118

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Cú béo.
_______________
Bây giờ NPC càng ngày càng giỏi giết người mà không để lộ dấu vết.

Phần cổ dường như cảm nhận được một luồng khí lạnh, Chu Kỳ An rụt cổ lại.

Sợ sếp hút máu là một chuyện, nhưng đạo cụ may mắn đã được sử dụng, vị trí nhóm trưởng cũng mang lại chút lợi thế, bỏ cuộc là điều không thể.

Nếu để sếp ngồi vào vị trí nhóm trưởng, biến số sẽ quá nhiều. Đối với y, vượt qua trò chơi mới là điều quan trọng nhất.

NPC tế trời, pháp lực vô biên.

Điều bất ngờ là cảnh máu me lại không xảy ra.

"Hóa ra là phân chia theo cấp bậc, sau đó dùng chế độ đào thải kẻ yếu để tránh việc người giỏi làm việc nhiều." Sếp suy nghĩ sâu xa, suýt chút nữa đã vỗ tay khen ngợi: "Quản lý rất xuất sắc."

Chu Kỳ An suýt chút nữa không đứng vững, may mà Thẩm Tri Ngật từ phía sau đỡ lấy eo anh.

Câu nói sau khiến gã đàn ông xăm hình vui vẻ, giọng khàn khàn nói: "Được rồi, tất cả mau chóng bắt tay vào làm việc đi!"

Nói xong, gã đàn ông xăm hính rời đi.

Không ai trong nhóm người chơi tiếp tục tự giới thiệu, mọi người đồng loạt tranh thủ tìm hiểu môi trường xung quanh.

Cả không gian hỗn độn vô cùng, có người mở tủ, một đống giấy tờ rơi đầy xuống đất.

Hầu hết đều là những bản hợp đồng giống nhau, ở trang cuối nơi có con dấu có in dòng chữ lớn "Tập đoàn bảo hiểm Hạch Hội Sa."

"Hóa ra là kinh doanh bảo hiểm." Có người nhặt tài liệu trên bàn: "Nghe tên còn tưởng là tổ chức sát thủ."

Chu Kỳ An cúi xuống nhặt một bản tài liệu, khác với những người khác, y xem trước phạm vi bồi thường:

"Mù cả hai mắt, ừm, vậy chỉ mù một mắt là không được bồi thường, điếc cả hai tai, tàn tật hai chân... tất cả đều tính theo cặp, tự tử, thiên tai nhân họa đều không được bồi thường..."

Tóm lại, cái này cũng không bồi thường, cái kia cũng không bồi thường.

Cả văn phòng chìm trong im lặng.

Thiên tài giải thích hợp đồng từ đâu xuất hiện vậy?

Chu Kỳ An dựa vào bàn làm việc, đôi chân dài càng lộ rõ, anh nheo mắt đọc xong tài liệu của Tập đoàn Hạo Hội Sát.

Khác với hệ thống bảo hiểm hoàn chỉnh ở thế giới thực, công ty họ làm việc chắc chắn là một công ty vô lương tâm. Tài liệu về sản phẩm chỉ vỏn vẹn một trang giấy, ba phần tư là thỏa thuận miễn trừ trách nhiệm.

Khách hàng tự tìm tới mới là chuyện lạ.

"Đây là một tổ chức tội phạm cực kỳ lộng hành."

Cô bé dẫn theo chó săn nghe vậy thì nói: "Chỉ dựa vào những tài liệu này vẫn chưa thể kết luận là tội phạm."

Chu Kỳ An nhìn cô bé: "Thuê trẻ em vị thành niên chưa đủ à?"

"..." Đã đủ để kết luận.

Trong số những người chơi, ông lão tinh thần sảng khoái cười nói: "Xem ra nhiệm vụ sinh tồn lần này đã rõ ràng rồi, đó là bán bảo hiểm để đạt doanh số."

Hiện tại xem ra tầng mười thực sự không có gì đáng để nghiên cứu, bán bảo hiểm chắc chắn không thể thực hiện trong nhà, vì vậy mỗi người lấy một số hợp đồng mới, chuẩn bị ra ngoài xem xét.

Ông lão đi tới thang máy trước: "Tôi đề nghị chúng ta nên đi qua các tầng khác xem qua, chẳng phải có thành viên của các nhóm khác sao? Xem thử họ làm việc như thế nào."

Không thấy cầu thang, các người chơi không còn lựa chọn nào khác, tất cả chen chúc vào khoang thang máy.

Chu Kỳ An lắc đầu: "Không xây dựng lối thoát hiểm, phòng cháy chữa cháy không đạt yêu cầu, điều này rất nghiêm trọng."

Ông lão nghe vậy, liếc y một cái thật sâu: "Sao chúng ta không đi lên tầng chín? Gần hơn một chút."

Mặc dù là câu hỏi, nhưng ông ta đã ấn nút khởi động.

Chu Kỳ An nhận ra ý đồ của ông ta.

Vai trò trưởng nhóm đại diện cho một quyền lực nhất định, có vẻ như ông lão rất quan tâm đến vị trí này. Nhìn cách hành xử của ông ta, có vẻ như ông ta đã đoán mình sẽ không sống lâu, nên bắt đầu chuẩn bị trước cho cuộc tranh cử.

Chu Kỳ An không lên tiếng. Trước đây, y suýt nữa đã lật ngược tình thế với "Thiên Cương", lần này y cố ý tránh xa sếp, đi qua đứng cùng với Thẩm Tri Ngật.

Sau khi vào thang máy, Thẩm Tri Ngật trước giờ vẫn im lặng, khẽ nhắc nhở: "Cố gắng đừng xung đột với bất kỳ ai trong công ty, kể cả về lời nói."

Người đàn ông xăm hình mang theo sát khí nặng nề, chỉ những người thường xuyên giết người mới có thể có như vậy. Trong các NPC thông thường ở phó bản, sẽ không có người mang nhiều sát khí đến thế.

Vừa nói, anh vừa nhét một vật lạnh vào túi Chu Kỳ An.

Chu Kỳ An sờ vào, là chiếc đồng hồ từ phó bản trước.

Thẩm Tri Ngật nói: "Chỉ những người được Vua Kịch công nhận mới có thể sử dụng nó."

Chu Kỳ An vừa định nói thêm vài câu, cửa thang máy đã mở ra, y lập tức im lặng.

Trang trí tầng chín và tầng mười không khác biệt nhiều, mang phong cách bộ lạc nguyên thủy, trên nền xi măng có đặt vài chiếc bàn làm việc, chỉ có nhân viên ở đây ăn mặc chỉnh tề.

Khi thấy có người đến, họ lập tức lộ ra vẻ bài ngoại.

Một người phụ nữ mang phong thái duyên dáng bước tới, mở miệng tức giận nói: "Mấy người là ai? Nhân viên mới à?"

Trên thẻ công tác trước ngực người phụ nữ không có tên, nhưng có ghi rõ thân phận của cô ta: Trưởng nhóm số chín.

Hầu như tất cả người chơi lùi lại một bước, để Chu Kỳ An tiến lên.

Đây là cuộc giao tiếp giữa trưởng nhóm, họ không đủ tư cách.

Chu Kỳ An khẽ nhếch mép, trong lòng thầm chửi một đám cáo già, ngay sau đó y nói: "Lãnh đạo dặn dò chúng tôi ngày đầu tiên đến đây phải học hỏi nhiều từ tiền bối."

Đầu tiên lôi lãnh đạo ra, rồi nói ra yêu cầu của mình, chiêu này trăm lần thử trăm lần trúng.

Người phụ nữ quả nhiên không nói thêm gì nữa, chỉ lạnh nhạt đáp: "Làm kinh doanh thì phải có con mắt tinh tường và kỹ năng nói chuyện."

Nói xong, cô ta chỉ vào một người chơi: "Tôi đã nói là phải có mắt nhìn, không thấy chỗ này bẩn sao? Chân bàn góc tường lâu rồi không có ai lau."

Nhân viên của cô ta nhìn thấy vậy cũng nói: "Trưởng nhóm, bồn cầu bị tắc rồi, lát nữa bọn em phải đi chạy việc."

Người phụ nữ gật đầu, tiếp tục ra lệnh cho người chơi: "Đúng lúc, cậu giúp dọn dẹp đường ống thoát nước luôn đi."

Bắt nạt chốn công sở!!!

Người chơi bị chỉ định cười gượng gạo: "Lãnh đạo giao cho chúng tôi học xong là phải đi làm ngay..."

Chưa nói dứt câu, người phụ nữ đã bước đến trước mặt anh ta: "Cậu chỉ là nhân viên tạm thời cấp thấp, dám từ chối tôi sao?"

Cô ta khoanh tay, trong phó bản các NPC luôn thích gây khó dễ cho người chơi, mọi người đã quá quen với điều này.

Ông lão đột nhiên khàn giọng nói với Chu Kỳ An: "Trưởng nhóm, phiền cậu hòa giải một chút."

Là trưởng nhóm, y có thể từ chối hoặc chuyển chủ đề.

Chu Kỳ An không lập tức lên tiếng.

Cả hai đều là trưởng nhóm, nhưng y không đeo thẻ tên, chắc chắn quyền hạn không giống nhau.

Thẩm Tri Ngật đã nhấn mạnh không nên xung đột với nhân viên công ty, ngay cả khi y không nói, Chu Kỳ An cũng sẽ không lên tiếng vì một người xa lạ.

Đây là phó bản năm sao, tốt nhất nên cẩn thận.

Người chơi bị chỉ định định tiếp tục nói gì đó, nhưng người phụ nữ ngưng cười, đồng thời giơ tay lên—

Người chơi bị kéo lê về phía trước, hai người có chiều cao và thể hình hoàn toàn không cùng đẳng cấp, anh ta hoàn toàn không thể phản kháng... Không, những bước chân loạn xạ dưới đất cho thấy anh ta không thể phản kháng.

Thà mất mặt còn hơn mất mạng, người chơi lập tức đổi giọng: "Tôi sẽ đi dọn ngay!"

Lời vừa dứt, hành động của người phụ nữ tạm dừng.

Người chơi vừa thở phào, đột nhiên bị nhấc bổng lên, đầu đập mạnh vào kính.

Không biết cô ta đã dùng bao nhiêu sức, tấm kính lập tức vỡ tan, máu chảy ròng ròng từ đầu người chơi xuống nền đất. Ngay sau đó, cơn gió lạnh ở tầng cao thổi qua, anh ta bị ném thẳng ra ngoài.

Gió lạnh ùa vào, trên tầng cao gió vốn đã mạnh, ngay lập tức giấy tờ trên bàn làm việc bay loạn xạ khắp nơi.

Cảnh tượng này khiến mọi người sững sờ, ngay cả Chu Kỳ An cũng không kịp phản ứng.

Khi họ lấy lại tinh thần, thảm kịch đã xảy ra.

Chu Kỳ An đoán người chơi bị ném đi cũng đã bị dọa đến ngây người.

Bởi vì đến lúc chết, anh ta vẫn chưa kịp hét lên một tiếng "a".

Bầu không khí trên tầng chín lập tức trở nên căng thẳng, mùi máu từ kính vỡ trộn lẫn với cơn gió lạnh tràn vào phổi, nhắc nhở với họ rằng một sinh mạng vừa mất đi.

Giữ bình tĩnh, Chu Kỳ An nói: "Tôi sẽ đưa người xuống xem thử, đừng để rơi trúng lãnh đạo nào đang đi qua."

Người phụ nữ nở nụ cười lạnh lẽo, không nói gì, chỉ nhìn y.

Thẩm Tri Ngật đứng lặng lẽ ở phía sau, đã mở cửa thang máy.

Chu Kỳ An quay lưng bước đi.

Cho đến khi cửa thang máy đóng lại, người phụ nữ vẫn đứng đó, cả nhóm số chín đều nhìn chằm chằm vào họ.

Chiếc thang máy cũ kỹ phản ứng chậm chạp, quá trình đi xuống kéo dài. Không ai nói lời nào trong suốt hành trình, khi xuống tầng một, cách đó khoảng mười mét là cửa chính của công ty, bên ngoài là một thi thể vỡ vụn.

Trong lúc đi xuống, có vẻ như có một lực vô hình đã gia tăng tốc độ, nửa trên của thi thể gần như thành thịt vụn, nhưng đầu lại tương đối nguyên vẹn, người chết không nhắm mắt.

Cuối cùng, Chu Kỳ An phá vỡ sự im lặng: "Bán bảo hiểm chỉ là nhiệm vụ sinh tồn cơ bản, chúng ta còn phải đề phòng các nguyên nhân tử vong khác còn chưa biết."

Sinh mạng là phép thử tốt nhất trong phó bản, ít nhất họ đã biết thêm một điều: không thể làm trái lệnh của nhân viên lâu năm.

Tuy nhiên, Chu Kỳ An trong lòng vẫn cảm thấy điều này cần được làm rõ hơn.

Mọi người ban đầu định đến gần thi thể, nhưng khi đi qua bảng tuyên truyền, không ai bảo ai, tất cả đều dừng lại. Trên bảng trắng ghi thành tích của các nhóm.

Nhóm thứ nhất: 500 đơn hàng trong ngày.

Nhóm thứ hai: 490 đơn hàng trong ngày.

...

Nhóm thứ chín: 300 đơn hàng trong ngày.

Nhóm thứ mười: 277 đơn hàng trong ngày.

Chữ đỏ trên nền trắng, mỗi dòng số liệu như được điểm thêm sắc đỏ máu.

Nhìn ngày tháng, trên đó ghi nhận thành tích của ngày hôm qua.

Người phụ nữ trung niên trầm giọng nói: "Chỉ kém hai mươi mấy đơn, tất cả thành viên của nhóm thứ mười đều biến mất, rồi chúng ta đến, trở thành nhóm thứ mười mới."

Văn phòng lúc trước còn rất lộn xộn, có người còn để cốc giữ nhiệt trên bàn, rõ ràng không phải rời đi một cách bình thường.

"Thành tích quyết định sự sống."

Vừa lúc bà ta nói xong câu đó, hệ thống đã phát ra âm thanh thông báo:

【Nhiệm vụ phụ tuyến một được mở.】

【Nhiệm vụ phụ: Chuyên gia bán hàng xuất sắc. Hãy cố gắng đạt thành tích tốt nhất, các bạn chính là ngôi sao ngày mai.】

【Phần thưởng nhiệm vụ: *1 《Sổ tay bán hàng dành cho chuyên gia》.】

Lo ngại gặp phải nhân viên lâu năm, nay nhiệm vụ phụ đã được phát, cả nhóm không nấn ná lâu trong sảnh.

Thời tiết bên ngoài âm u, nhìn vào sự phát triển của thực vật, không còn nghi ngờ gì, hiện đang là mùa hè. Nhiệt độ lại lạnh đến lạ thường, cái lạnh này như từ lòng đất tràn lên, công ty giống như được xây trên vùng đất âm tào địa phủ

Không khí lẫn vào toàn mùi máu tanh, thi thể người chơi trước đó ngay gần bên, có một con mắt rơi ngay bên chân họ.

Ông lão thở dài: "Có lẽ nguy hiểm trong phó bản này đến từ con người, chứ không phải lệ quỷ, thậm chí có thể chẳng có quỷ."

Nghi ngờ của ông ta không phải không có lý, xét về cách giết người của người phụ nữ lúc nãy, đã có thể sánh ngang với quỷ.

Sếp nới lỏng cà vạt, nói: "Nói nhảm."

Lo ngại thi thể làm bẩn chiếc quần đắt tiền, hắn khó chịu dịch ra xa một chút.

Ông lão khẽ nhăn mặt: "Không biết tiểu hữu có ý kiến gì?"

"Ý kiến thì không dám nói, chỉ là có mắt mà thôi." Sếp lộ vẻ khinh thường: "Điều thứ bốn mươi tám trong sổ tay nhân viên đã viết, cấm rời khỏi ký túc xá sau nửa đêm, nếu không tự chịu hậu quả."

Yêu cầu này thường là để phòng ngừa quỷ.

Ông lão cười: "Những câu đùa thế này thì đừng nên..."

Sếp ném qua một cuốn sách giới thiệu văn hóa doanh nghiệp.

Ông lão cầm lấy lật ra, những người xung quanh cũng nhìn qua, đột nhiên sững sờ: Quả thật có thật.

Ban đầu nghe sếp mở miệng nói điều thứ bốn mươi tám, họ tự nhiên nghĩ rằng hắn đang bịa chuyện, không ngờ lại là thật.

Trí nhớ thật đáng kinh ngạc, hơn nữa người bình thường chỉ quan tâm đến hợp đồng bảo hiểm, không để ý đến văn hóa doanh nghiệp.

Khoan đã, suy nghĩ kỹ lại, điều đó có nghĩa là trong lúc có người đang chết, đối phương vẫn tranh thủ thời gian đọc sổ tay nhân viên?

Nơi này đầy âm khí, con chó săn vài lần nổi điên, cô bé cáu kỉnh nói: "Có quỷ hay không, gặp rồi sẽ biết, trước tiên hoàn thành nhiệm vụ phụ đã."

"Mọi người chia nhau hoạt động, không thể mười người cùng đi tiếp cận một khách hàng để bán bảo hiểm." Người phụ nữ trung niên nói: "Nếu phát hiện gì thì gọi điện."

Lần này, trò chơi đã trang bị điện thoại cho họ.

Chu Kỳ An nheo mắt, một lúc sau mỉm cười cũng là người đầu tiên đáp lại: "Được thôi, lập nhóm chat trước đã, đôi khi gọi điện không tiện lắm."

Nói xong, y chủ động tạo nhóm chat với tên nhóm: [Thiếu một người].

Thẩm Tri Ngật nhìn tên nhóm quen thuộc này, khóe miệng khẽ nhếch lên.

Những người khác cạn lời với cái tên này, nhưng cũng không chấp nhặt chuyện nhỏ nhặt như thế.

Mọi người tản đi rất nhanh.

Gần như cùng lúc, từ tầng trên đột nhiên vang lên khẩu hiệu đồng thanh: "Tiếp thị qua điện thoại, mở rộng thị trường tận nhà, tạo nên thành tích xuất sắc, phát triển bền vững!"

Dường như có một người đóng vai trò lãnh đạo, hét lớn: "Nói theo tôi, làm không tốt thì gặp nhau trên tầng thượng—"

"Làm không tốt thì gặp nhau trên sân thượng!!"

Tiếng hô rền vang, những đám mây đen trên bầu trời dường như cũng tan bớt một chút.

Ánh mắt sếp lập loè, dường như rất thích bầu không khí làm việc ở đây.

Nhân lúc hắn còn đang đắm chìm, Chu Kỳ An liếc mắt ra hiệu cho Thẩm Tri Ngật: Chạy nhanh đi.

Thẩm Tri Ngật đang định nói mình có thể đối phó, nhưng ngay giây tiếp theo cổ tay y đột nhiên bị nắm chặt.

Sếp ngẩng đầu nhìn lên sân thượng, còn Chu Kỳ An thì kéo Thẩm Tri Ngật lẻn đến chỗ khuất ở bãi đỗ xe.

"..." Đã nắm tay rồi, thôi thì chạy vậy.

Hai người phối hợp với nhau, đến một góc khuất khỏi tầm nhìn của sếp. Để tỏ vẻ tự phụ một chút Thẩm Tri Ngật hiếm khi tập trung vào nhiệm vụ: "Em muốn hoàn thành chỉ tiêu trước, hay đi xem ký túc xá nhân viên trước?"

Chu Kỳ An: "Tôi muốn uống cà phê trước."

Thế giới thực đã 996 rồi, chỉ có kẻ ngốc mới tiếp tục làm việc trong phó bản.

·

Mỗi người chơi đều có hướng đi riêng.

Người phụ nữ trung niên đang đi được nửa đường thì đột nhiên dừng lại, một nam một nữ đi cùng cũng dừng bước theo.

Bà ta tựa vào cột đèn đường, theo thói quen cầm chuỗi hạt trên tay chơi đùa. Làn da người phụ nữ rất mịn màng, những viên hạt trong tay bà ta trông như được tiếp thêm sinh khí.

Những hạt này rõ ràng không phải là đồ tầm thường, với những đường vân như nhung đỏ, bề mặt còn phát ra ánh sáng kỳ lạ.

Một nam một nữ nhìn bà ta: "Hội trưởng..."

"Không cần vội, đợi người đã."

Hai người kia lộ vẻ khó hiểu, trong tình huống cấp bách thế này, chẳng phải nên nhanh chóng chạy đi làm nhiệm vụ sao? Nếu không thì có thể sẽ chết rất thảm.

Hơn nữa, lần này bọn họ đến đây là để nhận nhiệm vụ, hoàn thành xong còn phải tranh thủ thời gian xử lý những việc khác... liên quan đến một giao dịch với Hội Săn Cá Voi.

Người phụ nữ trung niên không nói gì, hai người kia dù lòng như lửa đốt cũng chỉ có thể lặng lẽ đứng chờ.

Một lát sau, người phụ nữ trung niên cười nhạt nói: "Suy nghĩ xem những gì gã đàn ông xăm hình nói, nếu không hoàn thành chỉ tiêu, ai sẽ gặp xui xẻo?"

Chẳng phải là bọn họ sao?

Hai người kia đảo mắt một lúc, chợt nhận ra điều gì đó.

Gã đàn ông xăm hình luôn nhấn mạnh đánh giá theo 【nhóm】, mà không nhắc đến đánh giá thành tích cá nhân.

Nếu không đạt tiêu chuẩn, trưởng nhóm chắc chắn sẽ là người chịu trách nhiệm.

Cô gái trẻ nghĩ một lát rồi nói: "Nhưng trên bảng thành tích..."

Người phụ nữ trung niên lập tức cắt lời: "Thành viên của nhóm gặp chuyện, không phải tất cả đều vì chỉ tiêu."

Dù là nhân viên lâu năm đi nữa, cũng không thể trong một ngày mà hoàn thành một cuộc tàn sát ở mức độ như vậy. Bà ta chỉ cố tình hướng suy nghĩ của mọi người theo hướng đó mà thôi.

Cô gái trẻ hỏi: "Vậy nếu thành tích của chúng ta là con số không, có phải sẽ bị xử lý đầu tiên không?"

Người phụ nữ trung niên nhìn ra phía sau, ở đằng xa, ông lão và một vài người chơi khác đang đi tới.

Bà ta biết người mà mình chờ đã đến, bình tĩnh nói: "Chỉ cần hầu hết mọi người giữ thành tích ở mức ngang nhau là được, ví dụ như chỉ hoàn thành hai ba đơn hàng."

Cuối cùng, trưởng nhóm vẫn là người phải gánh trách nhiệm.

Hai người chơi kia nghe vậy thì cười khẩy: "Vậy là chúng ta có thể dễ dàng giải quyết Chu Kỳ An mà không tốn sức, còn cuộc giao dịch với Hội Săn Cá Voi cũng..."

Người phụ nữ trung niên phất tay ra hiệu dừng lại, vì những người chơi khác đã sắp đến gần.

Ngoại trừ ba người Chu Kỳ An, bảy người còn lại gặp nhau lần nữa.

Sau khi gặp mặt, ông lão vẻ mặt hiền lành mở lời: "Xem ra mọi người đều nghĩ giống nhau cả."

Rõ ràng, ai cũng muốn đẩy Chu Kỳ An ra ngoài.

Xuất phát điểm khác nhau, nhưng cùng chung đích đến. Đối với những người chơi khác, bán bảo hiểm cũng có rủi ro, vì nếu họ không thể phản kháng trước các nhân viên trong công ty, thì có lẽ họ cũng chẳng làm được gì trước những người bình thường trong thế giới này.

Khách hàng của họ là người hay quỷ, thực lực ra sao?

Tất cả đều là ẩn số.

Để sống sót, trưởng nhóm chắc chắn sẽ cố gắng hết sức để chạy chỉ tiêu, còn họ chỉ cần ngồi nhìn rồi rút kinh nghiệm từ đó.

...

Tập trung một chỗ dễ bị chú ý, cả nhóm thương lượng rồi lại chia nhau ra.

Ông lão tạm thời đi cùng nhóm của người phụ nữ trung niên, chuẩn bị điều tra về tập đoàn Hạo Hội Sa. Công ty này nằm ở một khu vực hẻo lánh, phải đi một đoạn rất xa mới đến được khu phố sầm uất.

Trên đường đi, ông lão và người phụ nữ trung niên trò chuyện vui vẻ.

Ông lão đột nhiên nhíu mày: "Có phải mắt tôi đã kém đi rồi không?"

Ông ta giơ tay chỉ về một chỗ.

Những người khác nhìn theo, qua cửa sổ lớn có thể thấy một thanh niên đang uống cà phê và đọc tạp chí, thỉnh thoảng ngẩng lên cười nói với người đàn ông đối diện.

Đồ ăn trên bàn đã được dùng quá nửa, chứng tỏ hai người này đã ngồi đây một lúc lâu.

Nhìn nhau một cái, họ bước vào bên trong.

Trong nhà hàng, Chu Kỳ An nghe thấy tiếng bước chân, ngẩng đầu lên, cầm khăn giấy trên bàn lau miệng rồi nói: "Mấy người cũng đến ăn món Tây à?"

Ăn chực thì có.

Người phụ nữ trung niên cười cười, như đã hiểu ra điều gì: "Cậu muốn tự mua bảo hiểm cho mình để tăng chỉ tiêu sao?"

Với trình độ như cô ta, dĩ nhiên biết đến thứ gọi là 【Tiền âm dính máu】.

Chu Kỳ An làm vẻ mặt như mình sắp điên, dùng tiền của mình cho công ty làm gì.

Người phụ nữ trung niên: "Vậy cậu..."

Chu Kỳ An: "Hoàn thành chỉ tiêu liệu có dẫn đến cái chết hay không vẫn chưa biết, phải thử xem."

Người phụ nữ trung niên mỉm cười: "Nếu thử sai thì sao?"

Chu Kỳ An tiếp tục cắt miếng bít tết còn lại, nước sốt đỏ chảy ra từ các thớ thịt: "Dù sao thì tôi cũng có vật thế mạng. Đến lúc đó, tôi sẽ hành động trước, diễn cảnh tự mổ bụng để xin lỗi vì thành tích của mình bằng không."

Mọi người đều tròn mắt.

Đây là kiểu hành vi cầm thú gì vậy?

Chu Kỳ An chân thành hỏi: "Mấy người có muốn hành động trước không?"

Người phụ nữ trung niên nhìn chằm chằm vào y, cố tìm trên khuôn mặt đối phương một dấu hiệu đùa giỡn, nhưng không thấy chút nào. Ngược lại, bà ta lại nhìn thấy nửa tấm vé nhạc kịch lộ ra từ túi áo của người thanh niên.

Chu Kỳ An cầm con dao trên tay, mỉm cười nói: "Tôi thích làm mọi thứ dứt khoát."

"... Làm ơn tránh ra một chút, bản độc tấu violin của tôi sắp bắt đầu rồi."

Mọi người đứng sang một bên, quả nhiên thấy một nghệ sĩ violin mặc lễ phục đang tiến đến.

Chẳng bao lâu sau, tiếng nhạc du dương vang lên, Chu Kỳ An hưởng thụ nhắm mắt lại, thỉnh thoảng còn ngân nga theo vài câu. Để không bị che khuất ánh sáng, y còn gọi quản lý nhà hàng đến đuổi những người khác đi.

Khoảnh khắc họ bị mời ra khỏi nhà hàng, tất cả đều có cảm giác thực tại thật mơ hồ.

Gương mặt cô gái trẻ khó chịu nói: "Không chừng tên đàn ông xăm hình sẽ yêu cầu người khác cũng phải tự mổ bụng như mình."

"Không phải có thể" mà có thể.

Trưởng nhóm đã thành tâm như vậy, những thành viên có thành tích thấp lè tè nếu không mổ bụng thì sao được?

Lúc này, trên mặt họ chẳng còn chút biểu cảm nhẹ nhõm như trước.

Cô gái trẻ trầm giọng nói: "Anh ta cố ý nói vậy, tôi nghi ngờ anh ta chẳng hề có vật thế mạng nào cả."

Ông lão khàn giọng hỏi: "Cô dám cá không?"

Mọi người đều im lặng.

Trong nhà hàng phương Tây.

Nhóm công nhân đầu tiên đã xuất phát, một bản nhạc vừa dứt, Chu Kỳ An nhìn Thẩm Tri Ngật ở phía đối diện hỏi: "Anh nhớ công ty mấy giờ tan làm không?"

Trên cửa có bảng giờ hoạt động, trí nhớ của Thẩm Tri Ngật tỷ lệ nghịch với lượng kiến thức, anh đáp chính xác:

"Tám giờ rưỡi tối."

Bây giờ là bốn giờ chiều, Chu Kỳ An nghĩ một lát: "Đợi đến bảy giờ rưỡi, tôi sẽ nhắn cho mấy người còn lại, nói với họ tôi sẽ dứt khoát hành động, hơn nữa đã có người chơi chạy chỉ tiêu điên cuồng rồi."

Một người sắp tự mổ bụng, vài người khác lại đi chạy chỉ tiêu dẫn đầu. Những kẻ có thành tích lẹt đẹt, để không trở thành mục tiêu của gã đàn ông xăm hình, chắc chắn cũng sẽ ra sức bán bảo hiểm.

Thẩm Tri Ngật không khỏi nhướn mày: "Chỉ báo trước một tiếng thôi sao?"

Điều này không có lợi cho tăng tổng thành tích của trưởng nhóm.

Chu Kỳ An tặc lưỡi: "Tiềm năng của con người là vô hạn."

Đây gọi là quy tắc vắt kiệt giới hạn, càng như vậy, càng có thể bùng nổ những kết quả bất ngờ.

"... Thực chất đây là một kiểu đào thải từ dưới lên, trước hết phân hóa nội bộ, những người ở phía sau sẽ nhìn kẻ lén lút làm việc chăm chỉ là nội gián, nhưng để không bị loại, bọn họ sẽ phải nỗ lực gấp bội."

"Thời gian có hạn, muốn chạy kịp chỉ tiêu, chỉ dựa vào bán hàng theo cách thông thường là không đủ. Họ sẽ phải nghĩ ra cách sáng tạo. Chúng ta có thể tận dụng kết quả lao động của bọn họ để rút ra phương án bán hàng hoàn hảo nhất."

Chu Kỳ An nở nụ cười ấm áp: "Anh xem, lý lẽ đơn giản như vậy mà tên sếp chó má đó lại phải chạy vào phó bản để học à?"

Thẩm Tri Ngật lặng lẽ nhấp một ngụm cà phê.

Không đường, nhưng không đắng, dường như còn có vị ngọt.

Cái bóng phản chiếu suy nghĩ của anh, lén lút viết trên mặt đất ba chữ: Em ấy thật ngọt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro