Chương 19: Chọn diều

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Biên dịch : Cơm Sầu Riêng

Chỉnh sửa : Yên Hy

"Còn có hội diều hả?"

Tô Nguyên ngây người một lúc, chợt phản ứng lại.

【 Cũng đúng, dạng lễ hội thả diều là ngày hội bình thường, mà tổ chức không chỉ có một cái, nhưng cũng có rất ít lễ hội thả diều thơ mộng như vậy. 】

Thẩm Thụy lộ ra ý cười khẳng định, "Đương nhiên rồi, cuối thu mát mẻ chính là thời điểm tốt để thả diều, tháng sau ở Kinh Giao có một buổi, tôi cho người giữ lại hai tấm vé."

Nói rồi bóc một quả quýt ngọt, bỏ vào trong bình giữ ấm vàng nhạt.

"Tôi có một người bạn, từ nhỏ cậu ấy đã thích chơi diều, trong nhà có rất nhiều loại hiếm thấy trên thị trường, lát nữa tôi bảo cậu ấy gửi ảnh qua đây, cậu nhìn xem thích cái nào, đến lúc đó cậu ấy có thể mang đến thả cho cậu xem."

Tô Nguyên kinh hỉ* nhìn Thẩm Thụy, " Tốt quá, có người bạn như này thật tốt." 【 Ừm, mình cũng có bạn cùng phòng, thật tốt】

*kinh hỉ: kinh ngạc, vui mừng

Thẩm Thụy lắc lắc bình giữ ấm, xác định quýt ngọt đã được hâm nóng, lúc này mới đặt vào tay Tô Nguyên.

Bãi cỏ sau giờ trưa, gió nhẹ nhẹ hiu hiu, rất nhiều người đều ở trong lều trại bắt đầu ngủ trưa.

Nhóm người yêu thích môn đạp xe thì tương đối đơn giản, trải đệm tại chỗ ăn một bữa cơm dã ngoại liền bắt đầu đánh bài.

"Tôi nói nè, hai vị kia không phải là tới lái xe nhỉ?"

"Đã đổi sang xe hai người rồi, cậu vẫn còn tưởng bọn họ tới thi đấu à?"

"Còn thực sự dựng lều sao, tụi này đến đây nhiều lần như vậy, thật đúng là mở mang tầm mắt."

"Nghe nói hôm qua mới chở lại đây, đám người này lắp ráp cả nửa ngày trời."

"Đúng vậy, nơi này không có nhà vệ sinh công cộng, trước hai ngày kéo tới một loạt, hơn nữa còn lập một đội bảo vệ."

"Nào, đưa tiền đây, tôi tới một chuyến cũng có thể kiếm thừa tiền, đôi bên cùng có lợi nha, cho dù nơi này có điểm xa, hơi tốn kém."

"Đó cũng là chúng ta được lợi, đặc biệt là mang vợ con tới, có nhiều WC di động."

......

Tô Nguyên đã ngủ say, trên người đắp một cái chăn trắng tuyền, càng làm nổi bật lên gương mặt trắng mịn như ngọc.

Thẩm Thụy điên cuồng gõ WeChat trợ lý, "Tháng sau tổ chức cho tôi một hội diều ở Kinh Giao, nhất định phải đề ra chủ đề diều lớn thơ mộng mới có thể tham gia. Hai ngày nữa đem bản thảo thiết kế cho tôi, chỉ cần lựa chọn, tiền tôi trả, thi đấu thắng còn có tiền thưởng. Đi tuyên truyền trên truyền thông, hình thức lớn một chút, tiền không là vấn đề."

"Được, thiếu gia."

Nhận được nhiệm vụ cấp bách này, trợ lý Chu không hoảng hốt chút nào, chỉ cần thiếu gia chịu bỏ tiền, không có chuyện gì làm khó được.

Tháng sau Kinh Giao sẽ tổ chức một hội diều nhỏ, đại đa số tham gia đều là người trong vòng quen biết.

Đây cũng là công việc à?

Trực tiếp tìm được người khởi xướng Đào Minh Viễn, gọi điện thoại bàn bạc.

Trên nhóm Wechat hội diều Truy Mộng------

Đào Minh Viễn: 【Mọi người nghe tôi nói, tin tức tốt tin tức tốt!!! 】

Đào Minh Viễn: 【Có kim chủ điện báo, muốn tài trợ hoạt động của chúng ta, lần này chủ đề là thơ mộng, yêu cầu là loại diều khổng lồ tốt nhất. Hai ngày nữa đem bản vẽ cho tôi, tôi cho người đem qua, lựa chọn đầu tư toàn bộ tài khoản, gấp đôi! Không bằng thi đấu thắng còn có hai mươi đến trăm vạn. Chỉ là, giữa tuần tháng sau phải triển khai, thời gian gấp nhiệm vụ quan trọng, mọi người tiến lên!!! 】

Một hơi ăn ba con diều: 【Thật hay giả??? Cậu không phải bị trộm tài khoản chứ lão Đào? Mối ngon như vậy? 】

Diều nguyên vị: 【 Tôi mặc kệ, dù sao tôi giấu nghề đã lâu, nhưng không có tiền khởi công cũng vì chia bản vẽ người kia.】

Nấm tương diều: 【Đây là cơ hội đó, xe đạp biến motor, danh tiếng lão Đào vẫn là rất tốt, tôi cũng xông lên đây】

Đào Minh Viễn: 【... Là sự thật, tài khoản tôi đã được chuyển hai triệu rồi này. Hình ảnh.jpg】

(2 triệu NDT : ~6 tỷ 6)

Lại cấp một con diều đi: 【Lão Đào, tôi gửi cho cậu, trước tiên đem tôi gửi cho kim chủ ba ba xem nha! Tôi rất muốn nhìn thấy chúng nó được sinh ra trong năm nay】

Gần đây không muốn diều ca hát: 【Tôi cũng xông lên, lão Đào nhận lấy bản vẽ nè】

......

Lúc mặt trời lặn, Tô Nguyên đã tỉnh.

Bên ngoài lều ánh sao trời rải rác lấp lánh, nhuộm đẫm toàn bộ không trung.

Tô Nguyên không chớp mắt nhìn ánh chiều tà, giống như một ngọn lửa phừng phừng sắp tàn đang cùng cậu nói lời tạm biệt.

【Mỗi lần ngắm mặt trời lặn, tôi đều sẽ nhớ tới câu nói, nhân gian đáng giá. Nhưng tôi càng thích ngắm sao trời vô tận, cùng ánh đèn muôn nhà hơn. 】

Tô Nguyên cọ cọ sô pha, tóc mái mềm mại vểnh lên, không tự chủ được cảm thán, "Hôm nay mặt trời lặn thật đẹp mắt."

Thẩm Thụy nhìn trong mắt Tô Nguyên chiếu rọi một mảnh sáng mỹ lệ, gật đầu tán đồng, "Đẹp thật."

"Chờ tháng sau chúng ta lại đến, còn có thể ngắm mặt trời lặn cùng sao đêm đẹp hơn. Chỉ là hôm nay bạn học Tô Nguyên còn cần nghỉ ngơi nhiều hơn, thế giới động vật đang đợi chúng ta trở về, rời giường thôi?"

Tô Nguyên ngáp nhỏ một cái, có chút không đứng dậy nổi, " Kéo tôi một cái."

Thẩm Thụy nắm lấy tay Tô Nguyên, nhỏ nhắn mềm mại, so với đôi tay thon dài rắn chắc của anh đối lập rõ ràng.

Nhẹ nhàng kéo người từ sô pha lên, bỗng một đầu đâm vào lồng ngực anh.

"Đừng nhúc nhích, tóc hơi rối." Thẩm Thụy cẩn thận chỉnh tóc Tô Nguyên như ý, cuối cùng có mấy lọn thật sự quật cường, anh chỉ có thể buông tha.

Dù vậy, cũng không chút nào tổn hại đến khuôn mặt xinh đẹp của Tô Nguyên.

Sao trời bên ngoài lều, nhiếp ảnh gia cùng vệ sĩ rất thoải mái cùng nói chuyện phiếm.

"Hôm nay công việt thật đơn giản, tinh thần cậu chủ cũng tốt, anh em các cậu có phúc nha."

"Tất nhiên, thiếu gia chúng tôi xưa nay hào phóng, cậu chụp chung hai người nhiều một chút, chụp đẹp lần sau còn có thể tìm cậu, Chỉ là, ngàn vạn lần nhớ phải giữ bí mật thỏa thuận."

"Cái này tôi hiểu, yên tâm đi tôi rất chuyên nghiệp, chuyên nghiệp nằm ở chỗ này."

"Ừm, trở về nhớ đem ảnh chụp cùng video gửi qua đây, chọn xong đêm nay phải in ra."

... ...

Ký túc xá nghiên cứu sinh, 1212.

Buổi tối như cũ mở thế giới động vật.

Khác biệt chính là, hôm nay Thẩm Thụy cầm rất nhiều ảnh diều cho cậu xem.

"Khủng long nhỏ thật đẹp mắt, ánh mắt của con rồng này rất hài hước."

"Ồ, tàu chở máy bay??? Ý tưởng không tồi nha."

"Bạch tuộc lớn màu tím còn có màu hoa hồng, đáng yêu quá đi."

"Hửm? Làm sao còn có một chuỗi hồ lô oa nhỉ ha ha ha ha."

"Đây là cái gì? Con rết dài trăm mét đồ sộ quá."

"Cá mặt quỷ màu cam, tôm tích màu xanh lục, oa—"

... ...

Thẩm Thụy lắng nghe một chuỗi oa, trợ lý Chu cũng bắt đầu điên cuồng chốt đơn.

Thẩm Thụy: "Sáng mai tôi ra ngoài một chút, mua một lô vàng. Tôi sẽ chuẩn bị tốt cơm trưa, nếu trước 11 giờ tôi chưa trở về, cậu cũng đừng đợi, trước khi ăn nhớ hâm lại một chút."

【Vàng à... ... Vàng có quý trọng đi nữa cũng không cứu được tôi, tôi thà rằng cậu ở bên cạnh tôi. 】

Tô Nguyên rũ mắt, lông mi tinh tế lưu lại một mảnh bóng trăng lưỡi liềm trên mặt.

"Tôi... ... Tôi không muốn cải tạo thân vàng, thần phật không độ được người phàm. Có xâu Phật châu này, vậy là đủ rồi."

Thẩm Thụy cầm tay Tô Nguyên, nhẹ nhàng khảy từng viên Phật châu, mặt mày trầm ngưng.

Anh nhớ kĩ sư thầy Pháp Ninh nói – "Tiểu hữu vừa qua khỏi kiếp nạn lớn, sau này vẫn cần bảo trọng nhiều hơn."

Dù cho nhà anh tài sản bạc tỷ, cũng không chống được số mệnh.

"Tô Nguyên... ..."

"Tôi biết ước nguyện của cậu rất lớn, thật xin lỗi tôi... ... " Tô Nguyên cúi đầu chau mày, rất uể oải.

【 Quên đi, tôi không còn cách nào.】

Thẩm Thụy bật cười, "Đối với tôi mà nói, số tiền này kiếm dẽ như trở bàn tay, giống như Nguyên Nguyên mua cho tôi robot quét nhà và máy rửa chén, cậu cũng không đau lòng xíu nào nha. Chờ pháp sự kết thúc, cậu có thể đi xem diều lớn yêu thích. Đúng rồi, hôm nay tôi cho người chụp mấy tấm ảnh, ngoại trừ con cò trắng tôi chụp kia, cậu xem còn thích tấm nào không, ta cùng nhau rửa ảnh, ngày mai chúng ta dán trên tường."

Thẩm Thụy chỉ mặt tường sạch sẽ sau sô pha, lại mở album ra để Tô Nguyên chọn.

"Hửm?" Tô Nguyên quả nhiên bị dời lực chú ý đi, nhìn từng tấm ảnh trơn bóng, "Đều chụp rất đẹp."

"Thì ra lúc tôi lái xe cậu còn đạp giúp tôi một chân? Khó trách tôi không mất sức chút nào, chân đau không?"

Tô Nguyên ở sô pha khẽ động tay, sờ lên chân Thẩm Thụy, Thẩm Thụy nhanh tay lẹ mắt một phen kéo lại.

"Một chút cũng không đau." May mắn Tô Nguyên ngồi dựa trên người anh ta, không nhìn thấy mặt anh nóng lên.

Thiếu chút nữa kêu tổ tông.

Thẩm Thụy hơi điều chỉnh hạ thân thể, nhấp một ngụm nước lạnh, nhiệt độ trên mặt mới tản đi đôi chút.

"Còn có tấm này ở lều sao, hửm...... Cậu không thấy mệt sao? Chỉ có tôi ở đây ngủ." 【Tôi thật sự có thể ngủ ngon nha. 】

Thẩm Thụy cười đến ý đầy hàm ý "Tôi không mệt."

Có cậu ở bên cạnh tôi, ngắm còn không đủ, làm sao mệt?

Tô Nguyên bấm tay tính toán, cằn nhằn, "Mỗi ngày cậu ngủ ít như vậy, vậy so với tôi nhiều hơn ít nhất ba giờ, cuộc đời dài hơn một phần tám so với tôi, cậu buôn bán lời nha." 【 Ngẫm lại bạn cùng phòng cũng rất mệt mỏi. 】

"Ừm, tôi kiếm lời, lại chọn mấy tấm? "Thẩm Thụy cầm lấy di động, ân cần tính toán để Tô Nguyên xem, cần phải làm cậu quên đi chuyện bảo vật.

Tô Nguyên tìm một tư thế thoải mái, thả lỏng hai tay, vừa lòng gật đầu ừm một cái, đến cuối cùng cũng không biết chọn bao nhiêu tấm.

Ngày thứ hai, sáng sớm Thẩm Thụy đã chuẩn bị tốt cơm trưa cho Tô Nguyên.

Canh gà ninh ngon lành như cũ đặt ở trong nồi, một cái nồi nhỏ khác là thịt xào, rau dưa không thể giòn lâu dứt khoát nấu nước lê thay thế.

Anh nhìn chằm chằm Tô Nguyên uống xong thuốc bổ, dứt khoát buông thả tới buổi tối.

Lúc này.

Ôn Dĩ Đồng đang an ủi Hướng Chi Nhu, "Được rồi, nếu cậu thật sự thích Tô Nguyên, vậy chủ động một chút, không thử xem làm sao biết có thể hay không thành? Nếu không phải cậu cùng Lâu Thời Tấn đã từng... ..."

Hướng Chi Nhu gấp gáp đánh gãy lời nói, trừng mắt hướng về chị họ, "Chị nghĩ cũng đừng nghĩ!"

"Được được được, chị không nghĩ, chị cũng không dám hi vọng nha. Vậy sau khi bọn em xem mắt cũng không liên hệ sao?" Ôn Dĩ Đồng tò mò mà chớp chớp mắt, bày ra một bộ dáng hóng hớt.

"Không......Ngay cả Wechat cũng chưa lưu, chị nói xem nếu em hỏi Tô Trạch Wechat của em trai anh ta, anh ta có chịu cho không?"

"Nhất định nguyện ý nha, Tô Nguyên quen biết được người trong vòng, đối với cậu ấy có ích không có hại. Nếu thật sự không được, em cùng ba mẹ nói chuyện, em thật vừa ý đối phương, để cho bọn họ yêu cầu không được sao." Ôn Dĩ Đồng duỗi tay nhìn bộ nail xinh ngày hôm quy mới làm, vừa lòng gật đầu.

"Vậy là được ha." Hướng Chi Nhu hất tóc, ngựa chết coi như ngựa sống mà chạy chữa, "Thử xem liền thử xem!"

"Được rồi, cùng chị trò chuyện đến quên cả thời gian," Ôn Dĩ Đồng nhìn tin nhắn mới, đứng dậy cầm theo túi xách, "Em đi trước nha."

"Bái bai."

Ôn Dĩ Đồng vui vẻ cười đi ra cửa.

Nghiêm Như Tuyết nhìn một bóng người ở ngoài lướt qua, ngẩn người ra một lúc.

Cô hình như thấy được Lâu Thời Tấn ngoại tình bạn gái.

Lâu Thời Tấn năm đó lừa gạt Tô Nguyên, vậy mà hiện giờ không một chút quý trọng.

Sớm biết như thế, cô năm đó nên xé mặt nạ của hắn!

*

Tác giả có lời muốn nói:

Một cái hồ lô, một cái nữa ~ ha ha ha ha bảy viên hồ lô khổng lồ xuyên chung một chỗ bay lên trời thật đẹp.

Hy vọng lễ hội thả diều năm nay có thể thuận lợi tổ chức, năm trước tình hình bệnh dịch giống không làm được huhu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro