Chương 20 : Cầu Bát Lý tại Nguyên Giang

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Biên dịch : Yên Hy

Chỉnh sửa : Thời An

Lam Sơn Cư.

Thời điểm Ôn Dĩ Đồng đến đã hơn mười giờ sáng.

Thẩm Thụy đợi gần một tiếng, nhịn không được gửi cho cô cái tin nhắn, anh muốn nhanh chóng về ăn trưa cùng Tô Nguyên.

"Xin chào tiểu thư Ôn, tôi là Thẩm Thụy. Xin thứ lỗi vì đã mạo muội mời cô tới ."

Ôn Dĩ Đồng nhìn người đàn ông cao ngạo khéo léo trước mắt, hơi nghi hoặc ngồi xuống, tùy ý chọn một ly hồng trà, "Cậu Thẩm tìm tôi có chuyện gì vậy? Có liên quan đến Tô Nguyên?"

Thẩm Thụy gật đầu, ngữ khí bình tĩnh, "Không sai, tôi cần mua gấp một lô vàng, nhưng không hiểu tại sao Ôn gia lại không muốn bán, tôi có thể nhờ cô Ôn giúp liên hệ được không, tôi có thể bổ sung thêm thêm tiền."

Ôn Dĩ Đồng tự nhiên đại diện cho quyền lợi sản nghiệp nhà mình, lễ phép cười nói: "Tôi không tham dự vào sản nghiệp trong nhà, nghe nói có người đấu thầu. Nhưng...... Chuyện này có liên quan gì đến Tô Nguyên?"

Chỉ là một vụ mua bán một lô vàng, hẳn không phải Tô Nguyên muốn mua đấy chứ.

Ừm, nếu thật là Tô Nguyên muốn mua, vậy cô nàng cũng không phải không thể.

Cùng lắm thì nhờ ba ra tay.

Bên môi Thẩm Thụy gợi lên một ý cười, "Ừ, tôi đã phát ước nguyện lớn, trong ba ngày sẽ gửi vàng đến Thiên Chiếu Tự, để làm lại thân vàng cho Đức Phật, để ngài phù hộ Tô Nguyên sống lâu trăm tuổi."

Ôn Dĩ Đồng thiếu chút nữa không cầm chắc ly trà, rốt cuộc cô tiểu thư nhà giàu không giữ nổi bình tĩnh, hai mắt trừng lớn vẻ mặt khiếp sợ.

"Làm lại thân vàng? Khó trách anh yêu cầu nhiều vàng như vậy, chỉ sợ tiệm vàng của Thẩm gia cũng bị đào rỗng rồi nhỉ." Cô nhíu mày suy nghĩ, "Anh đợi chút, tôi gọi cho ba tôi đã."

Thẩm Thụy nhìn bóng dáng cô đã ra cửa, lại lần nữa dò hỏi tiến độ mua vàng tại nước ngoài của trợ lý Chu.

Trợ lý Chu: 【 chỉ sợ không kịp,quy trình hải quan bên này mất rất nhiều thời gian, chỉ có thể mua trong nước. 】

Ôn Dĩ Đồng rất mau đã trở lại, "Đi theo tôi, ba tôi hiện tại cũng đang công ty, Tạ gia đấu thầu cũng có mặt."

Hai người vội vã đến tòa nhà Ôn thị.

Thẩm Thụy vừa vào cửa đã nhìn thấy Tạ Bân ngồi trên sô pha, một bộ âu phục sọc xanh đen, phối hợp với mắt kính màu vàng kim kia, khẽ liếc chính mình một cái.

"Cậu Thẩm đại giá quang lâm, vinh dự cho kẻ hèn này," Ôn tổng vươn tay mập mạp, nhiệt tình chào hỏi, "Hôm qua ba cậu đã tới tìm tôi, tất cả vàng đều để trong kho của Ôn thị, chỉ là một phần trước đó đã định trước cho Tạ tổng. Không bằng hai vị mỗi người nhường một chút, tránh làm tổn thương hòa khí đúng không?"

Hai ngày nay ông đau đầu muốn chết, tuy rằng gia thế Thẩm gia lớn, nhưng Tạ gia ông cũng không đắc tội nổi, chỉ có thể ba phải.

Thẩm Thụy cũng không nhiều lời, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, "Không biết Tạ tổng ra giá bao nhiêu, mới bằng lòng từ bỏ thứ yêu thích."

Anh và Tạ Bân không tính quen thuộc, nhưng cũng thường nghe trưởng bối trong nhà đánh giá rằng người trẻ tuổi này rất giỏi, vòng vo cũng vô ích, không bằng trực tiếp nói về ích lợi.

"Thật ra tiền cũng không phải vấn đề." Tạ Bân nhàn nhạt nói.

Nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của cũng tốt, anh ta chỉ cần Thẩm Thụy dọn ra ký túc xá.

Ôn Dĩ Đồng khó xử nhìn mắt Thẩm Thụy, ngập ngừng nói, "Tạ tổng nếu không cần dùng gấp, không bằng...... Hiện tại cho cậu Thẩm trước đi, bên phía Tô Nguyên cần dùng."

"Đây là Tô Nguyên muốn?" Tạ Bân nói, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Thẩm Thụy.

Chỉ thấy đối phương thản nhiên gật đầu.

"Nếu Tô Nguyên muốn, vậy thì cho cậu ấy." Tạ Bân nhấc kính mắt lên, cười nói, "Chẳng qua, tiền do tôi ra."

Ánh mắt Thẩm Thụy chậm rãi thay đổi, ngữ khí cũng dần lạnh hơn, "Chuyện này sợ là không được."

Trực giác của anh lần trước không hề sai, đối phương quả nhiên có địch ý, hơn nữa nhắm ngay vào bảo vật quan trọng nhất của anh.

Tạ Bân hơi mỉm cười, không dao động, "Vậy tôi mua rồi đưa trực tiếp cho Tô Nguyên, cũng đều giống nhau."

Đầu Ôn Dĩ Đồng càng ngày càng lớn, cô không ngờ Tô Nguyên được nhiều người thích như vậy, lô vàng trên trăm triệu cũng có người cướp đưa đến.

Ánh mắt Thẩm Thụy đen nhánh thâm trầm như mặc ngọc (*), nhìn chằm chằm đối phương gằn từng chữ, "Không phải tôi mua, Tô Nguyên cầm cũng vô dụng."

(*) hình

Nguyện vọng to lớn anh phát ra, sao có thể qua tay người khác.

Tạ Bân cười nhạt một tiếng, rõ ràng không tin.

"Là thật," Ôn Dĩ Đồng mắt thấy cục diện cứng đờ, suy nghĩ chỉ có thể nói thẳng, "Thẩm Thụy phát nguyện vọng, phải làm lại thân vào cho Phật Tổ, để phù hộ Tô Nguyên sống lâu trăm tuổi."

Chuyện lớn như vậy, rất nhanh sẽ truyền khắp thành phố Kinh, dù sao cũng không giấu được.

Tạ Bân như lần đầu tiên nhận thức Thẩm Thụy, đưa mắt đánh giá anh từ đầu đến chân một lần.

"Sớm nghe nói Thẩm gia đời đời cung phụng Thiên Chiếu Tự, mỗi năm tiêu tiền ước chừng mấy chục triệu, nhưng không nghĩ tới Thẩm Thụy cậu thế nhưng có thể trò giỏi hơn thầy."

Phần lớn người làm ăn đều tin vào phong thuỷ tài vận, anh ta cũng không ngoại lệ, nhưng tới bước làm lại thân vàng, vẫn cực kỳ hiếm thấy.

Thẩm Thụy mặt không đổi sắc, "Việc lớn quan trọng, không thể không như thế. Luôn muốn trước khi khởi công dâng toàn bộ lên trước, Phật Tổ mới có thể thấy lòng thành của tôi, che chở thêm cho Tô Nguyên nhiều một chút."

"Được, cậu đã nói đến thế, tôi đương nhiên đồng ý." Tạ Bân tự nhiên cũng ngóng trông Tô Nguyên khỏe hơn.

Làm lại thân vàng thì sao?

Anh ta cũng có thể.

Chờ anh ta kết hôn cùng Tô Nguyên, tài sản Tạ gia cũng có một nửa của Tô Nguyên.

Chỉ là nói đến quỷ thần, anh ta không tin mà thôi.

*

Ký túc xá nghiên cứu sinh, 1212.

Tô Nguyên chờ đến 11 giờ, Thẩm Thụy cũng chưa trở về, liền thay đồ ngủ, cầm di động ra cửa.

Chung Lãng là vệ sĩ Thẩm Thụy sắp xếp cho Tô Nguyên, ngày thường đều ở chỗ tối.

"Thiếu gia, Tô Nguyên ra ngoài, cậu ấy đã ở cổng trường, không biết đi đâu."

Thẩm Thụy nhìn đồng hồ, 11 giờ rưỡi, anh đã ở Ôn gia chậm trễ thời gian quá lâu.

"Theo sát cậu ấy."

Tô Nguyên đi đến cầu Bát Lý, nơi này là con sống lớn nhất thành phố Kinh.

(*)Cầu Bát Lý được liệt kê là đơn vị bảo vệ di tích văn hóa trọng điểm quốc gia và được đưa vào danh sách di sản văn hóa thế giới.

hình

Vừa xuống xe chính là nhóm người rộn ràng nhốn nháo, dù sao cũng là địa điểm du lịch trứ danh.

"Đoàn người hãy quan sát kỹ, cây cầu này cao 18m, sông rộng 800m và cầu chính dài 1km......"

Hướng dẫn viên giơ một cây cờ vàng nhỏ, mang theo một đoàn du lịch đội mũ đỏ như hoàng hôn đi ngang qua.

Giữa trưa, mặt trời chói chang trên cao, là một ngày đẹp trời không có mây trên bầu trời.

Tô Nguyên chậm rãi tản bộ bên cầu, trên cầu người qua kẻ lại, dưới cầu nước sông dâng trào.

Bên người đi qua một nam một nữ, giơ di động giống như đang phát sóng trực tiếp.

Thiến Thiến: "Hoan nghênh đi vào phòng phát sóng của 'Bé heo Thiến Thiến', tôi là Thiến Thiến. Nghe nói có người ở cầu Bát Lý nhìn đến cá heo Baiji, hôm nay chúng ta tới thử vận may, xem có thể nhìn thoáng qua gấu trúc khổng lồ dưới nước, nàng tiên cá Trung Quốc hay không. "

Heo Nhỏ: "Tôi là Heo Nhỏ, mọi người like mạnh lên nào, không chừng hôm nay phòng phát sóng trực tiếp có thể được mở rộng tầm mắt, nhìn thấy được mỹ nhân ngư."

Thiến Thiến: "Mọi người xem, dưới cầu chính là dòng sông Nguyên Giang xinh đẹp nhất quốc gia chúng ta. Nhìn từ hướng của ngón tay tôi, mọi người thấy được điểm nhỏ kia không?"

Tô Nguyên cũng nhìn theo hướng tay cô, đó là một kiến trúc nhỏ màu lam.

"Đó là Cục Công An Nguyên Giang, mấy năm nay sinh hoạt quá áp lực, rất nhiều người nghĩ quẩn trong lòng sẽ nhảy tại bờ sông này, cho nên dứt khoát thiết lập một chi cục ở đây, thuận tiện tùy thời cứu viện."

"Đúng vậy, không chỉ có như thế, người dân cũng có người tình nguyện, thường xuyên lái xe điện qua lại tuần tra, nếu có người sắc mặt không đúng, lập tức khuyên bảo bọn họ. 20 năm qua đã cứu được mấy trăm người, nghe nói đến bây giờ vẫn kiên trì như cũ."

......

Tích ——

Bạn có tin nhắn Wechat mới.

Thẩm Thụy: 【 Mọi việc đã xong xuôi, bây giờ tôi lập tức trở về, cậu còn ở ký túc xá không ? 】

Tô Nguyên nhìn, cũng không trả lời.

Thả lỏng dựa vào trên lan can, lấy ra di động chụp ảnh Cục Cảnh Sát xa xa.

Cậu không phát hiện hai người phát sóng trực tiếp kia đang tới gần.

Phòng phát sóng trực tiếp điên cuồng spam ——

"Thiến Thiến, nhanh nhanh nhanh xem mặt anh trai nhỏ phía sau đi, đây là anh trai thần tiên gì zậy."

"Nước mắt hâm mộ chảy ra từ miệng, vì sao hôm nay tui không đến cầu Bát Lý, tui cũng muốn ngẫu nhiên gặp được anh trai nhỏ."

"Chủ phòng mau tắt filter làm đẹp đi, để chúng tôi chân dung cậu ấy nào a a a."

"Đây không phải Tô Nguyên sao? Đừng nghi ngờ nhan sắc của cậu ấy, giáo thảo top 1 Thanh Bắc không phải hư danh, không phải dùng filter đâu."

(*) hình (Filter của bên Trung Của nha)

......

Heo Nhỏ không nghĩ tới chỉ về một người qua đường lọt vào camera, đánh thưởng điên cuồng dâng lên, hơn nữa xếp hạng phòng phát sóng trực tiếp cũng cấp tốc bay lên.

Cậu ta nhanh chóng quyết định lôi kéo bạn gái quay đầu lại, làm bộ còn đang tự chụp, kỳ thật màn ảnh đã thay đổi, thuận tiện tắt filter.

"A a a a a a a a anh trai nhỏ giết tui điiiii."

"Tôi đã trở về từ Weibo, thật sự là giáo thảo Thanh Bắc, đã đẹp như vậy còn thông minh nữa!!"

"Chủ phòng tới gần tới gần thêm đi, đẹp quá đi mất hu hu hu."

"Cậu ta có trang điểm à, chủ phòng có thấy anh trai nhỏ có trang điểm không."

Thiến Thiến khụ một tiếng, "Không có, tận mắt nhìn thấy, là cái loại thuần tự nhiên á."

Tô Nguyên không nghe thấy lời cô nói, toàn tâm toàn ý phóng to camera của di động xem xét cano bên bờ sông.

Tuy rằng mơ hồ, nhưng xác thật có thể nhìn đến hai ba con, tốc độ hẳn cũng rất nhanh.

Từ đây nhảy xuống mà nói, trong năm phút khẳng định có thể đuổi tới kịp.

Mà với tốc độ nước sông chảy này, hôm nay gió nhỏ, nước cũng không chảy quá xiết.

Chiều cao của cầu . . . . . .

Thiến Thiến thấp thỏm vươn tay, "Xin chào, quấy rầy một chút."

Tô Nguyên còn chưa tính toán chiều cao của cầu xong, đã bị người ta vỗ vào bả vai.

Cậu hơi nghiêng đầu, lộ ra biểu cảm nghi hoặc.

Phòng phát sóng trực tiếp ——

"A a a tôi chết rồi, chính mặt còn đẹp hơn sườn mặt một vạn lần!!!"

"Gương mặt này được thiên sứ hôn qua rồi, đừng nói nữa, tôi lau lau máu mũi đây."

"Đệch đệch đệch, cầu xin anh trai nhỏ này ra mắt đi."

"Tôi muốn thi vào Thanh Bắc, anh trai nhỏ đợi eim a a a a"

......

Heo Nhỏ thấy bạn gái đã đỏ mặt không nói nên lời, cậu ta chỉ có thể đi lên.

"Xin hỏi cậu cũng tới xem cá heo Baiji sao?"

Tô Nguyên lắc đầu, mặc kệ bọn họ có phải đang chụp mình hay không, liền vòng qua di động đang phát sóng trực tiếp, tiếp tục đi phía trước đi.

Heo Nhỏ rất xấu hổ, "Đến gần thất bại."

Phòng phát sóng trực tiếp ——

"Hu hu hu không có nghe được tiếng anh trai nhỏ, chỉ có thể tự mình não bổ sao."

"Heo Nhỏ, cậu tranh thủ thử xem, nếu không được thì cho Thiến Thiến thi triển mỹ nhân kế."

"Mỹ nhân kế liền thôi bỏ đi, ai mê ai còn không biết đâu."

"Cuộc sống thật chân thật."

......

Tô Nguyên lúc đi lúc ngừng, nửa tiếng mới đi tới giữa cầu.

Cậu không phát hiện, bên cạnh có rất nhiều người cũng chậm lại, như có như không đánh giá cậu.

Tô Nguyên rất nhẹ hỏi chính mình một câu, "Thẩm Thụy thật sự phải vì mình làm lại thân phật sao?"

Mặc dù sự tình quái đản như xuyên sách cậu đã trải qua, nhưng nếu thần linh thật sự tồn tại, con người với ngài chỉ là con kiến mà thôi, ai sẽ đi cứu một con kiến chứ?

Có lẽ cậu đi vào thế giới này, chỉ vì hoàn thành cốt truyện trong sách.

Trong nguyên tác bạch nguyệt quang sau khi chết, nam chính mới chấp nhất với nữ chính thế thân, hai người cũng trở nên thân thuộc.

Hiện giờ cậu khôi phục độc thân, trong nhà còn có anh trai và em gái nhỏ, đã là người cô độc.

Tô Nguyên hướng về phía trời xanh khẽ cười, lại cúi đầu mắt nhìn dưới chân.

Nơi này là địa phương cách mặt sông cao nhất, mười tám mét tương đương với sáu tầng lầu. Nếu tư thế rơi xuống nước không đúng, người cũng giống như chạm vào mặt xi măng, chẳng có gì khác biệt so với nhảy lầu.

Cậu lần đầu tiên nhìn thấy bạn cùng phòng, nghĩ có lẽ có triều một ngày có thể cho anh bảo nghiên.

Nhưng bạn cùng phòng gia tài bạc triệu, nơi nào nhìn trúng một nghiên cứu sinh nho nhỏ, cậu vẫn không nhảy lầu tại phòng ngủ, miễn lại làm anh sợ.

Thẩm Thụy đã từng đồng ý, sẽ cùng bản thân đi quan sát thế giới tốt đẹp này.

Nhưng tốt đẹp ở thế gian tốt đẹp làm sao có thể xem hết, chung quy cũng có một ngày sẽ chia ly.

Hôm nay trời trong nắng ấm ——

Nên rời đi rồi.

*

Tác giả có lời muốn nói:

Bổn cô nương yêu Nguyên Nguyên ~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro