068

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Cú béo.
_____________
"Nổ rồi sao? Nổ rồi sao!"

Chu Kỳ An hưng phấn như một con cá mắc cạn đang quẫy đạp, sắp sửa vui đến mức bay lên trời.

"Nếu đã nổ rồi, tôi sẽ đi ăn chút gì đó." Món thịt ở căng tin vẫn đang chờ y thưởng thức.

Chàng sinh viên không nhịn nổi nữa, chạy đến bên thùng rác, ôm lấy mà nôn thốc nôn tháo.

Cậu từng gặp một hành khách bị đau bụng trên xe buýt, cả xe trong giờ cao điểm đều cảm thấy như bị đầu độc sinh học, sức mạnh của vụ nổ khí metan còn vượt xa điều đó.

Không chỉ là mùi khí hydro sunfua, những chất thải và chất bẩn kia thực sự khiến người ta—

"Ọe!"

Trong tình huống như thế này, làm sao có thể nghĩ đến chuyện ăn uống được chứ?

Chu Kỳ An đeo khẩu trang vừa mới làm lúc trước, bình tĩnh bước ra ngoài.

"Không ngờ anh ta vẫn sống."

Khẩu trang cũng không thể che giấu được vẻ tiếc nuối thoáng qua trên gương mặt y.

Ban đầu y định một mũi tên trúng hai đích, vừa tiêu diệt quỷ vừa giải quyết luôn rắc rối mang tên Vikas. Nếu vụ nổ khí metan này là do quỷ sát hoặc đánh nhau chứ không phải do y kích hoạt cơ quan, thì cái chết của Vikas sẽ không bị đổ lên đầu mình.

Dù có sử dụng cơ quan, thì cũng chỉ làm tăng độ khó của phó bản tiếp theo mà thôi.

Dù sao bây giờ cũng đang trong phó bản khó 4.5 sao rồi, y còn sợ gì nữa? Còn về phần đồng lõa Thẩm Tri Ngật, Chu Kỳ An có linh cảm nếu trò chơi không tăng độ khó, thì Thẩm Tri Ngật cũng sẽ bám riết không buông.

"Lỗ vốn rồi à."

Chàng sinh viên đứng phía sau với vẻ mặt khó tả, lỗ gì chứ? Lỗ vì mất khí metan trong nhà vệ sinh à?

Vikas có thể thoát ra khỏi vụ nổ mà không bị thương, chắc chắn cũng đã phải trả một cái giá không nhỏ.

Trong hành lang vẫn còn những tia lửa bùng lên.

Trong ánh lửa lập lòe, Vikas dường như cảm nhận được điều gì đó, chỉ cần ngẩng đầu lên là đối diện ngay với ánh mắt của Chu Kỳ An.

Thanh niên với dáng người thẳng tắp, chiếc khẩu trang càng tăng thêm phần bí ẩn.

"Là... cậu."

Hai từ này gần như được rút ra từ cổ họng, như thể bị ai đó ép buộc phải nói ra. Không lý do gì, Vikas gần như chắc chắn rằng kẻ chủ mưu chính là Chu Kỳ An.

"Tôi không phải, tôi không có, đừng nói bậy."

Chu Kỳ An trông còn vô tội hơn cả một con thỏ đang hoảng sợ: "Anh tự mình đi vệ sinh rồi làm nổ tung nhà vệ sinh, đừng đổ lỗi cho người khác phá hoại tài sản công cộng."

Không có camera, ai mà không biết bịa chuyện chứ?

"Cậu..." Ai mà bị nổ phân suýt chết thì cũng sẽ mất hết bình tĩnh, Vikas vừa tiến lên một bước. Đế giày không biết dính phải gì, phát ra tiếng kêu ọc ọc khó nghe.

"..." Trong khoảnh khắc đó, cơn giận của hắn không thể kìm nén được nữa.

Giết thằng khốn này!

Vikas không còn để tâm đến hậu quả, mất hết lý trí, định lao tới giết y.

Chu Kỳ An chỉ mỉm cười, ánh mắt lướt qua Vikas như đang nhìn về phía nào đó.

Vikas đột ngột lùi lại, quay người cẩn thận quan sát xung quanh. Ở nơi không xa, Thẩm Tri Ngật đang đứng đó, nhìn hắn như đang nhìn một người chết.

Khi Thẩm Tri Ngật chuẩn bị giơ tay lên, Chu Kỳ An đột nhiên nói: "Đi, ra ngoài hít thở chút không khí."

Vikas đã chết hai lần rồi.

Búp bê thế mạng đã chặn một lần, khi tin tức này lan ra ngoài, hắn sẽ chết xã hội lần thứ hai.

Dù sao nếu là mình, mình cũng chẳng dám xuất hiện trước mặt người khác nữa.

Mắt Vikas đỏ ngầu, chưa kịp bùng nổ thì đột nhiên thấy một bóng người khác.

Trước khi bị cơn giận dữ kinh hoàng quét qua, người chơi từng thông báo trước đó đã vội vàng nói: "Anh nhìn tôi làm gì? Chẳng lẽ tôi có thể hợp tác với cậu ta để gây ra vụ nổ khí metan sao?"

Trong mắt Vikas tràn ngập lạnh lẽo và sát khí.

Trên đời này làm gì có chuyện trùng hợp như vậy, vừa khéo lại để anh ta phát hiện có điểm đánh dấu rồi nói cho mình biết.

Người chơi cũng không ngờ Chu Kỳ An lại có một nước đi xuất thần như vậy, anh ta cố gắng chịu đựng mùi khó chịu trong không khí nói: "Nhà vệ sinh là một điểm đánh dấu, không phải bí mật gì cả, tôi không nói thì sớm muộn anh cũng sẽ biết."

Khi anh ta vừa nhắc đến điểm đánh dấu, trong số những người đang quan sát, ngoài một vài người tỏ vẻ ngạc nhiên, nhiều người còn lại thì hoàn toàn không động lòng.

Dù sao, sau bài kiểm tra thể chất hôm nay, đã có người uống canh thịt rồi.

Chỉ có điều là thời gian phát tác khác nhau thôi.

Những người tiến hóa chậm hơn, thậm chí đã chạy vào nhà vệ sinh và đụng phải quỷ từ trưa.

Còn Vikas tin hay không thì cũng không thể ngay lập tức giết người trước mặt bao người.

Ánh mắt hắn thay đổi, nhanh chóng bình tĩnh lại, phát hiện Chu Kỳ An đã biến mất.

Chắc chắn đối phương đã đi ăn. Nếu biết trước thì đã phá hủy luôn cả món thịt khô và canh thịt, như vậy Chu Kỳ An sẽ phải đối mặt với đầu bếp ở quầy ăn.

Ánh mắt Vikas lướt qua xung quanh: "Xem đủ chưa?"

Biết rằng hắn đang tức giận, những người chơi khác cũng không muốn gây thù chuốc oán vô cớ, nên lặng lẽ rời đi.

Vikas lập tức bước tới.

Đột nhiên, có người ngăn cản.

Người cản hắn chính là người vừa giải thích ban nãy.

Muốn chết sao?

Vikas xuất hiện một đạo cụ sắc bén trong tay, nhưng ngay lúc đó, đối phương mở miệng nói: "Anh muốn âm thầm gài bẫy cậu ta, không thể đâu."

Người chơi ngập ngừng một chút rồi nói: "Bây giờ anh đi đâu, trong vòng mười dặm cũng sẽ biết... ọe..."

Hắn chỉ có thể chơi xấu công khai mà thôi.

Vừa nói, anh ta vừa nôn thốc nôn tháo.

"..."

·

Dưới bầu trời hồng.

Chu Kỳ An hít một hơi thật sâu không khí trong lành: "Vikas chắc đã dùng đạo cụ thế thương hoặc thế mạng rồi."

Y đã đặc biệt vào cửa hàng để tìm, những đạo cụ loại này đúng là có tồn tại, nhưng đều ở trạng thái màu xám và đã hết hàng, không biết có phải định kỳ mở bán hạn chế hay không.

Chu Kỳ An mơ màng: "Ước gì mình có một đạo cụ thế mạng..."

Thẩm Tri Ngật không phá tan giấc mộng hão huyền đó.

Một người sở hữu thánh khí thì trò chơi sẽ không bao giờ cấp cho đạo cụ thế mạng.

Để không để Chu Kỳ An chìm đắm quá lâu trong giấc mơ xa hoa, anh nhắc nhở: "Đừng lơ là, vụ của Sykes là bài học đáng nhớ."

Chỉ vì ngừng nước mà không nghi ngờ mùi hôi thối trong nhà vệ sinh, đúng là hành động ngu xuẩn.

Chu Kỳ An: "Là Vikas."

"Đúng rồi, là anh đã kích nổ cơ quan, hay là..."

Thẩm Tri Ngật biết y muốn hỏi gì, liền nói: "Tôi không hành động."

Nói cách khác, chính Vikas đã tự gây nổ.

Nghe vậy, Chu Kỳ An cười toe toét: "Đống bẩn đó không thể rửa sạch chỉ bằng nước lã đâu, nếu không khử được mùi trước kỳ thi, giáo viên chủ nhiệm có khi sẽ không cho anh ta vào lớp vì sợ ảnh hưởng đến học sinh khác. Và hơn nữa..."

Chu Kỳ An chớp mắt: "Trong thời gian ngắn, Sykes, à không, Vikas sẽ không làm cái đuôi nữa."

Giờ thì y đã không còn gì lo lắng nữa.

Tâm trạng khá tốt, Chu Kỳ An khẽ ngân nga một bài hát nhỏ nhẹ trong miệng, trên mép tay áo cuộn lên toàn là vết máu đã khô, dưới ánh trăng máu trông vừa yếu ớt vừa ghê rợn.

Khóe miệng Thẩm Tri Ngật cũng từ từ nhếch lên, nhưng điều này chẳng liên quan gì đến sự đau khổ của Vikas, giọng nói mơ hồ vang lên trong không khí: "Vẫn như trước đây thôi."

Chu Kỳ An: "Hử?"

Thẩm Tri Ngật thu lại ánh mắt: "Không có gì, tới căng tin rồi."

Vẫn như trước, dù sự chênh lệch về sức mạnh cá nhân có lớn đến đâu, cũng có thể coi đối phương như một con chó để chơi đùa.

Nguyên tắc của Chu Kỳ An là biết co biết duỗi, hiện tại y cần tiết kiệm sức lực, nên nhiệm vụ đi lấy canh thịt ở căng tin đương nhiên rơi vào tay Thẩm Tri Ngạt.

Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, khi Chu Kỳ An vẫn còn đang hát dưới ánh trăng, Thẩm Tri Ngật đã bưng bát canh ra.

Thịt khô không phải là màu nâu truyền thống, mà sau khi nấu canh vẫn giữ nguyên màu đỏ tươi. Chu Kỳ An đoán rằng đây là thịt lợn được nuôi đặc biệt, đầu lợn được lưu trữ trong khoang để nối liền với thân thể không đầu, phần thân lợn không có tác dụng gì nên có lẽ đã được gửi đến căng tin.

Giống như Vikas, Chu Kỳ An cũng đã ăn thịt một cách kỹ lưỡng để kích thích phát tác sớm hơn.

Y trông giống như một kẻ lập dị, hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi vụ nổ trong nhà vệ sinh lúc trước, điềm nhiên đón gió lạnh gặm sườn ngay trước cửa căng tin.

【Kháng độc +1】

Chu Kỳ An: "Thầy Thẩm, cho tôi thêm một bát nữa."

"..."

Thẩm Tri Ngật im lặng bước vào căng tin.

Một phút sau:

Chu Kỳ An hào hứng: "Thêm một bát nữa."

"..."

Hai phút sau:

"Thêm một bát nữa!"

Thẩm Tri Ngật tiếp tục đi "múc" cơm, nhưng lần này thực sự là đi đánh nhau.

Bởi vì khi lần thứ tư lấy canh thịt, đầu bếp trong căng tin cuối cùng cũng không thể chịu nổi nữa.

Canh thịt vốn được dùng để hủy hoại cơ thể học sinh, còn thứ thực sự được bảo vệ là các loại trái cây tươi. Nhưng một người mà lấy hết thịt, dù là thịt thối, cũng đã vượt quá giới hạn của đầu bếp.

Người đầu bếp ở cửa số một giống như một linh hồn gắn liền với mặt đất bước ra.

Những đầu bếp khác vì tranh giành tiền âm mà bị thương, chưa thể quay lại làm việc.

Thùng sắt quá sâu.

Thẩm Tri Ngật cầm cái vá dài, khuấy đều để tìm miếng thịt, thân hình gầy gò quay lưng lại phía cửa sổ, dường như hoàn toàn không nhận ra nguy hiểm đang tiến đến gần.

Đầu bếp rất cao, bóng đen và thân hình to lớn của gã cùng lúc lao vào con mồi!

Ánh sáng đỏ kỳ quái trên căng tin tập trung vào người đầu bếp đang lao tới, đầu của gã và cổ dường như không có dây chằng, đột nhiên đầu rơi xuống với một góc độ kỳ lạ, chuẩn bị cắn đứt động mạch của con mồi.

Thẩm Tri Ngật điềm tĩnh, không quay đầu lại mà chỉ giơ tay lên, năm ngón tay tạo thành móng vuốt, dễ dàng giữ chặt đầu của con quái vật.

Một lực hút mạnh mẽ ập đến, trước khi đầu bếp kịp phản ứng, đầu gã đập mạnh vào thùng sắt, nước canh đục ngầu lay động dữ dội.

"Thịt đâu?"

Thẩm Tri Ngật hỏi nhẹ nhàng.

Thịt gì?

Đầu bếp còn chưa kịp phản ứng, đầu gã lại bị đập mạnh vào thùng sắt, tạo ra một vết lõm trên thùng.

"Thịt đâu." Thẩm Tri Ngật hỏi lại, giọng nhẹ hơn nhưng đầy sự thiếu kiên nhẫn.

Anh vô cùng hiểu rõ quy tắc của trò chơi.

Sự tồn tại của NPC căng tin ngoài việc nấu ăn là để bảo vệ lễ vật. Giờ đây khi thần thi cử vẫn đang được sửa chữa, ý nghĩa của đầu bếp đã giảm đi phần lớn, miễn là không giết chết gã hoàn toàn thì sẽ không thu hút sự chú ý của trò chơi.

Móng tay sắc nhọn khẽ lướt qua, làm mép thùng sắt cong lại. Đầu bếp trợn mắt, nhìn thấy Thẩm Tri Ngật chuẩn bị đâm vào mắt mình, liền nói: "Thêm, tôi chỉ đến để thêm thịt thôi."

Gã vừa hét lên vừa vật lộn.

Thẩm Tri Ngật buông tay.

Đầu bếp như biến thành một loài động vật chân khớp, gần như bò bằng tay và chân để đi thêm nguyên liệu.

Lúc này là 5:30 sáng, bầu trời màu hồng kỳ lạ đang dần nhạt đi.

Chu Kỳ An đứng khoanh tay, ngước nhìn bầu trời, giả vờ như không nghe thấy tiếng kêu thảm thiết bên trong.

Thẩm Tri Ngật bưng ra hai bát sườn mới thêm, cười nhẹ nhàng, trông như một người tốt.

Chu Kỳ An tranh thủ thời gian, nhai ngấu nghiến miếng sườn vừa khô vừa cứng, ăn đến miếng cuối cùng rồi hứng thú chép miệng, "Đủ rồi."

Cảm thấy bụng hơi đau.

Thẩm Tri Ngật nghĩ ngợi, nhớ đến vài bát lúc trước, liền hỏi: "Em chắc là bị trúng độc chứ?"

Chứ không phải là ăn quá no sao?

"..."

Lần này Chu Kỳ An rất tự tin, cố gắng bước chậm rãi trở về ký túc xá. Nhưng bụng như nuốt phải một khối sắt, vừa cứng vừa nặng, cuối cùng y chỉ có thể hơi cúi người, thỉnh thoảng đưa tay ôm bụng, cố gắng truyền chút hơi ấm từ lòng bàn tay mát lạnh để xua tan cơn đau.

Thẩm Tri Ngật: "Để tôi cõng em."

Chu Kỳ An lắc đầu, coi như đang vận động một chút cơ thể, lát nữa còn phải đối phó với lệ quỷ.

Tiền sảnh ký túc xá.

Quản lý ký túc xá đang càu nhàu: "Mùi gì thế này?"

Còn tệ hơn cả chuồng heo.

Ông ta tự nhiên nghe thấy tiếng động lớn từ trên lầu, nhanh chóng chạy lên tầng năm, rồi lại nhanh chóng chạy xuống.

Mùi đó ngay cả quái vật cũng không chịu nổi.

Chu Kỳ An tăng tốc bước đi dưới ánh mắt đầy giận dữ của quản lý, tránh bị ông ta trút giận.

Ở góc cầu thang tầng hai, Chu Kỳ An khẽ gật đầu với Thẩm Tri Ngật, điều kiện kích hoạt có giới hạn một người, y chỉ có thể tự mình đi. Còn về nhà vệ sinh ở tòa nhà nào, tầng nào, quy tắc không yêu cầu, giống như có thể kích hoạt ở ký túc xá nữ vậy.

Mang theo cái bụng đau nhẹ từng cơn, Chu Kỳ An bình tĩnh lại, đi về phía nhà vệ sinh ở cuối hành lang.

Tầng hai chỉ có vài học viên cũ sinh sống, góc tường ẩm ướt phủ đầy nấm mốc nhẹ. Hai bên hành lang không biết từ đâu xuất hiện những cơn gió lạnh, khiến người ta có cảm giác đang đi trong một hành lang trống rỗng.

Khả năng kháng độc không còn tác dụng, một khi bị trúng độc, cơn đau càng khó chịu hơn.

Hiện tại thể chất của Chu Kỳ An đang yếu đi, thính giác và thị giác cũng không còn nhạy bén như bình thường.

Y lấy ra chiếc  【chiếc búa nhỏ】, bỏ vào túi, luôn sẵn sàng triệu hồi lụa trắng, ánh mắt y trở nên sắc bén, rẽ vào cuối hành lang tối tăm.

Tách tách.

Âm thanh của bóng đèn trong phòng nước chập chờn phát ra từ trên đầu.

Ánh sáng chập chờn, Chu Kỳ An buộc phải nheo mắt lại.

"Tch..."

Y không biết là cảm thấy điều gì, khẽ nhếch môi.

Khu vực phía trước tối hơn một chút, bình thường có thể nhìn thấy rõ ràng, nhưng bây giờ tầm nhìn lại mờ ảo.

Chỗ Chu Kỳ An đứng, hai bên đều là bồn nước, cửa sau khi y bước vào liền tự động đóng sầm lại. Phòng nước khá rộng, y đứng dưới bóng đèn, quỷ có thể tấn công từ bất kỳ góc độ nào.

"Đừng trốn nữa." Chu Kỳ An đột nhiên lên tiếng: "Tao biết mày ở đâu."

Chỉ có im lặng sâu thẳm đáp lại y.

Nhưng ngay sau đó, không khí trở nên ẩm ướt hơn. Chu Kỳ An nhanh chóng nhảy lên, đứng vững nhưng cơ thể hơi lung lay, y nắm chặt lấy bụng nặng trĩu nhăn nhó.

Nơi y vừa đứng, xuất hiện một cái bóng đen gớm ghiếc.

Chớp mắt, cái bóng biến mất.

"Đừng trốn nữa." Chu Kỳ An lần thứ hai nhắc lại với vẻ mặt không cảm xúc.

Vẫn chỉ có bóng tối bao trùm.

"Hướng 8 giờ."

Ngay khi lời nói dứt, cái bóng lại tấn công.

Chu Kỳ An một lần nữa tránh né thành công, mặt tái mét nói: "Hướng 5 giờ."

Có vẻ như phản ứng nhanh nhạy của y khiến con quỷ ngừng lại một lúc.

"Có phải ngươi đang ngạc nhiên không?"

Không có cơ thể thông linh, cũng không có công cụ phán đoán quỷ quái, nhưng y vẫn dự đoán chính xác hành động của quỷ, bởi vì y... có cái mũi.

Mùi từ hố phân bên cạnh thoảng qua.

Vụ nổ trước đó đã làm con quỷ bị thấm mùi.

Chu Kỳ An cười lạnh, giơ ngón tay ra: "Đúng vậy, tao, đã ngửi thấy mày rồi."

"!!!"

Bóng đèn chớp nhanh liên tục.

Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, khi đèn bật lại, một khuôn mặt trắng bệch đột nhiên xuất hiện cách vài mét!

Đèn tắt.

Bóng quỷ biến mất.

Đèn bật.

Bóng quỷ xuất hiện, nhưng lần này khoảng cách đã rút ngắn một nửa.

Không biết có phải bị Chu Kỳ An làm tức giận không, nó bắt đầu sử dụng phương pháp khác, cố gắng tàn phá tinh thần con mồi.

Trong lúc đèn chớp tắt liên tục, tim Chu Kỳ An đập như tàu lượn siêu tốc, ngoài phản ứng tự nhiên của cơ thể, điều y khó chịu nhất là mùi hôi thối này.

Phản ứng cơ thể chậm hơn bình thường, nhưng não bộ của y vẫn hoạt động nhanh chóng.

So với các dự án kiểm tra và vai trò trợ lý trong phòng y tế, con quỷ ở ký túc xá thô bạo hơn nhiều. Chu Kỳ An đã để ý, khác với những con quái vật có thể nuốt chửng hình bóng của con người, con quỷ này không có bóng.

Cổ của nó cũng khá bình thường, không có dấu hiệu bị đứt, chỉ là trên đầu bị lõm vào một mảng, dịch não chảy ra làm mặt nó nhầy nhụa.

Trong lần chớp tắt tiếp theo của đèn, con quỷ gần như dịch chuyển đến ngay trước mặt.

Trong làn khí thối rữa bao quanh, Chu Kỳ An cuối cùng cũng nhìn thấy khuôn mặt của nó ở khoảng cách gần.

Da trắng tái xanh, giống như bị rêu phủ. Ở phó bản đầu tiên, sau khi Hàn Lệ ăn cá cũng có sự thay đổi trên khuôn mặt, nên y nghi ngờ rằng con quỷ này đã bị nhiễm độc từ thức ăn của căn tin khi còn sống.

"Không phải chết vì quy tắc, mà là chết dưới tay người chơi."

Chu Kỳ An xác định những người chơi chết vì quy tắc thường bị lấy đầu để tái sử dụng, còn con quỷ này thì chết vì bị đồng đội đầu độc.

"Cũng đúng thôi."

Trò chơi đã cảnh báo rằng họ không phải là nhóm đầu tiên đến phó bản này, với tỷ lệ tử vong cao trong hai ngày đầu, việc giết nhau để sống sót trong giai đoạn sau là điều dễ hiểu.

Những suy nghĩ phức tạp thoáng qua trong đầu y chỉ trong vài giây.

Một lần nữa đèn tắt.

Ngay khi con quỷ sắp tiếp cận gần, y không né tránh, lợi dụng lúc con quỷ mất cảnh giác, y hét lớn: "Lụa trắng."

Một dải lụa trắng xuất hiện trong không khí, uốn lượn một đường cong siết chặt lấy cổ của bóng quỷ.

Cú thắt này đã làm lưỡi con quỷ thè ra.

Tốc độ chớp tắt của đèn trên đầu chậm lại cùng với tụt lưỡi của nó, cho thấy năng lượng của con quỷ đang giảm.

Chu Kỳ An sững lại.

Yếu thế này sao?

Y đã phân tích tình hình với sự bình tĩnh, nhưng cuối cùng mọi thứ lại đơn giản hơn nhiều.

Không kiềm chế được, y chửi thề: "Mày bị Vikas đánh tàn phế rồi à?"

Sợ con quỷ không nghe thấy, y nhấn mạnh ba chữ "Vikas" rõ ràng.

Quỷ điên cuồng giãy dụa, cố gắng thoát khỏi dải lụa, nhưng Chu Kỳ An đã giơ lên chiếc 【cây búa nhỏ】 đập mạnh vào chỗ lõm trên đầu nó.

Công cụ tấn công vật lý không hiệu quả lắm với quỷ.

Nhưng sau vài giây cầm cự, những vết xanh trên mặt nó càng đậm hơn.

Chu Kỳ An nhướng mày, hiểu ra quy tắc đối phó với con quỷ này, khi thời gian trôi qua, nó sẽ trở nên yếu đi.

Có lẽ nó mạnh nhất là trong giai đoạn đầu, nhưng không may gặp phải Vikas.

"Đúng là người nước ngoài, Vikas đã giảm độ khó từ A xuống E cho tao."

Nhìn con quỷ bị siết chặt bởi lụa trắng, Chu Kỳ An lùi lại vài bước, khoanh tay nhìn nó với vẻ mặt châm biếm: "Nói mày nghe, bị người ta nổ tung rồi còn tăng ca, thật chẳng đáng gì cả. Càng cố gắng càng chua xót."

"Giết, giết chết..." Tiếng kêu thảm thiết của con quỷ vang vọng khắp phòng nước, nhưng bị siết chặt cổ nên nó nói không rõ ràng.

Ngay sau đó, Chu Kỳ An nghe thấy âm thanh nhắc nhở từ hệ thống:

【Chúc mừng bạn đã thành công trì hoãn lệ quỷ 1 phút.】

【Bạn đã kích hoạt ước nguyện của lệ quỷ.】

【Ước nguyện của lệ quỷ: nó đã bị đồng đội giết chết, nếu bạn có thể giết một người chơi khác để làm nó vui lòng, con quỷ sẽ tiết lộ cho bạn một thông tin quan trọng về trường học.】

Biểu cảm châm biếm của Chu Kỳ An dần biến mất: "Thật tiếc, con gà yếu đuối."

Thông tin về trường học y đã biết gần hết rồi.

Chiếc lưỡi đỏ thẫm của con quỷ gần như chạm đất, một khả năng thiên phú. Chỉ cần thắt chặt thêm chút nữa... nhưng Chu Kỳ An lại dừng tay vào phút cuối.

Lụa trắng biến mất.

Thẩm Tri Ngật vẫn chưa đánh dấu xong, nên phải giữ lại.

Con quỷ sững sờ trong khoảnh khắc nhẹ nhõm, ngạc nhiên vì thoát chết, nó lập tức kéo lê lưỡi biến mất.

Âm thanh nhắc nhở xuất hiện lần nữa:

【Địa điểm quan trọng đã đánh dấu: 4/4】

【Nhận được manh mối cốt truyện *1】

【Bạn đã mở khóa tất cả các địa điểm đánh dấu, có thể nhận được phần thưởng thêm】

Chu Kỳ An bỏ qua manh mối, trực tiếp xem phần thưởng.

【Gậy: một chiếc gậy quý tộc được chế tác thủ công cao cấp, phù hợp với việc sử dụng để đánh nhau.】

Hình ảnh trên phần thưởng là tay cầm được làm bằng ngọc bích, màu sắc giống gỗ tử đàn, dài và mảnh, trông giống như một món đồ trang trí.

"..."

Đẹp thì đẹp, nhưng quý tộc nào lại dùng gậy để giết người?

Khi con quỷ biến mất, cánh cửa nhà vệ sinh mở ra.

Chu Kỳ An không vội ra ngoài, y bước tới bồn rửa mặt, rửa mặt sạch sẽ, dưới ánh sáng mờ nhạt, khuôn mặt y trong gương trông nhợt nhạt và mệt mỏi.

Một lát sau, t ấy chỉnh lại kính, che đi sự mệt mỏi trong ánh mắt, rồi quay lưng rời khỏi nhà vệ sinh.

Ở cầu thang.

Không khí ở đây thoáng đãng hơn, cách tầng năm một vài tầng nên cũng không có mùi gì.

Một bóng dáng không hề che giấu đứng đó, Chu Kỳ An bước đến bên cạnh Thẩm Tri Ngật nói: "Anh đi đi."

Trước đó, khi Thẩm Tri Ngật từ nhà ăn ra, anh đã mang thêm một bát sườn, rõ ràng là để dành cho chính mình.

Lý do khiến Chu Kỳ An chủ động đi gặp quỷ trước, thứ nhất là vì không ai biết liệu con quỷ nhà vệ sinh có giới hạn số lần xuất hiện trong một ngày hay không, thứ hai là y lo Thẩm Tri Ngật sẽ vô tình giết chết con quỷ trước khi y kịp đánh dấu.

Nếu chuyện đó xảy ra thật thì y đúng là muốn khóc mà không có nước mắt.

Thẩm Tri Ngật cầm bát sườn bằng một tay, nhai từ từ và kỹ lưỡng.

Chu Kỳ An thở dài, khí chất tốt thì vẫn là khí chất tốt, ăn sườn mà cũng ăn ra vẻ tao nhã.

Y không kìm được tò mò hỏi: "Chất độc có ảnh hưởng gì đến anh không?"

Y đã từng tận mắt thấy cấp trên của mình không thay đổi sắc mặt khi ăn thịt quái vật như đang ăn thịt đóng hộp.

"Chắc là có." Thẩm Tri Ngật trả lời.

"..." Chiến binh chủ nghĩa duy tâm à?

Thẩm Tri Ngật đặt bát lên bệ cửa sổ, ngón tay thon dài của anh chạm nhẹ vào bụng rồi đi về phía cuối hành lang.

Sau một đêm bị thương bởi đạo cụ, bị nổ khí mêtan, còn bị dải lụa trắng thít cổ, con quỷ nhà vệ sinh vừa biến mất không lâu, lại cảm thấy có người triệu hồi.

Quỷ trong nhà vệ sinh: "..."

Là ai?

Lại là ai nữa!

Lời của Chu Kỳ An về chuyện tăng ca vang vọng trong đầu nó, vì ai mà vất vả thế này?

Ca đêm gì chứ, tất cả đi chết hết đi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro