Chương 4: Phát hiện em trai bị đánh thuốc (H khai bao)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Tuệ Nghi

-

Tú bà tại Thúy Điểu Các là một người thông minh, thấy Vệ Trạch một mặt tức giận như vậy, liền trực tiếp cho em một gian phòng trống để ngủ, cũng không yêu cầu ai hầu hạ, chỉ bố trí hai người hầu lanh lợi thủ sẵn trước cửa phòng.

Bên trong phòng, Vệ Trạch nằm trên giường không ngừng lăn qua lộn lại, bực bội đến cực điểm, nghĩ đến Vệ Nhiên là tức, nhưng ngực lại sưng lên, chắc chắn là sau khi uống thuốc thì sữa liền chảy ra nhiều hơn.

"Khốn kiếp!"

Vệ Trạch tức đến nổ phổi, đập đập ván giường, giơ tay kéo một mảnh rèm che lớn rơi mất một đoạn.

Căn phòng trong Thúy Điểu Các không thông thoáng như phòng của Vệ gia, có lẽ là do đây nơi mua vui, giải trí đều quen với sự che che dấu dấu, cửa sổ duy nhất trên tường vẫn treo một mảnh rèm dày sắc tím đỏ.

Vệ Trạch liếc mắt nhìn, chán nản đến phát rồ, đá tung chiếc chăn mỏng trên giường xuống đất, đối diện cửa hét ầm lên.

"Đồ ngốc, các người không có mắt sao, sao còn không cho mang đá vào?"

Người sai vặt ngoài cửa khúm núm mà bỏ chạy, một lúc sau liền rón rén bước vào với một chậu nước đá lạnh trên tay, cúi đầu không dám nhìn Vệ Trạch trên giường, vừa bỏ chậu nước xuống liền ba chân bốn cẳng hùng hục bỏ chạy.

Ngược lại là tú bà ở phòng đối diện chủ động lớn tiếng bắt chuyện.

"Đi lấy nước cho ngài Vệ mau lên!"

Nhắc cũng khéo, hai người hầu này tuy thông minh nhưng lại không phải là người vẫn luôn hầu hạ Vệ Trạch trước đây, tuy biết có một vị thiếu gia đang nằm trong phòng, nhưng lại không biết bất cứ gì về sở thích của Vệ Trạch.

Mà, bên trong Thúy Điểu Các tiếng lóng nhiều vô số kể, lấy "uống nước" làm ví dụ. Đối với người bình thường, uống nước có nghĩa là uống trà, nhưng đối với bọn họ, nó lại có một ý nghĩa kiều diễm khác.

Vì vậy, hai người bọn họ tự cho là thông minh, đem ôm cho Vệ Trạch một bình nước có bỏ thêm "vật chất" vào, còn âm thầm đắc ý, cảm thấy được sau đó có thể sảng khoái nhận một món tiền thưởng thật hời từ vị công tử này, lại không biết rằng bản thân Vệ Trạch cũng bởi vì dục vọng mà nóng cháy muốn đốt người.

Ngực căng tức, bây giờ em còn đem nước uống cạn, sau khi uống xong, dục vọng đương nhiên là bữa bãi bỗng nổi lên tàn phá hết mọi ngóc ngách trong cơ thể.

Em nằm lỳ ở trên giường vặn vẹo uốn éo người một cách điên cuồng, trong lúc vô tình còn đem quần áo cởi bỏ hết.

Mặt khác, Vệ Nhiên từ sáng sớm đã đến công ty thương mại, sau khi đọc được mấy bức điện khẩn cấp thì nghỉ ngơi một lát, dự đoán Vệ Trạch sẽ chứng nào tật nấy không ở trường, nên lái xe một đường thẳng đến Thúy Điểu Các.

Vệ Nhiên cũng không phải khách hàng thân thiết, ngay cả tú bà khi nhìn thấy hắn cũng phải suy nghĩ hồi lâu mới để lộ một mặt đầy ý cười, nói.

"Thật là khách quý."

"Vệ Trạch đâu?"

Vệ Nhiên ngại mùi phấn son trên người tú bà, không chờ câu trả lời đã nhìu chặt mày đi lên lầu.

"Đến đây bao lâu rồi?"

Tú bà trợn mắt, do dự, giả vờ nhớ ra.

"Vệ nhị thiếu gia? Hôm nay ngài ấy có tới sao? Sao tôi không thấy nhỉ?"

Bước chân Vệ Nhiên hơi khựng lại, lấy trong tay ra mấy tờ tiền ném vào tay tú bà, nhưng tú bà lại bối rối không biết có nên nhận hay không.

Trong thành mọi người đều biết danh tiếng của nhà họ Vệ, chuyện kế thừa gia nghiệp nhỏ nhặt tự nhiên trở thành đề tài bàn tán trong mỗi gia đình. Điều đáng kinh ngạc là người này lại quay lại tranh giành tài sản của gia đình với Vệ Trạch.

Tú bà là người từng trải, bà hiểu những thiếu gia nhà giàu đến Thúy Điểu Các để vui chơi chắc hẳn có tình hình gia đình rất bừa bộn, nếu đắc tội ai thì đều phải trả giá. Bà nhất thời không nhìn ra cái gì, nhưng nếu giờ bà thu tiền vào xong sau này bị tính sổ, mười cái Thúy Điểu Các cũng chẳng đủ chứ đùa.

Vệ Nhiên theo đoàn lữ hành chạy ba năm, là người sống rất có mưu mô, đương nhiên hiểu được vị phu nhân này đang lo lắng điều gì, hơi đẩy kính trên sống mũi lên, bình tĩnh nói.

"Tôi không có nhiều kiên nhẫn như vậy."

"Ngài thật đúng là làm khó tôi..."

Tú bà phu nhân sợ đến toát mồ hôi lạnh, nắm chặt chiếc khăn tay dính đầy bột phấn, cố gắng trì hoãn thời gian.

"Để tôi suy nghĩ lại một chút xem..."

Vệ Nhiên khoanh tay đứng tựa vào cầu thang một bên hừ nhẹ một bên xắn tay áo lên nhìn đồng hồ đeo trên cổ tay.

"Nghe nói hợp đồng thuê đất của Thúy Điểu Các bà đây sắp hết hạn?"

Tú bà đột nhiên ũ rũ, yếu ớt giơ tay chỉ về phía căn phòng ở cuối hành lang, run rẩy cầu xin.

"Gia, chúng tôi làm ăn cũng không dễ dàng gì."

Vệ Nhiên vốn dĩ cũng không muốn dây dưa rắc rối, nếu tú bà đã để hắn cho hắn bậc thang, hắn dĩ nhiên liền thuận theo đi xuống, còn vui vẻ nói.

"Phải a, không dễ dàng gì."

Nói đoạn, hắn nhấc chân đi về phía căn phòng do tú bà mới chỉ.

Vừa đến gần, hắn nhìn thấy hai người sai vặt đang dúm dó tụm đầu lại với nhau cười cợt một cách ranh mãnh, trong lòng không khỏi cảm thấy có gì đó kì quặc, liền túm lấy một người trong số họ và hỏi.

"Các người đang làm gì ở đây?"

Nhìn thấy Vệ Nhiên ăn mặc chỉnh tề, họ cũng không dám lơ ​​là thất lễ.

"Gia, ngài tới chơi ạ?"

"Trong phòng này là ai?" Vệ Nhiên hơi nheo mắt, làm bộ tùy ý hỏi. "Nghe đâu là Vệ nhị thiếu gia?"

"Này á, ngài là bạn của Vệ nhị thiếu gia sao?"

Tên sai vặt nghe vậy lập tức đi tới trước mặt Vệ Nhiên cười nịnh nọt.

"Gia, ngài đến thật không đúng lúc."

Vệ Nhiên nghe xong, chỉ cảm thấy trong đầu như có dây cung 'ba' một tiếng đứt đoạn mất, còn cho rằng Vệ Trạch là đang cùng người khác thân mật ở bên trong, không nói hai lời liền nhấc chân hướng vào bên trong xông tới.

Người sai vặt tưởng Vệ Nhiên là cùng hội công tử đến chơi với Vệ Trạch nên đương nhiên thức thời không giơ tay ngăn cản, lại tự cho là thông minh mà giúp khóa cửa cho bọn họ.

Vệ Nhiên vừa mở cửa ra liền trợn tròn mắt.

Hắn nhìn thấy Vệ Trạch trần truồng uốn éo trên giường, mùi dâm dục ngọt ngào cùng mùi sữa dính nị hòa quyện đen xen vào lẫn nhau, nhuốm tới chỗ hắn ngay lập tức khiến hắn hưng phấn đến tột độ.

"Ca?"

Ý thức của Vệ Trạch lúc này đã ảm đạm, em mơ hồ nhìn thấy bóng dáng Vệ Nhiên, trong đầu chỉ nghĩ đến cảnh anh trai bú sữa cho mình đêm qua, liền lảo đảo nhào tới lồng ngực Vệ Nhiên.

"Ca, giúp em một chút..."

Vệ Nhiên ôm lấy Vệ Trạch trần trụi trơn nhẵn, bất lực nhìn em xoa sữa lên bộ âu phục đang mặc trên người mình, giương mắt thật nhanh chóng quét qua căn phòng trống, cuối cùng ánh nhìn tập trung tụ vào ấm trà bên cạnh bàn.

Vệ Nhiên hắn tuy không đến những nơi này để mua vui, nhưng lại biết hết các loại thủ đoạn để bỏ thuốc, tự nhiên cũng hiểu ra Vệ Trạch em trai mình là đang vô tình uống phải thứ nước có thành phần "bất hảo" đó, nhất thời vừa tức giận vừa buồn cười.

Thủ đoạn như vậy thật hèn hạ, nhưng cũng chỉ có Vệ Trạch mới đủ ngốc mà mắc phải.

"Ca..."

Vệ Trạch nào đã từng uống qua loại thuốc này bao giờ, liền bị đốt nóng đến mức hốt hoảng hoang mang.

"Ca, em khó chịu quá..."

Nói xong, em vừa khóc vừa níu lấy quần áo của anh trai hòng muốn cởi nó ra, đẩy Vệ Nhiên tới ghế tựa ngồi xuống, vừa tự mình ngồi lên vừa nói.

"Ca ca tốt, mau... Mau giúp em hút một cái."

Vệ Trạch là một song nhi, sau khi bị đánh thuốc, hậu huyệt nơi đó hoàn toàn không có cách nào nhịn được, ướt át tới không thể không chạm vào, ngực liên tục tràn ra sữa, nhưng lại không thoải mái như lúc Vệ Nhiên giúp đỡ hút ra.

"Em bao nhiêu tuổi, uống nước còn không biết suy nghĩ cẩn thận." Vệ Nhiên tháo kính mắt trên mặt xuống vùi đầu vào ngực em, bực bội đánh mạnh vào mông Vệ Trạch. "Tôi không đến thì ai giúp em?"

Vệ Trạch bị đánh đến mềm nhũn cả người, ôm lấy đầu Vệ Nhiên oa oa hô lớn.

"Ca ca, ca ca tốt, anh mau giúp tôi..." 

Sau khi Vệ Trạch nói xong liền khiến hắn đầu hàng chịu thua, giọng nói em mềm mại lả lướt, làm hắn chỉ muốn một phát hôn thật mạnh lên miệng em. 

Thời điểm miệng hắn mút lấy một bên nhũ ngực, nhịn không được dùng hàm răng đay nghiến thịt ngực non mềm. Lòng bàn tay cũng vuốt ve qua lại trên đôi gò bồng ướt đẫm của Vệ Trạch, đầu ngón tay dính đầy nước dâm sền sệt.

"Ca, tôi ngứa..." 

Cơn đau ở ngực Vệ Trạch đã dịu đi một chút, nhưng phần dưới lại ngứa ngáy không thôi. Em theo bản năng cong eo, như có như không xoa xoa tính khí sưng tấy giữa háng anh trai. 

"Anh có thể sờ giúp tôi được không?"

Vệ Nhiên vừa nghe xong, tưởng chừng như có một luồng điện chạy xuyên qua cơ thể hắn, liền ngay lập tức dùng lòng bàn tay mình ấn Vệ Trạch sát vào lòng, tính khí nóng bỏng của hắn xuyên qua quần ép vào hoa huyệt Vệ Trạch. 

Vệ Trạch đầu tiên là hài lòng thở dốc, sau đó không kiên nhẫn khó nhịn được uốn éo eo.

"Ca, tôi muốn ca ca sờ..."

"Em có biết em đang nói cái gì không?" Thanh âm Vệ Nhiên có chút khàn khàn, ôm lấy Vệ Trạch đi tới bên giường. "Tôi là ca ca của em."

Giờ phút này Vệ Trạch bị dục vọng mê hoặc, nào thèm để ý là ai đang ôm mình, chỉ dùng sức húc mạnh vào trong ngực vệ Nhiên, nói bậy.

"Ngứa quá... Ca, ca ca ơi, anh mau đâm vào đi..."

Vệ Nhiên không nghe được đáp án mình muốn, lập tức đặt Vệ Trạch vào lòng, giơ tay đánh vào mông em mấy cái.

"Lời này ai dạy em?"

Vệ Trạch kinh hãi đến ôm lấy đùi ca ca, lại bị đánh đến có cảm giác, liền nâng mông lên bắt đầu dẫy nẫy.

"Muốn anh đi vào... Tôi muốn anh đi vào!"

"Học toàn cái không tốt." 

Vệ Nhiên tức giận, tuy rằng đã thèm muốn thân thể Vệ Trạch từ lâu, nhưng nghe được những lời vô nghĩa như vậy từ em, hắn vẫn cực kỳ tức giận. 

"Mỗi ngày trốn học, bây giờ còn dám nói mấy câu như thế à."

Thân thể Vệ Trạch cảm thấy khó chịu, hoa huyệt ngứa đến mức nhịn không được thêm nữa, nhưng anh trai chỉ biết đánh, còn không thèm chạm vào hai mép hoa đầy nước dâm đang nhỏ giọt của em, nên cuối cùng em chỉ đành khó chịu mà nằm nhoài lên đáy quần gồ to của Vệ Nhiên nhỏ giọng khóc lóc chửi bới.

"Ca, ca không được thật sao?" Vệ Trạch đưa tay sờ dương vật của anh trai, tức giận nói. "Không bằng tôi đi tìm cho anh... một ít thuốc, để anh có thể đụ tôi, được không?"

"Còn biết bỏ thuốc người khác sao?"

Vệ Nhiên bực mình đến mức chỉ biết bật cười thật to, kéo eo đánh vào mông vệ Trạch, lần này hắn thật sự dùng lực nhiều hơn một chút, đánh xong phải rất lâu sau em mới bình tĩnh lại.

"Đồ khốn..." Vệ Trạch vặn vẹo eo giãy dụa,. "Ca... Dù thân thể có bệnh cũng thì lấy tay giúp tôi cũng được..."

"Còn dám nói tôi bệnh?" 

Vệ Nhiên lại giả vờ thủ thế muốn đánh em. 

Vệ Trạch bỏ cuộc, nằm trên giường chổng mông lên, dùng đầu ngón tay run rẩy mở ra bông hoa đang không ngừng phun nước.

"Nếu không bệnh thì cho vào... Cho vào vẫn mềm thì đi uống thuốc!" 

Bàn tay Vệ Nhiên giơ cao mấy lần kết cục cũng không rơi xuống, cuối cùng ngược lại hắn phải thoả hiệp cởi sạch quần áo đem ôm Vệ Trạch vào trong lòng.

"Nếu không đụ em, chắc cả đời này em đều nghĩ tôi không được."

Vệ Trạch mặt điếc tai ngơ, em vừa rồi mới nhìn thấy dương vật màu tím đen hung hãn giữa háng anh trai, trong lòng vui thích, tiểu huyệt cũng nhịn không được thèm ăn mà chảy đầy nước miếng. 

Thật là nóng bỏng, hai đùi em cọ xát vào nhau, nước dâm chảy hết ra giường, dương vật của Vệ Nhiên bị em nắm lấy cầm đặt ngoan bên cạnh bông hoa nhỏ. 

Hai miếng thịt mềm bị ép phẳng lì, nước dâm một luồng lại một luồng trào ra.

"Ca..." 

Vệ Trạch khao khát nhìn anh trai mình, điều này khiến Vệ Nhiên nhớ đến ánh mắt của Vệ Trạch khi còn nhỏ lúc muốn thứ gì đó phải là của riêng mình, với ánh mắt đầy nước mắt và giả bộ ngây thơ. 

Vệ Nhiên vẫn luôn mềm lòng với Vệ Trạch, lần này cũng không ngoại lệ, hắn lập tức ôm mông Vệ Trạch hướng dương vật mình đẩy tiến vào.

"Ca... Ca, ưm...!" 

Lúc mới đầu, Vệ Trạch vẫn còn sung sướng mà rên rỉ dâm đãng, đợi tới khi Vệ Nhiên điên cuồng đẩy mạnh, Vệ Trạch mới hoảng sợ hoàn hồn. 

"Ca... ca ca tốt, ưm anh, cầu anh, a nhẹ chút..."

Trên trán Vệ Nhiên phủ một lớp mồ hôi, trên lưng cũng đầy mồ hôi. 

Đây là lần đầu tiên Vệ Trạch làm tình, hắn căn bản không dám dùng sức, chỉ sợ làm Vệ Trạch bị thương, vì vậy hắn đành thúc chậm lại và đâm nhẹ gây rối liên tục mấy lần.

Hoa huyệt khát nước của Vệ Trạch phun ra càng nhiều nước dâm ấm áp, trong tròng mắt rưng rưng lệ nhéo nhéo cổ anh trai mình.

"Anh có biết làm không? Không được... Tôi đi tìm người khác..."

"Tôi chưa từng thấy ai có cái miệng tiện như em." Vệ Nhiên cau mày tức giận, kéo hai chân đang khua khoắng của Vệ Trạch thúc hông đẩy mạnh vào. "Đừng lộn xộn!"

"A ưm, đừng... đừng động!"

"Tôi không động, em lại làm tới!" 

Vệ Trạch lớn tiếng rên lên, ôm lấy eo Vệ Nhiên khóc nức nở.

"Anh... Anh đúng là không được... Anh vẫn là nên nhanh đi uống thuốc đi..."

Vệ Nhiên vừa nghe vậy, vốn đã tức giận nay còn tức giận hơn, đưa tay ôm lấy Vệ Trạch thuận thế ngã xuống giường, liều mạng mà đẩy vào, cảm thấy dái tai đều đau nhức, mà Vệ Trạch bên dưới cũng run lên như điên. 

Trên môi em vẫn còn vết máu từ lúc cắn tai Vệ Nhiên, dưới thân cũng có đầy dâm dịch trộn lẫn máu, mặt em tái nhợt đi vì đau.

"Tôi có được không?" Vệ Nhiên nhéo cằm em hỏi. "Nhìn cho rõ ràng, ai đang đụ em."

Vệ Trạch đau đến gần như ngất đi, em dang hai chân ra, liều mạng lắc đầu.

"Ca... Ca, anh làm tôi đau..."

"Tôi sẽ cho em biết tôi có được hay không." 

Vệ Nhiên nhìn thấy vết máu giữa hai đùi em cũng có chút mềm lòng, đầu tiên là ôm lấy em hôn hôn thơm thơm mãi một hồi, chờ tới lúc cảm thấy em không còn run rẩy như trước nữa mới liền nghiến răng nghiến lợi rút tính cụ ra khỏi hoa huyệt, sau đó lại đầu vào ngậm lấy nhũ ngực sưng tấy hút vào miệng, đồng thời bên dưới cũng thô bạo lần thứ hai cắm đi vào.

Vệ Trạch vẫn cảm thấy đau, thậm chí không còn sức lực để nói chuyện, em nhẹ nhàng ngã xuống giường, lắc lư theo lực đẩy của anh trai, đôi chân thỉnh thoảng co giật, những ngón chân trắng nõn mềm mại căng cứng hoàn toàn chưa buông lỏng, hoa huyệt đã ùng ục trào nước thêm lần nữa, tính khí nhỏ nhắn cũng bắn ra.

"Còn dám nói tôi không được?" Vệ Nhiên sờ sờ vết trắng đục trên eo và bụng em, nhướng mày cười nói. "Ra nhiều như vậy, hình như rất thoải mái."

Vệ Trạch chớp mắt một cái, nước mắt liền rơi xuống trên gò má, khiến Vệ Nhiên sửng sốt một chút, giơ tay lau nước mắt cho em. 

"Rất đau sao?"

Những lời này vừa ra khỏi miệng hắn, Vệ Trạch đã không còn khống chế được, ôm lấy cổ anh trai mình khóc đến không ra hơi, trong miệng câu được câu mất mắng: "Ca ca đâm tôi bị thương rồi."

Vệ Nhiên lập tức không dám động đậy, vùi cây đàn bầu vào trong bông hoa mềm mại, do dự không tiến lên.

"Ai bảo em miệng tiện?"

"Anh... Anh nếu không biết nhét vào thì đừng nhét vào..." 

Dương vật của Vệ Trạch chứa bên trong hoa huyệt non nớt của em giống như một thứ dụng cụ làm bằng sắt hàn, khiến em đau như bị xẻ làm đôi, không kiềm chế được mà mắng. 

"Đau quá, đâm hỏng tôi..."

Vệ Nhiên tự biết mình sai, hắn chưa bao giờ thân cận với người khác nên đương nhiên không biết cẩn thận lúc phá thân song nhi, mới vừa rồi còn bị Vệ Trạch làm cho tức giận đến mất đi lý trí. 

Lúc bấy giờ nhìn thấy vết máu trên ga trải giường, hắn đau lòng kiềm không xuể vỗ nhẹ vào lưng Vệ Trạch, cố gắng an ủi em. 

Cũng may là Vệ Trạch bị hạ thuốc, cơn đau còn không có kéo dài lâu, em đã bị Vệ Nhiên gợi lại cơn hứng tình bởi bàn tay đặt trên eo.

Trong hoa huyệt tràn ra nước cùng vết máu, những cái đâm nhợt nhạt cũng không thể thỏa mãn em. Bởi vậy em liền tiến đến ghé vào tai anh trai, dính dính nhớp nhớp buông lời oán giận.

"Ca ca tốt, anh có thể xoa xoa cho tôi..."

Hơi thở của Vệ Nhiên hoàn toàn hỗn loạn, đem đặt một chân của Vệ Trạch gác ở trên vai điên cuồng đẩy mạnh vài lần, đặt quy đầu sưng to đè ở nơi sâu nhất trong tiểu huyệt, đem khối thịt huyệt mềm mại này mài đến nhu nhuyễn nóng bỏng, chất lỏng tình ái sền sệt thuận theo bắp đùi chảy ra, để lại vết lốm đốm trên ga trải giường nhăn tít.

"Ca... Ưm" Vệ Trạch đột nhiên ưỡn cao hông, đầu ngón tay bấm vào trong da thịt Vệ Nhiên. "Ca!" 

Giọng nói em tràn đầy hoảng sợ, thứ nhất là tác dụng của thuốc dần dần tiêu tán sau khi đánh phá thân, thứ hai là Vệ Nhiên đánh bậy đánh bạ mà tình cờ đâm vào phần mẫn cảm nhất của hoa huyệt.

Vệ Trạch ngơ ngác mà nằm, tay anh trai lôi lôi kéo kéo, nhéo vào viên thịt mềm mại ở miệng hoa huyệt, dục vọng bùng lên ở thắt lưng và bụng em như ngọn lửa thảo nguyên, nhưng người đẩy em đến đỉnh điểm dục vọng không ai khác chính là anh trai có liên hệ máu mủ. 

Trong mắt Vệ Trạch càng có nhiều nước mắt, em muốn mắng ca ca, nhưng khóe miệng chỉ cứ phát ra những tiếng rên rỉ khàn khàn,  mà Vệ Nhiên thì từ lâu đã đắm chìm trong dục vọng, cứ vùi đầu đâm vào huyệt em, dục căn nóng bỏng xông trong hoa huyệt Vệ Trạch không kiêng kị gì mà rong ruổi.

Tâm lý Vệ Trạch tràn ngập xấu hổ khi kết thân với anh trai mình. Việc phá bỏ mối quan hệ cấm kỵ này vừa mới lạ vừa vi diệu đối với em, vốn là anh em, lẽ ra mối quan hệ của họ phải thân thiết, nhưng nếu thân thiết theo cách như vậy, theo mức độ như vậy... 

Vệ Trạch đột nhiên ngước cổ ngẩng đầu kêu lên sợ hãi. 

Vệ Nhiên điên cuồng thúc mạnh hơn mười mấy lần, ép em cho lên đỉnh, nước ấm từ sâu trong âm đạo phun ra, khiến Vệ Nhiên ồ ồ thở dốc.

"Ca..." Vệ Trạch nhẹ nhàng mềm nhũn ngã xuống giường, đầu ngón tay vuốt ve gò má Vệ Nhiên. "Tôi là... Tôi là em trai của anh..."

Vệ Nhiên đi theo ngón tay của em, hôn lên tỏ vẻ không phản đối.

"Vậy thì sao?"

Vệ Trạch giống như là bị thái đọ của anh trai dọa sợ, mãi đến tận khi một lần nữa em bị đè lên giường và đụ thật mạnh mới muộn màng phản ứng lại.

"Anh... có phải anh sớm đã muốn a..."

Còn chưa nói xong, lời nói của em đã hóa thành những tiếng thở dốc khó nhịn, Vệ Nhiên phủ phục ở trên người em cùng em mười ngón tay bện chặt.

Ham muốn chinh phục bẩm sinh và ẩn giấu từ lâu của Vệ Nhiên khiến Vệ Trạch run lên vì sợ hãi.

Vệ Nhiên dường như đã giấu đi mọi khía cạnh của mình, và chỉ khi họ khỏa thân, nói cách khác là khi Vệ Trạch bị người anh trai đã bỏ nhà đi được ba năm của mình phá thân, em mới chợt nhận ra rằng đây là một người đầy tham vọng đến nhường nào.

Khoảnh khắc Vệ Trạch nhận ra điều này, em nghiễm nhiên đã trở thành một món đồ riêng của Vệ Nhiên mất rồi.

"Ca..."

Hoa huyệt của Vệ Trạch vì những cú va chạm kịch liệt lại nóng bỏng của Vệ Nhiên mà dần dần đỏ bừng rồi trở nên sưng to, bên dưới em không còn có thể cho ra bất kỳ thứ gì nữa, chỉ có thể run rẩy tiếp nhận từng đợt lại từng đợt tác động liên tục của anh trai.

"Ca, ưm anh, anh nhẹ chút a..."

Động tác dưới hông Vệ Nhiên đột ngột ngừng lại, đầu ngón tay vuốt ve núm vú tràn ra sữa của Vệ Trạch, liếm khóe môi nói nốt điều hắn còn chưa kịp nói.

"Tôi đã muốn đụ em từ lâu rồi."

Vệ Trạch có chút nói dối, cắn môi cười khổ.

"Khốn kiếp... Tôi là em trai anh."

Vệ Nhiên đẩy mạnh, dùng đỉnh quy đầu thô cứng chọc mở cổ tử cung, đưa nó vào bên trong khoang tử cung mềm mại.

"Đúng vậy, tôi chỉ muốn đụ em thôi. Cho dù coi như em là em trai tôi, tôi vẫn muốn đụ em.

"Anh... Anh a ưm..."

Vệ Trạch nghe vậy vừa xấu hổ vừa tức giận, nhưng Vệ Nhiên lại ngang nhiên nắm lấy đầu vú em, hung hăng tàn nhẫn nhào nặn khiến em lập tức hét lên, vặn vẹo thân thể, hai chân theo bản năng mở lớn hơn, hoa huyệt bị xuyên qua thêm mấy chục lần, em ngơ ngác tiếp nhận, nhìn dòng sữa loãng trượt xuống bộ ngực sưng to, bị Vệ Nhiên chớp thời cơ chậm rãi liếm láp.

"Anh không cảm thấy buồn nôn sao?"

Vệ Nhiên liếm sữa xong, quay sang miệng Vệ Trạch, kỳ quái là không cảm nhận được em có chút phản kháng nào. 

Vệ Trạch rũ tầm mắt xuống, có lẽ tác dụng của thuốc đại khái đã hoàn toàn mất đi. Tuy rằng người bị Vệ Nhiên làm cho ướt đẫm, nhưng trong đầu em giờ phút này lại có điểm rõ ràng hơn.

"Nếu không để tôi đụ... Lẽ nào em muốn lấy chồng để người khác đụ sao?" Vệ Nhiên hiểu ý cười cười. "Em có thể tiếp nhận tôi sao?"

"Dù sao cũng tốt hơn những người khác." Vệ Trạch thở hổn hển, ấn tay anh trai bên cạnh hoa huyệt. "Ca, lại giúp em xoa lại đi..."

Khi Vệ Trạch mở miệng gọi 'ca' trên giường, em luôn cư xử có chút ngoan ngoãn, khác xa với vẻ ngoài kiêu ngạo thường ngày, nhưng Vệ Nhiên cố tình lại dính chưởng chiêu này, liền dùng ngón tay nhéo vào hột le mềm mại rồi kéo ra, cắm tính khí trướng to đỉnh lộng qua lại bên trong bông hoa, mỗi lần cắm vào rất sâu, như thể Vệ Trạch sắp bị một cỗ mãnh liệt nhẫn nại quyết tâm đâm vào.

"Anh... Anh nhiều năm như vậy vẫn luôn giả vờ sao?" Vệ Trạch câu lây cổ anh trai, nghiêng người liếm tai hắn. "Rõ ràng... rõ ràng là anh có thể đoạt được tài sản của gia tộc..."

"Tôi muốn tài sản của gia tộc làm gì?" Vệ Nhiên ôm em. "Tôi muốn bắn vào."

Vệ Trạch nhất thời chưa kịp phản ứng, mãi đến khi anh trai dùng sức dang rộng hai chân, em mới hoảng hốt giãy giụa. 

"Không... không được..."

"Không được?" Vệ Nhiên nghieng người đặt Vệ Trạch ở trên người, hung hăng đâm ở bên trong, đến khi ánh mắt em hơi tan rã mới nói tiếp. "Nếu không cho em ăn đủ no, lần sau em sẽ lại nói tôi không được."

Vệ Trạch che mắt, lắc đầu, mơ hồ cầu xin.

"Hảo ca ca, lần này anh tha cho tôi đi đi..."

Vệ Nhiên ôm người từ trên giường vào trong lòng, không nói một lời, nâng mông ướt át thúc đẩy lên xuống, Vệ Trạch không thể ngồi yên, loạng choạng như sắp ngã xuống giường.

Em được anh trai ôm chặt trong vòng tay vững chắc, ý thức em mơ hồ như đang ở trong một giấc mơ. Nỗi đau và cảm xúc đã biến mất, chỉ còn lại một khuôn mặt rất giống với em trước mặt.

Vệ Trạch đần độn cười rộ lên ngu ngốc, nhào tới khóe miệng Vệ Nhiên.

"Ca..."

"Em có bằng lòng cho tôi bắn không?"

Vệ Nhiên một bên vừa thúc hông một bên vừa xoa bộ ngực sưng trướng của em.

"Ca, cho em ăn đi..." Vệ Trạch rã rời vòng tay qua cổ Vệ Nhiên, run rẩy dùng huyệt nhỏ nóng bỏng cắn lấy dương vật hùng tráng của anh trai mình. "Bắn vào, bắn hết cho em..."

Vệ Nhiên hài lòng cắn núm vú Vệ Trạch, bất chấp tất cả bắt đầu đụ em thật mạnh.

Đây cũng là lần đầu tiên của hắn, không kể nặng nhẹ, cũng không thể kiềm chế ham muốn tình dục của mình. 

Những tiếng cọt kẹt phát ra từ tấm ván giường bị lấn át bởi tiếng kêu rên, Vệ Trạch bị đâm đến mức bật khóc và đạt cực khoái mấy lần, cuối cùng không chịu nổi nữa mà bất tỉnh, mềm nhũn nằm nhoài trong ngực anh trai không phát ra thêm một tiếng động nào.

Mà lúc này trùng hợp Vệ Nhiên cũng bắn đi ra, một dòng chất lỏng màu trắng trào ra đánh cho cả người Vệ Trạch toàn thân co giật, tỉnh dậy, ngây người nhìn lên trần nhà, mãi cho đến khi anh trai bắn xong, thở gấp tựa trên người của em, em mới khàn cổ họng tự lẩm bẩm.

"Ca, kỹ thuật của anh thật tệ hại..."

Hoàn chương 4

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro