Chap 27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong lúc mơ mơ màng màng, cảm giác có thứ gì đó vững chãi ấm áp bao trọn, Thiên Bình vùi đầu vào bên trong, dường như còn ngửi thấy mùi hương thơm mát.
" Mấy giờ rồi?"_ cô nhắm mắt, nói như kẻ mộng du.
" Sắp 2 giờ..."_ hồi lâu, một giọng nói khàn khàn trả lời.
" Mới 2 giờ..."_ cô nhớ hôm qua lúc về đến nhà đã rất muộn, cuối cùng ông trời cũng nghe thấy lời nguyện cầu của cô, để thời gian trôi chầm chậm thôi.
" Không phải 2 giờ đêm, là 2 giờ chiều."
" Ờ..."_ cô không nỡ mở mắt, tiếp tục chui rúc vào nơi ấm áp kia sờ sờ mó mó, chợt nghe thấy tiêng rên khẽ của loài động vật giống đực.
Hả? Cái tiếng này?
" Á!"_ đây là tiếng hét của cô, cường độ âm thanh ngang với việc bắt phải con gián trong chiếc hộp kinh dị, cô lập tức tặng kèm một cú Phật Sơn Vô Ảnh Cước.
" Á!"_ đây là tiếng kêu đau đớn của Thiên Yết, cậu đang trong cơn mê không một chút đề phòng liền bị cô tung chân đá xuống giường, ngã vật xuống đất, toàn thân đau điếng.
Nhân đó cô vội vàng xem xét quần áo trên người, chiếc áo ngủ Hello Kitty màu hồng thường ngày hay mặc, cúc vẫn ngay ngắn chỉnh tề cài đúng vị trí, xem ra chỗ cần che đều đã được bọc kỹ, chắc không lộ đâu...
Thật ra cũng chẳng có hàng để lộ nên căn bản không cần lo lắng.
Cô tự dưng thở dài, cũng may cũng may.
Vương Nguyệt Thiên Bình, may cái đầu mày! Thực ra mày đang lo lắng mình uống say làm chuyện bậy bạ phải không?
" Ê, sao mày lại ở đây?"_ cô lay cậu.
Thiên Yết lật người, nằm giạng hai tay hai chân dưới mặt đất, đầu tóc bù xù, trên má vẫn còn in vết hằn màu hồnh nhạt, mặc một chiếc áo phông đỏ cùng quần thể thao màu lam đậm. Hình bánh hamburger trên áo lên xuống dập dềnh theo đường nét cơ bắp trên ngực, vô cùng sống động, trông thật ngon...
Vương Nguyệt Thiên Bình, mày đang nghĩ gì vậy? Sao mày có thể xấu xa đến thế?
" Hôm qua tao đưa mày về nhà, mẹ mày giữ lại ngủ qua đêm."
" Thế tại sao lại ngủ trên giường tao?"
" Nếu không thì tao nằm đất à?"_ cậu tặc lưỡi.
Ừ, cũng có lý.
Nhớ đến nụ hôn tối qua, cô cảm thấy bắt buộc phải kiểm điểm lại một chút.
" Hóa ra, hôn có cảm giác như vậy..."_ cô thở dài, hơi thất vọng, giống như cắn một miếng thạch, ngoài cảm giác lành lạnh man mát, vậy còn có dòng điện xẹt qua người được miêu tả trong truyên thuyết đâu? Trời long lở đât đâu? Cánh hoa hồng tung bay ngập trời đâu?
Không có gì! Chẳng có gì hết!
Trước mắt chỉ có tên con trai bị cô cướp thành công, nhìn cô bằng ánh mắt mơ mơ màng màng.
" Yết này, tối qua... tao hôn mày..."_ con gái hỏi con trai về vấn đề này cũng thật đáng xấu hổ, do dự một hồi, cô mặt dày hỏi:" Mày cảm thấy thế nào? Mặc dù tao hơi bị lỗ một chút, nhưng nể tình bọn mình từ nhỏ lớn lên với nhau, bất kể thế nào cũng phát biểu cảm nghĩ đi..."
" Hôn? Như thế mà cũng gọi là hôn à?"_ Thiên Yết ngại ngùng quay đi, dưới góc ngược nắng, cô bắt gặp hàng lông mi cậu khẽ rung rinh.
" Ừ..."_ cô mân mê góc chăn bông, nhấn mạnh:" Hơn nữa còn là nụ hôn đầu đấy!"
" Mày thích tao không?"_ cậu nhìn chằm chằm vào mắt cô, hỏi:" Nếu không tại sao lại hôn tao?"
Lần này, chẳng ai né tránh ánh nhìn của ai, hai người giằng co trong im lặng.
Cảm giác càng lúc càng bất an, giống như thổi bong bóng có thể vỡ tan bất cứ lúc nào ngăn cách giữa cô và Thiên Yết, cô và cậu luôn cẩn thận từng li từng tí giữ gìn, luôn căng thẳng phấp phỏng lo âu.
Cô, có thích cậu không?
Câu hỏi này, sớm muộn cô hoặc Thiên Yết cũng phải trả lời!
Thiên Bình, mày phải suy nghĩ thật kỹ!
Đối với Song Tử, đã thất bại một lần, lần này thất bại nữa, thứ cô đánh mất khong chỉ là tình yêu, mà còn cả tình bạn.
Vậy nên...

" Còn lâu ấy!"_ cô nói.
Ít nhất không phải lúc này, cô vẫn chưa đủ dũng khí.
Khoảnh khắc thốt ra ba chữ ấy, cô cảm giác Thiên Yết thở dài nhẹ nhõm.
Bạn thân, giữ nguyên vị trí này vẫn tốt hơn đúng không?
Thứ trước giờ chưa từng có, sẽ không cần lo sợ mất đi.
" Nhất thời rượu say làm loạn thôi!"_ cô viện cớ.
" Câu trả lời hệt như tao nghĩ."_ cậu phì cười, giơ tay ấn nhẹ vào trán cô, " Này, tao cảnh cáo mày, tuyệt đối, không được thích tao đâu đấy!"
" Tại sao?"_ cô hỏi, trước giờ truy rõ ngọn nguồn vẫn luôn là phong cách của cô.
" Mày thực sự thích tao rồi à?"
" Đâu có!"_ cô trả lời chắc như đinh đóng cột, " Giả dụ thôi..."
" Vậy thì đừng hỏi!"_ cậu nói.
" Đồ nhỏ mọn..."
" Muốn biết thật à?"
" Tất nhiên!"
" Vậy mày nghe cho rõ đây, Vương Nguyệt Thiên Bình, nếu như mày thực sự thích tao..."
" Thì sao?"_ cô hỏi.
" Vậy bọn mình không thể làm bạn được nữa!"_ cậu nhìn cô, tắt hẳn nụ cười, giọng nói không giống uy hiếp mà như một lời tuyên cáo đã được hạ quyết tâm.
( không làm bạn chỉ làm người yêu thôi...:))))
Một câu quá thâm! Cậu cảnh báo cô không được phép vượt qua khỏi khuôn khổ.
Lòng giật thót, cô chằm chằm nhìn cậu, rõ ràng là một chiều nắng gắt, vậy sao người như rơi xuống hố đen, rơi xuống miền tối đen sâu thẳm trong đôi mắt cậu.
" Kinh thế á?"
" Đúng!"_ Thiên Yết hơi nghiêng mặt, " Với cả tối qua, tao bảo 'hôn tao' chỉ là đùa thôi."
Vậy mà cô lại hôn cậu thật...
Tiếng cười khô khốc phát ra từ cổ họng, cô cố tỏ vẻ thoải mái:" Lúc đó mày nên đẩy tao ra chứ, không nên đẻ tao được nước lấn tới."
" Tao xin lỗi."_ cậu tạ lỗi với cô.
Không sao, thật ra... cô cũng không để bụng lắm, sao cậu phải xin lỗi chứ?
Rốt cuộc ai đang xin lỗi ai?

_______________________________

" Này, tao cảnh cáo mày, tuyệt đối, không được thích tao đâu đấy!"
Câu nói này đã khiến Thiên Yết bỏ qua cơ hội của chính mình mà có khi cậu cũng không nhận ra...

Au chỉ nói vu vơ thế thôi. :>>
Love u<33

-----------------------------------------------
11/08/2019

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro