114

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Shushi.
______________

Hàng ghế trước, hàng thứ hai.

Hạ Chí tựa vào lưng ghế, cổ bị cắt đứt một nửa, khuôn mặt tái nhợt nhìn thẳng xuống đất.

Hai con mắt cô lồi ra, tròng mắt gần như sắp rơi xuống đất, trông như trước khi chết đã chứng kiến cảnh tượng cực kỳ kinh hoàng.

Trước mặt cô, một người đeo mặt nạ đưa tay khô gầy ra, lấy nốt đồng xu còn lại trong túi của Hạ Chí.

Máu nhỏ giọt xuống đất liên tục như giọt nước, chảy về phía đôi giày vải cũ kỹ. Mũi giày thấm đẫm máu, hướng về phía khác, chủ nhân của đôi giày bắt đầu bước đi chậm rãi.

Mỗi bước chân, mặt đất lại in rõ một dấu chân máu.

Hàng thứ bảy, Chu Kỳ An lắng nghe cẩn thận.

"Hiệu quả cách âm không còn rõ ràng nữa."

Lần đầu tiên Hạ Chí hét lên để đánh lạc hướng họ, giọng cô biến dạng có lẽ là nhờ một loại dụng cụ khuếch âm nào đó. Nhưng đến lần thứ hai, âm thanh rõ ràng hơn nhiều.

Cái chết của người đầu húi cua rõ ràng đã giảm bớt tình thế bất lợi cho người chơi, nhưng điều phiền phức nhất là hiện tượng "quỷ đánh tường" vẫn còn đó.

"Chẳng lẽ có hai kẻ giết người?"

Chu Kỳ An như hiểu ra điều gì.

Người đầu húi cua đầu tiên chọn giết y, nhưng thất bại.

Khi người chơi bị gán cho danh phận công dân tuân thủ pháp luật, việc kẻ giết người đầu tiên không giết được ai có nghĩa là màn kịch 《Án mạng trên xe buýt II》 này đã mở đầu thất bại, nhất định sẽ xuất hiện kẻ giết người thứ hai.

Chết tiệt, đây là cuộc đua tiếp sức sao?

"Nhưng Hạ Chí đã chết rồi, tại sao thám tử vẫn chưa xuất hiện?"

Chu Kỳ An ngừng lại, nghĩ đến hai khả năng: Một là Hạ Chí chính là thám tử, cô ban đầu cố tình phối hợp với người đầu húi cua, chuẩn bị ngư ông đắc lợi. Bây giờ thám tử đã chết, kẻ giết người sẽ tiếp tục giết người.

Khả năng thứ hai là không có thám tử, vì trong bối cảnh câu chuyện không hề đề cập rõ ràng đến tất cả các danh phận, không loại trừ khả năng trò chơi đã sử dụng bối cảnh tương tự để đánh lừa họ.

Trong vở kịch mà mẹ y là kẻ giết người, đúng là có kẻ giết người nhưng không có thám tử.

Dù là khả năng nào, thì đều vô cùng bất lợi cho người chơi.

"Chỉ có thể tự cứu lấy mình thôi."

Cất thánh khí m, Chu Kỳ An nhìn chàng sinh viên bên cạnh. Thời gian bảo quản sinh vật sống chỉ có mười đến mười lăm phút, nếu trước đó không thoát ra được, đối phương sẽ thực sự chết.

Ngón tay vô thức nắm chặt lấy máy ảnh, Chu Kỳ An cố gắng suy nghĩ cách nhanh nhất để lấy được bằng chứng thép từ kẻ giết người thứ hai, nhanh chóng kết thúc vở kịch này.

Nhưng ngược lại với mong muốn, cơn buồn ngủ vô hình càng lúc càng nặng nề, đè nén trí não như đang bị rỉ sét.

Y chỉ có thể cố gắng nghĩ đến những vấn đề đơn giản nhất, cuối cùng, y dứt khoát từ bỏ việc suy nghĩ, tập trung vào việc phá giải bằng bạo lực.

【Thời gian bảo vệ người mới】 có 80% khả năng miễn nhiễm một quy tắc trò chơi.

Khả năng này chắc chắn không chỉ phụ thuộc vào chỉ số may mắn, mà còn vào độ khó của quy tắc.

"Nếu mình chọn kích hoạt đạo cụ để miễn nhiễm việc bị trừng phạt vì giết lại kẻ giết người, khả năng thành công là rất thấp."

"Nếu mình chấp nhận rủi ro khác..."

Ví dụ như thử miễn nhiễm quỷ đánh tường.

Trước tiên lao ra tìm Thẩm Tri Ngật, lợi dụng khả năng thôi miên của đối phương để liên thủ tấn công trước, nhân lúc hỗn loạn mà chụp ảnh kẻ giết người.

Rủi ro khá lớn, sau khi phá giải quỷ đánh tường, sương mù vẫn còn đó.

Có khả năng y chưa kịp tìm thấy Thẩm Tri Dịch, đã gặp phải kẻ giết người trước rồi mất mạng.

Trong khoang xe càng lúc càng lạnh, chiếc xe buýt không biết lần thứ mấy đi qua hầm, Chu Kỳ An khẽ cử động chân tay.

Y nhìn chàng sinh viên thì thầm: Cầu nguyện đi.

"Chúa phù hộ, để kẻ giết người tìm đến mẹ tôi trước."

Trong một phút, nếu không nghe thấy tiếng rít của rắn, y sẽ lao ra ngay!

...

"Thình thịch, thình thịch."

Mong muốn mạnh mẽ tập trung vào trái tim, ý chí này thậm chí khiến trái tim ác mộng vẫn đang trong giai đoạn ngủ đông phải thức dậy.

Cách đó vài hàng ghế, Thẩm Tri Ngật tỏ ra bình tĩnh, dường như cảm nhận được điều gì.

Sương mù này không hề thân thiện với anh.

Thẩm Tri Ngật sau khi phong ấn sức mạnh vào phó bản càng dễ dàng buồn ngủ. Thêm vào đó là một lần mạnh mẽ xoay kim đồng hồ, thay đổi ngược lại dòng thời gian, càng làm cho cơ thể chịu thêm gánh nặng.

Lúc này, suy nghĩ của Thẩm Tri Ngật và Chu Kỳ An giống hệt nhau.

Để kẻ giết người tìm đến mẹ Chu.

Về mặt kiểm soát, năng lực của người phụ nữ đó sẽ là đòn chí mạng. Nếu không, một khi anh sử dụng năng lực quá mức, rất dễ vô tình giết chết kẻ giết người trong giấc mơ.

Đáng tiếc vận may của anh cũng không tốt lắm, tiếng bước chân trong sương mù đang tiến gần về phía này.

Là NPC.

Thẩm Tri Ngật lập tức kết luận.

Giống như nhân viên an ninh, chỉ có NPC mới bị ảnh hưởng bởi chiếc đồng hồ trên người anh, rồi lập tức tìm đến.

Khi tiếng bước chân tiến lại gần một chút, giọng nói của Thẩm Tri Ngật rất nhẹ nhàng, nhưng mỗi từ đều rõ ràng hiển hiện trong màn sương, truyền đến tai của người đang tiến lại gần.

"Đi tìm một người phụ nữ."

Quy tắc bị giới hạn, Thẩm Tri Ngật không nói rõ ràng, chỉ đưa ra một gợi ý cơ bản nhất về giới tính.

Trong hành lang, chủ nhân của đôi giày vải dường như khựng lại một chút, như thể bị mê hoặc, lưỡi dao vốn hướng về bên trái lại nhắm vào một hàng ghế khác.

Người phụ nữ ngồi cạnh cửa sổ đang ngáp.

Trong mắt chủ nhân đôi giày, làn da của người phụ nữ lấp lánh ánh sáng mờ nhạt trong làn sương, khuôn mặt và thân hình được chăm sóc kỹ lưỡng. Nếu không vì vài nếp nhăn nơi khóe mắt, thật khó mà đoán được tuổi tác.

Còn bằng lái và chứng chỉ diễn viên treo trước ngực người phụ nữ, càng cho thấy tương lai rộng mở.

Chủ nhân của đôi giày bị kích thích mạnh, giơ cao con dao lớn chém thẳng vào đầu người phụ nữ tóc xoăn.

Tốc độ của bà ta rất nhanh, nhưng có thứ còn nhanh hơn. Một con rắn từ ống quần chui ra trước, cái lạnh đặc trưng của da rắn khiến chủ nhân đôi giày khựng lại, con dao cũng chệch hướng theo.

Mẹ Chu vẫn đang ngáp, nhiều con rắn trên đầu bà điên cuồng hướng về phía chủ nhân đôi giày, một cảnh tượng đáng sợ khó tả.

"Bà già, bà là ai?"

"..."

Cánh tay của chủ nhân đôi giày bị hai con rắn quấn chặt, bà ta thậm chí cắn đứt thân rắn bằng răng của mình.

Lợi răng dính đầy máu, chủ nhân đôi giày ngẩng đầu lên, vừa lộ ra khuôn mặt hung ác, người đang ẩn mình ở ghế sau nghe thấy tiếng rít của bầy rắn liền lao tới.

"Hãy chọn quy tắc miễn nhiễm."

"Quỷ đánh tường."

"【Thời gian bảo vệ người mới】 đã được kích hoạt thành công, bạn sẽ tạm thời miễn nhiễm với quy tắc quỷ đánh tường."

Chu Kỳ An lao với tốc độ tối đa trong hành lang chật hẹp.

"Mẹ ——"

Mẹ Chu vượt qua chủ nhân đôi giày, nhìn người đang lao tới: "Con tới đây làm gì?"

Chu Kỳ An thì thầm: "Con lo cho mẹ."

Câu này chỉ đúng 50%... chủ yếu là lo bà hoặc Thẩm Tri Ngật sẽ giết chết kẻ giết người, kích hoạt quy tắc tử vong.

Ánh mắt y di chuyển lên người chủ nhân đôi giày, sau khi sương mù tan đi, y có thể nhìn rõ một chút:

Tóc bạc phơ, dáng người lộ rõ là một người phụ nữ lớn tuổi.

Trong lúc Chu Kỳ An đang quan sát kẻ giết người, chủ nhân đôi giày đột nhiên xoay đầu 180 độ, vặn mình đối diện thẳng với khuôn mặt của Chu Kỳ An.

Hơi thở hôi thối gần như dán vào mặt y.

"!"

Không ai ngờ tới cảnh tượng đột ngột này.

Chiếc mặt nạ lạnh lẽo dính chặt vào da mặt Chu Kỳ An.

Mặt nạ không có lỗ mắt, mũi, miệng như truyền thống, nhưng lại tỏa ra mùi ẩm ướt khó chịu.

Chất liệu cũng kỳ quái, cứng cáp nhưng lại pha trộn với mềm mại.

Nếu phải mô tả, nó giống như một lớp da người bọc lên lớp sứ.

Mặt nạ lõm sâu vào một bên mặt Chu Kỳ An, như thể muốn hoàn toàn hợp nhất khuôn mặt của y với mặt nạ.

Đồng tử Chu Kỳ An giãn ra, ngay khi y định sử dụng lụa trắng, một con rắn cực mỏng đã chui vào tai chủ nhân đôi giày trước.

"Xì ——"

Cơ thể gù gù của chủ nhân đôi giày run rẩy dữ dội, Chu Kỳ An liền nhân cơ hội thoát ra.

Theo quán tính, Chu Kỳ An lảo đảo ngã về phía sau, nhưng vẫn không quên việc chính. Y cố gắng đứng vững, ngay lập tức vươn tay tháo mặt nạ của đối phương.

Y triệu hồi thánh khí chiếu sáng, đồng thời nhấn nút chụp.

"Chính là bà sao?"

Là hành khách mà y gặp trên xe buýt vào ngày đầu tiên. Y nhớ khi đó bà lão này đi cùng cháu gái, sau đó còn cung cấp lời khai.

Máy ảnh chụp rõ mặt bà lão, Chu Kỳ An thở dốc, làn da của y hơi đỏ và rát do trước đó bị copy páte.

Bà lão giận dữ nhìn người đã phá hỏng kế hoạch của mình, ánh mắt như muốn xé xác y ra thành trăm mảnh.

【Bạn đã thành công tìm ra hung thủ của vụ án】

Bằng chứng rõ ràng, sương mù trong khoang xe dần tan biến, bà lão như thể bị rút hết năng lượng, ngã quỵ xuống đất như một loài động vật không xương.

Đó là một dấu hiệu tốt.

Điều duy nhất không tốt là âm thanh thông báo của hệ thống vẫn chưa xuất hiện.

Khi sương mù tan hoàn toàn, vẻ mặt của những người chơi xung quanh đều có biến đổi rõ rệt.

Theo dấu máu, họ nhìn thấy thi thể của Hạ Chí và người cắt tóc ngắn, Động Lập suýt nữa bật dậy, ngay sau đó, không biết đã nhìn thấy gì mà vẻ mặt hắn ta hiện lên kinh hãi không thể kiểm soát.

Không chỉ hắn ta, ngay cả Chu Kỳ An cũng lộ ra một chút kinh ngạc khi tầm nhìn trở nên rõ ràng.

Các hành khách trong sương mù lần lượt lộ diện.

Khi lên xe, đó vẫn là một chiếc xe buýt bình thường, nhưng giờ đây toàn bộ xe không còn thấy điểm cuối, các ghế ngồi dày đặc được xếp cạnh nhau.

Tất cả cư dân của thành cổ, hành khách tại bến xe... thậm chí cả tên trộm đã chết, thi thể của cô ta được ghép nối lại thành từng mảnh, đang ngồi ở một góc.

Tề tiểu thư ngồi ở vị trí gần nhất, vẫn giữ nụ cười chuyên nghiệp như ngày đầu, nhìn qua.

Bốp.

Bốp bốp bốp.

Cô ta dẫn đầu, tất cả mọi người đều đồng loạt vỗ tay, càng lúc càng mạnh, cảm xúc càng lúc càng cao, đến mức lòng bàn tay cũng sắp đỏ bừng.

Tài xế cũng rời khỏi chỗ, vỗ tay đi tới.

Chỉ còn lại chiếc xe buýt không người lái, tiếp tục chạy một mình trên con đường.

Cảnh tượng trước mắt không chỉ có thể dùng từ "kinh dị" để miêu tả.

Bẻtram và Văn nhanh chóng đứng dậy, di chuyển sang vị trí bên trái, nơi có nhiều người chơi hơn.

Sau khoảng khắc căng thẳng ban đầu, lông mày của Chu Kỳ An chưa bao giờ giãn ra. Thời gian không còn nhiều, y phải kết thúc mọi chuyện trong vòng năm phút.

"Đã nghĩ quá đơn giản..."

Trong vở kịch đầu tiên truy tìm hung thủ, trò chơi nhấn mạnh sự thay đổi về chất sau khi tích lũy số lượng manh mối, bảy manh mối có thể chuyển đổi thành bằng chứng quan trọng để xác định hung thủ.

Sau mỗi vở kịch, hệ thống sẽ cung cấp một manh mối. Y đương nhiên nghĩ rằng sau bảy vở vịch và bảy manh mối, có thể tìm ra Vua Kịch và kết thúc buổi diễn.

Nhưng sau màn cuối cùng, không có bất kỳ manh mối nào được đưa ra.

Hoạ vô đơn chí, âm thanh thông báo của hệ thống lạnh lùng vang lên:

【Chúc mừng bạn đã hoàn thành toàn bộ kịch bản 《Chuông Vang》】

【Hãy nhanh chóng tìm ra Vua Kịch, người sẽ tự mình trao thưởng cho diễn viên mà ông ta chú ý, phần thưởng không thua kém gì chiếc đồng hồ】

【Trò chơi sử dụng hệ thống bỏ phiếu thiểu số phục tùng đa số, mỗi người chỉ có một cơ hội bỏ phiếu duy nhất】

【Đếm ngược thời gian bỏ phiếu: 20 phút】

Xe chật kín người đến mức không thấy được điểm cuối, có hành khách cúi đầu, có người cố tình hạ thấp vành mũ... Mọi thứ tạo cảm giác như vở kịch này chính là do họ tự tranh giành lấy.

Tiếng của Văn đột nhiên vang lên, cậu ta không còn giữ vẻ ngoài tuỳ ý như thường ngày, mà chủ động kiểm soát tình hình: "Đừng vội, chúng ta thử tiếp cận các NPC, chắc chắn sẽ có cơ hội thu thập thông tin."

Nói trắng ra, đó là nhiệm vụ phụ.

Đông Lập cố gắng thoát khỏi sự thật hai đồng đội đã chết, không phản đối.

Hai mươi phút đủ để làm nhiệm vụ phụ, đó chắc chắn là thời khắc để họ thể hiện khả năng.

Là người chơi đã nhận được thư mời, ánh mắt của Văn, Đông Lập và Bertram đều trở nên tối hơn vài phần.

Âm thanh nhấn mạnh rằng chỉ một số diễn viên sẽ được chọn, điều này ngụ ý rằng sẽ có cạnh tranh lẫn nhau.

Máu sôi trào thể hiện hưng phấn nhẹ.

Đã đi được đến đây, giải thưởng bí ẩn gần ngay trước mắt, làm sao có thể không phấn khích?

Chu Kỳ An quan sát biểu cảm của mọi người, sau đó quay sang nhìn chàng sinh viên, ánh mắt dừng lại một chút.

Hơi thở của sinh viên yếu hơn nhiều, khuôn mặt trước đây rạng rỡ giờ đã có chút xám xịt.

Y không có thời gian để làm nhiệm vụ phụ.

"Ai sẽ là..."

Tề tiểu thư vẫn luôn đứng ngoài xem, tên trộm "chết đi sống lại", thậm chí là nhân viên an ninh... Trong đầu Chu Kỳ An hiện lên hàng ngàn khả năng.

Trước khi lông mày của y nhíu chặt hơn, một bàn tay thon dài mạnh mẽ đột nhiên đặt lên bả vai gầy guộc của y.

Thẩm Tri Ngật không biết đứng dậy từ lúc nào, tiến đến bên cạnh y.

Hai người đối diện, dường như cùng nghĩ về một thứ.

Quả nhiên, khoảnh khắc tiếp theo Thẩm Tri Ngật nói: "Chọn người có liên hệ với em."

Từ cuộc đối thoại giữa nhà thờ và linh mục, có thể xác định m Vua Kịch nhắm vào Chu Kỳ An không phải vì y từng chửi rủa tác phẩm của ông ta. Ngược lại, dựa trên vai trò của diễn viên, việc nhắm mục tiêu này đại diện cho nhiều cảnh quay hơn, gần như là một dạng ngưỡng mộ.

Điều này có nghĩa là, bất kể Vua Kịch đóng vai gì, ông ta nhất định sẽ chủ động tiếp cận Chu Kỳ An.

Thẩm Tri Ngật cũng thông báo cho y manh mối từ vở kịch thứ sáu: Vua Kịch theo đuổi cá tính, bất kỳ màn trình diễn nào của ông ta cũng phải có sự khác biệt.

Giọng nói mang chút mệt mỏi, nhưng lại có sức mạnh an ủi kỳ lạ. Chu Kỳ An hít một hơi nhẹ, lấy lại bình tĩnh.

Trong số sáu manh mối, chỉ còn lại những manh mối sau để xác định: Vua Kịch là một diễn viên xuất sắc, có thể đóng mọi vai; thích theo đuổi kết thúc bất ngờ; ông ta rất nghèo, và thường đóng vai những người thành thật, ngoài sao trong vậy.

...Người nghèo.

Chu Kỳ An nhanh chóng nhớ lại những NPC đã từng tiếp xúc, tự động loại bỏ Tề tiểu thư, chủ cửa hàng đồ chay...

Ngày đầu gặp mặt, chiếc nhẫn kim cương trên tay Tề tiểu thư suýt nữa đã làm y chói mắt.

...Đóng mọi vai.

Điều đó có nghĩa là, Vua Kịch có thể là bất kỳ ai, từ nam đến nữ, từ trẻ đến già. Ông ta thích sự bất ngờ, không chừng còn đóng vai người khác giới hoặc khác độ tuổi.

Trong đầu Chu Kỳ An dần loại bỏ từng khuôn mặt, dường như đã nghĩ đến điều gì đó vô cùng không hợp lý, y nheo mắt lại.

Y không làm gì khác, mà ngay lập tức nhìn về phía Thẩm Tri Ngật.

"Giúp..."

Trước khi y nói xong, hai mắt Thẩm Tri Ngật vẫn nửa nhắm như buồn ngủ, nhưng động tác lại vô cùng sắc bén. Không hề báo trước, anh chụp lấy cánh tay của Đông Lập bên cạnh.

Người chơi lão luyện trong trò chơi, ai cũng có bản lĩnh thật sự.

Đông Lập lập tức chuẩn bị phản công.

Tuy nhiên, vừa mới giơ tay lên, một cảm giác lạnh buốt như đóng băng toàn thân từ cánh tay xuyên vào cơ thể.

Cảm giác âm u lạnh lẽo này chỉ xuất hiện khi hắn ta gặp quỷ.

Móng tay của Thẩm Tri Ngật dài ra sắc nhọn, gần như đâm vào động mạch yếu ớt.

"Làm theo lời em ấy."

Đông Lập theo phản xạ nhìn về phía Chu Kỳ An.

Chu Kỳ An không nói thêm lời nào, giọng trầm xuống: "Bỏ phiếu, chọn đứa trẻ có đốm đen trên mặt, bỏ phiếu ngay."

Phía trước, Bertram đang trò chuyện với một NPC, có vẻ như sắp kích hoạt nhiệm vụ phụ. Nhưng nhìn thấy Đông Lập bị bắt làm con tin, vẻ mặt có chút xuất sắc.

Nguyên tắc thiểu số phục tùng đa số.

Một khi Đông Lập đưa ra lựa chọn, hai người còn lại, có bỏ phiếu hay không, có gì khác nhau?

Đông Lập kiềm chế cảm giác lạnh buốt khắp người, tìm kiếm cơ hội thoát thân trong giọng khàn khàn nói: "Tôi tin vào phán đoán của Chu tiên sinh, để an toàn, chi bằng chúng ta làm một nhiệm vụ phụ? Kiểm chứng một chút thì sẽ tốt cho tất cả..."

Chu Kỳ An lạnh lùng lặp lại: "Bỏ phiếu."

Bên kia, Bertram và Văn nhìn nhau, phán đoán của Chu Kỳ An rõ ràng có phần vội vã.

Văn liếc nhìn khuôn mặt chàng sinh viên nhợt nhạt phía sau, có một suy đoán lờ mờ. Người này gần như không còn sống được lâu nữa. Dù bị thương nặng thế nào, sau khi thoát khỏi phó bản, y sẽ hồi phục, vì vậy y mới vội vã như vậy.

Ai cũng có thể làm chuyện bắt người làm con tin, cậu ta lập tức chuẩn bị lao lên bắt chàng sinh viên.

Nhưng nhanh hơn Văn là "mẹ Chu".

"Mẹ!"

Mẹ Chu lười biếng ngẩng đầu lên, không có ý định hành động gì, trong lòng Văn nhẹ nhõm, thuận lợi chạy đến chỗ ngồi của chàng sinh viên. Nhưng ngay khoảnh khắc đó, biến cố xảy ra. Không biết từ lúc nào, một con rắn cuộn mình bên ghế, phun lưỡi rồi lao về phía cậu ta.

Mẹ Chu từ từ đứng dậy từ chỗ ngồi, đi qua lối đi và tiến về phía Văn.

Khi đi ngang qua Thẩm Tri Ngật, bà dừng bước một chút, quay đầu nhìn lại.

Thẩm Tri Ngật dường như cảm nhận được điều gì đó, nhưng không có hành động gì, chỉ đứng yên khi sát khí ập đến.

Đồng thời người bị anh khống chế, Đông Lập, bỗng nhiên mềm nhũn ra, mẹ Chu rút tay lại, tao nhã lau đi vết máu trên móng tay của mình: "Con nói xem, con trai ngốc của mẹ sao lại phải tốn công như vậy chứ?"

Toàn bộ quá trình chỉ diễn ra trong vài giây, nhanh đến mức không ai kịp phản ứng.

Trên cổ Đông Lập xuất hiện một lỗ máu kinh khủng, máu bắn ra dữ dội, môi hắn ta tím ngắt hình như đã bị trúng độc.

Thẩm Tri Ngật buông tay.

Đông Lập vô hồn gục xuống, sắc mặt Văn và Bertram tái nhợt.

Đông Lập là một người chơi lâu năm, trên người có khả năng đạo cụ thay thế mạng, nhưng hắn ta chết ngay lập tức, điều này chứng tỏ thậm chí không kịp kích hoạt đạo cụ thế mạng.

Có phải do chất độc làm tê liệt nhận thức?

Họ dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn về phía mẹ Chu.

Lúc này, không còn thời gian để suy nghĩ, Văn là người đầu tiên phản ứng, lập tức lùi ra khỏi chỗ chàng sinh viên: "Tôi bỏ phiếu!"

Không để ý đến cậu ta, mẹ Chu cũng không nhìn những đạo cụ mà Đông Lập đã rơi ra trước khi chết, tiếp tục ngáp nói với Chu Kỳ An: "Giờ thì xong rồi."

Bây giờ muốn bỏ phiếu thế nào cũng được.

Dù bỏ qua chàng sinh viên đã mất ý thức, họ vẫn luôn là phe đa số.

"Tôi bỏ phiếu." Bertram cũng chỉ vào đứa trẻ có vết đen trên mặt: "Đứa trẻ có vết đen đó, tôi bỏ phiếu nó là Vua Kịch!"

Dù sao cũng phải chọn, chi bằng là người đầu tiên lên tiếng, có thể sẽ có lợi ích thêm.

Mẹ Chu nhìn gã cười, Bertram không khỏi lùi lại một bước.

Không ai nghi ngờ mẹ Chu vừa giết một người chơi, sẽ lại ra tay với Bartram, nhưng khi mọi người tập trung vào Bertram, một con rắn mỏng như tơ đã bò lặng lẽ về phía Văn.

"Người hiền thì dễ bị ức hiếp." Mẹ Chu thản nhiên giúp Chu Kỳ An chỉnh lại kính: "Mẹ đã từng nói với con rồi, chỉ giỏi thôi là chưa đủ."

Sau đó bà tự mình suy nghĩ, nồi cơm điện chưa đủ mạnh mẽ, sau này chọn con dâu phải cân nhắc điểm này, cần "mạnh mẽ dẫn đầu".

Chu Kỳ An khẽ nuốt nước bọt: "Vâng."

Chưa đến nửa phút, mọi người cơ bản đã hoàn thành việc lựa chọn.

Âm thanh hệ thống lại vang lên: 【Bạn có chắc chắn không?】

Như thể được đặc biệt quan tâm, hệ thống lại hỏi Chu Kỳ An một lần nữa, lần này là giọng của tên trộm.

Tiếng vọng kỳ lạ lan rộng.

Bạn có chắc chắn không? Đó là giọng của nhân viên kiểm tra an ninh.

Bạn có chắc chắn không? Đó là giọng của linh mục.

Bạn có chắc chắn không?... Rồi lại biến thành giọng của tài xế.

...

Vô số giọng nói trùng lặp với nhau, trên xe khách, từng hành khách một đều ngẩng đầu lên, với những khuôn mặt quen thuộc nhưng xa lạ, họ nhìn Chu Kỳ An, miệng đồng loạt mở ra:

Bạn——

Có chắc chắn không?

Chắc chắn không phải do vấn đề góc nhìn, hành khách lạnh tanh đều nhìn về phía này.

Nhận được sự chú ý đặc biệt này, Chu Kỳ An cố tránh ánh nhìn.

Thẩm Tri Ngật nói đúng, Vua Kịch chắc chắn đã dành nhiều khung hình cho y.

Y ngẩng đầu lên, không chút do dự nói: "Tôi chắc chắn."

Trong hang ổ của Vua Kịch, chỉ có kịch bản của vở kịch đầu tiên, trên đó còn có một câu đặc biệt: Đây là khởi đầu của câu chuyện, vậy kết thúc của câu chuyện sẽ là gì?

Chu Kỳ An có linh cảm, Vua Kịch chắc chắn sẽ không bỏ lỡ màn mở đầu và kết thúc của vở diễn lớn này.

Trên chiếc xe khách, nơi vừa là điểm khởi đầu, vừa là điểm kết thúc, NPC có liên hệ với y không nhiều: Tề tiểu thư, tên trộm, cậu bé và kẻ sát nhân này.

Hai người đầu không liên quan đến nghèo đói.

Còn lại hai người...

Bà lão dùng mặt nạ để lột mặt người khá giống với những việc Vua Kịch sẽ làm, nhưng Chu Kỳ An nghiêng về phía cậu bé hơn.

Từ trước đến nay, tất cả các NPC mà y tiếp xúc đều luôn tranh thủ thời gian trang điểm, tô cho mặt trắng bệch.

Thậm chí cả bà lão bị chọn làm kẻ sát nhân thứ hai cũng có dấu hiệu đánh phấn quá tay.

Một đứa trẻ có khuyết điểm nhưng không thèm che giấu, dấu hiệu lệch lạc quá rõ ràng.

Nghĩ đến đây, Chu Kỳ An chính xác khóa mục tiêu vào cậu bé ngồi gần phía sau, lạnh lùng nói: "Có phải ông nghĩ, lớp trang điểm của mình rất xuất sắc không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro