115

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Shushi.
_______________

Ở nơi không ai nhìn thấy, thực ra trong lòng Chu Kỳ An không hề bình tĩnh.

Thời gian bảo quản của 【Vân Tinh】 chỉ còn chưa đến hai phút.

Khi lời nói của y vừa dứt, nhiệt độ trong toa xe đột ngột giảm xuống, những bông hoa hồng lớn nở rộ từ vách xe, bất kể nhìn thế nào cũng không phải là điềm lành.

Bertram muốn nói gì đó vì quyết định vội vàng của Chu Kỳ An, nhưng lại sợ mẹ Chu, chỉ dám tức giận trong im lặng.

Chu Kỳ An thậm chí không thèm liếc nhìn gã một cái.

Khi nào mới có thể gặp lại những người chơi chất lượng cao như Ứng Vũ Bạch Thiền Y đây? Sao gần đây toàn gặp phải một đống rác rưởi vậy?

Thực ra, ngay cả khi không có chàng sinh viên, y cũng sẽ không cân nhắc làm nhiệm vụ phụ.

Chẳng có ý nghĩa gì.

Chu Kỳ An có thể đoán trước được, nhiệm vụ phụ chỉ là để hướng dẫn người chơi tàn sát lẫn nhau. Nếu thật sự cần giết, Đông Lập hồi sinh để tấn công theo nhóm cũng không thể thắng nổi mẹ của y, Bertram và Văn nên thấy may mắn vì không còn thời gian.

Âm thanh thông báo của hệ thống lại vang lên:

【Đã có hơn nửa số người chơi bỏ phiếu chọn người】

【Người được chọn: một cậu bé nghèo khó, vô danh, với những đốm đen trên mặt】

Khi âm thanh thông báo tiếp tục, mọi người cảm thấy như đang nghe phán quyết từ tòa án.

Tử hình hay được thả ngay tại chỗ, tất cả chỉ trong khoảnh khắc.

Văn nhìn Chu Kỳ An, cười khổ: "Cậu chắc được bao nhiêu phần?"

Chu Kỳ An không nói gì, vẫn tiếp tục nhìn về phía cậu bé.

Khi ánh nhìn của họ giao nhau trong không trung, Chu Kỳ An như nhìn vào một vực thẳm vô đáy, phía sau đồng tử của cậu bé chỉ là một vùng sâu thẳm không thấy điểm cuối.

Tách, tách.

Trong chốc lát, cậu bé vỗ tay một mình.

Chỉ thấy những đốm đen trên mặt cậu dần dần biến mất, các khớp xương trên cơ thể phát ra âm thanh như pháo nổ. Điều kỳ dị hơn là cơ thể cậu bé đang kéo dài, tứ chi không ngừng mở rộng, trong khi các nét trên khuôn mặt dần trở nên mờ nhạt.

Chớp mắt, cậu bé đã biến thành một người đàn ông cao lớn, không có ngũ quan.

Đối mặt với cảnh tượng kỳ quái này, Chu Kỳ An chỉ hơi cảm thấy ngạc nhiên.

Hai người chơi còn lại là những người kích động nhất, từ khoảnh khắc cậu bé biến đổi, họ đã biết mình thắng chắc.

Người đàn ông từ từ bước vào giữa toa xe, khi đi ngang qua Bertram và Văn, ông ta cười nhạt: "Các người diễn cũng khá lắm."

Sự lo lắng và tức giận trước đó tan biến, kết quả bỏ phiếu là đúng!

Ngay lập tức, hai người nở nụ cười.

Vua kịch là một người giữ lời hứa, trên tay ông ta đột nhiên xuất hiện một số hộp khắc hoa hồng, bắt đầu tự mình trao thưởng.

"Xin hãy tiếp tục cố gắng."

Một câu nói tôn trọng, khiến người chơi bất ngờ mà nhận lấy.

Đến lượt Chu Kỳ An, ông ta không cười, Vua kịch lần lượt trao phần thưởng, rõ ràng đang cố ý kéo dài thời gian.

Như biết được y đang nghĩ gì, hành động của Vua kịch chậm lại nửa nhịp.

"Phần của cậu, tôi đã đặc biệt ký tên."

Chu Kỳ An mở ra liếc nhìn, thần sắc thay đổi đôi chút, rồi y dứt khoát đóng lại: "Phần thưởng chúng tôi không cần nữa, có phải đã đến lúc hạ màn rồi không?"

Khi thấy y từ bỏ phần thưởng để tiết kiệm thời gian, hai người chơi còn lại không khỏi ngạc nhiên.

Thời đại nào rồi mà trong trò chơi vẫn còn kẻ để tình cảm lấn át lý trí như vậy.

Văn và Bertram không khỏi nhìn về phía Thẩm Tri Ngật và mẹ Chu.

Họ thực sự cũng đồng ý để cậu ta đại diện quyết định sao?

Thẩm Tri Ngật thì đang buồn ngủ, không quan tâm đến chuyện này. Còn mẹ Chu khi thấy trong hộp của Chu Kỳ An là một cuốn sách bìa cứng, bà càng mất hứng.

Để trong nhà không lớn lắm cũng chiếm chỗ, bán cho đồng nayt làm giấy vụn cũng chẳng được bao nhiêu.

"Cậu ấy cũng không cần đâu." Chu Kỳ An tự quyết định, thậm chí không để vua kịch trao phần thưởng cho chàng sinh viên.

Thứ đồ xui xẻo này ai cầm là gặp rắc rối.

Trước đó, Chu Kỳ An đã liếc nhìn mục lục, toàn là những kiến thức về quỷ quái, có khác gì sách giáo khoa trong phó bản của trường học đâu?

Hoàn toàn là một cái bẫy.

Rõ ràng Bertram và Văn chưa từng vào phó bản liên quan, hoặc cho dù đã vào cũng không nhận ra cốt truyện, nếu không họ sẽ không nhận lấy thứ nguy hiểm này.

"Tương lai đáng mong đợi đấy." Ông ta nhìn hai người nói.

Bertram và Văn bỗng cảm thấy lo lắng.

Bị Vua kịch trì hoãn, chỉ còn chưa đến một phút, toàn thân chàng sinh viên tỏa ra cảm giác héo úa.

Chu Kỳ An lạnh lùng nhìn Vua kịch, y không thích sự bất ngờ, trên mặt gần như viết rõ "nhanh chóng kết thúc đi".

"Đừng vội." Chiếc xe lướt qua đường hầm, ánh sáng ban ngày bình thường, những bông hoa nở rộ, hương thơm tràn ngập khắp mọi nhóc ngách.

Vua kịch nhẹ nhàng nói: "Vẫn chưa đến hồi kết."

Mười giây nữa trôi qua, trên gương mặt trống trải của người đàn ông xuất hiện một cái miệng, nụ cười rách toạc, đỏ tươi, độ cong càng ngày càng lớn theo thời gian.

Cộp, cộp.

Tiếng chuông lại vang lên, tất cả các NPC trên xe dần trở nên mờ nhạt, thân thể của người chơi phát ra ánh sáng trắng.

【Phó bản bốn sao rưỡi Trạm xe khách Hoa Cổ đã hoàn thành】

【Phần thưởng hoàn thành là 14.000 điểm đã được đưa vào túi】

Xác nhận nghe được âm thanh thông báo của hệ thống, ánh mắt nhạt màu của Chu Kỳ An lóe lên một chút ánh sáng, nhưng ngay giây sau, ánh sáng dần tối đi.

Hương hoa ngày càng đậm đặc, điều này khác hẳn với những dấu hiệu trước khi truyền tống bình thường. Y cảm thấy có gì đó không ổn, để phòng ngừa, Chu Kỳ An nhanh chóng bước đến vị trí của chàng sinh viên đẩy cậu cho mẹ mình.

Cảm giác nguy hiểm này là đúng.

Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, bóng dáng của những người chơi lần lượt biến mất, chỉ trong chớp mắt, chỉ còn lại Chu Kỳ An đứng một mình trong toa xe.

Thông báo không tiếp tục nữa, ngoài hương hoa, xung quanh không còn gì.

Thế giới đột nhiên chìm vào bóng tối.

Tim Chu Kỳ An bỗng trùng xuống, lại có rắc rối gì đây?

Trong bóng tối, giọng nói của Vua kịch vang lên bên tai: "Hóa thành tôi thì sống, phá vỡ tôi thì tiến, giống tôi thì chết."

Chu Kỳ An đáp: "Ừ, ừ."

Đừng tưởng lôi danh ngôn ra thì tẩy được não tao.

Cùng câu nói này y cũng đã trích dẫn trong phòng khiêu vũ.

Vua kịch: "Cậu là diễn viên duy nhất khiến cốt truyện lệch hướng."

Chu Kỳ An: "Ừ, ừ."

Thế giới bỗng dưng sáng lên, ánh sáng đột ngột khiến mắt y chảy nước mắt sinh lý.

Không còn cảm giác xóc nảy hay tiếng động cơ, cả người chơi lẫn NPC đều biến mất không còn dấu vết. Chu Kỳ An chợt nhận ra mình bị đưa trở lại văn phòng của trạm xe khách.

Y đè nén lo lắng trong lòng.

Âm thanh hệ thống đã nói rõ ràng là phó bản đã hoàn thành, chàng sinh viên vào phút cuối đã bị y đẩy về phía mẹ Chu, chắc là không sao rồi.

Giờ đây người gặp vấn đề là chính y.

Thu hồi những suy nghĩ hỗn loạn, khuôn mặt của Chu Kỳ An lạnh lùng, trông còn làm màu hơn cả Vua Kịch.

Văn phòng vẫn u ám như mọi khi, Vua Kịch không nói thêm gì, bình thản nhìn vào bức tranh treo trên tường. Không có bất kỳ dấu hiệu nào báo trước, ông ta dùng bút thép xóa đi phần giới thiệu về mình ở dưới bức tranh.

Khi Chu Kỳ An thấy hành động tiếp theo của Vua Kịch, y lập tức di chuyển, định lao tới ngăn chặn.

Tuy nhiên, giống như lúc y thi lấy chứng chỉ diễn viên, một rào cản vô hình trong không khí lại xuất hiện, trước khi y có thể thoát ra, phần bị xóa dưới bức tranh đã được thay thế bằng một cái tên mới: 【Chu Kỳ An】.

Chữ đỏ rực với nét hoa văn tinh xảo nổi bật dưới ánh sáng mờ ảo.

Tiếng máy móc kỳ quái lại vang lên:

【Bạn là điểm khởi đầu của vở kịch này】

Nếu không lên chiếc xe buýt đó đúng giờ, vở kịch sẽ không bao giờ được diễn ra, mọi người sẽ bị mắc kẹt trong phần mở đầu mãi mãi.

【Câu chuyện bắt đầu, bạn đã tìm ra hung thủ; câu chuyện kết thúc, bạn đã tìm ra Vua Kịch】

【Ánh hào quang của Vua Kịch đã tắt】

【Chúc mừng bạn trở thành người đạo diễn mới của Cổ Thành】

【Đạo diễn Cổ Thành: Mỗi bảy ngày, bạn phải viết một vở kịch cho Cổ Thành, sau khi được hệ thống phê duyệt, vở kịch sẽ được trình diễn trong thành】

【Quyền lợi của đạo diễn 1: Sau khi chết, bạn sẽ tránh được trở thành xác chết trong đường hầm, mà trở thành người bản xứ có ý thức trong trò chơi.

Chú thích: Dù sao bạn cũng sẽ tiếp tục sống, ai có thể sống lâu hơn bạn chứ?】

【Quyền lợi của đạo diễn 2: Bạn là người duy nhất có thể sử dụng [Đồng hồ]】

【Đồng hồ bỏ túi: Phần thưởng từng được Vua Kịch ban tặng

Hướng dẫn sử dụng: Xoay ngược chiều kim đồng hồ, có thể tua lại thời gian một phút trước

Chất lượng: Năm sao

Chú thích: Vật phẩm này có thời gian hồi rất dài, có lẽ cả đời bạn chỉ dùng được một lần mà thôi.】

【Một nhà văn tài năng cần có trí óc xuất sắc】

【Tiểu não của bạn đang tự động tiến hóa...】

Ngũ quan trên bức tranh treo trên tường dần được lấp đầy, lông mày dài như dãy núi xa, đôi mắt sâu thẳm như biển cả, những đường nét trong tranh trở nên mềm mại hơn nhiều.

Mái tóc dài buông xõa vẫn phủ trên vai, sắc tóc dần chuyển sang màu xanh lạnh lẽo.

Đó chính là y.

Vua Kịch, không, chính xác là người từng là Vua Kịch quay người lại, mở rộng hai tay một cách tao nhã: "Tôi đã nói rồi, đây sẽ là tác phẩm xuất sắc nhất của tôi."

Khi mỗi diễn viên trong vở kịch đều mang hình tượng chính nghĩa, họ sẽ chuyển nghề thành những người đứng sau kế hoạch.

Thật hoang đường, thực tế, lại thật sâu sắc!

"Từng có một số người thông minh bước lên chiếc xe khách, nhưng chỉ có cậu là người duy nhất bước xuống."

Trên ngực Chu Kỳ An và bức tranh đều xuất hiện một bông hoa hồng đỏ thắm, đồng thời cài theo một cây bút máy.

【Bút máy mộng tưởng: Một cây bút cao cấp tượng trưng cho danh phận và uy tín, mộng tưởng và tài năng.

Hướng dẫn sử dụng: Đây là phương tiện khác để bạn thể hiện, là con đường phát ngôn khác của bạn. Nhắm vào nắp bút rồi nhấn nhẹ ba lần, trong phạm vi mười mét, mọi sinh vật đều phải nghe thấy tiếng nói của bạn. Lời nói của bạn sẽ thuyết phục người nghe một cách vô hình.

Chất lượng: Bốn sao.

Chú thích: Mỗi lần sử dụng kéo dài một phút, sau khi sử dụng sẽ có thời gian hồi một tuần.】

"..." Đây chẳng phải giống bán hàng đa cấp à?

Ngoài cửa sổ, cơn mưa nhỏ lất phất bắt đầu rơi, cái lạnh thấm vào tận xương tuỷ.

Sau khi mất đi 【Danh phận】, cơ thể của Vua Kịch bắt đầu phân rã trong không khí, căn phòng nhanh chóng ngập tràn mùi ngọt ngào thối rữa.

"Người ngoại lai làm nghề đoán mệnh bên đường."

"Thám tử chính nghĩa."

"Nhân vật phụ lang thang bên ngoài cốt truyện."

"Thánh đồ thuần khiết nhất..."

"Cậu thích kết cục này chứ?"

Giọng nói của ông ta lại biến đổi liên tục như trước, lúc nam lúc nữ, lúc già lúc trẻ, hòa quyện vào nhau, còn lạnh lẽo hơn cả âm thanh hệ thống—

"Thanh niên giết rồng cuối cùng cũng trở thành ác long."

———

【Thông báo】

【Sắp truyền tống ra khỏi phó bản】

【Đếm ngược truyền tống: một phút】

【Xin tuân thủ hiệp ước bảo mật của Hoa Cổ Thành, nghiêm cấm tiết lộ bí mật phó bản cho người khác】

Cốc cốc.

Vua Kịch biến mất ngay trước mắt, khi Chu Kỳ An đang đảo mắt nhìn xung quanh, cửa văn phòng đột nhiên bị gõ.

Tề tiểu thư đi vào.

Cô ta như một thư ký chuyên nghiệp, mỉm cười nói: "Vua Kịch tiên sinh, từ giờ trở đi, khi ngài không có mặt tại Cổ Thành, tôi sẽ thay ngài quản lý mọi việc ở đây."

Chu Kỳ An phản ứng một chút, mới nhận ra cô ta đang gọi mình.

Y bất ngờ nhận ra, trò chơi đã tặng y một công việc bán thời gian miễn phí.

"%#&¥......"

Không kìm được, Chu Kỳ An buột miệng chửi thề, rất tục tĩu, giống như cái thế giới bẩn thỉu này.

Dù y đã tự nhắc nhở bản thân, bỏ qua đạo cụ, tiến hóa tiểu não miễn phí cũng không thiệt, từ ngày đầu tiên vào phó bản, các lựa chọn đã nhấn mạnh tiến hóa trí não là việc khó nhất.

Sau ba giây tự an ủi, y lại chửi thề còn tục hơn.

Chu Kỳ An khoanh tay, cố gắng bình tâm lại, nhìn kỹ Tề tiểu thư.

NPC này vốn cực kỳ ghét y, giờ y lại trở thành ông chủ trên danh nghĩa của cô ta, không biết cô ta cảm thấy thế nào.

Lợi dụng những giây cuối cùng của đồng hồ đếm ngược, Chu Kỳ An ra vẻ ông chủ, hỏi về suy nghĩ hiện tại của Tề tiểu thư.

Tề tiểu thư đáp lại bằng câu nói mà Chu Kỳ An từng nói trước đó, vẫn giữ nụ cười chuyên nghiệp: "Cùng nhau tăng ca nhé."

【10s, 9s......】

Khi đồng hồ đếm ngược bắt đầu, Chu Kỳ An đột nhiên nói: "Trong những ngày tôi không có mặt, nhớ tổ chức lễ cúng đầu thất cho Vua Kịch tiền nhiệm, tổ chức trong khu vườn của ông ta đi."

Thứ nhất là để những diễn viên đã chết thảm được chiêm ngưỡng số phận của đạo diễn cũ, đặc biệt là tên trộm.

Thứ hai... Chu Kỳ An muốn thử dò xét thái độ của Tề tiểu thư, vì Vua Kịch biến mất quá đột ngột, ai biết liệu ông ta còn sống hay đã chết.

Chiếc nhẫn trên tay Tề tiểu thư lấp lánh, giống như nụ cười của cô ta: "Cái chết cũng là một sự giải thoát..."

Khóe miệng cô ta liên tục nhếch lên, nhưng ánh mắt dần trở nên u buồn: "Vị Vua kịch đó cuối cùng cũng không còn là con rối của trò chơi nữa."

Chu Kỳ An im lặng.

【3s, 2s, 1s】

Khi đếm ngược kết thúc, dường như có tiếng chuông vang lên bên tai, liên tục ba lần, mỗi lần càng thêm mờ ảo. Chu Kỳ An chỉ cảm thấy linh hồn mình cộng hưởng với âm thanh đó, trước khi chìm vào bóng tối một lần nữa, y lờ mờ thấy trong văn phòng xuất hiện một bóng đen.

Chu Kỳ An cố gắng nhìn rõ hơn, nhưng một lần nữa tầm mắt đã tối đen, y hoàn toàn mất đi ý thức.

Bóng đen trong góc sau khi xác định Chu Kỳ An đã được an toàn truyền tống đi, liền nhanh chóng rời khỏi văn phòng.

Nó di chuyển với tốc độ chóng mặt, theo dõi mùi hương ngọt ngào mục rữa. Khi phó bản kết thúc, không còn quy tắc nào chi phối, bóng đen gần như di chuyển không trở ngại, nó xuyên qua con đường cô độc, cuối cùng đến trước một tòa nhà.

Những cành hoa cao ngút ngàn đung đưa trong gió, người đàn ông tóc dài đứng giữa con đường mòn khẽ cúi đầu.

Làn da trong suốt không ngừng rạn nứt, giống như những mảnh vữa trên tường đang bong ra từng mảng.

Bóng đen dịch chuyển ngay lập tức.

Cơ thể vốn đã bắt đầu thối rữa bị bóng đen đâm xuyên một cách tàn nhẫn, một đoạn xương bị rút sống ra.

Vua kịch phát ra một tiếng rên đau đớn, nhưng không cúi nhìn cơ thể rách nát của mình, chỉ ngẩng đầu khẽ: "Quả nhiên là ngươi..."

Quái vật.

Mọi thứ ở Hoa Cổ Thành không thể qua mắt Vua kịch, từ khi bóng đen và Thẩm Tri Ngật lần lượt hành hạ linh mục trong nhà thờ, Vua kịch m đã phát hiện ra điều gì đó bất thường.

Lý do hành hạ linh mục hai lần cũng khá thú vị.

Lần thứ hai là để ép hỏi tung tích của Chu Kỳ An, lần thứ nhất... giờ nghĩ lại là để thay Chu Kỳ An trả thù chuyện suýt chết đuối.

"Niềm vui ngoài dự kiến..."

Giữa cơn đau đớn, Vua kịch đứt quãng cười một cách điên loạn.

Chỉ có người sống mới có thể trở thành thành chủ của Hoa Cổ Thành, thành phố chết này mới có thể có chút hy vọng sống, nhưng tiếc rằng đó là một Vua kịch mới có giới hạn.

Nhưng một tồn tại rõ ràng biết mình sắp chết mà vẫn đến hành hạ ông ta, chắc chắn không có giới hạn.

"Hoàn mỹ, thật hoàn mỹ, một vở kịch hạ màn hoàn mỹ..."

Mái tóc dài mềm mượt bị gió cuốn lên, cổ Vua kịch gập lại một cách bất thường, máu chảy tràn trên nền đất.

Màu đỏ của máu thậm chí còn rực rỡ hơn bất kỳ bông hoa nào trong vườn.

Ngay giây sau, bóng đen không chút cảm xúc đẩy nhẹ, xung quanh những bông hoa như ngửi thấy mùi tanh, rễ cây kéo lê cơ thể Vua kịch vào trong đất, chia nhau nuốt lấy thứ dinh dưỡng ngon lành...

·

Gió thổi khắp nơi nhắc nhở Chu Kỳ An rằng y đã rời khỏi văn phòng.

Thính giác là giác quan đầu tiên khôi phục.

Tiếng mưa đã ngừng.

Kế đến là thị giác. Chu Kỳ An nhìn quanh, chân y hơi lơ lửng, đang đứng trên một con đường, trước mắt không còn thấy trạm xe khách.

Điện thoại di động đã quay trở lại túi, vẫn giữ nguyên trạng thái trước khi vào trong, phần mềm bản đồ mở ra, hiển thị rằng y đang đứng trên tỉnh lộ 417.

"Anh Chu!"

Giọng nói quen thuộc của chàng sinh viên vang lên, xe của mẹ Chu đã đậu không xa.

Trên người cậu không còn chút mùi vị mục rữa của cái chết, những người khác đã ra ngoài trước Chu Kỳ An khoảng ba, bốn phút.

Mẹ Chu đang ngồi trong xe ăn vặt, Thẩm Tri Ngật đứng bên cạnh rào chắn, nhìn thấy Chu Kỳ An liền đi tới, gương mặt đầy vẻ mệt mỏi cũng có phần tươi tỉnh hơn.

Sương mù không quá dày, giờ đây đã không còn trong trò chơi, cả hai đều hiểu ý mà không nhắc đến chuyện trong phó bản.

Chu Kỳ An còn chưa ổn định lại tâm trạng, liên tục nguyền rủa "Tăng ca chết tiệt."

Bóng đen vẫn còn trong phó bản, mài xương thành kim, Thẩm Tri Ngật cũng không bận tâm, dù sao nó cũng sẽ tự tìm đường về.

"Lên xe thôi." Thẩm Tri Ngật nói.

Chu Kỳ An gật đầu, sau khi ngồi xuống, y theo thói quen đăng nhập diễn đàn.

Trong bài đăng được ghim, mỗi ngày đều có tin tức được cập nhật.

Trong bài đăng về cổng vào phó bản, 【Tỉnh lộ 417】 đã hiển thị là đã đóng. Có lẽ vì mới cập nhật nên chưa nhiều người để ý, mức độ thảo luận không cao.

Trong thời gian ngắn sẽ không có người chơi nào tiến vào phó bản này, dù sao Hoa Cổ Thành chủ yếu tiếp nhận những người chơi đã chết.

"Coi như là trao đổi ngang giá nhỉ..."

Y thu lại ánh nhìn, quay ra ngoài cửa sổ, trò chơi đã cung cấp con đường tiến hóa, trao cho con người cơ hội sống sót, nhưng một khi chết trong đấu trường này, sẽ mãi mãi trở thành "con rối" của trò chơi.

"Thiếu niên diệt rồng?" Nghĩ đến những lời cuối cùng của Vua kịch, Chu Kỳ An bật cười.

Y khác với Vua kịch trước đó, khi y vào Hoa Cổ Thành, y vẫn còn sống và giờ cũng sống sót đi ra ngoài.

Rồng cản đường thì giết rồng, thiếu niên ngáng đường thì xử thiếu niên.

Đâu cần vòng vo nhiều, mục tiêu của y chỉ có một: dẫn người thân sống sót, sống đến khi đến được thế giới mới.

Còn về Hoa Cổ Thành.

"Tình cảnh của các NPC trong thành tốt hơn nhiều so với những người khổng lồ trong đường hầm, ít nhất họ vẫn còn có thể suy nghĩ."

Dựa vào biểu hiện cuối cùng của tên trộm trong vườn hoa, trí nhớ có khả năng hồi phục.

Thứ quý giá nhất của con người là ký ức và thời gian.

Khi thực sự có thể hồi phục ký ức và sở hữu thời gian, liệu họ sẽ được coi là còn sống hay đã chết?

Những suy nghĩ đó chỉ lướt qua trong đầu y, y anh lúc này không còn sức lực để cứu vớt dân cư của Cổ Thành, sống sót mới là điều quan trọng nhất.

Khi đã đạt được, thì sẽ nghĩ đến việc giúp đỡ thiên hạ, chuyện tương lai để sau hãy bàn.

Gần đây môi trường ngày càng xấu đi, trong lúc Chu Kỳ An đang ngẩn người, ít nhất có đến bảy, tám thông báo về khí hậu bất thường trên toàn cầu hiện lên trên điện thoại.

Y liếc mắt nhìn qua, đầu bắt đầu đau:

"Hai mươi mấy tuổi không có xe còn phải gánh nợ, đi làm thì ngày nào cũng phải chen chúc trên xe buýt, toàn cầu ấm lên thì liên quan gì đến tôi..."

Khi loài người phát triển thì không tính đến y, khi diệt vong thì lại nhớ đến y.

Chu Kỳ An thở dài, đặc biệt nhìn kỹ ngày tháng.

Chết tiệt, lại sắp phải đi làm rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro