Chương 3: Anh trai lén lút cho em trai uống thuốc thúc lớn ngực (H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Tuệ Nghi

-

Vệ Trạch có thể coi như là cao thủ ngang ngược ngông cuồng, nhưng lại bị anh trai dùng hai cái thân phận khác nhau đồng thời khắc chế, thậm chí không thể nói "không" ở cái nhà này.

Cũng may, ngày thường Vệ Nhiên còn phải lo công việc kinh doanh, hiếm khi có cơ hội gặp mặt em, chỉ tình cờ thỉnh thoảng nửa đêm mới chạm vào giường của Vệ Trạch một chút, rồi sau đó thì kiên quyết đòi ôm em đi ngủ. 

Mùa hè nóng bức, Vệ Trạch không thích gần gũi người khác, huống chi là ngủ với Vệ Nhiên, kẻ biết bí mật cơ thể của em.

Vậy mà, em cứ luôn bị hắn kiếm cớ gây chuyện, cuối cùng kết cục là chỉ cần hắn hơi tí chạm vào em liền cứ thế ra đầy nước, nhưng đương nhiên là em nhiều lần vẫn không chịu học hay, không chỉ không biết ghi nhớ mà còn không chịu cả nhận thua.

Vệ Nhiên thầm buồn cười, hắn không biết làm thế nào mà Vệ Trạch không bị người ta bắt nạt trong ba năm hắn xa nhà.

Mỗi khi rảnh rỗi, hắn đều theo thói quen chọc ghẹo em, càng chọc càng thích, mặc cho nghe được cái gì thô tục từ miệng em, hắn chính mình cũng không tức giận. 

Mà, thay vì nói là Vệ Nhiên không tức giận, thì phải nói tới Vệ Trạch tức đến ngủ không ngon. 

Cả đêm em lo lắng đề phòng, chỉ sợ nửa đêm lúc tỉnh dậy, lại có anh trai đang ngủ ở bên người. Vẫn là bàn tay di chuyển loạn giữa bắp đùi em, nó luôn như vậy, và ban ngày thì sẽ tự nhiên mà biến mất, dẫu cho em có đi đến Thúy Điểu Các nghe hí thì cơ thể lúc bấy giờ cũng đã mệt mỏi rã rời.

Một số các cái công tử khác thầm cười nhạo em vì giấu tình yêu mới ở nhà và tán tỉnh nhau đến độ điên loan đảo phượng, Vệ Trạch nghe thấy được, liền nhớ tới anh trai mình rồi tức giận đến nghiến răng, ném bay những lời đồn thổi này đi và ào ào mắng bọn họ. 

Bản thân những vị thiếu gia này cũng sợ Vệ Trạch, lại càng sợ gia nghiệp của Vệ gia, cho nên ai nấy đều khúm núm sợ hãi, phản bác cũng không dám nói một lời nào, mặc cho Vệ Trạch trách mắng.

Ngoài những điều này, Vệ Nhiên và Vệ Trạch coi như chung đụng cũng khá an ổn. 

Anh trai chưa đề xuất kế hoạch kế thừa công việc kinh doanh của gia đình và vẫn đang quản lý đội buôn lữ hành từ ba năm trước, nhìn tư thế thì không giống với việc đang chuẩn bị tranh gia sản với Vệ Trạch. 

Nhưng mà, Vệ Trạch cứ vẫn là không tin. 

Em lén lút phòng bị Vệ Nhiên, cử người bí mật hỏi xem anh trai em làm gì vào ngày thường, nhưng cái em nhận được luôn là những câu trả lời tương tự. 

Anh trai em nếu không phải đang đàm phán kinh doanh, thì đang bận dàn xếp đoàn buôn đi tới những địa phương khác nhau, mỗi ngày đều không có thì giờ để đi tìm thú vui mới mẻ.

Vệ Trạch suy nghĩ suốt mấy ngày, chờ tới lúc Vệ Nhiên lại bò lên giường em lần nữa, mới cười nhạo hắn rồi nói.

"Không phải là anh không được đấy chứ?"

Vệ Nhiên mệt mỏi suốt một ngày dài lười không muốn tranh cãi nhiều, liền ôm eo Vệ Trạch, vùi mặt vào ngực em hít một hơi thật sâu.

"Thực sự là không được đấy à?" Vệ Trạch không nghe được câu trả lời, có chút ngạc nhiên , đẩy đẩy đầu anh trai mình. "Này, anh có nghe thấy tôi đang nói gì không?"

"Gọi ca." Vệ Nhiên mở miệng cắn núm vú của Vệ Trạch, lầm bầm. "Đừng chọc tôi."

Bộ ngực của Vệ Trạch bị anh trai sờ nắn rất nhiều, thoáng có chút quen thuộc, khi hạt nhũ bị bao bọc trong khoang miệng ấm áp, em cũng không còn như trước vừa hoảng hốt vừa hoang mang, chỉ nhẹ nhàng thở hổn hển mỉm cười nói.

"Tôi coi như là anh không được."

"Em được à?" 

Vệ Nhiên ngậm thịt vú vào miệng mút một lúc, lại phát hiện thấy giữa hai lông mày Vệ Trạch tràn đầy hai chữ khó chịu, liền chủ động há miệng nhả vú ra, đem em ôm vào trong ngực.

Vệ Trạch tuy rằng buồn ngủ không thôi, nhưng chính là nhìn không vừa mắt Vệ Nhiên anh trai mình, bây giờ thấy hắn còn chủ động ngừng lại, em ngược lại càng không vui.

"Vừa mới nói anh không được thì thật sự không được a."

"Đừng chọc tôi." 

Vệ Nhiên lặp lại, trong thanh âm tràn đầy ý cười.

Vệ Trạch nghe vậy chợt cảm thấy tâm lý hoảng hốt, biết anh trai mình cười như vậy là có ý đồ xấu, nhưng lại không thoát khỏi việc muốn thay đổi dục vọng của Vệ Nhiên.

"Anh thật sự chưa từng ngủ qua với ai khác à?"

Vệ Nhiên ôm lấy Vệ Trạch, nụ cười trên môi càng đậm.

"Em quan tâm sao?"

Vệ Trạch sửng sốt.

"Anh bị bệnh à? Muốn gọi bác sĩ không?"

Trong phòng ngủ đột nhiên rơi vào im lặng chết chóc, Vệ Trạch càng nghĩ càng cảm thấy anh trai mình có gì đó không ổn, trong giọng nói có chút tiếc nuối.

"Hôm đó tôi nghe thấy con hát ở Thúy Điểu Các nhắc đến, rằng ở phía thành nam có một lão Trung y chuyên chữa bệnh..."

Còn chưa nói xong, Vệ Nhiên đột nhiên xoay người đè em xuống dưới thân, hung hăng hôn lên. Những lời còn lại trong miệng của Vệ Trạch biến thành tiếng nức nở không chịu nổi trên giường, cuối cùng em mềm nhùn nằm rũ ở giường thở dốc.

"Tôi chưa từng thấy ai miệng tiện như em." 

Vệ Nhiên thả lỏng, nằm ở bên cạnh em hừ lạnh.

"Đã không có bệnh... Vì sao không làm?" 

Vệ Trạch không phục, xoay người lớn mật sờ vào bắp đùi anh trai.

Vệ Nhiên cũng để yên cho Vệ Trạch sờ, chờ nghe em sờ xong thì lẩm bẩm "Lớn quá", trong lòng mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút, nhưng lại buồn bực.

"Không bị bệnh thì cần phải làm sao?"

"Anh không phải đang tìm thú vui sao?" Vệ Trạch hỏi. "Cuộc sống anh chán quá nhỉ."

Vệ Nhiên sau khi nghe xong, im lặng hồi lâu, chỉ mắng em là đứa phá gia chi tử, tiện tay nắm lấy cổ tay Vệ Trạch đem kéo em vào lòng.

"Em có thường xuyên tới Thúy Điểu Các không?"

"Trường học quá nóng, tôi không thể ở nổi." 

Vệ Trạch hùng hồn thừa nhận.

Lúc Vệ Nhiên nghe thấy thì tức giận, không có chỗ phát tiết,  liền đưa tay đánh lên mông em, thật ra cũng không dùng sức, nhưng vẫn như cũ chặt chẽ giữ lấy em rồi vỗ tận mấy lần, khiến Vệ Trạch hét toáng lên.

"Phá gia chi tử, ai cho em cái gan trốn học?" 

Vệ Nhiên sau khi đánh xong thì lại ôm em vào trong ngực, mở miệng dạy bảo.

"Vậy thì làm sao tranh với tôi? Cha bây giờ đã cưới cho dì Di, chiều chuộng cực kỳ, bụng cũng to chảng. Nếu sinh ra con trai, em còn không sợ sẽ bị gả đi sao?"

"Anh không nói thì ai mà biết tôi là song nhi?" Vệ Trạch tức giận liền há mồm cắn vào vai hắn. "Anh nói ra là hại tôi đó, đồ khốn này!"

"Nếu tôi muốn hại em thì đã không quay về, đi theo đoàn người buôn thử xem ai nhìn mà không biết em là song nhi!" 

Vệ Nhiên tức giận đến đánh cho em thêm mấy cái.

"Tôi mặc kệ, dù sao anh cũng đã chạm vào tôi rồi, nếu có thứ ba biết được thì nhất định chỉ có thể là anh nói thôi." 

Vệ Trạch bị đánh mãi, dần dần cũng cảm thấy mơ hồ đau đớn, giữa hai chân còn nổi lên một trận ẩm ướt, nhìn anh trai ở trước mặt càng ngày càng tức giận hơn.

"Tôi nói cho anh biết, anh mà nói ra, tôi liền đem kể cho mọi người việc anh đã từng sờ tôi, điều đó cực kỳ có lợi cho đứa em trai chưa chào đời của chúng ta đó."

Vệ Nhiên giận quá hóa cười, ôm lấy Vệ Trạch bất đắc dĩ thở dài.

"Ai sẽ tin?"

Sau khi Vệ Trạch suy nghĩ một lúc, em cho rằng quả là hắn nói đúng.

Thường ngày, Vệ Nhiên ở bên ngoài bôn ba, không hút thuốc cũng không uống rượu, danh tiếng tốt đến mức thực sự khó có thể kiểm soát được, huống hồ chi em còn muốn lần mò tìm kiếm nhược điểm của hắn, nhất thời liền buồn bực đem mặt vùi vào gối, không nói tiếng nào nữa.

Vệ Nhiên đợi một lúc, thấy Vệ Trạch không lên tiếng, liền lần nữa lại đem em ôm vào lòng, siết chặt.

Tiếng ve sầu ngoài cửa sổ kêu như không biết mệt mỏi, cuộc đoàn tụ của hai người họ kéo theo âm thanh ồn ào tràn ngập mùi thuốc súng từ đầu đến cuối.

Ngày hôm sau Vệ Trạch tỉnh lại, thấy anh trai vẫn còn ở nhà, đang chậm rãi ngồi ở bàn ăn ăn sáng, lúc em đi tới liền chỉ tay vào một chỗ ngồi bên cạnh, mắt hơi híp lại.

Vệ Trạch lườm một cái, đi sang ngồi bắt chéo chân, nhét một que bột chiên vào miệng, nghe anh trai bình tĩnh nói.

"Hôm nay tôi đưa em đến trường."

"Mặt trời mọc hướng nào?" Vệ Trạch nhướng mày nhìn Vệ Nhiên. "Sao anh có thể buông được công việc của đội buôn vậy?"

"Tôi sợ em sẽ nghỉ học."

"Đừng quản chuyện của tôi." 

Vệ Trạch nhún vai.

Thấy em có vẻ không tin lời mình nói, Vệ Nhiên xuyên qua quần áo sờ vào bờ ngực phẳng lì của Vệ Trạch, cau mày.

"Trời nóng quá, đừng quấn."

"Để tôi yên." 

Vệ Trạch thẳng thừng xua cái tay hư của anh trai mình xuống, dùng mu bàn tay lau đi dầu mỡ ngoài miệng, rồi ngậm lấy một que bột chiên khác trước khi đi ra ngoài.

Vệ Nhiên ngăn em lại.

"Nóng quá, dễ bị say nắng."

"Ồ, anh còn quan tâm tới tôi sao?" Vệ Trạch cười cho có lệ. "Tôi nóng chết không phải lại càng hợp ý anh sao? Toàn bộ tài sản của Vệ gia đều thuộc về anh."

Lông mày Vệ Nhiên cau càng chặt hơn.

"Tôi đưa em đi."

"Tôi đi Thúy Điểu Các, anh đi cùng không?" Vệ Trạch khinh thường nhìn chằm chằm bắp đùi anh trai mình. "Tôi giới thiệu người chữa bệnh cho anh, thế nào?"

Bỗng, Vệ Nhiên ném chiếc đũa trong tay, đứng dậy, vác Vệ Trạch lên vai, sải bước ra khỏi cửa, không nói hai lời liền nhét người vào xe. Vệ Trạch vốn dĩ đã không cao bằng anh trai, trời lại nắng nóng cũng không còn chút sức lực nào, em ngơ ngác ngồi trong xe, đem nút áo cởi ra thở lấy thở để.

Vệ Nhiên vốn là đang chuẩn bị tinh thần lái xe, lúc liếc thấy tấm vải đẫm mồ hôi trước ngực em liền phiền, bất chấp lời chửi rủa của Vệ Trạch thân thủ đem vải cởi bỏ.

"Vệ Nhiên!" Không có dải vải, thần sắc Vệ Trạch trông có vẻ thoải mái hơn, nhưng vẫn tức giận đến nổ phổi gọi to. "Trả lại cho tôi."

"Sắp chết ngạt rồi, còn quấn?" 

Vệ Nhiên ném mảnh vải lên ghế ngồi trước mặt, nhìn thấy làn da ngực của em bị siết đến ửng hồng, nhịn không được đưa tay đến mò.

"Không phải chỉ muốn xoa thôi sao? Tìm cớ chi vậy." Vệ Trạch khinh thường nhìn chằm chằm bàn tay đặt trên ngực mình. "Làm sao, còn muốn xoa cho nó to lên?"

Em vốn là thuận miệng nói, nhưng không biết là đụng trúng chỗ nào trong lòng Vệ Nhiên, sau khi xoa một hồi, hắn giúp Vệ Trạch đơm lại cúc áo, còn cưỡng ép ngăn cản em quấn dải vải lại. 

Vệ Trạch tức giận đến mức dùng chân đá vào lưng ghế. 

Kỳ thật ngực của em không hề lộ rõ ​​chút nào, nếu không cố ý nhìn thì thật sự không thể thấy được gì, chỉ là sau lưng Vệ Trạch có quỷ. 

Em lo lắng người khác biết em là song nhi, che che giấu giấu đến ngực cũng không dám ưỡn, chờ tới cổng trường liền vùi đầu lẻn vào, đợi cho đến khi anh trai lái xe vòng đi, sau đó mới hoảng sợ thấp tha thấp thỏm chạy đến Thúy Điểu Các rồi yêu cầu một phòng để trốn vào ngủ.

Lại nói, ở đầu bên kia, Vệ Nhiên lái xe đến văn phòng thương gia làm một số việc, hắn nghĩ đến mảnh vải bị mình cưỡng bức lấy đi, càng nghĩ càng lơ đãng. 

Hắn một lòng một dạ muốn đem ngực Vệ Trạch làm cho to ra, xoa cũng sướng, liền đứng dậy đi một chuyến đến hiệu thuốc mua chút thuốc kích thích cho ngực to ra sữa, nhưng chưa kịp quay lại thương quán thì đã nghe thấy tiếng hai vị công tử đi ngang qua văn phòng, nói rằng Vệ Trạch vừa mới đặt một gian phòng ở Thúy Điểu Các.

Hắn nhất thời tức giận đến cười to, nhét thuốc vào túi, mở cửa xe rời đi.

Vệ Trạch thoải mái ngủ ở Thúy Điểu Các, căn bản không ngờ anh trai mình lại đến. Lúc mở mắt, nhìn thấy Vệ Nhiên ở bên giường, em còn tưởng rằng mình đang nằm mơ, ngơ ngơ ngác ngác trở người lại ngủ tiếp.

Khi Vệ Nhiên nhìn thấy em, cơn tức giận trong lòng không hiểu sao biến mất hết trơn. Hắn sờ trán Vệ Trạch, lo lắng em thật sự bị say nắng, thô lỗ giúp em lau hết mồ hôi trên cổ, bận qua bận lại vậy mà Vệ Trạch vẫn đang ngủ say, hoàn toàn không có dấu hiệu tỉnh dậy. 

Vì thế, Vệ Nhiên liền tự tin lớn mật, đưa tay chạm vào ngực em, xoa xoa nhẹ một lúc rồi đứng dậy rót thuốc bột, sau đó ôm Vệ Trạch vào lòng đánh thức em, dỗ dành em uống nước.

Vệ Trạch đang ngủ say, khi tỉnh rồi cũng không có ý thức gì, ngoan ngoãn đem uống sạch sành sanh chén thuốc đã sắc, lại ngã người xuống giường tiếp tục ngủ, đương nhiên không biết anh trai mình đã đứng bên cạnh. 

Nằm trên giường một lúc lâu, chờ tỉnh dậy nhìn thấy ánh nắng ngoài cửa sổ đang ảm đạm rồi lụi tàn, em dụi mắt đi xuống lầu gọi chiếc xe về nhà.

Vệ Trạch ngồi ở bên bàn lật xem sổ sách kế toán, lời đầu tiên sau khi nhìn thấy anh trai bước vào cửa nói chính là.

"Hôm nay Thiên tiên sinh giảng cái gì?"

"Tôi không nghe." 

Trời oi bức, Vệ Nhiên nóng nảy cầm lấy tách trà trên bàn uống. 

"Là ai pha trà? Mùi lạ quá."

Vệ Trạch nhìn hắn uống hết trà, không nhịn được liếm liếm khóe miệng, sau lại nghe hắn nghiêm mặt mắng mình.

"Phá gia chi tử, đi học chỉ để ngủ à?"

"Anh quản tôi à." 

Vẻ mặt Vệ Trạch vẫn như cũ không sợ trời không sợ đất, ném bát trà xuống đi trở vào trong nhà.

Nhưng đến nửa đêm, em lại ủ rũ.

Vệ Nhiên dạo gần đây rất ít khi đến quấy rầy em, nhưng bản thân em lại không chịu nổi nữa, ôm lấy bộ ngực cương đau của mình, cảm thấy khó chịu đến mức trong mắt giăng đầy sương.

Lúc nửa đêm gió thoáng qua có chút se lạnh, nhưng trời vẫn rất nóng. 

Vệ Trạch đem toàn bộ cửa sổ mở ra, nhưng như cũ, em vẫn nóng đến đầu đầy mồ hôi và liên tục trở mình trên giường, nâng bờ ngực ê ẩm đau. 

Em đã từng gặp qua hình ảnh các song nhi khác bị người đánh thuốc, cùng với em lúc này giống nhau, căng đau khó nhịn. Trừ khi có người đem sữa trong ngực hút ra, bằng không em sẽ cứ cảm thấy không thoải mái như thế này.

Nhưng em không thể bỏ xuống thể diện để cầu xin anh trai mình, lại càng sợ sau này Vệ Nhiên sẽ quấy rầy em đòi uống sữa, liền cắn răng kìm nén tiếng rên rỉ trên giường. Sau một lúc, bởi vì thực sự cảm thấy cực kỳ khó chịu, em mới bật khóc thành tiếng.

Vệ Nhiên vẫn luôn đứng ở ngoài cửa, chờ Vệ Trạch chủ động tìm tới chỗ mình, vậy mà đợi hồi lâu không những nghe thấy động tĩnh gì, ngược lại còn nghe thấy tiếng khóc oan ức của em.

Hắn nhất thời không chịu nổi, buộc lòng đẩy cửa leo lên giường, cảm nhận bóng tối đưa tay ôm lấy Vệ Trạch.

"Tránh ra."

Vệ Trạch sợ anh trai phát hiện trên ngực mình có gì đó kỳ lạ nên dốc hết sức bình sinh đẩy vai hắn.

"Sao lại khóc?"

Qua ánh trăng tối tăm mờ ảo, Vệ Nhiên mơ hồ nhìn thấy đường cong trước ngực của Vệ Trạch so với ban ngày rất nhiều đã lớn hơn rất nhiều, hắn tưởng là do uống thuốc kích ngực khiến ngực nở ra nên liền cố ý đưa tay ra chạm vào.

Song, hắn nào ngờ ngực của Vệ Trạch đã sưng đến mức dù chỉ bị hắn chạm nhẹ một cái thôi cũng đã không nhịn được mà rên lên, nước mắt trào ra lộp bộp. 

Em đột nhiên giơ tay nắm lấy tay Vệ Nhiên ấn vào ngực mình.

"Sờ tôi. Không phải bình thường anh cọ xát nó rất mạnh sao?"

Vệ Nhiên nhịn xuống, nhẹ nhàng nhéo hai cái đầu nhũ sưng trướng của em.

"Tên khốn kiếp... Anh cố ý!" Vệ Trạch tức giận đến mức khóc kêu lên. "Ở dưới không xài được, tay cũng không xài được nốt sao? Có bản lĩnh thì dùng sức dày vò tôi đi!"

"Gọi tôi một tiếng 'ca', tôi sẽ giúp em."

Vệ Nhiên nhẹ nhàng vuốt ve ngực Vệ Trạch đùa giỡn, lười không thèm động đậy.

Vệ Trạch khó chịu đến mức đầu hàng bỏ cuộc, không những không nổi giận còn xoay người nằm lên trên người anh trai, dùng ngực mình không ngừng cạ xuống mặt của hắn. 

Trong thâm tâm Vệ Nhiên vốn dĩ cảm thấy có lỗi với Vệ Trạch, nhưng khi bị em đè nén như vậy, hắn lập tức dở khóc dở cười, bèn ôm lấy eo em, ngậm đầu nhũ vào miệng, không nhịn được cười.

"Anh... Anh mút hay không đây?" Vệ Trạch càng bị anh trai liếm nhẹ càng khó chịu. "Anh không mút, sáng mai tôi sẽ tìm người khác giúp tôi...."

Vệ Nhiên nghe vậy lập tức tức giận, không do dự dùng răng nghiến chặt đầu ngực sưng tấy, hung hãn hỏi.

"Trừ tôi ra em còn dám tìm ai?"

Vệ Trạch không chút do dự nói ra tên của mấy vị thiếu gia.

"Vậy em đi tìm bọn họ giúp em mút đi."

Vệ Nhiên nghe vậy đột nhiên thả lỏng, đứng dậy đẩy gọng kính bên trên sống mũi lên, còn Vệ Trạch đương nhiên là không thể chịu đựng được nữa, nếu anh trai từ đầu nhất quyết không chịu giúp đỡ, có lẽ em sẽ còn có thể chịu đựng được một thời gian, nhưng Vệ Nhiên đã há miệng cắn em, ngực đầy nước miếng ngứa ngáy như kẻ điên, làm sao đành lòng thả hắn đi cho được.

Em kéo tay áo anh trai lại, miễn cưỡng gọi một tiếng "ca".

"Bọn họ không thể giúp em sao?"

Vệ Nhiên nhịn cười, đứng im không nhúc nhích, nhìn Vệ Trạch dùng cả hai tay hai chân ủy ủy khuất khuất hướng đến bên người mình. Hắn mềm lòng nên đem người trực tiếp kéo vào lồng ngực.

Vệ Trạch cũng tự biết mình sai, cúi đầu không nói lời nào, sau đó còn nắm lấy tay anh trai hướng vào ngực mình ấn thật mạnh.

"Kêu một tiếng nữa."

Vệ Nhiên bóp nắn bộ ngực sưng tấy của em, động tình mà ồ ồ thở dốc ra nhiều hơi liên tục.

Vệ Trạch cắn cắn môi, bị khuất phục bởi sự đau đớn châm chích và ngứa ngáy khôn nguôi, nhẹ nhàng câu lấy cổ anh trai mình dùng chất giọng khản đặc thầm gọi "Ca ca tốt", sau đó ngồi vào lòng Vệ Nhiên, mạnh dạn đẩy đầu ngực vào miệng hắn.

Vệ Nhiên há miệng đem mút hết nước miếng nhớp nháp trên bầu ngực em, vừa đưa tay xoa xoa nắn nắn đầu nhũ bên kia, vừa một hơi hứng khởi mút mạnh, dùng đầu lưỡi liếm lấy liếm để cái lỗ nhỏ ở giữa ngực, chưa được bao lâu đã nghe em dùng giọng nói chân thành gọi hắn.

"Ca, giúp tôi hút nó ra đi."

Vệ Nhiên tháo kính mắt, vùi cả mặt vào ngực Vệ Trạch, đưa chóp mũi áp vào bộ ngực mịn mạng dùng sức múi mạnh đầu nhũ.

Vệ Trạch suy đoán là không sai, hắn đích thị chưa từng chạm vào người khác, nhưng có một số thứ vừa mới sinh ra, không cần học cũng đã biết, Vệ Nhiên mút hạt nhũ, thỉnh thoảng dùng răng lơ đễnh cọ xát nhũ tiêm mấy lần, hài lòng nghe tiếng rên nhẹ nhàng phát ra từ miệng em trai. 

Như đau cũng như sướng.

Cơ thể em thành thật, phần thân dưới của em từ từ tiến lại gần háng Vệ Nhiên rồi lắc nhẹ.

Vệ Nhiên ngửi thấy trong hơi thở thoang thoảng chút mùi hương của sữa, mùi thơm thanh khiết, cùng với Vệ Trạch có điểm tương đồng, nhìn như đang nhe răng múa vuốt, nhưng thực chất bên trong vẫn là một cái công tử nhỏ chưa hiểu sự đời.

Vệ Nhiên liếm liếm đầu núm vú, dùng sức mút mấy lần. Hai chân Vệ Trạch bỗng nhiên siết chặt, ôm lấy cổ hắn há miệng thở hổn hển, cuối cùng thì một ít sữa cũng chảy ra từ ngực em.

"Anh vẫn... Vẫn còn được mà..." Vệ Trạch cảm thấy thoải mái, ưỡn ngực mình vào vòng tay anh trai cọ cọ. "Anh mút nhiều hơn chút, tôi vẫn còn trướng."

"Tôi bảo gọi tôi là 'ca'." 

Vệ Nhiên ôm emthở dài.

"Ca." 

Cũng chỉ có mỗi lúc này Vệ Trạch mới miễn cưỡng kêu lên, nhờ Vệ Nhiên giúp mình bú sữa. 

Sau khi cảm giác ê ẩm sưng đau dần dịu đi, em liền cảm thấy dễ chịu một chút, cúi đầu tiến đến liếm lấy môi anh trai mình.

"Uống ngon sao?"

Vệ Nhiên quay đầu hôn lên môi Vệ Trạch, giữa môi và răng có mùi sữa thoang thoảng, tâm tình Vệ Trạch rất tốt, phút chốc còn nguyện ý hôn hắn một hồi, giống như là đã thay đổi thành một người khác. 

Vệ Nhiên cảm thấy có lẽ hắn chính là ham muốn chút dịu dàng này của em, làm thêm cái gì làm thêm bao nhiêu cũng đáng giá, nên trở tay ôm lấy Vệ Trạch, để em muốn làm gì thì hắn liền làm cái đó suốt một đêm.

Vệ Trạch cũng đơn thuần, sau khi tỉnh lại mới biết chắc chắn là anh trai mình cho mình uống thuốc kích sữa, em nhìn xuống vết đỏ trên ngực, tức giận đến mức hét toáng lên trong phòng. 

Nhưng Vệ Nhiên từ sáng sớm đã đi ra ngoài bàn việc làm ăn, em một bụng lửa giận không có chỗ trút, đành phải đến Thúy Điểu Các tìm phiền phức cho người khác.

Hoàn chương 3

Editor: Đời mình toàn tìm ra mấy bộ một chương bốn ngàn chữ... Bộ này xong rồi đang edit bộ khác cái quên đăng chương mới...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro