Chương 2: Đưa love egg vào hoa huyệt em trai (H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Tuệ Nghi

-

Vệ Trạch nằm lỳ ở trên giường không nhúc nhích.

"Muốn tôi giúp em cởi nó ra không?" 

Vệ Nhiên tựa người vào giường, đưa tay với lấy cúc áo trên ngực Vệ Trạch.

Vệ Trạch đột nhiên cúi đầu, cắn vào cổ tay hắn, còn mơ hồ cười lạnh.

"Đồ khốn khiếp..."

Vệ Nhiên ngược lại lại không hề tức giận, nhéo lấy cằm Vệ Trạch như cưng nựng, sau đó thì rút ​​tay đem trở về. 

Nhìn dấu răng rõ ràng trên mu bàn tay, hắn hứng thú mà cảm khái.

"Càng ngày càng không biết lớn nhỏ."

Rèm cửa nhẹ nhàng gõ vào cửa kính thủy tinh, Vệ Trạch liếm đi vết máu trên môi. Nghĩ tới bóng lưng Vệ Nhiên rời đi Vệ gia ba năm trước, em khinh thường nhắm mắt lại.

Vệ Trạch là con trai của vợ cả Vệ lão gia tử, tuy Vệ Nhiên là anh trai, nhưng lại là con trai của dì ba, mà mẹ của Vệ Nhiên thì đã mất ba năm trước, nên hắn đi theo đoàn buôn lữ hành của gia tộc, mãi đến hôm nay mới quay lại.

Mối quan hệ giữa Vệ Trạch và anh trai bị chia cắt bởi rào cản kế thừa công việc kinh doanh của gia đình, từ nhỏ em đã sống không hề dễ dàng, nên đương nhiên em chưa bao giờ mở miệng gọi ra một tiếng 'ca'.

Vệ Nhiên đưa mu bàn tay bị Vệ Trạch cắn lên môi, liếm vết máu xung quanh vết thương với vẻ thích thú kéo dài. Vệ Trạch nhìn thấy tâm lý liền sinh ra hoảng sợ, cứng rắn chống đỡ không chịu nhượng bộ, giơ hai chân hòng đá vào bả vai anh trai rồi chửi.

"Buồn nôn."

Vệ Nhiên nghe vậy liền trực tiếp bật cười, siết lấy cổ tay Vệ Trạch đem kéo người vào trong ngực, nheo mắt nhìn biểu tình của em mà đánh giá.

"Có thể ở trước mặt anh trai mình ẩm ướt thành như này có phải còn buồn nôn hơn không?

Vệ Trạch mạnh miệng đè nén hết lửa giận, cởi cúc áo, cởi áo sơ mi, xé cả vải quấn trước ngực em ra.

"Mơ tưởng thân thể em trai mình còn buồn nôn hơn."

Ve sầu kêu lên như bị nướng chín bởi cái nóng của mùa hè, tiếng kêu của nó vô cùng buồn bã và thảm thiết. 

Hai anh em Vệ Trạch ngồi trên giường nhìn chằm chằm vào mắt nhau, khinh bỉ chán ghét cùng tình cảm không thể nói rõ quang minh chính đại quấn quít lấy nhau, khiến họ thấy phiền nhiễu mà hô hấp cũng bỗng trở nên nặng nề.

"Anh thật sự có cảm giác với tôi?" 

Vệ Trạch là người đầu tiên mất bình tĩnh, bộ ngực mềm mại lại bắt đầu tê dại, ngứa ngáy như bị đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt qua. 

Tốt hơn là rút lui khỏi trận chiến, vì vậy em cố ý nâng ngực tiến lại gần anh trai mình, đặt ngực trước mặt Vệ Nhiên, nghiến răng nghiến lợi chộp lấy vật nóng hổi đang giơ cao xuyên qua một lớp quần áo của anh trai mình. 

"Ca, thật đáng xấu hổ phải không?"

"Em chỉ gọi tôi là anh trai khi đang ở trên giường thôi sao?" 

Vệ Nhiên bị lực tay của Vệ Trạch bức cho hơi thở không ổn định, nhưng hắn không muốn thua trận nên lật ngược thế cờ bằng cách ôm lấy eo Vệ Trạch, đem em ấn thật chặt vào lòng rồi vỗ một cái bốp vào mông.

Vệ Trạch nhịn không được, khóe miệng để lộ ra một tiếng rên rỉ.

Vệ Nhiên tức thì cười lạnh.

"Lại nữa? Em cũng thật là dâm."

Đương nhiên, Vệ Trạch cũng sẽ không dễ dàng nhượng bộ, em đặt tay lên háng anh trai, nhẹ nhàng xoa nắn.

"Anh cũng không khá hơn là bao, cương tới cái đức hạnh này rồi."

Kết quả là cả hai đều động tình, bất quá Vệ Trạch dù sao cũng là song nhi, tính kiên nhẫn đương nhiên không bằng nổi Vệ Nhiên, thân thể nhịn không được mà trở nên mềm mại như nước, thịt trước ngực nhanh chóng bị anh trai nắm lấy một cách thô bạo. 

Vệ Trạch quá thận trọng, lúc tự mình làm cũng không dám dùng sức, nhưng Vệ Nhiên thì khác. Hắn dùng sức nắn bóp hai bầu vú của em, dùng ngón tay giữ lấy hạt ngực tròn trịa kéo qua kéo lại.

"Về sau không được quấn ngực nữa." 

Vệ Nhiên hứng khởi xoa xoa, hai chân quấn quanh thân thể Vệ Trạch, dùng lớp vải bao bọc phần hạ thể sưng tấy của hắn cọ xát hoa huyệt của em. 

"Ba năm nay vẫn chưa lớn hơn bao nhiêu."

"...Cút ra!" 

Trên đời bình sinh Vệ Trạch ghét nhất là bị người khác phát hiện ra bí mật trên cơ thể mình, huống chi là cởi bỏ quần áo của mình rồi để người tùy chơi đùa với cái hoa huyệt nhỏ bé của mình. 

Nhất thời, em tức giận đến mức cả người đều phát run, giãy dụa muốn lấy tay đẩy Vệ Nhiên ra.

Bỗng nhiên, Vệ Nhiên chợt vùi đầu vào trong ngực em mút lấy một bên hạt ngọc mềm mại, cái khoang miệng nóng bỏng quấn quanh đầu nhũ em, dùng chiếc lưỡi thô ráp cuộn qua cuộn khéo léo đảo quanh núm vú nhạy cảm.

Vệ Trạch lập tức dựng thẳng người dậy, ánh mắt dần dần trở nên mê man, khiến Vệ Nhiên không khỏi kiêu ngạo nhướn mày.

"Em làm ướt quần tôi rồi." 

Sau đó hắn tiện đà đưa tay xuống bên dưới cơ thể Vệ Trạch, thọc vào quần ấn mạnh vào chỗ ẩm ướt giữa hai đùi em, dùng sức khiêu khích với em và nói.

"Em vậy mà lại bị anh trai sờ tới ướt."

"Anh... Anh cố ý..." 

Vệ Trạch mất đi vẻ kiêu ngạo trước đây, hai chân run rẩy, eo đung đưa qua lại theo nhịp độ cánh tay đặt bên cạnh hoa huyệt mình của anh trai, hai má đỏ bừng bừng vì xúc động.

"Gọi một tiếng 'ca', tôi liền bỏ qua cho em." 

Tay Vệ Nhiên dừng một chút.

Tính tình của Vệ Trạch xưa nay vốn dĩ là thích mềm không thích cứng. Nếu anh trai em không nói ra những lời này, có lẽ em đã cầu xin sự thương xót, nhưng sau khi Vệ Nhiên nói ra như vậy, em nghĩ mình lại càng không thể nhượng bộ được. 

Lúc này đây, cái eo nhỏ của em lại khẽ run lên vì cái tay bên trong quần đang làm phiền em không ngơi.

Vệ Nhiên hít một hơi thật sâu, khàn cổ họng cười rộ, vùi cả mặt vào trước ngực Vệ Trạch, ánh mắt lạnh lẽo sau chiếc thấu kính khiến em nhỏ giọng rên lên, sau đó xấu hổ che miệng lại.

"Thật sự không gọi?" 

Vệ Nhiên liếm láp hạt nhũ hồng hào đỏ rực, cơ thể chưa được khám phá của Vệ Trạch có một loại khí chất ngây ngô mê người, cho dù nhìn chung thì dâm đãng, nhưng đến cùng thì vẫn là chưa trải qua sự đời. 

Vệ Nhiên đem kính mắt tháo ra, dùng đầu ngón tay xoa xoa núm vú bị mình mút đến vừa ướt vừa sưng, lại nhìn chằm chằm vào đôi mắt ngày càng mơ hồ của Vệ Trạch, nhân cơ hội cởi quần em ra.

"Vệ... Vệ Nhiên!" 

Vệ Trạch hoảng loạng mà khép lại hai chân, nhưng vệt nước ấm áp cứ không ngừng thuận theo bắp đùi mà ồ ồ chảy xuống. Vệ Trạch nhìn chăm chú vào vết nước, nhếch khóe miệng câu lên tỏ vẻ hiểu biết.

Trong lòng Vệ Trạch lộp bộp một tiếng, thầm nghĩ có chuyện gì đó không ổn. Quả nhiên, lời nói tiếp theo của anh trai đều là châm chọc và cười nhạo, hắn giễu cợt em.

"Còn chưa thật sự chạm vào, em đã ẩm ướt tới như vậy rồi?"

Vệ Trạch không can tâm, cũng không muốn nhượng bộ, nhưng trong lúc nhất thời em bối rối đến không nói nổi được lời nào để phản bác, mãi đến khi nghe thấy tiếng thở dốc nặng nề của Vệ Nhiên, em mới nhân cơ hội ấn mạnh tay anh trai vào giữa hai chân mình, khoái cảm tê dại khiến trong mắt Vệ Trạch dâng lên một làn hơi nước, em cắn răng phản bác.

"Anh... Có, có bản lĩnh đem tôi làm cho chảy ra nhiều nước hơn đi!"

Đầu ngón tay của Vệ Nhiên ấn vào hai cánh hoa mềm mại, không chỉ khiến hơi thở của Vệ Trạch trở nên nặng nề mà vật thể ở háng hắn cũng trở nên cứng ngắc.

Vệ Trạch tự nhiên cảm nhận được, trong lòng vui vẻ vô cùng.

"Làm sao... Không dám chạm vào à?" Em nắm lấy tay Vệ Nhiên lung tung đung đưa trước cửa mình. "Không phải là không biết làm thế nào đấy chứ?"

Vệ Nhiên không nói gì, ngược lại chỉ dùng tay còn lại kéo cánh tay Vệ Trạch bỏ ra.

Vệ Trạch sửng sốt một chút, sau đó đắc ý cười ha hả.

"Anh đừng nói là anh còn chưa từng chạm vào ai khác nha?" 

Em vừa cười được mấy tiếng liền ngừng cười, bởi vì Vệ Nhiên dùng ngón tay nắm lấy cánh hoa mềm mại của em, kéo mạnh hai lần.

"A... Đau quá! Nó... Đau quá!"

"Còn biết đau?" Vẻ mặt Vệ Nhiên âm trầm, không ngừng dùng bàn tay ấn vào hoa huyệt của Vệ Trạch. "Chỗ này của em còn chưa từng bị người khác sờ qua, kiêu ngạo cái gì?"

Vệ Trạch bị anh trai sờ mạnh đến mức toàn thân mềm nhũn, khoái cảm không ngừng dâng lên, cũng không thèm nói gì, chỉ cử động thắt lưng, hoa huyệt xinh đẹp không ngừng phun ra nước dâm đặc sệt. 

Vệ Nhiên mò tới mò lui, dùng đầu ngón tay sờ vào lại phát hiện một cái hột le mềm mại, khiến Vệ Trạch đột nhiên mở to hai mắt, cứng đờ trong vòng tay của anh trai, còn vô thức đưa eo về phía trước, nước dâm từ trong miệng huyệt mãnh liệt phun ra.

"Mới được bao lâu đâu?" Vệ Nhiên thu tay lại, giơ bàn tay ướt át lên trước mắt Vệ Trạch vẫy vẫy. "Được tôi chạm liền thoải mái thành như vậy à?"

Vệ Trạch lúc này đang thở hổn hển nằm trong lồng ngực anh trai, vừa định mở miệng chửi rủa vài câu thì nhìn thấy Vệ Nhiên đưa ngón tay lên môi cẩn thận liếm liếm, đầu lưỡi đỏ thẫm dọc đầu ngón tay đến đốt ngón tay, đem mỗi mọt giọt nước tích lại đều nuốt hết vào bụng.

Vệ Trạch ngơ ngác mà cúi đầu, ma xui quỷ khiến nhẹ nhàng liếm lên ngón tay của Vệ Nhiên, nào ngờ mùi tanh ngọt thoang thoảng khiến mặt em đỏ bừng xấu hổ, không khỏi lẩm bẩm oán giận.

"Thật buồn nôn."

Vệ Nhiên thì khác. 

Hắn không nói lời nào dứt khoát đem đút ngón tay mình vào trong miệng Vệ Trạch, thô bạo khuấy động cái lưỡi mềm mại của em, để em phải giãy giụa mấy lần, sau lại mò tới bông hoa bên dưới, làm em nhất thời cảm thấy mình duy nhất chỉ có thể nghẹn ngào phát ra những tiếng rên rỉ dính nị chứ không nói được gì, nửa ngày sau thần sắc cũng tan rã.

"Không nghe lời chút nào." 

Vệ Nhiên hơi cong đốt ngón tay, xoa xoa vòm miệng của Vệ Trạch, sau đó không nói nên lời thở dài, cuối cùng trong mắt có chút do dự, cúi người hôn lên vết nước trên cằm Vệ Trạch, rồi chậm rãi hôn lên trên môi, cuối cùng là dừng lại ở khóe môi.

Vệ Trạch chợt tìm về lại một tia thần trí, eo và bụng nóng bừng, cảm xúc không nơi nào trút bỏ được, em nhìn Vệ Nhiên càng ngày càng không hài lòng, lập tức cười lạnh nói.

"Anh... Anh thậm chí còn không quan tâm đến thân thế của mình với tôi là gì sao?"

Thực ra trong lòng Vệ Nhiên lúc này khá rõ ràng, tuy rằng Vệ Trạch nói lời này kiêu ngạo như mèo bắt chuột, nhưng chắc hẳn trong lòng em rất đau, vì vậy nên càng không tranh cãi với em nữa, trái lại tiến lại gần, áp môi mình vào đôi môi run rẩy của người nọ.

Quả nhiên, Vệ Trạch hoảng sợ rồi, em không khỏi muốn chạy trốn khỏi dục vọng, nhưng lại bị Vệ Nhiên lại nhéo cằm không cho cử động gì.

"Muốn thử không?" Nụ cười của Vệ Nhiên có ý gì đó khó hiểu. "Đừng nói là không dám."

"Người không dám chính là..." 

Vệ Trạch mới vừa mở miệng, đầu lưỡi của Vệ Nhiên đã xuyên qua kẽ răng, quấn lấy đầu lưỡi của em, điên cuồng khuấy động nước miếng tràn ra từ khóe miệng. 

Cách em trúc trắc chống cự từ từ biến đổi thành thở dốc khó nhịn, em ngập ngừng vòng tay qua cổ anh trai, thậm chí còn quấn chân quanh eo Vệ Nhiên.

Trong mắt Vệ Nhiên rốt cục cũng lộ ra mấy tia dịu dàng, hắn ôm lấy Vệ Trạch, say mê hôn lên đôi môi run rẩy của em, thay vì nói là nụ hôn của Vệ Trạch ngây ngô, chi bằng nói bọn họ đều không am hiểu, chốc lát liền mượn súng cướp cò. 

Động tác của Vệ Nhiên đầy vẻ bá đạo cùng cướp đoạt, khiến Vệ Trạch dần mất đi cảm giác cân đối. Em bị hắn ép cho đến mức khó thở rồi ngã xuống giường, vững vàng đè chặt ở dưới thân.

"Vệ Trạch?" 

Vệ Nhiên thoáng thả lỏng, bọt nước dính ở khóe môi trong nháy mắt vỡ ra, khiến môi Vệ Trạch tràn đầy nước. 

Trong mắt Vệ Trạch hiện lên vẻ bối rối, dù có giả vờ trưởng thành đến đâu thì thực chất em cũng chỉ là một chàng trai chưa từng 'yêu'. Hiện tại bị Vệ Nhiên kích thích đến dục hỏa đốt người, liền mơ mơ màng màng kêu lên một tiếng.

"Ca..."

Vệ Nhiên bị bộ dáng của em chọc cho không khỏi bật cười, vùi đầu vào hôn một hồi, đầu gối dễ dàng chen tách vào giữa hai chân Vệ Trạch, cọ vào cánh hoa đang nhỏ giọt tích nước làm phiền, khiến em có chút bất mãn mà hừ nhẹ, đại khái chắc là do bị quần âu của Vệ Nhiên mài đến không thoải mái, em nhăn mũi trốn chạy. 

Vệ Nhiên đổi ngón tay mò vào, dùng đầu ngón tay nhào nặn cái hột le nho nhỏ đó, không còn là quấy rối nữa, động tác nhẹ nhàng hơn rất nhiều, nhưng vẫn như cũ nhào ra một vũng dâm thủy lớn.

"Ca..." 

Vệ Trạch nắm lấy vai anh trai, đột nhiên tỉnh táo lại một chút. 

Sau khi nhìn thấy sự dịu dàng trong mắt Vệ Nhiên, em cảm thấy kiêu ngạo muốn chết, không thèm để ý đến nước rỉ ra từ hoa huyệt, giơ chân quấn lấy vòng eo của anh trai đòi hỏi.

"Chắc không phải là anh còn không biết cách để nhét vào đấy chứ?"

Sự dịu dàng vừa nảy sinh trong lòng Vệ Nhiên trong nháy mắt tan biến. Hắn dùng ngón tay thọc mạnh vào trong huyệt đạo ẩm mềm, tàn nhẫn mà khuấy động mấy lần.

"Từng ăn qua rồi?"

"Tôi... Tôi đương nhiên..." Vệ Trạch đương nhiên chưa từng ăn qua, nhưng em làm sao có thể thừa nhận trước mặt Vệ Nhiên, đành nín thở nói. "Tôi có nhiều anh em tốt như vậy... Ai chưa từng chạm qua?"

Vệ Nhiên nhìn ra là em đang nói dối, hoa huyệt của Vệ Trạch có màu hồng dịu dàng, trắng trẻo lại múp míp, rõ ràng giống như cái dáng dấp chưa từng có người chạm vào, nhưng nghe em nói nhảm nhiều như vậy, trong lòng chung quy vẫn cảm thấy có chút tức giận, liền chụm mấy ngọn tay vừa thô vừa to vượt qua một làn nước dâm mà cắm đi vào.

"Một đám phá gia chi tử."

"A ha... Anh... Anh quản tôi?" Hoa huyệt Vệ Trạch bị hắn chọc ngón tay đau đến tê dại, tức giận đến run rẩy. "Anh... ha...là... Anh cái quái gì chứ..."

"Tôi là anh trai của em." 

Vệ Nhiên siết chặt lấy hai chân Vệ Trạch dang rộng ra hai bên, nắm lấy mép cánh hoa ẩm ướt kéo dài.

"Gọi 'ca'."

"...Nằm mơ." 

Vệ Trạch nhịn không được ôm lấy đầu nhũ của mình xoa xoa, nhưng trong miệng hãy còn cự tuyệt.

Tâm lý Vệ Nhiên càng ngày càng tức giận, không chịu nổi bộ dạng không chịu nhượng bộ này của Vệ Trạch, liền dùng sức ức hiếp em một trận nên thân, không dùng ngón tay nữa mà rút ra một viên cầu nhỏ ở trong túi ra ngoài.

"Bây giờ gọi một tiếng cũng chưa muộn."

Vệ Trạch nghiến răng nghiến lợi chửi bới.

"Đồ khốn!"

Vệ Nhiên cầm vật tròn thấp giọng cười nhẹ, đem nó tới sau tai Vệ Trạch chạm khẽ, còn nhẹ nhàng ma sát xung quanh. 

Vệ Trạch chỉ cảm thấy sau tai mình bỗng nhiên không ngừng xuất hiện những rung động mới mẻ, rung đến mức khiến cậu hoảng hốt, liều mạng muốn giẫy ra, nhưng Vệ Nhiên lại vừa giữ chắc cậu vừa giữ chắc quả bóng rung, sau, lại đưa nó ấn vào hạt nhũ tròn trịa của Vệ Trạch.

"Cái này mới lạ, là ở nước ngoài đến, để tôi cho em thử trước."

Một bên ngực của Vệ Trạch nhanh chóng bị quả cầu rung đến đỏ lên và dựng đứng. Cảm giác tê dại gần như khiến em phải phát điên. 

Em xụi lơ trên giường, lắc đầu một cách lung tung, hai chân co quắp, cuối cùng như hỏng mất mà ngã xuống ôm lấy cánh tay Vệ Nhiên. 

"Ca, a ưm... Ca, bên kia..."

Vệ Nhiên nắm quả cầu đi làm phiền bên kia ngực của Vệ Trạch, xoa xoa bộ ngực sưng tấy, sau đó từ từ trượt dọc theo hõm eo đi xuống động nhỏ, tay bồi hồi mơn trớn một bên bắp đùi của Vệ Trạch, dùng tốc độ cực kỳ chậm rãi mò tới hoa huyệt. 

Vệ Nhiên tình cờ mua được chiếc máy rung này trên đường về nhà. Với dục vọng tạm thời bằng không của hắn, cũng không muốn nó nhanh như vậy đã phải phát huy tác dụng, lại vì dù sao cơ thể của Vệ Trạch còn quá non nớt, dùng thứ này hắn sợ là em không chịu nổi.

Tuy nhiên, cũng không biết vì sao Vệ Trạch sinh ra đã quá chọc người tức giận, Vệ Nhiên hắn sau khi chịu đựng một lúc lâu vẫn là không thể không ấn máy rung vào bên cạnh hoa huyệt của Vệ Trạch.

"Ca!" Vòng eo của Vệ Trạch đột nhiên nảy lên, vài giọt nước mắt rơi xuống. "Ca, ha... Ca, nhanh lấy ra đi..."

Vệ Nhiên không ngờ tới phản ứng của em trai cư nhiên lại lớn như vậy, hắn nắm quả trứng đang rung lên bần bật, nhẹ nhàng ấn qua ấn lại hai bên mép cánh hoa đầy đặn, đỏ như muốn chảy máu, sau đó lại nhét đầu ngón tay dính đầy nước vào sâu bên trong chọc cho nước dâm không ngừng tràn ra. 

Nhưng mà, Vệ Trạch càng đầu hàng thì hắn càng không thể dừng lại. 

Hắn ấn mạnh cầu rung đang nảy lên bên cạnh mép huyệt, nhìn Vệ Trạch đang tốn sức vùng vẫy đến mức gần như là hỏng mất, ôm mặt khóc nức nở, vô thức đem hông nâng lên khoe ra cánh hoa phấn nộn. 

Càng vào sâu, dòng nước dâm dày đặc càng ào ào phun ra, làm vấy bẩn một mảnh ga trải giường lớn.

"Ca..." Vệ Trạch vòng tay qua cổ Vệ Nhiên, nghiêng người về phía trước, dụi bộ ngực tròn trịa vào ngực anh trai mình. "Ca a... Ừm anh nhanh lấy ra đi..."

"Bây giờ đã biết gọi tôi là 'ca' rồi?" 

Vệ Nhiên nắm lấy eo Vệ Trạch, hơi dịch máy rung ra một chút, nước dâm sền sệt dính vào giữa máy và hai cánh hoa, khiến toàn thân Vệ Nhiên khi nhìn thấy liền nóng đến mức muốn cởi hết quần áo và ôm ấp Vệ Trạch dính với nhau lăn lộn thành một đoàn.

"Ca..." Vệ Trạch cơ hồ là suyễn khí nói không ra hơi, phía trước ngực rõ ràng không có chút trói buộc nào, nhưng so ra lại càng thấy ngột ngạt hơn, không nhịn được duỗi thẳng mấy đầu ngón chân, vặn vẹo thân thể trên giường. "Ca... Ca, anh lại sờ em..."

Nghe vậy, khóe miệng Vệ Nhiên thoáng hiện lên một nụ cười hài lòng, đưa tay đem hé mở nhẹ nhàng hoa huyệt của Vệ Trạch, nhét một ít nước dâm cùng máy rung tiến vào.

"Ca!" 

Vệ Trạch hét lên, ngồi dậy, liều mạng muốn đưa tay lấy quả bóng trong người ra. Vệ Nhiên tay mắt lanh lẹ nhanh chóng nắm lấy cổ tay em, kéo lên trên đỉnh đầu. 

Vệ Trạch điên cuồng vặn vẹo người, bông hoa do trứng rung làm nở ra xì xì phun ra từng dòng nước ấm áp. Thịt huyệt bị nó mài đến nóng lên, mồ hôi trộn lẫn nước mắt chảy vào hõm cổ.

Vệ Nhiên kiên quyết đè Vệ Trạch xuống, đưa tay sờ lên khuôn mặt đẫm nước mắt của em.

"Bị làm cho ướt trước mặt anh trai có phải rất thoải mái không?"

Trong lòng Vệ Trạch dâng lên một cảm giác xấu hổ tột độ. Khuôn mặt rất giống mình hiện lên trước mắt. Em thực sự đã tìm thấy khoái cảm thầm kín từ mối quan hệ dị dạng. 

Em cảm thấy quả trứng rung di chuyển trong cơ thể mình đang bần bật rung lên, hướng nơi sâu xa không ngừng cọ sát, thịt huyệt bị đè ép điên cuồng, đau đớn xen lẫn những đợt sóng tình ái kéo dài, so với ngón tay nhào nặn có khi còn thoải mái hơn gấp nhiều lần.

Nhưng người ra tay với em lại có mối quan hệ huyết thống sâu sắc với em, Vệ Trạch vùi mặt vào vai Vệ Nhiên, cắn cổ hắn mà khóc nức nở, bị anh em trong nhà phát hiện ra bí mật thân thể, còn bị chơi thành cái dạng này, em dù sao cũng không muốn đối mặt. 

Tuy nhiên, khoái cảm cứ như từng cơn sóng dập dìu liên tiếp, cuồn cuộn kéo đến.

Vệ Trạch không còn quan tâm đến việc Vệ Nhiên sẽ nghĩ gì về mình nữa, em ghé vào tai anh trai mình khóc lóc cầu xin.

"Ca, ưm nhanh giúp em lấy ra..."

Hơi thở nóng hổi cùng ẩm ướt của Vệ Trạch khiến trán hắn vã đầy mồ hôi. 

Hắn thân thủ đưa tay đỡ lấy Vệ Trạch đang mềm nhũn, ôm hai gò mông em, dùng sức nhào nặn. Quả trứng rung chuyển trong cơ thể Vệ Trạch càng ngày càng trượt sâu hơn, dần dần tiến đến lớp màng mỏng manh, cuối cùng em cũng hoàn toàn hoảng sợ, ôm cổ anh trai mình giãy giụa.

"Ca... Ca ca tốt của em ứm!..."

Vệ Nhiên nghe vậy liền vui mừng như mở cờ trong bụng, lẹ làng ôm lấy thân thể ướt đẫm mồ hôi của Vệ Trạch.

"Cứu ưm, cứu em... Giúp em một chút." 

Nước mắt Vệ Trạch rơi xuống, hai chân quấn quanh eo Vệ Nhiên, không ngừng di chuyển cơ thể cọ vào dương vật sưng tấy trên háng của hắn.

Tay Vệ Nhiên lại thò vào nửa thân dưới trên người Vệ Trạch, lòng bàn tay tràn ngập những tia dâm thủy yêu thương, ấm áp đùa giỡn với hột le nhỏ trong hoa huyệt.

"Gọi thêm mấy tiếng nữa cho tôi nghe."

"Ca, ca ca tốt..." Vệ Trạch quả nhiên kêu lên. "Ngứa quá, ca mau giúp tôi lấy ra đi..."

Tuy nhiên, Vệ Nhiên lại chỉ càng nhào nặn hột le mạnh hơn và dùng ngón tay xoa xoa hai mép cánh hoa dính đầy nước, khiến Vệ Trạch gấp đến mức trong miệng lại bắt đầu chửi bậy lần nữa, công khai và ngấm ngầm mỉa mai anh trai mình không giỏi phục vụ người khác, nhưng sau lưng chính mình ngược lại lại lên đỉnh đến mấy lần.

Rãnh đùi đính đầy tinh dịch sền sệt, tiểu huyệt cũng xì xì run rẩy không ngừng phun ra nước, cuối cùng thì em không nhịn được nữa mà sợ hãi hét toáng lên, vô thức ưỡn ngực, hướng Vệ Nhiên cọ mạnh.

Một phút sau đó, Vệ Trạch ngã xuống giường khóc lớn, em đạt cao trào. 

Máy rung vẫn đang chấn động ong ong trong hậu huyệt, cùng với nước dâm dâng trào ra khỏi miệng, để lại những vệt nước dài thấm trên ga trải giường.

Vệ Trạch vừa oan ức vừa khổ sợ, ghét Vệ Nhiên không giúp đỡ mình, liền buông quyền đấm, đá, đẩy người vào người Vệ Nhiên.

Mặt khác, Vệ Nhiên lúc này chỉ cảm thấy Vệ Trạch giống như một con thú nhỏ mất bình tĩnh, đôi mắt đẫm lệ khiến em dù cho có mắng mỏ thế nào cũng trông giống như một đứa trẻ hư hỏng đang làm nũng.

"Đồ khốn... Tôi đuổi anh ra ngoài..." Vệ Trạch tức đến toát mồ hôi. "Gia đình này... Cái nhà không có chỗ cho anh..."

Vệ Nhiên đeo lại kính vào, ôm người vào lòng, nhéo nhéo sau gáy em.

"Tôi muốn xem em đến cùng là đuổi tôi đi như thế nào."

"Thật sự muốn cùng tôi tranh đoạt tài sản gia tộc sao?" 

Vệ Trạch tỉnh táo một chút.

Vệ Nhiên không có trả lời vấn đề này, mà là có hứng thú xoa đầu hỏi em.

"Em nghĩ có thể cùng tôi tranh đoạt được sao?"

"Nực cười, tại sao tôi không thể tranh đoạt được với anh? "

"Dáng dấp này của em làm sao tranh?" Vệ Nhiên chạm vào bắp đùi Vệ Trạch một cái. "Em không phải là nên gả đi cho người ta hay sao?"

"Anh... Anhkhông được phép nói cho ai biết!" Vệ Trạch nghe được lời này sắc mặt tái nhợt, "Đồ khốn nạn, nếu anh dám nói cho ra, tôi sẽ... Tôi sẽ..." 

Em do dự nửa ngày nhưng không phát hiện được vấn đề gì với Vệ Nhiên, đành chỉ có thể miễn cưỡng sửng sốt, tâm lý càng oan ức và chán nản bị đè nén.

Vệ Nhiên nhìn thấy bộ dạng của em liền không nhịn được cười, cố ý cúi người liếm hầu kết của em một cái.

"Em muốn thế nào?"

"...Đồ khốn nạn!" 

Vệ Trạch thốt ra một tiếng chửi rủa trong cổ họng và không nhìn anh trai mình nữa.

Vệ Nhiên ngược lại cũng không lại ép buộc em nữa, liếm một lúc thì ngừng lại, chỉ nói.

"Tôi sẽ không nói cho người khác biết."

"Anh tốt bụng như vậy sao?" 

Vệ Trạch cười lạnh nhìn quả trứng đang rung dính đầy dâm thủy bên chân mình.

"Tôi  là anh trai của em." Vệ Nhiên hôn lên khóe môi em. "Chỉ cần em nghe lời, tôi đương nhiên sẽ không nói cho người khác biết."

Vệ Trạch nghe vậy thì rũ mi mắt xuống, cũng tự nhiên hiểu rõ anh trai mình nói nghe lời là đang ám chỉ tới cái gì.

Trong cơn gió nóng thoảng qua một mùi hương dục vọng ngọt ngào, Vệ Trạch nhìn chằm chằm vào khuôn mặt quen thuộc trước mặt với thần sắc phức tạp, cuối cùng từ trong ngực phát ra một tiếng khịt mũi lạnh lùng.

"Buồn nôn."

Hoàn chương 2

Editor: Muốn mỗi ngày edit một hai chương mà đi công tác, cuối tuần thì bận chăm con T.T

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro