𝟟𝟞

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lòng đố kị lập tức bùng lên trong đầu Jung Seyoon. Nhưng nghĩ kỹ ra thì có lẽ Na Jaemin có chuyện gì cần nói với Hye Won, bọn họ là vợ chồng mà. Mà nay cô xuất hiện thì chắc là hắn hẳn là khó ngả bài với Yoo Hye Won. Vì vậy hắn gọi điện thoại để nói chuyện với cô ta chăng?

Nghĩ đến đây, Seyoon cũng tạm thời bình tâm lại.

Tiếng chuông ngừng kêu, Seyoon dò lại di động của Hye Won. Trời ạ! Có tận đến mười mấy cuộc gọi nhỡ! Mà toàn bộ đều do Jaemin gọi!

Cô ta nheo mắt giận dữ dò lại thời gian gọi của từng cuộc điện thoại, đều là gọi vào hai ngày nay.

Chính là hai ngày nay hắn cùng ở một chỗ với Seyoon, cứ rảnh rỗi lúc nào hắn lại gọi điện thoại cho Hye Won. Chỉ là di động của Hye Won để trong va li hành lý nên không nhận điện thoại được thôi!

Hắn định nói gì với Yoo Hye Won? Nói chuyện của cô hay sao? Seyoon đột nhiên mất tự tin! Lần này cô ta trở về, Na Jaemin rốt cuộc là coi cô ta thế nào? Hắn vẫn yêu cô ta như năm năm trước sao? Hôn nhân giữa hắn và Yoo Hye Won có thật là bình lặng, qua loa đại khái như lời Jaemin nói không?

Jung Seyoon lòng dạ rối bời, vội vàng tiếp tục kiểm tra điện thoại của Hye Won, mong tìm được đầu mối mới.

Đột nhiên điện thoại rung lên, làm cô ta không cẩn thận ấn phải nút nghe.

Cô lập tức nghe thấy tiếng quát tháo áp lực của Na Jaemin: “Em chết tiệt tại sao không nghe điện thoại của tôi?”

Jung Seyoon sửng sốt, vừa định trả lời liền nhớ ra lúc này cô ta đang nhận điện thoại của Hye Won. Nghe được tiếng quát của Jaemin, lòng cô ta có một tia vui sướng! Xem ra, quan hệ của bọn họ thật sự giống như lời Na Jaemin nói, thái độ của hắn chẳng phải đã nói rõ tất cả rồi sao?

Vì thế, Seyoon chăm chú lắng nghe, không nói năng gì, tránh cho Jaemin nghe được điều khác thường.

“Nói đi chứ! Chết tiệt! Em giờ đang ở đâu?” Jaemin giọng nói cực không kiên nhẫn, vẫn thô bạo như trước. Hai ngày hôm nay hắn gọi bao nhiêu cuộc điện thoại, cô ta rốt cuộc có biết hay không? Hai người bọn họ vẫn chưa cãi cọ đến mức cứng đầu không thèm nhận điện thoại đấy chứ? Hại hắn lúc nào cũng lo lắng không biết cô có xảy ra chuyện gì hay không?

Hắn còn cố ý dò hỏi tin tức máy bay đi Jeju gần đây có xảy ra sự cố gì không. Cô nhóc này thật là rất giỏi làm hắn tức giận mà!

Seyoon vẫn không nói lời nào, giống như đang nghe lời tuyên án của hắn với người nào đó vậy, khoé miệng nhếch lên rất cao, chỉ thiếu nước cười ra tiếng nữa thôi.

Jaemin đột nhiên ngừng lại, chăm chú lắng nghe tiếng thở của đối phương. Đột nhiên hắn lo lắng hỏi: “Hye Won? Em sao vậy? Sao lại không nói chuyện? Xảy ra chuyện gì sao? Em đang ở Jeju à?"

Seyoon sững sở, ngữ khí của hắn tại sao lại lo lắng như vậy? Cô ta không nói lời nào làm hắn rất sốt ruột hay sao? Hắn giờ thật sự quan tâm đến Yoo Hye Won sao?

Trái tim lạnh đi, cái khó ló cái khôn mà “Ừm” một tiếng.

“Đến Jeju rồi à? Ờ... ở đó thời tiết thế nào? Em... vẫn khoẻ chứ?” Na Jaemin ngữ khí từ bá đạo chuyển thành có chút dịu dàng.

Shit! Seyoon nhất thời giận dữ. Cô ta liền ấn nút kết thúc cuộc gọi, lại không yên tâm hẳn mà tắt máy luôn! Lửa giận trong lòng càng bốc cao.

Na Jaemin! Anh và Hye Won kia rốt cuộc là quan hệ thế nào? Sao anh lại có thể dùng ngữ khí ôn nhu như vậy để nói chuyện với cô ta cơ chứ? Ghen tuông nổi lên, đột nhiên Jung Seyoon bối rối, lẽ nào cô ta bỏ đi năm năm thì hắn đã thay lòng? Hắn và Yoo Hye Won kết hôn là do tâm đầu ý hợp? Càng nghĩ Seyoon càng lo lắng. Cô ta quả thật có chút đứng ngồi không yên.

Cô ta bỏ qua Huang Renjun, như con thiêu thân lao vào lửa quay trở lại bên cạnh Na Jaemin một lần nữa, không thể để xảy ra sơ xuất nào! Hiện giờ cô ta đang trong tình trạng được ăn cả, ngã về không! Nếu lần này không thể thuận lợi trở thành Na phu nhân, thì Renjun chắc chắn sẽ không chấp nhận cô ta quay lại nữa, cô ta còn có mấy cái năm năm nữa để có thể lưu lại tuổi thanh xuân đây?

Cô nàng Hye Won kia ở đâu? Jung Seyoon nóng lòng muốn biết. Làm sao bây giờ? Cô ta phải sử ra đòn sát thủ, phải làm cho Jaemin lập tức rời bỏ Hye Won!

Na Jaemin ngây người nhìn chiếc di động trong tay, cái con nhóc chết tiệt đó! Vậy mà dám tắt điện thoại cơ đấy! Ỷ là trời cao hoàng đế xa, hắn không có cách nào trừng trị cô sao?

Đúng rồi, lúc nãy mình nói gì thế nhỉ? Hắn vốn dĩ muốn dạy dỗ cô một trận, sao lại có thể hỏi han cô những lời nói buồn nôn như vậy được? Hắn bực bội cào tóc mái trước trán, không ngừng hậm hực, lẽ nào cái dáng vẻ đứng ngồi không yên này của hắn là đang nhớ nhung cô nhóc đó hay sao?

Nhớ đến bộ dạng vừa e dè vừa khiếp sợ của cô nhóc đó trước mặt mình, nhớ đến khuôn mặt nhỏ nhắn quật cường của cô, nhớ đến đôi mắt mờ lệ của cô, nhớ đến da thịt nõn nà của cô, nhớ đến tiếng rên rỉ ngượng ngùng của cô...

Na Jaemin đột nhiên tức tối đập bàn, hắn điên rồi! Chết tiệt hắn hoàn toàn điên rồi! Sao lại ban ngày ban mặt mà nhớ đến con bé xấu xí đó chứ?

Đáng chết, về nhà thôi! Jung Seyoon đang ở nhà chờ hẳn! Đúng! Seyoon, người hắn yêu! Nữ thần của hắn! Năm năm rồi hắn vẫn yêu người con gái này! Không có người con gái nào có thể thay thế được vị trí của cô!

Bỏ làm, dạo gần đây hắn thường xuyên quăng công việc! Đám trợ lý, cấp dưới đều đã quen đến nỗi không phàn nàn gì cả!

Ai rỗi hơi cả ngày ngồi coi tổng giám đốc đi đâu, làm gì chứ! Làm tốt công việc của mình là được.

“Tổng giám đốc, cuộc họp buổi chiều.” Một người thư ký vội đuổi theo bước chân vội vàng của Jaemin.

“Huỷ bỏ!” Ngữ khí dứt khoát.

“Nhưng, cuộc họp đó...”

Không đợi anh ta thốt ra ba từ “rất quan trọng” thì Na Jaemin đã sớm đi ra khỏi cửa lớn của công ty rồi. Người thư ký đành phải dừng bước, thở dài.

Xem ra, anh ta lại phí công tốn nước bọt rồi! Gần đây tổng giám đốc luôn vô duyên vô cơ vắng mặt tại các cuộc họp quan trọng, anh cơ hồ đã đem tất cả mọi loại lý do ra để chống chế. Lần này nên lấy cớ gì đây? Vị thư ký nam lấy bút lên gãi gãi đầu rồi lủi thủi bỏ đi.

Tiếng đỗ xe ngoài cửa sổ làm Seyoon bừng tỉnh, cô ta vội vã bật dậy khỏi ghế sô pha, nhanh chóng thu dọn hết hành lý của Yoo Hye Won, cuống quýt giấu dưới gầm giường phòng ngủ, sau khi xác định nhìn từ ngoài vào không thấy có dấu vết gì mới dừng tay.

Cô ta trấn tĩnh lại rồi đi ra phòng khách đón Jaemin vừa trở về.

“Yoonie, em đang làm gì thế? Có nhớ anh không?” Na Jaemin tựa hồ có chút kích động, hai tay dang rộng ra ôm lấy Seyoon.

Jung Seyoon đột nhiên né tránh hắn, cười nhạt, thờ ơ nói: “Sao lại trở về vậy? Việc ở công ty xử lý xong chưa?”

Sự tiếp xúc mềm mại của đôi tay bỗng biến mất làm cho Na Jaemin có chút hụt hẫng.

Na Jaemin lắc lắc đầu: “Chuyện ở công ty có lúc nào xử lý xong xuôi đâu, anh nhớ em mà!”

Seyoon im lặng nhìn Jaemin, cô ta đột nhiên có chút hồ nghi sự sủng nịnh trong ánh mắt hắn là giả hay thật đây? Cuộc điện thoại vừa nãy mới gọi cho Yoo Hye Won, ngữ khí dịu dàng đến vậy, là do cô ta nghe nhầm hay sao?

“Sao vậy em? Không vui sao?” Jaemin cũng ngồi xuống, hôm nay Seyoon dường như có chút khác thường. Buổi sáng lúc hắn đi cô không có vẻ như vậy, chẳng lẽ sáng nay đã xảy ra chuyện gì sao? Hắn không khỏi giật mình, chẳng lẽ Huang Renjun đến đây sao?

Phát hiện thần sắc nghi ngờ trong mắt hắn, Jung Seyoon biết hắn chắc là lại nghĩ ngợi lung tung rồi, vì thế muốn nói thẳng ra với hắn.

“Em muốn... em muốn hỏi anh một chút, vợ của anh đâu? Em đến đây 2 hôm rồi, sao không thấy đâu?” Seyoon ánh mắt gắt gao quan sát kỹ Jaemin.

Chỉ trong nháy mắt cô ta nhìn thấy một tia sáng trong mắt hắn nhưng lại lập tức biến mất. Hắn bình thản cười cười, hoá ra cô đang lo nghĩ chuyện này.

“Sao? Em muốn gặp cô ta à? Cô ta đi du lịch rồi!” Jaemin nói qua quýt.

“Thật à?” Jung Seyoon vẫn nhìn thẳng vào hắn. Cô ta nhớ lại cú điện thoại lúc nãy có nói là vợ hắn đang ở Jeju, cũng may là hắn không nói dối cô ta, nếu không cô ta sẽ không tha cho hắn.

“Được rồi! Em đó nha, vẫn để ý chuyện anh kết hôn rồi sao? Vốn muốn đem lại sự bất ngờ cho em. Giờ để cho em yên tâm anh đành nói trước cho em biết vậy!” Na Jaemin ngồi nhích lại vòng tay ôm lấy bả vai Seyoon, mệt mỏi day day trán, nói: “Anh đang làm thủ tục ly hôn, nhưng e là phải giấu diễm lão ba lão mẹ bên nhà một thời gian. Em yên tâm, không sẽ không để em chịu thiệt thòi đâu. Cuộc hôn nhân này trước giờ không hề quan trọng, chỉ là hình thức, là biểu hiện hiếu thuận của anh mà thôi. Có điều, anh đã an bài cho luật sư nhanh chóng xử lý rồi.”

Nói đoạn hắn vuốt tóc Jung Seyoon, hôn lên mái tóc của cô ta.

“Ha ha, em không phải có ý này. Em chỉ hơi muốn gặp mặt cô ta chút thôi.” Seyoon giấu đi niềm vui sướng trong lòng. Hoá ra Jaemin gọi điện cho con bé kia là vì chuyện ly hôn, xem ra cô ta thật sự đã hiểu lầm hắn rồi.

“Yoonie, tin tưởng anh! Chuyện này anh sẽ xử lý ổn thoả. Anh nói rồi, lần này nhất định anh sẽ không làm cho em thất vọng đâu. Không bằng em đến công ty với anh đi, cứ ngồi nhà nghĩ ngợi lung tung làm gì! Yoonie, anh sợ sẽ lại mất em lần nữa...” Jaemin nói có chút động dung. Hắn nói những lời này cho Seyoon nghe, nhưng lại giống như nói cho hắn nghe nhiều hơn. Hắn phải cảnh cáo bản thân, người hắn yêu là Jung Seyoon! Chỉ có Jung Seyoon mà thôi!

Jaemin nâng cằm Seyoon lên, nồng nàn hôn lên môi cô ta, cơ thể cũng bắt đầu ép xuống...

“Đợi chút! Đi tắm rửa đi anh!” Jung Seyoon túm lấy bàn tay to của Na Jaemin đang sục sạo trên người mình, nũng nịu giục giã.

Jaemin đột nhiên cứng người lại, hắn mấy ngày nay luôn muốn Seyoon, nhưng lại không thể làm được. Lúc này Seyoon cự tuyệt hắn làm cho hắn cảm thấy nhục nhã và thất bại. Chẳng lẽ cô...

“Anh yêu, yên tâm, lần này để em làm, em bảo đảm anh...” Jung Seyoon đôi mắt mị hoặc nhìn Na Jaemin, “Bảo đảm anh...” Đầu lưỡi vươn ra khẽ liếm môi, vô cùng quyến rũ để lộ ra hàm răng. Một bàn tay lén đặt lên quần hắn, nhẹ nhàng vỗ về đùa bỡn với nơi mẫn cảm của hắn, làm hắn bắt đầu dựng đứng lên.

Na Jaemin khẽ nhếch môi, nheo mắt lại, cô đã thay đổi, trở nên càng thú vị hấp dẫn hơn! Ai dạy cho cô kỹ xảo dụ nhân này vậy? Không có lòng dạ nào truy cứu chuyện gì nữa, Jaemin lúc này lại một lần nữa khôi phục lại tự tin. Hắn nhanh chóng cởi quần áo, nhìn cơ thể cường tráng của mình, lại nhìn thân ảnh quyến rũ đang nằm trên sô pha mà cười gian xảo, rồi vội vàng bước vào phòng tắm.

Tiếng nước chảy lập tức vang lên trong phòng tắm. Seyoon nhanh chóng từ sô pha ngồi dậy, đi vào trong phòng ngủ thay một bộ đồ ngủ tơ tằm thật gợi cảm, bên trong không mặc chút nội y nào. Nhìn thấy mình trong gương, cô ta cực kỳ tự tin ưỡn ngực ra, vô cùng quyến rũ mà uốn éo trong phòng, nhếch môi nở nụ cười hoàn mỹ. Cô ta cuốn mái tóc dài bồng bềnh lên búi lại sau đầu, để lộ ra chiếc cổ yêu kiều. Thân hình gợi cảm nhất thời càng có thêm thần thái mị hoặc.

Đi đến phòng khách, cô ta kéo rèm cửa sổ lại, màu hồng cánh sen lãng mạn nhất thời tràn ngập toàn bộ phòng khách. Khung cảnh thế này, còn có gì có thể cản trở bọn họ được đây?

Đột nhiên, di động Na Jaemin vang lên, Jung Seyoon không chút chần chừ lập tức nghe luôn: “Alô?” Giọng nói mềm mại cơ hồ có thể vắt ra nước được vậy, đến cô ta còn phải giật mình. Cô ta chờ lâu lắm rồi sao? Nghĩ vậy liền cười thầm trong bụng.

“Alô? Xin hỏi có Na Jaemin tiên sinh ở đó không a? Đây là Bệnh viện Đại học Quốc gia Seoul. ” Giọng nói của đối phương là đàn ông, nghe rất êm tai, tựa hồ như không có chút cảm giác nào trước giọng nói câu hồn của cô ta vậy.

Chỉ cần là nam nhân thì Jung Seyoon trước giờ đều cư xử rất dịu dàng: “À, anh ấy... giờ anh ấy không ở đây, có chuyện gì không ạ? Tôi có thể chuyển lời cho anh ấy.”

Không biết tại sao, Seyoon không muốn làm hỏng khung cảnh lãng mạn do cô ta một tay tạo ra lúc này. Nếu có chuyện gì quan trọng phá huỷ kế hoạch hôm nay của cô ta, thì chẳng phải cô ta kiếm củi ba năm thiêu một giờ sao? Phải biết rằng, từ khi trở lại bên cạnh Na Jaemin, tuy hắn cực kỳ che chở, sủng ái cô ta, nhưng đến bây giờ bọn họ vẫn chưa thật sự làm tình cùng nhau lần nào.

Hắn ta luôn dừng lại ở thời khắc sau cùng. Cô ta hoài nghi không biết hắn có mắc bệnh gì không? Bất kể thế nào, cô ta không muốn làm hỏng sự hưng phấn hôm nay.

“Ồ, được rồi, là như vậy! Bệnh viện chúng tôi hai ngày trước có tiếp nhận một bệnh nhân bị tai nạn xe cộ, cô ấy tên Yoo Hye Won. Nhưng cô ấy đã hôn mê hai ngày nay! Chúng tôi phát hiện ra một giấy chứng nhận kết hôn trong túi áo khoác nam mà cô ấy mang bên người, chồng của cô ấy hẳn là Na Jaemin tiên sinh! Cô có thể chuyển lời lại cho anh ấy được không a?”

Jung Seyoon trong đầu lập tức hiện lên cảnh tượng một cô gái nước mắt đầm đìa đầy mặt bị vứt lại trong bệnh viện, vết thương đầy người nằm trong bệnh viện, cô đơn quạnh quẽ. Yoo Hye Won? Chẳng phải cô ta đang ở Jeju sao? Tại sao lại xảy ra tai nạn xe cộ vậy? Buổi sáng không phải là Jaemin còn gọi điện thoại cho cô ta sao? Khó trách là cô ta không tiếp điện thoại, thì ra là bị tai nạn xe? Nhưng tại sao hành lý của cô ta lại ở trên xe của Jaemin? Thật là kỳ quái. Xem ra Jaemin hẳn là vẫn chưa biết!

“Được rồi, tôi biết rồi! Tôi sẽ chuyển lời lại cho anh ấy! Bệnh viện của anh là bệnh viện gì vậy? Địa chỉ là... Được, tôi nhớ rồi! Chúng tôi hiện ở rất xa, phải ngày mai mới có thể đến đó được. Anh có thể chăm sóc cô ấy giúp tôi được không?” Bán cầu não của Seyoon nhanh chóng xoay tít, cô ta nhìn chăm chăm vào địa chỉ bệnh viện, con bé đó không phải ở Jeju! Nó còn chưa bỏ đi!

“Vâng, yên tâm! Trong túi cô ấy có thẻ ATM, đủ trả tiền viện phí, chúng tôi còn mời chuyên gia đến thăm khám! Được rồi, tiểu thư, cô nhất định phải chuyển lời đến chồng của cô ấy nhé!” Đối phương gác máy.

Seyoon nhìn chăm chăm vào di động một hồi lâu, quyết định không nói cho Jaemin biết, cô ta muốn tìm hiểu con nhóc Hye Won đó trước!

Jung Seyoon vội tra lại mục lục ghi nhớ cuộc gọi, định xoá bỏ số điện thoại này đi, thì Na Jaemin không biết ra khỏi phòng tắm từ khi nào đứng phía sau cô hỏi: “Ai gọi thế?”

Seyoon cả kinh, di động rơi xuống đất: “À, là cái bệnh viện gì gì đó, gọi nhầm thôi!”

“Thật à?” Jaemin giơ tay ra nhặt điện thoại của mình lên, trên màn hình hiện ra một dãy số lạ, hắn nhíu mày, nhìn Seyoon đang có chút kinh hoảng, đột nhiên nheo mắt lại, bất động thanh sắc khôi phục lại trạng thái bình thường cho điện thoại.

Jung Seyoon mặt thoắt xanh thoắt trắng, đột nhiên ngẩng đầu lên phát hiện ánh mắt nóng bỏng của hắn đang nhìn chăm chăm vào cơ thể cô ta thì thở phào. Nguy hiểm thật, không biết tại sao lần này cô ta trở về, trước mặt hắn cơ hồ luôn không bình tĩnh được như vậy. Không biết có chuyện gì mà dường như hắn so với năm năm trước càng thần bí hơn, càng nguy hiểm hơn! Điều duy nhất hắn không thay đổi đó là hắn vẫn mê luyến cơ thể cô như trước!

Không cần nghĩ cũng biết được, cho dù Jung Seyoon có đem hết sở trường kỹ xảo của mình ra, thì Jaemin vẫn ở thời khắc mấu chốt cuối cùng nghe thấy tiếng hét chói tại của Yoo Hye Won, vì thế sức cùng lực kiệt mà rũ xuống.

Seyoon cơ hồ muốn phát điên lên! Chẳng lẽ cô ta thật sự mệnh khổ vậy sao? Năm năm, cô ta đau khổ chờ đợi đến năm năm, không dễ gì có người đàn ông nguyện ý cưới cô ta, lại làm cho cô ta không cách nào sống cuộc sống hạnh phúc ư?

Chết tiệt! Jung Seyoon nhìn Na Jaemin mệt mỏi chán chường thì không khỏi nhăn nhó mặt mày.

“Thật xin lỗi em, Yoonie! Anh không biết tại sao lại thế này!” Na Jaemin vô cùng áy náy. Nhớ đến cô nhóc kia thì hắn càng thêm ảo não! Ông trời đang trừng phạt hắn sao? Tại sao đối với con nhóc kia thì được, mà đối với Yoonie thì lại không được? Chẳng lẽ cả đời hắn phải chịu cái dạng này sao?

“Nana, không sao đâu, em yêu là con người anh cơ!” Seyoon ôm lấy đầu hắn vào trước ngực mình, dịu dàng nói. Có trời biết, cô ta để ý đến chết đi được! Nếu cả đời hắn ở cái dạng này, thì cô ta có phải suy nghĩ xem mình nên đổi ứng cử viên khác hay không? Chết tiệt! Jung Seyoon cô thật đúng là xui xẻo chết đi được! Toàn gặp phải đám quái nhân!

Bệnh viện Đại học Quốc gia Seoul.

“Yoo tiểu thư? Yoo tiểu thư?” Một giọng nói lo lắng kêu lên, làm Hye Won không yên.

Hye Won chậm chạp mở mắt ra, tầm mắt mơ hồ dần trở nên rõ ràng, một cô y tá hiện ra trong tầm mắt của cô, cô ấy đang vừa ngạc nhiên vừa vui mừng nhìn mình, miệng còn không ngớt gọi cô. Đầu óc có chút hỗn loạn, Hye Won nhằm mặt lại rồi lại mở ra lần nữa.

“Yoo tiểu thư? Thật tốt quá, Yoo tiểu thư cô tỉnh lại rồi!” Cô y tá lập tức ấn vào chuông đầu giường “Bác sĩ Ryu? Bác sĩ Ryu? Yoo tiểu thư ở giường số 18 đã tỉnh lại rồi!”

Hye Won tò mò nhìn khung cảnh xung quanh, nơi này hẳn là phòng bệnh. Cô nhìn tứ phía, chỗ nào cũng đều là màu trắng cả, rất sạch sẽ ngăn nắp. Lại cúi đầu nhìn chính mình, trên cánh tay cô đang cắm ống truyền, từng giọt dịch truyền đang rơi tí tách. Cô xoay xoay đầu, không đau nhưng lại có chút mơ hồ quay cuồng. Cô lại thử hoạt động cánh tay và chân, đều vẫn còn. Nhưng chân trái sao lại dường như có chút cứng ngắc.

Đầu cô kêu ong lên một tiếng. Chân cô làm sao vậy? Sao chân trái lại không cử động được? Cảm giác nặng quá!

“Chân của tôi! Chị y tá ơi! Chân của tôi sao rồi? Chân của tôi?” Yoo Hye Won đột nhiên kích động muốn đứng dậy, nhưng vì lực đạo mạnh quá nên đầu óc lại quay cuồng một trận.

“Yoo tiểu thư, haizzz, Yoo tiểu thư! Cô đừng kích động! Chân cô không có trở ngại lớn đâu, chỉ bị rạn xương chút thôi, chúng tôi đã cố định lại rồi. Yoo tiểu thư, cô thật sự là quá may mắn đi! Bị xe tải va vào văng đi xa như vậy nhưng chỉ bị thương một chút thế thôi, thật sự là quá may mắn!” Cô y tá kia nói rất vui vẻ.

“Xe tải? Tôi bị xe tải đụng phải sao?” Yoo Hye Won thều thào nói. Cô cố gắng nhớ lại, nhưng không nhớ nổi chuyện gì, đầu óc trống rỗng.

“Vâng, tài xế gây tai nạn đã chạy mất. Có điều, cô yên tâm, đã có người báo cảnh sát rồi. Phỏng chừng sẽ rất sớm bắt được thủ phạm thôi!” Cô y tá an ủi.

Một vị bác sĩ mặc áo blue trắng vội vã đi tới, theo sau còn có hai y tá, trong tay cầm hồ sơ bệnh án.

“Yoo tiểu thư, cô đã tỉnh rồi sao? Thật vui khi nhìn thấy đôi mắt sáng ngời này của cô!” Người đàn ông mà cô y tá kia gọi là bác sĩ Ryu vui vẻ nói.

“Cảm ơn anh, bác sĩ. Bệnh tình của tôi sao rồi a?” Hye Won nhẹ nhàng gật đầu, lịch sự hỏi. Cô biết vị bác sĩ này chắc hẳn là bác sĩ điều trị chính của cô, cô hôn mê sao? Sao bọn họ nói cô đã tỉnh lại, vậy thì cô bị va đập đến ngất đi sao? Yoo Hye Won vẫn bất động thanh sắc sát quan tình hình, nhưng nội tâm thì nôn nóng muốn biết rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?

“Cô đã hôn mê hai ngày rồi, tổng thể mà nói thì bị thương không nặng. Chân cô...” Vị bác sĩ lập tức quay sang cô y tá lúc nãy: “Đã nói với bệnh nhân chưa?”

“Đã nói rồi ạ?”

“Nếu như vậy thì Yoo tiểu thư, tôi có thể nói cho cô biết, các phương diện khác của cô đều rất bình thường, chúc mừng cô, cô đã tránh được kiếp nạn! Vấn đề ở chân không lớn! Cô có thể lựa chọn trở về nhà nghỉ ngơi, cũng có thể điều dưỡng tại đây, chúng tôi đã mời hộ lý giúp cô rồi. Đương nhiên đều phải do cô trả phí. Thực ra tôi kiến nghị cô nên về nhà nghỉ ngơi, dù sao nằm giường bệnh trong bệnh viện cũng rất căng thẳng. Cô thấy đó, vì không có giường mà có chỉ có thể nằm phòng đơn, chi phí cao hơn nằm giường thường rất nhiều.” Bác sĩ Ryu giơ chiếc thẻ tín dụng trong tay lên tiếp tục nói: “Mà cô hai ngày trước được đưa tới đây vẫn hôn mê suốt, nên chúng tôi phải tự ý sử dụng thẻ tín dụng trong túi áo của cô làm tiền thế chấp tiền viện phí. Khoản tiền trong này cũng đủ cho cô nằm dưỡng bệnh ở đây cho khoẻ hẳn rồi xuất viện sau cũng được. Đúng rồi, Yoo tiểu thư, tôi đã liên hệ với Na tiên sinh chồng cô, có lẽ ngày mai anh ấy sẽ đến

Yoo Hye Won đón lấy chiếc thẻ tín dụng nho nhỏ từ tay vị bác sĩ, lật qua lật lại nhìn kỹ. Sau đó lại nhìn về phía anh ta, ánh mắt ngây ngô, rồi sau đó nhỏ giọng hỏi: “Bác sĩ Ryu, các anh có quen tôi không? Sao các anh biết tôi họ Yoo?”

“À, là thế này! Chúng tôi có phát hiện một tờ giấy đăng ký kết hôn trong túi áo của cô, trên đó có ảnh của cô. Đương nhiên cũng nhờ đó mà liên hệ được với chồng cô. Có điều, trên giấy kết hôn không ghi số điện thoại, chúng tôi đành phải nhờ phía cảnh sát giúp đỡ.” Bác sĩ Ryu thành thật nói, không ngờ bệnh nhân này thật là cẩn thận. Nếu không phải cô ấy cứ hôn mê suốt không tỉnh, thì bọn họ cũng không phải mất công tìm người nhà bệnh nhân như vậy.

Bác sĩ Ryu liền đó bảo y tá đưa tờ giấy kết hôn kia cho Yoo Hye Won.

Hye Won ngây người mở ra xem thì thấy một bức ảnh chụp chung, bên trong ảnh là một cô gái đang mỉm cười, không phải là rất đẹp nhưng cũng coi là thanh tú. Còn có một người con trai tuấn tú đẹp trai lạnh lùng. Một lúc sau cô hỏi: “Có gương không ạ?”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro