🍁Chương 2: Anh rốt cuộc là ai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nguyên Tống phản ứng ngay lập tức, bước nhanh ra ban công, cố nhón chân, dựa vào lan can nhìn quanh các tòa nhà và phía dưới, nhưng không thấy bóng dáng khả nghi nào.

Khi quay trở lại phòng khách, lòng cậu vẫn đầy bất an, lập tức vội kéo kín rèm cửa phòng khách.

Sau khi hoàn thành tất cả những việc đó, cuối cùng cậu mới cảm thấy an toàn hơn một chút. Cậu ngồi xuống ghế sofa và nhắn lại cho người kia.

【Anh rốt cuộc là ai?】

Rõ ràng là cậu chưa bao giờ tiết lộ bất kỳ thông tin cá nhân nào nhưng từ nửa tháng trước, cậu đã bắt đầu nhận được những tin nhắn kỳ lạ.@ThThanhHinVng

Như thể có ai đó gắn camera theo dõi cậu, bất kể cậu làm gì, đối phương đều biết.

Ban đầu, cậu liên tục chặn các số điện thoại lạ nhưng không lâu sau lại có một số mới tiếp tục làm phiền cậu, giống như hiện tại...

Sau khi cậu gửi tin nhắn, phía bên kia vẫn không hồi đáp.

Nguyên Tống khẽ nhíu mày, chặn số điện thoại kia.

Nhưng cậu biết rõ, người kia sẽ lại dùng một số điện thoại mới để liên lạc với cậu vào lần sau.

Nhớ đến lời chủ nhà nói về việc có người đang tìm Omega trong khu vực lân cận, cuối cùng cậu cũng xác định được điều cần làm.

Cậu không thể tiếp tục sống ở đây được nữa.

Cuộn tròn trên ghế sofa, cậu mở ứng dụng tìm thuê nhà trên điện thoại, bỏ qua những căn hộ xa hoa và chọn những căn có giá thấp nhất.

Chất lượng các căn hộ thấp thấy rõ, cậu nhìn một lúc lâu nhưng không thấy căn nào phù hợp.

Các vị trí quá hẻo lánh, không có dịch vụ đặt cơm và an toàn cũng không đảm bảo.

Sau khi cân nhắc, cậu quyết định điều chỉnh mức giá cao hơn một chút, lần này tìm thấy hai căn hộ khá ổn.

Khoảng cách từ đây đến đó có hơi xa nhưng đường đi không quá tệ, chỉ là diện tích nhỏ hơn căn hộ hiện tại của cậu một chút.

Cậu đặt lịch xem phòng vào ngày mai rồi mở ứng dụng đặt đồ ăn trưa và quay người đi vào phòng tắm.@ThThanhHinVng

---

Hơi nước trong phòng tắm bốc lên, mùi tin tức tố nhẹ nhàng bắt đầu đậm hơn.

Nguyên Tống cảm thấy sau cổ mình hơi đau nhói, khiến cậu cảm thấy khó chịu. Cậu vội tắt nước và dán miếng ức chế lên tuyến thể ở sau cổ.

Những ngón tay thon dài hơi tái nhợt của cậu chạm vào gương, để lại một vệt nước khi đi qua.

Bàn tay nhỏ nhắn áp nhẹ lên gương, đôi mắt cậu to tròn nhưng đuôi mắt hơi xếch lên, tạo nên một vẻ quyến rũ đặc biệt.

Ngón tay cậu cầm chiếc mặt nạ dưỡng da và đắp lên mặt, sau đó nhẹ nhàng vuốt phẳng, để mặt nạ dán chặt lên da.

Cậu thật ra không phải là người đặc biệt thích chăm chút cho bản thân nhưng vì thường xuyên phải lộ mặt khi phát sóng trực tiếp, cậu không thể không dùng một vài cách để giúp mình trông ổn hơn một chút.

Sau khi làm xong mọi thứ, cậu khoác lên chiếc áo choàng tắm dài và ra ghế sofa, bắt đầu nghịch điện thoại. Nhưng chưa kịp vào xem phần hậu trường của mình, chuông điện thoại đã vang lên đột ngột.

Nhìn thấy tên người gọi hiện trên màn hình, sắc mặt cậu trở nên khó coi.

Suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng cậu vẫn nhấn nút nhận cuộc gọi.

"Có việc gì không?"

Dù là chiếc điện thoại cũ rẻ tiền đã mua từ hai năm trước nhưng âm thanh vẫn rất lớn, đặc biệt là trong căn phòng yên tĩnh.

"Mày chạy đi đâu rồi? Tại sao tháng này không chuyển tiền cho tụi tao?"

Giọng nam thô lỗ, đầy phẫn nộ vang lên từ phía bên kia, mang theo sự trách móc nặng nề.

Nguyên Tống im lặng không nói gì khiến đối phương càng trở nên gay gắt.

"Sao mày không ở lại Kiều gia mà sống? Một mình bỏ đi làm gì? Hiện tại mày ở đâu, tao sẽ đến tìm mày."

Sắc mặt Nguyên Tống trầm xuống: "Tại sao tôi phải chuyển tiền cho các người?"

"Trước kia——"

Đối phương chưa kịp nói hết câu, Nguyên Tống đã lạnh lùng ngắt lời: "Trước kia tôi chuyển tiền cho các người là vì ông ta bị bệnh, bây giờ ông ta đã khỏe rồi."@ThThanhHinVng

Tạ Thành Minh, người ở đầu dây bên kia, lập tức bùng nổ: "Tụi tao nuôi mày nhiều năm như vậy! Mày thật vô ơn! Mày còn không bằng heo chó! Ba mày bị bệnh, mày đưa tiền không phải là điều hiển nhiên sao?"

Nguyên Tống quá quen thuộc với những lời chửi rủa này từ ba nuôi. Những lời xúc phạm của Tạ Thành Minh chẳng có gì mới mẻ, luôn chỉ là vài câu như thế. Nguyên Tống đã quen đến mức không còn bận tâm nữa.

Khi đối phương nhận ra rằng có mắng mãi cũng không thu được gì, cuối cùng ông ta mới ngừng lại.

"Vậy mày rốt cuộc có thể cho bao nhiêu?"Nguyên Tống nhắm mắt lại một chút, giọng bình thản: "Một xu cũng không có. Những gì tôi nợ các người đã trả hết từ lâu rồi. Nếu thật sự cần tiền, tại sao các người không đi tìm Kiều Vạn Tinh?"

Nhắc đến người này, khóe môi cậu khẽ nhếch lên, nở một nụ cười đầy mỉa mai.

"Cậu ta chẳng phải là con trai ruột của các người sao?"

"Tao nếu là——"

Lần này, trước khi Tạ Thành Minh kịp nói hết câu, Nguyên Tống đã ngắt cuộc gọi và chặn luôn số của ông ta.

Bây giờ cậu đã hiểu rõ, nói chuyện với Tạ Thành Minh chẳng khác gì "đàn gảy tai trâu".

Năm đó, chính Tạ Thành Minh đã đổi cậu và Kiều Vạn Tinh ở bệnh viện và bây giờ ông ta lại không muốn buông tha cậu.

Những kẻ ích kỷ như ông ta thì không có gì lạ khi sinh ra một đứa con cũng ích kỷ như vậy.

Đang định tắt điện thoại, đột nhiên chuông lại vang lên lần nữa. Nhìn kỹ người gửi tin nhắn, Nguyên Tống bèn mở ra đọc.

Bác sĩ Giang: 【Thông báo với cậu một tiếng, thuốc ức chế đặc biệt vì nâng cấp nguyên liệu nên giá đã tăng lên, cao hơn trước khoảng một phần ba, cậu nên chuẩn bị tâm lý.】

Bác sĩ Giang: 【Cơ thể cậu đã không thể sử dụng thuốc ức chế thông thường nữa, đừng ôm hy vọng là sẽ vượt qua được.】

Nguyên Tống sững người, rồi mở máy tính lên để tính toán.

Thuốc ức chế đặc biệt ban đầu mỗi liều đã tốn một ngàn năm, một kỳ động dục kéo dài khoảng bảy ngày, mỗi ngày phải dùng ít nhất ba liều. Giờ đây, giá đã tăng lên tới hai ngàn, nhiều hơn trước rất nhiều...

Tâm trạng vốn đã không vui giờ lại càng nặng nề hơn.

Cậu nhắn lại cho bác sĩ Giang một câu "được" rồi mở ứng dụng ngân hàng để kiểm tra số dư tài khoản.@ThThanhHinVng

Khi rời Kiều gia, cậu đã để lại phần lớn tiền bạc của mình. Lúc Tạ Thành Minh đòi tiền, cậu cũng đã đưa nốt số còn lại. Hiện giờ, số tiền còn lại không đủ để chi trả cho kỳ động dục sắp tới.

Không còn cách nào...

Chậm rãi nhắm mắt lại, Nguyên Tống cảm thấy như có một tảng đá lớn đè lên tim mình, mơ hồ cảm giác tuyến thể sau gáy lại bắt đầu đau nhức.

Khi còn ở nhà Tạ Thành Minh, cậu chỉ có thể sử dụng loại thuốc ức chế rẻ tiền nhất nên sau hai năm, tuyến thể của cậu đã bị tổn thương nghiêm trọng, suýt chút nữa đã xảy ra chuyện lớn trong kỳ phát tình.

Sau đó, cậu được ba mẹ ruột đưa về nhà nhưng lúc đó đã quá muộn để điều trị triệt để, chỉ có thể dùng thuốc ức chế đặc biệt để khắc phục phần nào.

Trong cuộc sống, cậu gần như không có chi tiêu lớn nào, chỉ có những loại thuốc này là không thể loại bỏ được.

---

Trước khi kỳ phát tình đến, Nguyên Tống thường rất dễ buồn ngủ. Sau khi ngủ đến gần trưa, cậu dậy và bắt đầu trang điểm, chuẩn bị cho buổi phát sóng trực tiếp tối nay.

Vì chỉ là một người phát sóng trực tiếp mới, thời gian phát sóng của cậu rất dài, bắt đầu từ 7 giờ tối và có khi kéo dài đến 3 giờ sáng nếu tình trạng tốt. Một ngày phát sóng xong, sau khi chia lợi nhuận với nền tảng, cậu miễn cưỡng kiếm được khoảng một hai ngàn, gần đây nhờ lượng fan tăng lên nên thu nhập cũng dần khá hơn.

Cậu thay chiếc váy đen đã chuẩn bị, nhìn vào gương thấy lưng mình lộ ra khá nhiều, chỉ cảm thấy miếng dán ức chế nhìn có phần không hợp.

Suy nghĩ một lát, cậu quyết định lấy chiếc vòng cổ đã mua từ trước và đeo lên cổ.

Làn da cậu trắng mịn nên màu đen càng làm nổi bật sự mịn màng trong suốt của da, cả người trong màn hình trông giống như một con búp bê tinh xảo.


🌟 Luôn ủng hộ việc mọi người tìm lỗi edit (lỗi chính tả/câu từ mà mọi người thấy không phù hợp với ngữ cảnh), có thể để lại bình luận và mình sẽ sửa.

❤️ Mong mọi người bình luận / góp ý một cách nhẹ nhàng và văn minh ạ!!! Xin cảm ơn ạ!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro