Chương 7: Bắt nạt em trai ở phòng y tế (H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Tuệ Nghi

-

Vệ Trạch ngủ suốt một đường, dường như tỉnh lại một lần trước khi về đến nhà, nhưng lúc nhìn thấy khuôn mặt của anh trai mình thì liền không thèm nghĩ ngợi gì lại càng không sợ nóng mà lao vào trong ngực Vệ Nhiên. 

Vệ Nhiên dùng âu phục gói kỹ lưỡng Vệ Trạch ôm trở vào trong, bế em đến phòng ngủ, nghĩ tới nghĩ lui vẫn là giúp Vệ Trạch tắm rửa sạch sẽ, mà người này nằm trong bồn tắm cũng không mấy an phận, thời điểm ngồi trong lòng Vệ Nhiên ngủ gà ngủ gật còn không quên xoa xoa dục căn sưng tấy ở dưới mông. 

Vệ Nhiên vừa tức giận mà cũng buồn cười, dem rửa sạch vết trắng đục quanh đùi Vệ Trạch, cẩn thận xoa xoa hai cánh hoa sưng tấy đỏ bừng của em, sau đó quấn khăn tắm rồi đặt em trở lại giường.

Vệ Trạch ngủ rất say, chờ khi anh trai cũng nằm xuống, theo bản năng liền rúc vào người hắn cọ cọ.

"Chỉ có lúc này là ngoan nhất." 

Vệ Nhiên tháo kính ra, vừa thở dài vừa xoa xoa hai vệt hồng trên sống mũi.

Tay Vệ Trạch đặt lên cổ tay anh trai mình, hơi cử động một chút, dường như vẫn còn bất mãn với Vệ Nhiên trong giấc mơ.

"Miệng tiện." 

Vệ Nhiên nhẹ nhàng xoay người, dùng ngón tay véo véo gò má Vệ Trạch, lại nặn nặn quai hàm, tiện đà không nhịn được mà cúi xuống hôn em, ép em hôn thật chặt rồi vững vàng đỡ em nằm vào ngực mình.

"Ca..." 

Vệ Trạch mơ màng mở mắt.

"Không có việc gì, ngủ đi." 

Vệ Nhiên vỗ vỗ lưng Vệ Trạch, sau đó tay trượt xuống bên eo em.

"Ca..." Vệ Trạch vùi mặt vào cổ anh trai, mơ hồ phàn nàn. "Nóng quá."

"Nóng còn bò vào trong ngực tôi à?" 

Vệ Nhiên cười ngốc nghếch, nhưng Vệ Trạch trong lòng hắn đã hoàn toàn ngủ say, chỉ thấy trên trán vẫn lấm tấm một lớp mồ hôi mỏng, nhưng hai tay lại ôm chặt lấy eo anh trai.

Vệ Nhiên tưởng rằng sáng sớm tỉnh dậy thấy nóng, dù sao cũng bị trứng rung hành hạ cả ngày, tâm lý khẳng định là cảm thấy khó chịu, ai ngờ Vệ Trạch tỉnh rồi cứ nằm lỳ trên giường không chịu đi học, thấy anh trai đồng ý liền hài lòng nằm xuống.

"Ca, em muốn ăn dưa hấu." 

Vệ Trạch bò lên chân anh trai kéo kéo ống quần hắn.

Vệ Nhiên lập tức đứng dậy mặc quần áo.

"Tôi đi mua cho em."

Vệ Nhiên cười vui vẻ, bất quá dư quang thoáng qua nhìn thấy trên chóp mùi em đầy mồ hôi liền ngây ngẩn cả người.

"Để người hầu làm."

"Vừa vặn tôi cần đến cửa hàng." Vệ Nhiên không đồng ý. "Em ở nhà nghỉ ngơi thật tốt, đừng chạy lung tung."

"Trời nắng nóng thế này em đi đâu đây?" 

VệTrạch nhỏ giọng thì thầm, thấy anh trai thắt cà vạt trước gương tâm lý liền ngứa ngáy, đi chân trần lẻn tới, lén túm lấy cổ áo Vệ Nhiễm.

"Đừng nghịch." 

Khóe môi Vệ Nhiên có điểm một ý cười.

Thấy anh trai mình không tức giận, lá gan Vệ Trạch càng lớn hơn, nhảy lên lưng Vệ Nhiên không chịu xuống.

"Tiểu Trạch, đừng nghịch." Vệ Nhiên thở dài, cõng lấy Vệ Trạch cùng nhau đi ra khỏi phòng ngủ, đi đến cửa mới đặt người thả xuống. "Bên ngoài nắng lắm."

VệTrạch cúi đầu nhìn chằm chằm ngón chân của chính mình một hồi, mới ngượng ngùng gãi mũi.

"Tôi muốn ăn dưa đông lạnh."

"Trời nóng như vậy, tôi đi đâu tìm dưa đông lạnh cho em đây?"

Vệ Trạch suýt chút nữa đã thốt ra "Thúy Điểu Các", nhưng lại sợ anh trai tức giận, vẫn cứ nhịn trở lại đứng ở cửa phiền phiền nhiễu nhiễu không chịu quay về phòng ngủ.

"Được rồi, nào, tôi đi mua đá viên mang về cho em." Vệ Trạch đẩy em lại, hài hước khuyên nhủ. "Về nằm đi."

Lúc này Vệ Trạch mới hài lòng, lôi tờ báo về phòng ngủ, nằm trên giường không yên lòng đọc xem. Vệ Trạch lúc không có anh trai ở bên cạnh liền giống như đã mất đi mấy phần nhân khí.

Trước đây, thời điểm khi Vệ Nhiên còn chưa có trở lại, Vệ Trạch vốn dĩ không cảm thấy như vậy. Thứ nhất, em thường xuyên đến Thúy Điểu Các chơi. Thứ hai, em cùng anh trai cũng không có thân cận đến nhường này.

Bây giờ Vệ Nhiên trở về, Vệ Trạch đột nhiên cảm nhận được sự ấm áp của gia đình, liền cực kỳ ngạc nhiên.

Ngoài cửa sổ truyền đến tiếng ô tô khởi động, hình như Vệ Nhiên đang lái xe đi, Vệ Trạch lật người, áp tờ báo lên mặt, lẫn trong gió nóng là mùi vị mực in. Em nằm trên giường hướng tới vị trí mà anh trai đã nằm, chuyển tư thế và mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.

Khi tỉnh lại lần nữa, Vệ Nhiên đã trở về, đang ngồi ở bên giường cởi âu phục.

Vệ Trạch ngáp một cái, vươn mình dùng mũi chân xoa xoa eo anh trai.

"Ca."

"Tỉnh rồi?" 

Vệ Nhiên vừa cởi cà vạt ra, chưa kịp quay người lại đã cảm thấy trên vai có một sức nặng nặng nề, hóa ra là Vệ Trạch đang nằm úp sấp trên vai, đưa tay mò mẫm để tháo kính mắt của hắn xuống.

"Dưa đang ướp đá ở dưới lầu, chờ một lát." Vệ Nhiên cởi cà vạt xong thì nới lỏng một cúc áo ở trên cao nhất, sau đó quay người ôm lấy Vệ Trạch vào trong lòng. "Ngủ một giấc nhé?"

Vệ Trạch không chịu ngủ.

"Em muốn ăn dưa hấu."

"Tôi đi lấy cho em." 

Vệ Nhiên đành phải đứng dậy, chưa bước được mấy bước đã cõng thêm một người trên lưng.

Vệ Trạch dương dương đắc ý ôm cổ anh trai, cười nói.

"Cõng em đi."

Vệ Nhiên vỗ vỗ cái mông mẩy, vậy mà thật sự bế Vệ Trạch xuống lầu.

Trên bàn đương nhiên có một quả dưa vùi trong nửa chậu nước đá, Vệ Trạch nhìn thấy liền thèm, đá chân thúc giục anh trai đi nhanh hơn.

"Biết cách ra lệnh cho người khác quá đấy." Vệ Nhiên đặt Vệ Trạch lên ghế, nhéo má em. "Ra lệnh cho anh trai có thấy thích không?"

Trong mắt Vệ Trạch lúc bấy giờ chỉ có mỗi quả dưa hấu xanh mởn, em nhìn nó một cách háo hức và cầu anh trai cắt dưa cho mình ăn.

"Gọi ca cho tôi nghe." 

Vệ Nhiên khều khều chóp mũi Vệ Trạch.

"Ca, ca ca tốt."  Vệ Trạch nắm lấy góc áo Vệ Nhiên, liếm mặt hắn nói. "Ca là tốt nhất."

Vệ Nhiên xoa xoa tóc em, dùng dao cắt quả dưa ra làm đôi, Vệ Trạch đứng ở bên cạnh bàn không nhịn được mà lấy một thìa nhỏ khoét một miếng lớn, còn chưa cho vào miệng đã do dự.

Chẳng hay là lúc vừa liếc mắt một cái, em nhìn thấy áo sơ mi của anh trai bị mồ hôi làm cho lấm lem hơn một nửa, không biết nghĩ gì lại lúng túng đưa thìa tới bên mép anh trai trước.

"Đây, cho anh."

Đôi mắt Vệ Nhiên hơi sáng lên, khóe miệng tràn ngập ý cười, hắn há miệng ra ăn, sau đó cúi người hôn lên miệng Vệ Trạch, giữa răng môi tràn ngập mùi vị trái cây dính nị ngọt ngào. 

Vệ Trạch đang nghĩ đến quả dưa hấu nên không chịu hôn môi cùng Vệ Nhiên, em rầm rì láo nháo, anh trai buộc phải thả em ra, ngồi ở ghế phía bên kia đọc điện tín. 

Vệ Trạch ăn một cách vui vẻ, dùng thìa ăn hết miếng này đến miếng khác. Chỗ thịt dưa còn chưa đông cứng hẳn, ngọt đến phát sợ, nhưng trời nóng cắn được dưa là tốt rồi. Vậy nên em ngồi co ro trên ghế ăn đến một miệng đầy nước đường, thời điểm gần như không thể ăn được nữa mới nhớ tới anh trai.

"Đây." 

Vệ Trạch đào một miếng dưa hấu đưa tới bên miệng Vệ Nhiên.

Vệ Nhiên ăn dưa cũng không thèm ngẩng đầu lên, ánh nhìn vẫn chăm chú vào điện tín, thế là Vệ Trạch lại lấy một thìa khác xúc đưa tới, nhưng sự chú ý của anh trai vẫn như cũ không thay đổi, tức giận đặt thìa xuống, lao tới bên miệng Vệ Nhiên, chưa hôn quá mấy lần liền để hắn nếm đủ một miệng ngọt ngào đầy nước trái cây.

"Quậy cái gì?" Vệ Nhiên ôm em lên đùi, ném điện tín sang một bên"Ăn no chưa?"

"Ca, chơi với em một lát." Vệ Trạch ôm cổ Vệ Nhiên thì thầm. "Anh đang đọc loại điện tín gì thế, chán quá."

"Còn có sức chơi đùa sao?" Vệ Nhiên nhéo eo em. "Bớt sưng rồi à?"

Mặt Vệ Trạch đỏ bừng, nghĩ tới tối hôm qua phóng túng đến phát rồ, vừa muốn nổi giận, điện thoại bên cạnh sô pha lại vang lên.

Vệ Trạch từ trong lòng anh trai nhảy xuống, chạy tới nghe điện thoại.

"Vệ Nhị thiếu gia, giúp tôi với!" Con trai lớn của nhà họ Trần bắt đầu khóc to. "Cha tôi ép tôi lấy vợ."

Vệ Trạch cầm ống nghe cười ha hả, chỉ hàm hồ khuyên nhủ.

"Thật là một sự kiện vui vẻ a."

"Tôi thực sự không muốn kết hôn..."

"Vậy thì đừng cưới người ta." Vệ Trạch cười đáp đến là ngắn gọn. "Có gì to tát đâu."

"Vệ Nhị thiếu, ngài đừng đùa nữa, nếu tôi không cưới, lão gia tử sẽ đánh gãy chân tôi." Thiếu gia nhà họ Trần ở bên kia đầu dây khóc ròng ròng. "Xin ngài giúp tôi nghĩ một chút biện pháp đi."

Đôi mắt Vệ Trạch khẽ chuyển động, liếc nhìn anh trai mọot cái, thấp giọng nói.

"Được rồi, gặp ở chỗ cũ, tôi giúp cậu nghĩ cách." 

Nói xong, em lập tức cúp điện thoại, mặc quần áo rồi rón ra rón rén hướng bên ngoài lẻn đi.

"Trời nóng quá, em đi đâu vậy?" Vệ Nhiên gấp điện báo lại, đặt lên bàn. "Tôi đưa em đi."

Thân thể Vệ Trạch hơi cứng đờ, mặt không đỏ tim không đập mà nói dối.

"Đến trường nghe thầy giảng bài."

Vệ Nhiên nghe vậy lông mày có chút nhíu lại, đứng dậy đi lên lầu.

"Chờ tôi."

Vệ Trạch liếc nhìn miệng hắn, mơ hồ đáp lại, nhưng thừa dịp anh trai đang lên lầu thì chuồn đi mất, dưới ánh nắng chói chang chạy về phía trường học, còn chưa đi bao xa đã nghe thấy tiếng còi xe hơi.

Vệ Nhiên xanh mặt từ trên xe bước xuống, không nói một lời bế Vệ Trạch nhét vào ghế sau.

"Ca." 

Vệ Trạch bất đắc dĩ ngồi xuống ghế ô tô, cúi đầu.

"Khi về tôi sẽ trị tội em." Vệ Nhiên vừa cười vừa lái xe. "Bây giờ lớn rồi, tôi vừa đeo lên cái kính em đã có thể chạy trốn rồi."

Vệ Trạch nghe vậy cả người run một cái, buộc mình phải cố gắng bình tĩnh lại.

"Dù sao anh cũng tìm được em rồi mà."

Vệ Nhiên từ trong lỗ mũi hừ lạnh một tiếng, nửa ngày sau mới hung hăng hỏi.

"Vừa rồi là ai gọi điện tới?"

"Còn có thể là ai... Tên hèn Trần Sĩ Hồng chứ ai." Vệ Trạch mở một cúc áo, hơi có chút thở nặng nhọc. "Xin em cho chút lời khuyên thôi mà."

Trần Sĩ Hồng chính là thành viên xui xẻo của nhà họ Trần, vì không muốn cưới vợ mà ê mặt đi van cầu Vệ Trạch nghĩ kế.

Sắc mặt Vệ Nhiên nghe vậy lập tức thay đổi, không nói một lời đưa Vệ Trạch đến cửa trường học, lạnh lùng nhìn em mở cửa xe chạy vào. 

Một lúc sau, hắn nhịn không được cũng ra khỏi xe đi theo.

Vệ Trạch làm sao biết được anh trai sẽ lẻn tới đi theo mình. Em đang một lòng một dạ nghĩ cách làm giúp đỡ Trần Sĩ Hồng, bước chân tản bộ hướng về phía bệnh xá của trường. 

Bọn họ, đám phá gia chi tử coi bệnh xá của trường là nơi gặp gỡ bí mật, chuyện lớn chuyện nhỏ đều ở bên trong mà quyết,

Quả nhiên, đại thiếu gia nhà họ Trần đang ngồi trong bệnh xá trống rỗng, sắc mặt u ám, nhìn thấy Vệ Trạch liền muốn lao tới ôm lấy đùi em.

Vệ Trạch không ưa nổi hành vi này của Trần thiếu, ôm cánh tay tựa người vào cửa, cười lạnh.

"Chuyện bao lớn, trốn đi."

Trần Sĩ Hồng vỗ trán một cái.

"Có đạo lý!!"

Vệ Trạch từ trong túi móc ra một tờ tiền, một cước đá vào mông người ta.

"Ra ngoài trốn một lát."

"Ai u, Vệ nhị thiếu gia, ngài thật sự là thông minh." Trần Sĩ Hồng mặt mày hớn hở nhận tiền giấy, cúi đầu khom lưng mà chạy ra bên ngoài. "Chờ qua đoạn thời gian này, tôi lên làm gia chủ, ngài nhớ nể nang mặt mũi mà đến dự nhà tôi."

"Xéo đi..." Vệ Trạch cười mắng đuổi người đi. "Chút chuyện nhỏ. Cậu đang vội đấy."

Trần Sĩ Hồng cầm lấy tờ tiền, vui tươi hớn hở chạy ra ngoài, còn chưa được hai bước thì nhìn thấy Vệ Nhiên với vẻ mặt âm trầm đứng ở đầu cầu thang, hai chân mềm nhũn ra, gần như run rẩy ôm lấy bức tường, cười khổ.

"Vệ... Vệ đại thiếu gia, ngài cũng đến à?"

Vệ Nhiên nhìn thấy Trần thiếu, nhớ tới nội dung trong bức điện, tức giận nói một câu ngấm ngầm mỉa mai.

"A, tôi tưởng là ai? Hóa ra là Trần đại công tử."

Trần Sĩ Hồng nghe vậy chân càng mềm, lê chân di chuyển về phía cầu thang bằng cách dựa vào tường.

Vệ Nhiên trong lòng đang đầy mối bận tâm đến người em trai không khiến người bớt lo của mình, cũng lười để ý tới tiểu công tử có lá gan nhỏ xíu này, cười lạnh một tiếng, đi đến bệnh xá, đá tung cửa ra, liền nhìn thấy Vệ Trạch đang ngồi bên giường cởi khăn quấn trước ngực.

"Ca?" Vệ Trạch sợ hết hồn, từ trên giường nhảy xuống. "Sao anh còn chưa đi?"

Vệ Nhiên mím môi khóa trái cửa, một bên đi đến cạnh giường bệnh, một bên cởi cà vạt, sau đó thô bạo trói cổ tay Vệ Trạch vào đầu giường.

"Anh cái đồ khốn này!" 

Vệ Trạch không hiểu cơn tức giận của anh trai mình từ đâu mà đến, em giãy giụa một cách tuyệt vọng, nhưng Vệ Nhiên chỉ cứ lặng lẽ kéo tấm vải trên ngực em ra rồi vùi đầu mút lấy mút để.

"Ca... Ha, ca ca..." Bị mút mấy cái, Vệ Trạch không nhịn được nữa đành nhượng bộ, duỗi thẳng eo, uốn éo trên giường bệnh. "Sưng a..."

Vệ Nhiên không nói một lời liếm tới liếm lui hai khối thịt nhũ mềm mại, dùng đầu răng xoa xoa hạt sữa tròn vo, sau khi đầy một miệng sữa, hắn đột nhiên đứng dậy nắm cằm Vệ Trạch.

"Em cho cậu ta nhìn?"

Vệ Trạch không hiểu hỏi ngược lại.

"Cậu ta... Cậu ta nào?"

Vệ Nhiên nghe lời này mặt âm trầm đứng dậy, lục tung tùng phèo tủ bên cạnh tìm ra một cái khí cụ khuếch trương, cởi quần Vệ Trạch, sau đó dùng hai ngón tay tách làm đôi khe huyệt ra.

"Có nói hay không?"

"Em... Em nói gì cơ?" Vệ Trạch hoảng sợ mà di chuyển thân mình ở trên giường. "Ca... Ca, anh đừng dùng cái đó..."

Tính chiếm hữu Vệ Trạch trong lòng Vệ Nhiên hoàn toàn bùng nổ. Vừa nghĩ đến việc bộ ngực chảy nước của Vệ Trạch bị người đàn ông khác nhìn thấy, hắn liền trở nên hung hăng tàn nhẫn, chộp lấy dụng cụ khuếch trương vạch hoa huyệt chập hẹp ra rồi chọc ngay thẳng vào.

"Ca!" 

VệTrạch bị cái lạnh của dụng cụ chạm vào khiến cho sợ hãi, hai chân đột nhiên mở ra, lộ ra một chút miệng thịt huyệt đỏ tươi, dính đầy nước uốn lượn theo khe huyệt mà chảy xuống.

"Nói." Vệ Nhiên chậm rãi cởi quần. "Đứa con kia của Trần gia có từng xem qua không?"

Lúc này Vệ Trạch mới hiểu được anh trai mình tức giận vì điều gì, em cảm thấy vô cùng oan ức nên kêu lên.

"Chỉ có ca ca mới xem qua thân thể em..."

"Thật?" 

Vệ Nhiên cởi xong quần áo, cũng không vội thỏa mãn dục vọng của Vệ Trạch, mà đứng ở bên giường bệnh cúi đầu hôn lên cổ tay bị trói bằng cà vạt của em. 

"Vậy cậu ta tìm em làm gì?"

Vệ Trạch theo dõi chằm chằm vào tính cụ sưng tấy giữa hai chân của anh trai, bị mê hoặc trong giây lát. Bên dưới hoa huyệt còn bị dụng cụ khuếch trưởng làm cho giãn nở ra một kẽ hơ, nước từ bên trong xì xì phun ra, em lẩm bẩm.

"Đặt vào... Ca, anh vào nhanh đi..."

Vệ Nhiên không hề bị lay động, vươn mình lên giường đem kéo tấm màn quanh giường bệnh đến là chặt chẽ, trầm giọng ép hỏi.

"Nói cho tôi biết cậu ta muốn gì ở em, tôi sẽ thỏa mãn em."

Vệ Trạch tuy rằng là thiếu gia ngây ngô không biết gì, nhưng em cũng sẽ tuyệt đối không bao giờ phản bội bạn bè, hơn nữa em sợ Vệ Nhiên nghe được chuyện em bày kế cho Trần Sĩ Hồng trốn cưới vợ sẽ tức giận, liền chống đỡ một hơi sống chết không chịu nói.

Nhưng là, em càng cư xử như vậy, lửa giận trong lòng Vệ Nhiên càng nóng cháy, không những không cắm vào trong bông hoa ngập dâm thủy, mà còn nằm nhoài vào giữa hai chân Vệ Trạch thổi khí vào mép huyệt đang căng tràn mọng nước.

Hơi nóng khiến Vệ Trạch kêu khóc rồi cao trào. Nước phun ra bắn tung tóe lên khóe miệng Vệ Nhiên, bị anh trai mặt lạnh bình tĩnh liếm sạch.

"Có nói hay không!" 

Vệ Nhiên đè nén cơn tức giận, dùng dụng cụ khuếch trường đem hoa huyệt của Vệ Trạch khai phá đến càng rộng hơn.

"A... Đau quá!" 

Vệ Trạch oa lên một tiếng khóc, liều mạng dùng sức lắc mạnh đôi tay đang bị trói của mình, hoa huyệt cực kì ngứa, đồ vật lạnh lẽo bên trong huyệt bị xối tới ướt nhẹp, dính vào vách ruột có chút nóng nảy.

"Tiểu Trạch." Vệ Nhiên cúi người áp vào người Vệ Trạch, bóp chặt hai khối nhũ trên ngực em, đè nén lòng đố kị khàn giọng nói. "Em là của tôi."

"Em thuộc về ca ca..." Vệ Trạch ngoan ngoãn gật đầu, không ngừng đẩy eo mình về phía trước, hy vọng anh trai có thể xuyên qua con mèo mướp đói khát của mình. "Chỉ có ca ca mới có thể chịch em..."

"Ngoan." 

Sắc mặt Vệ Nhiên rốt cục khá lên một chút, hắn rút dụng cụ khuếch trương ra, động thân đẩy tính cụ vào trong hoa huyệt trơn trợt, chơi đùa mãnh liệt, trong khi Vệ Trạch thì không ngừng thở dốc thỏa mãn.

"Tiểu Trạch, kể cho tôi em và Trần Sĩ Hồng đã nói gì." Vệ Nhiên một bên híp mắt thư thả, một bên thúc hông đỉnh loạn. "Nói ra sẽ bắn cho em."

Viền mắt Vệ Trạch hơi đỏ lên, cúi đầu nhìn hoa huyệt của chính mình bị mài đến ướt đẫm, do dự còn chưa chịu nói. 

Em không chịu nói, Vệ Nhiên tự nhiên sẽ tức giận, ôm lấy eo Vệ Trạch, tùy tiện đâm vào em, chịch đến lúc em bắn mấy lần mà bản thân thì một giọt tinh dịch cũng không tiết.

"Ca... Ha ca ca, anh cho em ăn no được không?" Vệ Trạch khó chịu đến bật khóc, hy vọng anh trai sẽ đụ mình rồi bắn cho mình càng nhiều càng tốt. "Em muốn được ca ca lấp đầy."

"Vậy nói thử xem nào." 

Vệ Nhiên nhấc chân Vệ Trạch lên, mân mê hoa huyệt nóng hổi không ngừng bị tính cụ của mình mài cho chảy ra nước ướt đẫm giường bệnh.

Tính tình Vệ Trạch bướng bỉnh, coi như dù khao khát đến đâu vẫn quan tâm đến việc không phản bội bạn bè nên em đành nghiến răng nghiến lợi thà chết chứ không chịu hé rằng, bị anh trai chịch cho run lẩy bẩy, hai mắt tối sầm rồi đột nhiên ngất đi. 

Lửa giận trong lòng Vệ Nhiên không có chỗ để trút, hắn cởi cà vạt ôm lấy thân thể mềm nhũn của Vệ Trạch thô bạo thúc hông, sau đó kêu rên sung sướng một hồi lâu, tinh dịch đặc quánh mới chịu tưới vào trong tử cung mềm mại của Vệ Trạch, nhiều đến mức bụng dưới của em còn hơi nhô lên.

Vệ Trạch bất giác co giật rồi ngã gục xuống tấm ga trải giường bừa bộn. Vệ Nhiên nằm trên người em thở hổn hển một hồi, mới đứng dậy mặc quần áo, sau đó bế Vệ Trạch, sắc mặt càng nghĩ càng tức giận rồi đi ra khỏi trường. 

Sau khi lái xe về nhà, hắn căn bản là vẫn còn khó chịu, lại dùng cà vạt kéo cổ tay Vệ Trạch treo ở bên giường.

"Để tôi xem em có thể chạy đi đâu được nữa." Vệ Nhiên tháo kính ra, cười lạnh, dựa vào người Vệ Trạch, dùng đầu ngón tay nóng hổi chạm vào đầu lông mày của em. "Cả đời này em cứ ở bên cạnh tôi, không được phép đi đâu hết."

Hoàn chương 7

Editor: Ca ca nói miệng là giỏi... Bái bai mụi người, từ mai tui đi công tác 4 ngày, rảnh thì lên up... Beta xong chương sau rùi keke

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro