125

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Cú béo.
_______________
Da của zombie vốn đã rất căng, mắt nó giật một cái, đúng lúc làm căng lớp da chỗ bị gậy đánh trúng huyệt thái dương, khiến cả khuôn mặt vặn vẹo đầy kỳ quái.

Nó oán độc nhìn chằm chằm vào hai con người trước mặt, bóng đèn trên trần nhà vệ sinh chớp nháy dữ dội hơn.

Sau vài lần nhấp nháy với tần suất cao, "bụp" một tiếng, bóng đèn nổ tung.

"Không được phá hoại tài sản công ty."

Ỷ vào sếp có mặt, Chu Kỳ An tự do bật đèn pin.

Ánh sáng lóe lên, zombie cầm tờ báo đã biến mất không dấu vết.

Chu Kỳ An bước lên một bước, chân giẫm ngay lên mảnh vỡ thủy tinh.

Một giọt chất lỏng chảy xuống trán.

Trong vài giây ngắn ngủi, chất lỏng ngày càng chảy nhiều hơn, từng giọt rất đặc và dính, giống như thác sô cô la.

Y ngẩng đầu nhìn, nơi bóng đèn cũ vốn được lắp đặt, không biết từ lúc nào đã bị thay thế bằng một cái đầu người thối rữa. Ánh sáng từ đèn pin chiếu ngược từ cằm lên, đôi mắt của cái đầu nhìn chằm chằm xuống, không cam lòng và sợ hãi trước khi chết đều bị cố định trong hai đồng tử mờ nhạt.

Chu Kỳ An lùi lại một bước, nhưng lại không thể không dùng đèn pin soi kỹ hơn.

"Đó là quản lý Vương." Y hoàn toàn xác định thân phận của cái đầu đấy.

Sếp hành động nhanh đến nỗi không thấy rõ, ngay lập tức lấy cái đầu người xuống.

Khoảnh khắc cái đầu bị lấy đi, Chu Kỳ An nhận được âm thanh thông báo từ hệ thống.

【Chúc mừng bạn đã hoàn thành thành trao đổi giết chóc đầu tiên với quỷ】

【Danh tính đầu người: Quản lý Vương

Tối nay quản lý Vương và các quản ký khác đang ăn nhậu tại KTV ở đầu kia của thành phố. Quản lý Vương vì không uống được nhiều đã ngủ gục trên ghế sofa, những người khác uống say mèm, vui chơi thỏa thích.

Rượu quá ba tuần, có người phát hiện ra xác của quản lý Vương.

Tất cả các quản lý đang bị đội tự vệ tư nhân điều tra, do đó trước 8 giờ tối mai sẽ không có mặt tại công ty.】

Điều này có nghĩa là ban ngày mai công ty sẽ an toàn hơn một chút.

【Nhiệm vụ chính: Giết quỷ (1/3)】

Chu Kỳ An lại rút ra được một đặc điểm của ông chủ toà soạn báo: giữ lời.

Dù có âm mưu gì đi nữa, gã ta vẫn phải giữ lời hứa giao nộp cái đầu.

"Còn lại để tôi xử lý." Chu Kỳ An xin phép sếp giữ lại cái đầu, miệng vẫn không quên nói lời tâng bốc: "Sếp về nghỉ ngơi trước đi."

Trong nhà vệ sinh lúc nửa đêm, y không quên hô vang khẩu hiệu: "Tất cả vì công ty!"

Sếp rất hài lòng với sự nhanh nhạy của y.

Đã đến lúc đi ngủ rồi, ngày mai còn phải đến gặp ông chủ 【Tiệm Nướng Bạo Thực】, chuẩn bị một bữa ăn no nê.

Chỉ còn lại một mình Chu Kỳ An trong nhà vệ sinh.

Y cầm chất tẩy rửa, tiến đến bồn nước, cởi áo sơ mi dính máu.

Cẩn thận vẫn hơn, máu là thứ nên xử lý sạch sẽ.

Máu dính trên tường và sàn nhà... Chu Kỳ An suy nghĩ một chút, rồi gửi đi một tin nhắn.

Trong đêm khuya lạnh lẽo, Thẩm Tri ngật nhận được tin nhắn, nhanh chóng đi đến, trong phòng nước vang lên tiếng hát mơ màng.

Chu Kỳ An chăm chú giặt áo sơ mi, lưng trần lộ ra một vết thương ngoằn ngoèo như con rết. Do tác dụng tăng tốc của đạo cụ chữa trị, nhìn thoáng qua trông như một hình xăm màu đỏ sẫm kỳ quái, toàn thân y toát ra cảm giác tà dị.

Nghe thấy tiếng bước chân, Chu Kỳ An không ngẩng đầu, nói: "Lau sạch máu đi."

Lúc đỡ y, trên người Thẩm Tri Ngật cũng dính máu, sau đó có thể giúp dọn dẹp vết máu trên sàn nhà vệ sinh.

Cả hai người đều có mục tiêu riêng, trong khi Chu Kỳ An cởi trần giặt đồ, ánh mắt Thẩm Tri Ngật không thể rời khỏi vẻ đẹp này.

Một lát sau tỉnh táo lại, Thẩm Tri Ngật dường như muốn giải thích gì đó về chuyện cái bóng: "Tôi..."

Ngoài cửa sổ là cơn mưa không ngừng, Chu Kỳ An treo chiếc áo sơ mi đã giặt xong lên ống nước, vặn chặt vòi nước.

"Danh tính của anh, năng lực của anh, đó là chuyện riêng tư cá nhân, không cần phải giải thích với tôi."

Thẩm Tri Ngật nhíu mày: "Kỳ An..."

"Nhưng mà..." Chu Kỳ An đổi giọng, quay người nhìn qua, "Phần có liên quan đến tôi, tôi nghĩ mình có quyền được biết."

Đôi mắt của y giống như mặt trăng biến mất bị mây che phủ, khẽ cong lên: "Anh sẽ nói cho tôi biết, đúng không?"

Đó là câu nói ẩn chứa nguy hiểm.

Một cái bẫy.

Thậm chí có chút quyến rũ, dù vô thức hay cố ý.

Chỉ trong tích tắc, Thẩm Tri Ngật đã phân tích ra toàn bộ hành động của Chu Kỳ An.

Sau đó, anh gật đầu nói: "Tất nhiên rồi."

Suy nghĩ một chút, Thẩm Tri Ngật đưa ra một câu để trì hoãn: "Đợi khi chúng ta rời khỏi phó bản lần này."

Nhận được câu trả lời mong muốn, Chu Kỳ An mang theo áo sơ mi và đầu của quản lý Vương rời đi một lúc. Khi trở lại, nhà vệ sinh bên ngoài ký túc xá của nhân viên đã được dọn sạch sẽ.

Thẩm Tri Ngật đứng yên tại chỗ, trông như thể cùng tầng với cây chổi đã được giặt sạch, thoạt nhìn như người không quen làm việc nặng nhọc.

Còn mấy giờ nữa là trời sáng, sau khi chắc chắn không bỏ sót cái gì, Chu Kỳ An chuẩn bị đi nghỉ một chút.

Y nói lời chúc ngủ ngon lần thứ hai trong đêm nay.

Thẩm Tri Ngật: "Ngủ ngon."

Trên đường về ký túc xá, Chu Kỳ An không quên gửi tin nhắn cho Kiều Tùng: 【Chất tẩy rửa ở trước cửa nhà anh.】

Cất điện thoại, y thầm nghĩ, mình quả thật là một nhóm trưởng tuyệt vời.

......

Đêm tối kết thúc dưới cơn mưa xối xả, ngày hôm sau mọi người lại dậy rất sớm như thường lệ.

Kiều Tùng mặc bộ quần áo đã được giặt sạch, thấy Chu Kỳ An nghiêm túc cảm ơn mình. Anh ta vẫn thỉnh thoảng gãi lưng, cơn ngứa dai dẳng vẫn chưa hết.

Dưới ánh mắt của Chu Kỳ An, Kiều Tùng chỉ biết cười khổ, cho y xem lưng mình. Vết thương mãi không hồi phục, bên trong vẫn tỏa ra mùi thối nhẹ.

"Đạo cụ chữa trị và thuốc chống độc lại khác nhau." Kiều Tùng cũng cảm thấy bất lực về chuyện này, may là còn hai ngày nữa, vẫn còn hy vọng ra ngoài.

Anh ta hỏi: "Còn cậu thế nào?"

Chu Kỳ An: "Chỉ còn lại một vết đỏ."

Có lẽ trước khi ra ngoài, vết đỏ này cũng sẽ biến mất.

"..." Quá đáng quá rồi.

Khi mọi người đang chuẩn bị thảo luận về kế hoạch trong ngày, Chu Kỳ An xem giờ rồi nói: "Trước tiên, chúng ta đi đến một nơi."

Thang máy đi xuống tầng chín.

Viên Niệm Thư có chút ám ảnh tâm lý với nơi này, cảnh tượng trưởng nhóm chín trực tiếp ra tay với người chơi ngay ngày đầu vẫn còn hiện rõ trong tâm trí.

Chu Kỳ An rất bình tĩnh, là người đầu tiên bước ra khi cửa mở.

Tầng này hôm nay hình như hơi ồn ào, trên thanh xà ngang cửa văn phòng, có một cái đầu người đang treo lơ lửng.

Những lỗ hổng trên cửa sổ bị va đập mấy hôm trước vẫn chưa được sửa chữa, gió mạnh thổi vào làm cái đầu người nhẹ nhàng dao động, thỉnh thoảng có vài giọt máu rơi xuống, như những chiếc chuông gió đang đung đưa.

Trưởng nhóm số chín đứng đó với vẻ mặt khó chịu, dưới lớp trang điểm tinh tế là nỗi sợ hãi không thể che giấu.

Một là lo lắng cái đầu người xuất hiện ở đây có thể gây ra rắc rối, hai là không hiểu sao các quản lý lại có thể bị chia rẽ như vậy.

"Trời ơi."

Sau lưng, âm thanh khoa trương vang lên.

Khi thấy đó là nhóm nhân viên mới, trưởng nhóm chín đang định đổ lỗi thì Chu Kỳ An chỉ mới ở cửa thang máy một giây trước, đã nhanh chóng xuất hiện bên cạnh cô ta.

Ngón tay thon dài của y chạm vào cổ của người phụ nữ, không chạm vào da thịt, chỉ lướt qua lớp lông mỏng trên bề mặt.

Tốc độ của y quá nhanh, người phụ nữ chỉ cảm thấy lông tơ của mình dựng đứng lên.

"Đầu của cô trông rất đẹp."

Chu Kỳ An giọng nhẹ nhàng: "Nhất định phải bảo vệ cho tốt nhé."

Vừa nói, ánh mắt của y lướt qua cái đầu đang treo trên cao, rất lịch thiệp hỏi: "Cần tôi giúp cô lấy xuống không?"

Sắc mặt trưởng nhóm chín thay đổi, nhưng khi đối diện với ánh mắt lạnh lùng của thanh niên, bất chợt có chút lo lắng.

Bên cạnh,Thẩm Tri Ngật chỉ khẽ động tay, một cơn gió lạnh lập tức thổi qua người phụ nữ.

Những việc làm mờ ám của trưởng nhóm chín khiến cô ta hoàn toàn câm nín khi bị bao quanh bởi luồng khí lạnh.

Chu Kỳ An thọc tay vào túi, người có quyền yêu cầu vô lý thực sự là các quản lý, còn những nhân viên lâu năm chỉ có thể ra lệnh chiếm thời gian.

Chỉ cần không phản kháng, thì sẽ không đe dọa đến an toàn của tính mạng.

Ngày đầu tiên họ thiếu hiểu biết về thông tin của phó bản, chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt.

Sau khi tạo đủ uy thế, Chu Kỳ An gật đầu với những người khác, ý là có thể rời đi.

Hiện tại những nhân viên lâu năm chắc chắn nghi ngờ cái chết của mình và quản lý Vương có liên quan, nhưng lại có thể toàn thân rút lui.

Một truyền mười, mười truyền trăm, sau này những nhân viên lâu năm gặp họ, muốn gây sự cũng phải cân nhắc.

Cửa thang máy đóng lại, khi thang máy xuống, người chơi cảm thấy đỡ bực bội hơn một chút.

Tuy nhiên, câu nói tiếp theo của Chu Kỳ An lại đưa mọi người trở về với thực tại lạnh băng: "Tối qua, ông chủ tòa soạn báo đã ra tay với tôi."

Một lúc lâu sau, Kiều Tùng là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng: "Cái ông..."

Cố gắng không buông lời chửi rủa, cả tổ tiên của gã ta sao lại có thể phản bội?

Chu Kỳ An chỉ nói đến đó, nhắc nhở phải cẩn thận khi đối diện với ông chủ toà soạn báo từ bây giờ.

Về lý do bị tấn công từ phía sau, y không giải thích.

Kiều Tùng im lặng một lát, rồi mở lời: "Về lý thuyết, nguồn nguy hiểm duy nhất mà chúng ta gặp phải ở tập đoàn Hách Hội Sa là các quản lý."

Giết quản lý của ngày hôm đó là đủ, hiện tại họ đã có cách giải quyết vết máu còn sót lại. Còn trong nhiệm vụ chính, chỉ có hai từ "giết quỷ", không có chỉ định rõ ràng nên giết con quỷ nào.

Đầu của người chơi bị giả làm đầu của quỷ cũng có thể được sử dụng như một cách lấp chỗ.

Còn về quỷ gõ cửa, chỉ cần không mở cửa, đối phương sẽ không làm gì được họ.

Chu Kỳ An nhìn về phía người phụ nữ trung niên, giọng nói nhẹ nhàng: "Đừng quên xác của ngày đầu tiên."

Xác đã được giấu kỹ bỗng dưng xuất hiện ở sảnh, có thể là do ông chủ tòa soạn báo làm.

Nếu họ muốn lẩn tránh quỷ, tự mình giải quyết quản lý có lẽ rất khó.

"Đó là cái đáng sợ của độc quyền."

Độc quyền trong ngành giết người thực sự.

"..."

Mọi người nghĩ đi nghĩ lại, xác định chỉ có thể đối đầu với sói, trao đổi giết chóc để kiếm số ngày sống là lộ trình sống của phó bản, muốn thay đổi là quá khó.

Trời âm u, không có chút ánh sáng nào thấm vào đất.

Khác với những lần trước, lần này khi rời khỏi tập đoàn kinh khủng, không ai cảm thấy nhẹ nhõm.

Quỷ thị và tập đoàn Hách Hội Sa, cái trước còn nguy hiểm hơn.

Theo như đã thỏa thuận hôm qua, những người chơi không đi đến các trải nghiệm của người khác hôm nay sẽ phụ trách việc khám phá cửa hàng. Lục gia cười hả hả đi tìm ý kiến: "Hồ bơi hay tiệm nướng?"

"Tiệm nướng," Sếp đẩy gọng kính, nói một cách chính thống: "Hồ bơi quá rộng, tiệm nướng có độ khó thấp hơn."

Lục gia vuốt râu nói: "Cũng không hẳn như vậy, ba con quỷ không có thứ tự, có lẽ không khác nhau lắm đâu."

Trần Tố: "Chọn tiệm nướng đi."

Những thử thách kinh dị liên quan đến thực phẩm thường được thiết kế với những cảnh tượng gây cảm giác ghê tởm, cái này cũng được tính là yếu tố nguy hiểm, nên có thể dự đoán được hơn so với hồ bơi.

Viên Niệm Thư tự nhiên đồng ý với Trần Tố.

Lục gia cũng không nói thêm gì, gật đầu: "Vậy thì tiệm nướng." Rồi như nhớ ra điều gì đó, "Doanh số bán bảo hiểm..."

Quỷ thì phải giết, nhưng doanh số cũng không thể để trống.

Kiều Tùng chủ động nói: "Việc này giao cho chúng tôi."

Trên đường đi, Chu Kỳ An hầu như không nói gì.

Y luôn suy nghĩ về một vấn đề: Dù chỉ cần giết ba con quỷ, nhưng số ngày sống thực tế là sáu ngày, thời điểm phát hiện cơ hội trao đổi giết chóc là không biết, có thể là ngày đầu tiên cũng có thể là sau đó.

Nếu giết hết quỷ sớm, liệu có thể nằm thắng dễ dàng đến sau đó không?

Khả năng này gần như không tồn tại.

Hiện tại Chu Kỳ An có hai dự đoán, một là quỷ gõ cửa sẽ trở thành thử thách cuối cùng, phải giết nó mới có thể an toàn vượt qua, hai là còn tồn tại nguy hiểm không xác định khác.

Lúc này y rất nhớ tới phó bản bốn sao.

"Thật sự muốn trải nghiệm cảm giác trưởng thành từ những phó bản cấp thấp." Chu Kỳ An nghĩ mà cảm thấy đau lòng.

Ai đã lấy đi cuộc đời cấp thấp của y?

Chu Kỳ An tức giận nhìn quanh các người chơi: "Kẻ trộm."

Toàn bộ kẻ trộm.

Ngoài Thẩm Tri Ngật và sếp ra, năm người còn lại: "????"

......

Dưới ánh mắt đầy oán hận của Chu Kỳ An, họ cuối cùng đã đến phố Phong Đô.

Vào ban ngày, con phố có một chút cảm giác nhân gian hiếm có, hôm nay số lượng khách du lịch không nhiều như hôm qua, nhưng cũng có thể so sánh với một trung tâm thành phố bình thường.

Mọi người chuẩn bị chia nhau ở ngã tư, Chu Kỳ An đi riêng với Thẩm Tri Ngật, rời đi trước tiên.

Có vài ánh mắt từ phía sau nhìn theo bóng lưng của y, chứa đựng phức tạp và tìm tòi.

Viên Niệm Thư thì thầm: "Hội trưởng..."

Ông chủ toà soạn báo sẽ không tự dưng phản bội, Chu Kỳ An lại giữ im lặng về lý do, chắc chắn có điều gì đó rất giá trị.

Cô nhận thấy phần lớn mọi người ở đây đều đang nổi lên tâm tư, chỉ là vì thiện cảm đối với Chu Kỳ An nên không tìm hiểu thêm.

Trần Tố từ từ nói: "Cậu ta đã nói phần quan trọng nhất rồi."

Ông chủ toà soạn báo phản bội, mà đối phương vẫn đứng trước mặt họ ung dung nói chuyện, điều này đã chỉ ra nhiều vấn đề.

Cùng sinh ra tham lam ngắn ngủi, rồi nhanh chóng lấy lại lý trí, mọi người đều trải qua một lần.

Nhìn thay đổi cảm xúc của họ, sếp thờ ơ lạnh nhạt.

Trong một hoàn cảnh nguy hiểm, sẽ hình thành niềm tin và thiện cảm mạnh mẽ.

Hiện tại phụ thuộc, phục tùng, và cảm giác sợ hãi đã hình thành, dễ dàng làm tăng hiệu ứng chim non.

Không biết nhân viên não ngắn của hắn làm những trò vớ vẩn gì nữa.

......

Trên con phố đông đúc, Chu Kỳ An đi qua tòa soạn báo Phong Đô, hiện tại có thể đổi tên thành tòa soạn đêm rồi.

Y dừng bước, ngước nhìn về phía đó.

Khi y đang thưởng thức tài sản tương lai của mình, Thẩm Tri Ngật và sếp cùng ý nghĩ, nói: "Tại sao cứ phải lãng phí tâm tư vào đám phế vật này."

Chu Kỳ An mỉm cười.

Những người chơi lâu năm rất tàn nhẫn, muốn thực sự tạo ra hiệu ứng chim non chắc chắn là không thể, nhưng thiện cảm cần thiết là rất quan trọng.

"Trần Tố đến từ Bách Xuyên, nếu chị ta có liên hệ với Hội Săn Cá Voi, vậy thì rất thú vị."

Tại sao Hội Săn Cá Voi không tự ra tay? Mà lại để người khác làm thay.

Đặc biệt là trước khi ra tay còn đặc biệt đưa ra những lời đe dọa trên diễn đàn, nhìn thế nào cũng là một nước cờ xấu, liệu còn có những toan tính khác không?

Chu Kỳ An tạm thời gạt bỏ nghi ngờ này, nói: "Các hội lớn chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, những người chơi này nhìn đã thấy không phải dạng vừa, nếu thất bại một lần, Hội Săn Cá Voi có thể liên hệ với các hội khác."

Chỉ cần những người này còn chút lương tâm, sẽ thông báo cho y.

Dự phòng chút ít, liệu có dùng được hay không lại là chuyện khác.

Mục đích chính của Chu Kỳ An vẫn là hoàn thành phó bản, phó bản này đầy cạm bẫy, có thêm đoàn kết không phải là điều tồi tệ.

"Phó bản càng về sau càng nguy hiểm, hôm nay chúng ta cũng không thể lơ là, phải nâng cao hiệu suất bán bảo hiểm."

Thẩm Tri Ngật gật đầu nhìn về một hướng: "Ở đó lượng khách đông."

Chu Kỳ An nhìn về phía nhà hàng ở hướng ngược lại: "Được, trước tiên đi ăn sáng cái đã."

"..."

·

Cuộc sống đôi khi cũng cần phải có thư giãn.

Thẩm Tri Ngật không bao giờ từ chối Chu Kỳ An, hai người nhanh chóng đến một nhà hàng trang trí rất sang trọng.

Thừa kế thành công một cửa hàng, Chu Kỳ An rất hào phóng vẫy tay: "Muốn ăn gì, tôi gọi món."

Mới vừa cầm thực đơn lên, điện thoại bỗng dưng reo lên,

Chu Kỳ An hờ hững liếc qua:

【Ở đây có món ăn hoàn hảo nhất, đủ để kích thích vị giác của bạn, làm rung chuyển tâm hồn của bạn.

Tiệm nướng Bạo Thực, món ăn được tùy chỉnh, chào đón bạn mới và cũ! Sau khi xem xong, chuyển tiếp, bạn sẽ nhận được một vé trải nghiệm miễn phí.】

Là tin nhắn từ Viên Niệm Thư gửi.

Chu Kỳ An không để tâm, nhìn qua hình như Viên Niệm Thư và những người khác tham gia một hoạt động chuyển tiếp để vào tiệm nướng.

"Ăn bánh bao nhỏ không?" Y hỏi Thẩm Tri Ngật.

"Cái gì cũng được."

Có khá nhiều người ăn tại nhà hàng này, phải chờ một lúc, bánh bao nhỏ mới được mang ra.

Hơi nóng bốc lên khiến người ta cảm thấy ngon miệng.

Chu Kỳ An gắp một cái, thảo luận về cách hoàn thành hiệu suất bán bảo hiểm sau đó.

Điện thoại lại rung lên.

【Ở đây có món ăn hoàn hảo nhất, đủ để kích thích vị giác của bạn...

Sau khi xem xong, chuyển tiếp, bạn sẽ nhận được một vé trải nghiệm miễn phí.】

Là tin nhắn giống như lần trước, chỉ khác lần này là từ Trần Tố, một đoạn văn bản bình thường, nhưng bên trong ẩn chứa một loại khí lạnh, khiến vỏ kim loại của điện thoại càng thêm lạnh.

Chu Kỳ An nhíu mày, cảm thấy có điều gì không ổn.

Chưa đầy hai phút, tin nhắn thứ ba đến: 【Ở đây có món ăn hoàn hảo nhất, đủ để kích thích vị】

Là tin nhắn từ Lục gia, thậm chí còn chưa gửi xong.

Y hoàn toàn loại bỏ suy nghĩ những người này chỉ đơn thuần chuyển tiếp để làm nhiệm vụ, đây giống như một tin nhắn cầu cứu. Nhìn thấy Thẩm Tri Ngật cũng nhận được tin nhắn tương tự, có vẻ như là gửi hàng loạt.

Chu Kỳ An do dự một lát, gọi điện cho sếp duy nhất không có tin tức.

【Số điện thoại bạn gọi không nằm trong vùng phủ sóng......】

"Xảy ra chuyện rồi."

Khi đặt điện thoại xuống, giọng nói của Chu Kỳ An không còn nhẹ nhõm như trước.

Dù là quái vật cướp điện thoại, giả danh gửi tin nhắn, hay là tin nhắn cầu cứu từ người chơi, đều chứng minh một điều: Những người đã đến trước đó đã gặp sự cố.

Nghĩ đến đây, trên nét mặt Chu Kỳ An hiện lên chút cổ quái, sếp cũng có mặt, không có lý do gì mà một tiệm nướng, bốn người chơi lợi hại lại gặp nạn, hơn nữa chỉ cách họ khoảng nửa giờ khi tách ra: "Đi, qua đó xem sao."

Giao dịch với ông chủ toà soạn báo phải hoàn thành, đây là cơ sở sinh tồn.

Trên đường đi, Chu Kỳ An và Thẩm Tri Ngật nhắn tin cho nhau, gần như ngay lập tức, họ nhận được một tin nhắn từ một số lạ.

【Chúc mừng bạn đã nhận được 1 phiếu thách thức vua dạ dày tại tiệm nướng Bạo Thực】

【Hạn sử dụng: Trước 0 giờ ngày X tháng 10】

【Nếu phiếu thách thức hết hạn, chủ quán sẽ gửi lại cho đến khi khách tham gia thành công】

Dọc đường đầy người, Chu Kỳ An vẫn đang xem tin nhắn, ánh mắt chứa đầy khó hiểu chưa tan: "Không đúng."

Bây giờ vẫn còn ban ngày, độ khó của tiệm nướng lẽ ra phải thấp hơn phòng trải nghiệm của người khác.

Thầy Thẩm nhiệt tình phân tích cho y: "Suy nghĩ của em không sai, đến chợ quỷ vào ban ngày thì rủi ro sẽ ít hơn, nhưng chỉ khi điều kiện nhất định được đáp ứng thì rủi ro mới có thể giảm, ví dụ như chia đều."

Họ đi thì rủi ro sẽ giảm.

"..." Chết tiệt, đừng có chơi trò ngụy biện logic nữa!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro