Chap 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ lúc đó, Thiên Bình lại có thêm một biệt danh không thể xóa nhòa: Yết phu nhân!
Tiết thể dục, bạn bè trêu đùa gọi cô là " Yết phu nhân", Thiên Yết lập tức nói:" Tao không thích con trai!".
" Mày mù à, tao là gái nhé! Con gái đấy!_ cô ngẩng đầu, ưỡn ngực không chịu thua.
" Thế á? Thế á? Không nhận ra đấy!"_ Thiên Yết cười hí hửng, liếc mắt nhìn cô.
" A! Láo toét, mày nhìn ngực tao!_ Thiên Bình gào lên.
" Thì cũng phải có...mới có cái mà nhìn chứ!"_ Thiên Yết cãi.
" Ai bảo tao không có?"
" Mỗi tí thế này,  mà gọi là 'ngực' à?"_ Thiên Yết giơ tay ra trước ngực cô, nhìn đầy khinh bỉ.
" Á! Thưa thầy! Dương Thiên Yết sờ ngực em!"_ cô vội tố cáo.
Thầy giáo hỏi nhân chứng đứng bên:" Lớp trưởng, vừa nãy em có nhìn thấy không?"
" Em không để ý ạ"_ chuyện không liên quan đến mình, câu trả lời đúng chuẩn phong cách của Song Tử.
" Bạn ấy có nhìn thấy!"_ Thiên Bình nháy mắt với Xử Nữ.
" Dạ, nhìn từ góc độ của em..."_ Xử Nữ ngập ngừng:" Hình như là có ạ!"
Cái giá Thiên Yết phải trả cho việc " tình cờ chạm vào ngực cô" chính là: ngồi xổm bật nhảy ba vòng quanh sân.

Sau khi lên cấp hai, vì áp lực bài vở, cô và Thiên Yết ít tham gia thi vẽ hơn, nhưng chỗ ngồi của cô và cậu vẫn không hề bị chia tách. Nguyên nhân chủ yếu ở chỗ, Thiên Yết học toán cực giỏi, văn sử lại cực dốt; còn Thiên Bình văn sử rất tốt, nhưng toán lại kém vô cùng.
Thiên Bình mãi không thể xếp ngay ngắn các phép tính cộng trừ nhân chia, khai căn dính líu đến số má, cũng như Thiên Yết mãi mập mờ giữa quá khứ hiện tại tương lai, những thứ liên quan đến văn tự. Vì vậy, đối với thầy chủ nghiệm, người cả đời cố gắng nâng cao thành tính trung bình của cả lớp, đồng thời cố gắng đưa được càng nhiều học sinh vào top 3 các trường nguyện vọng một càng tốt, trói bọn tôi lại với nhau là lựa chọn tuyệt vời nhất.
Thầy giáo tự cho rằng để cô và Yết tối ngày bên nhau, sớm chiều nhìn mặt, hòa hợp khăng khít... ắt có ngày âm dương bổ trợ, đẩy mạnh dạy và học, giúp nhau gánh vác môn người kia yếu nhất.
Cứ vậy, Thiên Bình và Thiên Yết, lại ngồi cùng bàn đúng ba năm.
Thiên Bình luôn than:" Không tài nào cắt nổi cái đuôi này, phiền chết đi được!"
Người ta nói lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, cô ngày ngày phải nhìn tên Thiên Yết, ngày ngày bị kẻ trước người sau gọi vang " Yết phu nhân", tình chẳng thấy bén, chỉ thấy tương lai ngày một mù mịt hơn.
Đừng nhắc đến chuyện tiến triển với Song Tử, ngay cả tình bạn với tên này cũng không xong. Nghĩ đến đấy cô vô cùng phẫn nộ, nhất là giờ ngủ trưa, tên xấu xa còn thường xuyên chiếm nửa cái bàn, rớt dãi quanh co uốn lượn sắp biến thành sông.
Một hôm, cuối cùng cô không chịu được nữa, lấy con dao rọc giấy cật lực khắc lên bàn một đường danh giới sâu hoắm.
" Làm trò gì đấy?"_ Thiên Yết đang ăn mì, trố mắt nhìn mặt bàn xuất hiện vết dao cắt xiên xẹo.
" Đây chính là kết giới của chúng ta, bàn tay dâm đãng của mày dám vượt qua chỗ này, liệu hồn!"_ Thiên Bình hằn học nói.
" Con điên!" _ Thiên Yết buông một câu, quay đi tiếp tục ăn mì.

Có lần, Thiên Bình thẳng thắn nói cảm nghĩ với Thiên Yết:
" Mày có thấy, bọn mình vốn số mệnh xung khắc, từ nhỏ đến lớn, ngày nào cũng cãi nhau đánh lộn, vậy mà hết năm này đến năm khác cùng lớp lại cùng bàn, đúng là rất kỳ lạ đúng không?"
" Có gì mà lạ!"_ Thiên Yết đang viết sổ đầu bài chợt quay sang, chỉ vào đường ranh giới trên bàn, lớn tiếng: " Chính vì cứ sang học kì mới được đổi bàn, mày lại vạch cái đường xấu khủng khiếp này, khiến thầy ra ra lệnh không được đổi bàn cho mày đấy."
" Thật à? Có chuyện này sao?"_ chẳng trách cô nhìn chiếc bàn thấy vô cùng thân thuộc.
" Đúng thế! Hằng năm chiếc bàn này đều sánh bước cùng bọn mình chuyển sang phòng học mới."_ Thiên Yết liếc cô đầy khinh bỉ:" Hơn nữa mày nổi tiếng là con điên, con trai trong lớp chẳng ai dám ngồi cạnh mày!"
" Vậy nên, ý mày là vì sự bình yên của cả lớp, nên mày mới hy sinh bản thân để hoàn thành nghiệp lớn đúng không?"
" Tao không xuống địa ngục thì còn ai nữa!"
Thiên Bình muốn lao vào bóp cổ cậu.
" Vậy nên, lần nào xếp chỗ mới, chắc mày đều thích ngồi cạnh những đứa dịu dàng đáng yêu như Xử Nữ đúng không? Mấy lần liền tao bắt gặp bọn mày ngoài hành lang, cười cười nói nói cũng thắm thiết đấy chứ!"
Thiên Yết không thèm trả lời.
" Ê..."_ cô chọc vai cậu," Có phải mày rất ghét tao không?"
Thiên Yết vẫn cắm cúi viết.
Hồi lâu sau, cậu mới trả lời:" Trước giờ chơi với mày, tao đều không thấy ghét bỏ gì!"
" Thật không? Tại sao?"_ cô cười toe toét, tiếp tục chọc vai cậu.
Thiên Yết vẫn cắm cũi viết, bỗng nhiên bụm miệng lại, người không ngừng co giật, rồi phá lên cười:" Bởi vì mày toàn chia đồ ăn cho tao!"
Thiên Bình nhắm đúng chân Thiên Yết đá thật mạnh, cho đến khi cậu kêu la xin lỗi.

-------------------------------------

Crush tớ thích người khác rồi:))
Chị ấy có ny rồi:))
Mày cũng chỉ giống tao thôi :>>
Cmn chứ!

---------------------------------------
25/06/2019

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro