Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngô Thế Huân đang cầm bát mì rau ngây ngốc chớp mắt mấy cái, vẻ mặt tỉnh tỉnh mê mê. Lộc Hàm lấy cái bát trong tay anh đặt lên bàn, chăm chú nhìn vào mắt anh:

– Tôi không phải vợ anh.

Ngô Thế Huân nghiêng đầu, tóc trên đầu cũng theo động tác của anh mà lay động:

– A?

– Tôi không biết vì sao anh nghĩ thế, tôi là nam nên không có khả năng là vợ anh.

– Vì sao?

Ngô Thế Huân đứng đo không biết làm sao, muốn đi qua cầm lấy cánh tay Lộc Hàm, lại bị Lộc Hàm gạt ra.

Lộc Hàm đầu to như cái đấu, vốn dĩ đem một người sống túm về là có chút hối hận, khó khăn lắm mới nghĩ thông suốt lại bị đồ khốn Bạch Nguyến kia dây dưa.

Lúc sáng đánh với Bạch Nguyễn là phải miễn cưỡng thừa nhận Ngô Thế Huân là cái gì kia của mình, bởi cậu hiểu rõ cá tính của Bạch Nguyễn. Bạch Nguyễn mà biết Ngô Thế Huân là do cậu nhặt về, nhặt về còn không tính, đầu óc lại không bình thường. Kết quả cuối cùng là Ngô Thế Huân sẽ bị Bạch Nguyễn đá đi, thuận tiện sẽ mang đầu cậu mở ra xem có phải trong đó toàn đậu phụ hay không.

Cậu không thể vô trách nhiệm mà quăng Ngô Thế Huân đi, huống chi người là do chính mình mang về. Nhưng điều này không có nghĩa là mình phải làm vợ Ngô Thế Huân, Lộc Hàm vốn nghĩ Ngô Thế Huân đối tốt với mình là vì nghĩ mình là bạn bè, cho nên cậu nhận. Kết quả không ngờ là cái tên thú ngơ ngác này nhận mình làm vợ.

– Anh hiểu không?

– ...

– Quên đi tôi còn có chút việc. Anh ở nhà suy nghĩ một chút, tôi không phải vợ anh.

Lộc Hàm vừa ra khỏi cửa liền gọi xe đi thẳng đến viện XX, cậu phải nhanh chóng đi hỏi bác sĩ. Cái này cuối cùng là làm sao? Cái loại cảm giác lẫn lộn đó là gì? Chúng ta đã nói là làm bạn bè mà?

Đến bệnh viện, đi đăng kí khám ở khoa thần kinh, vừa quay đầu đã thấy Vương Thế đứng gần đó nói chuyện với một cô gái. Cô gái mặt đỏ như tôm luộc, cúi đầu vô cùng thẹn thùng

Vương Thế cười thật ôn nhu nhưng lại bị Lộc Hàm nhìn thấy trán nổi gân xanh. Lộc Hàm thấy rõ là Vương Thế rất chán ghét cô em này mà, khóe mắt Vương Thế vừa thấy cậu, nụ cười lập tức có thêm ba phần chân thành.

– Ô, là Lộc Hàm. Cậu đến để hỏi về người bệnh nhà cậu sao? Phiền cậu đến phòng làm việc của tôi, tôi sẽ đến ngay.

Vương Thế nói liền tù tì với Lộc Hàm, quay đầu nói với cô bé kia:

– Tiểu Manh, cô về trước được không? Tôi có việc rồi.

Trong mắt cô gái liền hiện lên nước mắt:

– Anh như thế... là chán ghét em sao? Anh phải đuổi em đi sao?

Lộc Hàm bị giọng nói kia làm cho run lẩy bẩy, bỏ chạy nhanh như chớp, cậu không thể chịu nổi mấy cô nàng nói chuyện như thế.

Vào văn phòng lại thấy bác sĩ nhỏ kia, vẫn là mặc blu trắng. Lúc Lộc Hàm vào, cậu ta đang cúi xuống loay hoay cậy cái ngăn kéo.

Lộc Hàm vào cửa dọa bác sĩ nhỏ sốc, cậu ta lập tức đứng lên định nhét mảnh dây thép vào trong túi:

– Tôi, tôi không có nghịch ngăn kéo của anh... A, là anh, anh muốn xem bệnh à?

– Tôi vừa thấy Vương Thế đi về hướng này đấy...

– Lý! Bách! Đồng! Cậu vừa mới nghịch ngăn kéo của tôi?!

Lộc Hàm vừa định cảnh cáo bác sĩ nhỏ thì Vương Thế đã đến mất rồi, vừa mới nói được một câu thì anh ta đã vào, xem ra là nghe được lời nói vừa nãy của Lý Bách Đồng.

Bác sĩ nhỏ bị dọa, run run:

– Tôi, tôi, tôi, tôi không có!

– Trong tay cậu là cái gì? Lý Bách Đồng, cậu càng ngày càng có tiền đồ, bây giờ còn dám nghịch ngăn kéo của tôi? Ngày hôm qua đánh cậu không hề oan uổng! Tôi bội phục dũng khí của cậu! Cậu cút ngay sang phòng bên cho tôi!

– Tôi, tôi, tôi không cần

– Cậu nói gì?

Vương Thế híp mắt, gân xanh cạch cạch nổi lên.

Gian Đan yên lặng, xê dịch ra phía cửa, quý trọng sinh mệnh rời xa bạo lực cuồng, ừ, đúng thế.

Bác sĩ nhỏ run run lặp lại:

– Tôi nói, tôi không cần!

Vương Thế nở nụ cười, cởi blu trắng ra ném lên salon. Bác sĩ nhỏ run rẩy lùi về sau, Vương Thế chậm rãi tiến về phía trước. Lộc Hàm tự nhủ đây là đánh thật rồi, không biết ngoại khoa cách đây có xa không. Nhỡ đâu đánh chết người có khi phải trực tiếp kéo đến nhà xác?

Bác sĩ nhỏ ngồi chồm hỗm trên mặt đất, quyết tâm ôm đầu. Vương Thế chậm rãi giơ tay... đẩy mắt kính gọng vàng, sau đó quay người lại ngồi trên ghế.

– Được rồi, Lộc Hàm, chúng ta nói về chuyện người bệnh Ngô Thế Huân nhà cậu đi, đã xảy ra chuyện gì sao?

Bác sĩ nhỏ đợi nửa ngày cũng không thấy người đau ở chỗ nào, trộm ngẩng đầu lên thì phát hiện Vương Thế đã sớm không để ý đến mình. Bác sĩ nhỏ đứng lên, hít sâu nửa ngày, xem xem xét xét Vương Thế, rồi xem xem xét xét người đứng ở cửa xem cuộc vui là Lộc Hàm.

– Anh, anh... việc này vốn là anh sai...

Bác sĩ nhỏ chuẩn bị tâm lí đến nửa ngày, cuối cùng nghẹn ra một câu như thế.

Vương Thế:

– Lộc Hàm, đến đây ngồi đi, đứng đó làm gì?

Lộc Hàm hôm nay tâm tình không tốt, nếu là ngày khác thì sẽ có tâm trí mà nhìn người ta nháo loạn. Đáng tiếc bây giờ cậu chỉ muốn biết vị kia nhà mình là đang có tật xấu gì.

Lộc Hàm:

– Tôi thấy được Ngô Thế Huân không chỉ có một tật xấu, nói thế nào đây, tôi thấy được anh ấy đem tôi làm...

– Anh, anh đừng không để ý tới tôi! Tôi mỗi lần, mỗi lần nói anh đều không để ý đến tôi! Chính là, chính là anh không đúng!

Bác sĩ nhỏ không cam lòng bị Vương Thế xem nhẹ, lập tức chạy đến bên Lộc Hàm, đối mặt với Vương Thế rống lên.

Vương Thế bộp một cái quăng cái bút lên trên bàn:

– Bây giờ tôi cho cậu cơ hội cuối cùng, cậu ngay lập tức trở về phòng nghỉ, tan tầm tôi tính sổ với cậu.

– Vương Thế, anh là đồ khốn! Không biết bác sĩ nhỏ lôi đâu ra được sợi dây thép, ném về phía mặt Vương Thế rồi nhanh chân bỏ chay.

– Anh không đuổi theo à? Tôi có thể chờ anh.

– Đuổi theo cái rắm! Lần nào bỏ chạy cũng trốn ở thùng rác thứ ba bên phải trên hành lang, có gì mà phải đuổi theo! Cậu tiếp tục nói đi, đừng để ý đến nó.

Lộc Hàm nói qua tình hình rằng Ngô Thế Huân bây giờ coi cậu như vợ anh, Vương Thế suy nghĩ một lúc:

– Tôi thấy đây là do bị kích thích quá lớn trở thành chứng vọng tưởng, loại bệnh này khiến người bệnh kết hợp những gì mình đã trải qua với những gì họ phán đoán ra. Họ không phân biệt rõ ràng giữa sự thật và phán đoán, loại bệnh thế này rất khó để trị tận gốc bởi vì nó giống như là trí nhớ của họ có chỗ sai sót.

– Ở đây tôi có chút tư liệu, cậu về quan sát hành động của anh ấy, nếu phù hợp với câu nào thì đánh dấu vào. Không làm rõ được tình hình trước kia cũng đừng kích thích anh ấy, tóm lại là có chuyện gì thì gọi điện cho tôi.

Lộc Hàm cảm ơn Vương Thế rồi ôm sách đi ra, quả nhiên tới cái thùng rác thứ ba bên phải hành lang thì nhìn thấy bác sĩ nhỏ đang ngồi chồm hổm, ôm đầu gối nhìn nhìn về hướng văn phòng của Vương Thế.

Lộc Hàm cảm thấy thú vị, cúi người xuống vỗ vỗ đầu bác sĩ nhỏ. Bác sĩ nhỏ ngẩng đầu nhìn Lộc Hàm, cậu ta lớn lên nhìn ngoan ngoãn xinh xinh, nhìn mặt cùng lắm mới mười sáu tuổi.

– Sao em không đổi chỗ trốn đi? Trốn chỗ này liếc mắt là thấy rồi còn gì?

– Không được, em đổi chỗ trốn Vương Thế sẽ không tìm thấy em, hơn nữa nếu anh ấy không tìm được thì sẽ không tìm nữa nên em phải trốn ở chỗ liếc mắt một cái là nhìn thấy được.

Thế thì trốn có ích gì, thiếu niên à, em thực sự biết chính xác hàm nghĩa của từ "trốn" chứ? Lộc Hàm cảm thấy đứa nhỏ này thật thú vị.

Đùa giỡn xong bác sĩ nhỏ, Lộc Hàm thấy đói bụng. Vừa nãy bực bội với Ngô Thế Huân nên bát mì không hề động đến, bây giờ nghĩ lại thấy thật không đáng, dù sao thì cũng phải ăn xong mì đã rồi nói sau a!

Lộc Hàm chạy đến phố ăn vặt ăn một đống linh tinh nào sushi nào thịt xiên nướng, nào đậu phụ chao, lại đến KFC gọi một phần trà chiều, cả buổi chiều Lộc Hàm uống hết tám cốc coca đầy đá, cuối cùng ợ một cái lên cổ họng.

Ăn đến mức không nuốt thêm được cái gì nữa, Lộc Hàm mới lảo đảo về nhà. Đi xe thì tốn nhiều tiền a! Cậu đây là phải tiêu thực, không phải là sợ gặp Ngô Thế Huân!

Cho dù có chậm rì rì thế nào đi chăng nữa thì đến bảy rưỡi tối Lộc Hàm cũng về đến nhà, Lộc Hàm do dự nửa ngày ở cửa cuối cùng cũng quyết chí: sợ cái rắm a! Đây chính là nhà mình mà!

Lộc Hàm vừa vào cửa Ngô Thế Huân liền tiến lên định đón lấy sách trong tay cậu, Lộc Hàm không đưa cho anh. Ngô Thế Huân cứng người một chút, lập tức treo lên nụ cười lấy lòng:

– Em đã về, anh làm cơm, đều là món em thích, ăn một chút?

Lộc Hàm nghĩ bụng anh mới đến đây vài ngày làm sao biết tôi thích ăn cái gì chứ? Lộc Hàm là kiểu đã ăn no là chẳng muốn ăn gì nữa, bây giờ có cho cậu ăn nguyên một bàn tiệc cậu cũng không thèm.

– Không cần, tôi ăn rồi.

– Nhưng mà...

– Đã nói là tôi ăn rồi anh có hiểu không!

Lộc Hàm nghẹn một bụng tức không phát được, Ngô Thế Huân rõ ràng là biểu tình lấy lòng nhưng cậu nhìn lại thành bộ dáng gợi đòn. Không ai thích bị xem như người khác, nếu Ngô Thế Huân đối tốt với chính Lộc Hàm, Lộc Hàm sẽ cảm động đến rơi nước mắt. Nhưng mà bây giờ Ngô Thế Huân là thương vợ anh ta, không phải thương Lộc Hàm.

Lộc Hàm từ bé tới lớn không thể nói là nhân duyên không tốt, ai cậu cũng có thể xem như bạn bè, cũng vì thế mà không thể coi ai là bạn. Thật lòng tốt với cậu và cậu cũng thật lòng đối xử tốt chỉ có Bạch Nguyễn, nhưng Bạch Nguyễn càng giống một người anh trai hơn. Vất vả lắm mới coi như là có bạn, kết quả cuối cùng lại phát hiện chỉ có mình tự coi như thế.

Ngô Thế Huân bị quát thì sửng sốt vô cùng, Lộc Hàm cũng không để ý đến anh, ném sách lên salon rồi đi ngủ. Ngô Thế Huân sau khi bị quát có phản ứng gì thì mặc kệ anh ta.

Kế hoạch của Lộc Hàm là ngủ thẳng một giấc ngon lành đến trưa hôm sau nhưng thế giới tàn khốc sẽ không cho cậu thực hiện mong muốn. Vì thế Lộc Hàm tỉnh dậy vào một giờ sáng, bị đau bụng đến tỉnh.

Cũng đúng thôi, buổi chiều cậu ăn bao nhiêu thứ lung tung như thế lại uống nhiều coca đá, nếu bụng mà không đau thì đúng là không phải người.

Người chưa đau bụng sẽ không bao giờ hiểu được nỗi khổ của Lộc Hàm, nếu mà đau bụng đi WC thì đã tốt, đằng này lại không phải loại đau cần vào WC, cảm giác này giống như có người ở trong bụng đặt một cái máy đánh trứng vậy

Lộc Hàm lăn lộn, lăn lộn rồi rơi xuống đất, đau đến mức muốn kêu to mà không kêu được. Đầu óc vốn mơ mơ màng màng lại càng không nghĩ được gì.

Ngô Thế Huân bị Lộc Hàm quát thì rất khó hiểu, anh không biết vì sao Lộc Hàm nổi giận. Anh cảm thấy trong đầu mình là một khoảng không, làm chuyện gì cũng không biết là để làm gì, anh suy nghĩ xem Lộc Hàm thích gì nhưng nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra. Trí nhớ của anh thật hỗn loạn, thậm chí anh cũng không nghĩ ra là mấy hôm nay anh làm sai chuyện gì, cả người đần độn không thể làm rõ ràng mọi chuyện được.

Có phải vì thế mà Lộc Hàm tức giận không? Lộc Hàm nói mình bệnh, nhưng mà là bệnh gì mới được? Ngô Thế Huân ngồi trên sopha suy nghĩ lâu thật lâu cũng không hiểu được, cuối cùng đau đầu đến mức không thèm nghĩ gì nữa.

Tuy rằng không thể rõ ràng mình làm sao nhưng Ngô Thế Huân biết bây giờ Lộc Hàm tuyệt đối không muốn thấy mình. Anh không dám vào phòng ngủ, cứ thế ngồi trên salon đến quá nửa đêm.

Đến nửa đêm Ngô Thế Huân nhớ ra Lộc Hàm thích đá chăn, Lộc Hàm ngủ say như chết, bây giờ đi vào đắp chăn cho cậu rồi lập tức đi ra, chắc là sẽ không bị phát hiện đâu. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#sl