26. ∠w🩷s = 90° _ Chap 2: Gặp lại rồi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

👉 Hy vọng các cậu sẽ thích bộ truyện này. Đọc đừng quên nhấn theo dõi để nhận thông báo khi có chương mới nữa nè. Chúc các cậu có buổi đọc truyện vui vẻ.

______________________________

🍃🍃🍃

Vì bị cưỡng ép đi coi mắt, Nhật Phong hoàn toàn chẳng để tâm gì đến đối tượng mình sẽ gặp là ai, như nào? Anh nhớ là mẹ Diễm nói rằng: đó là một cô gái có ngoại hình cá tính nhưng tính nết lại rất điềm đạm. Lần trước, mẹ cũng đã giới thiệu cho anh một cô gái dịu dàng, ngoan ngoãn, nữ công gia chánh. Lần trước nữa, là một cô gái quyến rũ, cuốn hút... Trước nữa, thì anh không nhớ. Có điều, tất cả những cô gái đó đều được mẹ Diễm khẳng định chắc nịch, hoàn toàn phù hợp với anh.

Ngồi trên chiếc xe SUV, đôi mắt Nhật Phong hướng về số 08 màu đỏ trên cột đèn giao thông. Bất giác lòng vang lên một tiếng thở dài, hình như anh còn chưa được xem qua mặt cô gái mà mình đến xem mắt ngày hôm nay. Qua những lời miêu tả từ mẹ Diễm... Nhật Phong chưa thể mường tượng ra ngoại hình người ta được. Có lẽ chỉ số CQ của anh thấp hơn mức trung bình thì phải.

🔆🔆🔆

Dưới ánh chiều tà, Dương Nhật vội vàng leo lên chiếc taxi. Tiếng đóng cửa xe vang lên, cậu vội vàng nói địa chỉ mình muốn đến với bác tài xế. Cho đến khi nghe thấy âm thanh khởi động xe Dương Nhật mới tự hỏi bản thân rằng: 'mình đang làm gì vậy?'. Không dám khẳng định điều đang làm là đúng, cũng không thể phán đoán được kết quả sẽ ra sao, có điều cậu thấy đây là chuyện mình nhất định phải làm.

Khoảnh khắc nghe tin người đó sẽ đi xem mắt, Dương Nhật đã gần như muốn điên lên. Ngay sau đó, cậu đã quăng hết sự ngượng ngùng, gom tất cả dũng khí vốn có để sang nhà kế bên. Sau màn chào hỏi qua quýt Dương Nhật đã có thứ mà mình muốn. Kết quả, bây giờ cậu đang đi đến nơi mà sẽ diễn ra cái màn coi mắt.

Từ chỗ Dương Nhật ở lên đến đó cũng phải mất hơn một giờ chạy xe, lại còn vào còn vào giờ cao điểm thế này thì... Cũng may nó nằm ở khu ngoại thành nên có lẽ giao thông sẽ thoáng hơn.

Trên suốt dọc đường Dương Nhật đã tưởng tượng ra đủ viễn cảnh, khi đối mặt với chuyện chẳng hay ho này. Có thể cậu sẽ chẳng nói chẳng rằng cứ thế tiến đến và túm lấy tay người đó rồi kéo đi, trong sự ngỡ ngàng của đối tượng xem mắt. Nó khá giống với những phân cảnh trong mấy bộ phim drama truyền hình mà mẹ năm nào cũng xem đi xem lại.

Cũng có thể, Dương Nhật sẽ lao đến ôm chầm lấy tên đó vào lòng và nói vài ba câu cực kỳ sến súa. Đảm bảo đối tượng xem mắt của người đó sẽ tức điên lên rồi ra về cho xem.

Vậy đấy, Dương Nhật đã xây dựng lên cả nghìn những tình huống 'cười ra nước mắt' như thế. Tóm lại, cậu có thể sử dụng bất kỳ cách nào, miễn là có thể phá tan cái buổi xem mắt này.

Gần hai giờ ngồi trên xe, cuối cùng nơi Dương Nhật cần đến đã hiện ra trước mắt - một quán cafe khá sang trọng nằm ở ven hồ. Sau khi hoàn tất việc thanh toán cho bác tài xế, cậu đã đi thẳng vào quán cafe với thứ khí thế hừng hực. Vừa bước chân vào trong quán, đột nhiên tâm thế có chút thay đổi, sự lo lắng, hồi hộp lại khuấy đảo tâm trí Dương Nhật. Chẳng phải mới vài giây trước mọi thứ vẫn còn tốt đẹp lắm sao?

'Mình sợ cái gì chứ?'

Những ngón tay run rẩy như muốn tố cáo rằng Dương Nhật đang rất bất an. Tự vấn lòng, cậu đã đặt ra chuỗi những câu hỏi liên quan đến việc mình có mặt ở đây. Quả nhiên, những tín hiệu cảm xúc không ổn định làm cho cậu đánh mất đi sự hiếu chiến ban đầu.

Đúng! Dương Nhật quyết định bỏ dở việc học tiến sĩ trở về nước chỉ vì muốn gặp người đó. Ấy thế mà, ngay lúc này cậu lại thấy bản thân mình như một tên ngốc và hối hận vì hành động xốc nổi đang làm.

Không! Rõ ràng Dương Nhật là kẻ chưa bao giờ hối hận về việc mình làm. Nhưng rốt cuộc thì cậu lấy tư cách gì để đến đây? Một câu hỏi bất chợt xuất hiện trong đầu, khiến cậu bắt đầu thấy bản thân mình cực kỳ thảm hại.

Nếu năm đó Dương Nhật không tự ý bỏ đi, nếu năm đó bình tĩnh lại một chút, nếu năm đó suy nghĩ thấu đáo thêm một chút, nếu năm đó,... có lẽ bây giờ cậu và người ấy... bây giờ nói những lời này thì có ích gì.

Chân Dương Nhật ghim chặt xuống sàn gạch, cả cơ thể cứng đơ như vừa được tráng qua lớp xi măng. Giây phút này, cậu chỉ muốn được biến mất khỏi đây ngay lập tức.

19:20, Dương Nhật nhìn vào con số hiện trên chiếc đồng hồ điện tử treo trên tường của quán. Hiện tại, hắc người đó đã ngồi trong quán cùng với đối tượng coi mắt, vui vẻ tìm hiểu về nhau, bên cạnh ly cafe say nồng.

Con số trên đồng hồ vẫn cứ nhảy, còn Dương Nhật vẫn đứng bất động tại chỗ. Chẳng biết mất bao lâu cậu mới nhấc chân lên đến quầy pha chế rồi order một ly cafe muối. Thanh toán xong xuôi Dương Nhật cầm hóa đơn rồi đi thẳng về phía trước, mà chẳng thèm đảo mắt quanh đây để tìm người đó.

🍃🍃🍃

Sau khoảng thời gian dài chạy xe trên đường, Nhật Phong đã tới được điểm hẹn. Vừa loay hoay tắt máy, anh vừa thầm thắc mắc không hiểu ai là người lên ý tưởng cho buổi xem mắt này. Thật lòng để đánh giá... Nhật Phong thấy đây chính là một ý tưởng cực kỳ tệ. Thay vì nạp caffeine vào lúc bụng dạ đang trống rỗng, anh nghĩ thật tốt khi tới một nhà hàng và dùng bữa.

Hoàn tất việc đỗ xe, Nhật Phong nhanh chóng rời đi. Cuộc hẹn diễn ra vào lúc 19 giờ, tuy nhiên đến khi đồng hồ điểm 19 giờ 25 phút, anh vẫn chưa gặp được đối tượng xem mắt. Trước đó, Nhật Phong đã cố gắng tính toán để đến đúng giờ, song chỉ vì một sự cố nhỏ nên mới nên cơ sự này.

Dzing dzing!

Điện thoại trong túi quần Nhật Phong rung lên inh ỏi, theo phán đoán nhanh, anh chắc chắn là cuộc gọi đến từ phụ huynh. Nghĩ vậy, thản nhiên nhấc máy và áp bừa lên tai mà không cần lướt qua màn hình xem ai là người gọi đến.

"Mấy giờ rồi mà anh còn chưa hiện hồn ở chỗ hẹn vậy? Định bùng hẹn đấy à?"

Biết thế nào cũng là ba anh mà. Giờ này, làm gì còn ai gọi được chứ.

"Ba nghĩ con mà thèm làm cái trò mèo đấy à? Sao niềm tin ba dành cho con lại yếu ớt thế nhở."

"Người ta đã ngồi đợi anh gần 30 phút đồng hồ rồi đấy."

"Ngày xưa, lúc ba đợi tận chín tháng mười ngày mới được gặp con có sốt ruột thế này không?"

"Nói năng như thằng dở ý. Không mau cái chân lên, còn đứng đó mà nói quàng nói xiên."

"Ba yên tâm, nếu đã là duyên số thì có muộn thêm 30 năm nữa vẫn gặp được nhau. Thôi con tắt máy đây."

Vừa dứt lời, Nhật Phong nhanh chóng tắt máy rồi đi thẳng vào trong quán Cafe.

Đang là thời gian ăn tối, thế nhưng quán lại rất đông khách. Bước chân từ từ chậm lại, anh muốn dành chút thời gian để nhớ lại một vài đặc điểm nhận dạng đối tượng xem mắt. Thực sự, Nhật Phong không biết mình có thể tưởng tượng ra đúng không nữa, vì lời thông tin của mẹ Diễm cực kì mông lung.

'Võ Hạ Nhật Châu, sơ mi màu xanh pastel, tóc tém màu đen, bàn cạnh cửa sổ.'

Đó là tất cả dữ liệu Nhật Phong nhận được từ mẹ Diễm vào vài phút trước. Quả thực, mẹ chỉ đưa ra ngần đó cái gạch đầu dòng, như thể muốn đánh đố khả năng nhận diện người của anh vậy.

Để có thể định vị được đối tượng coi mắt đang ở chỗ nào, anh đã phải hoạt động hết công xuất. Đảo đôi con ngươi qua tất cả những chiếc bàn cạnh cửa sổ, cuối cùng anh dừng lại ở người có miêu tả đúng nhất với dữ liệu trong đầu.

Từ phía sau, đôi mắt Nhật Phong dán vào tấm lưng trong chiếc sơ mi xanh pastel. Đúng là một cô gái cá tính với mái tóc được cắt ngắn.

Khoảng cách giữa Nhật Phong và người phía trước chỉ còn một sải tay. Anh vẫn không ngừng tự hỏi tại sao mình lại bị cuốn vào chuyện ngớ ngẩn này. Đáng lẽ, vào ngày cuối tuần quý giá, anh nên chạy xe về quê để ăn cơm cùng gia đình.

Làm công tác tư tưởng cho bản thân xong xuôi, Nhật Phong tiếp tục tiến đến chiếc bàn - nơi đối tượng gặp mặt đang ngồi. Gom hết dũng khí, anh hít một hơi thật sâu để đứng trước mặt người đó.

'Trước hết phải chào hỏi, sau đó sẽ là xin lỗi.'

"Chào em, em là Nhật Châu đúng không? Anh,..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro