Chương 5: Nửa đêm leo lên giường em trai (H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Tuệ Nghi

-

Vệ Nhiên nghe đến lời này thì hơi ngạc nhiên nhưng cũng không phản bác lời em nói, lại chờ lúc Vệ Trạch ngửa cổ rên rỉ, hắn liền cắm dương vật chôn thật sâu tiến vào hoa huyệt, mài đầu dương vật khổng lồ vào cửa tử cung.

"Ca ưm..." Vệ Trạch đưa tay đẩy hông Vệ Trạch ra khỏi giữa hai chân em. " Lấy nó ra..."

"Tôi tệ?" Vệ Nhiên cắn lấy hầu kết của Vệ Trạch, cười rộ. "Cái miếng của em đúng là của nợ."

Vệ Trạch dưới nằm dưới thân hắn phí công giãy dụa mấy lần, bỗng nhiên hoảng sợ hét to.

"Vệ Nhiên!"

Vệ Nhiên nheo mắt kề cận em, thân dưới khẽ rung động, tiếng nước lọp bọp sền sệt dần dần tràn ngập trong không khí, đáy mắt Vệ Trạch dâng lên hơi nước, tiếng thở dốc bên trong còn kèm theo chút nức nở.

"Ca... A, hưm... Dừng lại. Chỗ đó, đừng bắn--..."

Vệ Nhiên chưa từng thấy qua dáng vẻ Vệ Trạch khuất phục như vậy, đột nhiên có chút kinh ngạc, nhưng hắn vẫn tiếp tục đục nghiến hồi lâu, đem hai mép cánh hoa dần chuyển sang một mảnh đỏ bừng, cuối cùng mới nhịn không được rút ra bắn ở bên ngoài, để cho miệng huyệt Vệ Trạch khi chạm vào là dính đầy tinh dịch trắng đục ngầu của hắn.

"Ca, đau quá..."

Vệ Trạch vừa khóc vừa bấm móng tay ghim vào vai anh trai.

Tâm lý oan ức trong lòng khiến sự bất bình của em đồng loạt bùng phát. 

Những ngày này, em không chỉ lo lắng Vệ Nhiên sẽ tranh giành tài sản gia đình với em, còn lo lắng bị hắn dùng thân phận song nhi để áp chế, suốt ngày lo lắng đề phòng, vậy cho nên hiện tại thân thể em theo đó liền suy sụp, vô cùng sợ hãi Vệ Nhiên bước kế tiếp sẽ đuổi em ra khỏi nhà rồi tùy tiện gả em cho người khác.

"Còn không phải do em miệng tiện?" Vệ Nhiên vội vã ôm người vào lòng, dỗ dành. "Còn đau không?"

"Hư... Đau quá..." Vệ Trạch run rẩy thút thít, trên mông tràn đầy những vết hồng dâm mỹ, bắp đùi dính vệt máu chưa khô, trong miệng không ngừng hung hăng lẩm bẩm. "Ca ca là cái đồ tệ hại."

"Miệng nợ."

Vệ Nhiên không dám bắt nạt em thêm nữa, nhưng nghe được lời này bản thân hắn lại cảm thấy có chút không vui.

"Tệ hại chính là tệ hại..." Vệ Trạch chán nản cúi thấp đầu, nhìn bông hoa sưng đỏ của mình mà nước mắt lại rơi xuống. "Tôi xem, tôi xem song nhi bên trong Thúy Điểu Các sẽ không chảy máu."

Vệ Nhiên ôm em trong lòng, trầm mặc chốc lát, không nhịn được đem người ôm lên trên đùi đánh một phát.

"Phá gia chi tử, còn nhìn người khác làm?"

Vệ Trạch ngẩn người, cái mông đỏ bừng của em bị đánh bắt đầu nóng rát, lan đến tận rìa hoa huyệt, trêu cho một ít nước từ bên trong huyệt đạo trào ra, nhỏ xuống đùi Vệ Nhiên.

"Ba năm trước, so với bây giờ cư xử tốt hơn nhiều."

Vệ Nhiên thấy Vệ Trạch bị hắn đánh mấy cái cũng không có phản ứng gì, liền ôm em vào ngực lần nữa, thoáng thấy em hai mắt đỏ bừng, không đành lòng.

"Đừng đến những nơi này nữa, học thói hư tật xấu."

"...Ai cần anh lo."

Vệ Trạch khàn giọng nói nhỏ, sợ Vệ Nhiên lại đánh mình nên liều chết ôm chặt lấy bàn tay anh trai, hướng tới hoa huyệt ấn ấn.

"Ca... Xoa xoa lại lần nữa, ngứa..."

Vệ Nhiên vậy mà thật sự đưa tay ra giúp em xoa xoa, đầu ngón tay lướt qua hai mép cánh hoa đỏ thẫm, lảng vảng quanh những đường rãnh trơn trượt. 

Vệ Trạch nằm ngoan trong vòng tay Vệ Nhiên thở hổn hển, hoa huyệt sưng đỏ tê dại, tuy rằng không ăn được tính cụ thô to, nhưng ngón tay lại trêu chọc với nhịp điệu vừa đúng, vì vậy em liền chủ động tiến đến trước mặt anh trai.

"Ca, hôn tôi..."

Vệ Nhiên nghiêng đầu hôn lên môi Vệ Trạch, nhìn chăm chú hình bóng mi mắt em hạ xuống, ngón tay cố ý tìm kiếm phần lõi mềm mại của bông hoa mà ấn vào, khiến cơ thể em run lên bần bật trong giây lát, hô hấp rối loạn, dây dưa môi lưỡi đến phút cuối cùng.

Chờ khi hắn tiện đà kéo hột le ra bên ngoài thêm một chút, dâm thủy cũng ào ào phun ra bắn ướt tay.

Đương nhiên Vệ Nhiên vẫn thoải mái liếm đi chất lỏng ngọt ngào trước mặt Vệ Trạch, thể hiện sự chiếm hữu trước mặt em không chút kiêng dè.

"Ca, anh lại định cắm tôi nữa à?"

Vệ Trạch mệt mỏi nằm trên giường cuộn tròn thành quả bóng, buồn ngủ. Vệ Nhiên theo em nằm xuống, vòng tay ôm lấy eo em, không chút nghĩ ngợi gật đầu.

"Tôi đương nhiên là muốn cắm em."

Vệ Trạch nhẹ nhàng nói "Ồ" một tiếng, nửa ngày không nói tiếng nào, chầm chậm hồi phục dùng hết sức bình sinh lao tới cánh tay của anh trai cắn một ngụm thật mạnh.

"Anh là đồ khốn!"

Lông mày Vệ Nhiên khẽ cau lại, nhéo lấy cằm Vệ Trạch kéo em ra, thuận tiện nhìn vết máu hình hàm răng trên cẳng tay mình với vẻ buồn cười.

"Không biết học hay, còn sức lại làm thêm một lần?"

Cả người Vệ Trạch cứng đờ, bất giác cọ mông vào thành giường, nhưng ngoài miệng vẫn không chịu thừa nhận thua.

"Dù sao kỹ thuật cũng tệ hại, làm nữa thì làm nữa sợ cái gì?"

"Cho em miệng nợ."

Vệ Nhiên giơ tay lên làm dáng muốn đánh đòn. Hai mắt Vệ Trạch đỏ bừng, ôm lấy anh trai mình chui vào trong ngực hắn, ồn ào hô lớn.

"Ca ca, em đau."

Vệ Nhiên biết rõ Vệ Trạch đây là đang giả vờ, nhưng vẫn không xuống tay được, ngược lại còn phải giúp em xoa xoa cái eo bủn rủn, xoa một hồi lại cảm thấy cổ mình cũng đau.

"Đáng lẽ tôi không nên để anh vào nhà." Vệ Trạch cay đắng phàn nàn, liếm liếm khóe miệng vết máu. "Đồ khốn nạn..."

"Em thật sự đã lành sẹo quên đau rồi à?" Vệ Nhiên giơ tay chạm vào cái cổ đầy máu tươi của mình. "Em thực sự cho rằng tôi không dám đụ em lần nữa à?"

Vệ Trạch lén lút liếc nhìn phần thân dưới của anh trai, lúc nhìn thấy vật thể này vẫn to dài và còn cương cứng, em lập tức rũ người, ôm chặt lấy cánh tay Vệ Nhiên làm phiền.

"Ca, đều cương lên hết rồi."

Vệ Nhiên xoay người nằm ngửa trên giường, đầu gối lên cánh tay cười cười, cảm thấy bộ dáng chịu thua của Vệ Trạch đặc biệt đa dạng, giống như một con hổ con nghiến răng nghiến lợi, nhưng lại cũng trông đáng yêu đến mức khiến người ta không khỏi muốn bắt nạt, vậy nên hắn liền duỗi một cánh tay ra để Vệ Trạch gối vào.

Vệ Trạch ngược lại cũng thức thời, bé ngoan lại gần dán vào thân thể anh trai mà ngủ, cũng không dám cử động nhiều, tựa hồ là bị chịch đến sợ. 

Mà Vệ Trạch rốt cuộc cũng không phải là người an phận, ngủ không bao lâu thì lại lặng lẽ nhổm dậy đến trước  anh trai.

"Ca, anh tỉnh chưa?"

Vệ Nhiên thấp giọng đáp mộ tiếng, đưa tay sờ sờ đầu Vệ Trạch.

"Nếu cha muốn anh lấy vợ thì sao bây giờ?"

Vệ Trạch lại nằm xuống gối lên cánh tay ca ca.

Vệ Nhiên mở mắt ra, trước mắt là tấm rèm bạc màu treo lủng lẳng, bình tĩnh hỏi ngược lại.

"Em có nghĩ rằng bố còn nhớ có đứa con là tôi không?"

Bên trong phòng ngủ yên tĩnh, ngoại trừ tiếng băng tan trong chậu sắt nhỏ giọt. 

Vệ Trạch không hiểu rõ lắm lý do cụ thể tại sao Vệ Nhiên lại bỏ nhà ra đi ba năm trước, em chỉ mơ hồ nhớ được mình cùng mẹ hắn có chút quan hệ, nhưng cũng chưa từng tra cứu qua, hiện tại nhắc tới không khỏi hiếu kỳ, rồi lại sợ Vệ Nhiên giận sẽ lại đánh lên cái mông em, liền mím môi chờ ca ca tự mình nói tiếp.

"Nếu cha còn nhớ rõ mình có một đứa con trai như tôi thì cần gì phải vội cưới vợ lẽ khác?" Vệ Nhiên xoa xoa lông mày, thở dài. "Lúc nghe tin tôi trở về, cha ở quê mới gửi lên một cái điện tín mà thôi."

"Cha nói cái gì?"

Trong lòng Vệ Trạch ngứa ngáy như bị mèo con cào.

Vệ Nhiên mím môi không nói lời nào, hồi lâu mới hàm hồ nói.

"Muốn tôi tuân theo thỏa thuận."

Vệ Trạch nghe không hiểu, bò vào trong ngực anh trai, nhất quyết đòi hỏi cho ra lẽ, nhưng Vệ Nhiên không muốn nói, mặc cho em ra hết sức cùng bản lĩnh, cuối cùng không những không hỏi ra nguyên cớ mà còn bị hắn vò cho nổi trên nước rồi ngã ở trên giường mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.

Vệ Nhiên thở dài, đứng dậy chậm rãi đem quần áo nằm tứ tung mặc vào.

Trên bộ âu phục có dính sữa, khí trời lại nóng nên hắn liền lười, vừa vặn đem khoác hờ lên người Vệ Trạch rồi bế em xuống lầu.

Lúc chạng vạng chính là lúc công việc kinh doanh của Thúy Điểu Các đang thịnh vượng nhất, tú bà phu nhân bận rộn chạy khắp nơi nào có thì giờ để ý đến bọn họ. Hắn bước đi thuận lợi ôm Vệ Trạch trở lại xe, đem người đặt ở ghế phó lái, còn chưa kịp đứng dậy đã nghe thấy em nằm mộng nói mớ.

"Ca... Đau quá..."

Thần sắc Vệ Nhiên phức tạp, sờ sờ gò má em, gục trên vô lăng hít một hơi thật sâu, hồi lâu mới bình tĩnh lại, lái xe trở về nhà.

Vệ Trạch ngủ một giấc này cực kỳ say, lúc tỉnh lại choáng váng đến mức không nhận ra giường của chính mình. Em nằm úp sấp, dụi mắt một lúc mới nhận ra chỗ này là Vệ gia, định ngồi dậy thì đã lảo đảo ngã xuống với vẻ mặt nhăn nhó, xoa eo ở trong lòng chửi bới Vệ Nhiên chẳng ra gì.

Nhưng anh trai em lại không biết đã đi đâu, nhà họ Vệ trống rỗng, ngoại trừ một số người hầu đang ngủ gật, trong đó có Vệ Trạch thậm chí còn không thể rời khỏi giường.

Em tức giận không có  chỗ nào để phát tiết, chỉ có thể ôm nó trong lòng kìm nén mà ngủ thêm giấc nửa. 

Chờ nửa đêm tỉnh dậy, một căn dương vật nóng bỏng thô to thọc vào trong hoa huyệt em, Vệ Nhiên che miệng em lại thô bạo mà di chuyển.

Vệ Trạch hoảng sợ uốn éo người, chỉ cảm giác mỗi cú đâm của Vệ Nhiên đều tràn đầy tức giận. Em sợ đến rơi nước mắt, lệ châu lạnh lẽo rơi xuống mu bàn tay Vệ Nhiên, lúc này mới làm cho Vệ Nhiên thoáng tỉnh táo.

"Tỉnh rồi?"

Vệ Nhiên nghiêng người liếm láp vành tai Vệ Trạch, vẫn như trước bịt miệng không cho em nói, vì vậy em đành phải liều mạng gật đầu, vặn vẹo cáu mông để tránh đi dương vật nóng bỏng.

Vệ Nhiên phủ ở trên người em mạnh mẽ thúc hông va chạm, xuyên vào trong hoa huyệt mềm mại, ẩm ướt và chật hẹp, còn chạm đến tử cung, khiến cho Vệ Trạch bị đâm đến cả người em nảy lên, hai chân ở trên giường điên cuồng vặn vẹo, nhưng chung quy thì chỉ có thể mơ hồ kêu lên mấy tiếng nghẹn ngào.

"Em cùng với đứa con đàng điếm của nhà họ Trần có quan hệ không tệ nhỉ?"

Vệ Nhiên không hề bị lay động, nhéo lấy hột le mềm mại mạnh mẽ đè ép, tính khi tàn nhẫn cắm qua cắm lại bên trong hoa huyệt ngập nước.

Vệ Trạch ngơ ngác lắc đầu, nghe Vệ Nhiên hừ lạnh một tiếng, nắm lấy cánh tay của em đè em xuống giường, đồng thời bịt chặt miệng thô bạo đụ dương vật của hắn vào trong.

Vệ Trạch buổi chiều vừa mới bị phá thân, cánh hoa sưng tấy đến mức không chịu nổi, nước mắt rơi xuống càng ngày càng nhiều, mặc cho anh trai đụ thế nào em cũng không cảm giác được mấy tia khoái cảm, sau đó bị bức ép cho bắn thêm một lần, tiện đà ngã xuống giường run rẩy.

Vệ Nhiên cuối cùng cũng buông lỏng tay, còn Vệ Trạch chỉ phát ra mấy tiếng nức nở nghẹn ngào không rõ hàm ý.

"Em..." Vệ Nhiên ảo não mà thở dài, cẩn thận từng li từng tí ôm người vào lòng. "Em không quen cậu ta à?"

Vệ Trạch đau đớn cực kỳ, theo bản năng sợ hãi sự đụng chạm của Vệ Nhiên nên co rúm người lại, trốn ở bên giường.

"Vệ Trạch." 

Anh trai hối hận đuổi theo, nắm lấy cổ tay Vệ Trạch.

"Ca... Ca, xin anh đừng cắm vào tôi nữa..." Vệ Trạch run lên vì sợ hãi. "Tôi không mắng anh nữa... Anh... Anh có thể buông tôi đi được không?"

Những ngón tay  Vệ Nhiên nắm trên cổ tay nhỏ gầy của em dần dần siết chặt, trong bóng tối hơi thở của hai người bọn họ chặt chẽ quấn quít vào nhau, cuối cùng, Vệ Nhiên kiên trì trong tiếng rên lên đau đớn của em đem tính cụ của mình vùi vào bên trong hoa huyệt sưng tấy của em.

"Nói cho tôi biết, quan hệ của em và cậu ta là thế nào?"

"Ca..." Vệ Trạch bị đau đến muốn ngất đi. "Ca, anh làm tôi đau quá..."

Trái tim Vệ Nhiên vốn đã dịu lại, càng đau lòng hơn khi cảm thấy nước mắt của Vệ Trạch đang dụi dụi vào hõm cổ mình, nhưng tính chiếm hữu đang phát tác khiến hắn tức giận đến mức mất hết lý trí và chỉ nghĩ đến việc mình muốn nhận được câu trả lời từ Vệ Trạch.

"Nói cho tôi biết, đứa con nhà họ Trần với..."

"Không quen!"

Vệ Trạch ủy khuất đến cực điểm, ngày thường có nhiều người nịnh bợ em như vậy, Trần gia kia rốt cuộc là ai? Lại khiến anh trai em vì một người lạ mà chịch em đến thô bạo đến nhường này.

Tuy nhiên, Vệ Trạch vừa bị đè nén vừa tức tức giận, nhưng mà trong hoa huyệt cắm vào dục căn nóng, không nhịn cũng phải nhịn.

Vệ Nhiên nghe vậy triệt để yên lòng, ôm Vệ Trạch ôn ôn nhu nhu hôn một lát, lúc này mới cẩn thận từ trong thân thể em lui ra ngoài.

"Có đau không?"

"Đau..." Vệ Trạch ôm bụng khóc nức nở. "Anh luôn làm tôi đau..."

"Lần sau sẽ không như vậy."

 Vệ Nhiên thương xót hôn lên vành tai em, sau đó hôn lên miệng Vệ Trạch mấy cái, mãi cho đến khi người trong ngực mềm nhũn mới bỏ qua.

Trong gió đêm truyền tới vài tiếng ve sầu kêu, Vệ Trạch nằm rạp ở trên giường thở hổn hển một lúc, đưa lưng về phía anh trai, nghiến răng nghiến lợi hỏi.

"Trần gia đắc tội với anh thì anh đi tìm hắn, mắc mớ gì anh lại đi tới chỗ này bắt nạt tôi?"

Hai tay Vệ Nhiên từ sau lưng em vòng qua đến, sờ nắn bộ ngực mềm mại của em, xoa xoa một hồi rồi chỉ nói. 

"Hôm nay ngực em có to lên không?"

Vệ Trạch "bốp" một tiếng đánh lên mu bàn tay trên ngực mình, lật người ngồi lên eo Vệ Nhiên tức nổ phổi hét lên.

"Đồ khốn nạn này, anh ức hiếp tôi còn chưa đủ sao?"

"Lại quên nên gọi tôi là gì rồi?"

Vệ Nhiên đặt tay lên eo em, dùng lực nhẹ đẩy Vệ Trạch vào lòng.

"Vệ Nhiên, anh trở về là muốn làm gì?"

Vệ Trạch không chịu được nữa ngã vào trong ngực của anh trai, lỗ tai kề sat vào ngực Vệ Nhiên, nghe được nhịp tim đều đặn của đối phương mà hỏi.

"Nếu anh muốn gia sản, tôi có thể kể cho anh nghe..."

"Tôi không muốn." Vệ Nhiên nhàn nhạt mở miệng. "Tôi chỉ muốn em."

Cửa sổ phòng ngủ đột nhiên bị gió đêm thổi tung, ánh trăng sáng chiếu khắp sàn nhà, Vệ Trạch cuối cùng cũng nhìn thấy rõ vết răng trên cổ anh trai mình, em ngơ ngác ngồi dậy, tầm nhìn chạm vào mắt Vệ Nhiên, nửa ngày sau thì buồn bực nói thầm.

"Anh không muốn gia sản?"

Vệ Nhiên nghiêng đầu hôn lên lòng bàn tay em.

"Không."

Vệ Trạch vẫn có vẻ không quá tin tưởng, từ trong lòng anh trai trèo xuống, lơ đãng đi đóng cửa sổ. Ai ngờ Vệ Nhiên cũng vội vàng đi theo, bám vào sau lưng liếm lấy vành tai em.

"Tôi muốn em."

"Anh... Anh có bệnh à?" Vệ Trạch không những không hề động tâm, ngược lại còn kinh ngạc xoay người đẩy Vệ Nhiên ra. "Anh không muốn gia sản gia tộc để lại, nhưng lại muốn tôi?"

Vệ Nhiên vốn tưởng rằng lời nói yêu thương của mình sẽ gây ấn tượng với Vệ Trạch, nhưng thay vào đó, hắn lại phải hứng chịu cơn tức giận đến mức không nói được hồi lâu, chờ cho sau khi bình phục lại, hắn lập tức túm lấy cổ áo Vệ Trạch, ném người lên giường, cười lạnh áp thân mình xuống hôn lên miệng em.

"Ừ, tôi bệnh, tôi còn không được."

"Ca... Ca, xin anh, đừng..."

Vệ Trạch vừa nghe thấy giọng điệu của anh trai liền biết mình đã phạm phải sai lầm, vội vàng luống cuống chân tay đẩy đi đẩy lại mấy lần, cảm thấy không có hiệu quả thì lao tới ôm lấy cổ Vệ Nhiên.

"Ca ca tốt, anh lợi hại nhất."

Lúc này Vệ Nhiên mới thỏa mãn, buông lỏng bờ môi đem ôm người đó vào lòng, không nặng không nhẹ vuốt ve em lưng liên tục.

Nhưng có thể Vệ Trạch chính là cái tuýp người không thích an phận thủ thường, vừa mới yên tĩnh một lúc lại vò đầu bứt tai tiếp tục muốn hỏi.

Vệ Nhiên lạnh mặt liếc nhìn em một cái, phút chốc đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười, liền nhẫn nhịn dọa em.

"Nếu em còn dám nói nữa, ngày mai tôi sẽ khiến em không thể rời khỏi giường."

"Ca..." Vệ Trạch liếm mặt, nghiêng người về phía trước. "Ca ca tốt, ca ca nói cho em biết đi."

Vệ Nhiên hôn lên chóp mũi ướt át của em.

"Hôm qua thật sự là lần đầu tiên của anh?"

Giọng điệu Vệ Trạch ẩn chứa sự hưng phấn kìm nén, còn có ý cười trên sự đau khổ của người khác.

"Nếu không?" Vệ Nhiên thẳng thắn thừa nhận, giúp Vệ Trạch vuốt lại phần tóc gãy trên trán. "Làm đau em đi?"

"Haha, ca ca tốt của tôi ơi..." Vệ Trạch cười lăn lộn trên giường, "Khó trách lại tệ hại như vậy."

Vệ Nhiên nghe vậy tâm lý tức giận lại vọt lên, đem đẩy Vệ Trạch đè lên trên giường, thẳng tay đánh vào mông em nhưng không đánh mạnh, khiến Vệ Trạch nằm nhoài trên đùi hắn còn dám cười to không ngừng.

"Đau chết tôi."

"Đây không phải là lần đầu tiên của em sao?" Vệ Nhiên ôm Vệ Trạch vào lòng, nhìn em xuyên qua màn đêm bao la. "Còn có tâm tư cười nhạo tôi sao?"

Vệ Trạch vẫn nói như cũ.

"Thà bị anh làm còn hơn phải gả cho người khác."

Vệ Nhiên dù có tức giận đến đâu cũng chỉ có thể chịu đựng, đẩy Vệ Trạch đang cười đến run lên, nằm xuống bên cạnh, thấy màn đêm u ám, còn em không ngừng cười, liền nắm lấy gáy em ép em cùng mình hôn môi, hôn đến mơ màng mê mệt mới chịu buông ra, sau thì dùng vẻ mặt phức tạp nhìn Vệ Trạch, cuối cùng nhàn nhạt thở dài kẹp thêm một câu.

"Miệng tiện."

Hoàn chương 5


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro