Chap 28

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Rốt cuộc ai đang xin lỗi ai?

Tối chủ nhật, Thiên Bình lên giường từ sớm, nằm trên giường, trằn trọc không sao ngủ được.
Tâm sự cứ ngoằn ngoèo tầng tầng lớp lớp, giăng mắc đầy đầu, cảm giác di động rung, cô nhấc máy.
" Vương Nguyệt Thiên Bình, mày với Thiên Yét hẹn hò rồi à?"_ giọng nữ cao của Giang Xử Nữ vang lên, đi thẳng vào vấn đề chính.
" Hả?"_ cô bị câu hỏi của Xử Nữ làm cho tỉnh người," Ai hẹn hò với ai?"
" Mày với Thiên Yết đó, hihi, tao nghe nói cả rồi! Tin đồn của bọn mày phải nói là lẫy lừng vang dội, lan đến cả trường tao!"
Giang Xử Nữ rất hưng phấn.
" Mày đang nói cái gì thế..."
" Trên confession đăng đó, lượng người đọc sắp vượt mốc mười nghìn rồi, hàng loạt người còn đang cầu phần tiếp theo kìa!"
Cô trở mình, ngồi trước bàn học mở máy tính, lướt vài bài viết phổ biến trên confession, thấy ngay mấy dòng tiêu đề bôi đỏ đinh trên đầu trang:
  
    Buổi biểu diễn thành quả tại một trường cấp ba gây náo động! Đàn chị lớp 12 hôn đàn em là chủ tịch câu lạc bộ đầy mãnh liệt!
     Đàn chị tỏ tình bị từ chối, tức giận tặng đàn em một bạt tai!
     Cuộc tình mờ ám nơi vườn trường, ai mới là kẻ thứ ba? Ấn vào đây để tìm hiểu ngay chân tướng thực sự!

Thiên Bình biết chuyện đàn chị là Cự Giải hôn Thiên Yết trước mặt mọi người, nhưng, chị ấy tỏ tình bị từ chối ư? Thiên Yêt từ chối sao? Còn bị ăn tát nữa?
Gay cấn thế mà cô lại bỏ lỡ?!
" Tao xin, chuyện khoa trương như vậy mà mày cũng tin!"_ cô ra sức gõ phím kéo xuống, bàn phím phát ra những tiếng lạch cạch đầy ai oán.
" Không có lửa làm sao có khói, tao còn nghe nói sau đó mày với Thiên Yết hôn nhau say đắm trên đường, rất nhiều người đều nhìn thấy! Ủ ôi! Hôn nhau say đắm cơ đấy, Thiên Bình tao không nghĩ mày ghê gớm vậy! Dư vị thế nào? Không tồi chứ? Ôi trời! Tao biết Thiên Yết sẽ ngày càng ngon nghẻ mà, chẳng trách đến đàn chị trường cũng không thể kìm lòng ra tay với nó."
Giang Xử Nữ càng nói càng luyên thuyên, cô kiềm chế cơn kích động muốn đập điện thoại vào màn hình máy tính, chỉnh lại lời Xử Nữ:" Mày đừng ăn không nói có, cái gì mà ' rất nhiều người đều thấy'? Lúc đó muộn lắm rồi, rõ ràng trên đường không còn ai!"
"...."
Quăng hộ cô khẩu súng, cô muốn bắn nổ cái miệng mình!
" Ha ha ha! Vậy là có chuyện đó thật hả?"_ Giang Xử Nữ phá lên cười.
" Haizz! Tao với Thiên Yết vốn không phải kiểu quan hệ như mày nghĩ đâu!"_ cô cật lực biện minh:" Bạn bè, bọn tao chỉ là bạn bè thôi!"
" Vương tiểu thư, chị tỉnh táo lại đi, chuyện giữ chị và Thiên Yết, không chỉ mình chị nói là xong, năm tốt nghiệp cấp hai, tao tỏ tình với nó xong bị từ chối, nó bảo nó thích người khác rồi. Còn nữa, tên này đủ điểm vào trường nguyện vọng một, nhưng lại học cùng trường với mày, mày nghĩ là vì cái gì? Tao nói cho mày biết, nó vào học trường mày bằng điểm nguyện vọng một, không phải vì bại não mà là vì nó- thích- mày!"
Giọng Xử Nữ vọng qua loa, nghe hệt như lưỡi dao sắc cứa vào cổ cô, khiến cô không thể nói thành lời.
" Không thể nào!"_ cô kịch liệt phản bác.
" Trời ạ, không phải mày vẫn còn thích Song Tử đấy chứ?"_ kẻ ngoài cuộc luôn nói trúng tim đen.
Thiên Bình tắt máy tính, trốn vào trong chăn.
" Thiên Bình, sao mày không nói gì?"_ Xử Nữ hơi ngại ngần, " Có phải tao không nên nhắc tới cậu ấy không?"
" Không liên quan đến Song Tử, tao buồn ngủ..."_ cô cố gắng khiến giọng mình nghe như ngái ngủ, chứ không phải bỗng nhiên nấc nghẹn.
" Ngủ ngon nhé!"_ cô nói, không đợi Xử Nữ trả lời bèn cúp máy.
Không liên quan đến Song Tử.
Dù cho không có cậu, chuyện giữa cô và Thiên Yết cũng là không thể!
Cô và Yết chỉ là bạn bè, chỉ vậy thôi, cũng chỉ có thể như vậy.
Bởi vì cô gái Thiên Yết thích... không phải cô!
Bất ngờ lắm đúng không? Thật ra không hề! Mọi người đều bị lừa rồi!
Cũng may cô thì không, hơn nữa còn đã sớm phát hiện ra từ trước.

Ngày công bố điểm thi vào cấp ba, cô đến trường nhận bảng điểm, qua những lời tiếc nuối của thầy cô biết được tin Song Tử đã ra nước ngoài. Cầm tờ bảng điểm trong tay, cô lang thang vô định trong trường, đi tới lớp mình từng học ngày trước, chợt nghe thấy tiếng cười lanh lảnh vẳng ra từ phòng học. Nhìn qua ô của sổ, có cô bạn lạ mặt đang ngồi trên ghế, cậu bạn ngồi mép bàn bên cạnh ngăn nhau bởi lối đi, song cửa làm hạn chế tầm nhìn, nhưng dáng hình cậu bạn kia rất đỗi quen thuộc với cô.
" Tiếc quá không quen cậu sớm hơn..."_ cô bé nửa nũng nịu nửa nghiêm túc, " Này, tiểu Yết, bọn mình cùng học một trường cấp ba được không?"
Thiên Yết im lặng, cúi người xuống khẽ gật đầu.
Cô gái ngẩng lên, đôi mắt to tròn lấp lánh ý cười, rạng rỡ như ánh bình minh đầu tiên.
Cô đã nhìn thấy khuôn mặt cô ấy, nhưng sau khi chuyện xảy ra mới sực nhớ lại.
Là... Hà Ma Kết.
Người năm xưa chỉ có duyên gặp mặt một lần, chưa thể coi là quen biết, về sau học cùng trường cùng lớp cấp ba với cô.
Đây chính là lý do Thiên Yết dù đủ điểm vào nguyện vọng một, nhưng lại học cùng trường với cô.
Đây là lời hứa Thiên Yết dành cho Ma Kết, không liên quan đến cô.
Hai người ra khỏi phòng học, nhưng không hề phát hiện ra cô đứng dưới ô cửa sổ, đứng mãi một hồi vừa định rời đi, bỗng một ánh sáng xanh lọt vào đáy mắt, cô cất bước vào phòng, bình nước màu lam lặng lẽ nằm trong ngăn bàn cô, hắt ra ánh kim loại lạnh lẽo.
Không thể nào nhầm được, màu lam đậm như biển cả, còn cả những vất xước trên thân bình...
Bình nước của Song Tử, tại sao lại ở trong ngăn bàn cô?
Ôm lòng mong chờ ngớ ngẩn, cô mở ra xem, trống trơn!
Chỉ có tiếng thân bình lắc lư, va đập với khuyên quai đeo kim loại, vang vọng trong căn phòng trống trải không bóng người, nghe hệt như tiếng cười nhạo chói tai.
  Cười nhạo niềm mong mỏi của cô!
Đó chỉ là chiếc bình rỗng! Song Tử quên không đem theo, bị người khác tiện tay vứt vào ngăn bàn cô mà thôi.
Vương Nguyệt Thiên Bình, rốt cuộc mày còn chờ mong việc gì?
  " Song Tử, rốt cuộc cậu có thích tớ không?"
Cô đang chờ đợi cũng như mong mỏi đáp án cho câu hỏi này, từ đầu hạ năm ấy cho đến tận hôm nay, gạt bỏ niềm kiêu ngạo và tự tôn luôn cho là đúng, ngày qua ngày, thật ra cô chỉ đang cố chấp chờ đợi... câu trả lời của một chàng trai.
Ngốc lắm đúng không?
Đến chính cô cũng căm ghét thói quá khích và cố chấp, những thứ không thể đạt được lại khăng khăng giành bằng được! Không dành được vẫn còn liều mạng cố chấp!
Để cuối cùng, ngay đến chính mình cũng chẳng phân biệt nổi, rốt cuộc thứ mình chờ đợi là người ấy? Hay câu trả lời của người ấy?
Thiên Bình giữ lại chiếc bình nước bị Song Tử bỏ quên, sau khi về nhà nhét cả tấm thẻ học sinh của cậu vào, rồi cất sâu trong ngăn kéo. Để nó cùng những ký ức của quá khứ không còn nhìn thấy ánh sáng mặt trời.
Không tài nào vứt bỏ, chỉ đành chôn vùi thật sâu.
Ngờ đâu ngày hôm nay, cuộc điện thoại của Xử Nữ lật tung miền kí ức của cô, rối ren không sao sắp xếp, nằm trên giường nhớ lại chuyện trước kia, nước mắt muốn rơi nhưng bất lực, trời đêm lặng gió khiến người ta nghẹt thở đến hoảng loạn.
" Thiên Bình, mày ngủ chưa?"_ Bảo Bình gõ cửa phòng, mở hé một khe rồi thò đầu vào hỏi:" Mày có lấy đĩa game Diablo của anh không?"
" Không có."
" Nói dối, lần trước rõ ràng anh thấy mày chơi".
Chán không thèm đôi co, cô nói:" Không tin tự đi mà tìm".
Anh xông vào, sau một cuộc tìm kiếm quy mô lớn trên bàn học vẫn không thấy, lại mở đến ngăn kéo, lật tung đồ đạc bên trong.
" Cẩn thận, đừng làm loạn ngăn kéo em."_ cô bực bội.
" Ngăn kéo của mày ngăn nắp lắm à?"_ anh ném cho cô một nụ cười chẳng hiểu ẩn ý gì.
" Có chứ!"_ cô lẩm bẩm, " Chỉ có điều xác suất tìm được đồ hơi thấp chút thôi."
Cuối cùng Bảo Bình cũng tìm được một chiếc đĩa sâu trong ngăn kéo.
" Xác suất hơi thấp à?"_ anh huơ huơ chiếc đĩa," Đây là cái gì?"
Cô hứ mũi:" Tìm thấy rồi thì mau biến đi, ở đâu ra lắm lời thế."
" Có thời gian thì dọn dẹp lại đi, cái ngăn kéo của mày chẳng khác gì bãi chôn rác!"_ anh chép miệng, đóng rầm ngăn kéo, khệnh khạng bỏ đi.
Dù sao cũng không ngủ được, cô đứng dậy thu dọn ngăn kéo bị Bảo Bình đảo lộn.
Những thứ bên trong, không thể vứt đi hoặc không nỡ vứt đi nhưng lại không biết xử lý thế nào, tích tụ từ năm này qua năm khác rồi biến thành một núi rác.
Bài kiểm tra toán điểm kém, tạp chí truyện tranh lỗi thời, bút màu phát quang, sổ liên lạc chẳng còn liên lạc với ai, những tấm hình ngày càng chẳng giống mình, quyển album tốt nghiệp đầy ắp kỉ niệm... Dần dần mọi thứ đều được sắp xếp ngay ngắn.
Bỗng, bình nước của Song Tử lăn ra, cô thất thần nhìn nó hồi lâu, cầm lên định nhắt vào khe ngăn kéo thì bị trượt tay, bình nước rơi đánh cộp, để lại trên sàn gỗ một vết tích nhàn nhạt.
Cô nhặt nó lên, vô ý lật xuống đáy, chợt nhìn thấy những nét chứ màu đen thanh tú, nho nhỏ nơi đáy bình.
Như sét đánh ngang tai, cô ngồi bệt xuống sàn.
  Tớ cũng thích cậu.
Với tay, nhưng chẳng tài nào chạm tới, bốn chữ ấy thoáng chốc như rơi tõm xuống nước, nhảy nhót dập dềnh trước mắt cô, mỗi lúc một mơ hồ.
Nỗi chua xót cuộn  trào mãnh liệt, không ngừng bốc hơi, mịt mù giăng kín mắt, nghi ngút thành một màn hơi nước dày đặc, cuối cùng che lấp hoàn toàn tầm nhìn của cô.
  Song Tử, tớ thích cậu, cậu có thích tớ không?
  Tớ cũng thích cậu.
Câu hỏi ấy, cuối cùng cũng có lời giải.
Hóa ra, Song Tử cũng thích cô...
Đáng lẽ nên vui mừng, cớ sao chỉ muốn bật khóc vì cay đắng?
Lời tỏ tình từ hai năm trước, hai năm sau cô mới tìm ra câu trả lời, còn người để lại câu trả lời ấy đã rời khỏi thế giới của cô đi một nơi rất xa.
Năm xưa Song Tử đã mang tâm trạng gì khi viết ra bốn chữ ấy?
Cậu vẫn luôn biết, cô thích cậu!
Cậu cũng thích cô, vậy tại sao năm xưa không nói?
Từ khoảnh khắc này đến về sau, bốn chữ ấy cứ mãi ấm ức, lặng yên, bí mật lấp dưới đáy bình nước, nếu như cô mãi mãi không phát hiện ra thì sao?
Hay là, ngay từ bắt đầu cậu đã không định để cô phát hiện?
Sao cậu có thể kiêu ngạo đến thế?
Thích cô là một chuyện rất đáng xấu hổ ư?
Nếu vậy, cậu có từng nghĩ, mãi sau này khi phát hiện ra câu trả lời, cô sẽ có cảm giác gì không?
Tớ cũng thích cậu.
Vậy sao chứ?
Cậu đã chẳng còn ở bên cô.


_________________________________

" Tớ cũng thích cậu."
  Sốc không nàyy:)))
"Bởi vì cô gái Thiên Yết thích... không phải cô!"
  Hay là việc Thiên Yết thích Ma Kết khiến các cậu sốc hơnn??

Nhưng dù sao, au chỉ nói là sự việc không như vẻ ngoài của nó đâuu :>>

Lịch ra chap: Mỗi tuần một lần, vào cuối tuần, thứ 7 hoặc chủ nhật.
Au biết nếu ra chap lâu các cậu sẽ quên mất tình tiết truyện nhưng au không làm khác được, một phần phì deadline, một phần vì học tập...
Nói chung là au rất xin lỗi vì ra chap chập rãi như vậy, mong các cậu ít nhất sẽ nhớ kĩ các tình tiết quan trọng của từng chap để không phải đọc lại mỗi lần ra chap mới nhé!
Cảm ơn rất nhiềuu!! :3 Mà lượt đọc ít quá!!

-----------------------------------------------
17/08/2019

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro