26. ∠w🩷s = 90° _ Chap 3: Không muốn nói chuyện với em à?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


👉 Hy vọng các cậu sẽ thích bộ truyện này. Đọc đừng quên nhấn theo dõi để nhận thông báo khi có chương mới nữa nè. Chúc các cậu có buổi đọc truyện vui vẻ.

______________________________

Đến khi, đồng hồ nhảy tới con số 19:30 Nhật Phong mới có thể lên tiếng chào hỏi. Đối diện với một đối tượng lạ mặt - trong tâm thế có lỗi - không phải người giỏi ăn nói, tất cả những điều đó khiến cho lời nói của anh trở nên cứng nhắc. Không khí ngượng ngạo hoàn toàn trùng khớp với tâm tư trong anh lúc này. Nghỉ giữa chừng ổn định lại tâm lý, Nhật Phong tiếp tục lên tiếng để hoàn thành câu nói dở dang.

"Anh kẹt xe nên đến muộn. Xin lỗi vì để em phải chờ lâu."

Kết thúc câu xin lỗi, Nhật Phong mới dám đưa ánh mắt về người ngồi phía trước. Nhưng hình như cái người đó còn chẳng thèm ngó ngàng đến sự có mặt của anh.

Nhật Phong hiểu rõ, mình không có quyền để đánh giá thái độ thờ ơ từ đối phương. Tuy nhiên, ít ra người đó cũng nên ngẩng cái mặt lên rồi đáp lại một câu cho phải phép.

"Anh được..."

'Nóng máu thật chứ, định cứ đeo tai nghe rồi cắm mặt vào điện thoại mãi hả?'

Dù là người có lỗi, chẳng hiểu sao Nhật Phong lại muốn nổi giận với cô gái. Thái độ của người trước mặt khiến anh không thoải mái để có thể hoàn thành nốt màn chào hỏi. Người đó hoàn toàn lãnh đạm trước sự có mặt của anh, mà chú tâm vào chiếc điện thoại.

Đứng trước tình cảnh này, Nhật Phong chỉ đành giấu nhẹm đi cảm xúc bực dọc. Bình thường người ta sẽ giải quyết thế nào khi rơi vào tình huống oái oăm này nhỉ? Lúng túng chẳng biết phải làm sao anh đã muốn bỏ chạy, nhưng rồi cố gắng ngồi xuống chiếc ghế đối diện.

'Còn đeo khẩu trang nữa kìa, thời covid đã kết thúc từ lúc nào rồi mà.'

Cứ thế đã hơn 5 phút trôi qua, món nước mà Nhật Phong order đã được mang lên. Còn người ngồi đối diện anh vẫn chưa có ý định ngẩng mặt lên để mở lời.

Kỳ lạ, Nhật Phong cũng chẳng ý thức được việc cần làm lúc này là phải lên tiếng. Thời gian tiếp tục trôi và cả hai vẫn đang trong tình trạng giữ im lặng tuyệt đối.

Ting tinh!

Chiếc điện thoại của Nhật Phong lại vang lên tiếng thông báo, những con chữ kỳ quặc trên màn hình điện thoại lập tức in vào đôi con ngươi.

[Cá mập của anh khóa trên: Con bày cái trò mèo gì mà để người ta bỏ về rồi vậy?]

Dòng tin nhắn từ ba Vũ làm cho đầu óc Nhật Phong trở lên rối tung. Chẳng phải cái người đó vẫn đang ngồi trước mặt anh đây sao? Cái gì mà về rồi chứ? Vừa kiểm tra tin nhắn, Nhật Phong vừa đưa tay ra với lấy cốc nước. Khoảnh khắc khi cảm giác mát lạnh từ cốc nước chạm vào tay, cùng lúc đó, hơi ấm từ một bàn tay khác truyền tới khiến anh khẽ giật mình.

Rời màn hình điện thoại, Nhật Phong đưa tầm nhìn hướng về phía người đối diện. Ánh mắt hai người chạm vào nhau, thời điểm đó thời gian như đứng im, mọi vật xung quanh ngừng chuyển động.

🔆🔆🔆

Giây phút này Dương Nhật đã cảm thấy cả thế giới đang chao đảo theo nhịp tim, mọi thứ ồn ào trong tâm trí đã trở về sự yên ổn ban đầu.

'Gặp được rồi.'

Cố gắng kìm lại những cảm xúc muốn nổ tung trong lòng, Dương Nhật cần xác định, những gì mình thấy là thật chứ không phải hình ảnh do tưởng tượng ra.

Vẫn là người con trai với nước da ngăm, chỉ có điều những đường nét trên gương mặt không còn mềm mại như trước. Vẻ dịu dàng trong ánh mắt ngày đó cũng được thay bằng sự lạnh tanh. Nụ cười hình chữ nhật mỗi khi nhìn thấy Dương Nhật bây giờ lại nằm yên. Người trước mặt cậu không còn là thằng nhóc ở cái tuổi mười sáu, tuổi mười bảy ngày đó nữa.

'Sao không nói gì thế?'

🍃🍃🍃

Nhật Phong cố gắng mở to đôi mắt thêm chút nữa, không thể tin vào những gì đang diễn ra trước mắt. Liệu đây có phải là một giấc mơ không?

Người đứng trước mặt anh chính là mối tình đầu. Tình huống này sao lại vô lý y như những bộ phim truyền hình lãng mạn, mà mẹ Diễm hay xem thế nhỉ? Gặp lại mối tình đầu sau tám năm xa cách, vào ngày đi xem mắt đối tượng khác. Bà biên kịch nào đã viết ra cái kịch bản ngớ ngẩn này vậy?

Mọi ấn tượng về người ấy vẫn còn nguyên vẹn như ngày Nhật Phong ở cái tuổi mười sáu, mười bảy. Có điều, người trước mắt anh bây giờ đã là cậu thanh niên 23 tuổi mất rồi, đâu phải thằng nhóc 15 tuổi năm đó.

Mái tóc xoăn bồng bềnh khi đó, giờ lại nằm phẳng lỳ, phần tóc hai bên được vén gọn gàng vào tai. Chiếc áo đồng phục năm ấy được thay bằng chiếc sơ mi xanh pastel thẳng thớm. Thế mà, ánh mắt che giấu mọi cảm xúc của tên nhóc này vẫn chẳng hề biến mất.

Dù đã tám năm không gặp, dù người đó chưa một lần xuất hiện trong giấc mơ của Nhật Phong trong ngần ấy năm. Thậm chí, dù là năm 18 tuổi hay 26 tuổi, mọi cảm xúc, tình cảm trong anh dành cho người này lại chẳng có gì thay đổi, nhịp tim trong lồng ngực vẫn đập nguyên vẹn như ngày ấy.

Nhật Phong đã từng vẽ ra cả trăm cả nghìn viễn cảnh, khi gặp lại người ấy trong suốt những năm xa cách. Đến khi gặp lại anh cảm thấy thật "điên rồ" và chẳng biết nên phản ứng ra sao. Có nên đứng dậy rồi bước đi luôn không? Chẳng biết tại sao anh lại ngồi để đặt ra câu hỏi ngớ ngẩn đấy nữa.

Rơi vào hoàn cảnh oái oăm như thế, anh đâu thể làm được gì, mà chỉ ước giá như người đó có thể biến mất ngay lập tức thì tốt biết mấy. Song, chẳng có gì bất ngờ khi nhịp tim và ánh mắt lại chính là thứ phản bội anh vào khoảnh khắc đó. Nhật Phong không biết rằng tâm trí và cả trái tim mình đang muốn điều gì nữa.

🔆🔆🔆

"Không định nói chuyện với em à?"

Dương Nhật quyết định lên tiếng, khi thấy mình sắp chết ngạt trong sự im lặng. Chứng kiến ánh mắt lạnh lùng ngỡ như chưa từng quen của đối phương, trái tim cậu lại nhói lên từng nhịp.

🍃🍃🍃

"..."

Nói chuyện! Giữa hai người có chuyện cần nói hả? Không, vốn dĩ mọi chuyện đã kết thúc vào tám năm trước. Anh còn chẳng bận tâm đến cái lý do tại sao em ấy lại tự ý rời đi cơ mà.

Nhật phong dứt khoát rút tay về, và đứng phắt dậy, lực mạnh làm chiếc ghế bị xô về phía sau. Vơ lấy chùm chìa khóa trên bàn, anh quay người bước đi, lập tức từ phía sau người đó đưa tay ra kịp kéo anh lại.

"Nói chuyện với em đi."

"..."

Nhật Phong chẳng nghĩ thêm gì, một lần nữa thu tay về. Thú thật, anh chẳng muốn nói gì với em ấy hết. Tám năm trước anh đã luôn dằn vặt bản thân mình với câu hỏi 'sao lại bỏ rơi mình'. Còn hiện tại, anh thắc mắc 'đã biến mất tận tám năm rồi, sao còn tìm về đây làm gì'.

🔆🔆🔆

Giây phút anh ấy đứng lên và rời đi, Dương Nhật lần đầu tiên thấy hối hận vì điều mình từng làm vào năm đó. Thực lòng, cậu không muốn cuộc gặp gỡ sau tám năm sẽ kết thúc một cách lãng xẹt như thế này, tiếc thay anh ấy vẫn quyết rời đi và từ chối sự níu kéo.

🍃🍃🍃

Nhật Phong vội vã thả những bước chân, như thể muốn chạy trốn khỏi thực tại. Chạy trốn khỏi cảm giác sợ hãi khi phải đối diện với người ấy. Chạy trốn vì không muốn đào bới lại những cảm xúc khốn khổ đã chôn chặt. Chạy trốn khỏi "thủ phạm" đã làm trái tim anh vụn vỡ năm đó.

"Quay lại nói chuyện với em đi."

"..."

🔆🔆🔆

"Nhật Phong,..."

Cổ họng gần như nghẹn lại, Dương Nhật gọi tên người đó một cách đầy cẩn trọng. Dù thế, cậu vẫn chẳng thể giữ được bước chân người phía trước. Đôi mắt cậu đỏ hoe, đầy bất lực chỉ biết nhìn theo bóng dáng người rời đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro