Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau một ngày dài bị deadline dí tới mông, Lục Vân ấn nút chuyển mail gửi đi bản báo cáo, sau đó liền gục mặt xuống bàn ngủ li bì.

Thật là mệt quá...

Lục Vân được tuyển vào làm việc trong công ty quốc tế này đã được năm năm rồi. Lương cao nhưng năng lực bỏ ra cũng phải xứng đáng với đồng tiền nhận được. Cậu càng ngày càng thấy cơ thể mình đang tiến gần đến mức báo động. Có lẽ là vài năm, vài tháng hay đơn giản là ngủ một giấc sâu, sau đó cậu sẽ mãi mãi không thể tỉnh dậy nữa.

...

"Ah...ư..." Giây đầu tiên lấy lại ý thức, Lục Vân nghe thấy tiếng ai đó đang rên rỉ đứt quãng. Ngay sau đó cơ thể cậu bị ép buộc chuyển động, da thịt va chạm vang lên những tiếng phạch phạch dâm đãng khiến cậu bàng hoàng xen lẫn sợ hãi.

Có trộm! Hơn nữa cậu đang bị hắn ta @#&@##&₫@...!?

Cậu cố gắng mở to mắt nhìn tên hung thủ đang làm chuyện kinh tởm với cơ thể mình nhưng mí mắt cứ nặng trĩu tựa bị bóng đè, cố gắng mấy cũng không cách nào mở lên nỗi.

Đột nhiên một đoạn kí ức ào ạt như nước suối không ngừng chảy vào đầu cậu.

Sau đó cậu nhận ra, mình xuyên không rồi. Xuyên vào chính cuốn truyện tình trai np đầu tiên và tâm đắc nhất mà cậu đã đọc khi còn học cấp ba. Dù cậu là hủ nam nhiều năm nhưng tính hướng lại là trai thẳng 100%. Cậu chưa bao giờ nghĩ mình sẽ xuyên không, cũng chưa bao giờ nghĩ mình sẽ bị đè!

Qua nhiều lần đấu tranh giành quyền kiểm soát thất bại thì Lục Vân bất lực cùng cực, cậu buông xuôi tất cả duy chỉ có đôi bàn tay mảnh khảnh vẫn đang bấu chặt vào tấm ga giường. Nhưng điều này chưa phải thứ khiến cậu hoang mang nhất mà chính khoái cảm đang không ngừng truyền đến từ lỗ hậu sau mỗi cú thúc sâu của đối phương mới thật sự làm cậu sợ hãi.

"Cậu bị cái gì thế này? Cậu bị cái gì thế này!" Lời chất vấn vọng lại từ sâu trong tâm trí cậu.

"A... hahh... uhm---" Ngay khi nhận ra tiếng rên ngọt liệm hút hồn kia không phải của ai khác mà do chính mình phát ra, Lục Vân thật sự muốn bật dậy một dao đâm chết chính mình.

"Vân... sướng không? " 

Trong lúc mơ màng trong cơn sóng tình triền miên, cậu loáng thoáng nghe thấy một giọng nam trầm ấm thâm tình gọi tên mình. Lời nói đứt quảng hòa trong tiếng thở dốc khó nhịn phả vào bên tai cậu, báo cho cậu người đàn ông này đang tận hưởng cơ thể của cậu đến mức nào.

"Ưm... hức..." 

Lục Vân gần như giật bắn người khi đầu vú đang lõa lồ đột nhiên bị bao lấy trong khoang miệng ẩm ướt, bầu vú hơi nhô bị bàn tay to rộng bao lấy rồi bóp chặt. Cậu chưa kịp hoảng hồn thì tiếng mút mát chùn chụt điên cuồng vang lên, khoái cảm bị bú vú vô cùng xa lạ nhưng lại vô cùng rõ ràng này kéo phăng chút lí trí còn sót lại trong người cậu, đẩy đầu óc của cậu rơi tõm vào bể dục.

Có lẽ là giọng rên của cậu quá mềm mại quá đáng thương, âm thanh như mèo nhà động dục này đã kích thích người đàn ông, khiến người đang làm tình đầy dịu dàng ấy đột nhiên ngừng lại.

" Ơ, sao lại... Sao lại to ra nữa rồi?! Không... Không... Không muốn...." Cậu hoảng loạn gào thét trong lòng.

"Bé cưng, anh xin lỗi..." Người đàn ông rũ bỏ mọi đè nén, đôi tay chắc nịch kiềm chặt lấy hai chân Lục Vân ép nó giang rộng, cặp mắt sâu thăm thẳm nhiễm đầy dục vọng nhìn chằm chằm vào lỗ thịt đã bị mình chơi đỏ tươi. Anh si mê vuốt ve lên nếp uốn đang co rút vì sợ hãi, sau đó luồn tay cầm lấy dương vật gân guốc của mình đặt ngay lối vào, mặc kệ lời van xin ngọt ngào của người nằm dưới thân, một lần nữa thúc hông đưa toàn bộ cặc bự vào sâu bên trong lỗ dâm.

"Ưm... ah... quá... quá sâu.... hức... không được... đừng tiến vào nữa... ah... ahhh..."

Điểm sướng đột nhiên bị đâm vào, khoái cảm điên cuồng xông đến khiến cậu lập tức lên đỉnh, cũng từ đó thoát khỏi cơn mê mang.

Cậu vừa mở đôi mắt ướt mèm nước mắt nhìn người đàn ông làm chuyện đồi bại với mình, vừa giang chân đón nhận khoái cảm lỗ trên bắn tinh lỗ dưới vẫn điên cuồng bị chịch. Cơ thể liên tục bị bơm đầy bởi khoái cảm khiến cậu không ngừng co quắp ngón chân, đôi tay vô thức cào lên tấm lưng trần của người đang ôm chặt lấy mình.

"Tiểu yêu tinh."

Trước khi ngất, cậu nghe thấy tiếng cười khẽ lẫn tiếng mắng yêu của ai đó.

Sáng hôm sau Lục Vân nửa tỉnh nửa mê từ trong giấc ngủ mệt mỏi mở mắt.

"Hửm?"

!!!

Tên này lại dám... dám để cả đêm không rút ra! Biến thái! D-dâm tặc!

Lục Vân nhúng nhích chiếc eo bủn tủn, cố gắng giải thoát cúc ho đáng thương của mình ra khỏi cái dùi cui đang phấn chấn buổi sáng sớm của người nọ.

"Á! Không ...ư ư... không... ah... a..."

Lúc cậu gần rút ra hết chỉ còn lại đầu nấm vẫn kẹt ở cửa hang, hai bên eo đột nhiên bị người kềm chặt kéo về, ngay sau đó là một lực thúc mạnh từ phía sau đẩy cây hàng xỏ xuyên qua vách thịt non nớt. Cậu trai nhỏ chưa kịp định thần lại thì mông thịt căng mẩy đã bị người nào đó ghì chặt háng rồi liên tục nắc sâu.

"Ah... ah... anh ơi... anh... tha cho em đi....hức... anh..."

Cảm giác cơ thể bị tước quyền kiểm soát, phần hông bị người nhất bổng lên dí vào đũng quần rồi giã thẳng vào điểm sướng thế này khiến người có tình trường non nớt như cậu sướng phát điên lên, chỉ có thể khóc sướt mướt xin tha. 

Nhưng cậu không biết bên trong lỗ đít của mình vừa khít vừa ấm, vách thịt liên tục co bóp cắn chặt lên cây hàng gân guốc của người đàn ông sướng điên thế kia thì không đời nào cậu lại được tha. 

"Vân ngoan. Em cũng sướng mà phải không? Đừng sợ." Lục Cảnh Sâm thì thầm bên tai cục cưng, cũng thuận tiện vươn lưỡi liếm một vòng quanh vành tai trắng nõn ngon miệng của cậu.

"Dừng... ah... nghm... muốn bắn... ah..."

Lục Cảnh Sâm nhìn cậu mệt mỏi cũng đau lòng, hôn một cái lên trán cậu đầy yêu thương. Anh nhấc một bên bắp chân của cậu lên như si tiểu, sau đó đâm "phụt" vào nơi sâu nhất trong lỗ hậu rồi không ngừng nắc nhanh khiến cơ thể cậu liên tục nhấp nhô theo nhịp.

Rất nhanh cả hai liền lên đỉnh, cùng nhau bắn tinh. Lục Cảnh Sâm không hề rút ra mà đem toàn bộ bắn vào bên trong Lục Vân khiến hậu huyệt liên tục co rút như muốn đem chúng hút cạn.

"Ư...ư..." Lục Vân cảm nhận được dòng nước ấm nóng phun vào bên trong mình, khoái cảm cực hạn khiến cậu ưỡn người run rẩy thở dốc, khóe mắt cũng không ngừng bài xuất nước mắt sinh lí.

Hai người ôm nhau cùng thở dốc chờ khoái cảm từ từ lui xuống.

"Anh... anh mau rút ra." Lục Vân lắc mông ý đồ muốn đẩy dương vật vẫn đang nằm bên trong lỗ đít mình ra ngoài, lại không biết hành động này có bao nhiêu nguy hiểm.

Lục Cảnh Sâm vội đánh nhẹ lên mông cậu, giọng anh khàn đục đầy kiềm nén: "Em còn lắc nữa thì đừng trách anh...."

Lục Vân bị dọa sơ, vội vàng cứng lại cơ thể không dám nhúc nhích, chỉ biết đáng thương liếc nhìn nơi vẫn còn dính chặt của bọn họ, sau đó nhìn Lục Cảnh Sâm.

Lục Cảnh Sâm cảm thấy mình đúng là công dân tốt biết tuân thủ pháp luật, vậy mà nhịn được tới lúc tiểu yêu tinh này mười tám tuổi mới đem cậu ăn sạch sẽ. Mà không chỉ hắn, cả tên anh trai mặt lạnh kia nữa.

Lục Cảnh Sâm nhích eo, rút dương vật vẫn bán cương ra khỏi huyệt đạo ấm nóng.

Lục Vân theo bản năng co bóp vách thịt, mất mát "ưm" một tiếng.

Lục Cảnh Vân bế bé nhà mình lên, đi vào nhà tắm. Bên trong cậu lại phải dùng tay tuốt cho anh bắn thêm một lần mới chính thức được buông tha.

Sau khi tắm xong Lục Vân được Lục Cảnh Sâm quấn trong khăn tắm to bự bế ra ngoài. Ga giường đã được người hầu thay mới từ lúc nào, cả gối lẫn mền đều được sắp xếp vô cùng trật tự.

Lục Vân được Lục Cảnh Sâm thả lại vào ổ nhỏ thoải mái, cậu mơ mơ màng màng ôm chăn muốn ngủ tiếp.

"Cục cưng, đừng ngủ. Trước tiên ăn một chút cháo rồi ngủ có được không?" Lục Cảnh Sâm tiến đến nhẹ nhàng ôm lấy Lục Vân, để cậu ngồi vào lòng mình.

Lúc này lão quản gia từ ngoài đẩy xe đồ ăn tiến vào, bên trên có cháo cùng với một vài món thanh đạm thích hợp với cơ thể của Lục Vân.

"Cậu hai, lão đã dặn nhà bếp nấu đồ ăn thanh đạm dễ tiêu hóa thích hợp cho cậu Vân." Quản gia cung kính nhìn Lục Cảnh Sâm, nhưng khi chạm đến Lục Vân, ánh mắt lại biến thành vô hạn yêu thương.

Ông còn sợ cậu hai không biết chừng mực sẽ dọa sợ tiểu thiếu gia. Hiện tại xem tiểu thiếu gia ỷ lại dựa vào người cậu hai như vậy, ông cũng yên tâm rồi.

Lục Cảnh Sâm lễ độ gật đầu: "Bác để đó rồi lui ra đi."

----------------

Sau một lần beta toàn bộ thì bình luận theo đoạn cũng bị mất toàn bộ. Sót thiệt chứ Ọ v Ọ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro