123

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Cú béo.
_____________
Chu Kỳ An tự nhận bản thân khá nhạy bén, ngay cả trong tình huống vừa rồi, y vẫn có thể giữ được phân tích khá rõ ràng.

Nhưng tình huống hiện tại, y thật sự chưa nghĩ ra được điều gì cả.

Y thử tưởng tượng lại cảnh tượng đó, có ai đó đã đỡ y và giao tay y cho Thẩm Tri Ngật.

"... Bóng?" Một lát sau, sự nghi ngờ kéo dài khiến Chu Kỳ An thử thăm dò lên tiếng.

Suy nghĩ một hồi, cảm giác mơ hồ đó chỉ xuất hiện khi anh thấy bóng của Mục Thiên Bạch.

Nếu trước đây, vì thiếu đạo cụ cải trang lâu dài, y không thể xác định mối liên hệ giữa Mục Thiên Bạch và Thẩm Tri Ngật, thì qua thời gian quan sát, y ngày càng chắc chắn hai người là một.

Chỉ là, làm sao hai người hoàn toàn khác nhau lại có thể là một, bí ẩn này tạm thời chưa thể giải thích.

Câu hỏi không nhận được hồi đáp.

Hiện giờ cũng không phải lúc để tìm câu trả lời, vì Thẩm Tri Ngật có thể viết chữ, chứng tỏ xúc giác của anh chưa hoàn toàn biến mất.

Chu Kỳ An: 【Tìm Diên】.

Giống như vứt tiền âm ra ngoài, mọi thứ ngoài khách hàng đều được thu vào phòng giữ đồ thất lạc, có lẽ con chó săn cũng không ngoại lệ. Không chắc phòng giữ đồ có thể nhận thay, y không muốn mạo hiểm, nhất định phải tìm cô bé bảo con bé mang con chó về.

Vì chó săn không được tính là một trong bốn khách hàng, nên nó sẽ không mất đi năm giác quan.

Y từng được ông chủ cửa hàng đích thân "chăm sóc," trên người chắc chắn còn lưu lại nhiều khí tức của đối phương, hơn nữa độc xương cũng đã làm tổn thương ông chủ.

Dựa vào khứu giác của chó săn, họ có cơ hội nhanh chóng tìm ra con chuột đang ẩn nấp.

Thẩm Tri Ngật chỉ viết một chữ: 【Chờ】.

Bóng của anh vốn phong ấn phần lớn sức mạnh, sẽ thích hợp hơn để hoạt động trong bóng tối. Bóng sẽ đi tìm người.

Trước đó, khi cảm nhận được trạng thái bất thường của trái tim ác mộng, anh đã tự ý vi phạm một phần quy tắc tìm đến chỗ Chu Kỳ An.

So với việc truyền sức mạnh, đây mới là nguyên nhân khiến anh suy yếu.

Chu Kỳ An dường như cũng đoán được bóng đang nỗ lực chiến đấu.

Trong bóng tối, đồng thời mất đi bốn giác quan, mỗi giây như kéo dài vô tận, nhưng trong đầu y, đồng hồ đếm ngược vẫn tiếp tục. Kéo dài và co giãn này khiến Chu Kỳ An rơi vào trạng thái mê man.

Phó bản 5 sao này, khó khăn đến mức không thể không bất lịch sự.

Y nhắm hờ mắt, cảm giác xấu trong lòng ngày càng lớn.

Tại sao không hạn chế chó săn vào?

Dựa trên độ khó của phó bản trong hai ngày trước, liệu có thực sự để lại con đường tắt cho họ bằng cách giữ lại chó săn?

Suy nghĩ kỹ, Chu Kỳ An bất chợt bị Thẩm Tri Ngật kéo ra phía sau, y cảm nhận được có thứ gì đó đang đến gần, theo bản năng nín thở.

【Là người】.

Thẩm Tri Ngật nhanh chóng đưa ra phán đoán, bàn tay đặt sau lưng viết chữ vào lòng bàn tay Chu Kỳ An.

Anh bước lên trước hai bước, không biết đã đàm phán bằng cách nào, nhưng khoảng một phút sau, bên hông Chu Kỳ An đột nhiên bị chạm nhẹ.

Cô bé chắc cao cỡ này.

Thẩm Tri Ngật đưa ra ám chỉ, có vẻ như đã tìm thấy, sau đó cổ chân của Chu Kỳ An bị thứ gì đó lông xù quệt qua, chó săn cũng có mặt.

Dù bóng có ra tay, cũng không thể tìm thấy cả cô bé và con chó trong thời gian ngắn như vậy.

Chu Kỳ An nhận ra cô bé cực kỳ thông minh, chắc chắn đã đến phòng giữ đồ thất lạc.

Nhưng em đã chọn chó săn, một khi mất hoàn toàn xúc giác, có lẽ em sẽ không đi nổi.

Đúng như y nghĩ, Diên giờ đang ở trạng thái rất tệ, em cố gắng giữ vững cơ thể, trước khi hoàn toàn mất đi cảm giác, Diên đã ra lệnh cuối cùng cho chó săn: Hợp tác với Chu Kỳ An.

Cùng lúc đó em khó khăn kéo tay thanh niên đặt lên đầu chó săn.

Làm xong tất cả, Diên ngã ngửa ra đất, buộc phải nằm yên.

Đồng hồ đếm ngược chỉ còn chưa đầy mười phút.

Chu Kỳ An không chần chừ, lập tức cởi áo khoác dính máu đặt xuống đất, thử cho chó săn phân biệt một mùi khác trên áo.

Chó săn tiến đến ngửi, quay qua quay lại hít mùi máu trên áo,

Một luồng khí lạnh lẽo xâm nhập vào mũi, chó săn lập tức chạy về phía trước một đoạn, khi quay lại, cái đuôi to đập nhẹ vào chân Chu Kỳ An.

Chu Kỳ An khẽ kéo Thẩm Tri Ngật, ra hiệu anh ở lại canh chừng Diên.

Dù gì họ cũng đã mượn chó của cô bé, nếu có nguy hiểm, cô bé sẽ không ứng phó nổi. Sau khi tìm được nơi ẩn náu của chủ cửa hàng, y có thể tự xử lý phần còn lại.

【Được】.

Đi theo chó săn tiến về phía trước, Chu Kỳ An trong lòng cảm thấy có gì đó không ổn. Y nghĩ mình sẽ phải tranh luận với Thẩm Tri Ngật, nhưng không ngờ hôm nay người kia lại dễ dàng đồng ý như vậy.

Y không biết rằng, ngay khi bóng dáng của mình biến mất trong bóng tối, hai hàng lông mày của Thẩm Tri Ngật vẫn còn nhíu chặt.

Anh hiểu rất rõ cách hoạt động của chợ quỷ, biết rằng trong trường hợp không có người ngoài, việc tự tay giết chủ cửa sẽ mang lại lợi ích.

Và lợi ích này chỉ thuộc về Chu Kỳ An.

Nếu không, sau khi đã đổ máu, nếu chỉ rời khỏi khu trải nghiệm một cách qua loa thì thật không đáng.

...

Khả năng định hướng của động vật mạnh hơn con người, chó săn đi qua bóng tối, vừa đi vừa ngửi, nhanh chóng xác định được một vị trí.

Nó biết chủ nhân nhỏ của mình đang ở tình trạng rất tệ, cần phải rời khỏi đây càng nhanh càng tốt, vì nó thế đi rất nhanh.

Chu Kỳ An nghiến răng đi theo, luôn đảm bảo mình ở trong tầm với của đuôi chó.

【00:07:49】.

Diện tích phòng bên trong lớn hơn y tưởng, y đã đi rất nhanh, nhưng vẫn không thấy điểm cuối.

Chó săn đột nhiên trở nên phấn khích.

Chu Kỳ An lại dùng một tay giữ lấy cổ nó, tăng cường cảnh giác.

Có lẽ nó cũng biết không thể làm đối phương sợ hãi mà bỏ trốn, nên mỗi bước đi tiếp theo của nó đều rất cẩn trọng.

Đi thêm vài mét, âm thanh máy móc quen thuộc vang lên:

【Thông báo, trong trò chơi trốn tìm lần này, bạn đã thành công tìm thấy con chuột.】

【Con chuột đã rơi vào trạng thái bất động trong mười giây.】

【Mười, chín, tám...】

Chó săn dường như có chút bồn chồn, nó ngửi thấy mùi máu tanh đặc biệt, pha trộn với âm khí, chắc chắn không phải mùi của người sống.

Nhưng người bên cạnh vẫn đứng yên không nhúc nhích.

"Đừng, động." Lụa trắng trói chặt con chó săn, Chu Kỳ An lạnh lùng cảnh báo.

【Sáu, năm...】

Chu Kỳ An nhanh chóng bước tới trước, đưa tay chạm vào vật phía trước.

Râu và cái đuôi rất dễ nhận diện, đây là một bức tượng đá hình chuột khổng lồ, nhưng không tìm thấy lối mở. Y nhẹ nhàng đẩy ra, khá nặng, dường như có thứ gì đó ẩn bên trong.

Muốn nhanh chóng kết liễu, sử dụng bạo lực phá hủy rồi tấn công tiếp sẽ là cách thuận tiện nhất.

Nhưng khi đếm ngược chỉ còn ba giây, Chu Kỳ An vẫn đứng bên cạnh bức tượng mà không hề di chuyển.

Con chó săn có vẻ không kiên nhẫn nổi nữa.

Chu Kỳ An nắm chặt dải lụa, ngăn nó làm điều ngu ngốc.

Âm thanh thông báo rằng sẽ không giả làm mèo, vậy chuột chỉ là chuột, là mục tiêu cần bắt.

Vật bị bắt sao lại dễ dàng, rõ ràng xuất hiện trước mắt như vậy?

Nếu y là chủ quán, trong tình huống người chơi mất đi năm giác quan sẽ phải tìm cách che giấu và ẩn thân thật kỹ. Giả làm thứ người chơi không thể đoán hay suy ra mới là điểm then chốt để trốn thoát.

Khi giây cuối cùng của đếm ngược biến mất, âm thanh thông báo kịp thời vang lên:

【Bắt chuột thất bại】.

Không có hình phạt nào xảy ra.

"Hệ thống rác rưởi."

Thứ này có thể kết hợp với mã tiên tri rồi. Hệ thống trước đó nói đã tìm thấy chuột, tám phần ám chỉ bức tượng đá có hình dạng con chuột.

Con chó săn cũng nhận ra điều bất thường, vẫy đuôi một cái.

Chu Kỳ An không để ý tới nó, cau mày suy nghĩ.

Nơi nào có thể che giấu khí tức, trốn tránh được sự theo dõi của mũi chó... thứ gì dễ bị bỏ qua...

Không gian vô tận này, yếu tố có thể nhớ lại là rất ít.

Khi y ngẩng đầu lên lần nữa, bất chợt nảy ra một suy nghĩ: Khu vực thu nhận đồ thất lạc.

Những cây hương đang cháy, lư hương có thể che giấu khí tức, chức năng của khu vực thu nhận đồ thất lạc dễ khiến người chơi bỏ qua NPC gần kề.

"Ánh sáng dưới đèn" quả không sai.

Dòng suy nghĩ phức tạp trôi qua trong đầu chỉ vỏn vẹn nửa phút.

Sau khi đưa ra quyết định, Chu Kỳ An nói: "Muốn chủ của mày sống, dẫn tao đến khu vực thu nhận đồ thất lạc."

Ngôn ngữ không thông, y vỗ nhẹ vào con chó săn, ra hiệu bằng cách dùng tay. Hy vọng con chó có thể hiểu được ý của y.

May mắn con chó này không phải là thú cưng bình thường, nó dường như cũng nhận ra có điều gì đó không ổn, bức tượng này không giống những con quỷ khác, lâu như vậy mà không tấn công họ?

Con chó săn quay đầu, đi về hướng khác.

Chu Kỳ An lặng lẽ theo sau.

Khi chỉ còn ba phút, một người một chó cuối cùng đã quay lại khu vực thu nhận đồ thất lạc quen thuộc.

Con chó săn không có phản ứng đặc biệt gì, có nghĩa là nó không phát hiện điều gì cả.

【Có muốn nhận lại vật bị thất lạc không?】

Đã quá mười phút từ lần trước, âm thanh máy móc quen thuộc vang lên, Chu Kỳ An không trả lời, y đưa tay chạm vào các đồ vật trên bàn.

Giống như lúc trước, chiếc hộp vẫn ở đó.

"Tsss..."

Khi định tìm hiểu kỹ chiếc hộp, ngón tay y bị đinh ghim chọc vào, không chỉ có hộp, trên bàn còn có nhiều bẫy nhỏ gây thương tích.

Tay y chạm vào một mép kim loại lạnh lẽo lại sắc bén, hình như là một cái bẫy thú.

Chu Kỳ An không dám tiếp tục liều lĩnh sờ mó lung tung, y suy nghĩ một lúc rồi nói: "Có."

Y muốn tiếp tục tìm hiểu các vật dụng bên trong hộp để phán đoán.

【Hãy chọn lại một trong các giác quan bị mất, hoặc nhận lại tiền đã mất】

Chu Kỳ An hạ mí mắt: "Thính giác."

【Để chứng minh bạn là chủ nhân của thính giác, tiếp theo sẽ tiến hành xác minh】

【Đã mở trò chơi đoán vật trong hộp bằng cách nghe, trước mặt bạn có một chiếc hộp, hãy nghe và đoán xem có gì trong hộp】

"Nghe..." Chu Kỳ An lẩm bẩm, vì bị thương nên hơi thở y không đều.

Khoảnh khắc tiếp theo, y không do dự triệu hồi thánh khí, mạnh tay đâm thẳng vào hộp mà không báo trước, kèm theo một câu——

"Nghe tiếng thở gấp của mày!"

Thời gian không còn nhiều, Chu Kỳ An biết mình phải thử ngay lập tức, nếu thất bại, y vẫn còn thời gian suy nghĩ tiếp.

Thua thì cũng không sao, nếu có hình phạt, cùng lắm thì y sử dụng 【Đồng hồ】, quay lại thời điểm một phút trước khi chiếc hộp còn nguyên vẹn.

Cạch!

Hóa ra là phần nắp trên của hộp đã biến mất, lưỡi đinh ba của y bị một loại kim loại chặn lại.

Lúc này Chu Kỳ An hoàn toàn chắc chắn về phán đoán của mình.

Giai đoạn kiểm tra xúc giác cho phép tiếp xúc trực tiếp với vật thể, không lý nào giai đoạn kiểm tra thính giác lại có thêm một tấm chắn.

Chủ quán chắc chắn đã cảm thấy có điều gì đó không ổn.

Âm thanh thông báo có thể gây nhầm lẫn, nhưng không lừa người.

Khi đã tìm thấy nơi ẩn náu của chuột, chuột sẽ bị hóa đá trong mười giây, không cần lo về việc chủ quán phản công.

Chu Kỳ An cầm búa ở tay trái, đinh ba ở tay phải, liên tục tấn công vào hộp.

Lưỡi đinh ba sắc bén đến mức ngoài mong đợi, chỉ sau hai lần, đã xuyên thủng chiếc hộp.

Tuy nhiên, lần đầu đâm vào khoảng không, lần thứ hai lưỡi đinh ba cắm vào đống tro trong lư hương, Chu Kỳ An phải mất hai giây mới rút ra được.

Khi nơi ẩn náu của chủ quán bị phát hiện, bóng tối trong căn phòng bí mật giảm đi một chút, qua ánh sáng từ thánh khí, con chó săn có thể nhìn thấy hình bóng mờ ảo của thanh niên.

Chu Kỳ An không biểu lộ cảm xúc, tiếp tục đâm vào một cái hộp đen, mỗi lần đâm trượt, y lại điều chỉnh góc độ.

Vết thương khủng khiếp trên lưng y rách toạc vì hoạt động mạnh, máu bắn tung tóe khắp nơi. Nhưng gương mặt Chu Kỳ An không hề thay đổi chút nào, hệ thống lần này không phát ra âm thanh thông báo, y chỉ có thể tự mình tính thời gian.

Bây giờ đã là giây thứ sáu, nhưng vẫn chưa xuyên qua được chủ quán.

"Cảm thấy may mắn không?"

Trong hộp, sinh vật kia nghe thấy thế cũng muốn nhếch mép cười, nhưng vì trạng thái bị đông cứng chưa hết nên thất bại.

Chủ quán đang suy nghĩ về bữa khuya tối nay nên làm thế nào.

Nó ẩn nấp ở một vị trí cực kỳ khó tìm, những thứ trừ tà thông thường không thể gây hại cho mình, nhưng cây đinh ba này lại có chút đặc biệt.

Nhưng thời gian không còn nhiều, cũng chỉ dừng lại ở mức đó.

Nó muốn biến người thanh niên này thành món thịt kho tàu để ăn.

Một câu hỏi nhẹ nhàng thoáng qua tai.

"Nhìn thấy chưa?"

Chủ quán ngẩn ra, chợt nhận ra câu này không phải nói với mình, sắc mặt lập tức thay đổi.

Hương nhang cúng quỷ có thể che giấu mọi mùi vị, nhưng cây đinh ba này lại tự phát sáng, con chó có lẽ có thể nhìn thấy nó qua lỗ nhỏ. Nhớ lại chỗ đối phương đã đâm trước đó, đúng với chiều cao của con chó, rõ ràng là để thuận tiện cho việc con chó quan sát.

Ông chủ cố gắng cúi thấp người, giảm sự hiện diện của mình xuông.

Nhưng tất cả điều đó không qua được đôi mắt tinh tường của con chó.

Con chó săn lo lắng cắn lấy ống quần, kéo theo Chu Kỳ An đến một vị trí nhất định.

Còn lại hai giây cuối cùng.

Nụ cười của Chu Kỳ An lạnh như băng, cuối cùng kèm theo một câu hát: "Tao nghe được nhịp đập điên cuồng trong tim mày..."

Hai tay nắm chặt cây đinh ba, y mạnh mẽ tàn nhẫn đâm xuống.

Lần này, cây đinh ba đã đâm trúng phần thân, mũi nhọn cắm vào thịt, phát ra tiếng "phụt" nhẹ.

【Lượng máu của bạn đã mất 400cc】

Trong hộp lập tức vang lên tiếng tí tách như mưa rơi, cùng lúc đó, thính giác của Chu Kỳ An dần hồi phục.

Tuy nhiên, âm thanh máu chảy cũng phát ra từ chính cơ thể y.

Mất máu lần hai khiến y như một người giấy, thế nhưng Chu Kỳ An vẫn cười. Y tiến đến gần cái hộp, giữ nguyên tư thế nắm chặt cây đinh ba.

Thị lực của Chu Kỳ An cũng bắt đầu khôi phục, nhưng vẫn còn hơi mờ ảo.

Cảm giác đau đớn lại khôi phục hoàn toàn, y không biết vết thương sau lưng sâu bao nhiêu, nhưng cả cơ thể như bị xé toạc.

Chu Kỳ An mở nắp hộp, đứng từ trên cao nhìn xuống.

Bên trong là một gã đàn ông mặt chuột, ánh mắt gian xảo ngẩng đầu, cổ họng bị đâm thủng, đôi mắt nham hiểm còn sót lại kinh ngạc và sợ hãi.

Gã ta chỉ còn một tay, tay kia đã bị cắt đứt do trúng xương độc, được đặt vào bức tượng chuột lúc trước để ngụy trang hơi thở.

Cánh tay còn lại giống như móng vuốt bóc thép, cực kỳ sắc bén.

Ánh mắt sắp tan biến của ông chủ đụng phải ánh mắt của Chu Kỳ An, người sau nhướng mày cười: "Cái tay này của mày, cũng biết cách tạo vết cạo gió đấy chứ."

Chu Kỳ An cố ý chậm rãi rút cây đinh ba ra, nghiền nát máu thịt, tận hưởng cơn đau cuối cùng của ông chủ.

"Ngươi..."

Ngươi sẽ không được chết tử tế.

Máu tươi phun ra tung tóe, nhưng trước khi lời nguyền độc ác kịp thoát ra, ông chủ đã chết không nhắm mắt.

【Bạn đã thành công giết chết ông chủ của phòng Trải Nghiệm của người khác】

Hệ thống phát ra âm thanh thông báo, Chu Kỳ An ban đầu không quan tâm lắm, cho đến khi nghe thấy câu tiếp theo:

【Bạn đã nhận được quyền quản lý cửa hàng】

【Thể chất của bạn được nâng nhẹ】

Chu Kỳ An nhìn vào bảng thông tin, không có gì thay đổi quá lớn, chỉ có một số cơ quan nội tạng có thêm dấu "↑".

Ngoài ra còn có một bức thư:

【Thư gửi đến ông chủ tương lai

Chúc mừng Chu tiên sinh đến từ Hoa Cổ Thành đã giành được Phòng Trải Nghiệm,

Nếu quản lý tốt, Phòng Trải Nghiệm sẽ là một cái máy in tiền trung thành của bạn, hướng dẫn vận hành sẽ được phát vào lúc hoàn thành nhiệm vụ.

... nếu đến lúc đó bạn vẫn còn sống.】

Câu cuối cùng quả thật không cần thiết.

Tiếng bước chân vang lên phía sau, con chó săn chạy về phía cô bé, Chu Kỳ An dựa vào cạnh bàn đăng ký, quay đầu nhìn lại.

Ánh mắt thoáng thấy bóng dáng cao gầy kia, nhưng tầm nhìn của y dừng lại trên người Diên trước tiên.

Chu Kỳ An thở phào nhẹ nhõm, ngôn ngữ cơ thể vô tình bộc lộ tín hiệu: "Con bé không sao là tốt rồi."

Vào lúc này Thẩm Tri Ngật đã đến bên cạnh, đỡ lấy y, đồng thời ánh mắt nhìn Diên có chút trầm mặc.

Hai người phối hợp rất ăn ý.

Cô bé hiếm khi cảm thấy có chút áy náy, nếu Chu Kỳ An không ở lại bảo vệ mình, có lẽ y đã không bị thương nặng như vậy.

Cô bé từ lâu không tin vào lòng tốt của người lớn trong trò chơi, bởi đó thường là những quả táo độc.

Nhưng trong tình huống vừa rồi, nếu là mình, chắc chắn sẽ không để đồng đội bảo vệ người khác, mà sẽ tự mình đi tìm tung tích của ông chủ.

"Cầm lấy."

Cô bé giữ nguyên khuôn mặt lạnh lùng, đưa cho y một chai nhỏ màu ngọc trắng, lòng đau như cắt.

Đây là đạo cụ trị liệu cao cấp.

Vừa mở bàn tay định nói vài câu đừng khách sáo, chai thuốc đã biến mất chỉ trong một giây.

"..."

Đạo cụ trị liệu cao cấp có tác dụng ngay lập tức, trong quá trình Chu Kỳ An hồi phục, con chó săn đứng bảo vệ Diên, cảnh giác nhìn Thẩm Tri Ngật.

Người đàn ông này vừa rồi có sát khí.

Chó săn không cảm nhận sai.

Chu Kỳ An thích phân công theo công lao.

Thẩm Tri Ngật thì thích tuân theo nguyên tắc của Chu Kỳ An.

Trong trò chơi trốn tìm này, vai trò của người chơi rất hạn chế. Ngay cả con chó săn này cũng là một quân cờ do chủ Phòng Trải Nghiệm cũ dùng để đánh lừa họ.

Năm giác quan đều bị tước đoạt mà vẫn thắng trò chơi, trong mắt Thẩm Tri Ngật, một lọ thuốc mua mạng thật sự quá rẻ mạt.

Nếu ngay cả thứ đó cũng không chịu bỏ ra.

Anh nhếch miệng cười nhẹ...

Khi người chơi chết, họ cũng sẽ rơi ra đạo cụ.

Cơn đau nóng rát sau lưng cuối cùng cũng dịu đi khá nhiều, Chu Kỳ An nhìn cô bé: "Bảo con chó của em cắn đầu của ông chủ, mang về để báo cáo nhiệm vụ, tôi đi tìm Kiều Tùng."

Sau khi ông chủ Phòng Trải Nghiệm chết, không gian dường như vô tận trước đó giờ chỉ là một căn phòng nhỏ vuông vắn. Phòng bên trong chìm trong bóng tối lờ mờ, nhưng đủ sáng để nhìn thấy.

Nơi còn lại duy nhất có thể giấu người chỉ là một chỗ.

Một bức tượng chuột màu xanh trắng đứng ở phía trước bên trái, bề mặt mịn như ngọc, ấm áp lại trong suốt, vẻ bóng bẩy của nó càng làm người ta khó chịu vì hình dáng con chuột quá tinh tế.

Kiều Tùng tám phần đã bị nhốt trong bức tượng chuột, may mắn thì kịp thời đập vỡ tượng có thể còn sống.

Hiện tại tâm trạng Chu Kỳ An rất tốt.

Lần này thật sự đã trúng lớn, trò chơi gọi Phòng Trải Nghiệm là máy in tiền, tương lai hẳn sẽ kiếm được kha khá, với số tiền này, y có thể ngang nhiên mà đi lại trong NPC.

"Thậm chí có thể làm thẻ cho Ứng Vũ nữa."

Ứng Vũ lấy thẻ để mua nguyên liệu, khi cần có thể giúp y giam mẹ của mình thêm vài ngày.

Cô bé không biết những suy nghĩ trong đầu của thanh niên, chỉ thấy những đóng góp rõ ràng của y, nghe vậy, em im lặng một lúc.

Em xác định thêm lần nữa Chu Kỳ An là một người tốt hiếm có, y thậm chí còn quan tâm đến sự sống chết của người chơi khác, dù đó có là một kẻ vô dụng như Kiều Tùng hiện vẫn mất tích, đối phương cũng không quên.

Cố gắng tăng ca là điều nên làm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro