093

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Cú béo.
______________
Chỉ một lát sau, chiếc xe dường như hòa lẫn với màn sương, ngay khoảnh khắc nó hoàn toàn rẽ vào quốc lộ 417, chiếc điện thoại của Chu Kỳ An đột nhiên biến mất.

Trước khi y kịp phản ứng, âm thanh hệ thống đã vang lên:

【Phó bản: Quốc lộ 417 - Trạm xe khách Hoa Cổ

Độ khó phó bản: Bốn sao rưỡi (?)

Nhiệm vụ chính tuyến: Tự xử lý đi

Thời gian phó bản: Chỉ trong thời gian chơi một trò chơi.

Số lượng người chơi tham gia: Tùy ý (Bảy mươi hai nghề đều là thầy)

Gợi ý: Trong phó bản này có thể đến bất kỳ địa điểm nào để khám phá, nhưng trước nửa đêm phải quay lại trạm xe khách Hoa Cổ】

Đây là lần đầu tiên y đối diện với một phó bản đơn giản đến mức này, đơn giản đến nỗi vẻ mặt của Chu Kỳ An có chút khó coi. Thường thì ít nhất nhiệm vụ chính tuyến sẽ rõ ràng, người chơi có thể xác định được mục tiêu ngay từ đầu. Việc không có nhiệm vụ chính tuyến đồng nghĩa với việc phải có thêm một quá trình khám phá, và dấu hỏi sau độ khó đó, dù nhìn từ góc độ nào cũng không hề tốt lành.

Điều phi lý nhất là cách vào phó bản này cũng quá cẩu thả.

"Đã bảo là rất khó vào mà?"

Y nhìn ra ngoài, trên đường không một bóng người, cũng không có xe cộ nào khác, càng không có người chơi nào ngoài họ.

Có lẽ đã mười phút trôi qua, vẫn không thấy trạm xe khách Hoa Cổ đâu cả.

Chàng sinh viên không biết tại sao lại cảm thấy như họ đang ở trong một thế giới khác, nơi trời đất chẳng có gì ngoài con đường này.

Cậu rùng mình: "Anh Chu, có vẻ không ổn lắm."

Chu Kỳ An nhìn cảnh đơn điệu bên ngoài, ngón tay gãi cằm, chỉ còn một khả năng duy nhất.

"Có vẻ những người chơi trước không phải là không vào được phó bản mà chết, mà là họ đã vào được. Khả năng lớn là không tìm thấy trạm vận tải trước nửa đêm."

Chu Kỳ An có thể hình dung được sự tuyệt vọng của những người này trước khi chết. Thời gian trôi qua từng giây phút, không có bất kỳ gợi ý nào về quy tắc, cả thế giới chỉ là một con đường không có điểm dừng.

Qua nửa đêm, không còn cơ hội để đấu tranh, chỉ còn đợi chết.

Chàng sinh viên rùng mình: "Đã có người chết rồi sao?"

Chu Kỳ An mỉm cười nói: "Không."

Là nhiều người rồi.

Thẩm Tri Ngật vẫn chưa nói gì, một sợi tơ đen từ đầu ngón tay anh chui ra, lơ lửng ra ngoài cửa sổ, một lát sau, ánh mắt anh khẽ động.

Ánh mắt lén lút nhìn về phía Chu Kỳ An ngồi đối diện, Thẩm Tri Ngật suy nghĩ cách nhắc nhở đối phương.

Khi anh còn đang cân nhắc, Chu Kỳ An bất ngờ đứng dậy, trực tiếp đi về phía ghế lái.

Không muốn tốn xăng, mẹ Chu chuẩn bị phanh xe.

Một bàn tay thon dài từ phía sau đưa lên, nắm chặt vô lăng, Chu Kỳ An mỉm cười nói: "Mẹ, tăng tốc, đâm vào lan can bên đường cho con."

Mẹ Chu không hài lòng: "Đâm lan can làm gì?"

Chàng sinh viên phía sau nghe cũng ngơ ngác, Thẩm Tri Ngật đột nhiên ngẩng đầu, trong mắt hiện lên ý cười.

Thật là bỏ qua luôn quá trình tìm lối vào.

"Đâm nhẹ một cái thôi. Chúng ta đang lạc đường, cần có người đến đón."

Chu Kỳ An nhớ lại trong phó bản "Biển Máu Không Bờ", hồ sơ có nhắc đến việc gần đây Tư tiên sinh liên tục vi phạm quy tắc, chứng tỏ thế giới phó bản cũng có các quy tắc giao thông.

Vì quy tắc lái xe cũng tương tự, nên mỗi lần vi phạm, chắc chắn Tư tiên sinh cũng sẽ nhận được thông báo, nếu không thì làm sao mà nộp phạt được?

Nghĩ đến đây, nụ cười trên môi Chu Kỳ An càng sâu hơn, chủ nhân gốc của chiếc xe này khi thấy xe vi phạm ở đâu, phát hiện xe đã quay lại thế giới này, chắc chắn sẽ rất phấn khích.

Phấn khích đến mức... sẽ tìm đến xe ngay lập tức.

Nhưng Ứng Vũ có nói, lợi ích lớn nhất của việc vào lối tự do là tránh được nhân viên.

Vậy nên, nghịch lý đã xuất hiện.

Chậc, ai mà biết đó sẽ là một tình huống tâm linh thế nào.

...

Trạm nhân viên làm việc.

"Về việc tái hiện thất bại lần thứ ba của cậu." Người đầu bò đang giúp đồng nghiệp tóm tắt hành động ngu ngốc của hắn lần trước: "Cậu vốn dĩ đã chiếm được lợi thế lớn, nếu cậu có thể giữ được bình tĩnh, diễn tốt vai trò lớp trưởng theo thiết kế của tôi, thì đã không đến nỗi mất cả chì lẫn chài."

Tư tiên sinh mắt đỏ ngầu tức đến sắp rơi nước mắt, tai cụp xuống hai bên: "Chỉ thiếu một chút nữa thôi là tôi có thể luyện cậu ta thành con rối rồi."

Người đầu bò nhang nhạt nói: "Cậu không chỉ thiếu một chút, mà thiếu hai vòng."

Vô cùng ∞.

Tư tiên sinh mặt lạnh tanh: "Yên tâm, lần sau tôi nhất định sẽ..."

Hệ thống đột nhiên gửi thông báo:

【Xe buýt của ngài vừa dũng cảm quay trở lại thế giới này.】

【Xe buýt của ngài đã va chạm vào lan can bên đường gần phó bản 44814 vào ngày X tháng X năm X, đã được ghi nhận.】

Thời gian này hắn đã quen với thông báo phạt tiền, lúc đầu không có phản ứng gì, nửa phút sau, Tư tiên sinh lập tức nhảy dựng lên: "Tốt, tốt, bọn nó còn dám lái xe vào đây?"

Cuối cùng cũng bắt được rồi!

Người đầu bò cau mày, định nói gì đó nhưng Tư tiên sinh đã biến mất sau ba cú nhảy.

Trong không gian tĩnh lặng, người đầu bò trầm ngâm một lúc, nhắm mắt ngồi im tại chỗ.

Nó rất tin tưởng vào đồng nghiệp, chuẩn bị cho lần tái hiện thất bại thứ tư.

Xe đâm vào lan can rồi dừng lại.

Chu Kỳ An và mọi người đã chuẩn bị sẵn sàng, thắt dây an toàn, ngoài việc cơ thể bị nghiêng mạnh về phía trước trong tích tắc, không ai bị thương.

Mẹ Chu còn bình tĩnh hơn, hạ cửa sổ xe để thông khí.

Những sợi tóc của bà đang cố chui vào hộp quà của Thẩm Tri Ngật, cuối cùng bà khéo léo búi tóc lên, những ngón tay lạnh lẽo như xác chết vuốt qua những lớp biểu bì trên tóc, những sợi tóc nhận được cảnh báo, đành miễn cưỡng yên lặng.

Bàn tay đang búi tóc đột nhiên khựng lại, bà nhìn về phía trước.

Trước mặt, một con thỏ khổng lồ đột ngột xuất hiện trên đường.

"Bắt được rồi."

Người đầu thỏ đau lòng nhìn chiếc xe buýt của mình, giây tiếp theo, khi ánh mắt hắn nhìn vào những người bên trong qua kính chắn gió, khuôn mặt lạnh lẽo hiện lên vẻ phấn khích.

Lúc đến đây, hắn đã nghĩ sẵn rồi, cùng lắm thì bị đình chỉ công tác một thời gian, trước tiên đào lấy cặp mắt của tên trộm xe này đã.

Không ai có thể sống sót qua phó bản trong tình trạng mù hoàn toàn!

Mẹ Chu còn đau lòng hơn nó về chiếc xe, đang ước tính chi phí sửa chữa.

Mỗi người đều có suy tính riêng, lúc này thân hình cao hai mét của Tư tiên sinh cho phép hắn nhìn trọn vẹn bên trong xe buýt, cùng lúc đó hắn không thể chờ đợi mà giơ ra móng vuốt sắc nhọn.

Chu Kỳ An tiến lên vài bước, bước xuống xe vẫy tay với hắn, nở một nụ cười gần như ân cần.

Tư tiên sinh ngây người, không hiểu sao nụ cười này lại mang đến cho hắn một cảm giác xấu.

【Cảnh báo.】

Thông báo hệ thống đột ngột hiện lên khiến bóng tối trong mắt Tư tiên sinh ngưng lại. Vẫn chưa ra tay, tại sao đã có cảnh báo?

【Bắt đầu kiểm tra...】

【Kiểm tra không sai, một trong những nhân viên có mã số Mão, ngài đã vi phạm.】

【44814, phó bản này thuộc khu vực vận hành không có nhân viên.】

Ngay khoảnh khắc đó biểu cảm của Tư tieej sinh đông cứng lại, Chu Kỳ An đã chủ động bước xuống xe, từ từ tiến về phía hắn.

Khu vực không có nhân viên quản lý, một phó bản tự do?

Như sét đánh giữa trời quang, khi thanh niên đứng trước mặt, Tư tiên sinhcuối cùng đã nhận ra.

Thảo nào. Thảo nào bọn họ dám lái xe vào đây, vậy vụ tai nạn này... chẳng phải là do họ cố ý vi phạm sao.

Chết tiệt.

Bị tính kế rồi!

Tư tiên sinh nhìn Chu Kỳ An mắng: "Mẹ, mày."

Hắn nghiến răng nói ra vài từ: "Mày đúng là gan lớn thật, tính kế xong còn dám quay lại để cười nhạo tao."

Châu Kỳ An chỉnh lại: "Không, là truyện cười."

Rõ ràng không buồn cười đến vậy, nhưng vẫn cố nhét hắn vào đống truyện cười.

Một kẻ trộm xe, trộm xăng, trộm thánh khí, còn dùng thánh khí để đâm chính hắn, bây giờ lại còn mang đến cho hắn một vé phạt mới, dù là thánh nhân cũng sẽ mất bình tĩnh.

Gương mặt Tư tiên sinh đột nhiên trở nên vô cảm, một tay hắn bất ngờ vươn ra chụp lấy cổ Chu Kỳ An.

Bàn tay sắc bén, sáng bóng vừa vươn ra đã bị một con rắn từ trên trời hạ xuống quấn lấy.

Chỉ là một con rắn nhỏ, không phải đối thủ của Tư tiên sinh, nhưng đủ để tạo ra khoảng thời gian cho Chu  Kỳ An lùi lại. Cơ thể y va phải một lồng ngực rắn chắc, Chu Kỳ An ngạc nhiên, quay đầu lại thấy Thẩm Tri Ngật đang đứng lặng lẽ phía sau, đôi mắt xám trắng lấp lánh.

Chu Kỳ An mở to mắt.

Người này xuống xe từ lúc nào vậy?

Một đòn không thành, Tư tiên sinh không tiếp tục tấn công Chu  Kỳ An mà nhìn về hướng xuất hiện của con rắn. Trên ghế lái, mái tóc của mẹ Chu vừa búi lên đã bung xõa, tiếng rít của rắn không ngừng vang lên.

Đây là lần đầu tiên Tư tiên sinh thực sự quan sát kỹ mẹ Chu, đồng tử đỏ như máu của hắn đột nhiên co lại thành hình cây kim.

Người phụ nữ này mang trên mình một loại khí tức có phần quen thuộc, khiến hắn vô cớ cảm thấy chán ghét.

Hắn thậm chí quên mất việc giết Chu Kỳ An, mà chỉ chăm chú nhìn chằm chằm người phụ nữ ngồi trên ghế lái.

Rốt cuộc mình đã ngửi thấy mùi này ở đâu rồi?

Chu Kỳ An đã lùi ra ngoài phạm vi an toàn, từ lúc Tư tiên sinh định ra tay với mình, mục đích y anh mới thật sự đạt được.

Y ôm ngực, dùng giọng điệu bi phẫn nói: "Ý nghĩa của lối vào tự do là không có rủi ro do nhân viên gây ra, giờ tôi đã phải chịu rồi, công bằng ở đâu đây?"

Tâm trạng của Tư tiên sinh vừa mới ổn định một chút, nhưng câu nói này như một cơn bão quét qua.

【Xin hãy rời khỏi phó bản 44814 càng sớm càng tốt.】

【Hãy đến bộ phận liên quan để nhận phiếu phạt, nộp phạt.】

【Do bạn đã ở lại quá lâu trong khu vực vi phạm, sắp bị cưỡng chế dịch chuyển.】

"Khoan đã, xe của tao—"

Tư tiên sinh lập tức định nhảy qua cửa sổ đang mở để lao vào ghế lái, nhưng trong khoảnh khắc đó, thời gian dường như dừng lại.

Gương mặt thỏ đỏ rực của hắn bị đóng băng, dần dần trở nên mờ nhạt, cuối cùng, hắn buộc phải biến mất khỏi tầm nhìn của mọi người với vẻ mặt không cam tâm.

"Không—"

Tiếng vang còn văng vẳng mãi.

Lúc này, chàng sinh viên mới dám lên tiếng, khẽ nói: "Rốt cuộc ông ta đến đây để làm gì vậy?"

Đột nhiên xuất hiện, gào thét vài câu, rồi rời đi trong đau khổ.

Làm vậy để được gì?

Khi chàng sinh viên còn đang bối rối, vẻ mặt đột nhiên thay đổi.

Chỉ thấy ở hai bên rào chắn, nơi trước đây chỉ có cột điện và cây cối, không biết từ lúc nào sương mù đã dần tan, qua làn sương mờ, lờ mờ thấy có một bãi đất trống khác.

Có nhiều chiếc xe đậu trên bãi đất trống, trên cổng chính của tòa nhà ở giữa, có một tấm biển màu đỏ chói ghi dòng chữ: Trạm xe khách Hoa Cổ.

Từ lúc nhận ra trạm xe khách, mọi thứ bên trong dần trở nên rõ ràng.

Những người du lịch balo qua lại, còn thấy có người kéo vali chạy vội, dường như không kịp giờ đang cố bắt xe, bên đường có máy bán hàng tự động, nhà hàng, v.v.

Dù chỉ đứng từ xa nhìn vào, cũng cảm nhận được sự náo nhiệt trong trạm xe khách.

Tuy nhiên, đột nhiên nhìn thấy đích đến, chàng sinh viên chỉ cảm thấy da đầu tê dại, rõ ràng trước đó không có gì ở đó.

"Xuống xe." Ở cửa, Chu Kỳ An rất thản nhiên gõ cửa xe, thúc giục.

Chàng sinh viên vội chạy tới: "Anh Chu, cái này..."

Chu Kỳ An ngắt lời: "Không cần nghĩ nhiều, đây là phần thưởng của trò chơi."

Y lắc đầu, Tư tiên sinh không ngờ chỉ đáng giá "chút tiền" này, chỉ là giúp họ không cần tự tìm đường, còn tưởng sẽ có thêm lợi ích gì khác.

Chu Kỳ An ngước mắt nhìn về phía trạm xe khách có vẻ rất gần, trong lòng cũng có cùng một câu hỏi.

Có phải từ đầu đến cuối trạm xe khách luôn ở gần đây không? Sao vừa rồi lại không nhìn thấy?

"Có thể là vấn đề nhận thức." Thẩm Tri Ngật nói nhỏ.

"Hử?"

Thẩm Tri Ngật: "Em nghĩ rằng ở đây có một trạm xe khách, nhưng thực tế không có, em đang tìm một thứ không tồn tại, nên không thể tìm thấy."

"..."

Lý thuyết mơ hồ này khiến Chu Kỳ An khẽ nhướn mày.

Dù sao thì một mục tiêu lớn trong chuyến đi lần này đã đạt được, mẹ Chu không rời đi ngay lập tức, chắc chắn đã nhận được thông báo từ trò chơi, điều này có nghĩa là bà cuối cùng đã có được thân phận người chơi.

Đúng như mong muốn của y, mẹ Chu để lại vài con rắn để canh xe, xuống xe thản nhiên hỏi: "Đi đâu?"

Sau đó, dưới sự dẫn đầu của Chu Kỳ An, vài người họ vượt qua hàng rào bảo vệ, chỉ đi vài bước thì cả thế giới xung quanh đã có sự thay đổi trời đất.

Phía trước vô cùng nhộn nhịp, sự ồn ào như truyền vào trạm xe khách một luồng sinh khí khó tả, chỉ có giọng nói lạnh lẽo của hệ thống mới chứng tỏ đây không phải là hiện thực.

【Chào mừng đến phó bản 44814.】

【Hãy chọn cơ quan tiến hóa cho trò chơi lần này.】

"Eo." Châu Kỳ An cố gắng tránh ngũ tạng lục phủ, để ngăn trò chơi tăng độ khó.

Vì mắt cá năm doa có thể thúc đẩy các bộ phận khác tiến hóa, y muốn thử xem liệu có thể nâng cấp tự động từ trung cấp lên cao cấp không.

Sau khi chọn xong, Chu Kỳ An âm thầm để ý đến mẹ mình.

Biểu cảm của bà vẫn như lúc đi chợ, dường như nơi này và thế giới bên ngoài không có gì khác biệt với bà.

【Đã chọn xong, hãy vào khu vực nghỉ ngơi của phòng chờ.】

Vào cửa chính phải qua cổng an ninh, Chu Kỳ An qua loa giơ tay để phối hợp, nóng lòng muốn quan sát bên trong.

Vừa đi được vài bước, phía sau đột nhiên vang lên tiếng còi cảnh báo inh ỏi. Chu Kỳ An quay lại, đúng lúc thấy mẹ mình bị nhân viên an ninh phát hiện một con dao trong túi.

"..."

Nhân viên an ninh rõ ràng bị dọa, mẹ Chu nhẹ nhàng vuốt lại tóc: "Tôi dùng để phòng thân."

Câu nói này hoàn toàn mất tác dụng khi kiểm tra thấy vũ khí thứ hai.

Nhân viên an ninh mặt mày khó chịu: "Mời bà theo tôi."

Mẹ Chu bị đưa đến một phòng nhỏ bên cạnh, nói rằng cần kiểm tra và ghi nhận riêng.

Chàng sinh viên lo lắng nói: "Anh Chu, mẹ anh..."

Chu Kỳ An nhanh chóng làm dấu thánh giá trên ngực: "Cầu Chúa phù hộ cho nhân viên an ninh."

"?"

Không đứng yên chờ người, Chu Kỳ An không ngừng bước đi.

Chàng sinh viên đã nghe về chuyện Chu Kỳ An bỏ vợ, nhưng lần này là lần đầu tiên cậu chứng kiến y bỏ rơi cả mẹ mình.

Lúc này, Chu Kỳ An và Thẩm Tri Ngâht đã đi phía trước, chàng sinh viên chỉ có thể nuốt nghi vấn mà chạy theo sau.

Từ cửa chính đi vào, còn có một cánh cửa thứ hai, cũng cần phải qua cổng an ninh. Ở đây đông người hơn, sau khi bị máy quét kiểm tra vài lần, họ mới chính thức bước vào bên trong trạm xe khách Hoa Cổ.

Nhìn xung quanh, trạm xe khách này mang cảm giác cổ xưa, không có máy bán vé tự động, chỉ có một quầy vé duy nhất, nhân viên bán vé đang ngáp ngắn ngáp dài. Ngoài những hành khách đi lại, phía bên phải có vài dãy ghế rỉ sét, có vài người ngồi trên đó, đang nhìn về phía họ.

Người chơi.

Chu Kỳ An lập tức nhận ra, chỉ có người chơi mới chú ý đến từng người qua đường, hơn nữa họ cũng không mang theo hành lý như những người khác.

Cô gái tóc đôi đuôi ngựa gần nhất ngồi trên ghế, đầu tựa vào lưng ghế, có lẽ để dễ dàng quan sát cửa vào.

Lúc này, cô gái tóc đôi đuôi ngựa nghiêng đầu, ánh mắt như máy quét quét qua quét lại, quan sát những người đang tiến tới. Cuối cùng, cô nhỏ giọng quay sang nói với một người đàn ông trầm tĩnh: "Mức độ tiến hóa dưới 40%."

"Ai?"

"Tất cả."

"?"

Cô gái tóc đôi đuôi ngựa nhanh chóng liếc nhìn Thẩm Tri Ngật: "Người đó thì không chắc, nhưng kẻ cuối cùng kia chỉ có mức độ tiến hóa khoảng hơn 20 thôi."

Chàng sinh viên thấy có cô gái nhìn mình, liền phản xạ nói: "Chào cô."

Vài người ngồi trên ghế nhăn mặt, mức độ tiến hóa thấp như vậy, làm sao có thể vào đây?

"Chắc chắn không nhìn nhầm chứ?"

"Kỹ năng của tôi không sai đâu, dù có sai một người, cũng không thể cả ba đều sai được." Cô gái tóc đôi đuôi ngựa nói: "Cũng bình thường thôi, có lẽ trò chơi hạ độ khó cho một số người chơi, hoặc họ bị ghép ngẫu nhiên vào phó bản này."

Câu sau chưa nói hết, nhưng mọi người đều hiểu, trong các phó bản cấp cao chắc chắn sẽ có những người mới để giảm bớt độ khó.

Thực ra cô đã đánh giá sai mức độ tiến hóa của Chu Kỳ An, vì trái tim của y đang trong giai đoạn nghỉ ngơi, không thể bị phát hiện như một cơ quan tiến hóa quan trọng.

Có lẽ đã xác định vị trí của nhóm Chu Kỳ An, không ai trong số họ chủ động bắt chuyện, chỉ thỉnh thoảng liếc nhìn đồng hồ treo tường.

Nửa đêm là thời điểm quan trọng, trước nửa đêm có thể sẽ có thêm người chơi bước vào.

Khoảng gần 10 giờ, có thêm người chơi mới đến. Dẫn đầu là một người đàn ông nước ngoài cao lớn, đẹp trai, bên cạnh gã một nam một nữ. Người phụ nữ cao ráo, tóc ngắn, da ngăm; người đàn ông thì vạm vỡ, cả hai đều trông như những chiến binh từng trải.

Người đàn ông trầm tĩnh khi thấy người nước ngoài, ánh mắt có chút lạnh lùng, rõ ràng là biết một số thông tin về gã.

Cô gái tóc đôi đuôi ngựa mỉa mai: "Phó bản ở nước ngoài bị nhiễm độc, không đủ cho các người chơi sao?"

Chẳng ai muốn để bảo bối của mình bị người ngoài lấn chiếm.

Người đàn ông nước ngoài giữ im lặng, chỉ thỉnh thoảng ánh mắt lạnh lẽo của gã khiến người khác kinh hãi.

Gã không nói gì, nhưng người phụ nữ tóc ngắn bên cạnh lại cười: "Phó bản này không đơn giản, mọi người tốt nhất nên hòa thuận, hòa khí sinh tài mà."

Ba người bọn họ đi qua ngồi ở một bên khác.

Trong lúc đó, người phụ nữ tóc ngắn nhanh chóng dùng một chiếc gương kỳ lạ để soi nhóm Chu Kỳ An, sau đó nói với người đàn ông nước ngoài: "Những người dò đường."

Đó là tiếng lóng, nghĩa là những người mới có thể dùng để thử nghiệm các quy tắc.

Chu Kỳ An để ý thấy những hành động nhỏ của họ, cảm thấy không đáng cho người đàn ông mặt vuông trong phó bản trước.

Nếu tên ngốc đó có thiết bị đánh giá năng lực của người chơi khác từ đầu, ít nhất hắn ta sẽ không chết một cách lãng xẹt dưới tay cô gái trẻ.

Tuy nhiên, có lẽ người mặt vuông cũng sẽ đánh giá sai về phía của Chu Kỳ An, và cuối cùng vẫn chết dưới tay y.

Ngồi quá lâu, Chu Kỳ An cũng thử dùng nhẫn xương để quét những người khác, nhưng không thu được gì, cuối cùng y ngáp dài tổng kết tình hình hiện tại:

Ngoài họ ra, hiện có bảy người chơi khác, bốn người đứng đầu là một đội nhỏ do người đàn ông trầm tĩnh dẫn dắt, tất cả đều đeo cùng một loại dây chuyền răng sói trên cổ. Ba người còn lại không nghi ngờ gì nữa, cũng đến theo nhóm.

Hai nhóm ngồi đối diện nhau, trông có vẻ như chuẩn bị sẵn sàng tiêu diệt nhóm còn lại bất cứ lúc nào.

Gần đến nửa đêm, Chu Kỳ An trầm ngâm nói: "Có gì đó không đúng."

Trạm xe khách không giống nhà ga, nhiều nơi sẽ đóng cửa vào ban đêm, ngừng bán vé. Nhưng nơi này không có dấu hiệu đóng cửa, số lượng hành khách cũng không giảm đi chút nào, dường như vẫn nhộn nhịp như ban ngày.

"Làm ơn, nhường đường, tôi sắp muộn rồi."

Một bóng người vội vã chạy vào. Ngay khi anh ta bước vào, đồng hồ trên tường vừa chỉ đúng 12 giờ.

Đồng hồ điện tử nhảy sang: 00:00.

Bốn con số 0 đỏ chói lóe sáng, như đôi mắt điện tử, đang nhìn chăm chăm vào những gương mặt đi qua đi lại bên dưới.

Sau nửa đêm, nét mặt của hành khách như thay đổi chút ít, nhưng nhanh chóng trở lại bình thường tiếp tục đi lại.

Người chơi cuối cùng bước vào nhìn quanh một lượt, rồi đi về phía khu vực nghỉ ngơi, mặt trắng bệch vì sợ hãi: "Tôi sợ muốn chết, suýt chút nữa là không tìm thấy chỗ này."

Tay chân anh ta run rẩy, nhưng không ai trong hai nhóm người dám coi thường người chơi cuối cùng vừa bước vào này.

Chu Kỳ An đoán rằng người đó có mức độ tiến hóa rất cao.

Sau khi mẹ Chu bị nhân viên an ninh dẫn đi, vẫn không có tin tức gì, nhưng Chu Kỳ An cũng không lo lắng, vì ngay khi bước qua cửa thứ nhất là đã được coi như vào trong trạm xe khách rồi.

Việc điểm danh trước nửa đêm đã hoàn tất.

Sau nửa đêm sẽ không có thêm người chơi mới đến, cô gái tóc đôi đuôi ngựa khá thân thiện lên tiếng trước: "Chắc mọi người đều nhận thấy sự kỳ lạ của phó bản này."

Nghe cô nói, mọi người đều có biểu hiện khác nhau.

Không có nhiệm vụ rõ ràng, đứng canh cả buổi chiều tại trạm xe, cũng không có NPC nào chủ động tìm đến họ, điều này không còn chỉ là kỳ lạ nữa.

Người thứ hai lên tiếng là người phụ nữ tóc ngắn, cô nhìn quanh đại sảnh: "Ngày đầu tiên trong phó bản là thời gian thích hợp nhất để hành động. Chúng ta không thể ngồi yên chờ chết, hiện tại chỉ có thể chủ động tìm NPC để bắt chuyện."

Lời cô nói có lý, nhưng bản thân cô lại ngồi yên không nhúc nhích.

Toàn bộ trạm xe khách từ trong ra ngoài đều toát lên vẻ kỳ lạ, chủ động tìm NPC sẽ tiềm ẩn nhiều rủi ro.

Lúc này, tự nhiên sẽ cần người dấn thân đầu tiên.

Nhiều ánh mắt bắt đầu di chuyển quanh nhóm của Chu Kỳ An, khi có người chuẩn bị lên tiếng, người chơi cuối cùng vừa bước vào, vẫn đang cố gắng làm dịu đi những cơn ớn lạnh, đột nhiên nói: "Đúng rồi, lúc tôi vừa bước vào, tôi thấy một cảnh tượng rất kỳ lạ bên ngoài."

"Cảnh tượng gì?" Mọi người lập tức bị lời của anh ta thu hút.

"Khó nói lắm, tốt nhất là mọi người tự ra ngoài xem đi."

Hoạt động theo nhóm ít nhất cũng đảm bảo an toàn, tất cả mọi người liền đi theo anh ta ra ngoài.

"Chính là ở đó." Người chơi cuối cùng vào rất cẩn thận, ban đầu định dùng tay chỉ, nhưng cuối cùng chỉ dùng ánh mắt để ra hiệu.

Giữa cửa lớn và phòng chờ, trên cây treo một số đèn màu. Có khá nhiều hành khách tụ tập ở đó, mặc quần áo kỳ lạ, khuôn mặt trắng bệch, trông rất đáng sợ.

Mọi người cảnh giác tiến lại gần một chút, nhanh chóng hiểu tại sao anh ta lại nói kỳ lạ như vậy.

Giữa trạm xe khách ồn ào, lại có một khu vực hẹn hò?

Chu Kỳ An lờ mờ đoán được đây là chiêu trò của ai.

Dường như nghe thấy tiếng bước chân tiến lại gần, người phụ nữ ở trung tâm khu vực hẹn hò ngẩng đầu lên, khuôn mặt bà nhỏ nhắn, dưới ánh đèn màu trên cây, gương mặt mang một vẻ sáng mờ đầy quỷ dị. Mái tóc xoăn như rắn bị thổi tung vài sợi, giống như đang bò lên cành cây.

Người phụ nữ vốn đang trò chuyện với các hành khách, bỗng ánh mắt khóa chặt vào Chu Kỳ An, nở một nụ cười dịu dàng mà đáng sợ gọi: "Con trai bảo bối."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro