Chap 37

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cõng, là tư thế mờ ám đến mức nguy hiểm bất thường.
Ví như, tay của Song Tử sẽ đỡ lấy mông cô, hoặc vòng qua đùi cô, mà hôm nay kẻ đáng chết này lại đang mặc quần short ngắn.
Lại ví như, để duy trì tư thế thăng bằng trong lúc bước đi, cô phải ôm ghì cổ cậu, ngực dính chặt lên lưng cậu. Nằm rạp trên lưng, tựa đầu vào vai, ngửi thấy hương thơm nam tính tươi mát tỏa ra từ cậu, tóc cậu cọ lên má cô nhột nhột...
Giờ phút này đây, có lẽ mặt cô đỏ ửng đầy thành thực.
Đây không phải lần đầu Song Tử cõng cô, hồi tham gia đại hội thể thao năm lớp chín, cậu cũng từng cõng cô.
Cô và cậu của năm ấy, của hai năm về trước, những tưởng không thể nào trở thành hai con người của hiện tại.
Thiên Bình cứ nghĩ mình muốn hỏi Song Tử:" Có phải cậu vẫn còn thích tớ?"
Nhưng cô nhận ra điều mình muốn nói nhất bây giờ chính là:" Tại sao cậu lại thích tớ?"
Tại sao lại thích cô?
Học sinh ưu tú, giải nhất học sinh giỏi toán lý, giải nhất cuộc thi hùng biện, giải nhất cuộc thi piano...
Đứa con cưng của trời với vô số vòng hào quang mà bất cứ đứa con gái nào cũng muốn chạm tới nhưng chưa chắc đã có được, tình yêu của cậu quá đỗi trân quý, quá đỗi tốt đẹp. Mà thứ quá tốt đẹp thì luôn luôn không thực tế.
Lúc này, cô nghĩ đến một vấn đề cực kì thực tế.
" Muộn thế này chưa về nhà, tớ sợ mọi người lo lắng"_ dè dặt là một mỹ đức. Thiếu nữ thẹn thùng dùng dằng noai bướng:" Hay đén nhà cậu, rồi gọi bố mẹ tớ đến đón, cậu thấy sao?"
" Không phải phiền phức vậy đâu!"_ lúc nói, lồng ngực cậu hơi rung lên, " Vừa nãy ở nhà hàng, Giang Xử Nữ đã gọi điện thoại giúp cậu rồi, cho phép mẹ cậu tối nay cho ngủ lại nhà cậu ấy."
Hóa ra, cô bị Xử Nữ bán đứng!
Cô sực nhớ ra, trước lúc lên taxi hình như Xử Nữ có nhét vật gì nhỏ nhỏ hình vuông bọc giất bạc vào túi quần sau của cô, thò tay sờ soạng, còn chưa lấy ra, mới sờ thấy một vật hình tròn kì quặc bên dưới lớp vỏ mỏng dính, như bị điện giật cô vội rụt tay lại.
Đầu óc con bé Giang Xử Nữ này thật lệch lạc! Quả là một chân đá cô vào lò lửa!
Cố ngăn mình hét lên, thứ hình tron kì quái trong túi quần gần như biến thành con sâu róm, khiến cô toàn thân bứt rứt, tay chân bất giác co quắp.
" Vương Nguyệt Thiên Bình, cậu đừng ngọ nguậy."_ giọng Song Tử đi kèm hơi thở dốc, cậu dừng bước, xốc cơ thể đang từ từ trượt xuống của cô lên, " Có biết là cậu nặng hơn rồi không?"
" Tớ, tớ có béo lên đâu..."_ cô chột dạ, giọng yếu ớt nhưng vẫn tiếp tực giảo biện:" Tớ vẫn duy trì cân nặng hệt hai năm về trước."
Cậu khẽ hắng giọng, lí nhí:" Có vài chỗ mọc thêm thịt rồi, tất nhiên phải nặng lên."
Cực kì súc tích, nhưng ẩn ý bên trong chẳng súc tích tẹo nào! Má cô chợt nóng ran.
Đồ háo sắc!

Con đường nhỏ nhìn dài đằng đẵng, thực ra lại ngắn đến rầu lòng. Đi qua công viên nhỏ có cái xích đu, sau khi rẽ phải cô và cậu nhanh chóng đến trước một cánh cổng gỗ đen tuyền, Song Tử thả cô xuống, lấy chìa khóa mở cổng, cùng lúc cánh cổng xê dịch, cô nghe thấy vài tiếng chó sủa văng vẳng.
Chợt nhớ ra nhà cậu có nuôi một con chó đen hung hãn, cô có phần chùn bước, vội lùi lại ra sau.
" Cậu sợ chó à?"_ cậu tặng tôi một nụ cười vỗ về:" Đợi tớ một chút."
Vài phút sau, cậu bước ra, tay cầm một đôi dép màu xanh da trời, con chó cũng trật tự hẳn.
" Tớ xin lỗi, trong nhà không có dép nữ, đây là đôi hồi nhỏ tớ hay đi, cậu dùng tạm nhé"_ cậu hơi cúi đầu, lè lưỡi như con nít, dáng điệu có phần lúng túng đáng yêu khủng khiếp.
" Tớ bảo đảm đây là dép sạch."_ cậu nhấn mạnh.
" Thấy mà."_ ai bảo cậu bắt cóc tớ về nhà.
Cô tủm tỉm, nhìn hình Tinker Bell trên chiếc dép, từ từ xỏ chân vào, niềm hạnh phúc nho nhỏ dần trào dâng trong lòng.
Lúc ngang qua sân vườn, một mùi hương cuốn theo cơn gió đêm se lạnh thổi qua, thoang thoảng chứ không hề nồng nặc, lại tươi mát ngọt ngào.
Cô hít một hơi thật sâu, thứ kí ức xa xôi nào đó như được nhẹ nhàng khơi dậy, buột miệng hỏi:" Hoa hồng?"
" Ừ, ông nội tớ trồng đấy"_ Song Tử khom lưng ngắt một bông hoa, đưa cho cô:" Cậu biết tiếng lòng của hoa hồng trắng là gì không?"
Cô lắc đầu, hỏi lại:" Là gì?"
Vòng vo tam quốc, câu trả lời đúng kiểu Song Tử:" Tự tra đi."
Nhà của Song Tử là ngôi biệt thự kiểu Nhật, bài trí theo lối nhã nhặn, nổi bật nhất chính là một hàng dài các tủ sách lớn tựa sát tường cùng cây đàn piano màu đen.
" Trà có thể giải rượu."_ cậu pha một tách trà nóng đưa cô:" Cậu ra phòng khách ngồi đợi một lát, đọc sách xem tivi đều được."
Nói xong liền bỏ đi.
Cô thảnh thơi ngồi trên ghế mây tròn, chân đung đưa, chân đung đưa, đảo mắt nhìn khắp xung quanh.
Liếc thấy cậu bước vào một căn phòng kiểu Nhật, ngăn cách bởi ô cửa giấy mỏng manh, hắt lên bóng hình chàng trai đang hai tay đang cởi cúc áo sơmi, ánh đèn vàng mờ ảo phác lên từng đường nét cơ bắp trên cơ thể... quả khiến người ta tưởng tượng viển vông!
Thiên Bình chợt giật mình, như thế này liệu có nhanh quá không? Hơn nữa... cô vẫn chưa chuẩn bị sẵn sần!
Song Tử bước ra khỏi phòng, thay sang áo phông trắng cùng quần thể thao mày xám ghi, vai vắt khăn lông to bản, trông có vẻ chuẩn bị đi tắm.
Cậu nhìn cô, cười tủm tỉm:" Thiên Bình! Cậu ngây người ra làm gì? Còn không mau đến giúp tớ."
Kiềm chế. Nếu cô mượn men rượu say bổ nhào đến làm chuyện khiếm nhã với cậu thì tên nhóc này ít nhất cũng phải chịu 200% trách nhiệm.
" Giúp, giúp cái gì?"_ cô nuốt nước miếng.
Cậu không trả lời, chỉ hất hàm, cô quay nhìn theo hướng đó, thấy bên cạnh phòng bếp là một căn phòng tắm.
Phòng tắm? Khăn tắm? Cô nhanh chóng tìm ra mối liên hệ giữ hai vật này.
" Biến thái!"_ cô quay ngoắt đầu lại, nhìn trừng trừng vào nụ cười xấu xa kia," Cậu có tay có chân sao tớ phải giúp cậu?"
Cậu vờ nắn bóp vai, xoa xoa tay, nhíu mày đau khổ:" Vừa nãy trên taxi bị ai đó đạp mấy phát, lại còn phải cõng ai đó đi một đoạn dài ơi là dài, hình như tớ bị trẹo tay rồi, cứ cảm giác ai đó phải chịu chút trách nhiệm."
Ai có tai đều nhận ra " ai đó" chính là bà đây!
" Cậu muốn gì?"_ cô nhảy dựng lên, " Nói thẳng ra đi đừng vòng vo tam quốc!"
Tắm hộ cậu ư? Cô không tin tên hướng nội như cậu thốt ra được lời ấy.
" Tắm."
Thế mới nói trẻ con không được tùy tiện gửi ra nước ngoài học mà, nhìn xem lệch lạc đến mức độ này rồi!
Cô kiến nghị , giọng điệu lương thiện lại thành khẩn:" Hay là cậu đợi tay đỡ rồi tắm! Hơn nữa giờ cũng muộn lắm rồi..."
Lỡ may cô kìm lòng không được, chẳng ai đến cứu cậu thì phải làm sao?
" Không được!"_ cậu lập tức từ chối:" Tớ mắc bệnh sạch sẽ!"
Thiên Bình cắn môi, sắc mặt từ đỏ chuyển sang xanh, cậu khoanh tay dựa vào tường, vẻ rất thích thú trước bộ dạng ngượng ngùng của cô, nụ cười trên môi càng lúc càng ngoác rộng, cuối cùng không thể nhịn được liền bật cười.
" Tắm thì tắm! Ai sợ ai chứ!"

--------------------------------------------------

Haizz..
Hẳn là " mắc bệnh sạch sẽ"=))
Hẳn là " ai sợ ai" cơ đấy:)
Hai anh chị thì đều ghê rồi.

----------------------------------------------
17/11/2019

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro