069

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Cú béo.
___________
Nửa tòa nhà còn lại, là ký túc xá nữ sinh.

Sau khi nghe thấy tiếng nổ, học sinh mới có phần cảnh giác, chỉ dám mở cửa sổ để lắng nghe động tĩnh. Tuy nhiên, các NPC học sinh thực sự lại dám ra ngoài.

Tư tiên sinh là một trong số đó.

Tai của nó rất thính, nhảy nhót rất vui vẻ, xác định được tiếng động lớn phát ra từ tầng mà Chu Kỳ An đang ở.

Cơ hội không thể bỏ lỡ, Tư tiên sinh lập tức chạy đến để xem náo nhiệt.

Mùi hôi thối nồng nặc, khi lên đến tầng bốn nó đã hối hận.

"Đã đến rồi mà." Nó cố gắng nhảy nhót lên tầng năm.

Không thấy Chu Kỳ An, nhưng sự sạch sẽ quá mức của nơi này khiến nó suýt ngất.

"Mẹ nó chứ." Tất cả đều là những thứ đáng chết.

Lúc này Chu Kỳ An vẫn đang ở tầng hai.

Từ cửa sổ nhỏ đối diện cầu thang, có thể thấy một chút ánh sáng yếu ớt trước bình minh.

Tòa ký túc xá không thay đổi dù ánh sáng mặt trời đã ló dạng, vẫn tối tăm và tĩnh lặng.

Không khí từ tầng ba trở lên đầy mùi thối.

Để tránh ngộ độc khí mêtan, người chơi đã cẩn thận mở tất cả cửa sổ hành lang và ký túc xá từ trước, ngọn lửa nhỏ cũng đã được dập tắt cẩn thận.

Chu Kỳ An đứng dưới gió, lắng nghe tiếng hệ thống tiếp tục thông báo trong ánh sáng mờ nhạt.

【Mức độ khám phá bối cảnh câu chuyện hiện tại: 100%】

【Bạn đã hoàn thành màn chơi này】

【Bạn đã kích hoạt thành công thông đạo trốn thoát màu xanh lá】

【Thông đạo trốn thoát sẽ mở sau 40 phút】

【Trong thời gian kích hoạt kênh trốn thoát, người chơi sẽ được miễn nhiễm một phần quy tắc tử vong】

【Chú ý, đừng tự dấn thân vào khu vực nguy hiểm】

Ý nghĩa của câu này là, đừng làm bậy thì sẽ không chết.

Chu Kỳ An đắm chìm trong suy nghĩ, tại sao không truyền tống ngay lập tức?

Khoảng một khắc sau, trên lầu đột nhiên vang lên một loạt tiếng bước chân, nghe rất lộn xộn, chắc chắn không chỉ có một người.

Y ngước đầu lên, thấy một học sinh với gương mặt tái xanh đang chạy tới với tốc độ rất nhanh, có vẻ là NPC, phía sau anh ta là một nhóm người chơi đông đúc.

Chu Kỳ An chớp mắt, sao họ lại đến sớm vậy?

Thường thì mọi người đều đợi đến gần bảy giờ mới ra ngoài.

Chẳng lẽ họ biết y sắp rời đi, muốn nói gì đó hoặc tặng gì đó ư?

Các học sinh chạy ngang qua y mà không thèm liếc mắt một cái, chỉ như một cơn gió quét qua rồi chạy thẳng xuống, những người phía sau cũng vậy.

"Hôi chết mất, hôi chết mất."

Không thể chịu nổi nữa!

Trước khi trời sáng hoàn toàn, chắc chắn an toàn hơn khi ở trong ký túc xá thay vì lang thang trong khuôn viên, họ đã chịu đựng được khoảng nửa giờ, giờ đây không thể nhịn được nữa.

Khi phát hiện có người đi xuống trước, bước chân phía sau lập tức tăng tốc.

Giống như một bầy ngỗng vừa được thả ra khỏi chuồng.

Chu Kỳ An: "Các bạn..."

Chưa kịp nói hết câu, y suýt bị va vào người, may mắn là y đã chạy theo vài bước, mới tránh được việc bị đẩy ngã xuống cầu thang.

"Động tĩnh lớn quá, có thể sẽ khiến quản lý ký túc không hài lòng." Chu Kỳ An nhắc nhở yếu ớt.

Nhưng khi y đến tầng một, quản lý ký túc đã chạy mất rồi.

"..."

Hố cây bên đường gặp khó rồi, gần như mỗi người chạy ra ngoài đều bám vào một cái cây, nôn mửa liên tục.

Chu Kỳ An nhìn thấy Hách Nam trong đó, bước tới nói: "Vụ nổ khí mêtan này, cậu cũng góp phần đấy."

Hách Nam nặn ra hai chữ: "Câm miệng."

Sử dụng người khác để tạo ra khí mêtan, anh tự hào lắm sao?

Nhớ lại nửa đêm qua, Chu Kỳ An thậm chí còn chu đáo dạy họ cách nhanh chóng cách ly không khí và lên men khí mêtan ở nhiệt độ thích hợp.

Nói một cách thẳng thắn, dạy người khác chơi với khí mêtan, còn mình thì đứng từ xa quan sát.

"Hách Nam."

"Đừng gọi tôi là Hách Nam," chàng thanh niên có chút lấc cấc tuyệt vọng bám vào cây: "Tôi cảm thấy mình hiện giờ như một con bọ hung."

Thế giới này là một quả bóng phân khổng lồ.

Chu Kỳ An vỗ vai anh ta: "Để cảm ơn cậu và các bạn cùng phòng của cậu còn..."

Những người bị ánh mắt y lướt qua đều trợn trừng nhìn.

Chu Kỳ An ho khan một tiếng: "Tóm lại, để cảm ơn sự cống hiến vô tư của mọi người, trước khi rời đi, tôi sẽ biểu diễn một tiết mục để giúp vui."

Sắc mặt Hách Nam thay đổi, tạm thời quên cả việc nôn.

Trước khi rời đi?

Chẳng lẽ... anh ta ngạc nhiên suýt nữa hỏi thẳng ra rằng đối phương đã khám phá đến 100% rồi sao.

Chu Kỳ An không cho Hách Nam cơ hội hỏi, đột nhiên nhíu mày: "Tôi ngửi thấy có ai đó đang nhìn chằm chằm vào mình."

Vikas đang thói quen quan sát Chu Kỳ An.

Đôi mắt hơi xanh lúc này đã có thêm vài tia máu đỏ, không nghỉ ngơi tốt là một phần, phần nhiều hơn là do tức giận. Một món đồ thay thế được sử dụng trong hoàn cảnh như vậy, Vikas đến giờ vẫn chưa thể chấp nhận.

Trên cánh tay vạm vỡ còn vết trầy do gạch men gây ra sau vụ nổ khí mêtan, trước khi búp bê thế thân có hiệu lực, luồng khí sinh ra từ vụ nổ trong tích tắc đã gây ra một số tổn thương cho nội tạng.

Vikas thở không đều.

"Nghe vết thương trong hơi thở của anh, nghe nhịp đập điên cuồng trong tim anh."

Chu Kỳ An đứng yên, bình thản hát vài câu.

Có một ánh sáng chói lóa phản chiếu qua mắt, Chu Kỳ An ngừng hát, thần sắc thản nhiên nhìn qua. Khi nhận thấy trong tay Vikas có vẻ như có hung khí, y điềm nhiên để lộ chiếc cổ dài của mình, giống như đang hỏi đối phương dám không?

Đối mặt với ánh mắt thách thức, Vikas đột nhiên thu gọn con dao gấp, hắn cười, ánh mắt như từng chút từng chút lướt qua thân thể của thanh niên: "Chúng ta, sau này gặp lại."

Dừng một chút, bốn chữ cuối cùng nói với ý nghĩa sâu xa.

Chỉ thốt ra một lời đe dọa, Chu Kỳ An cảm thấy thất vọng, để làm cho chương trình của mình thú vị hơn, y quay lưng đi lên lầu chuẩn bị lấy một số thứ. Khi bước vào tòa nhà ký túc, ánh mắt thoáng thấy Ứng Vũ đang dựa vào cột nghỉ ngơi.

Bản chất của Vikas là kiểu người hướng ngoại, mục đích và hành vi của những người như vậy rất dễ kiểm soát, giống như Tư tiên sinh.

Ứng Vũ...

Người đàn ông này đến bây giờ vẫn chưa bộc lộ ý đồ thực sự của mình, khiến Chu Kỳ An luôn cảm thấy hắn ta sẽ gặp lại mình trước Vikas.

Hy vọng lần gặp lại sau không phải là kẻ thù.

"Bạn học Chu." Ứng Vũ đột nhiên gọi y.

Chu Kỳ An dừng bước.

Ứng Vũ nói: "Nếu có thể, xin hãy giúp tôi một việc nhỏ."

Chu Kỳ An không vội đồng ý, chờ hắn ta nói tiếp.

"Chiếc nhẫn đầu lâu trên tay cậu, hãy xoay đầu lâu ngược lại 180 độ liên tục ba lần, có thể kích hoạt chế độ 'định vị'."

Trước đây, người mặc áo choàng đã mang tin tức của mình đầu hàng với chính quyền, nên Chu Kỳ An không ngạc nhiên khi Ứng Vũ biết y có một chiếc nhẫn đầu lâu.

Y ngạc nhiên vì chiếc nhẫn đầu lâu ngoài việc kiểm tra mức độ tiến hóa của người chơi, còn có công dụng khác.

"Khi vào chế độ định vị, nếu gặp phải thứ có giá trị, nó sẽ phát ra ánh sáng đỏ." Ứng Vũ giải thích cách sử dụng: "Hiện tại cậu được bảo vệ bởi quy tắc, cộng với kinh nghiệm làm việc ở phòng y tế của trường, việc vào tòa nhà tổng hợp sẽ an toàn hơn nhiều."

"Nếu tìm thấy đạo cụ, thì nó thuộc về cậu, còn những thứ khác, thuộc về tôi."

Chu Kỳ An suy nghĩ một chút, giờ làm việc buổi sáng ở phòng y tế trường là lúc 9 giờ, hiện giờ đi vào khả năng gặp bác sĩ y tế trường là không lớn. Dù có gặp nguy hiểm, khi hết thời gian đếm ngược, y cũng có thể rời khỏi phó bản đúng lúc.

Với chiếc nhẫn có thể giúp khám phá ra đồ tốt, dù Ứng Vũ không nói, y cũng sẽ đi.

Còn việc có đưa đồ tìm thấy cho hắn ta hay không, y sẽ tự quyết định.

Tổng thể mà nói, không lỗ.

Chu Kỳ An nhìn vào thời gian đếm ngược, còn 35 phút: "Được. Nếu gặp Thẩm Tri Ngật, nhờ anh ấy lấy giúp tôi cái ba lô."

Y thay đổi lộ trình, hướng tới tòa nhà tổng hợp.

·

Nhiệt độ trong tòa nhà tổng hợp còn thấp hơn bên ngoài vài độ.

Âm thanh nhẹ nhàng và gấp gáp của tiếng xoay cơ vang lên.

Là Chu Kỳ An đang xoay đầu lâu, chiếc nhẫn có thiết kế đặc biệt trông càng kỳ lạ hơn trong bóng tối.

"Lạnh thật." Sau khi xoay ba lần liên tục, đầu lâu bắt đầu trở nên vô cùng sống động, đôi mắt của nó như đang nhìn chằm chằm xung quanh.

Chu Kỳ An thích ứng với cảm giác lạnh đột ngột ở tay, cẩn thận di chuyển.

Y đi một vòng qua tầng một và tầng hai, chiếc nhẫn không có phản ứng gì. Trong phó bản có tồn tại "đạo cụ hoang dã," điều này đã được đề cập trong bài viết kinh nghiệm mà Hàn Lệ gửi đến.

Chỉ có điều xác suất rất thấp.

Khi đang đi lang thang một cách vô định, chiếc nhẫn trên tay cuối cùng cũng có phản ứng, ánh sáng đỏ lóe lên ngắn ngủi.

Chu Kỳ An vui mừng trong lòng, không xa đó, có một chậu hoa đã nửa khô héo trên cửa sổ hành lang. Y nhanh chóng tiến tới, cẩn thận sờ từ trong ra ngoài, không có bất kỳ âm thanh cảnh báo nào từ hệ thống.

Điều này có nghĩa là không có đạo cụ nào.

Nhưng ánh sáng đỏ từ chiếc nhẫn vẫn tiếp tục sáng lên, khi tiến gần đến cây thì ánh sáng trở nên mờ đi, nhưng khi chạm vào đất thì ánh sáng lại sáng hơn.

Chu Kỳ An thở dài và nhét một ít đất vào túi.

Nhiều nguyên liệu của các đạo cụ trong dự án "Kế hoạch Tàng Ốc" đều đến từ phó bản, có thể loại đất này có điểm đặc biệt.

Tuy nhiên, đối với người không phải là nhà nghiên cứu như y, nó chỉ là đất mà thôi.

Tầng ba, chiếc nhẫn không có phản ứng.

Khi bước lên tầng bốn, Chu Kỳ An dừng lại một chút. Mới chỉ qua nửa ngày, nhưng cảm giác bị bóng tối chết chóc bao trùm vẫn còn rất rõ ràng.

Y nhẹ nhàng bước đi, nín thở cẩn thận leo lên góc cầu thang. Trong suốt quá trình này, y nhẹ như chiếc lá rơi trong gió, gần như không phát ra tiếng động.

"Nhất định phải ổn."

Chu Kỳ An nhắc nhở bản thân, trực tiếp bỏ qua tầng bốn có phòng y tế, đi lên tầng năm.

Ban đầu Chu Kỳ An định bỏ qua cả tầng năm, nhưng một cánh cửa mở ra phía trước thu hút sự chú ý của y.

T bước chậm lại, tấm biển cũ kỹ trên cửa gần như phai màu, khó khăn lắm mới có thể nhận ra ba chữ "Phòng phối thuốc".

Xác định bên trong không có ai, y bước vào.

Các loại thuốc cơ bản đều được khóa trong tủ, trên bàn có một chai thuốc dán nhãn thuốc cầm máu, nhưng chai đã rỗng, trong thùng rác có vài sợi chỉ phẫu thuật. Sau khi đi qua một vòng và thấy chiếc nhẫn không có phản ứng, Chu Kỳ An không điều tra thêm chuẩn bị rời đi ngay.

Chính vào lúc sắp rời khỏi, ánh mắt y bất ngờ rơi vào bức tường đã phai màu.

Một bức tranh phong cảnh trong phòng phối thuốc? Hơn nữa, khung tranh trông còn hơi nghiêng.

Chu Kỳ An tháo bức tranh xuống, công tắc ẩn phía sau hiện ra trước mắt.

Nhấn vào, cùng với âm thanh u ám, một lối đi bí mật xuất hiện.

"..."

Có vẻ là một lối đi không đơn giản.

Chết tiệt!

Tại sao mình lại phát hiện ra nó chứ?

Chu Kỳ An đấu tranh nội tâm xem có nên mạo hiểm một chút hay không, đồng thời nhìn vào bảng nhiệm vụ.

Vì đã đi qua cả hai tầng đầu một cách chậm rãi và mất khá nhiều thời gian, đến bây giờ đã qua gần hai mươi phút.

"Đã đến rồi..." Cuối cùng Chu Kỳ An vẫn không thể thoát khỏi bản năng của con người, phát hiện ra một lối đi bí mật mà không đi sẽ cảm thấy tiếc nuối.

Lối đi dài và tối không biết dẫn đến đâu.

Ánh sáng bên ngoài bị chặn lại sau lưng, khi vào trong, lúc đầu y vẫn có thể đi thẳng, nhưng không lâu sau, bức tường dần trở nên hẹp lại, Chu Kỳ An phải cúi người xuống, nhưng lưng quá đau, cuối cùng y quyết định bò bằng tay và đầu gối.

Đi được nửa chặng đường, mũi y khẽ động, không khí lạnh lẽo dường như mang theo một chút mùi máu tanh.

Sau khi di chuyển chậm rãi thêm vài phút, Chu Kỳ An hoàn toàn dừng lại.

Dấu chân.

Trong này quá tối, rất khó để nhận ra dấu vết, nếu không có một chút máu tươi xen lẫn vào, Chu Kỳ An cũng không phát hiện ra.

Nhìn kích thước dấu chân là của một người đàn ông trưởng thành, rất lộn xộn, không thể xác định được qua hướng mũi chân xem người đó lúc đó đang đi vào hay đi ra. Chu Kỳ An dùng ngón tay chạm nhẹ, cơ thể đột nhiên cứng đờ.

Phần nhỏ vết máu còn lại trên dấu chân vẫn chưa hoàn toàn khô.

Điều này có nghĩa là người đó vừa mới vào đây trước anh.

Một luồng khí lạnh không thể tả chạy dọc sống lưng, làm Chu Kỳ An nổi hết da gà.

Người đã vào trước mình đi đâu?

Là đã ra ngoài rồi, hay là...

Trong lối đi tối tăm chỉ còn nghe thấy tiếng thở dốc.

Chu Kỳ An nuốt nước bọt, bắt đầu muốn quay lại. Y bắt đầu lùi lại, chưa đi được bao xa thì vô tình chú ý đến một dấu chân trên bức tường bên cạnh.

Một, hai... những dấu chân không rõ ràng đều hướng theo một hướng.

Giống như nghĩ ra điều gì đó, Chu Kỳ An hoàn toàn nín thở, một lát sau, y cứng đờ ngẩng đầu lên.

Trên đỉnh, bác sĩ y tế trường đã mất đi đôi mắt giống như một con nhện nhiều chân bám chặt trên tường, trên mặt ông ta những sợi lông trắng dài dựng đứng, cái miệng đỏ tươi mở rộng nhìn chằm chằm vào nơi này.

"!"

Chết tiệt!

Rõ ràng bác sĩ y tế trường đáng lẽ ra đã bị mình giết rồi.

Chu Kỳ An lập tức tăng tốc di chuyển về phía trước.

Còn tại sao không quay lại.

Trong lối đi hẹp như vậy, việc quay đầu sẽ tốn thời gian, bò ngược sẽ càng chậm hơn.

Y dùng cả tay lẫn chân, cố gắng lao về phía trước.

Điều mà Chu Kỳ An lo sợ nhất là bác sĩ y tế trường sẽ nhảy xuống ngay lập tức và giết chết anh tại chỗ.

Y luôn sẵn sàng triệu hồi lụa trắng để ngăn chặn, nhưng lo lắng này tan biến chỉ sau vài giây, trong lúc y chạy trốn trong nỗi kinh hoàng, Chu Kỳ An nhanh chóng nhận ra rằng bác sĩ y tế trường không tấn công ngay lập tức, có lẽ là do y hiện đang được bảo vệ khỏi quy tắc tử vong một cách nhất định.

Nhưng điều đó sẽ kéo dài bao lâu thì không ai biết chắc.

Y không trông chờ vào lòng nhân từ của trò chơi.

Dường như bác sĩ y tế trường thở bằng miệng, trong không gian chật hẹp, Chu Kỳ An thậm chí có thể cảm nhận được luồng khí hôi thối từ trên đầu phả xuống, mùi khí lạnh gần như thấm vào da đầu.

Một tia sáng xuất hiện giữa bóng tối kinh hoàng.

Phía trước lờ mờ có ánh sáng, có vẻ như đó là lỗ thông hơi.

【Cây búa nhỏ】xuất hiện trong tay, đầu gối Chu Kỳ An đã đau nhức vì bị cọ xát, nhưng y không còn thời gian để bận tâm, lập tức di chuyển về phía đó. Y cắn răng, liên tục dùng sức đập mạnh vào lỗ thông hơi.

Cũng may là y gầy, như một con cá trườn qua khe hở rồi lướt xuống.

Chỉ cách một chút, bác sĩ y tế trường cũng theo sau, nhưng cơ thể to lớn của ông ta đã bị kẹt lại ở khe hở.

Cơ thể bác sĩ y tế trường bắt đầu điên cuồng cử động, trần nhà rung chuyển, bụi rơi lả tả.

Biết rằng không thể giữ được đối phương lâu, Chu Kỳ An nhanh chóng nhìn quanh.

Trong phòng có những vật thể trong suốt hình dạng giống như con nhộng, bên trong có những cái đầu lợn bị nhốt trong không gian vuông vức, mặt lợn trông rất sống động, thậm chí còn mang những biểu cảm của con người. Chúng đang nhìn chằm chằm ra ngoài qua tấm cửa trong suốt, tạo cảm giác quái dị đáng sợ.

Đồng tử của Chu Kỳ An co lại—

Đây có lẽ chính là "khoang" mà Tư tiên sinh nói đến.

Trong hốc mắt của chiếc nhẫn đầu lâu bỗng nhiên bùng lên một ngọn lửa nhỏ.

Chu Kỳ An đưa tay lên, lần lượt tiến đến gần.

"Đây là gì?"

Bên trong một khoang không phải là đầu lợn chết mà là một con lợn còn sống, có vẻ như nó mới được đưa vào không lâu. Chu Kỳ An quan tâm đến chiếc hộp nửa mở bên trong, có một viên tinh thể giống như mica, đang tỏa ra khói mù liên tục.

Ngọn lửa trong mắt chiếc nhẫn đầu lâu càng bừng lên mạnh mẽ.

Bảo vật đây rồi.

Ánh mắt Chu Kỳ An trở nên kiên quyết, một lần nữa y nhẩm lại nguyên tắc: "Đã đến rồi thì phải lấy."

Nếu việc đoạt bảo vật khiến y gặp nguy hiểm, sau này y có thể sẽ hối hận và suy ngẫm lại một chút, nhưng nếu không lấy, y sẽ hối hận cả đời.

"Dù sao thì đếm ngược cũng sắp kết thúc..." Cảm giác lấy được bảo vật rồi chạy mới thực sự kích thích.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro