26. ∠w🩷s = 90° _ Chap 4: Chúng ta chuyển nhà đi ba

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

👉 Hy vọng các cậu sẽ thích bộ truyện này. Đọc đừng quên nhấn theo dõi để nhận thông báo khi có chương mới nữa nè. Chúc các cậu có buổi đọc truyện vui vẻ.

_____________________________________

🍃🍃🍃

Bỏ ngoài tai lời nói từ người lẽo đẽo phía sau, Nhật Phong đi thẳng về bãi đỗ xe. Xung quanh trở nên tĩnh mịch, âm thanh ồn ào ngoài kia cũng gần như biến mất ngay khi cánh cửa xe được đóng.

Brum!

Tiếng khởi động từ chiếc SUV vang lên, rồi vụt đi trong vô thức. Đường phố vào ngày cuối tuần trở nên tấp nập và đông đúc hơn. Chiếc xe chốc lát đã hòa vào dòng người trên phố.

Đôi môi Nhật Phong bỗng nhiên biến thành nụ cười tự giễu. Vì cái người có tên Thái Kỳ Dương Nhật mà những cảm xúc trong lòng anh bung bét hết cả rồi. Chỉ nghĩ đến việc sau này sẽ phải thường xuyên gặp mặt em ấy thôi cũng đủ làm tinh thần Nhật Phong sụp đổ hoàn toàn.

'Đồ tam tai, cô hồn.'

Nghĩ quanh nghĩ quẩn một hồi, Nhật Phong vẫn cố tìm ra một ý tưởng hay ho cho việc không phải gặp mặt em ấy sau này. Cuối cùng, chẳng có ý tưởng nào được đưa ra trong lúc tâm trạng hết sức méo mó này cả. Chiếc SUV vẫn vun vút lao đi, còn anh chẳng biết nơi mình muốn đến là đâu.

Đến khi khung cảnh quen thuộc bất ngờ hiện ra trước mắt, Nhật Phong mới giật mình nhận ra mình đã về đến nhà. Đỗ xe ở phần đường rộng rãi trước cổng xong xuôi, anh bước xuống xe.

Nhật Phong thở dài một tiếng và ngước mặt lên bầu trời trên cao. Một màu đen kịt được chiếu sáng bởi muôn vàn những vì sao lấp lánh, còn lòng anh lúc này lại chẳng lấy một tia sáng nào rọi vào.

"Ba ơi, con đói."

Chưa bước chân vào đến nhà, Nhật Phong đã cất tiếng kêu đói. Từ phía trong, một người đàn ông cao lớn hớt hải chạy ra đón con trai của mình.

"Ba tưởng hôm nay đi xem mắt cơ mà, sao lại về nhà ăn cơm."

Vào mỗi cuối tuần, Nhật Phong luôn tranh thủ về nhà ăn cơm cùng gia đình. Còn hôm nay,... đáng ra anh đang ngồi ăn uống và trò chuyện cùng với cô gái kia mới phải. Mà khoan đã, Nhật Phong bây giờ mới nhận ra rằng: 'mình còn chưa được gặp mặt cô gái đó cơ'.

Sự xuất hiện bất ngờ của Dương Nhật, làm anh quên khuấy mất mọi chuyện. Lôi chiếc điện thoại từ trong túi quần ra, Nhật Phong định lòng sẽ gọi điện cho cô gái đó để xin lỗi. Và rồi, sực nhớ ra đến số điện thoại của người ta, anh cũng không có.

"Hỏng bét rồi ba. Ba nhỏ đâu rồi ạ?"

Lắc đầu ngán ngẩm, Nhật Phong đành gác lại câu chuyện xem mắt sang một bên. Gương mặt phản ánh rõ những nét ủ dột, đến lúc này, anh vẫn ngỡ mọi chuyện diễn ra vừa rồi chính là một cơn ác mộng.

"Ba con qua bên kia chơi cờ rồi."

"Con trai của họ về rồi, ba biết đúng không?"

Người mà Nhật Phong nhắc đến chính là Thái Kỳ Dương Nhật - con trai của cái nhà mà ba Vũ đang chơi cờ bên đó. À, là con trai của mẹ Diễm đấy.

"Thằng bé đến gặp con rồi à?"

Mặt ba Khôi chẳng thể hiện một chút ngạc nhiên nào cả, giọng điệu nói chuyện cũng rất thản nhiên. Xem ra, Dương Nhật đã có dịp sang nhà anh để hỏi han rồi.

"Biết ngay mà. Sao ba lại để tên đó mò đến phá đám con thế?"

"Đến rau ngải cứu cho con còn gì. Con có muốn đi xem mắt đâu."

"Rau ngải cứu thì chỉ hợp với đem rán trứng hoặc hầm gà thôi. Dù không thích đi xem mắt nhưng còn hơn gặp lại cái tên điên đó."

"Cái đấy tùy con thôi nhưng thằng bé trở về rồi. Sau này, chắc chắn sẽ không tránh được chuyện gặp mặt thường xuyên đâu."

"Cái thằng xấu xa đó bảo là sẽ về đây ở hẳn ạ? Quá trời, sao không đi luôn đi về làm gì vậy chứ."

"Dù sao thì cả hai đứa cũng nên nói chuyện đàng hoàng với nhau đi, sau này còn phải nhìn mặt nhau để sống chứ."

Cũng đúng, mối quan hệ giữa Nhật Phong và nhà em ấy đâu chỉ là hàng xóm bình thường. Chuyện tránh mặt rõ ràng không khả thi. Chẳng lẽ vì Dương Nhật trở về mà anh phải bỏ xứ ra đi chắc. Nghĩ đến việc mỗi cuối tuần về sẽ chạm mặt em ấy, làm cho Nhật Phong thấy thật khó khăn. Đúng là ám ảnh kinh hoàng.

"Chúng ta chuyển nhà đi ba. Con không muốn ở cạnh nhà thằng đó."

Trong cái lúc đầu óc rối bời, Nhật Phong chỉ có thể đưa ra một ý tưởng cực kỳ bất ổn.

Bốp!

"A! Đau chết đi được."

Gương mặt Nhật Phong nhăm rúm lại sau cái cốc đầu đầy bất ngờ, mà ba Vũ dành tặng.

"Sao tự nhiên đánh con thế?"

"Chuyển nhà cái gì. Sao lại về giờ này?"

"Còn sao được nữa ạ, có người phá đám thôi."

Nhật Phong cố tình dùng giọng điệu mỉa mai để nhắc về Dương Nhật.

"Hai đứa nói chuyện tử tế với nhau chưa?"

"Đương nhiên là chưa ạ."

"Gặp nhau rồi còn gì."

"Gặp rồi, nhưng không thể nói chuyện tử tế với nhau nhé ạ."

Chỉ cần nghĩ lại quãng thời gian, bị khủng hoảng tinh thần khi ấy Nhật Phong lại cảm thấy sợ hãi. Anh nghĩ mình không cần thiết phải nói chuyện với Dương Nhật để khơi lại những đớn đau thuộc về năm đó.

"Thay vì nghĩ ra cái chuyện chuyển nhà, thì anh ngồi nghĩ xem nên nói chuyện thế nào với người ta đi."

"Sao con phải nghĩ đến việc đó, bỏ đi tám năm rồi sao không đi luôn đi không biết."

"Cứ mở mồm ra là không được câu nào ra hồn cả, vậy nên thằng bé nó mới bỏ đi cũng đúng. Phải tôi tôi còn đấm vào mặt cho ý."

Vào những lúc tâm trạng hết sức rồi bời, Nhật Phong vẫn phải ngậm ngùi nghe những câu nói như tát vào mặt của ba Vũ. Sau khi đâm chọt vào trái tim của cậu con trai, ba Vũ đã bỏ thản nhiên vào trong phòng ngủ.

"Quả là kẻ tàn ác thì thường sống thảnh thơi. Rồi không biết ai mới là con ruột nữa."

"Chuyện qua lâu rồi, cả hai đứa cũng đã lớn cả rồi, ba nghĩ hai đứa nên ngồi lại nói chuyện với nhau. Đừng có cư xử như trẻ con thế nữa."

"..."

Cư xử như trẻ con sao? Nhật Phong không hiểu sao ba Khôi lại nghĩ rằng mình trẻ con. Đây chính xác là diễn biến tâm lý bình thường của một người vừa gặp lại kẻ phản bội.

"Thôi, đi vào ba nấu mì cho."

"Ba, chúng ta không thể chuyển nhà thật à?"

Vừa theo sau ba Khôi vào trong nhà ăn, Nhật Phong vừa tiếp tục đề cập đến câu chuyện chuyển nhà.

"Sao con luôn tìm cách trốn tránh vấn đề thế? Hai đứa ngồi lại nói chuyện với nhau đi."

"Con chẳng có gì để nói, cũng chẳng muốn nói gì với cái tên điên đấy cả. Cứ chuyển quách nhà đi là xong."

"Chuyển nhà xong liệu có làm con thấy tốt hơn không, hay là còn tệ đi."

Ba Khôi nói đúng, Nhật Phong đang tìm cách để trốn tránh vấn đề. Vì thực chất anh chẳng biết phải đối diện với mọi chuyện ra sao nữa. Chuyển đến một nơi khác, liệu mọi thứ có tốt hơn không? Nhật Phong chưa từng nghĩ đến nó. Tất cả chỉ là lời nói bộc phát mà chưa được suy nghĩ thấu đáo thôi.

Tuy đây chẳng phải ngôi nhà mà Nhật Phong ở từ khi mới lọt lòng, nhưng lại là nơi chứa đầy những kỉ niệm đẹp đẽ. Đâu chỉ có căn nhà, mọi thứ thuộc về vùng quê này luôn là thứ gì đó đáng giá đối với anh.

🍃🍃🍃

Thả hồn vào màn đêm, mái tóc Nhật Phong rối tung lên trước cơn gió mùa hạ nhẹ nhàng. Đôi chân loạng choạng bị chi phối bởi men rượu, anh đi dọc con đường bê tông với hai hàng bạch đàn cao vút. Con đường này và em ấy đối với Nhật Phong là chính một thước phim đẹp đẽ của thời trung học phổ thông - những ký ức quý giá mà anh luôn giữ gìn.

Tâm trí ngập trong say xỉn, dòng chữ 'Trường Trung Học Phổ Thông THÀNH XUÂN' đập thẳng vào mắt Nhật Phong. Chẳng biết làm cách nào, mà anh lại có mặt ở đây được nữa. Kể từ ngày ra trường anh đã không trở lại đây thêm lần nào.

Thực ra, sau khi Dương Nhật đi du học, anh cũng không còn tha thiết việc đến trường. Năm cuối cấp Nhật Phong đã hoàn thành chương trình học theo hình thức đào tạo trực tuyến. Thế là, đã chín năm anh không trở lại nơi này.

Đáng ra, cả hai đã có thể cùng nhau tốt nghiệp ở đây. Chẳng ngờ, cả Nhật Phong và em ấy đều đã bỏ lỡ cơ hội trưởng thành cùng nhau mất rồi. Những tiếc nuối, day dứt về tháng năm ngày đó hiện diện trong tim anh, như một lời nhắc nhở rằng: anh rất rất nhớ em, nhớ cả tháng năm ấy.

"Vì tôi muốn chúng ta cùng tốt nghiệp cấp ba ở đây, vậy nên tôi sẽ không đi du học..."

Thanh âm, hình ảnh thuộc về quãng thời gian ấy với anh đều là em. Bộ phim thanh xuân em là nam chính - người mà anh luôn nỗ lực để theo đuổi. Dù mở đầu bộ phim chúng ta đã chẳng ưa gì nhau, vậy mà cả anh và em đã khiến cho diễn biến tiếp theo của bộ phim diễn ra một cách siêu ngọt ngào. Tiếc là, cuối cùng em lại muốn bộ phim có một cái kết buồn. Với anh đó là một cái kết vội vàng, một cái kết cực kỳ ngỡ ngàng và còn rất rất đau.

Những suy nghĩ miên man trong đầu, khiến Nhật Phong quên mất rằng bây giờ đang là nửa đêm. Cứ thế cứ để cảm xúc dẫn lối, anh đi ra phía sau trường thuần thục leo lên chiếc cổng phụ. Có chút chuếnh choáng bởi vì rượu, nhưng Nhật Phong không gặp bất kỳ trở ngại nào để vào đó.

Ngoài chiếc cổng cũ nát kia ra, mọi thứ nơi đây thay đổi thật nhiều. Lần đầu tiên Nhật Phong bước chân vào ngôi trường này là năm 16 tuổi. Từ đó đến giờ cũng 10 năm rồi. Bật cười với chính mình của năm 16 tuổi, anh băng qua sân trường đi về phía sân thể dục.

Ngoài vị trí cuối lớp cạnh khung cửa sổ, sân thể dục cũng là nơi mà Nhật Phong thích nhất ở đây. Vì sao á? Đó là những nơi anh có thể nhìn trộm Dương Nhật. Em ấy học ở ngôi trường kế bên. Nó có tên là gì nhỉ?

'À, trung học phổ thông Thanh Xuân.'

Dù học ở hai ngôi trường khác nhau, nhưng chỉ cách nhau bằng một vạch kẻ vôi. Thế nhưng, học sinh hai trường lại là kẻ thù truyền kiếp của nhau. Vì thế, suốt những năm tháng trung học Nhật Phong chỉ có thể tìm cách để có thể nhìn trộm em ấy.

Càng lúc men rượu càng ngấm vào trong người, Nhật Phong cảm giác như mình đang say khướt rồi thì phải. Cơn gió nhẹ thoáng qua cũng có thể xô đổ cơ thể to lớn của anh đổ. Đầu óc cứ quay vòng vòng, Nhật Phong quyết định nằm xuống dưới sân cỏ. Dẫu say như anh vẫn hoàn toàn ý thức được việc không được chạm qua vạch vôi kia.

Đèn đường, cùng ánh trăng sáng rọi xuống ôm lấy cơ thể ngà ngà. Trong cơn say hay lúc tỉnh táo thì hình bóng của em ấy vẫn luôn chiếm giữ trái tim của Nhật Phong. Chẳng ngờ, vào lúc say sỉn thế này anh lại nghĩ về Dương Nhật nhiều hơn, nhớ em ấy nhiều hơn. Em ấy thực sự đã trở về rồi.

Cả vùng quê chìm trong sự im ắng vốn có trong đêm khuya, đâu đó vang lên tiếng bước chân, càng lúc càng gần. Trong chốc lát Nhật Phong đã thực sự nhìn gà hóa cuốc. Có phải lâu lắm mới động đến rượu bia nên dễ say hơn không nhỉ? Cố giữ cho tinh thần tỉnh táo, nhưng dù thế nào anh cũng nhìn ra người trước mắt mình là Dương Nhật. Khoảnh khắc ấy anh nghĩ thời gian đã ngưng đọng.

'Thái Kỳ Dương Nhật.'

Lần cuối anh được cùng em ấy đứng ở đây là vào mùa hè của tám năm trước,... một ngày mưa tầm tã vào cuối tháng năm.

Nhật Phong đưa tay lên vỗ vỗ vào đầu rồi quay ra dụi mắt, hình ảnh em ấy vẫn chiếm chọn trong đôi con ngươi. Thứ ánh sáng yếu ớt thuộc về mặt trăng tỏa xuống còn thua xa thứ ánh sáng phát ra từ người ấy.

'Mặt trời trong mặt trời.'

Gặp lại mối tình đầu sau tám năm thì người ta thường phản ứng như thế nào nhỉ? Nếu cứ thản nhiên nhìn Dương Nhật như thế này liệu có đúng không? Cũng không biết thực sự đó là thản nhiên hay Nhật Phong đã đánh mất cách thể hiện cảm xúc rồi nữa.

"Sao anh lại uống rượu một mình ở đây?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro