Chap 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Những cuộc cãi vã vặt vãnh như vậy diễn ra không ngớt, cuối cùng vào ngày đầu tiên lên lớp chín, Thiên Bình và Thiên Yết đã được giải thoát. Không nhớ nguyên nhân do đâu, hôm ấy hai đứa cãi nhau tóe khói, cậu lườm cô, cô lườm lại, cả hai hừng hực khí thế. Bỗng, Thiên Yết lấy hộp bút cô đặt lên bàn, một cú xoay người, hộp bút bay ra khỏi tay, vẽ một đường vòng cung hoàn hảo trên không, vừa khéo bị cánh quạt trần tung đòn chí mạng, lao ra thế giới bên ngoài bức tường dây thép gai của trường.
Lập tức, cơn giận bùng nổ, cô nhảy bổ vào người Thiên Yết, va đổ chiếc bàn ngã lăn xuống đất, sách vở, giấy kiểm tra trong ngăn bàn rơi vãi tung tóe.
Thiên Bình đè lên người cậu, túm chặt cổ áo, cắn thật mạnh vào cánh tay, Thiên Yết vừa gào thét đau đớn, vừa ra sức đẩy cô, còn cô vẫn cắn chết không chịu buông, mãi đến khi thấy vị máu mằn mặn trong miệng, tiếng ồn ào, kêu la của các bạn xung quanh sao nghe như từ hành tinh khác vọng lại, cô mới chịu thả ra.
Giờ ăn trưa, phòng học tràn ngập mùi thức ăn nhưng lại trống vắng không một bóng người. Thiên Yết mất tích, thầy chủ nhiệm cùng cả lớp nháo nhào tìm cậu, còn Thiên Bình bình tĩnh ngồi yên tại chỗ, xé ăn từng miếng bánh mì.
Cho đến tiết đầu giờ chiều, Thiên Yết mới toàn thân lấm lem tự động quay về quy án, xuất hiện ngay trước cửa lớp. Thầy chủ nhiệm giận đén mức tưởng sắp trúng gió, hét lên bằng giọng địa phương:" Đổi chỗ! Đổi chỗ hết cho tui! Vương Nguyệt Thiên Bình sang ngồi với lớp phó, Dương Thiên Yết ngồi cạnh lớp trưởng, lớp trưởng lớp phó quản lý thật chặt hai đứa ngỗ nghịch này cho tui!"
Tan học, Thiên Bình lặng lẽ lấy Coca, truyện tranh, sách vở từ trong ngăn bàn, nhét hết vào cặp. Bỗng, chiếc hộp bút màu hồng dính bết đât đập vào mắt, Thiên Yết lấy tay phủi phủi, sau đó đẩy trước mặt cô. Cô lùa cả vào cặp, không nói nửa lời. Thu dọn xong, cô và Thiên Yết gần như đứng lên cùng lúc.
Thiên Yết vung cặp lên vai, cúi đầu vẻ đăm chiêu, tay mân mê đường ranh giới in hằn trên bàn, ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu lên người cậu, tạo thành một vầng hào quang xung quanh, cánh tay lộ ra bên ngoài áo đồng phục vẫn còn lưu lại vết răng của cô.
Thiên Bình nhìn Thiên Yết, cô cảm thấy có chút lạ lẫm, tên nhóc học cùng cô suốt từ năm lớp một, hồi ấy còn thấp hơn cô nửa cái đầu, béo trắng tròn quay, lúc cười thì toe toét, có cặp má lúm đồng tiền hai bên má, từ khi nào lại cao lớn, xương gò má bành ra, cằm nhọn, da dẻ đen thui, trông đã hơi ra dáng... với cả rất đẹp trai!
" Ê Yết! Hình như mày cao hơn tao chút xíu..."_ cô giơ tay đặt nhẹ lên đỉnh đầu cậu.
" Tao lúc nào chẳng cao hơn mày"_ Thiên Yết bật cười, ánh mắt sáng lóa, lúm đồng tiền hiện bên má.

-------------------------------------------
Hahaha.
Drama chuẩn bị ào ào vào mặt rồi nhé:)
Bắt đầu chap sau các chars của chúng ta sẽ không vui vẻ, tự do, hành động mà không suy nghĩ nữa đâu:>>
Chính thức các chap sau giông bão cuồn cuộn nhé:))
Hihi, có ai mong không??

_________________________
28/06/2019

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro