122

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Cú béo.
______________
"Nhìn tôi đi, nhìn vào mắt tôi đây nè."

Sau khi trải qua nỗi khổ của 7X24, đôi mắt đen như ngọc trai của cô bé chỉ trong hai ngày ngắn ngủi đã mất hết ánh sáng.

Chu Kỳ An đặt hai tay nhẹ nhàng lên vai cô bé, theo lý trí giải thích: "Cửa hàng của ác quỷ chỉ mở vào ban đêm, thời gian còn lại không nhiều."

Bình thường y từ chối làm trụ cột trong nhóm, nhưng lần này là ngoại lệ.

Khiến sếp phải làm thêm giờ, trong đời này có lẽ đã là đỉnh cao. Với sự hiểu biết của y về sếp, đã tỉnh giấc rồi chi bằng ra ngoài ăn một bữa.

Quả nhiên, sếp không nói gì nhiều.

Chu Kỳ An mỉm cười nhìn "những công cụ" của mình, năng lực đối phó với quỷ của họ có lẽ rất mạnh.

Chỉ thiếu tính chuyên nghiệp phù hợp.

Về phần mình, phần lớn y chỉ cần tổ chức là được.

Vẻ mặt ông lão âm trầm: "Thật sự phải xuất phát ngay bây giờ."

Chợ đêm chỉ thuộc về quỷ vào buổi tối, hơn nữa cũng vào ban đêm sức mạnh của quỷ càng mạnh.

Những người khác cũng nghĩ đến vấn đề này. Trước đây, họ thường tránh ra ngoài vào ban đêm, nhưng trong phó bản này thì không thể tránh được.

Để đề phòng có bảo vệ trực, mọi người leo ra từ cửa sổ. Với độ cao tầng mười một, người chơi có rất nhiều cách để xuống.

Bên ngoài tòa nhà, mùi máu của người đã chết vẫn chưa tan hoàn toàn.

Dưới ánh trăng, cả tòa nhà dường như vặn vẹo. Mọi người nhanh chóng bước đi, Chu Kỳ An quay lại nhìn một cái. Từ cửa sổ cao hình như có một chấm đen nhỏ đang lơ lửng.

Y điều chỉnh tiêu cự điện thoại, ống kính từ từ kéo gần, một con zombie báo xuất hiện trong tầm nhìn.

Mặt Chu Kỳ An thay đổi, con quỷ đó còn đang giám sát họ.

Thu điện thoại lại, y gần như không quay đầu lại mà đi thẳng về phía xa, bỏ lại Tập đoàn Hách Hội Sa trong bóng tối.

Sau khi đi xa, chỉ đến khi đợi taxi, Chu Kỳ An mới nói: "Người ít rồi, mọi người tự giới thiệu bản thân đi."

Nếu không giới thiệu bây giờ thì có thể sau này sẽ không có cơ hội.

"..."

Trước khi vào phó bản, thực ra đã có vài người giới thiệu rồi, nhưng lúc đó chưa đủ người. Chu Kỳ An nói tên mình trước.

"Trần Tố." Một lúc sau, người phụ nữ trung niên mở lời đầu tiên, lần này mới cho biết tên mình.

Sau khi bà ta mở lời, cô gái trẻ cùng hội cũng lên tiếng: "Viên Niệm Thư."

Cô bé dắt chó săn nói ngắn gọn: "Diên."

Ông lão xua tay: "Già rồi, cứ gọi tôi là Lục gia là được."

Kiểu xưng hô này thường giống như người trong giang hồ.

Chàng trai đẹp trai nở nụ cười tươi: "Tôi tên là Kiều Tùng."

Sếp không hưởng ứng lại giới thiệu của Chu Kỳ An, cuối cùng kết thúc với lời giới thiệu của giáo viên nhân dân Thẩm Tri Ngật.

Mấy người và một con chó, rõ ràng không thể ngồi chung một chiếc xe.

Mọi người chia nhau ra đi, nhưng khi xuống xe, radio trong taxi đang phát một thông báo giống nhau: "Dự báo đêm nay sẽ có mưa vào rạng sáng, các tài xế hãy cẩn thận khi lái xe."

......

Phố Phong Đô.

Bầu trời xám xịt, không có ánh sáng, những đám mây đen trôi trên phố Phong Đô, phù hợp với cảnh báo bão lớn của dự báo thời tiết.

"Gâu gâu!"

Con chó săn vừa xuống xe lập tức nhe răng, đối mặt với con phố từ cửa vào, nó gầm gừ dữ dội, không biết đang sủa gì.

Cô bé không nói gì.

Trước đó Chu Kỳ An đã cảnh báo về chợ quỷ, việc con chó có phản ứng là điều bình thường.

Do thời tiết, đêm nay khách trên phố Phong Đô không nhiều, chỉ có một số người nổi tiếng trên mạng kiên trì làm livestream khám phá quán.

Chu Kỳ An suy nghĩ một chút: "Trước tiên chúng ta đến quán trải nghiệm của người khác."

Với thời tiết này, đầu bếp ngoài trời có thể đi vào trong bất cứ lúc nào, dễ xảy ra biến cố. Tương tự, bể bơi vào ngày mưa luôn luôn có một cảm giác đáng sợ.

Mọi người đồng lòng không chia nhóm ngay lập tức.

Với ba ngày để giết ba con quỷ, thời gian vẫn còn khá thoải mái, không cần phải tách ra mạo hiểm.

Dựa vào GPS tìm đến cửa hàng không khó.

Mọi người vừa đi vừa quan sát các cửa hàng hai bên đường. Khi nhìn thấy lư hương có hai cây nhang, gương mặt của ông lão trông không được tốt lắm.

Không biết từ đâu có một cơn gió lạnh khiến ông ta rùng mình.

Ban ngày không quá rõ ràng, nhưng lúc này tất cả các cửa hàng đều đã mở cửa.

Những con gà bị nhốt trong lồng sắt giống như bị ai đó vặn gãy cổ, từng con một cúi đầu, đôi mắt đỏ rực nhìn chằm chằm vào người chơi khi họ tiến đến gần.

Khoảnh khắc ánh mắt giao nhau, người chơi sinh ra một ảo giác kỳ lạ, như thể chính họ mới là những con gà bị nhốt trong lồng.

"Kia rồi." Giọng nói lạnh lùng của Thẩm Tri Ngật thu hút sự chú ý của mọi người.

Quán trải nghiệm của người khác nằm sau một gốc cây hoè lớn.

Từng chữ trên tấm biển được tách rời, xung quanh có những bóng đèn nhỏ, nhấp nháy rất nổi bật. Một tấm rèm cửa trắng toát treo trên cao, chia làm hai nửa, hình tròn ở giữa nối lại với nhau, nhìn thoáng qua giống như chữ "奠" lớn.

Lo sợ vận rủi đeo bám, không ai muốn là người đầu tiên vén rèm.

Chu Kỳ An: "Để chó đi."

Chó săn: "?"

Chu Kỳ An nhìn cô bé: "Nó mạng lớn."

Con chó săn suýt nữa đã lao lên cắn người đàn ông này.

Sau khi bỏ phiếu, theo nguyên tắc thiểu số phục tùng đa số, cuối cùng con chó săn bước đi đầu tiên.

Chu Kỳ An nheo mắt, chó quả nhiên có khả năng khắc chế con gà cổ vẹo ở trước cửa. Khi con chó đi qua, con gà lập tức quay cổ sang phía khác. Y chớp lấy thời cơ, trước khi con gà kịp quay lại, nhanh chóng bước vào trong.

Trong quán ánh sáng rất mờ, trong bầu không khí u ám không thấy chủ quán đâu, nhưng trên quầy có đặt một cuộn băng từ.

Ánh mắt Chu Kỳ An lướt qua, ở một góc khác y nhìn thấy máy ghi âm.

Con chó săn sợ y lại nói ra câu nào đó như "Để chó đi phát băng đi."

May thay Chu Kỳ An không vô tình đến mức đó, y không cần đến móng vuốt của nó nữa.

Sau khi mọi người đều đã vào trong, Chu Kỳ An trực tiếp nhấn nút phát:

"Tít tít... Chào mừng quý khách đến với phòng trải nghiệm của người khác, cửa hàng chúng tôi sẽ mang đến cho ban đêm của bạn một trải nghiệm chìm đắm đặc biệt."

"Tối nay, kịch bản trải nghiệm là 【Trốn tìm】..."

Trong khi cuộn băng quay, băng nhựa vốn dĩ phải có màu đen, nhưng lúc này dưới ánh sáng lại đỏ tươi kỳ lạ.

"Khách hàng sau khi thanh toán có thể trải nghiệm trong thời gian ba mươi phút, vì diện tích cửa hàng nhỏ, chúng tôi chỉ tiếp tối đa bốn khách cùng lúc."

"Đây là những lưu ý khi chơi——"

"Để đồng tiền của quý khách có giá trị hơn, chủ quán sẽ trực tiếp đóng vai "con chuột" trong trò chơi【Trốn tìm】."

"Xin nhớ kỹ, chủ quán chỉ đóng vai con chuột, không đóng giả làm mèo."

"Hôm nay chủ quán hơi đói, hihi, sau ca làm muốn ăn thêm bữa tối, điều này không quan trọng..."

"Nếu trong quá trình trải nghiệm bạn không may mất đi thứ quan trọng, hãy nhanh chóng đến phòng tìm đồ thất lạc, điều này rất quan trọng..."

Một loạt các lời nhắc nhở, nghe vào buổi tối khiến người ta cảm thấy lạnh toát cả người.

Ông lão mở lời trước: "Có vẻ đây là loại trò chơi quái đản về quy tắc, lão không giỏi mấy cái này lắm."

Trần Tố nói: "Chưa chắc đã là quái đản về quy tắc."

Bà ta đã từng trải qua những tình huống kỳ bí, thường thì văn bản phổ biến đoạn đầu rất bình thường, nhưng những gợi ý chơi trò chơi này lại khiến người ta cảm nhận được bất thường ẩn trong từng câu chữ.

Tuy nhiên, Trần Tố cũng không thích mấy trò chơi câu chữ này, cô nói: "Lần sau ở bể bơi hay quán nướng, tôi sẽ tham gia."

Sếp nói với giọng hờ hững: "Tôi cũng không giỏi mấy thứ này."

Chu Kỳ An gật đầu.

Có thể thấy rõ, dù sao cũng là người thậm chí còn không hiểu nổi 《Luật Lao động》.

Cơn giận bất ngờ bùng lên trong lòng, Chu Kỳ An cố kìm nén cơn giận, như thể đang cố tìm công lao, nhìn sếp nói: "Tôi sẽ đi."

Ở bên kia, ông lão nhìn Thẩm Tri Ngật cười: "Thẩm tiên sinh là giáo viên, học thức uyên bác, chắc chắn giỏi mấy trò này."

Thẩm Tri Ngật trả lời: "Tất nhiên."

Già cả nhưng vẫn khôn ngoan, ông lão biết khen người đúng chỗ.

Tất nhiên, lý do thực sự để ông ta chọn Thẩm Tri Ngật là vì Chu Kỳ An.

Cuối cùng, danh sách những người tham gia trải nghiệm trả phí được quyết định: Chu Kỳ An, Thẩm Tri Ngật, Diên, Kiều Tùng.

Những người còn lại tạm thời đi điều tra về thông tin về con zombie cầm tờ báo. Nếu có thể làm rõ mối thù oán giữa chủ tòa soạn và những con quỷ khác, có lẽ sẽ giúp họ vượt qua được phó bản này.

Trong quán chỉ còn lại bốn người và một con chó.

Băng từ phát đến chữ cuối cùng, một tấm vải đỏ trên kệ từ từ rơi xuống, để lộ một chiếc hộp đen phía dưới.

Trên chiếc hộp, có dòng chữ viết bằng sơn đỏ: "Hộp thanh toán tự động, 50 tệ/người/lần."

Các người chơi lần lượt tiến lên thanh toán.

Tiếng nhắc nhở của trò chơi lại vang lên:

【Chúc mừng bạn đã kích hoạt tư cách tham gia trải nghiệm tại khu vực khác】

【Vui lòng bắt được "con chuột" trong thời gian giới hạn, khi bạn tìm ra nơi ẩn nấp, con chuột sẽ mất khả năng di chuyển trong mười giây.】

【Đếm ngược trò chơi: 00:29:59】

Mọi người trước tiên nhìn về phía con chó, trong quán không có biển cấm vật nuôi cũng không có phí phụ thu, xem ra trò chơi này ngầm cho phép mang chó theo.

Khi đếm ngược bắt đầu, tấm rèm vải trắng chắn lối vào bất ngờ bay lên, như đang mời họ bước vào.

Qua khe hở, bên trong tối đen, không thể nhìn thấy gì.

Bên cạnh tấm rèm, có một tấm biển khắc dòng chữ 【Địa điểm chơi trốn tìm】, muốn tìm được con chuột và kết thúc trò chơi, họ phải bước vào.

Con chó săn chủ động bước lên dáng đi đầy mạnh mẽ, dò đường là sở trường của nó.

Tấm rèm từ từ rủ xuống.

Rõ ràng chỉ là một tấm vải bình thường, nhưng khi nó hoàn toàn buông xuống, không khác gì bị hàn kín lại, không gian bên trong trở thành một căn phòng kín mít.

Nửa phút trôi qua, cô bé bỗng tiến lên: "Có điều gì không đúng."

Dù bên trong có nguy hiểm hay không, con chó săn cũng không thể không có chút phản ứng nào.

Cô bé dừng chân ngay cửa, nhìn thấy những bông hoa thêu trên tay áo của mình chuyển sang màu đen, âm khí trong này nặng hơn so với tưởng tượng.

Nhưng lối vào lại rất hẹp, còn hẹp hơn cả quan tài, mỗi lần chỉ có thể đi qua một người.

Chu Kỳ An nói: "Chúng ta chia thành hai người một nhóm, nghiêng người mà vào."

"..."

Cô bé và Kiều Tùng thử bước vào trước theo cách đơn giản nhất.

Nhưng tấm rèm nặng tựa nghìn cân, dù họ có cố đẩy cũng không lay chuyển được.

Chu Kỳ An thở dài, xem ra cách này không hiệu quả.

Cô bé quả quyết nói: "Tôi tự vào."

Chu Kỳ An đáp: "Được, vào trong thì lên tiếng nhé."

Cô bé khẽ nhíu mày rồi quay người bước vào.

Chốc lát sau, Chu Kỳ An im lặng một lúc rồi hỏi: "Mấy người có nghe thấy tiếng không?"

Câu trả lời là không.

Y quay đầu nói: "Kiều tiên sinh, nhất định anh phải lên tiếng cho tôi đấy."

Kiều Tùng cười gượng gạo: "Tôi sẽ cố."

Nhưng thực tế chứng minh, lời nói của đàn ông không đáng tin, anh ta cũng chẳng hề lên tiếng.

Sắc mặt Chu Kỳ An dần trở nên nghiêm trọng, Thẩm Tri Ngật nói khẽ: "Em đi trước đi."

Người đi đầu và người đi cuối thường gặp rủi ro lớn hơn.

Chu Kỳ An cũng không làm bộ làm tịch.

Sau khi cô bé và Kiều Tùng vào trong, y không cần phải che giấu nữa, liền sử dụng thánh khí. Trước tiên, y dùng một đầu cây đinh ba để hất tấm rèm lên, nhưng ánh sáng chỉ chiếu vào bóng tối được vài mét.

Không có tác dụng lớn, y bước đi bước tiếp từng bước một.

Khi cả hai chân bước vào bóng tối, toàn thân Chu Kỳ An cảm thấy chóng mặt, cơ thể như đang lơ lửng giữa những đám mây.

Xung quanh yên tĩnh đến mức quái dị.

Y không gọi những người khác, vì không ai biết trong bóng tối này ẩn chứa nguy hiểm gì.

Tấm rèm phía sau biến mất, Chu Kỳ An phát hiện một điều đáng sợ: y không nghe thấy tiếng thở của chính mình.

Trong không gian tĩnh lặng tuyệt đối, tiếng thở lẽ ra phải được phóng đại.

Sau vài giây, y chắc chắn rằng thính giác của mình đã gặp vấn đề.

Có lẽ bóng tối trước mắt cũng không phải là bóng tối hoàn toàn... mà là tình trạng bán mù.

Thính giác, thị giác... Chu Kỳ An lập tức nảy sinh một dự cảm chẳng lành, y thử cắn đầu lưỡi nhưng không cảm thấy đau nhiều.

Khu vực trải nghiệm không thể xây trên mây được, nhưng dưới chân lại không có cảm giác gì. Cơ thể và linh hồn giờ đây như một cánh diều bị đứt dây.

Xúc giác trở nên kém nhạy bén.

Chu Kỳ An lại thở phào, ít nhất xúc giác của y chưa mất hoàn toàn, nếu không có lẽ sẽ bị tê liệt ở đây mà chết.

Tuy nhiên, xúc giác yếu ớt này cùng với các giác quan khác đang dần suy yếu.

"Trước tiên đến quầy tìm đồ thất lạc."

Theo lời nhắc nhở của trò chơi, khi mất thứ gì quan trọng, có thể đến đó để tìm lại. Chu Kỳ An lập tức định hướng rằng mình phải tìm lại năm giác quan đang mất dần của mình.

Nhưng vấn đề là quầy tìm đồ thất lạc ở đâu?

Dò dẫm tìm không thực tế, ai mà biết không gian này rộng lớn đến đâu, liệu có xảy ra hiện tượng "quỷ đánh tường" hay không. Ánh sáng từ thánh khí gần như bị nuốt chửng, lấy ra 【Ngọn hải đăng】 thì có lẽ cũng vậy.

Cuối cùng, Chu Kỳ An quyết định mạo hiểm, rút ra một xấp tiền.

Tranh thủ khi thị lực chưa giảm hẳn, y còn có cơ hội thử vận may.

Tiếng tiền giấy xào xạc.

Y tung tiền lên trời một cách tự nhiên: "Tôi làm rơi tiền rồi, có ai nhìn thấy tiền của tôi không?"

Băng từ tự động phát, vải đỏ tự động bay ra, rèm cửa tự động mở... có vẻ như chủ quán trải nghiệm này có thể điều khiển mọi thứ bằng ý niệm.

Những vật quan trọng của khách hàng chỉ có thể tìm thấy ở quầy tìm đồ thất lạc, vì vậy có khả năng chủ quán sẽ điều khiển những tờ tiền này đến đó.

Cơ hội chỉ có một, hy vọng vận may không quá tệ.

Chu Kỳ An triệu hồi cây đi ba một lần nữa, ánh sáng lóe lên một vài mét rồi vụt tắt.

"Nhìn thấy rồi."

Dù chỉ là trong chớp mắt, những tờ tiền đang bay về hướng đông nam!

Y lập tức cất bước, bước vào bóng tối hướng về phía đó.

Quy tắc nghiêm cấm, ánh sáng từ thánh khí càng lúc càng yếu, Chu Kỳ An phải dựa vào cảm giác để tiến tới.

Trong không gian này, rất dễ mất phương hướng. Y đã nhiều lần cố tập trung, nhưng theo thời gian, hơi thở ngày càng gấp gáp, đầu cũng bắt đầu quay cuồng.

Bước chân nhanh dần, cơ bắp căng cứng không kiểm soát được.

"Lại có chuyện gì xảy ra nữa?"

Mồ hôi lạnh rịn ra từ trán y, đột nhiên, bước chân ngừng lại, y nghĩ đến một khả năng, một khả năng rất tồi tệ.

Gần như ngay lập tức, âm thanh hệ thống không bị ảnh hưởng bởi không gian, vang lên trong tâm trí y:

【Đại Lang, cuối cùng cậu đã có thể đầu độc người khác rồi.】

Xương độc đã được kích hoạt!

Chu Kỳ An ngay lập tức lấy cây gậy ra, nhưng xúc giác suy yếu khiến y mất kiểm soát, không cầm chắc vũ khí.

Bắt lấy chủ quán vào lúc này là không thể.

Chu Kỳ An nghiến răng: "Hà tất phải thế?"

Chắc chắn y đã bị thương, và còn bị thương rất nặng.

Nếu không nhờ khả năng này, có lẽ y đã chết một cách lặng lẽ mà không hay biết.

"Làm tôi bị thương thì cũng chẳng có lợi gì cho ông," Mặc dù không nghe thấy tiếng của mình, y vẫn kiên trì nói vào màn đen vô tận, "Độc của tôi, ngay cả quản lý ở Quỷ Thị cũng chưa chắc đã chịu nổi."

Một ánh mắt oán độc từ đâu đó lóe lên.

Nếu Chu Kỳ An có thể nhìn thấy, y sẽ thấy một con quỷ trong bóng tối đang run rẩy vì đau, giống như lúc này chính y cũng đang run lên vì phản ứng sinh lý, răng va lập cập cơ thể cũng co giật.

Một người một quỷ đứng cách nhau, cả hai cùng run rẩy.

Khi đã run đủ, Chu Kỳ An là người đầu tiên bước tiếp, nghiến răng đi tới, không biết qua bao lâu, y va phải một chướng ngại vật bị bật lại một chút.

【Chúc mừng bạn đã tìm được quầy đồ thất lạc】

【Vui lòng chọn một trong các vật bị mất sau đây: Chọn một trong năm giác quan hoặc tìm lại số tiền đã mất】

"Chọn lại xúc giác," Chu Kỳ An trả lời ngay mà không cần suy nghĩ.

Hiện tại, quan trọng nhất là thị giác và xúc giác, nhưng việc chọn lại thị giác có thể là một cái bẫy, vì có thể sau khi nhìn lại y sẽ nhận ra không gian này vốn rất tối.

【Để chứng minh bạn là chủ nhân của xúc giác, chúng tôi sẽ tiến hành xác minh danh tính】

【Trò chơi sờ hộp đoán vật đã được mở ra cho bạn, hãy chú ý, trước mặt bạn có một chiếc hộp, hãy đoán vật bên trong thông qua việc chạm vào nó】

【Trong quá trình đoán, cấm rút tay ra, bạn có ba lần trả lời, nếu thất bại sẽ mãi mãi mất đi khả năng này】

"..."

Có phải trò chơi này bị hâm rồi không?

Xúc giác gần như mất hết, lại còn bắt đi sờ hộp.

Chu Kỳ An phải rất vất vả mới có thể cảm nhận được mép hộp.

Trò chơi sờ hộp đoán vật thực ra giống với trò thử thách lòng can đảm thời xưa, nhưng khác ở chỗ trong hộp này có thể có vật gây chết người thật.

Để an toàn, y triệu hồi lụa trắng quấn quanh bàn tay.

Ngay lập tức, bàn tay mới của y lao thẳng vào hộp.

Bên trong hộp như là một không gian thứ ba, khi toàn bộ cánh tay của y vào trong, nửa cánh tay mất hoàn toàn xúc giác.

Y không cảm nhận được tay mình ở đâu, như thể mọi tín hiệu truyền đến não bị gián đoạn.

Không có bất kỳ thông tin nào, chỉ đành chờ đợi một cách vô vọng trong một phút.

【Lụa trắng bị tổn hại 3%】

【Lụa trắng bị tổn hại 5%】

Chu Kỳ An cố giữ bình tĩnh, nhưng y đã cảm thấy cơ thể mình mất cân bằng, liền vội vàng uống một viên 【Tiểu bảo vệ sức khỏe hoàn】 để hồi phục máu, tiếc là hiệu quả không bằng 【Đại bảo kiện hoàn】, chỉ tạm ổn.

Không thể dựa vào cảm giác, chỉ có thể đoán mò.

"Vật này chắc chắn thuộc về cửa tiệm và có thể tấn công."

Trò chơi không thể đưa một vật vô thưởng vô phạt vào đây, có lẽ y đã từng nhìn thấy nó.

"Gà," Chu Kỳ An nói.

【Đoán sai, bạn còn hai lần nữa】

【Lụa trắng bị tổn hại 7%】

Vật sống duy nhất ở đây dường như chỉ có gà. Một lúc sau, Chu Kỳ An cau mày: "Chó săn."

【Đoán sai, bạn còn một lần nữa】

Không biết tổn thương nặng thế nào, viên thuốc nhỏ cũng không bù lại máu đã mất, đầu óc Chu Kỳ An dần trở nên mờ mịt. Y cố nắm chặt nắm tay còn lại, ánh mắt trầm xuống.

Tất cả những gì đã xảy ra từ lúc bước vào tiệm cứ thoáng qua trong đầu. Đột nhiên, y yên lặng. Cũng có thể là vật đó chăng?

Thời gian cứ trôi qua, tiếp tục kéo dài chỉ tổ làm lụa trắng tổn hại thêm, chẳng có ý nghĩa gì.

Chu Kỳ An hít một hơi thật sâu, kiên quyết thốt ra hai chữ: "Lư hương."

Lư hương không tấn công người, nhưng nếu đang đốt hương cúng quỷ, có thể gây tổn hại cho lụa trắng.

Trong ký ức, cửa hàng này dường như không có lư hương ngoài cửa, mặc dù ban ngày y nhớ rõ rằng các cửa hàng đóng cửa khác đều có lư hương và lồng gà. Nhưng Chu Kỳ An không thể chắc chắn, vì khi đó mọi người đều tập trung vào tấm rèm cửa.

Vài giây ngắn ngủi trôi qua, như thể đang chờ một bản án kéo dài cả thế kỷ.

【Đoán đúng】

Gần như ngay lập tức, Chu Kỳ An cảm nhận rõ cánh tay mình, đang tì vào mép hộp sắt.

Xúc giác đã trở lại.

Tốt quá.

Xúc giác là cơ sở của mọi thứ, một khi xúc giác quay về, y tự tin rằng mình sẽ tìm ra chủ quán con chuột lớn đó.

Chu Kỳ An nhanh chóng rút tay ra.

Hơi thở nén chặt từ lâu nay đã được thả lỏng. Vết thương trên lưng vừa ngừng chảy máu chưa lâu, nhưng ngay khi giãn ra y cảm thấy hơi đuối sức.

Có ai đó đã đỡ lấy y.

Người đó ôm eo y, chẳng qua lần này tránh miệng vết thương.

"Thẩm Tri Ngật?"

Không biết tại sao, tên đó xuất hiện trong đầu Chu Kỳ An một cách vô thức.

Không thể nhìn thấy, không thể nghe thấy, thể lực cạn kiệt, y thậm chí còn không cảm nhận được sự hiện diện của người bên cạnh.

Đi được một đoạn, Chu Kỳ An đột nhiên cảm thấy tình trạng cơ thể mình khá hơn một chút. Ít nhất là không còn muốn nôn vì chấn thương, tim y dường như đang không ngừng bơm máu cho các phần khác của cơ thể.

Không phải là ảo giác.

Cánh tay đỡ y thực sự có cảm giác nửa thực nửa hư, như thể một luồng khí đang nâng đỡ y.

Trong bóng tối, luồng khí này, gần như hòa lẫn với bóng đêm, đột nhiên dừng lại.

Nó nắm lấy tay Chu Kỳ An, trịnh trọng đặt vào tay một bóng hình cao ráo phía trước.

Chu Kỳ An: ...

Cưỡng ép truyền sức mạnh cho trái tim ác mộng đang trong thời kỳ nghỉ ngơi, lúc này, sắc mặt Thẩm Tri Ngật hơi tái nhợt. Anh dùng đầu ngón tay lạnh lẽo viết hai chữ lên mu bàn tay của Chu Kỳ An, trả lời câu hỏi trước đó: Là tôi.

Chu Khải An: "???"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro