Chương 1: Phát hiện bí mật của em trai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Tuệ Nghi

-

Vào mùa hè, Vệ Trạch luôn cùng đám cẩu bằng hữu đi đến Thúy Điểu Các để nghe nhạc kịch, em ở đó gần như cả ngày, thậm chí còn không buồn đến tham gia lớp học.

Chắc là vì tài tử cùng con hát trong Thúy Điểu Các quá mức đẹp trai, còn được những thị nữ hầu hạ chăm sóc đến là tận tình, vậy cho nên đám công tử thiếu gia bọn họ suốt ngày cứ ở trong rạp hát, nghe hí uống rượu, nhìn tú bà bưng hết chậu đá viên này đến chậu đá viên khác mang đi vào, sau đó lại di chuyển chậu nước đá đã tan chảy hoàn toàn đi ra.

Vệ Trạch nghe thấy được vị thiếu gia nhà họ Trần phàn nàn tiên sinh trong trường quá nghiêm khắc, còn nghe hai người phía sau lẩm bẩm về việc đi phương Bắc nghỉ hè, chỉ cảm thấy lồng ngực mình tức lên anh ách, đến mức không thể chịu nổi mà hốt hoảng, cả người đều không có chút khí lực nào, ốc tai cũng ù đi, ngay cả trên sân khấu, các con hát hát gì, em cũng đều không thể nghe thấy rõ.

Nhưng cố tình em lại là thủ lĩnh của đám người phá gia chi tử này, họ luôn đến gần em rồi bắt chuyện hỏi han. 

"Vệ nhị thiếu gia, ngài định trốn cái nóng mùa hè ở đâu?"

Trước mắt Vệ Trạch hiện lên mấy điểm trắng lốm đốm, khàn giọng mắng mỏ.

"Tránh xa tôi ra."

Đôi mắt sắc bén của tú bà nhìn thấy mặt em bỗng nhiên đỏ bừng, lập tức sai người đặt đá viên dưới chân Vệ Trạch, làm cho sắc mặt em dần cũng khá hơn một chút.

"Trời nóng quá, sao trường còn chưa nghỉ học?" 

Có người lau mồ hôi phàn nàn.

"Trời quá nóng rồi đi!"

"Hôm qua tôi có mua một quả dưa, khá ngọt, nói là từ bên ngoài mang vào thành, tôi đây còn đặc biệt để lại một ít cho anh em ăn thử nè." 

Trần thiếu gia xua tay, sai người hầu cẩn thận mang lên mấy miếng dưa ướp lạnh. 

Mảnh lớn nhất đương nhiên được đặt trước mặt Vệ Trạch, đáng tiếc bây giờ em đang cảm thấy khó thở, chỉ dựa vào ghế tựa rồi chửi má nó, khiến cho xung quanh không ai dám động đến vận rủi, nên đều lén lén lút lút ăn dưa, chẳng bao lâu sau khi ăn xong thì chạy biến mất hết không còn dấu vết nào.

Không khí đột nhiên thanh tịnh, Vệ Trạch cao hứng đuổi hết người hầu xung quanh ra ngoài, một mình ngồi trên ghế tựa, cởi cúc cổ áo để thở, nhưng cuối cùng lại không dám cởi toàn bộ quần áo, sau đó lại đưa chân chạm vào những khối vuông, khiến nước lạnh bắn ra tung tóe. 

Mắt cá chân đau như là bị kim châm.

"Vệ nhị thiếu gia, hôm nay ngài làm sao vậy?" Tú bà dựa vào cửa cười hỏi. "Tính tình ngài đây thật không tốt."

"Mẹ kiếp." Vệ Trạch lại cài lại nút quần áo. "Trời nóng như vậy sao người tôi có thể ngồi im mà nghe hí được?"

Bà chủ chỉ vào vết nước trên mặt đất và liên tục phàn nàn.

"Tất cả đá chúng tôi có ở đây đều được mang đến nhà của ngài rồi. Trời nóng nực lão bà đây cũng không còn cách nào a!"

Vệ Trạch chán nản chỉ giơ tay chào mọi người.

"Đỡ tôi xuống lầu."

Hai người từ bên ngoài lao vào, nắm lấy cánh tay Vệ Trạch, đỡ em xuống lầu, nhưng Vệ Trạch giật giật cánh tay như muốn đánh người ta.

"Đang sờ vào đâu?"

Cậu bé sai vặt sợ đến mức suýt ngã xuống, cuối cùng nắm lấy tay áo Vệ Trạch, sợ hãi dìu cậu hướng xuống bên dưới lầu.

"Tôi sẽ chẳng đến cái nơi chết tiệt này nữa đâu." 

Vệ Trạch tức giận đến choáng váng, chân mềm nhũn, bồng bềnh như giẫm phải mây. 

Tú bà biết Vệ Trạch đây là đang cáu bẩn nên chỉ đành im lặng đi nép theo đằng sau, thỉnh thoảng giúp một tay, cuối cùng cũng dìu được vị tổ tông này đến bên xe.

Chờ tới lúc ngồi vào trong, người Vệ Trạch đã thấm đầy đầy mồ hôi vì cái nắng như thiêu đốt ở bên ngoài, em dùng chiếc khăn mùi soa trên tay mình đánh lên người hai đứa nhỏ sai vặt, phàn nàn rằng chúng không biết phục vụ người khác.

Sau đó thì dù làm thế nào Vệ Trạch cũng khó có thể để ý nổi đến mấy việc khác nữa. 

Cỗ xe chật hẹp còn nóng hơn cả Thúy Điểu Các, hơi nóng ùa vào qua cửa sổ hé mở khiến em ngồi trên ghế xe không ngừng lật qua lật lại, nhẹ giọng thúc giục tài xế lái mau đánh xe đi nhanh hơn.

May mắn thay, nhà của Vệ gia cách Thúy Điểu Các không xa, chỉ một lúc sau, Vệ Trạch đã có thể như ý nguyện mở cửa xe và lao vào bóng cây trước nhà. 

Trong tai em văng vẳng mấy câu đứt quãng, hình như vị tài xế xe đã nói rằng có ai đang trở về, nhưng tiếc là người em nóng bừng, chân tay yếu ớt không nghe gì nên mặc kệ hết tất cả mà lảo đảo quay lại phòng ngủ của mình rồi khóa cửa lại.

Trên sàn phòng có một lớp nước mỏng, có lẽ là do người hầu đã đổ nước lạnh trước để hạ nhiệt. Tuy nhiên, Vệ Trạch vẫn cảm thấy lòng bàn chân mình nóng bừng bừng. 

Chờ tới lúc đem rèm cửa đóng lại, cuối cùng em cũng có thể thỏa thuê cởi nút quần nút áo một cách bừa bãi.

Trước ngực em được bọc trong một tấm vải đẫm mồ hôi, chật đến nỗi ngay cả phần da ở mép vải cũng hằn lên nhiều vết đỏ đậm.

Gió nóng thổi tung rèm cửa, Vệ Trạch ngồi ở bên mép giường, chật vật đem mảnh vải trên ngực kéo lui ra sau, sau đó thì co quắp ngã xuống giường thở hổn hển, bầu ngực trước mặt không rõ ràng lắc lư nhè nhẹ. Những hạt mồ hôi nhợt nhạt biến mất ở rãnh vú và tiến vào hõm eo.

"Thời tiết chết tiệt." 

Vệ Trạch cuối cùng cũng lấy lại bình tĩnh, em chống nửa thân trên ngồi dậy, lau mồ hôi trên mặt cùng trên má.

Thật ra, ngực của Vệ Trạch không lộ rõ ​​chút nào so với những người khác, nhưng trong thời tiết mùa hè nóng nực, nếu em mặc ít hơn thì vẫn có thể có khả năng sẽ bị người khác nhận thấy độ cong, vì vậy nên em đã dùng vải buộc ngực suốt cả ngày, thậm chí đến thở cũng thở không ra hơi.

Tiếng vo ve khó chịu của ve sầu mùa hè phát ra từ cây châu chấu già ngoài cửa sổ, mỗi tiếng kêu đều có tiếng đáp lại, khiến nó càng ồn ào hơn.

Vệ Trạch đưa tay lau mồ hôi dọc theo cổ mình, chờ tới khi đầu ngón tay vuốt ve tới ngực, toàn thân em đều nhịn không được run rẩy một cái.

Chính bản thân em cũng chưa bao giờ chạm vào những nơi như thế này. 

Thứ nhất, em bẩm sinh đã có tính nhạy cảm. 

Thứ hai, dù sao em cũng là nhị thiếu gia nhà họ Vệ, nếu muốn kế thừa sự nghiệp của gia tộc, em không thể là song tính nhân tùy thời bị gả ra ngoài.

Tuy nhiên, khi thời tiết trở nên nóng bức, có lẽ vì quấn lâu nên ngực em tê và ngứa, các hạt trên ngực dần dần nhô lên, khiến chúng càng hồng hào hơn do một lớp mồ hôi mỏng. 

Vệ Trạch ma xui quỷ khiến vô tình chạm vào nơi này một chút, từ nhỏ đến lớn, em chưa bao giờ có ý nghĩ kỳ lạ muốn tự đi mò mẫm vào nơi này, lúc này em lập tức gặp được khoái cảm như bị điện giật, cả kinh ngả ngửa ra giường, hai tay ôm trước ngực mờ mịt thở dốc.

Dường như có vài tiếng thì thầm từ dưới lầu truyền đến, theo sau là tiếng bước chân, Vệ Trạch nhớ tới mình đã khóa cửa, cũng không để ý ngồi trên giường cởi hết quần áo, mồ hôi dọc theo eo chảy xuống bụng rồi vào giữa bông hoa bí mật giữa hai đùi.

Cảm giác hơi mát lạnh, vừa lạ vừa quái dị.

"Khốn nạn..." 

Vệ Trạch đỏ mặt bưng bụng nằm trên giường, nghe thấy tiếng ve sầu bên tai, đang định đứng dậy, hai đầu vú bỗng mạnh mẽ cọ xát vào ráp trải giường, toàn thân lập tức cứng đờ, hơi thở run rẩy, cảm giác ngứa ran ở ngực truyền đến tứ chi, cuối cùng đi xuống phần thân dưới, sau đó Vệ Trạch còn nghe rõ ràng được tiếng nước, liền hoảng sợ ngã phịch xuống giường, nhìn xuống hai chân tràn đầy nước nhớp nháp.

"Không..." 

Vệ Trạch chật vật ngồi lên, vươn tay tìm mảnh vải trong suốt, cố gắng che ngực lần nữa, nhưng vừa chạm vào bộ ngực sưng tấy, một cảm giác sung sướng quái dị lập tức lại lan ra từ hai bên, khiến Vệ Trạch không nhịn được ngồi trên giường mà xoa mảnh vải lên ngực mình, khóe miệng phát ra những tiếng rên rỉ kiều mị không thể chịu nổi, chăn ga dưới mông hoàn toàn ướt đẫm mùi hương ngọt ngào như nước trái cây ấm áp. 

Cửa sổ phòng ngủ bị gió nóng thổi bay nện vào khung cửa sổ kêu ầm một tiếng, Vệ Trạch chợt tỉnh lại, vứt bay mảnh vải trên tay đi, ngồi trên giường không ngừng phát run. 

Ngực Vệ Trạch giờ đây đã bị làm phiền đến nỗi phải phủ lên một lớp mồ hôi mỏng, em mê mẩn đưa tay ra nhéo vào đầu ngực của mình, sau đó thì gần như ngay lập tức ôm lấy bộ ngực không mấy đầy đặn lại, dùng ngón tay di di nhào nặn. 

Hạt ngực nhạy cảm, em lắc lư chúng qua lại. 

Vệ Trạch càng cảm thấy nóng hơn. 

Cơn gió buổi chiều dường như xen lẫn những tia lửa điện, vừa chạm vào da thịt liền phát nổ, nóng đến mức Vệ Trạch trằn trọc lăn lộn trên giường, cuối cùng thì quỳ hẳn xuống, thở hổn hển trong khi nắm hạt ngọc anh.

Những giọt nước trong suốt từ từ trượt xuống rãnh đùi, để lại một vệt nước mát lạnh, Vệ Trạch đột nhiên ngẩng đầu lên, tuyệt vọng hô lên một.

"Không!" Sau đó eo em tiện đà chợt mềm nhũn. "Không được..." 

Vệ Trạch vừa lẩm bẩm vừa lẩm bẩm, vừa đưa những ngón tay mình duỗi thẳng đến tận bắp đùi và nhẹ nhàng ấn vào giữa hai cánh hoa ướt át.

Vệ Trạch cuộn tròn thành một quả bóng nhỏ trên giường, hai chân kẹp lấy cổ tay mình, thống khổ rên rỉ.

"Không, không thể..."

Giọt nước lơ lửng trên cánh hoa lăn vào bông hoa kiều diễm, làm cho Vệ Trạch bị cảm xúc man mát kích thích đến mức phải kêu lên sợ hãi, những ngón tay em theo đuổi những giọt nước ngọt ngào cắm vào trong hoa huyệt vừa mềm vừa ẩm.

Thật kỳ lạ. Cái chạm làm em không thôi sợ hãi, buộc em ngồi ngây ra cứng đờ trong chốc lát, sau đó mới khẽ khàng rút từng ngón tay đang cắm trong miệng huyệt ra. 

Dâm dịch ấm áp theo đầu ngón tay đang đi ra ngoài của em nháy mắt cũng bị cuốn hút theo, ồ ồ dâng trào.

Sắc mặt Vệ Trạch tái xanh và trắng bệch, không thể tin được mình bị chính những ngón tay của mình chơi ướt.

Thường ngày qua lại rạp hát, gặp qua đám người chơi bờ chơi bụi với song tính nhân, em xem thường bộ dáng bọn họ dâm đãng, thoáng đụng vào liền ướt, lại không ngờ đổi lại chính mình cũng như vậy, chỉ ngậm vào mấy ngón tay cũng đủ để phun ra thứ dâm dịch sền sệt này.

Vệ Trạch càng nghĩ càng tức giận, xoay người nằm ngửa trên giường, duỗi chân ra, nhìn chằm chằm vào hoa huyệt đang không ngừng run rẩy, một lúc sau, hơi thở trở nên nặng nề, không nhịn được vươn ra mấy ngón tay vừa gây rối ra mò đến hoa huyệt một lần nữa.

Gió nóng thổi qua gò má Vệ Trạch, eo em đung đưa theo nhịp ngón tay, dòng nước nhớp nháp chảy dọc theo đùi, làm cho cặp mông trắng như tuyết tỏa ra ánh sáng quyến rũ dụ người. 

Vệ Trạch không có thời gian để ý đến sự xấu hổ của mình, em một tay nghịch hoa huyệt, một tay xoa nắn hai hạt nhũ, làn sóng tình triều đọng lại ở eo và bụng, cuối cùng cũng đạt đến đỉnh điểm của khoái cảm.

Vệ Trạch xụi lơ ngã xuống giường, hai mắt trải đầy một tầng nước mắt, một ít dâm dịch đặc quánh từ giữa hai đùi em chảy xuống, cứ một luồng lại một luồng lần lượt từ hoa huyệt trào ra.

Trong lúc nhất thời, em đột nhiên nắm chặt nắm đấm, đập mạnh xuống giường, nghiến răng ngồi dậy, quấn lại mảnh vải khô lên quanh ngực còn trải đầy dấu ngón tay, em ghìm chặt so với khi nãy còn muốn chặt hơn, khiến thịt ngực toàn bộ đều bị ép phẳng vào mặt trong của dải vải. 

Vệ Trạch buộc xong, khó nhịn mà nâng khóe miệng hít mấy hơi, kéo áo sơ mi quấn mình lại rồi bám vào tường bước ra khỏi giường, dư quang thoáng nhìn thấy cửa phòng vậy mà hình như có một cái khe.

Vệ Trạch chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh từ lòng bàn chân xông lên, chạy dọc sống lưng, trong nháy mắt liền lảo đảo nhào tới bên cạnh cửa, hùng hục mở toang nhìn ra ngoài.

Không có ai trên hành lang trống rỗng.

Lúc này, Vệ Trạch mới hư thoát kiệt sức ngã ngồi xuống đất, lau mồ hôi trên trán và đơm lại những chiếc cúc bằng những đầu ngón tay run rẩy.

Dưới lầu truyền đến những tiếng nói ngắt quãng, Vệ Trạch dần dần bình tĩnh lại, chăm chú ngưng thần lắng nghe một lúc, sau đó đột nhiên ầm ầm đứng dậy, vẻ mặt âm trầm lao xuống lầu, đem đẩy cả người hầu ra, đi thẳng đến ghế sô pha.

"Anh còn mặt mũi trở về?" 

Nói xong, em vươn tay nắm lấy cổ áo Vệ Nhiên, nghiêng người đến gần cười lạnh.

"Chỉ cần tôi còn ở đây, tôi sẽ không cho phép anh bước vào căn nhà này dù chỉ nửa bước."

Vệ Nhiên chậm rãi đẩy chiếc kính gọng vàng trên sống mũi lên, bình tĩnh mà nói.

"Tôi đã vào được rồi."

Vệ Nhiên đột nhiên đem đẩy hắn ra, trừng mắt nhìn những người hầu phía sau đang sợ hãi mà quát lớn.

"Là tên khốn nào cho hắn vào?"

"Đây là nhà của tôi." Vệ Nhiên nhàn nhã ngồi trên ghế sofa, hơi nghiêng đầu chỉ vào bức ảnh gia đình treo trên tường, cười khúc khích. "Tôi là anh trai em."

"...Nằm mơ." 

Vệ Trạch đạp một chân lên ghế sofa, nửa thân trên gần như đè sát vào người anh trai mình.

Vệ Nhiên hơi rũ tầm mắt xuống, như có điều gì suy nghĩ mà trầm tư một lát, sau đó đột nhiên vươn tay ôm lấy eo Vệ Trạch, cọ xát lòng bàn tay nóng bỏng quanh eo em trai mà làm phiền. 

Cơ thể Vệ Trạch gần như là mềm nhũn ra ngay lập tức, suýt chút nữa thì đã không khống chế được mà ngã vào vòng tay của anh trai mình. Em cố gắng đẩy người ra, cứng rắn chống đỡ rồi dùng sức đá mạnh vào bàn trà.

Một vài chiếc bát thưởng trà ngon nhất đã không may rơi thành nhiều mảnh vỡ trên mặt đất.

"Phá gia chi tử." 

Vệ Nhiên khẽ cau mày.

"Anh cho rằng anh là ai?" Vệ Trạch nghe vậy lại đá thêm một cước. "Dám quản chuyện của tôi!"

Vệ Nhiên nheo mắt nhìn em chằm chằm nửa ngày, hồi lâu đột nhiên cười rộ lên khó hiểu, dựa vào chiếc đệm của ghế sofa, bắt chéo chân, nói.

"Tới đây."

Vệ Trạch vẫn bất động.

"Không dám tới?" 

Vệ Nhiên khinh thường nhếch lên khóe miệng.

"Ai không dám?" 

Vệ Trạch lập tức tức giận, lao tới túm lấy cổ áo anh trai, nhưng bị Vệ Nhiên ngang nhiên nắm lấy cổ tay.

Lực tay của Vệ Nhiên đương nhiên là mạnh hơn em rất nhiều, khiến cho vẻ mặt của Vệ Trạch sau một lúc nỗ lực vô ích phải thay đổi, nhưng vẻ mặt của em lại càng trở nên u ám khi nghe thấy lời thì thầm của Vệ Nhiên.

Vệ Nhiên ghé sát vào bên tai em khẽ khúc khích cười hỏi.

"Lỗ dâm có ngứa không?" 

Nói xong liền dùng đầu gối mạnh mẽ chen tách vào giữa hai chân Vệ Trạch, cách vải quần xoa xoa cái miệng nhỏ vừa rồi mới bị em đâm chọc tưới ra đầy nước trái cây.

Đầu gối của Vệ Trạch mềm nhũn, ngã thẳng vào trong lồng ngực Vệ Nhiên, run rẩy hỏi.

"Anh... Anh nhìn thấy sao?"

Vệ Nhiên cũng không trả lời, chỉ dùng đầu gối tàn nhẫn mà cọ xát mạnh vào hoa huyệt Vệ Trạch, đem em sờ tới run rẩy lẩy bẩy, sau đó bất đắc dĩ mở miệng.

"Nếu em vẫn giữ thái độ như trước, tôi sẽ nói cho mọi người biết bí mật này."

"Anh...!" 

Vệ Trạch còn chưa kịp nói ra những lời bẩn thỉu khác thì đầu gối của hắn đã nghiền em  đến mức phải cong hết cả eo.

"Trở về phòng, cởi quần áo, chờ tôi." Vệ Nhiên cười híp mắt nói nhỏ với em. "Tôi sẽ giúp em giữ bí mật."

"Anh điên à?" Vệ Trạch trợn mắt khó tin, ngượng ngùng nói. "Tôi là em trai anh."

"Em đã bao giờ gọi tôi một tiếng 'ca' hay chưa?" 

Vệ Nhiên hơi cao giọng.

Vệ Trạch sợ anh trai đem bí mật trên cơ thể mình tiết lộ ra, đành cắn răng nói.

"Được, tôi cởi."

"Lớp vải bên trong cũng cần phải cởi ra." Vệ Nhiên rút tay ra khỏi thắt lưng Vệ Trạch, nhanh chóng sờ soàng bầu ngực em một cái. "Nghe thấy chưa?"

"Đồ khốn này!" 

Vệ Trạch không nhịn được nữa, bật thốt ra một câu chửi bới.

Vệ Nhiên không đồng tình lắm, đem kính mắt tháo xuống, đưa tay vén hết lọn tóc trên trán ra đằng sau.

"Không cởi cũng được, tôi đi nói cho mọi người ở đây biết em là..."

"Câm miệng!" 

Vệ Trạch xấu hổ đứng dậy, chán ghét nhìn chằm chằm khuôn mặt rất giống mình của Vệ Nhiên, đột nhiên dùng thái độ khác thường nhếch nhếch khóe miệng đến gần, gằn từng chữ từng chữ hỏi.

"Ca, anh muốn chịch tôi sao?"

Đây là lần đầu tiên Vệ Trạch gọi Vệ Nhiên là "ca". 

Hô hấp của Vệ Nhiên xen lẫn những tiếng thở hổn hển cuồng nhiệt bên trong, sắc mặt có chút cứng ngắc, thân dưới mơ hồ đang kéo quần chống lên. 

Vệ Trạch đắc ý nhướng mày, ngồi vào lòng anh trai đè lên đùi anh, lại dựa vào người anh.

"Muốn làm tình với chính em trai mình à?"

Một giọt mồ hôi lướt qua trán Vệ Nhiên, trên sống mũi có hai vết đỏ nhạt do cặp kính khi nãy gây ra. Mũi hắn hơi chun lại như thể đang chịu đựng điều gì đó, nhưng chẳng mấy chốc, vẻ mặt của Vệ Nhiên đã trở nên tự nhiên trở lại. 

Hắn ngẩng đầu nhéo nhéo má Vệ Trạch, nâng cằm dùng đầu ngón tay xoa xoa khóe miệng ẩm ướt.

"Tôi nghĩ muốn đem em làm đến khi em nước nôi dầm dề mới thôi."

Mặt Vệ Trạch nhất thời đỏ bừng, cuối cùng bỏ chạy trối chết về phòng ngủ, vừa vào trong liền vội vàng khóa cửa lại, sau đó từ từ tựa vào khung cửa trượt xuống sàn. 

Em lại ướt.

Cảm giác nóng bỏng của ngón tay Vệ Nhiên đọng lại trên khóe môi Vệ Trạch, khiến tứ chi em yếu ớt, như thể ngón tay đã cắm vào bông hoa và khuấy động nó.

Nghĩ tới đây, chân Vệ Trạch lại càng mềm hơn, em ném mình xuống giường không nhúc nhích.

Tiếng ve sầu ngoài cửa sổ vẫn kêu vang không ngừng, khiến người ta vừa khó chịu lại vừa buồn bực mất tập trung. Một lúc lâu sau, khi hơi nóng trên cơ thể gần như biến mất, em mới nghe thấy có tiếng người mở cửa phòng ngủ mình.

Vệ Nhiên vẫn đeo kính gọng vàng, tựa lưng vào tường tay cầm chìa khóa, trên mặt không có biểu cảm gì. 

Hoặc có thể trong mắt hắn còn có những cảm xúc khác nhưng chúng đã bị thấu kính chặn lại.

"Sao còn chưa cởi?" Vệ Nhiên ung dung chậm rãi đem cúc áo vest mở ra, thong thả đi đến bên giường, đưa tay nửa ôm nửa đè lấy vai Vệ Trạch. "Cởi hết quần áo cho tôi."

Hoàn chương 1

Editor: Sai sau quay lại sửa hoặc ai nhắc tôi đi chứ tôi không có can đảm quay lại beta vì tôi edit ở văn phòng huhu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro