Chương 8: Lừa gạt nói em trai có thai (H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Tuệ Nghi

-

Khi Vệ Trạch mở mắt ra lần nữa thì trời đã tối hẳn, sau lưng em nóng hừng hực, quay người lại thì nhìn thấy khuôn mặt của anh trai mình.

"Anh..." Vệ Trạch vừa mở miệng liền không khỏi ho khan. "Anh ở bệnh xá phát điên cái gì?"

Vệ Nhiên dựa vào ánh trăng sờ lên má Vệ Trạch, ánh nhìn đằng sau thấu kính quá mức thâm thúy, khiến Vệ Trạch xem xong không hiểu sao lại cảm thấy trong đáy mắt anh trai giờ phút này tràn đầy lạnh lẽo.

"Tiểu Trạch, em muốn chạy đi đâu?" Vệ Nhiên hỏi từng chữ một. "Nói cho tôi biết."

Vệ Trạch không hiểu gì nhìn chằm chằm vào ánh mắt của anh trai mình, lúc trở người định đứng dậy thì phát hiện cổ tay mình bị trói bằng cà vạt ở đầu giường, nhất thời tức giận đến nổi trận lôi đình.

"Anh mở ra cho tôi!"

Không ngờ Vệ Nhiên thô bạo đẩy em ngã xuống giường, một chân chen vào giữa hai chân Vệ Trạch, dùng sức mà húc em đi lên.

"Muốn chạy trốn à?"

"Tôi a... Tôi, tôi chạy đi đâu được chứ ưm..." Hoa huyệt của Vệ Trạch đều sưng đỏ hết cả lên, bị Vệ Nhiên quậy như vậy tự nhiên sẽ rất đau, liền nằm sấp ở đầu giường không ngừng run rẩy. "Ca a... Ưm tôi đau quá..."

Vệ Nhiên nghe xong từ từ rút chân lại, nhưng không chịu cởi cà vạt trói cổ tay Vệ Trạch, chỉ đè lên lưng em gặm cắn vào dái tai em.

"Không cho đi đâu hết."

Vệ Trạch sợ đến toàn thân run rẩy, cảm thấy anh trai mình hôm này có bộ dạng khác xa với thường ngày, đầy người đều tràn ngập lửa giận cùng lạnh lùng, liền hãi hùng trong lòng mà mềm mỏng đầu hàng.

"Ca ca tốt, mau giúp tôi cởi trói ra."

"Cởi trói ra?" Vệ Trạch cười lạnh đẩy kính trên sống mũi. "Cởi trói để em chạy trốn khỏi tôi à?"

"Sẽ không chạy trốn..." Vệ Trạch ủy khuất lắc mông. "Tôi muốn ca ca..."

Nghe vậy, sắc mặt Vệ Nhiên hơi dịu đi, hắn vỗ mông Vệ Trạch, oán giận nói.

"Em là của tôi."

"Tôi là của ca ca!" Vệ Trạch lập tức đồng tình. "Ca, anh là tốt nhất."

Ý cười trong mắt Vệ Nhiên rốt cục cũng như băng hòa tan lửa giận, giơ tay đem cà vạt bên tay Vệ Trạch cởi ra, tiện đà ôm người tới trước ngực.

Vệ Trạch sợ hãi nhìn mặt hắn, do do dự dự tháo xuống kính mắt của Vệ Nhiên, thấy đôi mắt sau thấu kính chứa đựng chút tinh linh ấm áp, bèn lớn mật liếm đến khóe miệng anh trai.

"Ca ca tốt, anh bắt nạt tôi."

"Bắt nạt em?" Vệ Nhiên ôm lấy eo Vệ Trạch, đầu ngón tay cách đơn bạc vải vóc làm phiền làn da nõn nà. "Nếu muốn bắt nạt em, tôi sớm đã đem em bắn cho to bụng."

Vệ Trạch nghe lời này xong kính mắt trong tay cũng đánh rơi trên giường, hô hấp từ từ gấp gáp rồi mang tới một chút nức nở, bưng bụng dưới co rúc ở trong lồng ngực Vệ Nhiên.

"Làm sao, sợ?" Vệ Nhiên cách quần áo xoa xoa lên hai vú của em trai. "Đều ăn nhiều tinh như vậy, sợ là sẽ phải mang thai."

"Không... Tôi không muốn..." 

Vệ Trạch sợ đến hồn vía lên mây, mặt mũi trắng bệch nghiêm túc hướng bên giường bò đi.

"Không muốn?" 

Vệ Nhiên trầm mặc một lát, kéo mắt cá chân đem em kéo về dưới thân mình đè lên.

Vệ Trạch vô lực đạp chân, thịt nhũ bị ca ca vững vàng nắm lấy xoa xoa, không mấy lần liền bị nặn ra sữa.

"Có thai sợ là cũng không nhiều sữa bằng em." Vệ Nhiên mò tới ướt nhẹp, đem Vệ Trạch ôm lên, lớn tiếng ra lệnh. "Tự nhấc áo lên."

Vệ Trạch sợ đến mức nặn không nổi chữ "Không", khóc sướt mướt lôi vạt áo lên đến ngực. Mắt thấy Vệ Nhiên vùi đầu đến gần dùng sức mút vào, môi lưỡi ấm áp hàm chứa thịt nhũ, đầu lưỡi liếm láp quá lại cái lỗ nhỏ đang tuôn ra sữa ở giữa hạt ngực, xì xụp vang vọng, chất lỏng trắng tươi tuôn ra nhiều quá thì thuận theo da dẻ trắng như tuyết của Vệ Trạch rơi xuống.

"Ca ca..." Vệ Trạch hít sâu một cái, hai vú bị Vệ Nhiên liếm đến sưng lên, nhũ hoa hồng hào dính đầy sữa. "Ngực căng, a..."

"Sữa này là để đút cho con?"

Vệ Nhiên bỗng dưng đặt tay xuống bụng dưới của em.

"Không... Tôi không có con..." Vệ Trạch thút thít giằng co. "Ca ca còn chưa bắn cho tôi lớn bụng..."

"Thật không có?"

Vệ Nhiên nheo mắt lại, tiến đến một bên bụng dưới Vệ Trạch khẽ hôn.

"Không..."

Trong thanh âm Vệ Trạch mang tới một tia không xác định.

Vệ Nhiên hôn xong liền tiến đến bên tai em, cố ý dùng nửa người trên đè ở chỗ hai đám thịt nhũ mềm mại như bông.

"Không có con sao lại nhiều sữa thế này?"

"Này... Đút cho ca ca uống..."

Trong mắt Vệ Trạch là một vũng nước mắt oan ức.

Vệ Nhiên sau khi nghe xong thì vùi đầu thay phiên mút lên hai vú của em, uống những mấy ngụm lớn, kế đến lại tiếp tục kích thích thần kinh mỏng manh của Vệ Trạch.

"Tôi và đứa nhỏ trong bụng em đều muốn uống."

Nước mắt Vệ Trạch cuối cùng cũng rơi xuống, tất cả ý thức trong mắt đều biến mất, chỉ ôm bụng dưới cười ngốc nghếch.

"Đứa nhỏ..."

"Em có muốn bị tôi bắn đến lớn bụng không?" Vệ Nhiên vừa hỏi vừa cởi quần áo của Vệ Trạch ra, hai tay xoa dọc theo vòng cung của bầu ngực, không khỏi cảm khái. "Sữa nhiều quá."

Vệ Trạch nhấc chân móc vào eo anh trai mình, hoa huyệt lạch bạch đập vào dương vật thô to cương cứng của Vệ Nhiên.

"Sưng lên như vậy còn tham lam?" Vệ Nhiên đưa tay mạnh mẽ bóp lấy mép cánh hoa của Vệ Trạch, giọt mồ hôi trên chóp mũi cũng chảy xuống. "Muốn thế nào, tự mình nói."

Vệ Trạch nằm ngửa trên giường mơ hồ thở hổn hển, hoa huyệt đầy nước dâm đều tràn ra, nơi sâu xa trong huyệt đạo vừa tê vừa ngứa, bị lời nói của anh trai kích thích đến nỗi tưởng mình thật sự có thai nên ngơ ngác bưng bụng dưới gọi giường.

"Muốn ăn tinh dịch của ca ca... Muốn mang thai con của ca ca..."

Vệ Nhiên nghe xong, như khen thưởng mà xoa xoa lên hoa huyệt Vệ Trạch, dùng ngón tay móc khuấy trong âm đạo mềm mại, lại thỏa mãn mở ra hai gò mông, xì xụp hụp hết nhiều ngụm nước ấm. 

Hoa huyệt của Vệ Trạch thủy chung là còn chưa có tiêu sưng hoàn toàn, cũng không biết có phải là ảo giác của Vệ Nhiên hay không, hắn cảm thấy hoa huyệt của em có phần nóng hơn bình thường, vậy nên càng chịch càng mạnh, dương vật tàn nhẫn mà đâm vào cổ tử cung, buộc Vệ Trạch phải cùng hắn đắm chìm trong làn sóng tình triều đê mê nóng bỏng.

"Không... A, ca... ca ca, đừng cắm tôi nữa, ưm..." Vệ Trạch bắn ra một ít tinh dịch loãng, tự lẩm bẩm. "Con...con..." 

Trong bụng hoàn toàn không có đứa trẻ nào, em là bị Vệ Nhiên lừa gạt đến thần trí mơ hồ, sợ anh trai mình chỉ lo đâm vào tử cung nên ôm cổ Vệ Nhiên khóc nức nở.

"Con?" Cơn giận trong lòng Vệ Nhiên vẫn chưa hoàn toàn nguôi ngoai, hắn nhéo cằm Vệ Trạch, dưới ánh mắt tuyệt vọng mà thô bạo đẩy vào trong tử cung đang thít lại chặt cứng của em. "Cho tôi bắn cả vào."

Ánh sáng trong mắt Vệ Trạch mờ đi như thể đã bị dập tắt hoàn toàn. Em ngơ ngác nhìn trần nhà, bàn tay đặt trên vai anh trai rơi xuống ga trải giường, toàn thân co giật khi leo lên đỉnh điểm dục vọng, rồi em ôm lấy bụng dưới và ngất đi.

"Tiểu Trạch?" 

Vệ Nhiên bắn xong thì bắt đầu nhéo nhéo mũi Vệ Trạch, hài lòng nhìn những dấu hôn chật vật rải rác khắp trên người em. 

"Một ngày nào đó tôi sẽ để em mang thai con của tôi... Cho dù em là em trai tôi."

-

Vệ Trạch choáng váng ngủ thiếp đi cho đến tối ngày hôm sau, em cuộn mình trên giường miệng đầy mê sảng, bưng bụng dưới lo lắng mà nói thầm.

"Con..."

Vệ Nhiên ngồi ở mép giường, bưng bát đựng súp hơi cau mày. 

Hắn lấy một thìa thuốc đưa tới miệng Vệ Trạch, nhưng lại không để ý tới, Vệ Nhiên hoàn toàn không uống được, vậy nên hắn liền ôm người đến giữa hai chân, mặt âm trầm chính mình nhấp một ngụm rồi cho vào trong miệng em, cứ thế dùng biện pháp này đem toàn bộ một bát thuốc uy em uống hết.

"Tiểu Trạch?" Vệ Nhiên giơ tay lau vết thuốc còn sót lại trên khóe môi Vệ Trạch, trong lòng thầm âm thầm hối hận. "Tiểu Trạch, nhìn tôi này."

Vệ Trạch ngây ngốc ngẩng đầu, đến gần Vệ Nhiên thì mỉm cười.

"Ca... Ca ca, tôi muốn mang thai con của anh..." Nói xong còn nghiêng đầu dụi chóp mũi vào cổ Vệ Nhiên. "Tôi muốn ca ca cho tôi ăn no."

Sắc mặt Vệ Nhiên càng thêm khó coi, hắn xoa xoa gáy Vệ Trạch thở dài, đem người quấn vào trong chăn, ôm vào ngực, nằm ở trên giường. 

Trán Vệ Trạch nóng bừng, nhưng cơ thể và bụng dưới thì lạnh lẽo nên dùng sức hướng vào vòng tay của anh trai, tứ chi quấn chặt quanh người Vệ Nhiên không ngừng run rẩy.

Tâm lý Vệ Nhiên lại tức giận, cảm thấy đau lòng khi Vệ Trạch bị mình ức hiếp đến mức này, suốt đêm không ngủ chăm người ốm, mãi đến sáng khi cơn sốt của Vệ Trạch đã gần hạ, hắn mới thở phào ra được một hơi nhẹ nhõm.

Vệ Trạch bị bệnh lần này nằm trên giường gần một tuần, anh trai mỗi ngày đều ở bên cạnh, cho em uống thuốc rồi ôm em ngủ. 

Em hầu như là đã quên mất chuyện xảy ra ở bệnh xá của trường, cũng quên mất chuyện anh trai lừa mình có thai, cả ngày đều làm ổ trên giường khàn giọng nổi nóng, quậy phá ồn ào muốn đi Thúy Điểu Các chơi.

Vệ Nhiên không những không tức giận mà còn kiên nhẫn dỗ dành em, bị em sai khiến đến xoay mòng mòng vẫn vui vẻ như uống phải mật ngọt.

Ngược lại, Vệ Trạch tuy rằng không nhớ rõ dáng dấp Vệ Nhiên đã bắt nạt mình như thế nào, nhưng theo bản năng lại sợ hãi khi đối diẹn với anh trai, thường xuyên nửa đêm tỉnh dậy hoảng sợ bò đến góc giường, lúc được Vệ Nhiên ôm trở lại thậm chí còn bị dọa cho khóc lớn.

Vệ Nhiên biết thế chẳng làm, hắn hối hận vì mình có dục vọng chiếm hữu quá mạnh, dọa Vệ Trạch sợ đến hồn vía lên mây, vậy nên càng ngày càng chiều chuộng em, đến mức trở nên vô pháp vô thiên, coi trời bằng vung, dù là ai khuyên đều không chịu đến trường đi học nữa.

Hôm đó trời mưa một chút, hơi nóng trong không khí biến mất sạch sành sanh, Vệ Trạch nằm nhoài trên đùi anh trai đọc báo, hai bắp chân thon thả tùy tiện đung đưa, ngón chân thỉnh thoảng đá phải cằm Vệ Nhiên.

"Ồ, Trần Sĩ Hồng bỏ trốn rồi?" Vệ Trạch nhìn chằm chằm vào một mẩu tin nhỏ trên báo, cười ra nước mắt. "Cũng đủ thông minh, học được cách đào hôn."

Vệ Nhiên rút tờ báo ra khỏi tay em, cau mày liếc nhìn qua. Cuối cùng cũng hiểu được lý do ngày hôm đó Vệ Trạch và Trần Sĩ Hồng gặp nhau ở bệnh xá. 

Cảm giác áy náy trong lòng càng ngày càng sâu đậm, thương tiếc vòng tay qua eo Vệ Trạch, nhẹ nhàng hỏi em xem hoa huyệt có còn đau không.

Mấy ngày nay bọn họ ân ái rất nhiều, Vệ Nhiên luôn sợ làm Vệ Trạch lại bị thương nên hạn chế cử động, động tác cũng gò bó không thôi.

"Ca, kỹ thuật tệ của anh cũng không phải ngày một ngày hai." Vệ Trạch đem báo xoát xoát ào ào, vươn mình dựa vào trong ngực Vệ Nhiên, thản nhiên xem qua nội dung tờ báo. "Sớm đã quen rồi."

Vệ Nhiên đem mặt chôn ở bả vai Vệ Trạch than thở, xoa xoa eo cho em, chậm rãi nói.

"Chê tôi tệ, còn dính tôi cả ngày à?"

"Ai dính anh?" Vệ Trạch lườm một cái, ném tờ báo nện vào mặt anh trai, đứng dậy bạch bạch bạch chạy lên lầu. "Buổi tối không được vào phòng tôi."

Nhưng tất nhiên là Vệ Nhiên không thể không vào.

Buổi tối, khi Vệ Trạch nằm trên giường lau mồ hôi, Vệ Nhiên lại dùng quạt cói đuôi mèo quạt cho em, để em gối lên chân mình nghỉ ngơi. 

Vệ Trạch quen thói cảm thấy thoải mái khi được anh trai chiều chuộng, giơ tay túm lấy râu trên cằm Vệ Nhiên, nghe thấy tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ, chợt thắc mắc sao anh trai mình lại ở trong đoàn lữ hành suốt những năm qua.

"Hỏi chuyện này làm gì?" 

Vệ Nhiên không muốn nhắc tới đoàn lữ hành, ánh mắt có chút lập lóe.

"Ca, anh nói cho tôi biết đi." 

Vệ Trạch ngồi dậy hôn một cái lên miệng anh trai, biết Vệ Nhiên thích em chủ động, bèn cố ý đưa đầu lưỡi vào trong miệng hắn dây dưa.

Quả nhiên, Vệ Nhiên đột nhiên đem ấn Vệ Trạch vào trong ngực dùng sức hôn môi, hôn xong còn liếm cả nước miếng chảy ra từ khóe miệng, mơ hồ nói.

"Buôn bán hàng hoa, vất vả mệt mỏi, công tử thiếu gia như em làm sao có thể hiểu được."

"Ca, lần sau anh có thể đưa tôi đi cùng được không?" 

Vệ Trạch nghe qua lại cảm thấy mới mẻ, dính vào trong lồng ngực ca ca làm nũng.

Làm sao Vệ Nhiên có thể đồng ý cho được, chỉ nghĩ em đây là muốn trốn học nên mở miệng đồng ý một cách chiếu lệ, sau đó hỏi ngược lại Vệ Trạch.

"Cha có đến gặp em không?"

"Không có." Vệ Trạch gãi mũi nhớ lại. "Trong kỳ nghỉ có gửi điện tín, gần đây nhất hình như nói dì ba đang mang thai."

Nụ hôn của Vệ Nhiên trượt xuống hõm cổ Vệ Trạch, hắn trầm thấp "ừm" một tiếng, sau đó hỏi tiếp.

"Còn nói gì nữa?"

"Không còn đi?" Vệ Trạch không xác định lắm, lẩm bẩm. "Em không đọc kỹ."

"Phá gia chi tử." 

Vệ Nhiên vỗ mông em.

Vệ Trạch sớm đã không còn sợ Vệ Nhiên nữa, em ngồi vào trong ngực anh trai, dính dính nhớp nhớp mà kêu.

"Ca ca tốt, đừng hung dữ với tôi."

"Em cũng không thử nghĩ, nếu dì ba sinh con trai tình cảnh của chúng ta sẽ nguy hiểm đến cỡ nào." Vệ Nhiên đẩy gọng kính lên, đứng dậy, cầm cuốn sổ kế toán trên bàn cẩn thận xem xét. "Cha rất thích dì ba nên sớm muộn gì ông cũng sẽ để lại tài sản cho đứa con chưa chào đời."

Vệ Trạch đang ngồi trên giường có chút ngây người, em thường ngày hoành hành bá đạo quen rồi, chưa bao giờ nghĩ rằng có một ngày tài sản của gia đình mình sẽ rơi vào tay người khác, bây giờ nhắc đến, em đột nhiên có chút bất an. 

"Nếu tôi không trở về, sợ là em bị bán đi còn giúp người ta đếm tiền." 

Nhìn bộ dạng bối rối của em, Vệ Nhiên không khỏi hận sắt không mài nên kim, ném sổ sách trong tay đi về bên giường hôn lên khóe miệng Vệ Trạch.

Tâm trí Vệ Trạch rối như tơ vò, em biết anh trai mình nói rất có lý, nhưng em cũng tức giận vì lúc này anh trai mới chịu về nhà, rõ ràng là muốn gây sự với em nên quay đầu tránh né nụ hôn của Vệ Nhiên.

"Làm sao tôi có thể tranh với em..." 

Vệ Nhiên dời đi cái hôn, ôm lấy Vệ Trạch đến bên đùi, thở dài.

"Ca ca là tốt nhất." 

Vệ Trạch lập tức vui vẻ tiến đến hôn lên má Vệ Nhiên.

Vệ Nhiên tuy thích nghe em nói mấy lời như vậy, thế nhưng vừa nghĩ tới Vệ Trạch phục tùng mình bất quá là do sợ bị hắn tranh đoạt gia sản, liền không khỏi cảm thấy thất vọng, nhưng chung quy hắn cũng không nỡ bắt nạt Vệ Trạch nữa, nên chỉ ôm siết lấy eo em rồi im lặng.

Vệ Trạch nằm úp sấp trong lòng anh trai một lúc lâu lập tức không an phận, liếm liếm chỗ vành tai Vệ Nhiên. 

"Ca, sữa chảy ra rồi."

"Muốn tôi mút cho em?" 

Vệ Nhiên gãi gãi mũi em.

"Muốn ca ca mút." Vệ Trạch nóng lòng vén áo lên, lộ ra bộ ngực đầy dấu hôn. "Muốn ca ca mút mạnh."

Vệ Nhiên vùi mặt vào bộ ngực non mềm mại, cọ chóp mũi vào làn da mịn màng. Cặp kính trên sống mũi ấn vào ngực Vệ Trạch tạo thành một vết lõm nông nhợt nhạt.

Đột nhiên dưới lầu vang lên tiếng còi xe hơi, Vệ Trạch đang được anh trai mút cho cả người mềm nhũn cũng bị dọa đến giật bắn cả người.

Bản thân Vệ Nhiên cũng hơi ngây ngẩn, trước tiên liếm khô sạch sẽ sữa trên đầu vú, sau đó đứng dậy đi tới bên cửa sổ vén rèm ra nhìn lướt qua.

"Tiểu Trạch." Tay Vệ Nhiên siết chặt rèm cửa sổ. "Cha mang dì ba đến đây."

Vệ Trạch ngơ ngác từ trên giường ngồi dậy, ngực vẫn còn chảy sữa. Phải một lúc sau mới phản ứng được, nước mắt lập tức lưng tròng.

"Ca, làm sao bây giờ..."

"Sao lại khóc?" Vệ Nhiên đau lòng đi tới giúp em mặc quần áo. "Có tôi ở đây."

Vệ Trạch ôm eo anh trai khóc thút thít trong chốc lát, bỗng nhiên ủy khuất ngẩng đầu lên.

"Vẫn còn trướng."

Vệ Nhiên thật sự không kềm được cười ra tiếng, cho rằng tư duy não bộ của Vệ Trạch quá đỗi thú vị, nhưng miệng thì dỗ dành.

"Tối nay tôi mút cho em."

Vệ Trạch nghe xong, hài lòng buông tay đang ôm eo anh trai mình ra, lau nước mắt, miễn cưỡng gượng cười.

"Ca, anh có thể đi xuống cùng tôi được không?"

Vệ Nhiên đương nhiên sẽ không từ chối, dù sao dưới lầu cũng là cha hắn, bởi vậy hắn liền nắm tay Vệ Trạch đi xuống. 

Vẻ thờ ơ giả tạo của Vệ Trạch biến mất khi nhìn thấy bóng người trong phòng khách. Em núp sau lưng Vệ Nhiên, nắm chặt lấy ngón tay của anh trai mình.

"Nha, đây là Nhị thiếu gia sao?" Dì ba mặc sườn xám màu đỏ sậm ngồi bên bàn lơ đãng uống trà. "Còn chưa có gả đi đâu sao?"

Bước chân của Vệ Trạch đột nhiên dừng lại, đôi tay đang giữ lấy Vệ Nhiên dần dần run lên.

"Trần thiếu gia kia cũng không biết thức thời, đến mức dám đào hôn." Dì ba đặt bát trà xuống, ung dung thong thả lấy ra một bức điện báo ném lên bàn. "Nếu đã là song nhi thì cũng nên sớm gả đi nhỉ."

Bức điện đó nói rõ rằng người Trần Sĩ Hồng muốn thú về nhà chính là Vệ Trạch. 

Thật là sai lầm khi họ chọn gặp nhau ở bệnh xá ngày hôm đó, cả hai đều không nghĩ rằng sự thật sẽ bị bóp méo tới hoang đường như vậy.

Nếu không phải giờ phút này dì ba ở đây làm khó làm dễ, chỉ sợ Vệ Trạch cả đời này cũng chẳng hay biết gì, giống như Trần Sĩ Hồng không biết đã trốn đi nơi nào kia, có lẽ đánh chết hắn cũng chưa bao giờ nghĩ rằng người mà gia đình mình muốn hắn lấy lại chính là vị công tử nổi tiếng Vệ nhị thiếu gia.

Vệ Trạch chậm rãi cúi thấp đầu, nước mắt đảo trong hốc mắt trào ra, liều mạng đẩy tay anh trai ra, sau đó lùi lại một bước.

Tim Vệ Nhiên đập thình thịch hồi hộp, vội vàng đến gần.

"Tiểu Trạch?"

"Vệ Nhiên." Vệ Trạch nghiến răng nghẹn ngào. "Anh có phải luôn gạt tôi?" Em đột nhiên ngẩng đầu nắm lấy cổ áo anh trai mình. "Nếu anh không nói ra việc tôi là song nhi, thì ai mà biết được?" 

"Tiểu Trạch, chuyện này không phải..." 

Vệ Nhiên chưa kịp nói hết câu, cổ đã cảm thấy đau nhức dữ dội.

Khóe miệng Vệ Trạch có vết máu, vẻ mặt nhìn anh trai giống như người xa lạ.

"Tôi hận anh, Vệ Nhiên, tôi hận anh!" 

Sau đó, em chạy ra khỏi nhà giữa tiếng cười khinh thường của dì ba. 

Vệ Nhiên sờ tay lên vết máu trên cổ, mất hứng dựa vào tường.

"Tôi đã sớm nói từ lâu rồi, nuôi sói hoang không tốt." 

Dì ba bắt chéo chân, nhẹ nhàng hừ một tiếng, sau đó tế nhị phàn nàn rằng nhà Vệ gia quá nóng.

"Bà tới đây làm gì?" Vệ Nhiên xoa mi tâm, từ bậc thang trên lầu đi dần xuống. "Nơi này không hoan nghênh bà."

Dì ba đặt bát trà xuống, vén một lọn tóc trên má ra sau tai, duyên dáng đứng dậy bước tới cạnh cửa.

"Tôi đến đây là vì..." Nàng nghiêng người bước sang một bên. "Tôi sinh ra con trai."

Trong sân nhà họ Vệ, Vệ lão gia tử đang bế một đứa bé trai đứng dưới tán cây tận hưởng bóng mát. Đó là khung cảnh gia đình hạnh phúc.

Hoàn chương 8

Editor: Ngày mai "Cành đậu" nha mụi người

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro