Chương 6: Em trai nhét love egg đi học (H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Tuệ Nghi

-

Vấn đề miệng tiện của Vệ Trạch mãi không thể chữa khỏi, nhất là khi em đụng phải anh trai mình, dù biết rõ Vệ Nhiên sẽ đụ em đến ướt đẫm nước dâm tràn trề, em vẫn cứng miệng không bao giờ chấp nhận chịu thua hắn dù chỉ nửa câu.

Về phần ca ca.

Vệ Nhiên đã quang minh chính đại công khai ngủ cùng em. Vệ Trạch vốn dĩ muốn từ chối nhưng cuối cùng lại nửa vời mà gần gũi với anh trai mình, càng thân thiết nhiều hơn ngược lại cũng thành thói quen rồi, tổng kết là cùng lắm em chỉ miệng tiện mắng ca ca mình kỹ thuật tệ thêm một chút mà thôi .

Nhiều lúc, Vệ Nhiên tức giận đến mức muốn đánh vào cái mông em, nhưng càng thân thiết lại càng không nỡ, điều này khiến Vệ Trạch cảm thấy đắc ý không thôi, lời nói càng ngày càng khó nghe, thẳng cho đến khi em muốn tìm bác sĩ kê đơn thuốc cho anh trai để bồi bổ sức khỏe mới ngừng.

Trên thực tế, Vệ Nhiên nào có điểm nào 'kỹ thuật tệ', chỉ cần nhìn Vệ Trạch mỗi tối đều bị hắn chịch cho khóc lóc không ngừng gọi giường "ca ca", nhưng Vệ Trạch chỉ chăm chăm nhớ kỹ rằng Vệ Nhiên chỉ mới chạm qua mình là người đầu tiên, trách không được kinh nghiệm không đủ, liền ngạo kiều đắc ý muốn chết.

Mới bị đâm nhẹ, em đã không giữ mồm giữ miệng hét lớn muốn được thay đổi người, lâu dần Vệ Nhiên cũng giận, quyết tâm xác định phải ra tay chữa trị tật xấu này cho Vệ Trạch.

Điều đầu tiên tất nhiên là chuyện đi học.

Vệ Trạch luôn trốn học, Vệ Nhiên muốn quản thúc em nhưng cuối cùng lại vì công việc bận rộn mà không có mấy cơ hội để đưa Vệ Trạch đến trường. 

Thật vất vả mới có một ngày đưa được Vệ Trạch đi học, nhưng người này sống chết cứ không chịu tình nguyện, mãi đến tận khi lên xe vẫn như cũ tỏ ra hờn dỗi, lầm bầm và cố lừa anh trai để đi đến Thúy Điểu Các để ngủ.

Vệ Nhiên vừa lái xe vừa cười. Mặc cho  Vệ Trạch có gây rối thế nào cũng không dừng lại, chờ đem người tới cửa thìn thấy một đám thanh niên thò đầu dáo dác tìm kiếm Vệ Trạch ở phía cổng trường, rốt cục cũng giận.

"Quen không?" Vệ Nhiên nắm lấy cổ tay Vệ Trạch đang chuẩn bị mở cửa. "Thiếu gia nhà họ Trần là ai?"

Vệ Trạch hất tay hắn ra.

"Sao tôi phải nói cho anh biết?" Em tức giận vùng vẫy trên ghế xe. "Anh không phải giỏi lắm sao? Tự mình tìm đi!"

"Không biết lớn nhỏ."

Tay Vệ Nhiên lướt xuống giữa đùi Vệ Trạch. Chiếc quần đùi đồng phục rất rộng, đầu ngón tay dễ như ăn cháo thăm dò xuyên qua, mặt Vệ Trạch đột nhiên đỏ bừng, nhưng em không dám vùng vẫy, chỉ lo các cái thiếu gia công tử ở bên ngoài xe phát hiện tường tận, nên chỉ có thể trơ mắt nhìn Vệ Nhiên từ trong túi móc ra một cái máy rung, làm em vừa ngứa ngáy vừa căm hận.

"Đồ khốn nhà anh..."

Vệ Trạch tức giận đến toàn thân run rẩy, bắp đùi bị nó mài đến khẽ run, hoa huyệt nổi lên ý ẩm ướt, trong lúc Vệ Nhiên đưa tay tới gần nước của em trong chớp mắt liền trào ra.

"Ướt?"

Vệ Nhiên biết rõ còn cố ý hỏi, dùng máy rung không nặng không nhẹ chạm vào cánh hoa căng mọng.

 Vệ Trạch cuộn người trên ghế da, nghiến răng nghiến lợi chịu đựng.

Những công tử thường đi theo em bắt đầu tiến lại gần xe với vẻ mặt nghi ngờ, khiến Vệ Trạch không khỏi xoay người chặn lại cửa kính xe, ngồi đối diện với anh trai. Em ẩn nhẫn cứng miệng, hừ lạnh.

"Chơi vậy đã đủ vui chưa?"

Vệ Nhiên nghe thấy lời em, không những không dừng lại mà còn dùng sức nhét máy rung vào trong hoa huyệt của Vệ Trạch.

"Ca!" Vệ Trạch đột nhiên ngồi thẳng dậy, run rẩy nắm lấy tay áo Vệ Nhiên. "Không thể vào... không thể..."

"Ngoan, mang theo nó vào nghe thầy giáo giảng bài." Vệ Nhiên rút tay lại, mút chất lỏng ngọt ngào trên đầu ngón tay, sau đó giơ tay giúp Vệ Trạch chỉnh lý quần áo bừa bộn. "Nếu muốn thì em có thể tự mình lấy ra."

"Đồ khốn kiếp nhà anh..." Vệ Trạch đẩy cửa xe ra, ôm lấy eo loạng choạng bước đi hai bước, lại tức giận quay trở về, nhìn chằm chằm vào món đồ trướng to dưới háng anh trai, thấp giọng chửi bới. "Tôi sẽ bóp chết anh."

"Đừng làm ướt quần, khéo lại bị bạn bè cười."

Vệ Nhiên nhướng mày phản bác, ý vị thâm trường nhìn chằm chằm vào chiếc quần âu phục của mình, như thể chúng bị dâm thủy của em làm cho ướt ở đâu đó.

"Mẹ kiếp..."

Ngay lúc Vệ Trạch chuẩn bị nhấc chân đá cửa xe đóng lại, máy rung trong hoa huyệt trượt vào sâu hơn một chút, rung lên, nghiền ép phần thịt mềm mại bên trong cái động ẩm mềm của em, buộc em phải ngã oặt ở bên cạnh cửa xe, hai chân khép lại không cam tâm tình nguyền cầu xin Vệ Nhiên lấy máy rung ra.

"Tự mình làm đi."

Vệ Nhiên dù bận nhưng vẫn ung dung, bình tĩnh nhìn Vệ Trạch, tầm mắt ở trên hai gò má đỏ như say rượu của em đảo quanh.

"Cẩn thận đừng để bắn."

Vệ Nhiên vừa dứt lời, Vệ Trạch đã chui vào trong xe, dùng cả tay lẫn chân bò lên trên đùi anh trai, vòng tay qua cổ Vệ Nhiên, ôm hắn làm nũng nói.

"Ca ca tốt, giúp em lấy ra đi..."

Đám công tử ở ngoài xe không nhìn thấy bọn họ đang làm gì, cũng không dám tiến lên, liền lén lút trốn sau cửa lớn trường học, thì thầm với nhau, thỉnh thoảng lại thò đầu ra nhìn Vệ Trạch một cái.

"Gọi tôi là gì?" 

Hai tay Vệ Nhiên đưa xuống dưới cơ thể em, dùng sức cọ xát vào trong quần đồng phục. 

"Ca ca tốt..."

Vệ Trạch nhất thời mất đi sức lực giãy giụa, ôm cổ anh trai thở hổn hển.

Vệ Nhiên xoa xoa một hồi, khi nhìn thấy ý thức trong mắt Vệ Trạch dần dần tiêu tán, hắn đột nhiên buông tay, sờ sờ bộ ngực đang được bao bọc chặt chẽ của em, sau đó trở tay ôm em xuống xe.

"Các người lại đây." Vệ Nhiên đặt Vệ Trạch chân run xuống đất, vẫy tay với đám thiếu gia đang rụt rè lấp ló đằng xa. "Sợ cái gì?"

Vệ Nhiên âm thầm buồn cười, biết những đứa nhóc phá gia chi tử này là sợ đắc tội Vệ gia, liền đẩy kính mắt lên, quàng tay qua vai Vệ Trạch rồi bước tới gần.

"Hôm nay Vệ Trạch sốt, đừng cho em ấy chạy lung tung." Hắn mỉm cười, nhếch môi nói. "Đặc biệt là Thúy Điểu Các, các người hiểu ý tôi rồi chứ?"

Đương nhiên, những vị công tử này lập tức ngoan ngoãn đồng ý, túm tay cẳng tay Vệ Trạch đỡ người vào trường học.

Vệ Trạch ban nãy vừa mới bị anh trai mò đến cả người vô lực, hai chân yếu ớt mềm nhũn tới độ không ngừng run rẩy, hoa huyệt cũng sớm đã ướt át tràn lan. Nếu không phải chiếc quần đồng phục của em là màu tối đến mức không thể nhận ra thì chúng có lẽ đã bị bại lộ ra ngoài.

Quả trứng rung không ngừng ở nơi sâu xa trượt vào, huyệt đạo tuôn ra nước, đem nó kéo tuột ra ngoài một ít, sau lại nhanh chóng nảy lên và cọ xát khắp nơi lúc Vệ Trạch di chuyển, rồi nghiền nát bề mặt bức tường trơn trượt nhạy cảm như điên của em.

Vệ Trạch căn bản là không thể đứng vững được nữa, em vô thức nắm lấy cánh tay của ai đó và liên tục trượt xuống đất. Cuối cùng, em bị một số thanh niên kéo vào khi chuông vào lớp vang lên.

"Tiểu Trạch mày là ai chứ..."

Vệ Trạch nằm nhoài trên bàn học chửi bới, cau mày che bụng dưới. Quả trứng rung lên đã trượt sâu đến mức chạm vào cửa cổ tử cung.

Nước dâm dâng lên một luồng tiếp nối một luồng tuôn ra ngoài huyệt đạo... 

Vệ Trạch thiếu điều không nhịn được trong lúc thầy giáo giảng bài muốn phát dâm, cố gắng hết sức véo lòng bàn tay cho đến khi tan học, cũng không dám đứng dậy, bởi vì dưới mông tất cả đều là nước.

Vệ Trạch không chịu đi, những thanh niên đó đương nhiên sẽ không ở lại cùng, bọn họ so với chân bôi dầu chạy còn nhanh hơn.

Để lại Vệ Trạch nặng nề nằm trên ghế thở hổn hển, còn chưa kịp đứng dậy, đã có người ôm em từ phía sau.

"Em thật sự đã phun ướt quần mình à?" Vệ Nhiên đưa tay sờ vào giữa đùi em. "Bắn bao nhiêu lần rồi?"

Vệ Trạch nghiến răng nghiến lợi giẫm lên chân của anh trai, mông dưới lòng bàn tay nóng bỏng của Vệ Nhiên không nhịn được muốn vặn vẹo theo động tác của anh trai, nhưng miệng vẫn khiêu khích gợi đòn.

"Anh... Anh còn chẳng bằng một cái máy rung......"

"Có gan thì nói lại lần nữa."

Vệ Nhiên nghe vậy lập tức ấn Vệ Trạch xuống bàn, giơ tay đánh mạnh vào mông em. Vệ Trạch che mắt hét lên, nâng cao mông, lảo đảo tránh bàn tay của anh trai, nhưng miệng vẫn không ngừng đôi co với Vệ Nhiên.

"Anh làm không được... Còn không bằng máy rung làm tôi bắn nhiều lần..."

Vệ Nhiên tức giận đến cười, đem Vệ Trạch khiêng lên vai đi xuống lầu, Vệ Trạch nằm nhòai trên vai anh trai, đá lung tung chân mấy cái thì mất sức, đành đánh vào lưng Vệ Nhiên như mèo cào một cách đáng thương.

"Ca, thả tôi xuống, thả xuống nhanh."

Vệ Nhiên làm như không nghe thấy gì, đưa tay nhéo nhéo mông thịt Vệ Trạch, nhẹ nhàng bóp một cái. Vệ Trạch chỉ cảm thấy tê tê dại dại, khoái cảm ngứa ran như một dòng điện lưu tháo chạy khắp cả cơ thể.

Quả trứng rung lên trong hoa huyệt của em nảy lên điên cuồng, cọ vào lớp da thịt mềm mại và quần đồng phục thì sớm đã bị dâm thủy làm cho ướt đẫm, nhiễu nhãi dính vào mông em, khiến gió thổi qua là vừa lạnh vừa ngứa.

"Ca..." Vệ Trạch không kiên nhẫn giãy dụa. "Ca, giúp tôi lấy ra..."

Bước chân của Vệ Nhiên hơi khựng lại, hắn đã đi tới đoạn lớp học bên cạnh thao trường, bãi đất hoang có mấy hàng cây cao gầy. Dưới ánh nắng lặn, bóng cây đang nhảy múa quay tròn, bị những bụi cây phân mảnh thành những bóng đen lốm đốm.

"Ca, ca ca tốt."

Vệ Trạch khóc sướt mướt ôm lấy đầu Vệ Nhiên, hai chân đung đưa yếu ớt khoác ở trước mặt hắn.

"Lên xe?"

Vệ Nhiên vỗ mông em.

"Không... Muốn ngay bây giờ." Vệ Trạch vừa nghe xong liền cuống, nước mắt nước mũi tèm nhem đều dính vào hõm cổ anh trai. "Bây giờ liền muốn ca ca..."

Vệ Nhiên đành phải quay người đi vào khu rừng nhỏ bên cạnh sân, tìm một gốc cây rậm rạp hơn, ép Vệ Trạch vào thân cây để cởi quần.

Những tiếng ve sầu vang lên, Vệ Trạch không ngừng di chuyển, ngón chân cọ vào mắt cá chân của anh trai, hai tay ôm lấy cổ Vệ Nhiên. Mồ hôi chảy dài trên má Vệ Nhiên, hắn tháo kính ra, bỏ vào túi trước ngực, sau đó lại đem Vệ Trạch cởi sạch sành sanh, tiện đà khoác âu phục lên trên vai Vệ Trạch.

"Ca..."

Vệ Trạch hưng phấn kề sát bên trong lồng ngực anh trai, bộ ngực sưng tấy để lại vài vệt sữa trắng nhạt trên áo sơ mi Vệ Nhiên.

"Khó chịu?" Vệ Nhiên ép chặt em vào thân cây, nhấc một chân của Vệ Trạch vòng qua eo mình, lòng bàn tay vuốt ve đôi chân đầy nước, hỏi. "Tôi làm em sướng hay máy rung làm em sướng?"

Viền mắt Vệ Trạch ửng đỏ, buồn bực đến cả người phát run, không nghĩ tới tên đã lắp vào cung mà anh trai còn đang suy nghĩ đến những chuyện như vậy, liền đưa tay ấn vào háng Vệ Nhiên, cách quần âu mò tới dương vật sưng tấy, huyệt nhỏ lập tức thèm ăn mà mấp máy, nước ấm chảy xuống đùi tí tách tí tách rơi xuống đất.

"Nói nghe."

Tay Vệ Nhiên trượt đến bên bông hoa ngập nước của Vệ Trạch, dùng đầu ngón tay chọc ghẹo cái hột le mềm mại, cười nhạt.

"Ca..." Vệ Trạch đột nhiên ngẩng đầu thở hổn hển, nước dâm càng phun ra nhiều hơn. "Là ca ca làm tôi sướng..."

Vệ Nhiên nghe lời này liền hài lòng, mở ra dây lựng ấn dương vật nóng bỏng vào cửa huyệt mềm mại của Vệ Trạch, nhưng không đi vào, chỉ chơi đùa nhẹ nhàng như quấy rối.

Vệ Trạch ngậm lấy máy rung đi học suốt một ngày, sớm đã mẫn cảm tới cùng cực, làm sao có thể chịu đựng thêm được nổi. Em vừa khóc vừa run, ôm chặt lấy vai anh trai vì sợ ngã xuống đất.

"Cho em miệng tiện." 

Vệ Nhiên cắn vành tai Vệ Trạch cười khe khẽ, sau đó dùng lực đẩy dương vật vào một chút, ngay lúc Vệ Trạch cho rằng anh trai mình cuối cùng cũng chịu tiến vào, hắn liền rút ra, tiện đà dùng hai ngón tay mở ra cái miệng huyệt đỏ và sưng tấy của em.

"A... Ca... Ca!"

Vệ Trạch hét ầm lên, một bãi nước lớn từ sâu trong vách ruột tràn ra, mang theo máy rung trơn trượt đi theo.

Vệ Nhiên không để ý đến quả trứng rung rơi xuống đất, nghiêng người tới trước mặt Vệ Trạch, thẳng eo tàn nhẫn mà dập mạnh vào.

"Ai làm em sướng hơn?"

"Ca, là ca làm... Ca ca làm em sướng nhất!"

Vệ Trạch vui vẻ nằm nhoài trên vai anh trai thở dốc, mông cọ vào thân cây xuyên qua bộ âu phục, toàn thân vì bị đỉnh mà như nhũn ra, nhưng chung quy vẫn không ngừng siết chặt mông để ôm lấy dương vật cương to ở trong cơ thể mình.

"Cả ngày đều nhớ tôi chứ?"

Vệ Nhiên bị hoa huyệt căng mịn của em thít chặt đến mức đầu ra đầy mồ hôi. Hắn cúi người tìm kiếm môi Vệ Trạch, hung hăng hôn em.

"Nhớ a... Tôi nghĩ, cả ngày...  đều nghĩ ca ca..."

Vệ Trạch mơ hồ lẩm bẩm, dính vào trong lồng ngực ca ca sảng khoái đến nỗi nước ở trong mắt đều rơi xuống.

Vệ Nhiên nghe vậy, vươn tay nhéo lấy hột le, nhào nặn, lập tức cảm giác được dòng nước sền sệt đang cọ rửa rửa sạch dương vật của chính mình, hơi thở có chút loạn, cắn lấy khóe môi Vệ Trạch cười nhẹ.

"Nhớ tôi liền chảy nhiều nước đến vậy sao?"

Vệ Trạch sướng đến mức tự nhiên sẽ không cùng Vệ Nhiên tranh luận nữa, ôm cổ anh trai như một đứa trẻ mà làm nũng.

"Ca ca, a... Ca ca tốt, anh dùng sức ưm..."

Hai người bọn họ đang ở đây hỗn loạn thành một khối, từ xa lại có một giọng nói vang lên, hình như là một học sinh về muộn, Vệ Nhiên đứng nghiêng người chặn trước người Vệ Trạch, một bên vừa đỉnh lộng trêu chọc, một bên dùng âu phục quấn lấy thân thể trần trụi của em, nghiêng đầu rỉ tai nhỏ giọng nói.

"Nhịn. Đừng nói."

Vệ Trạch nào có chịu, em rên rỉ, nhắm vào trong ngực Vệ Nhiên nhào tới.

"Vệ Trạch!" Vệ Nhiên bất đắc dĩ thở dài, ôm lấy Vệ Trạch hạ giọng khuyên nhủ. "Muốn bị nhìn thấy không?"

"Sáng nay ca ca không phải cũng như vậy sao... Muốn thấy cho thấy!"

Vệ Trạch cảm thấy có chút ủy khuất, bất chấp nguy hiểm bị phát hiện, vểnh mông hướng tới dương vật anh trai không ngừng lắc lắc.

Tiếng ve kêu nháy mắt trở nên ồn ào, đem tiếng nức nở nghẹn ngào còn sót lại của Vệ Trạch tan thành từng mảnh trong gió. Vệ Nhiên ghé sát vào tai em gọi.

"Vệ Trạch."

Sau đó hôn lên đôi môi đang run rẩy của em, điên cuồng đẩy dương vật nóng bỏng vào ra, ép chặt phần thịt mềm mại trong cổ tử cung.

Những giọt nước mắt rơi xuống từ khóe mắt của Vệ Trạch hòa lẫn với mồ hôi.

Cả người em nóng lên bởi những tiếng gọi giường trìu mến từ miệng anh trai, trong tai tràn ngập hơi thở nặng nề và tiếng gió xào xạc qua kẽ lá. Từ bên lề, âm thanh lời nói của đám học sinh lúc xa lúc gần, cuối cùng hoàn toàn tiêu tán.

"Tiểu Trạch?"

Vệ Nhiên cuối cùng cũng thả lỏng và gọi một cách ngập ngừng sau khi đẩy sâu vài lần.

Vệ Trạch đột nhiên tỉnh lại, run rẩy ôm lấy eo anh trai, mông bị áp lực đục khoét còn hơi co giật, chưa kịp mở miệng nói chuyện đã xuất tinh thêm một lần, sau đó hoa huyệt cũng nhịn không được phun ra một ngụm nước đặc sệt.

Tình triều ban ngày cuồn cuộn mà đến, Vệ Trạch chịu đựng đến dâng trào, chỉ mong bị anh trai xuyên đến thủng, vô luận Vệ Nhiên nói gì cũng không nghe lọt, trong miệng liên tục phát ra những thanh âm cầu xin anh trai dùng sức mà cắm. 

Vệ Nhiên đưa tay lau mồ hôi trên đầu Vệ Trạch, đem tính cụ cắm sâu vào trong em dùng sức mà đỉnh.

"Tiểu Trạch, trời sắp tối rồi, chúng ta về nhà trước nhé?"

"Không, không, không!" Vệ Trạch sốt ruột, hai chân ôm lấy eo anh trai, chủ động nâng eo lên. "Ca, anh đâm tôi, đâm mạnh hơn nữa đi."

Vệ Nhiên không còn lựa chọn nào khác, đành quấn chặt Vệ Trạch trong bộ âu phục rồi bước ra khỏi trường học. 

Trong hoa huyệt Vệ Trạch vẫn còn cắm nguyên cây dương vật nóng bỏng của anh trai, khi di chuyển, em càng cảm thấy thoải mái hơn, vì vậy liền ngoan ngoãn một chút.

Lúc Vệ Nhiên bước đi, em cũng khẽ nẩy hông, đem hoa huyệt bị đâm đến mức dù có trượt xuống đất cũng không sợ, dù gì cũng có Vệ Nhiên ôm lấy em.

Vệ Trạch cảm thấy thoải mái, nhưng Vệ Nhiên lại cảm thấy vô cùng khó chịu.

Hoa huyệt nóng bỏng của Vệ Trạch co rút lại bao quanh lấy dương vật của hắn, mút mạnh đến không chịu nổi, cắn Vệ Nhiên nhiều lần thiếu chút nữa gần như đã không kềm được bắn ra, thật vật vả đi tới bên cạnh xe, nhưng Vệ Trạch như cũ vẫn bám chặt lấy anh trai không chịu xuống.

"Tiểu Trạch, tôi ôm em thì làm sao lái xe?"

Vệ Nhiên vỗ vỗ cái mông em.

"Đừng... đừng, không muốn tách ra..."

Hai chân Vệ Trạch quấn chặt quanh xương hông của Vệ Nhiên, vặn người uốn éo trên tính khí nóng bỏng của anh trai mình. 

Vệ Nhiên bất lực thở dài, ôm lấy Vệ Trạch ngồi vào ghế lái, nâng mông em xuyên qua hai cánh hoa thô bạo thúc lên, Vệ Trạch ngay lập tức liền sướng, ưỡn ngực cọ cọ làm phiền anh trai, hai núm vú tròn vo lăn qua lăn lại, lăn cho Vệ Nhiên một thân dính đầy sữa.

"Ca... Ha, anh đâm em sướng quá..."

Vệ Trạch ôm cổ Vệ Nhiên hài lòng rên lên, hai chân thỉnh thoảng siết chặt, nước ấm ấm áp chảy xuống hai bắp đùi chồng lên nhau, lấp đầy không gian giữa họ bằng tiếng nước.

Lúc này, một chiếc ô tô từ đâu lao tới, ánh đèn ô tô chói lóa vụt qua, Vệ Trạch sợ đến mức nhào thẳng vào vòng tay Vệ Nhiên, mông bỗng nhiên căng lên, nước mãnh liệt cuồn cuộn phun ra, trực tiếp xoắn anh trai đến bắn.

"Ca..." Vệ Trạch sau khi được đút no nê đầy bụng tinh dịch có chút bối rối, lôi kéo tay Vệ Nhiên sờ sờ hột le mềm mại của mình. "Vẫn còn ngứa."

Vệ Nhiên nghiến răng nghiến lợi từ trong cơ thể Vệ Trạch rút ra, tính khí vẫn còn đang cương cứng một nửa của hắn kéo ra một vũng nước dâm lớn kèm theo chút tinh dịch màu trắng đục.

"Còn ngứa? Đã sưng như thế này rồi."

"Ngứa... ngứa quá..." Nước mắt Vệ Trạch rơi xuống, cảm thấy trong huyệt đạo không còn dương vật của anh trai liền trống rỗng vô cùng, đành liều mạng kéo cổ tay Vệ Nhiên ấn vào hoa huyệt. "Ca, anh có thể giúp tôi sờ sờ nữa được không.?"

Tay Vệ Nhiên miễn cưỡng ấn vào hoa huyệt của em, ngón tay mò ra hai mảnh cánh hoa mềm mại sưng tấy đỏ tực, đảo qua đảo lại kẽ hoa mấy lần chung quy chính là không chịu đi vào.

Hoa huyệt của Vệ Trạch tràn ngập nước dâm, máy rung được nhét suốt ngày vẫn chưa đủ nên đành khổ sở cầu xin anh trai nhét vào lại, nhưng Vệ Nhiên lo lắng cho cơ thể của em, cho nên vô luận em có cố gắng thế nào hắn cũng từ chối tiếp tục. 

Vệ Trạch say mê nhìn chằm chằm dương vật sưng tấy giữa hai chân Vệ Nhiên, thèm khát đưa tay muốn chạm vào, nhưng lại bị Vệ Nhiên một phát nắm lấy cổ tay cản lại.

"Sưng lên hết rồi, ban đêm đau không ngủ được lại trách tôi."  Vệ Nhiên cau mày hung ác nói. "Nhịn một chút."

Vệ Trạch vừa nghe thấy liền cuống lên. Em khóc lóc tiến lại gần chỗ Vệ Nhiên đang lau qua hòng thu thập hiện trạng, hoa huệt sưng đỏ không chịu được, bên ngoài vẫn đang rỉ nước, rỉ đến nỗi giữ hai cánh mông đều ướt đến sền sệt.

"Ca, anh còn không bằng máy rung..." Vệ Trạch rưng rưng nước mắt phàn nàn, "Ca, chi bằng anh trả lại máy rung cho tôi..."

"Nó đã rơi xuống đất thì làm sao sử dụng được?" 

Vệ Nhiên tức giận cười, vẫn cứ ôm Vệ Trạch về hàng ghế sau.

"Anh không làm thì tôi đi tìm người khác làm!" 

Vệ Trạch tức giận đá vào chân hắn, vừa nói xong đã bị anh trai ôm vào lòng đánh một cái.

"Tôi cho em nói nhảm." 

Vệ Nhiên đánh Vệ Trạch liên tục đến mấy cái, đem mông em đành  đỏ bừng.

Vệ Trạch bị đánh đến vô cùng oan ức, hoa huyệt càng ngày càng ngứa, chỉ biết khóc nức nở đến là bi thương, mà Vệ Nhiên đánh xong cũng cảm thấy bộ dạng em trông thật đáng thương, cuối cùng vẫn đưa tay ra giúp em xoa xoa ra một vũng nước lớn.

Vệ Trạch lại vùi đầu hờn dỗi. Sau vài lần đạt cực khoái, em cũng không thèm nói gì nữa, cuộn tròn ở ghế sau lau nước mắt, nhìn dáng dấp là biết còn chưa chó thỏa mãn, chọc cho Vệ Nhiên bật cười đến không ngừng, vừa đứng dậy đi tới ghế lái ngồi xuống đã nghe thấy Vệ Trạch thì thầm.

Nói tới nói lui đều là oán giận Vệ Nhiên làm quá tệ.

"Tôi chưa từng thấy ai miệng tiện như em." Vệ Nhiên tức giận vỗ vào vô lăng, một tay đeo kính lên. "Vệ Trạch, đừng giỡn mặt với tôi."

"Ca không muốn đụ tôi thì chính là tệ..." Vệ Trạch đập lên lưng ghế nổi nóng. "Tôi vẫn muốn!"

"Chính em nhìn xem nó sưng đến mức nào rồi." 

Vệ Nhiên một bên vừa lái xe vừa hừ lạnh.

Nghe vậy, Vệ Trạch mở rộng hai chân, nghiêm túc nhìn hoa huyệt của mình, chỉ thấy hai khối thịt mềm sưng đỏ, chen lấn nhau ép ra một khe hở hẹp cực độ, rốt cục mới im lặng, nằm ngoài ở chỗ ngồi phía sau ủy ủy khuất khuất mà nức nở, một lúc sau dĩ nhiên là mệt quá ngủ thiếp đi.

Vệ Nhiên vội vàng quay đầu nhìn lại, thấy Vệ Trạch trần truồng đang nằm ngủ ở ghế sau, cơn tức giận khi bị nói là 'tệ' liền tan thành mây khói, buồn cười lắc đầu một cái rồi bắt đầu tập trung lái xe.

Hoàn chương 6

Editor: Tui vừa nghỉ xong 4 ngày lễ, mốt tui đi công tác, lại hổng ra chap mới đâu ò

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro