𝟟𝟟

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cô y tá hoài nghi nhìn Hye Won, lập tức lấy gương đến: “Yoo tiểu thư, mặt cô không bị trầy xước gì, đúng là kỳ tích mà! Cánh tay thì chỉ bị xây xát rất nhỏ thôi!”

Cô y tá đó nghĩ rằng Hye Won muốn xem xét vết thương của mình, trong tình huống bình thường thì phụ nữ đều khá chú trọng khuôn mặt!

Hye Won soi gương, nhìn thấy người con gái giống bức ảnh trong tờ đăng ký kết hôn như đúc. Cô giật giật khoé môi thì người con gái trong gương cũng giật giật khoé môi. Xem ra đúng là mình rồi. Nhưng sao cô lại không thể nhớ ra chuyện gì nhỉ? Sao cô lại bị xe đâm vậy? Nhà cô ở đâu? Cô đang làm nghề gì?

Nhìn Yoo Hye Won nhíu chặt mày lại, bác sĩ Ryu cười nói: “Được rồi, tiểu thư, cô còn có yêu cầu gì không?”

Hye Won nhìn anh lắc đầu.

“Tốt lắm, vậy cô cứ nghỉ ngơi cho khoẻ, tôi nghĩ ngày mai người nhà của cô sẽ tới đây. Phương thức liên lạc, nghề nghiệp và những thông tin cơ bản của cô có thể cho tôi biết được không, tôi phải bổ sung hoàn thiện hồ sơ bệnh án” Bác sĩ Ryu máy móc nhắc nhở cô. Vì lúc cô đến đang hôn mê, những thông tin cơ bản này đều chưa điền được. Chỉ viết tên cô – Yoo Hye Won.

“Tôi... Tôi... Ờ...” Hye Won cố gắng nhớ lại, sau đó nhăn mày, cô tên là gì ý nhỉ? À, đúng rồi, Yoo Hye Won. Cô sao lại không nhớ ra được chút gì, cái tên thật xa lạ! Cô là ai? Nhà cô ở đâu? Đầu óc cô một mảnh trắng xoá.

“Thật xin lỗi, bác sĩ Ryu, tôi không biết.” Yoo Hye Won gõ gõ vào đầu mình, thở dài nói.

Bác sĩ Ryu đột nhiên nhăn mày, anh bắt đầu nhìn kỹ Yoo Hye Won, cẩn thận hỏi: “Yoo tiểu thư, cô nói không biết là có ý gì?”

Hye Won lắc lắc đầu trả lời: “Thật xin lỗi, bác sĩ Ryu, tôi hiện tại đầu óc trống rỗng, cái gì cũng không biết. Tôi tên là Yoo Hye Won, cũng là vừa mới nhìn giấy kết hôn mới xác định được. Những điều anh muốn biết, tôi hoàn toàn không thể nhớ ra điều gì!”

“Không thể nhớ ra điều gì sao?” Bác sĩ Ryu đột nhiên cảnh giác! Lẽ nào cô Yoo Hye Won này bị mất trí nhớ sao? Sao mình lại có thể sơ ý như vậy! Anh đã hành nghề y nhiều năm như vậy rồi, tự nhận tư chất của mình rất cao, sự cố lần này anh đã làm kiểm tra toàn thân cho bệnh nhân này, anh ta còn chúc mừng người bệnh mệnh lớn, không có trở ngại gì. Nhưng sao lại có thể bỏ qua vấn đề não bộ chứ?

Bác sĩ Ryu nhíu chặt mày phát tiết sự buồn bực trong lòng: “Anna, thông báo với bác sĩ Choi, chụp CT não bộ cho Yoo tiểu thư đây, tôi muốn có báo cáo sớm nhất!”

Ryu Minhyuk phẫn uất bỏ đi, lưu loát dặn dò y tá sau lưng. Việc an ủi bệnh nhân sẽ giao cho y tá, còn bản thân anh phải tìm nơi để bình tĩnh lại. Có phải cuộc sống gần đây có sức ép quá lớn nên mới gây sơ xuất trong công việc thế này chăng? Loại trạng thái này sao có thể?!

Hye Won nhìn biểu tình của bác sĩ Ryu, bộ dạng cô như lọt trong sương mù vậy. Cô có trách móc gì anh ta đâu chứ? Cúi đầu xuống nhìn giấy đăng ký kết hôn kia, nhìn người con trai cực kỳ cao lớn tuấn tú đứng cạnh mình kia. Anh tuấn tiêu sái như vậy, thật sự là chồng cô sao? Bọn họ kết hôn như thế nào? Yêu đến thấu xương sao? Ngón tay cô sờ lên khuôn mặt của Na Jaemin trong ảnh, ánh mắt thâm thúy kia của hắn dường như nhìn thẳng vào trong tim cô, trong nháy mắt làm tim cô nổi sóng.

Trời ơi! Đau quá! Hye Won bất giác ôm lấy ngực. Cái miệng của hắn tựa hồ cười khẩy, cực kỳ châm chọc, đang cười nhạo cô bị mất trí nhớ sao?

Hai người họ tại sao không đứng dựa đầu vào nhau? Đều đứng thẳng quay mặt ra phía trước, nhìn thế nào cũng không ra cảm giác ôm ấp vậy?

Hye Won không khỏi có chút nôn nóng được gặp hắn. Chồng của cô. Cô muốn biết chuyện của bọn họ, hắn có yêu cô không?

Nhìn vào ngày tháng trong giấy kết hôn, là ngày 1 tháng 1. Bọn họ đã kết hôn bao lâu? Mấy năm rồi? Cô vội vàng nhìn xuống cổ tay, có đồng hồ, nhưng lại đeo trên tay đang truyền nước biển. Vì thế cô ngẩng đầu lên hỏi y tả: “ Cô y tá ơi, xin hỏi hôm nay là ngày bao nhiêu?”

Cô y tá tỏ vẻ thông cảm nhìn mặt Hye Won, nhỏ nhẹ trả lời: “Hôm nay là ngày 25 tháng 1, tiểu thư mới cưới chắc còn chưa đầy một tháng”

“Vậy, lúc đó xung quanh tôi không có ai khác sao?” Hye Won truy vấn.

Cô y tá lắc lắc đầu đáp: “Không có, cô một mình đi trên đường. Cô thật sự không nhớ rõ điều gì sao?”

Yoo Hye Won cười khổ lắc đầu. Loại chuyện này chẳng lẽ cô còn muốn nói dối sao? Có ích lợi gì chú?

Cô y tá lập tức an ủi nói: “Yoo tiểu thư đừng sốt ruột, có thể là do tai nạn xe, hiện giờ thân thể cô còn suy yếu, chắc chắn qua một vài ngày nữa lập tức sẽ nhớ lại thôi.”

Yoo Hye Won cười cười, cô y tá này tuy làm công tác hộ lý nhưng rất biết an ủi người khác. “Cảm ơn cô!”

Lúc này sự động viên đối với Hye Won mà nói là cực kỳ cần thiết. Đối với một người, đột nhiên không nhớ rõ bất cứ điều gì thật sự là rất khủng khiếp. Hye Won hít sâu vào một hơi, cố gắng nhớ lại, nhưng vẫn không nhớ nổi thứ gì.

Cô đành phải đầu hàng! Ngày mai, đúng rồi! Ngày mai chồng cô đến rồi, mọi thứ chẳng phải sẽ đều rõ ràng cả sao? Đột nhiên cô chờ mong ngày mai đến nhanh hơn chút.

“Giường 18, Yoo Hye Won, chuẩn bị chụp CT!” Cô y tá đứng ở cửa hô to.

“Vâng, xin chờ 10 phút!” Cô y tá đứng cạnh Hye Won nhìn bình truyền dịch đáp: “Yoo tiểu thư, sắp truyền xong rồi. Chút nữa chúng ta đi chụp CT não bộ. Yên tâm đi. Bác sĩ Ryu rất có kinh nghiệm về phương diện này”

“Vâng” Hye Won cũng cười cười. Cô biết cô y tá này thật sự quan tâm đến cô, ánh mắt chân thành đó cô có thể tự mình cảm nhận được.

Hiện giờ mình định làm gì nhỉ? Di động, đúng rồi! Di động của mình đâu? Bên trong chắc chắn có thông tin.

“Cô y tá ơi, xin hỏi trên người tôi còn thứ gì khác không, ví dụ như di động gì đó?” Hye Won hỏi.

Cô y tá bất lực lắc đầu: “Thật xin lỗi, Yoo tiểu thư, không có! Trên người cô chỉ có giấy đăng ký kết hôn và thẻ tín dụng thôi. Đúng rồi, còn có áo vest nam này nữa!”

Cô y tá đem chiếc áo vest kia tới.

“Cảm ơn cô!” Hye Won sờ vào chất liệu của chiếc áo, vừa nhìn đã biết là hàng hiệu. Chồng cô chắc hẳn là người có rất nhiều tiền.

Nhìn lại quần áo trên người mình, là đồng phục bệnh nhân. Bên cạnh ghế có một bộ quần áo, vừa nhìn là biết cũng là hàng hiệu. Nói vậy thì mức sống của cô hẳn là không tồi.

“Được rồi, Yoo tiểu thư, cô nghỉ ngơi vài phút rồi chúng ta đi chụp CT!” Cô y tá thuần thục rút kim tiêm trên cánh tay Hye Won ra, rịt bông băng vào vết tiêm cho cô.

Hye Won nhìn ra ngoài cửa sổ, hoa tuyết đang bay lượn ngoài trời, tuyết đang rơi! Ha ha, tuyết mùa đông, cô thích! Cô càng ngày càng hiếu kỳ đối với bản thân mình. Cô có chút nôn nóng không thể chờ được đến lúc nhìn thấy chồng cô!

Ryu Minhyuk nhìn tấm phim chụp CT của Yoo Hye Won, không khỏi nhăn mặt. Bề ngoài thoạt nhìn không có vấn đề gì. Vậy có thể là do cô bị va chạm mạnh nên bị mất trí nhớ nhất thời. Hẳn là không có trở ngại gì lớn, cũng sẽ không bị mất trí nhớ quá lâu.

“Bác sĩ Ryu, có vấn đề gì không a?” Hye Won đã có thể tự xuống giường, nhưng vẫn phải chống gậy, chân cô vẫn đang bó thạch cao cứng ngắc.

“Ồ, không có vấn đề gì. Kết quả CT não bộ của cô không có gì bất thường. Có thể là do va chạm nên não bộ nhất thời bị thiếu dưỡng khí, tạo thành chứng mất trí nhớ tạm thời. Tôi tin là sẽ nhanh chóng khôi phục lại thôi.” Minhyuk mỉm cười giải thích với Hye Won. Trong lòng anh cũng thở phào nhẹ nhõm, còn tưởng rằng cuộc sống của anh làm ảnh hưởng đến công việc chứ, cũng may là bệnh nhân này không có gì bất thường.

“Ồ, vậy cảm ơn bác sĩ Ryu!” Hye Won gật đầu, sau đó chống gậy khập khiễng đi về phòng bệnh của mình.


“Ở đâu? Phòng nào?” Jung Seyoon đi từng phòng bệnh hỏi thăm, “Xin hỏi có bệnh nhân nào tên là Yoo Hye Won không a?”

Hỏi vài phòng bệnh đều không có, Seyoon vội vàng đuổi theo một cô y tá để hỏi. Hye Won đang cố gắng đi trong hành lang thì đột ngột bị huých vào, ngã sấp mặt xuống.

“Ai da! Thật xin lỗi!” Seyoon vội vàng nâng người con gái đang chống gậy dậy, áy náy xin lỗi. Cô ta liếc nhìn cô gái chống gậy này.

Mà Hye Won chỉnh lại tư thế đứng, cười cười, coi như để đáp lễ. Nhìn người con gái lỗ mãng đó đi khỏi rồi cô vội vàng lần theo tường mà đi.

Sáng sớm Hye Won đã thức dậy, cô đang đợi chồng mình đến. Nhưng hiện đã là 9 giờ sáng, chồng cô vẫn còn chưa tới. Cô nghĩ có nên đến phòng y tá nhờ bọn họ tra giúp số điện thoại của anh ấy không? Một mình đối diện với những sự vật xa lại này thật là lúng túng không biết phải làm sao cho đúng. Tuy rằng không phải quá sợ hãi, nhưng cảm giác không biết mình là ai thật sự không dễ chịu gì.

Seyoon ở phòng y tá rốt cuộc cũng biết được Hye Won đang ở giường số 18, vì thế cô ta vội vàng chạy qua.

Hye Won còn đang bước từng bước một trong hành làng thì chợt nghe cô y tá đứng ở cửa phòng bệnh gọi cô: “Yoo Hye Won, Yoo tiểu thư, bạn cô đến thăm cô này!”

Vừa nghe đến có người tới thăm, Hye Won kích động chạy cà nhắc đến phòng bệnh của mình. Là hắn sao? Là chồng cô sao? Sao cô vừa ở hành lang mà không nhìn thấy hắn?

Vội vàng trở về phòng bệnh, Hye Won có chút thở hổn hển. Cô bước vào phòng nhưng không nhìn thấy người con trai nào mà lại nhìn thấy cô gái đã đụng phải cô trên hành lang vừa nãy.

Jung Seyoon nhìn thấy Hye Won khập khiễng đi vào thì đầu tiên là ngây người ra, không ngờ người con gái cô ta vừa đụng phải lại là Yoo Hye Won, chết tiệt! Như vậy cô ta thật là bị động quá!

“Hye Won? Hye Won? Thật sự là bạn sao?” Seyoon nháy mắt liền kích động xông tới đỡ lấy Yoo Hye Won.

Hye Won cẩn thận nhìn cô ta, lúc nãy chẳng phải cô vừa mới đụng phải cô ta sao? Sao lại kích động như vậy? Cô ta là...

“Hye Won, bạn không nhận ra mình sao? Mình là Yoonie đây! Mình là bạn tốt nhất của bạn đây... Seyoon đây mà!” Jung Seyoon nằm lấy tay Hye Won, nhiệt thành nói, xúc động đến mức lại ôm lấy cô rất là thân thiết.

Yoo Hye Won xấu hổ cười cười, thật không? Hoá ra là bạn tốt của cô tới! Không phải nói là liên hệ với chồng cô sao? Sao chồng không tới mà bạn tốt lại tới?

Hye Won bất động thanh sắc quan sát khắp người Jung Seyoon, là đại mỹ nữ nha! Nhìn bộ dáng nhiệt tình với mình như vậy, nhất định là nhìn thấy mình thì rất vui vẻ! Thế nhưng... hiện giờ chẳng phải mình bị tai nạn xe sao? Sao cô ta không hỏi thương thế của mình mà lại vui vẻ như vậy?

Seyoon một phút trước biết được chuyện Hye Won bị mất trí nhớ từ miệng của y tá, đầu óc đã nhanh chóng xoay ra chủ ý giả làm bạn tốt của Hye Won. Đúng! Tuyệt đối không thể để Hye Won gặp lại Jaemin được, hiện giờ cô ta đang mất trí nhớ, vậy không phải là rất tốt hay sao? Thật sự là ông trời có mắt mà! Jung Seyoon cô thật đúng là may mắn nha!

Nhiệt tình hàn huyên vài câu, Seyoon đột nhiên phát hiện Hye Won đi đứng không tiện, đúng rồi, cô ta bị tai nạn xe mà! Là bạn tốt thì có phải là không nên hưng phần như vậy chăng?

Vì thế, Seyoon lập tức đỡ Hye Won ngồi xuống, vẻ mặt lo lắng hỏi: “Hye Won, bạn bị tai nạn xe đúng không? Mau để mình xem xem, có nghiêm trọng lắm không?”

Lúc này, Hye Won mới cảm giác được một tia ấm áp, cười lắc đầu nói: “Đừng lo, không có trở ngại gì lớn. Haizzz, Yoon... Yoonie, phải không? Mình... mình mất trí nhớ, bạn xem, mình cái gì cũng không nhớ rõ...”

“Cái gì?! Bạn nói cái gì?! Bạn bị mất trí nhớ sao? Cái gì cũng không nhớ rõ sao? Thật vậy à?” Jung Seyoon tỏ vẻ kinh ngạc nói: “Vậy, mình là Yoonie chắc bạn sẽ không quên chứ?”

Seyoon khoa trương chỉ vào mũi mình, trợn to mắt lên nhìn Hye Won.

Yoo Hye Won nhìn cô ta, cố gắng nghĩ ngợi, rồi lại lắc lắc đầu. Cô ngay cả chính mình là ai còn không nhớ rõ, huống chi là Seyoon trước mặt mình! Nhìn thấy cô ta vẫn rất xa lạ như cũ, một chút cảm giác quen thuộc cũng không có.

“Trời ơi, tại sao có thể như vậy? Bạn bị mất trí nhớ sao? Ông trời thật là bất công quá đi... Ô ô ô...” Seyoon đột nhiên xông tới ôm chầm Hye Won khóc nức nở.

Yoo Hye Won bị tiếng khóc của cô ta doạ đến tay chân luống cuống, bọn họ xem ra giao tình rất tốt, nếu không tại sao khi biết mình bị mất trí nhớ đến cô còn không khóc mà Jung Seyoon này lại khóc nức nở đầm đìa vậy. Trong lòng bỗng cảm thấy chua sót. Đối với Seyoon này cũng không khỏi tăng lên chút hảo cảm.

Hye Won nhẹ nhàng vỗ lưng Seyoon an ủi: “Đừng khóc, Yoonie, bác sĩ nói không có vấn đề gì lớn, có thể do não bộ thiếu dưỡng khí, sẽ rất mau khôi phục lại thôi!”

“Cái gì? Rất mau sẽ khôi phục lại sao?” Jung Seyoon kích động ngẩng phắt đầu lên, đột ngột cao giọng the thé nói. Rất mau là vào lúc nào? Mau đến thế nào?

Thấy bộ dáng giật mình của cô ta, Hye Won không khỏi nhíu mày, sao vậy? Chẳng lẽ cô ấy không muốn mình khôi phục trí nhớ sao?!

Seyoon lập tức nhận ra mình có chút thất thố, vội lập tức nặn ra vài giọt nước mắt, mím mím môi, sâu sắc nói: “Hye Won, số bạn khổ quá! Mới cưới mà chồng đã qua đời rồi, giờ lại... lại bị tai nạn xe... còn mất trí nhớ... Trời ơi! Tại sao ông trời lại đối xử với bạn như thế?” Tiếng khóc nức nở làm ruột gan người ta như đứt thành từng khúc ruột.

Yoo Hye Won vốn dĩ không đến nỗi quá xúc động, nhưng nhìn Jung Seyoon khóc lóc thảm thương như vậy thì cũng bắt đầu sinh ra thương cảm cho chính mình, sống mũi cay cay. Nhưng cho dù cô có thương cảm đến mức nào thì cũng không thể rơi nước mắt được. Cô thật hoài nghi có phải tuyến lệ của mình có vấn đề rồi không?

Không đúng, cái gì qua đời rồi? Cô ấy vừa nói cái gì?

Yoo Hye Won đột nhiên cả kinh, cô sao lại vừa nghe thấy người bạn này nói là chồng cô làm sao đó?

“Yoonie, bạn nói cái gì? Chồng mình... qua đời rồi?” Hye Won trợn mắt lên nhìn chăm chăm vào Seyoon...

Seyoon vừa nghe nói thế thì càng khóc dữ hơn.

“Yoonie, bạn nói mau, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?”

“Hye Won! Chúng mình thật là mệnh khổ mà!” Jung Seyoon đột nhiên ôm lấy Hye Won, khóc ầm ĩ lên.

Hye Won không ngừng an ủi cô ta, hy vọng cô ta đừng khóc nữa, nhưng cô ta lại càng khóc dữ dội hơn.

Kỳ thật, Jung Seyoon đang muốn mượn thời gian khóc lóc này để nghĩ ra đối sách, cô ta đang nghĩ ra một câu chuyện hoàn hảo, vừa vẹn toàn được lời dối trá của cô ta, lại làm cho Yoo Hye Won vĩnh viễn không gặp được Na Jaemin nữa! ít nhất cũng phải cho đến lúc sau khi cô ta và Jaemin đã kết hôn.

“Yoonie, đừng khóc nữa! Giờ mình không nhớ nổi chuyện gì nữa! Bạn mau nói cho mình biết, chồng mình bị làm sao?” Hye Won thật sự không thể tin được, người cô cơ hồ đã đợi cả một buổi tối, thế nhưng đã không còn trên đời này nữa sao? Hắn qua đời như thế nào?

“Hye Won, thật tốt quá, bạn mất trí nhớ rồi! Mất trí nhớ rồi thì sẽ không khổ sở như vậy nữa! Chồng bạn tên là Na Jaemin. Ba người bọn mình đều lớn lên ở cô nhi viện, là bạn tốt của nhau. Sau khi trưởng thành thì bọn mình vẫn là bạn cực kỳ tốt. Bởi vì không có bằng cấp, nhà cửa, gia thế, nên cuộc sống vô cùng nghèo khổ. Nhưng hai bạn vẫn rất yêu nhau. Năm nay mới kết hôn, mình còn là phù dâu của hai bạn mà. Vốn hai bạn có thể sống cuộc sống hạnh phúc, tuy kham khổ, nhưng vẫn rất vui vẻ! Nhưng, ngay sau ngày cưới, chồng bạn...”

Jung Seyoon nói đến đây đột nhiên lại nức nở nghẹn ngào!

Hye Won tâm tư cũng rối rắm như tơ vò, chồng cô bị làm sao?

“Chồng của bạn... Jaemin anh ấy, anh ấy bị tai nạn xe nên qua đời rồi! Lúc đó bạn chịu đả kích cực kỳ lớn, mấy lần muốn tự sát đều bị mình ngăn lại. Thời gian kế đó, bạn thường quanh quần ở nơi chồng bạn gặp sự cố, nhưng mình luôn ở bên cạnh bạn, sợ bạn tự sát. Vốn nghĩ rằng bạn không còn ý nghĩ này nữa, nhưng không ngờ được...”

Seyoon vừa khóc vừa trách móc: “Sao bạn lại ngốc như vậy... Cho dù trên đời này không còn người thân nào, thì còn có mình nữa mà! Hye Won, bạn còn có mình nữa mà!”

Seyoon vừa nói vừa hoa chân múa tay, Yoo Hye Won nghe mà xúc động trong lòng, ngay cả cô y tá đứng bên cạnh cũng không ngừng lau nước mắt.

Hye Won đầu ong lên, cô không ngờ thân thế của mình là vậy, vận mệnh của mình lại thê thảm như thế. Nhưng tại sao cô đến một giọt nước mắt cũng không rơi được?! Chẳng lẽ cô đã khóc nhiều đến khô cả nước mắt rồi sao?

“Seyoon, đừng khóc nữa! Hiện giờ chẳng phải mình đang tốt rồi sao? Mình thật sự không có người thân nào ư?” Yoo Hye Won yếu ớt hỏi.

Seyoon lắc đầu như trống bỏi. Sao lại có thể như vậy?! Sao cô ta có thể để cho Yoo Hye Won còn một người thân trên đời này được chứ? Nếu để Hye Won biết được thì nguy to. Phải mau chóng đem con bé này giấu đi thôi, giấu càng xa càng tốt.

Yoo Hye Won không khỏi nhăn nhỏ, như vậy thì hiện giờ cô đành phải tự lực cánh sinh sao? Cuộc sống trước đây của cô rất kham khổ sao? Nhưng tại sao lại được mặc quần áo tốt như vậy? Chẳng lẽ do mình muốn chết nên mặc bộ quần áo tốt nhất lên người? Chuyện này cũng không phải là không có khả năng.

Haizzz! Sao số cô mệnh lại khổ vậy chứ?

“Yoonie, đừng khóc! Bạn nên cảm thấy vui cho mình mới phải. Hiện giờ mình cái gì cũng không nhớ rõ, lại càng không đi tìm cái chết nữa! Mình không biết tại sao trước kia mình lại có ý tưởng ngu xuẩn như vậy. Hiện giờ mình sẽ không vậy nữa! Bạn không phải lo lắng cho mình nữa đâu!” Yoo Hye Won an ủi Seyoon.

“Đúng đúng đúng! Không nên làm như vậy nữa! Hye Won, bạn có thể nói như vậy mình thật là vui!” Jung Seyoon thầm thở phào nhẹ nhõm, cô nàng rốt cuộc cũng tin lời mình nói rồi!

“Vậy, Yoonie, mình đang làm nghề gì vậy? Nhà của mình ở chỗ nào?” Hye Won ngẫm nghĩ, cô nên xuất viện về nhà thôi. Chờ đến khi về nhà nghỉ ngơi vài hôm mới có thể rảnh rang suy nghĩ xem nên làm gì tiếp.

“Bạn là...” Jung Seyoon đầu óc xoay như chong chóng, “Bạn làm PA [1]. Sau khi kết hôn rồi thì không làm nữa. Nhà... À! Nhà bạn sau khi chồng bạn mất thì vì quá thương tâm nên bạn đã bán nó ngay! Tất cả đồ đạc trong phòng, phàm là những gì liên quan đến chồng bạn thì bạn đều vứt bỏ hết! Hye Won, hiện giờ... Đừng lo, bạn còn có mình! Tuy mình cũng không có chỗ ở nhưng mình có thể thuê phòng cho bạn! Bạn yên tâm, mình nhất định sẽ giúp đỡ bạn!”

Yoo Hye Won không khỏi nhíu mày! Trời ạ! Rốt cuộc mình là người thế nào vậy? Sống trong tầng lớp dân nghèo tận đáy xã hội sao? Cô nhi thì cũng coi như thôi đi, vừa kết hôn ba ngày thì chồng qua đời. Hiện giờ không có cả nhà để ở. Cô thật đúng là chỉ còn hai bàn tay trắng mà!

Đúng rồi! Công việc! PA, cái gì là PA chứ?

“Yoonie, bạn bảo ngày trước mình làm công việc gì vậy?” Hye Won hỏi.

Seyoon suýt nữa thì bật cười trước lời nói dối của chính mình, cô ta cắn cắn môi đáp: “PA là nhân viên tạp vụ. Bạn không có bằng cấp gì, không dễ tìm việc, phải đi làm nhân viên tạp vụ, tiền lương hàng tháng cũng không nhiều. Nhưng hai bạn... Hai bạn thật sự rất yêu nhau... Không dễ gì có được căn nhà của chính mình... Thế nhưng...”

Vừa nói đến đây Jung Seyoon lại bật khóc. Trời ơi! Thật mệt chết được. Không biết hôm nay cô ta phải lãng phí bao nhiêu nước mắt đây?

Nhân viên tạp vụ? Hye Won sửng sốt. Tại sao đến công việc cũng thê thảm như vậy chứ? Ai da! Thật đau đầu quá đi! Vậy thì sau này mình sống thế nào đây? Thôi mặc kệ cái đã! Đúng rồi! Thẻ tín dụng kia là từ đâu? Là tiền bán nhà sao? Nói như vậy, cô còn lại ít tiền.

“Yoonie, đừng khóc nữa! Cảm ơn bạn đã đến thăm mình. Mình nghĩ hôm nay nếu không có gì trở ngại thì mình sẽ làm thủ tục xuất viện. Bạn có thể tìm nơi ở cho mình trước được không? Mình phải ổn định trước đã. Dù sao giờ mình chỉ còn một người bạn duy nhất là bạn!” Yoo Hye Won đột nhiên ý thức được, trên đời này cô chỉ có thể dựa vào Jung Seyoon. Khó trách mình trước kia muốn tự sát, xem ra thật sự là không sống nổi nữa! Hiện giờ cô cực kỳ để ý đến tấm thẻ tín dụng kia rốt cuộc còn lại bao nhiêu tiền, đủ cho cô duy trì sinh kể trong bao nhiêu ngày.

“Được được, mình giúp bạn! Yên tâm Hye Won, có mình ở đây!” Seyoon lời thề sắt son nói.

Bác sĩ Ryu chiều nay đi khám bệnh theo lịch, nghe nói Yoo Hye Won xuất viện. Cứ cho rằng chồng cô tới đón, nhưng lại nghe cô y tá rầu rĩ kể ra những sự cố của Yoo Hye Won thì anh không khỏi nhăn mày.

Người đàn ông tên Na Jaemin kia đã qua đời rồi?! Ryu Minhyuk có cảm giác mình đã gặp người đàn ông kia ở đâu rồi, nhưng nghe cô y tá kể vậy, lại cảm thấy bọn họ không phải cùng một người, có lẽ chắc tướng tá có chút giống nhau thôi!

Nhớ đến dáng vẻ của Hye Won, Minhyuk không khỏi lắc lắc đầu, haizzz, trên đời này những người khốn khổ đâu phải chỉ có mình cô!

[1] PA: viết tắt của từ Personal Assistant hoặc Personal Aide – người làm công việc hỗ trợ cá nhân, là khái niệm rất quen thuộc ở các nước phát triển như Mỹ, Nhật Bản, Na Uy... PA lần đầu tiên xuất hiện ở Mỹ từ những năm 1970, sau đó lan rộng sang Canada, Châu Âu và Châu Á.


hii~~

đầu tiên mình muốn nói lời xin lỗi vì đã bỏ dở truyện suốt hơn 1 tuần qua. mình đang có một kì thi và sáng hôm nay vừa bắt đầu làm thi thử, đâm ra một tuần ôn tập liên tục không có thời gian vào wattpad cập nhật truyện. hôm nay mình chỉ kịp đăng 2 chap để bù cho mọi người.

thứ hai tuần sau mình sẽ bắt đầu thi chính thức và thứ sáu là ngày cuối cùng. trong 5 ngày đó mình không dám hứa hẹn trước gì với mọi người nhưng chắc chắn sau khi kết thúc mình sẽ quay lại cập nhật truyện thường xuyên.

cảm ơn mọi người đã thông cảm và ủng hộ mình (.◜◡◝)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro