[Ch.7-3]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Tranh

Beta: Charon

Thì ra là Momoko Tao.

“Xin hỏi tiểu thư có việc sao?” Hít sâu một hơi, Liễu Tâm Tâm đem nước mắt đang trực trào ra khỏi viền mắt nhịn xuống, tao nhã xoay người đối mặt với cô ta. Con nhỏ giặc lùn có tướng tiểu cách, mũi nhỏ, mắt nhỏ, miệng nhỏ, lòng dạ hẹp hòi, keo kiệt! Nàng lén mắng trong lòng, quyết định đối mặt với tình địch đáng ghét, tuyệt đối muốn duy trì khí chất của nàng.

“Cô không nên lại dây dưa với Bạch tiên sinh nữa!” Momoko Tao kiêu ngạo nói. Người phụ nữ này càng nhìn càng đáng ghét… Cô ta vĩnh viễn đều nhìn không hiểu, loại phụ nữ gầy teo, yếu ớt giống Liễu Tâm Tâm có cái gì là hay? Người đại diện của cô – Hiroshi Fujiki cũng mê mệt cái người phụ nữ tong teo bằng phẳng này, hết lần này tới lần khác còn xuất đầu lộ diện giúp nàng khiến cô nổi giận! Thực sự là càng nghĩ càng tức giận! Rất rõ ràng, Bạch Bằng Triển cũng rất để ý tới nàng…

Nghĩ vậy, lòng dạ Momoko Tao lại tràn đầy khó chịu!

“Dây dưa? Vì sao lại nói tôi dây dưa?” Liễu Tâm Tâm nổi giận, nhìn dáng vẻ bừng bừng của Momoko Tao, không rõ người phụ nữ này định nghĩa “dây dưa” là sao.

“Bạch tiên sinh đã nói với tôi, anh ấy thấy cô dù bị ghét, vẫn đau khổ quấn quít lấy anh ấy, muốn tôi nói với cô là không nên lại quấy rầy anh ấy!” Momoko Tao một hồi nói cực kỳ lưu loát lừa gạt người.

Liễu Tâm Tâm vừa nghe, sắc mặt lập tức trắng bệch. Bạch Bằng Triển thực sự nói như vậy sao? Anh thực sự ghét nàng như vậy sao? Lẽ nào thời gian ngọt ngào trước đây, một chút cũng không có khiến anh lưu luyến sao? Chuyện đến nước này, nàng còn có thể nói cái gì nữa? Nghĩ đến mới vừa rồi anh thân mật với Momoko Tao như vậy, ngực Liễu Tâm Tâm khó chịu giống như bị dao cắt…

“Còn nữa, so với tôi, cô là cái thá gì chứ?” Momoko Tao đem bộ ngực nở nang cực đại, kiêu ngạo mà chìa ra cho Liễu Tâm Tâm nhìn. Khi cô ta vừa mới bắt đầu sự nghiệp trong làng giải trí, chính là nhờ vào bộ ngực kinh người này mà không tránh khỏi được không ít nhà sản xuất ưu ái!

“Cô…” Nhìn dáng vẻ khoe khoang của Momoko Tao, ngực Liễu Tâm Tâm cảm thấy chán ghét nói không nên lời, một trận buồn nôn từ dạ dày bắt đầu trào lên. Kinh ngạc nhìn Momoko Tao, nàng đột nhiên không biết bản thân mình nên nói cái gì…

Nhưng vào lúc này, giọng nói của Đinh Tiểu Ưu từ phía sau truyền đến. “Tâm Tâm, nhỏ giặc lùn kia lại quấy rối cậu sao?” Côdĩ nhiên là dùng tiếng Trung hỏi.

“Dù sao đi nữa, cô nhớ kỹ lời nói của tôi đó!” Thấy Liễu Tâm Tâm có đồng bọn, Momoko Tao cũng không có ý định ở lâu, xoay người đi khỏi.

“Tâm Tâm. . . . . .” Đinh Tiểu Ưu chạy đến thở gấp. “Cậu không sao chứ?”

Liễu Tâm Tâm lắc đầu, “Không có việc gì. Nhưng hơi buồn nôn một chút.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro