113

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Cú béo.
_________________
Phòng chờ bỗng nhiên chìm trong im lặng.

Một người sống sờ sờ xuất hiện giữa không trung, không thể không khiến người ta kinh hãi, đặc biệt là với trạng thái hiện tại của Chu Kỳ An. Y mặt mày tái nhợt, nở nụ cười, giống như hầu hết các NPC khác, nụ cười không thực dưới vẻ mặt không cảm xúc.

Sau khi cảm xúc ban đầu lắng xuống, người chơi thậm chí bắt đầu nghi ngờ liệu y là người hay là quỷ.

Chỉ có chàng sinh viên là vui mừng nhất.

... Thật tốt quá, không phải tiễn táng.

Chu Kỳ An bước tới, phần lớn người chơi đều tránh ra, cảnh tượng này thật sự khiến y giống như một ngôi sao lớn, không ai dám đối đầu.

Khi đến gần nhóm đội của mình, Chu Kỳ An mới dừng bước.

Y bất ngờ nhướn mày: "Tay sao thế?"

Ngón tay trỏ của Thẩm Tri Ngật có một vết sẹo sâu đến thấy xương, máu dường như vẫn chưa ngừng chảy.

"Không may bị cọ hương một chút." Thẩm Tri Ngật không nói thêm, hiếm khi yêu cầu y chú ý đến Tề tiểu thư bên đó, vở kịch thứ bảy sắp bắt đầu rồi.

Chu Kỳ An gật đầu, nói với Tề tiểu thư: "Cô tiếp tục nói đi."

Giọng điệu và thái độ của y, người không biết còn tưởng là lãnh đạo quan trọng nào đó đang chỉ đạo cấp dưới.

"..."

Tề tiểu thư tỏ ra không vui, sau đó mỉm cười tiếp tục nói: "Cảnh cuối cùng của vở kịch là tác phẩm đổ mồ hôi sôi nước mắt của Vua Kịch tiên sinh, cũng là chương cuối của 《Chuông Vang》

"Chờ khi mọi người trực tiếp tham gia diễn xuất, mọi người sẽ hiểu Vua Kịch xuất sắc và vĩ đại đến nhường nào!"

Giọng nói rất nhanh, như thể đã không thể chờ đợi được để dẫn bọn họ đến ghi hình.

Chàng sinh viên tự giác bước đến bên cạnh Chu Kỳ An, chữa trị vết thương trên vai.

Chu Kỳ An: "Để vết thương lành sơ sơ là được rồi."

Khi nói chuyện, y nhìn thấy mẹ mình cầm một cuốn sổ bìa màu đen.

"Đó là gì vậy?"

Chàng sinh viên đơn giản kể về vở kịch trước: "Bằng lái xe."

Nghe vậy, Chu Kỳ An giật mình, xong rồi, có xe có bằng lái, giờ ai còn phân biệt được mẹ y và Tư tiên sinh?

Tề tiểu thư không nói lâu, dẫn mọi người về phía cửa soát vé.

Hôm nay, cửa soát vé lại mở, không cần phải trả tiền mua vé riêng.

Tề tiểu thư đặc biệt nhấn mạnh: "Tiền vé đã được Vua Kịch tiên sinh thanh toán trước cho mọi người, coi như là một phúc lợi nhỏ."

Biểu cảm của cô ta khi nói đến phúc lợi khiến người chơi lạnh sống lưng.

Trong trò chơi, những thứ miễn phí luôn là đắt nhất.

Vừa ra ngoài, mọi người đều khựng lại, bên ngoài không biết từ khi nào lại xuất hiện thêm một chiếc xe khách.

Người chơi có thể chú ý ngay lập tức, nhờ vào việc chiếc xe này quá bắt mắt.

Trước xe trang trí rất nhiều hoa tươi, nhìn kỹ là những vòng hoa, mỗi vòng có màu sắc khác nhau.

Không biết ai đó khẽ nói: "Loại xe này tôi chỉ thấy ở gần nhà tang lễ."

Tề tiểu thư tận tụy làm người dẫn đường, dẫn người chơi lên xe.

Cửa sổ xe không đóng chặt, mưa bay vào, sương mù tràn ngập mọi ngóc ngách. Nồng độ sương mù còn dày đặc hơn chiếc xe khách đã đưa Chu Kỳ An đi trước đó, lên xe rồi thậm chí không nhìn rõ trên ghế có ai ngồi không.

Các đội có xu hướng ngồi cùng nhau, Chu Kỳ An cũng không ngoại lệ.

Y đi đến vị trí giữa, dò dẫm, ngón tay chạm vào vai lạnh như băng của hành khách.

Sắc mặt Chu Kỳ An thay đổi, lập tức rụt tay lại.

Sau vài lần thử, y phát hiện ra tất cả các ghế đôi ít nhất đều có một người ngồi, ghế đơn cũng có người ngồi xen kẽ.

Rõ ràng mọi bố trí đều nhằm mục đích phân tán người chơi.

Xác định được điều này, Chu Kỳ An không còn kén chọn nữa, tìm một chỗ trống gần đó ngồi xuống.

Y lấy điện thoại ra, kéo Thẩm Tri Ngật và những người khác vào một nhóm riêng.

[Chu Kỳ An]: Các anh đang ở đâu?

[Thẩm Tri Ngật]: Hàng thứ sáu bên phải.

[Mẹ Chu]: Không đếm.

"..." Rất tốt, đúng phong cách của mẹ y.

Chàng sinh viên là người trả lời cuối cùng: [Em vẫn đang đi về phía sau, anh Chu, chiếc xe này sao giống như...]

Cậu như gặp phải tình huống khó tin, một lúc sau mới gửi tin nhắn: [Giống như không có điểm cuối.]

Chu Kỳ An khựng lại, nhanh chóng gõ chữ: [Đừng đi nữa, nhanh chóng tìm chỗ ngồi xuống, có thể là quỷ đánh tường.]

Cửa xe trước và sau đều đóng lại, tài xế khởi hành bình thường, không ai biết điểm đến của chiếc xe này là đâu.

Khi xe bắt đầu di chuyển trên đường cao tốc, tín hiệu điện thoại hoàn toàn biến mất, âm thanh hệ thống vang lên:

"Chúc mừng bạn đã kích hoạt thành công vở kịch thứ bảy của 《Chuông Vang》: 【Vụ Án Xe Khách II】"

【Bối cảnh câu chuyện: Trên một chiếc xe khách đang chạy trên đường cao tốc, một tiếng hét thảm thiết bất ngờ phá vỡ sự yên lặng trong khoang xe, có người chết rồi! Trong nháy mắt, tiếng thét chói tai, sợ hãi, nước mắt... tràn ngập khắp xe khách.】

Biểu cảm của Chu Kỳ An trở nên vi diệu, chẳng phải đây chính là vở đầu tiên sao?

Thậm chí cả bối cảnh câu chuyện cũng giống y hệt.

【Câu chuyện của bạn: Bạn chỉ là một công dân bình thường tuân thủ pháp luật, mới đây vừa cùng bạn gái trở về từ cố đô, không ngờ lại bị cuốn vào vụ án mạng bí ẩn trên chiếc xe khách.】

"Thẻ thân phận đã bị đổi." Lần trước y đóng vai một thám tử, giờ thì chỉ là một người bình thường.

Chu Kỳ An đột nhiên cảm thấy điều gì đó, chạm vào cổ mình... hình như là máy ảnh.

Y lập tức nhận ra, mình đang đóng vai một trong hai người trẻ tuổi trong vụ án mạng đầu tiên.

Một giọng nói mơ hồ vang lên bên tai: "Anh Chu~"

Chết tiệt!

Nếu không phải vì giọng gọi quen thuộc này, Chu Kỳ An suýt chút nữa đã không kiềm chế được mà dùng lụa trắng treo cổ.

Trong không gian mờ mịt bị sương mù nuốt chửng, giọng nói của chàng sinh viên nghe như đang bay bổng.

Chỗ ngồi bên dưới biến thành ghế đôi, chàng sinh viên chẳng biết từ lúc nào đã ngồi xuống bên cạnh y một cách thần không hay quỷ không biết.

Cảnh tượng kỳ lạ này không chỉ y gặp phải, nhiều người chơi khác cũng hơi hoảng sợ khi phát hiện vị trí thay đổi, nhưng họ nhanh chóng kiềm chế bản thân.

Trong xe khách giờ rất yên tĩnh, chàng sinh viên cũng không đặt câu hỏi, hiểu rõ rằng loại sức mạnh siêu nhiên này không phải do anh Chu sắp xếp, có hỏi cũng vô ích, chi bằng giữ im lặng để đối phương suy nghĩ.

Lần đóng vai này không ngăn cản người chơi giao tiếp về thân phận, Chu Kỳ An mở miệng nhẹ nhàng: "Em yêu."

Chàng sinh viên ngay lập tức hiểu ra, đáp lại bằng giọng khàn khàn: "Em đây."

"..." Xác nhận rằng đối phương đang đóng vai bạn gái của mình.

Hiểu được điều này, cảm giác bất an trong lòng Chu Kỳ An càng mạnh hơn.

Vua Kịch không thể nào tốt bụng đến mức sắp xếp những người quen biết lại ở cùng nhau, chỉ có hai khả năng: hoặc là chàng sinh viên giả mạo, hoặc là... sự sắp xếp này sẽ tạo ra yếu tố rất bất lợi cho chính mình.

Y nheo mắt lại, không nói thêm gì, chỉ cảm thấy có điều gì đó không ổn.

"Như thể thiếu mất thứ gì đó..."

Xe khách vẫn lao vun vút trên đường, khoảng năm đến sáu phút trôi qua, một màu trắng xóa bị thay thế bởi bóng tối.

Một cơn buồn ngủ quen thuộc không thể kiểm soát bắt đầu ập đến, mí mắt Chu Kỳ An vài lần suýt cụp m xuống.

Xe khách đang băng qua một đường hầm dài u ám, sương mù và bóng tối hòa quyện khiến người ta càng buồn ngủ.

"A——"

Một tiếng thét kinh hoàng vang lên.

Giọng nói có chút méo mó, Chu Kỳ An cố gắng nhận ra đó là giọng của Hạ Chí.

Y ngay lập tức hiểu ra vấn đề: thiếu nạn nhân, vở kịch đầu tiên của trò chơi bắt đầu khi có nạn nhân.

Chàng sinh viên nghẹn lời: "Có người xảy ra chuyện rồi."

Đôi mắt đã tiến hóa cũng không nhìn thấy gì, thánh khí lại quá sáng. Chu Kỳ An suy nghĩ một lúc, nhanh chóng đưa ra quyết định, y lặng lẽ mở máy ảnh, chỉnh sang chế độ ban đêm, cẩn thận thò nửa người ra.

Hơi thở của y trở nên hơi gấp gáp.

Có tác dụng.

Máy ảnh dường như có chức năng đặc biệt, thông qua màn hình y có thể nhìn thấy một bóng người mờ mờ trong làn sương mù.

Người đó đứng khoảng hàng thứ ba, trên tay giơ cao một con dao phay rất lớn.

Chu Kỳ An không nhìn rõ mặt, nhưng có thể thấy rõ con dao phay đó, lưỡi dao sáng loáng có cảm giác như có thể chém sắt như chém bùn, đủ để chẻ đôi một người từ giữa.

"Tách."

Khi y muốn nhìn rõ hơn, máy ảnh đột nhiên bắt đầu tự động chụp, đèn flash lóe sáng lên trong bóng tối vô cùng bắt mắt.

Chu Kỳ An run rẩy, miệng cũng run lên, chủ yếu là để chửi thề.

Y vội vàng cúi thấp người xuống, sử dụng lưng ghế phía trước để che giấu cơ thể.

"Tách tách tách."

Máy ảnh vẫn tiếp tục tự động chụp, hoàn toàn không thể tắt máy, chụp khoảng năm đến sáu bức thì cuối cùng mới dừng lại.

"Đi với tôi ra hàng ghế phía sau." Chu Kỳ An hạ giọng nói với chàng sinh viên.

Trán y toát mồ hôi lạnh, một tay cúi người di chuyển ra phía sau, một tay kiểm tra các bức ảnh.

Chụp thì chụp rồi, dù sao cũng phải xem qua.

Hình ảnh trên ảnh và cảnh tượng y nhìn thấy qua màn hình khá giống nhau, một bóng người mờ mờ đang cầm dao phay.

Bức thứ hai, bức thứ ba... Chu Kỳ An bất ngờ lùi lại, sau đó nhanh chóng xem lại, không kiềm được nuốt một ngụm nước bọt.

Không nhìn nhầm, góc độ cơ thể của kẻ giết người trên ảnh đã thay đổi.

Ban đầu gã quay mặt ra cửa sổ, sau đó từ từ xoay lại, cuối cùng đối diện với hướng này.

Mặc dù cách một lớp sương mù, nhưng Chu Kỳ An có thể cảm nhận rõ ràng rằng gã đang nhìn mình!

Ghế phía sau trống trơn.

Vừa mới thay đổi chỗ, chàng sinh viên run rẩy nói: "Anh Chu, chúng ta dường như vẫn ở chỗ cũ."

"...Có chắc không?"

"Chắc chắn, khóa an toàn chỗ em bị gãy một đoạn, lưng ghế ngả về phía trước."

Sắc mặt Chu Kỳ An trầm xuống, quỷ đánh tường ở khắp nơi.

May mà y đại khái hiểu được một chút: chẳng hạn như mình đã chụp được [chứng cứ] của kẻ giết người, sẽ bị liệt vào danh sách cần tiêu diệt.

Với thân phận là bạn gái thân thiết, chàng sinh viên cũng không thể thoát.

Cảm nhận được mối nguy hiểm cận kề, chàng sinh viên hiếm khi cắn răng nói cứng: "Không sao, chúng ta hai người đấu với một."

Chu Kỳ An đột nhiên hỏi một câu không liên quan: "Giới thiệu của cậu nói gì?"

Chàng sinh viên đọc như văn mẫu: "Bạn chỉ là một công dân bình thường tuân thủ pháp luật, mới đây..."

Chu Kỳ An ngắt lời: "Quả nhiên là vậy... chỉ có thể để kẻ giết người giết chúng ta, không thể phản kháng."

Tuân thủ pháp luật chắc chắn là một quy tắc tử vong.

Chàng sinh viên hiếm khi tức giận: "..."

Chu Kỳ An chuyển giọng: "Hạ Chí có thể chưa chết."

"Hả?"

"Nếu có người chết, thám tử sẽ xuất hiện điều tra."

Không thể hoàn toàn để kẻ giết người thống trị sân nhà.

Chàng sinh viên khó khăn lắm mới bắt kịp suy nghĩ của Chu Kỳ An, liền nghe y nói nhanh: "Không trách sao lại để chúng ta ngồi cùng nhau, muốn thiết kế để chúng ta dẫm vào bẫy của kẻ giết người."

Hai người đấu với một, ai mà chẳng muốn liều mạng một phen.

Đó là một âm mưu, cũng là một kế sách công khai.

Ngay cả khi đã nhận ra, sức chiến đấu của chàng sinh viên gần như có thể bỏ qua, bản thân mình còn khó bảo toàn, lại phải bảo vệ cậu, thần tiên cũng không làm được.

Cơn buồn ngủ càng ngày càng mãnh liệt, đường hầm này dường như không có điểm dừng, Chu Kỳ An đột ngột lắc đầu, cố gắng giữ mình tỉnh táo.

Không biết có phải vì quỷ đánh tường hay không, họ hoàn toàn không thể nhìn thấy cũng như nghe thấy tình hình của các ghế khác.

Ngược lại với cơn buồn ngủ là tiếng thở gấp gáp của hai người.

Làm sao mới có thể sống sót? Và sống sót với cả hai người.

Đã khó lại càng thêm khó, chàng sinh viên đột nhiên nói: "Anh Chu, kỹ năng của em không có tác dụng nữa rồi."

Vừa rồi chàng sinh viên muốn giúp Chu Kỳ An chữa trị hoàn toàn vết thương, nâng cao khả năng sống sót của người kia, nhưng không thành công.

Cậu càng thêm căng thẳng: "Em cảm giác như có thứ gì đó đang di chuyển bên trong cơ thể mình."

Theo lời chàng sinh viên, Chu Kỳ An nắm lấy cánh tay của cậu, cảm nhận như có thứ gì đó thực sự đang chạy dọc theo mạch máu, giống như côn trùng.

Y im lặng một lúc: "Tôi biết rồi."

Thực ra, Chu Kỳ An cũng cảm thấy cơ thể mình có điều gì đó bất thường, như thể có một sức mạnh ngoại lai đang xâm nhập.

Sau một lúc, y nhẹ nhàng hít một hơi, ánh mắt dần mang theo một chút điên cuồng: "Đừng bận tâm."

Người chơi muốn sống sót, thực sự không thể chỉ dựa vào kỹ năng.

"Tôi nghĩ ra một cách, để liều mạng với kẻ giết người."

...

Sương mù dày đặc che giấu hoàn hảo tội ác.

Những âm thanh xào xạc nhỏ bị lấn át bởi tiếng xe chạy qua đường hầm.

Chu Kỳ An gần như ngồi xổm giữa hai ghế chật hẹp, không để đầu mình lộ ra. Y cúi đầu, ước lượng khoảng cách với kẻ giết người, cảm thấy đã đủ gần, liền bất ngờ thò tay ra.

Ngay sau đó, y bắt đầu điên cuồng nhấn nút chụp hướng về phía lối đi.

Không một hành khách nào xung quanh phản ứng lại với ánh đèn flash.

Khi đã bị nhắm làm mục tiêu, không gian quanh y trở nên như một cái bẫy kín mít.

Cả thế giới như chỉ còn lại mình y.

Tách.

Giữa những khoảng ngắt của tiếng nút chụp, Chu Kỳ An nghe thấy những bước chân nhẹ nhàng, chứng tỏ kẻ giết người đã hoàn toàn bước vào không gian nơi y đang ẩn nấp.

Y lùi lại một nửa bước, tay vẫn không ngừng nhấn nút chụp.

Cuối cùng, ánh sáng mạnh cũng có chút tác dụng, khiến kẻ giết người hơi nheo mắt lại.

Bóng tối và sương mù phủ lên khuôn mặt kẻ đến một vẻ dữ tợn, hành động tự cứu mình gần như tuyệt vọng của Chu Kỳ An lại khiến kẻ giết người vui thích.

Điều này đại diện cho không còn đường thoát.

Chiếc xe khách rời khỏi hầm được một lúc, giữa màn sương mù, động tác của kẻ giết người dường như chậm lại một chút.

Ít nhất, gã chưa lập tức vung dao.

Tuy nhiên, ngay sau đó, xe lại bất ngờ lao vào đường hầm, lần này là một cơn buồn ngủ sâu hơn.

Kẻ giết người nắm lấy cơ hội.

Xoạt!

Lưỡi dao lớn chém xuống, tiếng gió xé toạc không gian.

Chu Kỳ An chật vật né tránh về phía ngược lại.

Lưỡi dao sượt qua tóc, chém đứt nửa phần trên của ghế.

Kẻ giết người lại vung dao, mục tiêu rất rõ ràng, lần tới, sẽ là đầu của thanh niên.

Đúng lúc ngàn cân treo sợi tóc, Chu Kỳ An bất ngờ lên tiếng: "Thu phân!"

Đó là tên của người đầu húi cua.

Tay kẻ giết người cầm dao khựng lại.

Chu Kỳ An chỉ là đoán mò, nhưng từ phản ứng vô thức của kẻ giết người, y biết mình đã đoán đúng.

Hạ Chí đột ngột la lên, giả vờ mình bị hại, hoặc là kẻ giết người chính là cô, hoặc là người quen của Hạ Chí.

Chỉ có đồng đội mới có thể phối hợp diễn xuất như vậy.

Chu Kỳ An gần như ngay lập tức liên tưởng đến người đầu húi cha được bảo vệ nghiêm ngặt, khi phó bản diễn ra được một nửa, y đã từng nghi ngờ kỹ năng của đối phương không hề đơn giản.

Khoảng cách đã rất gần, qua màn sương mù, máy ảnh không thể chụp rõ gương mặt của đối phương. Chỉ có thể qua màn hình, lờ mờ thấy người đầu húi cua dường như vẫn đeo mặt nạ quái vật đáng sợ.

Dù đã đoán ra kẻ giết người, nhưng không có cách nào để chỉ mặt đặt tên.

Kẻ giết người dường như cũng nhận ra điều này, lại bắt đầu vung dao chém xuống.

"Kẻ giết người và nạn nhân vốn dĩ đối lập nhau về thân phận, chẳng lẽ ngươi không sợ Hạ Chí và Đông Lập sẽ liên kết với nhau, cuối cùng giết chết anh?"

Sau khi bị vạch trần thân phận, người đầu húi cua ra tay càng tàn nhẫn hơn.

"Không cần cậu lo."

Hắn chỉ cần hoàn thành một vòng hóa thân làm kẻ giết người mà không bị phát hiện là được.

Lưỡi dao dài cả mét, Chu Kỳ An gần như không thể tránh được.

Mỗi người đều có câu chuyện của riêng mình, kịch bản của kẻ giết người rất đơn giản.

【Câu chuyện của bạn: Bạn là kẻ duy nhất không tuân thủ luật pháp ở đây.】

Thanh dao lớn trong tay và mặt nạ là trang bị tự động được cung cấp khi cầm thẻ【Kẻ giết người】trong trò chơi.

Là kẻ giết người, hắn được quyền hưởng [Miễn nhiễm với quỷ đánh tường] và [Giữ lại 50% khả năng nhìn thấy trong sương mù] trong vở kịch này.

Hiểu theo cách khác, khu vực hoạt động của những người chơi khác bị hạn chế, và họ phải tuân thủ pháp luật.

Môi trường chật hẹp, lưỡi dao không thể tránh được, vấn đề là người chơi không thể phản sát.

"Tôi bắt đầu với thiên hạ, làm sao mà thua?"

Người đầu húi cua kích hoạt kỹ năng: [Ký sinh].

Đông Lập sẵn sàng phân tâm bảo vệ hắn, chính là vì kỹ năng nghịch thiên này.

Sử dụng ký sinh trùng tạm thời phong tỏa khả năng của những người chơi xung quanh, thậm chí khiến họ tạm thời trở lại trạng thái cơ thể trước khi tiến hóa.

Kỹ năng kéo dài trong năm phút, cái giá phải trả rất lớn. Không chỉ điểm kinh nghiệm trong trò chơi này sẽ bằng không, đồng nghĩa với việc đi qua phó bản này mà không được gì, mà khi kỹ năng kết thúc, hắn sẽ trở nên rất yếu.

Người đầu húi cua cảm thấy tiếc nuối vì đã bỏ lỡ một lượng lớn kinh nghiệm, trong lòng ẩn chứa lo lắng.

Kỹ năng của hắn quá phù hợp để làm kẻ giết người, giống như trò chơi luôn chờ đợi cảnh này, để đưa hầu hết người chơi vào địa ngục.

"Chết, chết đi."

Người đầu húi cua trấn tĩnh lại, hai tay nắm chặt dao, chém xuống với tốc độ chưa từng có.

Phía trước, Chu Kỳ An vẫn đứng yên tại chỗ, như thể bị dọa đến ngớ người, lại bắt đầu lặp lại động tác nhấn nút chụp.

Vài giây sau, máu bắn ra như một đài phun nước, lượng lớn máu bắn tung tóe lên ghế và cửa sổ.

Thời gian dường như dừng lại trong khoảnh khắc này.

Ngay sau đó, người đầu húi cua cử động trước.

Hắn khó tin xoay đầu, một con dao găm cắm chặt vào động mạch cổ của hắn.

"Cậu..." người đầu húi cua khó khăn mở miệng.

Cậu làm sao dám vi phạm quy tắc tử vong?

Người giết hắn không phải Chu Kỳ An, đôi tay thon dài xinh đẹp của y vẫn cầm máy ảnh.

Ngược lại, chàng sinh viên luôn cúi mình nép bên mép ghế trong lối đi, chân tay mềm nhũn, toàn thân đầy máu.

Ngay vừa rồi, cậu đã giết một người, nhận thức này khiến đầu óc chàng sinh viên trống rỗng.

Người đầu húi cua mới nhận ra, vị trí ban đầu thuộc về chàng sinh viên không có ai, chỉ có bóng mờ do quần áo chất lên.

Hắn vì mải chú ý đến đèn flash nhấp nháy liên tục, không để ý đến điều bất thường.

Sau khi giết người, hơi thở của chàng sinh viên cũng nhanh chóng suy yếu, không thể nói nổi một lời, thân hình vô lực ngã xuống đất.

Nhưng khác với đôi mắt đã sắp tan rã của người đầu húi cua, chàng sinh viên vẫn giữ được hơi thở yếu ớt cuối cùng, có một cảm giác sống động giả tạo.

Người đầu húi cua muốn nói gì đó, nhưng máu liên tục phun ra từ miệng.

Nét mặt hắn càng lúc càng bối rối, rõ ràng hắn đã cẩn thận.

Chu Kỳ An giỏi nhất là thánh khí và đầu óc, nhưng mức độ tiến hóa cơ thể thấp, đại diện cho số lần vào phó bản không nhiều, sẽ không có quá nhiều đạo cụ; y từng yêu cầu đạo cụ từ Hạ Chí, cũng gián tiếp chứng minh rằng kỹ năng của đội này rất mạnh, nhưng trang bị lại không tốt.

Nếu là Bertram và Văn, chắc chắn sẽ có vô số đạo cụ.

Còn chàng sinh viên, người đầu húi cua càng không coi trọng.

Hệ chữa lành cộng với thiếu quyết đoán, mất đi người cầm đầu, dễ dàng bị điều khiển.

Vì vậy, hắn càng không hiểu tại sao chàng sinh viên biết mình sẽ chết mà vẫn làm vậy.

Giọng điệu của Chu Kỳ An lạnh lùng: "Anh qua đầu thất, cậu ấy vẫn sẽ không chết."

【Vân Tinh】.

Đạo cụ mà mình nhận được từ tòa nhà tổng hợp của trường, khóa tươi vật sống, khi khóa vào đối tượng là con người, có thể giữ tươi từ mười đến mười lăm phút.

Đây cũng là cơ sở cho việc họ giết ngược lại.

Chỉ cần nhanh chóng kết thúc màn này, chàng sinh viên vẫn có thể được cứu.

Đối diện với người đầu húi cua đang trào máu, Chu Kỳ An nhẹ nhàng giúp hắn tháo mặt nạ, còn dùng tay áo lau sạch mặt hắn, đảm bảo chụp được bức ảnh rõ ràng hơn.

"Phần trang điểm cuối của anh rất hoàn hảo."

Trong ánh mắt sợ hãi của người đầu húi cua, Chu Kỳ An nghiêng đầu, khóe miệng cong lên, cả người hiện lên ngây thơ dịu dàng giả tạo:

"...Kẻ giết người của chúng ta, đến lúc đóng máy rồi."

Mãi đến lúc này, y mới lấy ra thánh khí, xua tan màn sương mù xung quanh chỉ trong phạm vi chưa đầy một mét, nhưng đủ để chiếu sáng khuôn mặt của người đầu húi cua.

"Tách!" Một bức ảnh in gương mặt của kẻ giết người đã được chụp lại.

Đây là 【Bằng chứng thép】, chỉ cần giao cho thám tử, vở kịch này sẽ kết thúc.

Chụp xong ảnh, Chu Kỳ An lập tức lộ vẻ ghê tởm, đẩy người đầu húi cua sang một bên như rác rưởi.

Người đầu húi cua ngã gục xuống, trong mắt vẫn còn lại những cảm xúc hỗn loạn, nhưng phần lớn vẫn là sự sợ hãi dừng lại ở khoảnh khắc trước khi chết.

Không thèm nhìn thêm lần nào, Chu Kỳ An đỡ chàng sinh viên ngồi vào ghế.

Giống như cái đầu heo bị đóng băng trong phòng trường học, chàng sinh viên trông giống như đang ngủ, chỉ có điều ngực cậu gần như không còn phập phồng.

Chu Kỳ An quan sát xung quanh, nheo mắt lại, kẻ giết người đã chết, nhưng sương mù vẫn chưa tan.

Thậm chí, y còn cảm thấy buồn ngủ hơn.

"Á!" Một tiếng hét vang lên, giọng hơi yếu, sự run rẩy kinh hoàng đó không giống như giả vờ.

Là Hạ Chí.

Sắc mặt Chu Kỳ An thay đổi.

Tiếng hét đầu tiên là để che giấu cho đồng đội, nhưng tiếng hét thứ hai này là gì đây?

Y nuốt nước bọt: "Chẳng lẽ Hạ Chí thật sự gặp chuyện rồi?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro