Chương 9: Quẫn trí vì em trai bỏ nhà đi (H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Tuệ Nghi

-

Vệ Nhiên đứng ở cửa mím môi một lúc rồi đi qua sân với vẻ mặt lạnh lùng, chăm chú nhìn thẳng.

Cha hắn đang bế đứa bé, dáng dấp lưỡng lự muốn nói lại thôi, có vẻ như muốn giải thích.

Vệ Nhiên lên xe, đệm ghế bị nắng đốt tới bỏng rát, vết thương trên cổ do bị Vệ Trạch cắn vẫn đang nhức nhối, chẳng khác gì bị ai dùng kim đâm liên tục. 

Kỳ thực, khi Vệ Nhiên nhìn thấy cha mình và dì ba, tâm trạng của hắn cũng không khá hơn Vệ Trạch là mấy, thậm chí còn buồn nôn hơn, chỉ là tâm của Vệ Nhiên hiện tại một lòng một dạ đều hướng về phía Vệ Trạch, vừa lo em ra ngoài trời nắng to vừa lo em sẽ bị say nắng, liền vội vã đạp ga lên đường đi tìm người.

Vệ Trạch vùi đầu chạy không biết bao lâu, vấp phải một thân cây khô bên đường, ngã vào một đống cỏ khô màu nâu, nửa ngày đều không bò dậy nổi.

Những con ve sầu trên cây hai bên đường gào thét khàn cả giọng, thân thể em nóng bừng lên, nhưng trái tim thì lại lạnh như băng.

Em dùng ngón tay kéo mạnh đám cỏ khô héo, trong miệng từ đầu đến cuối chỉ nhất nhất mắng chửi Vệ Nhiên, rồi loạng choạng đứng dậy, lúc nhìn thấy vết bầm tím trên đầu gối mình thì nước mắt cuối cùng cũng không nhịn được mà rơi xuống.

Bí mật em liều mạng che giấu bao nhiêu năm hóa ra lại trở thành chủ đề bàn tán trên bàn trà của những người khác, mà người tiết lộ ra bí mật không ai khác lại chính là anh trai, người vẫn cứ bắt nạt em suốt ngày ở trên giường.

Vệ Trạch lảo đảo đi tới dưới một gốc cây ngồi xuống, mồ hôi trên trán trộn lẫn với nước mắt trên gò má, tất cả đều đọng lại ở hõm cổ. Em không khỏi nghĩ đến vết răng bên gáy anh trai, thời điểm cắn lấy hắn là thật sự rất hận, vậy nên em đã cắn mà không có chút nào thương tiếc, đến bây giờ trong miệng vẫn còn có mùi máu tanh.

"Đồ khốn nạn, đáng đời anh!" 

Vệ Trạch rút tay nhổ một nắm cỏ dại ném ra ngoài, trong gió nóng khô rát, cành lá héo bồng bềnh rơi xuống.

Vệ Trạch nheo mắt lại, xuyên thấu qua ánh nắng nóng bỏng, nhìn thấy một chiếc ô tô đang lao tới ở phía cuối đất gập ghềnh, em lập tức nhảy dựng lên giữa đường, mặt hơi đỏ vì phơi nắng.

Chiếc xe màu đen dừng lại trước mặt Vệ Trạch, Vệ Nhiên từ trên xe bước xuống, không nói hai lời liền ngay lập tức ôm lấy em.

"Anh không sợ tôi lại cắn anh sao?" 

Vệ Trạch nói xong còn thật sự lao tới cắn vào cổ Vệ Nhiên. Vệ Nhiên ngược lại cũng không trốn tránh mà chỉ im lặng ôm em vào lòng.

"Đồ khốn kiếp..." Vệ Trạch nếm được mùi máu trộn lẫn với mồ hôi mặn chát, nước mắt lăn dài trên khóe mắt. "Anh dám dạt tôi, cho anh gạt tôi!"

Vệ Nhiên đau đớn đến nhíu mày, nhưng chung quy cứ nghiến răng đem Vệ Trạch ôm càng chặt hơn, dựa vào cửa xe, trầm giọng nói.

"Tôi chưa bao giờ gạt em."

"Đồ khốn, anh còn không thừa nhận sao?" Nước mắt không ngừng trào ra, em giơ tay chỉ vào vết răng sâu hoẵm trên cổ Vệ Nhiên. "Gạt tôi có ích gì? Hiện tại anh gạt cũng gạt xong, bí mật cũng bại lộ, anh còn tới tìm tôi làm gì?"

"Tiểu Trạch, em bình tĩnh chút." 

Vệ Nhiên ôm em, lùi lại vài bước, ép em vào cốp xe đằng sau hôn môi.

Vệ Trạch kịch liệt giãy dụa, không chịu thân mật với Vệ Nhiên, phía dưới là mui xe nóng cháy, trước mặt là lồng ngực nóng bỏng của anh trai, em tức giận đến mức đá thẳng vào người Vệ Nhiên. 

Vệ Nhiên kinh hãi, nhìn chăm chú Vệ Trạch.

"Tiểu Trạch, em ngay cả giải thích cũng không chịu nghe tôi sao?"

"Đừng gọi tôi như vậy, tôi không gánh nổi." Vệ Trạch tức giận đến cả người phát run, trên trán toát ra chút mồ hôi lạnh. "Vệ Nhiên, tôi hận anh."

Đây là lời "hận" thứ ba mà Vệ Nhiên nghe được trong ngày từ em.

"Vệ Trạch." Lòng hắn như lửa đốt, gấp đến mức đè lên người Vệ Trạch, cởi nút quần vướng víu của mình ra. "Tôi không muốn làm tổn thương em."

Vệ Trạch vừa nghe lời này thì triệt để giận rồi, thậm chí còn chủ động cởi quần, đưa đến hoa huyệt rồi khóc.

"Sao anh có gan nói không muốn làm tổn thương tôi? Vệ Nhiên, anh đã ức hiếp tôi đến mức này, có thể tha cho tôi được chưa?"

Vệ Nhiên đưa tay chạm vào cánh hoa sưng tấy của Vệ Trạch, sau đó trong tiếng khóc oan ức của em nghiến răng đẩy vào trong.

Vệ Trạch mềm nhũn nằm trên cốp xe, quần dài mắc ở mắt cá chân, hoa huyệt sưng tấy đỏ bừng đang ngậm dục căn của anh trai phun nước, cặp mông trắng như tuyết bị áp trên nắp xe hơi đỏ, khiến em nhịn không được hơi căng thẳng, huyệt thịt càng ngày càng dùng sức mà co lại, cắn chặt dương vật cương cứng không tha.

"Em cũng không ngẫm lại..." Vệ Nhiên thở dốc đầy động tình. "Đó là cha em. Sao ông ấy có thể không biết em là song nhi?"

"Anh nói dối... anh gạt tôi!" Vệ Trạch bị thúc, cơ thể rung động trên cốp xe, dùng hai tay cào vào mặt anh trai mình, mất bình tĩnh. "Vệ Nhiên, anh đúng là một tên khốn nạn..." 

Còn chưa dứt lời, tên khốn nạn đã hôn lên môi em, cái mông bị va chạm mạnh đẩy vào mui xe, buộc phải ngồi dang rộng hai chân, toàn thân co giật bởi sự xâm nhập, và nước từ hoa huyệt chảy ra dọc theo bắp đùi rơi xuống đất.

"Gọi tôi là gì?" Vệ Nhiên ngậm lấy bờ môi run run của em, thở dốc. "Quên tất cả những gì tôi đã dạy em rồi?"

Trong mắt Vệ Trạch tràn đầy hận ý, khóe miệng lạnh lùng nhếch lên.

"Ca."

Vệ Nhiên nghe vậy, ngẩng đầu hôn lên khóe miệng em một cái, thế mà lại nghe thấy Vệ Trạch hỏi.

"Các người đều muốn đuổi tôi ra ngoài phải không?"

"Tiểu Trạch, tôi chưa bao giờ muốn tranh với em." Vệ Nhiên ấn mạnh vào đùi vài cái, sau đó đưa tay ôm lấy dương vật sưng tấy trước mặt em. "Nếu muốn thì tôi còn phải đợi cha đến à?"

"Anh... Anh là đồ nói dối..."

Vệ Trạch bịt tai, bị cọ xát đến mức tinh khí tỏa ra, cơ thể mềm đến mức suýt trượt khỏi thân xe.

Những con ve sầu trên cây phía sau họ kêu lên hoảng loạn.

"Vệ Trạch." Vệ Nhiên đột nhiên nắm lấy cằm em, kéo em đến trước mặt. "Nếu không có em, ba năm trước tôi cũng sẽ không rời đi, em biết không?"

Vệ Trạch hơi giật mình, trong mắt tràn ngập ánh nắng chói chang, em không hiểu lời nói của Vệ Nhiên, nhưng anh trai đã bắt đầu một đợt thâm nhập mới trong gió nóng tràn ngập mùi dâm dục ngọt ngào.

Ánh mắt của Vệ Trạch lướt qua vai anh trai đến phần thân dưới ướt đến rối tinh rối mùi, sau đó em lại đau đớn ngẩng đầu rồi gọi.

"Ca."

Vệ Nhiên nghe thấy thanh âm liền nghiêng đầu hôn Vệ Trạch, tiện đà thúc hông về phía trước đẩy tính khí chôn vào trong ổ bụng mềm mại. Cảm giác được đầu Vệ Trạch vã đầy mồ hôi, cuối cùng hắn đành dùng tư thế này bế người vào trong xe.

Vệ Trạch dùng ngón chân đá vào eo anh trai mình, ra hiệu Vệ Nhiên đang đâm quá sâu, muốn mất bình tĩnh, nhưng Vệ Nhiên lại quá hiểu rõ em, trực tiếp hôn lên môi em rồi thô bạo dừng lại trong giây lát không nói một lời.

"Tiểu Trạch, em có thể mắng tôi hoặc cắn tôi..." Vệ Nhiên ấn vào eo Vệ Trạch, hung hăng mắng hắn, "Nhưng em không được bỏ chạy."

Vệ Trạch rưng rưng nước mắt gật đầu, nhẹ giọng gọi.

"Ca..."

"Tháo kính cho tôi." Vệ Nhiên ngẩng đầu ghé sát vào má em, giọng điệu đã dịu dàng hơn rất nhiều, khiến Vệ Trạch lập tức đưa tay giúp anh trai tháo kính ra khỏi sống mũi, run rẩy đặt chúng sang một bên.

Trong mắt Vệ Nhiên ẩn sau ống kính luôn có nhiều cảm xúc khiến Vệ Trạch lúc này khó có thể rời mắt đi, eo và bụng đều bị anh trai-cao- đốt cháy, cả người và lưng đều bị đốt cháy. tất cả đã biến mất. Nhiều lần,

Vệ Nhiên vẫn không chịu xuất tinh.

"Ca, em sai rồi..." Vệ Trạch khóc lóc, bò vào lòng anh trai. "Ca, cho em ăn đi."

"Còn dám chạy trốn không?"

Vệ Nhiên đẩy mạnh vào trong tử cung Vệ Nhiên, dương vật nảy lên, nghiền nát phần thịt mềm mại.

"A... Em, em không dám nữa... Em không dám nữa..." Vệ Trạch ôm eo anh trai, khàn giọng hét lên. "Em sẽ không bao giờ rời xa ca ca nữa..."

Khóe môi Vệ Nhiên không tự chủ cong lên, ôm lấy eo Vệ Trạch, đâm vào trong em, cuối cùng tinh dịch của hắn cũng phóng ra.

Em cuộn tròn trong lòng Vệ Nhiên, lặng lẽ ngẩng đầu lên nhìn vẻ mặt của anh trai mình.

"Ca, tại sao anh lại rời đi ba năm trước?"

"Em sẽ tin lời tôi nói à?" Vệ Nhiên cúi đầu sờ trán em."Em vừa gọi tôi là đồ dối trá."

"Ca ca tốt, xin hãy tha thứ cho em..."

Vệ Trạch liếm vết răng trên cổ anh trai mình một cách nịnh nót.

"Làm sao tôi có thể thật sự giận em?" Vệ Nhiên thở dài lắc đầu, ôm lấy Vệ Trạch, thay vì nhắc lại chuyện ba năm trước, hắn lại cảnh cáo. "Đừng chạy, có nghe thấy không?"

Vệ Trạch vội vàng gật đầu.

"Nếu còn bỏ trốn nữa... Tôi sẽ trói em ở nhà."

Vệ Nhiên nheo mắt, nói đến là nhẹ nhàng, nhưng Vệ Trạch lại toát mồ hôi lạnh.

"Ca, đừng bắt nạt em."

"Nếu em nghe lời thì tôi sẽ không bắt nạt em." Vệ Nhiên vén mái tóc đẫm mồ hôi của em ra khỏi trán, cuối cùng cũng sẵn lòng nhắc lại chuyện xảy ra ba năm trước. "Khi mẹ tôi qua đời, đoàn lữ hành đã xảy ra chuyện."

Vệ Trạch cảm thấy không thoải mái khi ngồi trên dương vật còn cương những một nửa của anh trai mình. Em lén đưa tay xoa xoa hai mép cánh hoa đau nhức, nhưng Vệ Nhiên nhanh chóng nắm lấy cổ tay em.

"Để tôi."

Lòng chiếm hữu của hắn mạnh đến mức dù người chạm vào hoa huyệt có là chính bản thân Vệ Trạch thì hắn vẫn thấy ghen tị. 

"Cha đã sớm biết chuyện em là song nhi rồi, muốn dùng chuyện hôn nhân để trấn áp chuyện đoàn lữ hành." Vệ Nhiên nhẹ nhàng xoa đầu, khiến Vệ Trạch cảm thấy rất thoải mái. "Làm sao tôi có thể đồng ý được đây? Vậy cho nên tôi đã cắt đứt mọi dây dưa trong gia tộc, đảm đương công việc của đoàn lữ hành."

Vệ Trạch sửng sốt "Ồ" một tiếng, sau đó ngồi thẳng dậy.

"Cắt đứt dây dưa?"

"Ngốc." Vệ Nhiên cười hôn lên chóp mũi em, "Chỉ cần chúng ta còn giữ liên lạc, dù chuyện gì xảy ra trong đoàn lữ hành cũng đều sẽ không liên quan đến Vệ gia. Tôi cũng không còn là người của Vệ gia, sẽ không liên lụy tới em."

"Ca..." 

Vệ Trạch nghe xong liền ôm lấy cổ Vệ Nhiên, dụi mũi vào một bên cổ hắn. 

"Đau lòng cho tôi à?"

Vệ Nhiên xoa eo Vệ Trạch, cố ý kéo căng eo em, thọc loạn vài cái vào trong hoa huyệt mềm mại.

"Ca... Có phải từ lâu, ca ca đã thích em không..." Vệ Trạch thở hổn hển, đôi mắt chuyển động, kiêu ngạo hôn lên miệng anh trai mình. "Ca muốn em từ lâu rồi..."

Vệ Nhiên im lặng một lúc, sau đó giơ tay nhẹ nhàng đánh vào mông Vệ Trạch mấy cái.

Do đó Vệ Trạch càng tin chắc suy nghĩ của mình là đúng, liền cao ngạo vểnh đuôi lên, nhờ Vệ Nhiên giúp em xoa xoa hột le cùng thắt lưng. Vệ Nhiên cũng chỉ hơi bất đắc dĩ cười, rồi dùng sức ôm em xoa xoa suốt một lúc lâu, chờ cảm thấy Vệ Trạch đã mệt mỏi, em mới vùi cả mặt chôn sâu vào cổ hắn.

"Ca... A... Em, em sẽ bị đuổi ra khỏi nhà phải không?" Vệ Trạch tựa vào vai Vệ Nhiên, đột nhiên bực bội. "Em không muốn bị gả đi."

Vệ Nhiên nghe được em nói như vậy, vòng tay ôm em đột nhiên siết chặt.

"Không ai có thể cướp em khỏi tay tôi."

"Ca ca, đừng để em gả đi." Vệ Trạch ngẩng đầu ra vẻ làm nũng. "Em chỉ muốn ở bên ca ca thôi."

Vệ Nhiên nghe vậy không vui lắm, chỉ cười thầm.

"Lại muốn tôi giúp em giành gia sản sao?"

Vệ Trạch áy náy cúi đầu, ngón tay nắm lấy góc áo anh trai kéo kéo. Vệ Nhiên ngược lại cũng cảm thấy chán nản và khó chịu, ôm mông đẩy mạnh mấy cái, khiến nước mắt Vệ Trạch rơi xuống ngực Vệ Nhiên, hắn chỉ là không nhịn được, cũng không dám kêu lên đau đớn.

"Thôi thôi." Vệ Nhiên không nhìn thấy em khóc nên buông em ra. "Cho dù em không nhờ tôi, tôi cũng sẽ giúp em."

"Ca ca là tốt nhất..."

Vệ Trạch lẩm bẩm.Vệ Nhiên đưa tay lấy lại kính, một tay đeo vào, bực bội đưa tay vào tóc. Vệ Trạch khịt mũi, ngập ngừng tiến đến gần anh trai mình, môi ấn lên khóe môi Vệ Nhiên rồi rụt rè hôn hắn.

Vệ Nhiên không nhúc nhích, để Vệ Trạch chủ động ôm mặt hắn hôn hôn.

"Ca..." Vệ Trạch bất mãn hạ ánh mắt xuống, ngón tay nhẹ nhàng thọc vào cổ tay anh trai. "Đừng buông em ra."

Vệ Nhiên dựa lưng vào ghế, vòng tay ôm lấy eo Vệ Trạch.

"Ca, lần này anh quay lại có rời đi không?"

Vệ Trạch nhận thấy Vệ Nhiên không để ý tới mình, liền nằm trên ngực anh trai, buồn bã hỏi.

"Đi." Vệ Nhiên bình tĩnh nói. "Tôi không còn là người của Vệ gia, đương nhiên phải rời đi."

Vệ Trạch nghe vậy lập tức đỏ mắt.

"Em không muốn ca ca rời đi."

Vệ Nhiên đưa tay xoa đầu em.

"Đừng quậy."

"Ca, đừng đi." Vệ Trạch ôm lấy cổ Vệ Nhiên, lớn tiếng kêu lên. "Đừng rời xa em."

"Sao lại khóc nữa?" Vệ Nhiên bất đắc dĩ lau nước mắt. "Em không ghét tôi sao? Tôi đi rồi không ai quản em, vậy chẳng phải tốt lắm sao."

Vệ Trạch nghẹn ngào một lúc, tiếng khóc ngừng lại, sau đó lại bắt đầu khóc.

"Không... Em chỉ là không muốn ca ca rời đi..."

Vệ Nhiên thấy nước mắt của Vệ Trạch thì đau lòng, nhẹ nhàng dỗ dành em.

"Ba năm trước tôi và cha đã thỏa thuận, chỉ cần đoàn lữ hành không còn liên quan gì đến Vệ gia, ông ấy sẽ không để em phải gả đi."

"Em không quan tâm... Em không muốn ca ca rời đi..."

Vệ Trạch tuyệt vọng lắc đầu, nước mắt và mũi liếm vào hõm cổ Vệ Nhiên.

"Nếu tôi ở lại thì làm sao em tranh giành tài sản được?" Vệ Nhiên bế Vệ Trạch lên đối diện mình, sau đó cúi xuống giúp Vệ Trạch mặc quần áo. "Về nhà trước đi."

"Ca... Ca, anh thật sự muốn rời đi sao?" Vệ Trạch bất chấp mà nhào tới. "Anh định từ bỏ tài sản của gia đình mình à?"

Vệ Nhiên trầm giọng hỏi ngược.

"Anh từ bỏ dì ba và đứa con trai mới sinh của bà ấy à?"

Khóe môi Vệ Trạch giật giật, nhưng lại không thể nói ra lời nào để phản bác. Vệ Nhiên tựa hồ đã đoán trước được em sẽ phản ứng như vậy, cho nên cũng không hề tức giận, chỉ giúp Vệ Trạch mặc quần mà không nói thêm một lời, trong chốc lát, một giọt nước mắt vỡ ra trên mu bàn tay hắn.

"Đừng khóc nữa." Vệ Nhiên thở dài một hơi. "Tài sản của gia đình sẽ là của em. Nếu tôi ở lại, nếu đoàn lữ hành xảy ra chuyện gì tôi sẽ kéo em xuống."

"Ca..."

Vệ Trạch kêu lên, ôm lấy cánh tay anh trai, lắc đầu.

"Tôi đưa em về." Vệ Nhiên cắn răng đẩy em ra, đứng dậy, đi vòng qua ghế lái và mở cửa xe. "Tôi sẽ nói với cha rằng chỉ cần tuân thủ thỏa thuận, tài sản vẫn là của em."

Vệ Trạch ôm đầu gối ngồi ở ghế sau khóc thút thít. Hoa huyệt bị anh trai chạm vào lại bắt đầu đau nhức, hình như lại sưng lên. Em lén nhìn một bên mặt Vệ Nhiên qua khe hở giữa ngón tay, nhìn thấy mồ hôi chảy dài trên mặt anh trai, không nhịn được mà tiến lại gần, nhưng cuối cùng lại không dám chạm vào hắn.

Xe chạy rất nhanh trên con đường vắng vẻ, bụi vàng nhạt lăn không ngừng, vài chiếc lá vàng cháy yếu ớt bay trong gió. Ngôi nhà của nhà họ Vệ đã mờ nhạt hiện ra ở cuối đường, Vệ Trạch nhìn qua cửa kính ô tô hồi lâu, toàn thân run rẩy.

"Ca... Em không muốn quay về..." Vệ Trạch ôm đầu run rẩy. "Ca, đừng đuổi em về."

"Tiểu Trạch, tôi cùng em về." Vệ Nhiên không dừng xe, liếc nhìn Vệ Trạch ở hàng ghế sau, trong lòng không khỏi có chút đau. "Tôi ở đây."

"Ca, đừng đi..."

Vệ Trạch nghe vậy, nhớ tới lời nói lúc trước của anh trai, bò tới chân anh trai, ôm lấy eo hắn.

"Đừng quậy, tôi đang lái xe." Vệ Nhiên nói vậy nhưng vẫn không đành lòng đẩy Vệ Trạch ra, đành phải cho xe chạy chậm lại, "Đừng khóc nữa, dì ba mà thấy sẽ xấu hổ biết nhường nào?"

Vệ Trạch nghe thấy thì hừ nhẹ một cái, kéo tay áo Vệ Nhiên để ngăn nước mắt.

Chiếc xe cuối cùng cũng lái vào sân nhà họ Vệ, nhưng trong nhà rất yên tĩnh, ngay cả xe của cha cũng không có.

Vệ Nhiên đưa Vệ Trạch xuống xe, nghe người hầu nói, cha hắn đem dì ba cùng đứa trẻ đến ở quán trọ.

"Nếu như trong nhà nóng quá thì đừng đến." Vệ Nhiên cười lạnh lắc đầu, ôm Vệ Trạch vẫn còn đang nức nở trở lại phòng ngủ. Vệ Trạch ngồi ở bên giường lau nước mắt, cúi đầu nghe thấy anh trai rời đi, đột nhiên đứng dậy lao ra cửa.

"Ca... Ca, anh đừng đi!" Vệ Nhiên vừa bước tới cửa, Vệ Trạchddax từ phía sau ôm lấy eo hắn. "Ca ca, em không cần nữa..." Vệ Trạch nắm chặt tay như đã quyết tâm rất nhiều. "Em không cần tài sản của gia đình nữa, xin anh đừng rời đi, được không?"

Ngoài cửa sổ vang lên tiếng lá xào xạc, lời nói của Vệ Trạch tựa như một tiếng thở dài.

Vệ Nhiên cho là em đang mất bình tĩnh, tự nhiên không có coi trọng, xoay người quỳ xuống trước mặt Vệ Trạch, nhéo má em.

"Tôi đi mua dưa ướp lạnh cho em ăn. Đã ở ngoài nắng quá lâu rồi, trời nóng như vậy, sao em không đi nghỉ ngơi đi?"

Vệ Trạch chậm rãi quay lại giường, im lặng khóc khi nghe tiếng bước chân rời đi của anh trai, em có thể nhận thấy Vệ Nhiên không tin mình, nhưng rốt cuộc em vẫn không có lựa chọn nào khác.

Em chưa bao giờ gặp anh trai mình trước đây, em luôn luôn mỉa mai và .

Bây giờ cho dù em có nói thật, Vệ Nhiên cũng sẽ không tin em.

Vệ Trạch đi đến bên cửa sổ, lặng lẽ vén một góc rèm lên, anh trai hắn đứng cạnh xe, xắn tay áo lên, để lộ nửa cánh tay màu lúa mạch. Vệ Trạch mê mẩn nhìn, cho đến khi Vệ Nhiên mở cửa xe bước vào, rồi bóng dáng hắn biến mất sau cửa sổ xe, em mới hạ rèm trượt theo bờ tường ngồi bệt xuống đất, lấy lòng bàn tay che mặt, lẩm bẩm.

"Không muốn nữa... Không muốn bất cứ thứ gì nữa..."

Trong phòng ngủ trống rỗng, chỉ có tấm rèm đung đưa nhẹ nhàng trong gió, Vệ Trạch ngồi trên sàn, như thể sẽ không đứng dậy cho đến khi anh trai quay lại.

Hoàn chương 9

Editor: tui lại chuẩn bị đi công tác hai ngày đó mụi người...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro