chị đến hay sao?” Đột nhiên ý thức được mình lỡ lời, cô gái lập tức che miệng lại.

Seyoon đột nhiên cười tươi rói để người ta không nhìn ra được tâm trạng của mình: “Ha ha, không sao đâu, đàn ông chính là như vậy mà! Ha ha, cô không cần để ở trong lòng!”

Seyoon nhiệt tình nắm lấy tay của cô gái bán hàng. Thật giống như Na Jaemin là chồng của cô gái bán hàng vậy, cô gái kia xấu hổ cười cười.

Động tác thân thiết như vậy làm cô nhân viên lập tức hết khúc mắc trong lòng, cô ta ngây ngốc cười vuốt đuôi: “Thật xin lỗi, phu nhân, quả thực tôi không biết ạ... À, đúng rồi! Bộ trang phục lần trước không còn nữa! Chị muốn xem catalog không?”

Cô gái bán hàng ngây thơ đưa Jung Seyoon đến đại sảnh rồi lấy ra một quyển catalog.

Seyoon mở catalog ra, nhìn thấy bộ lễ phục mà nhân viên bán hàng chỉ cho thì lập tức trợn mắt lên. Hắn mua cho con nhóc kia bộ lễ phục này sao? Sắc mặt cô ta dần dần trở nên rất khó coi. Nếu nói là một bộ quần áo bình thường thì có lẽ Seyoon không ghen tỵ rõ ràng như thế. Bộ lễ phục này nhìn là biết không phải hàng đại trà rồi. Hắn đưa con nhóc đó tham gia buổi tiệc quan trọng nào vậy? Những suy đoán trong lòng khiến Jung Seyoon cực kỳ không thoải mái.

“Tiểu thư, tôi muốn một bộ lễ phục như vậy!” Seyoon cười ngọt ngào, dịu dàng nói.

Cô gái kia lắc đầu nói: “Xin lỗi phu nhân, bộ này chỉ có một chiếc, là viên bảo ngọc của cửa tiệm chúng tôi, là thiết kế độc nhất vô nhị của Awen tiên sinh! Hơn nữa, ngày đó chính Awen tiên sinh tự mình tặng cho vị tiểu thư kia...”

“Đủ rồi!” Jung Seyoon the thé ngắt lời nhân viên bán hàng rồi dập quyền catalog lại đến sầm một tiếng!

Na Jaemin nhìn thấy Seyoon từ trong phòng vệ sinh đi ra, cứ nghĩ là cô vẫn đang chọn quần áo.

Hắn vừa gọi điện thoại xử lý công việc của công ty. Lại vụt nhớ đến cô nhóc Yoo Hye Won kia, giờ có phải đang tiêu dao khoái hoạt ở Jeju không?

Nghĩ đến cô lúc này đang thoải mái cỡ nào thì Na Jaemin lại không thoái mái chừng đó. Hắn ở đây chịu đủ loại giày vò, cô nhóc đó lại tràn trề sinh lực hưởng thụ phong cảnh đẹp, đây là loại lô-gíc gì vậy?

Hắn bấm một dãy số quen thuộc đợi đối phương nhận cuộc gọi. Nhưng tiếng chuông vang lên không biết bao nhiêu lần mà không có người nghe! Chết tiệt! Cô nhóc này! Nghĩ là trời cao hoàng đế xa, hắn không có cách nào tóm được cô hay sao? Dám không nghe điện thoại của hắn sao?

Hắn nghĩ đến việc mình đang cầm đơn xin ly hôn thì lại bực. Đúng rồi, cô ta đi đâu thì có liên quan gì đến hắn? Hắn gọi cô làm cái gì? Có gì để nói chứ? Tuy nói rằng sắp ly hôn nhưng hắn vẫn không khỏi bị cô quấy nhiễu.

Shit!

“Luật sư Kim!” Na Jaemin không biết làm thế nào để trút hết bực dọc trong người ra, liền gọi điện cho luật sư Kim: “Có việc tôi muốn nói với anh một chút!”

Hai bên vừa hàn huyên vài câu, Jaemin chưa dặn dò luật sư Kim xong thì nghe thấy tiếng quát tháo của Jung Seyoon, hắn vội vã qua loa kết thúc cuộc điện thoại, đứng dậy, đi qua đó.

“Yoonie? Xảy ra chuyện gì vậy?” Jaemin quan tâm hỏi, ánh mắt chất vấn đồng thời đảo qua cô nhân viên.

Chỉ thấy cô gái kia sắc mặt trắng bệch, sợ mình làm sai chuyện gì, đắc tội với khách, xua tay rồi rít: “Tiên sinh, không có! Chính là phu nhân của ngài vừa mới muốn mua bộ lễ phục lần trước ngài mua, nhưng ngài biết đấy, đó là thiết kế độc nhất của Awen tiên sinh, chỉ có một bộ."

Jung Seyoon đột nhiên ngắt lời cô, lớn tiếng quát: “Tôi nói là đủ rồi, sao cô cứ lải nhải gì lắm thế? Quên đi, không mua nữa, không mua nữa, cái gì cũng không mua!”

Nói đoạn, Seyoon bực tức vứt toẹt quyển catalog xuống đất, thật trùng hợp lại mở ra đúng trang có ảnh bộ lễ phục kia, giống như cố ý muốn làm cô ta bực mình vậy.

Jung Seyoon hung dữ trừng mắt lườm quyển catalog, lấy giày cao gót dẫm đạp lên hình ảnh kia, không chút thương tiếc lại dùng gót chân di di xoáy tròn lên ảnh bộ lễ phục, cuối cùng cho đến khi nó nhăn nhúm không ra hình thù gì thì cô ta mới chịu thôi! Hừ lạnh một tiếng, Seyoon sải bước cồm cộp đi ra ngoài cửa tiệm.

Na Jaemin cau mày kinh ngạc nhìn Seyoon, sao cô ấy... lại thất thố như thế? Chỉ bởi vì một bộ lễ phục hay sao?

“Tiểu thư, phiền cô gói lại hết chỗ quần áo vừa rồi...” Na Jaemin vừa định đưa cho nhân viên bán hàng tấm thẻ tín dụng vàng, thì bị Jung Seyoon đang bừng bừng giận dữ quay trở lại giật phắt lấy tấm thẻ.

Hắn nghe thấy âm thanh choe choé của cô ta rít lên: “Tôi đã nói rồi, không mua là không mua! Còn muốn nói bao nhiêu lần nữa đây hả?” Sau đó cô ta quay về nhân viên bán hàng gào ầm lên: “Nhìn cái gì mà nhìn? Lắm chuyện. Nhân viên phục vụ ngu ngốc không hiểu chuyện như cô, đúng là ông chủ của cô mù dở rồi mới thuê cô!"

Jaemin bị bộ dáng của cô ta làm cho sững sờ. Hắn chưa từng nhìn thấy dáng vẻ không rõ phải trái, điên khùng như vậy của Seyoon. Một thân hình xinh đẹp lúc này giống như đang lên cơn động kinh vậy, thật là không hòa hợp chút nào. Cô ấy làm sao vậy? Sao lại mất phong độ như thế?

Hắn là vì lâu lắm không ở cùng cô, quên mất dáng vẻ vốn có của cô, hay thời gian 5 năm trôi qua cô ấy đã chịu những kích động gì vậy?

Tóm lại lần đầu tiên Na Jaemin nhìn thấy dáng vẻ xấu xí đó của Jung Seyoon, hơn nữa nàng ta cơ hồ không để ý một chút nào đến hình tượng của mình, vừa đi vừa phun phi phi!

Ngẩn người giây lát đã nhìn thấy Seyoon ra khỏi cửa tiệm, Jaemin vội nhanh chóng đuổi theo.

Trong xe yên tĩnh lạ thường.

Thật lâu sau đó, Seyoon yếu đuối nói: “Thật xin lỗi, Nana, em thất thố quá!”

Jaemin chỉ cười không nói, chuyên chú lái xe.

Jung Seyoon đột nhiên tâm trạng cực kỳ buồn bực. Lần này trở về cô ta có mục đích rõ ràng, mà anh ấy cũng có ý này. Nhưng mỗi khi hai người ở bên nhau thì cô ta cảm thấy rất không thoải mái. Giống như cô ta đang cướp chồng người khác vậy, có một cảm giác hụt hẫng, thiếu ăn ý sao đó. Trời biết, vốn dĩ cô ta đúng là cướp chồng người khác mà!

“Nana! Em nghe nói anh đã kết hôn rồi có phải không?” Jung Seyoon không nhịn được nữa, nếu cô ta không chủ động đề cập đến vấn đề này, chỉ sợ Na Jaemin cả đời này cũng không nhắc đến nữa.

“Ừm” Âm thanh qua quýt đáp lại cho có lệ.

“Hừ, bộ lễ phục đó anh tặng cô ta phải không?” Trong óc Seyoon không ngừng hiện ra hình ảnh bộ lễ phục kia, giản dị nhưng thanh lịch, cô ta thậm chí có thể tưởng tượng được mình mặc nó vào thì sẽ xinh đẹp diễm lệ chói lóa đến mức nào!

“Không cần giữ trong lòng, Yoonie!” Na Jaemin ôn nhu nắm lấy tay Jung Seyoon, đặt lên ngực mình nói: “Nơi đây chỉ có em, luôn luôn chỉ có em!”

Seyoon cũng động tâm. Còn có lời hứa nào làm cho người ta cảm động hơn nữa nào? Cô... Cô... có phải vừa rồi hơi quá đáng không? Không biết có làm Na Jaemin sững sờ không. Cô ta rất muốn khống chế bản thân, nhưng không biết tại sao cảm giác ghen tị và phẫn nộ này làm cho cô ta cơ hồ muốn phát điên lên, nếu Na Jaemin không ở đó thì e rằng cô ta sẽ đánh cho con bé bán hàng đó tơi tả cho coi!

Cho đến khi lên xe rồi thì cô ta vẫn còn đang bị sự tức giận thiêu đốt. Toàn bộ lồng ngực như muốn nổ tung ra!

“Nana, em có làm anh giật mình không?” Jung Seyoon rụt rè hỏi.

“Ha ha, anh thật còn không biết được là Yoonie của anh cũng biết ghen cơ đấy?!” Jaemin thoải mái nói, giống như đang sủng nịnh một đứa trẻ hư hỏng quậy phá vậy.

“Đáng ghét! Còn không phải tại anh hết sao?” Jung Seyoon ra vẻ tức giận rút tay lại, cười ngọt như mật.

“Yoonie, tin tưởng anh, hôn nhân của anh đối với chúng ta không hề có trở ngại gì hết. Còn nhớ Yoo Hye Won không?” Na Jaemin định đem mọi chuyện nói cho Seyoon biết, hắn không muốn cô lại bỏ đi năm năm lần nữa, hắn không đợi được nữa!

“Yoo Hye Won?” Seyoon cố gắng lục soát lại trong đầu mình nhân vật này, nhưng cuối cùng vẫn lắc lắc đầu.

Na Jaemin thở ra một hai, thận trọng nói: “Năm năm trước, vào buổi tối em bỏ đi, anh đi dự sinh nhật, em nhớ không? Chuyện đính ước từ nhỏ của bọn anh đó.”

“Là cô ta sao?” Seyoon vừa nghe đến đêm của năm năm trước đó thì giật nảy người. Khoé mắt liếc nhìn Na Jaemin, quan sát phản ứng của hắn, hắn sẽ không phải là đã biết cái gì đó rồi chứ?

“Đúng thế! Cô ta vẫn là đối tượng kết hôn vừa ý của 'bố mẹ chồng' em. Thế nên anh liền thuận theo ý các cụ mà kết hôn...” Na Jaemin giống như đang kể chuyện xưa vậy.

“Năm nay mới kết hôn à? Tại sao lại đợi đến 5 năm?” Jung Seyoon rất muốn biết bản thân cô ta đóng vai trò gì trong cảm nhận của hắn...

Tại sao phải đợi năm năm à? Nếu không phải bị vợ chồng Na lão gia kia ép buộc thì e rằng hắn sẽ đợi thêm vài cái năm năm nữa ý chứ.

“Ha ha, em không muốn biết anh ở chung với vợ mới cưới của anh thế nào sao?” Na Jaemin vừa nhìn đường vừa quan sát biến đổi trong biểu hiện của Seyoon.

Quả nhiên biểu hiện ghen tị của cô đã thu hết vào trong đáy mắt hắn, Na Jaemin chợt mừng như điên trong lòng.

“Nana, anh quá đáng! Anh đang khoe khoang với em sao?” Seyoon ngoảnh đầu sang một bên, nhìn ra ngoài cửa xe.

“Ha ha! Yoonie của anh, sao anh lại khoe khoang trước mặt người phụ nữ của anh chứ! Anh chỉ muốn nói cho em biết, anh và vợ anh không hề có tình yêu, trừ danh nghĩa vợ chồng ra, thì bọn anh thậm chí cả bạn bè cũng không bằng! Em có hiểu không?” Na Jaemin nói thành thật. Nhưng hắn không đem sự thực của vợ chồng hắn nói ra, không phải hắn không muốn nói thẳng, nhưng dựa vào tính cách của Jung Seyoon thì nếu cô ấy biết được, sao có thể không để trong lòng đây?

Mà hắn thì sao? Hai lần đó chỉ do ngoài ý muốn mà thôi! Nếu không phải do cô nhóc đó hại hắn thê thảm như vậy thì sao hắn có thể đói bụng ăn quàng, ngay cả thứ phế phẩm như cô ta hắn cũng không buông tha chứ? Chuyện này đối với hắn mà nói là việc ngoài ý muốn, đối với Seyoon mà nói thì càng không cần phải biết.

“Ý của anh là hai người có thể ly hôn bất kì lúc nào sao?” Jung Seyoon vội hỏi.

Ly hôn? Hắn không phải là đang tiến hành hay sao? Nhưng chuyện này chỉ có thể bí mật tiến hành, nếu để Na lão gia biết thì e rằng sẽ có người chết thảm!

“Ha ha ha!” Na Jaemin cười phá lên. Jung Seyoon vẫn giống như năm năm trước vậy, ý nghĩ lúc nào cũng thể hiện hết lên mặt. Na Jaemin ghé sát vào mặt cô ta: “Sao nào? Em muốn làm Na phu nhân à?”

“Đáng ghét!” Seyoon đỏ mặt, tâm sự của cô ta rõ ràng vậy sao?

“Ha ha ha!” Tiếng cười sảng khoái vọng ra từ chiếc xe đang phóng như bay.

“Yoonie, cho anh chút thời gian. Anh cần phải chuẩn bị chu đáo cho kế hoạch. Tin tưởng anh nhé!” Na Jaemin nhận lời. Lần này Seyoon đột nhiên xuất hiện làm cho hắn không chuẩn bị kịp. Nếu muốn Jung Seyoon danh chính ngôn thuận làm vợ hắn thì e là phải tốn công dàn xếp một phen. Dù sao, lão ba lão mẹ hắn chỉ chấp nhận một mình Yoo Hye Won, hơn nữa bọn họ còn có một năm hợp đồng. Hiện tại bất quá còn chưa đến một tháng.

Mặc dù bọn họ ly hôn rồi nhưng rất nhiều trường hợp vẫn cần Hye Won ra mặt tiếp khách! Như vậy Seyoon phải thu xếp sao đây? Hắn không muốn để cô làm tình nhân ngầm nữa! Hắn không thể để người phụ nữ của hắn chịu ấm ức như vậy được.

Thế nên muốn để lão ba lão mẹ tiếp nhận Jung Seyoon thì còn cần phải có một quá trình. Hắn nhất định phải nghĩ cho chu toàn mới được.

Xe dừng lại trên bờ biển.

“Còn nhớ nơi này không?” Jaemin giơ hai tay lên cao quá đầu, vô cùng khoan khoái.

“Nhớ chứ, đây là nơi lần đầu tiên mình gặp nhau.” Seyoon chỉ về bãi biển phía trước.

Đang là mùa đông, tuy không phải lúc lạnh nhất nhưng những đoá hoa tuyết quay cuồng trong không trung vẫn nhè nhẹ toả ra hàn ý.

“Anh luôn nghĩ rằng em là lễ vật mà ông trời tặng cho anh” Na Jaemin xúc động nhìn bãi biển trước mặt. Hắn còn nhớ rõ cảnh tượng kỳ nghỉ hè năm đó, hắn và Renjun hai người lần đầu nhìn thấy Jung Seyoon...

Lúc đó Jung Seyoon mặc một bộ bikini gợi cảm nhưng không đắm mình vào nước biển mà nằm dài trên cát. Cát mềm mịn bao trùm lấy thân hình mê người của nàng. Na Jaemin chính vào giây phút đó mà sinh ra hiếu kỳ với cô.

Đúng lúc đó thì bất thình lình sóng biển cuốn Seyoon xuống biển, Na Jaemin anh hùng cứu mỹ nhân lao xuống cứu Seyoon đang liều mạng giãy dụa trong nước.

Vào lúc hắn túm lấy cô thì cô liền ôm chặt lấy hắn. Bởi vì giãy dụa rất kịch liệt nên bikini trên người sớm đã bị sóng biển cuốn đi, cô vì không muốn cho nhiều người nhìn thấy cơ thể mình nên gắt gao ôm chặt lấy Na Jaemin, bộ ngực to lớn dán chặt lên người hắn. Jaemin nhảy mắt huyết khí bừng lên phản ứng với sự tiếp xúc đó.

Nhớ đến bộ dạng quẫn bách của mình lúc ấy, Na Jaemin lại lấy làm ngứa ngáy khó chịu, hắn lén ôm lấy thắt lưng của Seyoon. Lúc này, Seyoon đang nhắm mắt hưởng thụ lễ rửa tội của gió biển.

Một tiếng cười ấm áp truyền đến, nụ cười trên khuôn mặt Seyoon càng tươi hơn, dựa đầu vào đầu Jaemin, ngửa mặt hôn hắn.

Jaemin hưng phấn bắt đầu mãnh liệt hôn cô ta.

“Yoonie! Đây không phải là mộng chứ?” Jaemin kích động run run.

“Ha ha! Nana, là em đây... yêu em đi!” Jung Seyoon rên rỉ nỉ non.

Chỗ này sao cô ta có thể không nhớ cho được? Cô ta mất biết bao nhiêu thời gian mới có cơ hội tiếp cận được Na Jaemin! Cô ta thừa nhận mình thích rùa vàng. Tại sao? Vì cô ta đủ đẹp, đủ khiêu gợi, cô ta luôn cho rằng một người con gái như cô ta nếu không gả cho nhà giàu thì sinh ra trên đời này thật sự là uổng phí mà!

Rốt cuộc, cô ta biết được tin hai vương tử kim cương còn độc thân là Na Jaemin và Huang Renjun sẽ xuất hiện trên bờ biển. Cô ta quả thực mừng như điên.

Vì thế cô ta đi tìm mua một bộ bikini đắt đỏ gợi cảm nhất, lượn lờ ngay trước mũi bọn họ. Rốt cuộc trời không phụ lòng người, cô đã thu hút thành công ánh mắt của Jaemin và Renjun.

Thế là cô ta nghĩ đến diệu kế có thể tiếp xúc với bọn họ vừa không làm cho bọn họ coi thường mà lại có vẻ rất tự nhiên.

Cứ như vậy, cô ta có ý nằm dài ngay sát mép nước, ra vẻ đang nghịch cát, kỳ thực đang chờ đợi đợt sóng lớn cứ mười phút lại đánh tới một lần. Mà cô ta lại lựa đúng lúc trước khi Na Jaemin cứu mình lên mà cởi dây buộc áo bikini của mình ra.

Bởi vì kế sách kia mà Seyoon năm năm rồi vẫn không bơi lội gì cả. Cô ta phải ra vẻ không biết bơi. Ha ha, nhưng cũng đáng giá! Cô ta đã thành công mê hoặc Jaemin, lại đồng thời dẫn dụ được trái tim của Huang Renjun.

Từ đó cô ta liền bắt đầu kết giao với Na Jaemin. Có điều cô ta luôn chọn thời cơ tiếp xúc nhiều với Renjun, làm cho hắn có tình cảm với mình, nhưng lại làm ra vẻ rất ngây thơ vô tội. Cứ như thế cho đến tận ngày hôm nay.

Hai cái lưỡi nóng bỏng quấn quýt lấy nhau trong xe. Jaemin kích động cởi áo khoác của Seyoon ra. Điều hoà ấm trong xe làm giống như một cái lò sưởi lớn làm cho hai con người vốn dĩ đã kích tình hừng hực càng thêm rực lửa.

“Đáng ghét! Người ta không thích ở trong xe...” Seyoon nũng nịu nói, bộ dạng thích lắm nhưng giả vờ từ chối.

“Ổ, phải vậy không?” Na Jaemin khẽ cười, cô sao lại không thích cho được? Phải nói là thích nhất mới đúng! Jung Seyoon từng bẽn lẽn nói, làm chuyện đó ở trong xe cảm giác như bay lên mây vậy.

Jaemin lén cắn lên vành tai của cô ta, thì thầm: “Bay lên thôi.”

Tiếng cười khanh khách cuối cùng cũng dừng lại dưới động tác nào đó của Na Jaemin.

“Nana, mau lên! Làm đi...” Ánh mắt mê li của Seyoon không chút rụt rè mời gọi, khối da thịt tuyệt diệu đang ở ngay trước mắt hắn. Mà hắn thì mồ hôi đầy người vẫn không có cách nào hoàn thành...

“Shit!” Na Jaemin thật muốn phế đi chính mình! Tại sao vẫn không được? Hắn nhìn Jung Seyoon bị bức bối bởi kích tình, lần đầu tiên vươn ngón tay ra...


Jaemin hôm nay không thể không đi làm, nên để xe lại cho Seyoon, bảo cô ta có thể tuỳ ý đi đến nơi nào mình thích.

Vốn dĩ Na Jaemin muốn đưa Jung Seyoon đến công ty nhưng hắn hơi băn khoăn. Dù sao lão ba lão mẹ hắn có rất nhiều tại mắt thân tín trong công ty, nếu quá công khai thì chỉ sợ sẽ phản tác dụng. Nói gì thì nói, hắn là con trai duy nhất trong nhà, không thể làm hai ông bà già đau lòng quá được. Hắn đang suy nghĩ dùng biện pháp gì để làm cho hai cụ tiếp nhận Jung Seyoon.

Mà trùng hợp, Seyoon vốn cũng không muốn đi theo hắn, Jaemin thở phào nhẹ nhõm.

Seyoon một mình nhàm chán ở trong căn nhà Jaemin tặng cô ta, nghĩ tới nghĩ lui, rốt cuộc vẫn lại đi mua sắm!

Hôm qua muốn mua quần áo thì bị con nhóc nhân viên đó làm cho tức đầy một bụng, hôm nay phải đòi lại hết thảy. Có khi lại có thể gặp được cô ta nữa ý chứ. Hừ! Chọc vào bổn tiểu thư đây, e là cô ta sẽ còn khổ sở dài dài.

Hôm đó nếu không có mặt Jaemin thì cô ta sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy đâu!

Thành thục lái xe đến trước cửa tiệm quần áo nọ, Seyoon vững vàng dừng xe lại.

Hôm nay chỉ sợ là sẽ hơi mất thời gian, Seyoon cô trước giờ không bao giờ để mình phải chịu ấm ức cả. Nghĩ đoạn, cô ta quyết định ra cốp sau lấy một chai nước khoáng. Nếu có thể diễn màn người nào đó không cẩn thận làm đổ nước lên quần áo hàng hiệu của mình thì không phải là cái cớ tốt lắm hay sao? Dù sao cũng nhàn rỗi không có việc gì làm, hừ!

Nghĩ đến đây, Jung Seyoon không khỏi cười lạnh một tiếng.

Cô ta mở cốp sau ra vừa định lấy nước thì đột nhiên nhìn thấy một chiếc vali. Seyoon nhăn trán quan sát kỹ. Chiếc vali này tương đối nhỏ, kiểu dáng thật khác biệt, chẳng lẽ là Na Jaemin định tặng cô ta hay sao?

Seyoon không khỏi nhoẻn cười, hắn hình như rất thích gây bất ngờ cho cô. Tiện tay nhấc vali lên, bên trong rõ ràng là đựng đầy đồ đạc. Một cảm xúc khác thường nở hoa trong lòng cô ta.

Jung Seyoon định mở ra nhìn một cái xem bên trong có gì, thì phát hiện va li đã bị khoá mật mã, cô tuỳ tiện thử vài số nhưng không mở được.

Cô ta nhìn chằm chằm vào chiếc vali có khoá mật mã hồi lâu, rồi vứt vali vào cấp đến rầm một cái. Lên xe chạy chầm chậm trên đường phố phồn hoa, cơ hồ quên mất mất việc mình đến shop quần áo kia để "báo thù".

Phía trước có một tiệm sửa giày dép nhỏ, diện tích rất nhỏ chỉ khoảng vài thước vuông.

Jung Seyoon dừng xe, lấy chiếc vali bị khoá mật mã trong cốp sau ra rồi đi vào tiệm.

Một người đàn ông trung niên đeo kính đang ngồi sửa giày, đó là một đôi giày nữ, nhìn có vẻ rất có khí chất. Còn người trung niên kia thì hai tay lấm lem đen sì, dường như bị dính dầu mỡ rất lâu rồi.

Seyoon không khỏi nhíu mày, nơi này năm năm trước cô ta thường xuyên đến, nhưng từ sau khi gặp Na Jaemin thì rốt cuộc không cần đến sửa giày ở đây nữa.

Lúc trước, khi cô ta cầm lấy đôi giày được sửa lại từ trong tay của người thợ sửa giày như thế này, thì từng vô số lần thề, Seyoon cô nhất định phải sống cuộc sống không cần đi sửa giày nữa.

Lập tức, Seyoon cao ngạo cười lạnh, xem đó! Cô ta chẳng phải đã được như ý nguyện hay sao?

Người đàn ông trung niên ngẩng đầu lên, phát hiện một người con gái xinh đẹp đang đứng trong tiệm thì vội vã đứng lên cười tủm tỉm hỏi: "Tiểu thư? Cô sửa giày à? Mời ngồi!"

Jung Seyoon nhìn thấy chỗ ngồi mà ông ta chỉ, là tấm đệm đặt trên tấm ván xiêu vẹo lòi cả bông ra, chỗ nào cũng dính đầy dầu mỡ. Cô ta cười nhạt: "Không cần. Sư phụ, vali của tôi không mở ra được, không biết chú có thể mở giúp tôi được không?"

Người đàn ông kia vừa nghe thì nhìn chiếc vali khoá số trong tay Jung Seyoon, thật thà nói: "Ủa? Vali khoá số à? Tiểu thư không phải có mật mã sao? Cô cứ dò đúng mật mã là mở được ngay mà!"

Seyoon kìm nén tính khí, lại cười nói: "Đúng vậy, nhưng tôi quên mật mã rồi! Làm sao đây? Tôi có thứ đồ rất quan trọng ở bên trong!"

Người thợ sửa giày khó xử nhìn Seyoon, lấy bàn tay vừa mới sửa giày ra gãi gãi đầu, nói: "Nhưng chỗ này chúng tôi chỉ phụ trách sửa giày, chuyện khác..."

Jung Seyoon vừa nghe thì mắng thầm: Đúng là đồ ngu ngốc! Chẳng qua là cái khoá mật mã thôi, làm gì mà khó thế chứ? Thôi quên đi, mình về lấy búa đập ra là được! Thật là mất hứng mà! Cô ta đúng là bị kích động mới có thể đi vào chỗ dơ bẩn như thế này!

Seyoon tắt hẳn nụ cười, cầm vali xoay người lại định đi ra.

Lúc này người thợ đột nhiên hô lên: "Tiểu thư? Haizzz, cô vội thế làm gì? Cô đừng tức giận! Tôi giúp cô mở ra là được chứ gì!"

Người đàn ông đi lên trước cầm lấy tay cầm vali, chẳng may nắm phải tay của Jung Seyoon. Trừng mắt ghê tởm nhìn bàn tay lấm lem dầu mỡ của ông ta, Seyoon rụt tay lại nghiến răng phun ra một câu: "Vậy cảm ơn sư phụ nhé!"

Người thợ chỉ dùng một cái dùi thành thạo hủy bỏ khoá mật mã trong vali, Seyoon lấy tờ 50000 won trong túi xách ra đưa cho ông ta: "Cảm ơn sư phụ!"

Ai ngờ ông ta ngại ngùng cười cười nói: "Không cần không cần, chút tâm ý nhỏ thôi! Lần sau nếu tiểu thư muốn sửa giày thì nhớ đến đây sửa là được!"

Jung Seyoon trong lòng hừ lạnh một tiếng, e là cô ta cả đời này cũng sẽ không phải sửa giày lần nào nữa thôi! Cô ta miễn cưỡng trưng ra một nụ cười: "Vậy được, bye bye!"

Nói đoạn vội vàng xách vali đi ra ngoài.

Đến bên ngoài, Jung Seyoon hít sâu vào một hơi, muốn hít thở không khí trong lành. Mùi trong tiệm sửa giày kia làm cô ta sắp lộn mửa!

Cất vali vào cốp sau, cô ta lập tức phi về nhà.

Trong vali rốt cuộc có chứa thứ gì? Về đến nhà, cô ta xác định trong nhà không có ai rồi vội vàng mở vali ra xem.

Tất cả đều là quần áo của phụ nữ? Chết tiệt! Ý nghĩ của cô ta quả nhiên là không sai! Mấy bộ đồ chơi, còn có quần áo lót. Cô ta nhìn số đo áo lót thì không khỏi cười lạnh một tiếng. So với cô ta thì người phụ nữ này thân hình quá mức gầy gò mà.

Một cái túi xách nữ tính thu hút sự chú ý của cô ta. Cô ta vội vàng mở túi xách ra nhìn! Bên trong là chứng minh nhân dân, hộ chiếu đầy đủ. Là của Yoo Hye Won! Vợ hợp pháp của hắn!

Cô nàng đây là muốn xuất ngoại sao? Tại sao hành lý lại để trên xe Na Jaemin? Seyoon vừa nhìn thấy ba chữ "Yoo Hye Won" liền cảm thấy khó chịu trong lòng. Hắn chở vali của cô ta để làm gì? Chẳng lẽ bởi vì cô xuất hiện mà Na Jaemin đuổi cô ta đi sao? Như vậy thì chiếc va li này được để ở cốp sau từ bao giờ?

Hắn cơ hồ là ngày nào cũng ở bên cạnh mình, hơn nữa hôm nay lại để xe lại cho cô đi, xem ra không có ý lừa gạt cô. Cô hẳn là không cần phải căng thẳng như vậy. Chỉ là trong lòng cô ta luôn có một cảm giác là lạ.

Đang suy nghĩ thì đột nhiên di động vang lên. Jung Seyoon móc di động trong túi mình ra nhưng phát hiện không phải di động của mình kêu. Cô ta vội vàng tìm trong túi xách của Yoo Hye Won, quả nhiên tìm được một chiếc di động.

Tên hiện lên trên màn hình lại là... Jaemin!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro