5 phút nha em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 12... Đi tiệc cũng không được yên ..

Tất cả mọi người cũng  đã đến đông đủ , chỉ còn chờ Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác   nữa thôi.

Bên canh nhà nhỏ Họ Tiêu.. Vương Nhất Bác đang chuẩn bị xong bước xuống nhà thấy anh đang đợi nên chạy hơi vội xém vấp ngã may anh nhanh tay đỡ kịp.

Hôm nay không phải đi làm nên em  ăn bận rất  thoải mái , áo thun trắng bên trong ngoài khoát thêm chiếc áo sơ mi trắng ngà ,chiếc quần gin ôm sát tôn dáng đôi chân dài cùng với dôi giày thể thao trắng, mái tóc buông xõa xuống trước trán không chảy chuốt cứng nhắc như ngày thường làm em vẫn  trẻ trung năng động hơn thường ngày nhìn cứ như học sinh trung học ấy ,rất dễ thương và đáng yêu vô cùng..

Anh Chiến em mặc bộ này không được hay  sao ạ..* Vương Nhất Bác cứ  thấy anh cứ nhìn mãi ,nên em nghỉ mình mặc vậy không hợp ý với anh mới lên tiếng hỏi..

Àk.. không, tại nhìn em hôm nay  khác quá, đẹp lắm  * anh cười cười nhìn em khen ngợi hết mực..

Sau đó Tiêu Chiến liền nắm tay em đi ra ngoài cửa rồi ra xe, lúc này Vương Nhất Bác nhìn thấy chiếc xe không phải chiếc hôm qua, mà chiếc này mới tinh nữa chứ.. ..em nhìn kỹ chiếc xe mới lắc đầu..  Hèn gì hôm nay anh vận nguyên sét đồ đen  vừa ngầu vừa soái thì ra là muốn lấy xe hơi hàng hiệu nữa chứ . Áo khoát bên trong là chiếc áo thun trắng giống cậu và thên chiếc quần ôm rách gối hình tượng voi cùng mạnh mẽ ..làm cho Vương Nhất Bác suy nghĩ.. Chắc làm ứng tượng cô nào thì phải..

15p sau anh và em cũng đã đến nơi , anh liền xuống  xe   mở cửa cho Vương Nhất Bác   ra  thì từ đâu những ngọn gió bay ngang ,Tiêu Chiến thấy vậy liền  dịu dàng vuốt ra ..

Hành động thân mật của 2 người bị bao nhiêu cạp mắt nhìn chằm chằm , ai nấy đều thấy vui mừng cho đôi trẻ chỉ có Vương Vy  và Vương Nhã  là dùng cặp mắt câm phẫn nhìn Vương Nhất Bác

Tiêu Chiến liền nắm tay Vương Nhất Bác mà  đan chặt các ngón tay vào nhau đi đến chổ mọi người.

Con xin lỗi mọi người vì tụi con đến trễ để mọi người đợi lâu * em  lễ phép lên tiếng

*không sao không sao, các con cũng đến rồi nào lại đây mọi người nhập tiệc thôi* bà Mộng gia tười cười thập phần vui khi thấy Vương Nhất Bác..

Tụi  con có quà tặng mẹ Mộng gia * nói rồi anh đưa hộp quà qua tay bà * mẹ Mộng gia xem đi có thích không , cài này là em ấy  đi với con rồi lựa chọn xong rồi  tặng mẹ đó* anh vừa nói vừa đưa  mắt nhìn sang em chiều mến..

wow...! Đẹp thật đó  , mẹ cám ơn 2 con nha* bà vui vẻ lấy chiếc lắc tay đeo vào tuy đơn giản nhưng rất sang trọng

Ông xã ..ông xem con dâu tương lai  của tôi thật khéo làm sao a* bà vui mừng khoe với ông Tiêu Trung ..

Còn bà Vương Vy  với con bà ta thì tức đỏ mặt mà không biết làm gì..

Vu Bân đứng nãy giờ thì nhìn thấy Vương Nhất Bác liền lên tiếng.. Tiêu phu nhân mau lại đây đi , nhiều đồ ăn lắm nè*Vu Bân liền  kéo kéo em đi  nhưng  tay em vẫn  đang nắm chặt tay anh  vẫn chưa buông ra..

Tiêu Chiến khó chịu mà lên tiếng... giám đốc Vu ..tao thấy mày chưa ăn đập thì phải.. Mày muốn tao cho mày mất một khoảng thời gian mày nghĩ hưu về trẻ  không ..mày mau quên tthật rồi đó có cần tao nhắc lại không hả  * Tiêu Chiến vừa nói vừa cười nhếch mép nhìn Vu Bân

Còn Vu Bân thì không sợ mà lên tiếng *..Tiêu Tổng ngài giữ vợ xinh đẹp cho kỹ vậy nha chứ ..* Vu Bân chọc tức anh rồi chạy đi mất dép..

  Lương Khải Hoan ...chút anh gặp riêng em có việc nhờ * anh nói với Lương Khải Hoan..

Dạ.. *được ...anh cứ đưa Tiêu phu nhân đi ăn chút gì đi bên kia nhiều đồ lắm* Khải Hoan vùa nói vừa cười dịu dàng nhìn 2 người kia..

Tiêu Chiến liền kéo em  đi lấy đồ ăn , lấy hết món tới món kia.. Hai cứ thay phiên ăn uống ..đến phần thịt viên  anh liền  lấy 1 sâu đưa qua miệng cho em  , Vương Nhất Bác liền  đưa tay nhận lấy bị anh từ chối , em  đành há miệng cắn xuống sau đó anh cũng cắn xuống ngay chỗ em  vừa cắn , thành công nhìn mặt emđỏ bừng xấu hổ.

Khiến cho mọi người trong bữa tiệc phải ăn cơm chó toàn tập. Mà lắc đầu ngao ngán..

Còn anh và em cứ mãi  lặp đi lặp lại đến khi cả hai  no mới thôi. 

Vương Nhất Bác em ngồi đây chút đi ..Anh đi gặp Khải Hoan nói chuyện một chút ..

Vâng ạ..

Vương Nhất Bác ngồi một lúc thì chán nản em đi dạo dọc bờ  biển . Bàn chân trần nhỏ nhắn xinh xắn của em đã  in lại trên bãi cát đầy dấu chân . Sóng biển nhẹ vỗ vào bờ làm ướt đôi chân ấy càng thêm trắng mịn màng của em..

Tiêu Chiến nói chuyện xong thì ra ngoài tìm ,thì từ xa anh nhìn hình bóng em đang im lặng ,làm  cho người ta cảm giác một nỗi cô đơn in hằng trên bóng lưng ấy ..

Hình ảnh  Vương Nhất Bác  thuần khiết  ấy hòa quyện cùng trời cao mây trắng  biển trong  xanh  tạo cảm giác bình yên tĩnh lặng như chưa có gì xảy ra ,Tiêu Chiến liền  bước lại gần  , nhưng từ xa có 2 bóng người đang lại chổ em  không ai khác ngoài Vương Vy  và con giá bà ta mà lên tiếng..

*ây yo không phải Tiêu tổng Tiêu phu nhân đay sao , sao lại dứng 1 mình đây vậy, chẳng lẽ lại bị người ta bỏ rơi rồi sao* Vương Nhã mỉa mai Vương Nhất Bác..

..Dạ. *chào cô chào em ạ.., 2 người đi tiếp đi ,xin lỗi con có việc đi trước* Vương Nhất Bác liền  quay đi nhưng bị họ kéo lại xém té..

Đồ mất dạy , ai dạy mày  nói chuyện kiểu đó hả..ba mẹ mày không biết dạy mày hay sao .tao không ngờ mày cũng có mặt mũi mà cướp người yêu của em mình cũng được.. Mày đúng là đứa lẳng lơ như con mẹ mày vậy đó  .  * bà ác miệng nói với em .

Từ ngày em đã phá vụ hôn ước của con bà ta thì bà ta đã không ưa em rồi. .. thấy em tới đây được cưng chiều như vậy ,làm cho mẹ con bà ta càng ngày càng  thêm tức ,nhưng tiếc là không có cơ hội khi dễ em được  , lúc nảy 2 mẹ con bà đi ra ngoài biển ,thì  nhìn thấy em  đứng 1 mình nên đi qua gây khó dễ em đấy mà...

Tiêu Chiến liền đi lại gần thấy em  bị ức hiếp đến như vậy làm cho  anh nhói lòng . Vương Nhất Bác không biết làm gì, mà  cố vùng khỏi đó  ,để tránh xa 2 con người này càng xa càng tốt, mặt em vì uất ức tức giận mà đã đỏ bừng , đôi mắt long lanh ướt át  mà tuyệt không rơi lệ , càng nhìn càng xót xa

Tiêu Chiến liền  chạy lại kéo em  vào lòng  , mặt cậu áp vào lòng ngực ấm áp quen thuộc. Như đứa trẻ tìm được chổ dựa cậu rút sâu vào lòng anh ôm chặt .

Vương vy bà muốn  làm gì  Vương Nhất Bác hả..tôi chưa cho phép bà đụng tới em ấy hay không.. * anh đưa mắt sắc lạnh nhìn 2 mẹ con *... tôi nói 2 người biết em ấy là vợ tôi vĩnh viễn là ấy không phải ai hết..  , em ấy có chuyện gì xảy ra, thì đừng trách tôi không nể tình nghe chưa..

Tiêu Chiến vừa cảnh cáo xong ,anh bế ngang em  đi không thèm nhìn vẻ mặt tái xanh của 2 mẹ con bà Vương Vy . Bà không ngờ là chưa thấy ai đáng sợ như vậy làm cả 2 mẹ con run rẫy tái mặt. Dù vậy bà  ta vẫn không từ bỏ  ý định hại Vương Nhất Bác ,mà tức giận đưa 5 ngón tay bấu chặt vào da mà lên tiếng nói...

Vương Nhất Bác , mày cứ chờ mà xem, tao sẽ không cho mày sống hạnh phúc bên Tiêu Chiến của tao đâu..  * Vương Nhã liền nở nụ  cười nham hiểm nhìn 2 người đi thật xa...

 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro