094

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Cú béo.
________________
Tiếng gọi "con trai" vang lên tràn đầy quan tâm méo mó.

Ngay lập tức, theo ánh nhìn của mẹ Chu, tất cả người chơi xung quanh đều hướng mắt về phía Chu Kỳ An.

Nhìn mẹ mà biết con, Chu Kỳ An và mẹ Chu có nhiều nét tương đồng về ngoại hình, thuộc loại có thể nhận ra quan hệ huyết thống chỉ bằng mắt thường. Nhưng khi họ đứng cùng một không gian, tuyệt đối không ai nhận ra vấn đề về giống nhau này, càng không nghĩ đến mối quan hệ giữa họ.

Đó là một sự đối lập hoàn toàn về khí chất, khiến người ta mơ hồ quên đi những điểm quan trọng nhất.

Người phụ nữ gọi một tiếng "con trai" xong, cô gái tóc đuôi ngựa lập tức đưa ra kết luận:

"Không phải con nuôi."

Là con ruột.

Giọng cô gái mang theo sự khó hiểu. Việc anh chị em ruột kết hợp đi làm nhiệm vụ không phải là điều hiếm gặp, nhưng tổ hợp mẹ con thì gần như không thể.

Khi trò chơi chọn người chơi, ưu tiên về sức mạnh là hàng đầu, đến một độ tuổi nhất định bất kể nam hay nữ, gần như đều bị loại trừ một cách tàn nhẫn, trừ khi có trí tuệ hoặc khả năng vượt trội ở khía cạnh khác.

Người phụ nữ này tuy nhìn bề ngoài khá trẻ, nhưng nếu xét về độ tuổi của con trai bà, ít nhất cũng phải trên bốn mươi.

"Đội trưởng." Cô gái tóc đuôi ngựa nhìn sang người đàn ông trầm tĩnh, ý hỏi có nên thử thăm dò sức mạnh của đối phương hay không.

Người đàn ông trầm tĩnh lắc đầu, chỉ nhìn về phía khu vực hẹn hò được dựng tạm.

Chu Kỳ An tiến lên hai bước, trông như đáp lại lời gọi của mẹ mình, nhưng thực chất y dừng lại ở đúng khoảng cách lý tưởng, còn cách khu vực hẹn hò hai ba mét.

Mẹ Chu nói: "Vẫn chưa tìm được người phù hợp, mẹ sẽ tiếp tục tìm."

Chu Kỳ An cảm thấy hơi đau đầu, đột nhiên từ phía sau vang lên một giọng nói lạnh lùng.

"Tôi biết xem tướng." Thẩm Tri Ngật nhàn nhạt nói: "Bọn họ nhìn qua đều có tướng yểu mệnh."

Mí mắt người chơi khẽ giật giật.

NPC có thể là người bình thường sao? Nhìn khuôn mặt trắng bệch như đắp bùn kia cũng biết là người chết rồi.

Mẹ Chu cũng không hề để tâm.

Thẩm Tri Ngật tiếp tục nói: "Lông mày thưa lại rộng, mặt hẹp lại không sáng, không giữ được tiền tài."

Khắc tài vận?

Nghe đến đây, mẹ Chu lập tức quay lại.

Từ khi mẹ Chu rời đi, tất cả hành khách tụ tập ở khu vực hẹn hò đều ngừng giao tiếp, đồng loạt nhìn chằm chằm về phía này. Ánh mắt của họ không phải loại độc ác thường thấy ở NPC, mà họ chỉ nhìn, cười, rồi tiếp tục nhìn.

Chỉ trừ lúc bị nói là không có tài vận, nét mặt họ có chút thay đổi nhỏ.

Ánh mắt kỳ lạ này khiến người chơi cảm thấy vô cùng khó chịu.

"Vào trong đi." Người đàn ông trầm tĩnh ra lệnh cho đồng đội.

Không chỉ họ, những người khác cũng nhanh chóng quay lưng trở lại phòng chờ, Chu Kỳ An thậm chí còn bước nhanh hơn để thoát khỏi những "đối tượng hẹn hò" này.

Ở lối vào, nhân viên bán vé vẫn uể oải, lờ đờ như buồn ngủ, Chu Kỳ An tinh mắt nhận ra mặc dù đối phương đang ngáp, nhưng đôi mắt nheo lại như một khe hẹp vẫn lén lút dõi theo họ.

Phía sau cổng xoay, có vài chiếc xe khách đang đỗ, khuôn mặt tài xế trắng bệch như búp bê giấy, cũng đang nhìn chằm chằm vào người chơi.

Cảm giác bị vô số cặp mắt nhìn trộm này khiến Chu Kỳ An thà bị lệ quỷ đuổi còn hơn phải trải qua đè nén ngấm ngầm này.

Quay lưng lại với tất cả NPC, đối diện là những người chơi khác. Không phải nhìn những khuôn mặt người chết kia, ChuKỳ An mới cảm thấy đỡ khó chịu hơn một chút.

Y thở phào nhẹ nhõm, rồi mở miệng hỏi: "Có muốn trao đổi thông tin không?"

Y muốn biết những người khác đã tìm thấy trạm xe khách này như thế nào, Chu Kỳ An có cảm giác câu trả lời cho câu hỏi này rất quan trọng.

Nửa phút trôi qua sau câu nói, không ai đáp lại, cuối cùng người mở lời là người đàn ông trầm tĩnh: "Chú em nói đùa rồi, chúng ta đều mới vào phó bản mà." Hắn ta liếc nhìn mẹ Chu: "Ngoại trừ vị phu nhân này đã trò chuyện với NPC, còn lại chúng ta có thông tin gì đâu?"

Người phụ nữ tóc ngắn đi cùng người nước ngoài cũng cười phụ họa.

Sự từ chối của họ khiến ánh mắt Chu Kỳ An thoáng chút ngạc nhiên, nhưng y nhanh chóng nheo mắt lại, nghĩ thông suốt mọi chuyện. Giả sử như lời đồn đại, những người này vì một bảo vật nào đó mà đã đoán trước, có tổ chức, có mục đích khi bước vào phó bản. Tự nhiên, càng có nhiều người chết sớm, bọn họ càng vui vẻ.

Vì thế, ngay cả những lời giới thiệu cơ bản cũng không cần thiết.

Nói cách khác, bọn họ đang chờ người chết.

"Đừng vội," Thẩm Tri Ngật đột nhiên nghiêng mặt, lạnh lùng nói: "Những kẻ đang gấp rút tìm đến cái chết còn không vội, chúng ta cũng không cần vội."

Chu Kỳ An cười, cũng đúng thôi.

Bầu không khí bỗng trở nên căng thẳng hơn nhiều.

Sự yên tĩnh này lại rất hợp với mẹ Chu, bà đã bắt đầu ngủ dưỡng nhan, không hề liếc nhìn những người chơi khác một lần.

Chu Kỳ An nghi ngờ mẹ Chu ghét con người. Tiêu chuẩn chọn con dâu của bà, cho đến nay chỉ có nồi cơm điện và nhện nhiều mắt là đạt yêu cầu.

Đáng tiếc, cuối cùng không vượt qua được khâu kiểm định chất lượng, đều đã chết cả.

...

Buổi tối ở phòng chờ không có chút yên tĩnh nào, trạm xe khách bận rộn không ngừng nghỉ suốt mười hai giờ, đến tận khi trời tờ mờ sáng hôm sau, hành khách vẫn rất đông.

Đêm qua, vài nhóm người thay nhau canh gác, chưa đến bảy giờ sáng, tất cả đều tỉnh dậy trong tiếng còi xe.

Một chiếc xe chở khách trở về, từ trên xe bước xuống ngoài những gương mặt lạ lẫm, còn có nhiều hành khách hôm qua đã lên xe rời đi, họ cười nói vui vẻ bước xuống, rồi lại tiếp tục quanh quẩn trong trạm xe.

Một cảnh tượng rất ấm áp, nhưng ngay cả Chu Kỳ An cũng cảm nhận được sự kỳ quái lan tỏa trong không khí.

Điều kỳ quái hơn nữa là, đêm qua, không có người chơi nào chết.

Thời gian trên đồng hồ điện tử chính xác đến từng giây, bây giờ là sáu giờ ba mươi lăm phút sáng.

Lúc sáu giờ, Chu Kỳ An đã đi vệ sinh, tiện thể rửa mặt. Là nơi sinh ra của những lệ quỷ truyền thống, nhà vệ sinh tuy cũ kỹ, nhưng ít nhất vòi nước cũng không nhỏ giọt.

"Ừm..."

Ngón tay y nhịp nhàng gõ xuống cạnh, y không phải là người thích ngồi chờ chết, đang suy nghĩ có nên ra ngoài xem xét tình hình không thì bị một âm thanh đinh đinh đang đang cắt ngang.

Đinh đinh đang đang.

Đinh đinh đang đang.

Tiếng chuông điện thoại cổ vang lên trong trẻo, âm thanh phát ra từ người đàn ông đầu húi cua trong nhóm bốn người, ánh mắt hắn vẫn đầy kinh ngạc, rõ ràng không biết trong túi mình xuất hiện một chiếc điện thoại từ bao giờ.

Thấy vậy, mọi người theo phản xạ đưa tay sờ vào túi, phát hiện cũng có. Điện thoại không khác gì điện thoại bình thường, trong danh bạ đã lưu sẵn hơn chục số, vừa khớp với số lượng người chơi.

Lúc này, người đầu húi cua chăm chú nhìn màn hình, ngón tay dừng lơ lửng trên không trung, có vẻ như đang do dự.

Cô gái tóc đuôi ngựa ngồi thẳng người lại một chút: "Nghe máy đi."

Là họa cũng không tránh được.

Khi người đàn ông trầm tĩnh cũng gật đầu, hắn cắn răng và bấm nút nhận cuộc gọi.

"Alô, có phải là Lý tiên sinh không?" Đầu dây bên kia là giọng một người phụ nữ, giọng nói khá bình thường.

Người đầu húi cua quả thật họ Lý, nhưng hắn không trả lời ngay lập tức. Đầu dây bên kia kiên nhẫn hỏi lại: "Có phải Lý tiên sinh không?"

Không có phản hồi.

Bên kia vẫn lặp lại câu hỏi với khoảng cách thời gian đều đặn, giọng điệu không thay đổi: "Có phải Lý tiên sinh không?"

"...Cô...cái gì..." Người đầu húi cua đưa điện thoại ra xa rồi lại gần: "À, tín hiệu... không tốt lắm, đợi chút..."

Bên kia tự động ngắt máy.

Người đầu húi cua thở phào nhẹ nhõm, trong tình huống không biết gì, phản ứng bừa ai mà biết sẽ có nguy hiểm gì không.

Đinh đinh đang đang.

Chỉ vài giây sau, lại có người khác nhận được cuộc gọi.

Sau khi xác nhận không phải mình, người đầu húi cua hoàn toàn thả lỏng, với ánh mắt hả hê tìm kiếm "kẻ xui xẻo", rồi nhìn thấy Chu Kỳ An đang nghe điện thoại.

Mọi người đều chú ý đến y. Là người thứ hai nhận được cuộc gọi, nếu y lặp lại chiêu cũ, rất có thể sẽ chọc giận người gọi điện.

Chu Kỳ An cúi đầu: "A lô."

"Xin hỏi đây có phải là Chu tiên sinh không?"

"Là tôi."

Câu trả lời dứt khoát khiến mọi người kinh ngạc, ngay cả người nước ngoài có vẻ không dễ đối phó cũng liếc nhìn về phía này.

Chu Kỳ An không chỉ trả lời mà còn tiếp tục với giọng điệu trách móc: "Sao bây giờ mới gọi đến?"

Giống như thể y đã đợi cuộc gọi này từ lâu.

Đầu dây bên kia dường như bị khựng lại một chút, rồi xin lỗi: "Xin lỗi, xin hỏi bây giờ ngài đã đến nơi chưa?"

Chu Kỳ An: "Tất nhiên rồi."

"Được rồi, tôi sẽ đến gặp ngài ngay."

Chu Kỳ An ngả lưng dựa vào ghế: "Vậy thì mau đến đi."

Người chơi nhận điện thoại đều bật loa ngoài. Tất nhiên không phải vì muốn chia sẻ, mà là vì có một số lời nguyền có thể lan truyền qua âm thanh, cũng là để chia sẻ rủi ro.

Khi y cúp máy, xung quanh trở nên yên lặng lạ thường.

Mọi người nhìn y với ánh mắt giống như đang ngắm một sinh vật kỳ lạ.

Chàng sinh viên hỏi ra câu hỏi mà mọi người đều nghĩ: "Anh Chu, anh cứ thế mà nhận lời sao?"

"Nếu không thì sao?" Chu Kỳ An hỏi ngược lại: "Chẳng lẽ tôi không mang họ Chu? Hay tôi nói đừng đến, thì cô ta sẽ không đến?"

Chân mọc trên người khác à.

"..."

Chàng sinh viên nuốt nước bọt, dù đúng là như vậy, nhưng không phải ai cũng có gan làm điều đó.

Chu Kỳ An nhìn quanh một lượt, Thẩm Tri Ngật đâu rồi?

Có vẻ như biết y đang nghĩ gì, chàng sinh viên nhanh chóng nói: "Khi anh vừa nghe điện thoại, ánh mắt bác gái nhìn anh Thẩm có chút... thâm thuý, rồi anh Thẩm đã ra ngoài."

Chàng sinh viên vẫn giữ thói quen gọi anh chị lung tung.

Thâm thuý là cách nói lịch sự, thực ra cậu cảm thấy đó giống như ánh mắt đang nhìn con mồi.

Chu Kỳ An mím môi: "Vậy à."

Y rất phản cảm khi cấp trên gặp mẹ mình, cảm giác sẽ có chuyện đáng sợ xảy ra, nhưng lại không lo lắng lắm về việc Thẩm Tri Ngật gặp họ.

Căn cứ của điều này - sự tự chủ.

Thẩm Tri Ngật biểu hiện lý trí vượt xa hai người khác, kiềm chế này dường như biểu tượng cho một hệ thống sức mạnh mạnh mẽ, có khả năng kiểm soát tình hình.

Thẩm Tri Ngật trở lại rất nhanh, trên tay mang theo bữa sáng và một chút đồ anh vừa lấy từ hộp quà trên xe buýt thỏ.

Bữa sáng nóng hổi là dành cho Chu Kỳ An, một chiếc bánh bao thịt riêng cho chàng sinh viên, và một túi thực phẩm đóng gói chân không cho mẹ Chu.

Chàng sinh viên nhìn thấy bánh bao thịt ngay lập tức cảm thấy được ưu ái, đồng thời trong đầu hiện lên một câu: Bánh bao thịt đánh chó.

Cậu gạt bỏ những ý nghĩ kỳ lạ, tò mò hỏi Thẩm Tri Ngật đã mua thức ăn bằng cách nào. Điện thoại xuất hiện đột ngột không có chức năng thanh toán điện tử, họ cũng không có ví tiền.

Trong số các người chơi, có người biết đến "tiền âm nhuốm máu," nhưng không phải người chơi nào cũng có nhiều tiền như vậy, tạo ra mâu thuẫn với thân phận của người mới.

Thẩm Tri Ngật: "Nhìn gì? Chưa thấy bánh bao bao giờ sao?"

Chàng sinh viên lặng lẽ nhai bánh bao.

Thái độ của Thẩm Tri Ngật đối với Bạch Thiền Y và Ứng tiên sinh chỉ là lạnh lùng, nhưng đối với những người chơi lần này thì rõ ràng rất khó chịu, không biết có phải vì đêm qua họ làm mất mặt Chu Kỳ An hay không.

Người đầu húi cua lạnh lùng hừ một tiếng, giữa chừng thử đi mua đồ, nhanh chóng thất bại trở về. Khi đi ngang qua mẹ Chu, hắn dừng chân, nhìn thứ mà bà đang ăn... đó là một màu sắc khó diễn tả.

Mẹ Chu ngẩng đầu, cười nói: "Đứa nhỏ, đây là đậu hũ khô, có muốn thử chút không?"

Người đầu húi cua cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc theo sống lưng, lắc đầu, trở về ghế ngồi.

Bất ngờ, ánh mắt của hắn dừng lại ở hướng cửa, nơi có một người phụ nữ ăn mặc khác hẳn với những hành khách khác.

Người phụ nữ đi giày cao gót đen, khoảng hơn ba mươi tuổi, đeo khăn lụa trên cổ, nhân viên an ninh không kiểm tra cô ta.

Đi thẳng đến, người phụ nữ hỏi: "Ai là Chu tiên sinh?"

Giọng nói này họ vừa nghe không lâu trước đó, chính là người phụ nữ đã gọi điện.

Không ai trả lời, nhưng nhiều ánh mắt cùng nhìn về phía Chu Kỳ An, như đã ngầm chỉ ra câu trả lời.

Khóe miệng Chu Kỳ An giật giật, bước ra: "Là tôi."

Người phụ nữ đưa tay ra, "Đã để ngài đợi lâu rồi xin chào, tôi họ Tề."

"Tề tiểu thư, chào cô." Chu Kỳ An khẽ nắm tay, ngay lập tức cảm giác lạnh lẽo thấu xương từ lòng bàn tay lan đến tận xương tủy.

Tề tiểu thư không ngay lập tức buông tay, chưa đầy hai giây, cổ tay đã bị ai đó đập mạnh.

"Làm gì thế?" Mẹ Chu cau mày không hài lòng.

Mặt sau của bàn tay Tề tiểu thư bị đập đỏ lên, sắc mặt trở nên u ám.

Ai ngờ mẹ Chu hoàn toàn không quan tâm, nhìn lướt qua chiếc nhẫn kim cương lớn trên tay Tề tiểu thư, rồi bắt đầu trách móc con trai mình: "Con lại muốn dính vào người phụ nữ đã có chồng rồi phải không?"

Chu Kỳ An: "..."

"Đừng nghĩ là mẹ không biết," tóc của mẹ Chu bắt đầu ngọ nguậy một cách kỳ lạ, "Mẹ ngửi thấy mùi của người phụ nữ đó trên người con."

Gần đây Chu Kỳ An đúng là có gặp gỡ với nữ quỷ, cảm tình còn tăng lên.

Y bỗng nheo mắt lại, nghi ngờ nhìn Thẩm Tri Ngạt: "Còn anh? Sao anh không hỏi tôi đã từng ở với người phụ nữ có chồng nào? Tôi và cô ta đã xảy ra chuyện gì?"

Hoàn toàn không giống phong cách của đối phương.

Thẩm Tri Ngật: "..."

Tề tiểu thư rõ ràng bị mối quan hệ rối rắm này làm cho bối rối, thậm chí quên mất cơn giận trước đó.

Nam nữ gì thế này?

Ngay khi nét mặt của người chơi cũng đầy màu sắc, Tề tiểu thư lấy lại giọng nói của mình: "Xin mời đi theo tôi."

Chu Kỳ An đi theo phía sau.

Chưa đi được mấy bước, Tề tiểu thư quay đầu lại, ngạc nhiên nhìn những người khác.

Người chơi có khả năng quan sát tốt, nhìn nét mặt của đối phương, rõ ràng là cô ta đang thắc mắc tại sao họ không đi theo.

Người đàn ông trầm tĩnh quyết định ngay lập tức, cũng đi theo, những người khác cũng vậy.

Khi đến gần cổng soát vé, Tề tiểu thư đưa cho mỗi người một vé xe.

Chu Kỳ An đặc biệt nghiên cứu, chỉ là một tấm vé bình thường, miễn cưỡng có thể nhìn thấy hai chữ "Cổ Thành". Hình nền của vé là một công trình cổ, trên tấm vé còn sót lại một chút hơi lạnh.

Quẹt vé, họ dễ dàng qua cổng.

Tề tiểu thư chỉ vào chiếc xe khách ở giữa: "Ngồi xe này."

Ngoài tài xế ra, xe không có ai khác.

Tài xế xe khách có hai con mắt lồi ra, bên trong đầy những tơ máu đáng sợ.

Người chơi đồng loạt lên xe từ cửa trước, Chu Kỳ An là người đầu tiên, khi thấy tài xế, ánh mắt y hơi thay đổi, góc độ xe đỗ rất khéo léo, từ đây có thể nhìn thấy sảnh chờ, giống như tài xế đã mở to mắt nhìn họ suốt đêm qua.

Đôi mắt đó giờ vẫn đang nhìn họ, khi chạm mắt với Chu Kỳ An trong không trung.

Không làm ra vẻ gì, Chu Kỳ An rút ánh mắt về, chọn chỗ ngồi gần cửa.

Những người chơi lên sau có suy nghĩ tương tự, đều ngồi gần cửa kiểm tra xem cửa sổ có thể mở bình thường không.

Khi cửa xe đóng lại, tài xế lập tức khởi động xe.

Lần này, Chu Kỳ An chủ động bắt chuyện với Tề tiểu thư: "Hôm nay chúng ta có lịch trình gì?"

"Tất nhiên là kiếm tiền trước." Tề tiểu thư mỉm cười che miệng, ánh sáng từ viên kim cương trên chiếc nhẫn tay cô ta chói lóa.

Chu Kỳ An chỉ hỏi sơ qua, tránh hỏi quá nhiều để không bị lộ tẩy.

Xe đi về hướng ngược lại, đưa người chơi đến "Cổ Thành" ghi trên vé.

Họ đến nơi an toàn.

Nhìn ra ngoài cửa sổ, họ như thể đã đến một thế giới hoàn toàn mới.

Gọi là "Cổ Thành" vì kiến trúc ở đây hoàn toàn là giả cổ đại, có không ít du khách mặc trang phục từ các thời kỳ khác nhau đang chụp ảnh. Những bài hát phát liên tục từ các cửa hàng tràn vào qua cửa sổ xe, lời bài hát rất dễ nhớ.

Xe dừng lại, Tề tiểu thư đứng dậy nói: "Xe lớn không được vào cổ thành, chúng ta phải đi bộ vào."

Xuống xe, mọi người cảm nhận ngay sự náo nhiệt của cổ thành.

Chu Kỳ An định quan sát thêm một chút, nhưng tiếc là Tề tiểu thư đi rất nhanh, không cho họ thời gian dừng lại suy nghĩ.

Cô ta dẫn đoàn người, không ngừng bước đi, qua lại vài con phố, cuối cùng đến một ngôi nhà ở cuối con hẻm.

Rêu mọc quanh bậu cửa, trong không khí tràn ngập mùi ẩm mốc nhẹ.

Tề tiểu thêm mở khóa cửa bằng đồng, đẩy mạnh cánh cửa cũ kỹ.

Hẻm này quay mặt ra hướng Bắc, không có ánh nắng, khiến bên trong cửa hàng mờ tối ẩm ướt, ngay cả ban ngày. Tề tiểu thư bật công tắc trên tường, đèn trần nhấp nháy vài lần mới sáng lên.

Khi ánh sáng vừa lóe lên, người chơi đứng phía trước giật mình.

Đừng nói họ, ngay cả người khác cũng thế, trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, căn phòng chật hẹp đầy ắp bóng người dày đặc.

Đến khi đèn sáng hoàn toàn, nhìn kỹ lại, hóa ra chỉ là những chiếc giá treo quần áo.

Các loại trang phục treo trong không gian nhỏ hẹp, Tề tiểu thư nhường chỗ ở cửa, mỉm cười nói: "Mời chọn."

Tiếng máy móc quen thuộc vang lên cùng lúc:

【Đã kích hoạt nhiệm vụ phụ】

【Nhiệm vụ phụ: Chọn trang phục】

【Nội dung nhiệm vụ: Người như áo, áo như người. Hãy chọn một bộ trang phục yêu thích! Phí đã được thanh toán trước.】

Có nhiều bộ trang phục giống nhau, kích cỡ đa dạng, treo cùng một chỗ. Trang phục có cả nam lẫn nữ, do số lượng người chơi ban đầu nhiều nên có câu "Bảy mươi hai ngành nghề đều có thầy". Mọi người vô thức liên tưởng đến nghề nghiệp, phát hiện quả thực có thể liên quan.

Trang phục có hiện đại lẫn cổ trang, nhiều bộ có thể tìm thấy một nghề nghiệp tương ứng.

Tuy nhiên, rõ ràng những bộ trang phục này đã được sử dụng, giống như đồ thuê ở các studio, không còn mới, vệ sinh cũng không kỹ lưỡng.

Một số bộ quần áo còn tỏa ra mùi chua.

Như vậy cũng đã đủ tệ. Chu Kỳ An vuốt qua ống tay áo rộng gần đó, cảm giác lạnh lẽo thấu xương khiến y cau mày, giống như lúc nắm tay Tề tiểu thư trước đó.

Y theo bản năng quay lại nhìn.

Lúc này Tề tiểu thư đang đứng ở cửa, nụ cười không thay đổi, đứng ở chỗ không có ánh sáng.

Chu Kỳ An: "Chúng ta phải mặc những bộ đồ này để kiếm tiền sao?"

Tề tiểu thư cười nhẹ: "Tất nhiên, nhưng..." Cô ta ngừng lại, đồng tử co rút dần khi nói, giọng cũng trở nên lạnh lẽo: "Một khi đã chọn thì không thể thay đổi."

Nhiệt độ trong phòng giảm mạnh, gió từ đâu đó thổi qua làm trang phục bay phấp phới, như những con rối bị rút hết nội tạng.

Có tiếng "bịch" vang lên.

Tiếng nặng nề của vật rơi khiến mọi người giật mình, hóa ra là người chơi vào trễ vô tình làm rơi một bộ đồ gần đó.

Đó là một bộ quần áo cảnh sát kiểu cổ đại, hoa văn bị vết máu lớn che mờ, ngay cả khe hở nhỏ nhất bên trong cũng dính đầy mảnh thịt mỏng.

Thật khó tưởng tượng người mặc bộ đồ này đã trải qua điều gì.

Tề tiểu thư đi đến, cúi người chậm rãi nhặt chiếc áo lên: "Người mặc chiếc áo này lần trước đã gặp tai nạn khi duy trì trật tự, thật đáng thương, anh ta còn rất trẻ..."

Khi đứng dậy, cô ta nhìn người chơi vừa làm rơi chiếc áo, nhẹ nhàng nói: "Cậu cũng trẻ như anh ta."

Người chơi ngay lập tức tái mặt.

"Du khách ở cổ thành này, ai cũng có câu chuyện riêng." Tề tiểu thư che miệng cười khúc khích: "Khi làm việc, cẩn thận đừng đắc tội ai."

Kể từ khi chiếc áo cảnh sát này xuất hiện, người chơi nhìn kỹ hơn các trang phục khác, gần như chiếc nào cũng có vết máu vương vãi.

Trong giây lát, không ai dám chạm vào những chiếc áo ấy nữa, dường như chúng chính là biểu tượng của điều không may.

Tề tiểu thư giữ nụ cười kỳ quái: "Nhanh chọn đi, nếu không làm sao làm việc được?"

Giữa im lặng chết chóc, một âm thanh sột soạt đột ngột vang lên.

Là mẹ Chu.

Bà đang lấy một chiếc áo ra để ngắm nghía: "Chiếc này trông cũng được đấy chứ."

Mẹ Chu chọn một chiếc áo màu đỏ tươi đến mức hơi tím, bên cạnh có một bộ tóc giả màu bạc, là mũ giả tóc của bà lão. Những thứ này kết hợp thành một bộ trang phục bà mối hoàn chỉnh, giống hệt những bộ trang phục phóng đại trong nhạc kịch.

Mẹ Chu tự tay chỉnh lại mũ giả, dường như không thể chờ đợi để mặc nó.

"Chờ chút nữa tôi sẽ mặc nó, rồi đi mai mối cho mấy người trẻ ở đây."

Những người chơi khác nhìn thấy cảnh này chỉ cảm thấy người phụ nữ này quá liều lĩnh, đến mức không màng đến hậu quả.

Chu Kỳ An nhìn thấy cảnh tượng này, chỉ nuốt nước bọt.

Y vô thức dựa gần hơn về phía Thẩm Tri Ngật, thật sự không dám tưởng tượng sau khi mẹ mình giải phóng bản năng, thành phố này sẽ ra sao?

Chu Kỳ An nói nhỏ với Thẩm Tri Ngật: "Anh biết bây giờ tôi đang nghĩ gì không?"

Thẩm Tri Ngật không tỏ vẻ gì.

Bóng hình lơ lửng bên ngoài suy nghĩ thả lỏng hơn so với cơ thể, học theo kiểu thường thấy của Chu Kỳ An vẽ một dấu thánh giá trước ngực—

Nhật ký hôm nay của bóng hình đã có nội dung rồi, mong Chúa phù hộ cho thành phố này.

Khi tất cả mọi người tập trung vào mẹ Chu, Chu Kỳ An bắt đầu xem xét kỹ lưỡng các bộ quần áo.

Trước hết, kiên quyết không chọn nghề như y tá hay bảo vệ, những nghề có thể phải làm việc vào ban đêm, tiếp theo là loại bỏ các bộ trang phục của nghệ sĩ đường phố, những bộ này đều có kèm theo cây đàn guitar.

Y không biết chơi đàn guitar, một khi đã chọn nghề, thì phải có khả năng thực hiện nhiệm vụ, nếu không...

Chu Kỳ An liếc nhìn chiếc áo cảnh sát thấm đầy máu, đây chính là bài học từ trước.

Cuối cùng, ánh mắt Chu Kỳ An dừng lại ở một chiếc áo khoác cũ dài, trên cổ áo treo một cặp kính râm.

"Công việc này chắc là dễ làm."

Mỗi ngày trốn việc, tắm nắng, khi gặp người gây chuyện chỉ cần nói một câu "Tôi thấy hạn của anh sắp tới rồi", nếu người đó không tin thì chỉ cần dùng cây đinh ba đâm qua là ok.

Như vậy tính mạng cũng coi như được đảm bảo, tiền cũng kiếm được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro